C8: Cựu mộng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ba -   

Một đôi tay kéo y vào trong ngực, lập tức truyền đến là mùi rượu nồng nặc, y vừa định tránh thoát, liền nghe được thanh âm của Tán Đa tiên sinh.   

"Lưu Vũ......"   

Là Tán Đa tiên sinh đang gọi tên y, Lưu Vũ sững sờ tại chỗ, giống như bị sét đánh trúng, trong đầu trống rỗng, ngay cả trật tự ngôn từ cơ bản nhất cũng không nhớ nổi nữa. Thanh âm của Tán Đa rất nhẹ, giống như đang nỉ non, nhưng Lưu Vũ nghe rất rõ ràng.   

"Lưu Vũ.... Lưu Vũ..."   

Từng tiếng gọi này, như là tiếng gọi vượt qua ngàn năm, Lưu Vũ nhịn không được chua xót, y cũng không biết vì cái gì, chính là rất muốn khóc, lại không nói được nguyên nhân vì sao muốn khóc. Cái ôm này tựa hồ thật lâu, nước mắt như đê vỡ, thấm ướt quần áo của Tán Đa.   

Nhận thấy người trong ngực đang khóc, Tán Đa giống như một đứa trẻ làm sai, nhịn không được hôn lên mắt Lưu Vũ, hết lần này đến lần khác xin lỗi.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, là tôi đến trễ."   

"Không muộn chút nào."   

Lưu Vũ cũng không biết vì sao mình lại thốt ra những lời này, chỉ cảm thấy những lời này thực quen thuộc, theo bản năng liền trả lời những lời nói tựa hồ đã nói ra trong mộng.   

Trong mộng y và Tán Đa tiên sinh thành thân, trong mộng bọn họ là Tán Đa và Lưu Vũ, nhưng cũng không phải Tán Đa và Lưu Vũ.   

Lúc Tán Đa tỉnh lại mới phát hiện trong phòng một mảnh hỗn loạn, quần áo lộn xộn bị ném trên mặt đất, trên người là vết hôn cùng vài vết cào đỏ, trong ngực có một người đang ngủ, là Lưu Vũ.  

Khi nhìn thấy là Lưu Vũ, Tán Đa thở phào nhẹ nhõm.   

Hắn đưa tay sờ sờ mặt Lưu Vũ, trong mắt có yêu thương cũng có ôn nhu. Hắn luôn có một cảm giác không thể giải thích được với Lưu Vũ, và sức hút của Lưu Vũ đối với hắn lớn đến mức chính hắn cũng không thể tưởng tượng được. Cho dù trong giấc mơ hay trong thực tế, Tán Đa chỉ muốn chiếm hữu Lưu Vũ, không muốn chia sẻ với bất cứ ai.   

Hắn luôn luôn cảm thấy mình như bị bệnh, một căn bệnh vô vọng.   

Cho đến tối hôm qua, hắn lại mơ một giấc mộng, trong mộng hắn cùng Lưu Vũ thành thân, trong hỉ đường chỉ có hắn cùng Lưu Vũ, bọn họ bái thiên địa, bái phụ mẫu, cũng bái lạy lẫn nhau. Uống rượu giao bôi, cùng một lời thề nguyện suốt đời.   

Sau khi tỉnh lại, người nằm trong ngực là Lưu Vũ.   

Tán Đa đột nhiên có chút thanh tỉnh, hắn vốn không phải là người lỗ mãng, nếu trong mộng hắn và Lưu Vũ có thể ở cùng một chỗ, vậy trong hiện thực vì sao không thể ở cùng một chỗ. Hắn đã học văn học phương Tây từ khi còn nhỏ và đã đi du học ở Paris. Sở thích long dương, mặc dù hiếm, nhưng không nên bị phân biệt đối xử.   

Lần đầu tiên gặp Lưu Vũ, cũng là lần đầu tiên y lên sân khấu hát kịch, khi đó không có ai vỗ tay cho y, hắn một mình vỗ tay cho Lưu Vũ, dù hắn chưa bao giờ là người có tấm lòng vĩ đại.   

Lần thứ hai gặp Lưu Vũ, kỳ thật không phải là lần ăn đồ Tây. Mà là lần Lưu Vũ vụng trộm ra khỏi Lê viên mua kẹo, vừa vặn bị Tán Đa bắt gặp. Lê viên đối với hoa đán quản thúc rất nghiêm, yêu cầu bọn họ phải khống chế cân nặng, như vậy khi lên sân khấu, mặc trang phục mới đẹp mắt.

Tán Đa nhìn Lưu Vũ ngồi xổm ở góc tường ăn vụng kẹo mà bật cười, khi đó hắn muốn sau này có cơ hội, hắn nhất định sẽ mua cho Lưu Vũ thật nhiều kẹo.   

Tán Đa là một người tin vào duyên phận, điều này dường như có liên quan đến hắn thích văn hóa Trung Quốc, từ "duyên phận" ở Trung Quốc có thể được biết đến rộng rãi, do đó dẫn đến "định mệnh trời ban", "định mệnh", v.v.   

Nếu thật sự có kiếp trước kiếp này, vậy hắn và Lưu Vũ nhất định cũng có. 

Lại là một buổi chiều, Tán Đa ngồi dưới sân khấu, lẳng lặng nhìn Lưu Vũ trên đài, hôm nay Lưu Vũ mặc trang phục màu xanh trắng, trên mặt vẫn hóa trang diễm lệ, đây là vở kịch cuối cùng của "Mẫu Đơn Đình" - Hoàn Hồn.   

Tán Đa có chút ghen tuông, khán giả dưới đài đều như sói như hổ nhìn chằm chằm Lưu Vũ trên đài, nhất là khi nhìn thấy Lâm Mặc đóng vai Liễu Mộng Mai trên sân khấu, hắn càng ghen. Dù ghen, hắn cũng có chút hâm mộ Lâm Mặc. Nếu như hắn cũng biết hát kịch thì tốt rồi, vậy hắn có thể ở trên sân khấu biều diễn cùng Lưu Vũ, như vậy không có ai có thể cùng Lưu Vũ tiếp xúc thân mật.   

"Ngài đang ghen à?"   

Trên đường về nhà, Lưu Vũ thấy Tán Đa vẫn không nói lời nào, nhịn không được mở miệng hỏi, lúc ở trên sân khấu y đã cảm thấy Tán Đa có chút không thích hợp. Nhớ tới hôm nay y và Lâm Mặc có một đoạn kịch là ôm nhau khóc trên sân khấu, y liền biết Tán Đa tiên sinh ghen rồi. 

"Ừ..."   

Tán Đa rầu rĩ đáp một tiếng, giống như là tiểu hài tử giận dỗi. Lưu Vũ thân mật ôm lấy Tán Đa, dỗ dành.   

"Em sai rồi, sau này em cũng sẽ không lên sân khấu hát hí khúc, muốn hát kịch cũng chỉ hát cho một mình ngài nghe thôi."   

"Thật sao?"   

"Thật."   

Tối hôm đó, Tán Đa bảo Lưu Vũ hát một đoạn trong "Tầm Mộng", Đỗ Lệ Nương và Liễu Mộng Mai cùng nhau trải qua xuân tiêu trong "Tầm Mộng", tham hưởng hơi ấm, Tán Đa làm sao có thể buông tha Lưu Vũ đây.   

Thẳng đến khi Lưu Vũ kêu khàn giọng, khóc cầu xin tha thứ, mới chịu bỏ qua.   

Ngày đó, luôn có người nhắc tới, nửa đêm có thể nghe thấy tiếng thở dốc cùng tiếng cầu xin tha thứ trong nhà Tán Đa tiên sinh, khiến người nghe mặt đỏ tai hồng.   

Thậm chí còn có tin truyền ra Tán Đa tiên sinh gần đây cưới phu nhân, ngày đêm vui vẻ, không biết trời đất là gì.   

Có người mắng họa thủy, có người mắng hồ ly tinh, lời nói dơ bẩn nhiều không đếm xuể, những lời này truyền đến tai Lưu Vũ, nhưng Lưu Vũ không quan tâm.   

Y tình nguyện làm kim ốc tàng kiều của Tán Đa tiên sinh, nguyện ý làm chim hoàng yến trên tay ngài ấy, nguyện ý làm họa thủy mà thế nhân chửi rủa, chỉ cần có Tán Đa tiên sinh, y làm cái gì cũng được.   

- Bốn -   

"Tán Đa tiên sinh, ngài muốn dẫn em đi đâu vậy."   

Mấy ngày trước, Tán Đa thần bí nói đã chuẩn bị quà cho y, sáng sớm hôm nay, Tán Đa tiên sinh bịt mắt y lại, nói muốn dẫn y đi xem lễ vật. Cũng không biết đi bao lâu mới dừng lại, Lưu Vũ nhịn không được hỏi. 

"Đến rồi."   

Lưu Vũ mở mắt ra, đập vào mắt là một khoảng đỏ, trên cửa sổ dán giấy cắt chữ 'hỉ' thật lớn, trước hiên treo dải ruy băng màu đỏ, trên cây trong viện cũng buộc đầy ruy băng đỏ, đung đưa theo gió, ngay phía trước là bàn lục hợp dùng để bái đường, khắp nơi đều có chùm đèn sáng lung linh.   

Tán Đa đưa cho Lưu Vũ một tờ giấy đỏ, là hôn thư. Trên đó viết: "Vũ Dã Tán Đa nguyện ký kết chung thân với Lưu Vũ, vui vẻ kết duyên. Nguyện trải qua những năm tháng sau này yên vui hòa hợp."   

"Tán Đa tiên sinh..."   

Mũi Lưu Vũ chua xót, hốc mắt ướt át, mỗi người sẽ đều tưởng tượng bản thân mình khi thành thân sẽ thế nào, y cũng không ngoại lệ, nhưng y và Tán Đa tiên sinh không thể tổ chức hôn lễ. Lưu Vũ không muốn Tán Đa tiên sinh bị người đời nhạo báng, thế mà Tán Đa tiên sinh lại chuẩn bị hôn lễ cho y, theo kiểu Trung Quốc, thậm chí còn có tờ hôn thư.   

"Lưu Vũ, đừng khóc, hôm nay chính là ngày vui lớn của cậu mà."   

Lâm Mặc từ phía sau bình phong đi ra, thấy hốc mắt Lưu Vũ đỏ hoe, nhịn không được trêu ghẹo. Trong trí nhớ của cậu, chưa từng thấy Lưu Vũ khóc bao giờ, dù có luyện tập khổ cực thế nào cũng chưa từng rơi nước mắt. Không nghĩ tới, hiện giờ lại thành cái túi nước mắt, cậu nhìn Tán Đa đầy ẩn ý, quả nhiên là khác biệt.   

Lâm Mặc lôi kéo Lưu Vũ mắt nhòe đi vì lệ ra sau bức bình phong, phía sau bình phong đặt rất nhiều đồ hôn lễ mà Tán Đa đã chuẩn bị cho Lưu Vũ, nào là hán phục màu đỏ, Lưu Vũ từng thuận miệng nhắc tới giá y yêu thích của mình chính là hán phục truyền thống, không nghĩ tới Tán Đa tiên sinh nhớ kỹ lời y. Trên hán phục màu đỏ thêu hoa văn long phượng tỉ mỉ tinh tế, nhìn qua cực kỳ lộng lẫy.   

"Mau đi thay đi, đừng bỏ lỡ giờ lành."   

Lưu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, vào trong phòng thay trang phục, Lâm Mặc đứng ở ngoài cửa, nhớ tới nụ cười hạnh phúc vừa rồi của Lưu Vũ, cũng nhịn không được nói rằng Lưu Vũ rất vui vẻ. Cậu được Tán Đa mời đến dự đám cưới với tư cách là người thân của Lưu Vũ.   

Cậu nhớ lời Tán Đa nói: "Cậu là bạn tốt của Lưu Vũ, tôi muốn mời cậu đến dự đám cưới của tôi và em ấy. Em ấy không có người thân, tôi không muốn Lưu Vũ một mình, ngay cả một người đưa tiễn cũng không có."

Thật ra Lâm Mặc đã sớm nghe qua danh tiếng của Tán Đa, ở trong ấn tượng của cậu, Tán Đa là một người nho nhã lại có chút lạnh lùng, cậu vẫn cảm thấy loại người như Tán Đa sẽ xem thường đào hát bọn họ. Lúc trước Lưu Vũ không chùn bước thích Tán Đa, kỳ thật là cậu không ủng hộ, việc này không khác gì như thiêu thân lao vào lửa.

Khoảng thời gian đó Tán Đa không đến Lê viên xem kịch, thấy Lưu Vũ ngày càng buồn rầu ủ rũ, cậu thật sự không có cách nào mới nghĩ ra hạ sách này, vốn muốn Lưu Vũ hết hy vọng, lại không nghĩ tới đưa dê vào miệng hổ, bắp cải tốt bị heo ăn.   

Lâm Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, như lão phụ thân thở dài, thôi, đều là số phận. Huống hồ, Lưu Vũ thật sự rất thích Tán Đa, cậu cũng có thể nhìn ra Tán Đa đối với Lưu Vũ là thật lòng.   

Cho dù không có tương lai thì như thế nào, hai người bọn họ hạnh phúc ở bên nhau là tốt rồi.   

Lâm Mặc đứng bên cạnh bàn lục hợp, làm người chủ trì hôn lễ này. Đại khái đây là hôn lễ vắng vẻ nhất cũng là náo nhiệt nhất mà Lâm Mặc từng gặp qua, hơn nữa thêm cả dàn phù dâu, cũng chỉ có ba người.   

Nhưng không sao, hạnh phúc không cần phải có những lời chúc rườm rà. 

Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê đối bái.   

Thành lễ.   

Lưu Vũ và Tán Đa nhìn nhau cười, nụ cười mang đầy nước mắt. Trong đôi mắt ngấn lệ, bọn họ tựa hồ nhìn thấy rất nhiều năm trước, hai người cũng nhìn nhau cười như vậy, cũng là bái đường như vậy. Tán Đa ôm chặt lấy Lưu Vũ, giống như muốn đem Lưu Vũ dung nhập vào trong máu thịt của mình.   

Hắn rốt cục biết vì sao mình lại quen thuộc với Lưu Vũ như vậy, bọn họ sớm đã quen biết, chẳng qua thế sự vô thường tách bọn họ ra. Kiếp này, hắn và Lưu Vũ nhất định không cần chia lìa nữa. 

Trong khoảng thời gian năm năm đó, mỗi ngày việc Lưu Vũ thích làm nhất chính là ngồi ở trong sân, pha một ấm trà, chờ Tán Đa tiên sinh về mang cho y chút điểm tâm, có đôi khi là bánh sơn trà, có khi là bánh hạt dẻ. Lần nào Lưu Vũ cũng vui vẻ ăn, ngay cả Tán Đa trước kia không thích ăn điểm tâm cũng sẽ bị Lưu Vũ dỗ dành ăn mấy miếng.   

"Tán Đa tiên sinh, Paris là nơi như thế nào?"   

Lưu Vũ lười biếng nằm trong ngực Tán Đa, tay lại không an phận sờ ngực hắn, trước kia y nghe người ta nói Tán Đa tiên sinh đi du học ở Paris vài năm, y muốn biết nơi Tán Đa tiên sinh đi qua trông như thế nào.   

"Paris, là một thành phố rất đẹp và lãng mạn. Kiến trúc ở đó không giống với Bắc Bình......"   

Tán Đa chậm rãi kể cho Lưu Vũ nghe về những năm tháng ở Paris, Lưu Vũ thỉnh thoảng hỏi hắn này nọ, hắn lần lượt trả lời y.   

"Nếu là ở Paris, chúng ta có thể nắm tay nhau đi bộ trên đường phố, nơi mà mối quan hệ của chúng ta được tôn trọng."   

"Thật sao?"

"Thật."   

"Tán Đa tiên sinh sau này nhất định phải dẫn em đi Paris một lần nhé." 

"Được, nhất định sẽ dẫn em đi."   

- Năm -   

Thuyền trưởng nói rằng buổi trưa hôm sau có thể đến Nagoya, tôi đứng trên boong tàu, nhìn theo hướng thuyền trưởng chỉ, loáng thoáng dường như có thể nhìn thấy đường viền của đất liền, tôi có một chút lo lắng, Tán Đa tiên sinh nhìn thấy tôi có thể sẽ ngạc nhiên hoặc là đã không còn nhận ra tôi nữa. Tôi lắc đầu, Tán Đa tiên sinh làm sao có thể không nhận ra tôi được. Chắc chắn là không.   

Đêm trước khi Tán Đa tiên sinh rời Bắc Bình, tôi ôm ngài không buông tay, tôi sợ ngài sẽ không bao giờ trở lại nữa. Tán Đa tiên sinh dỗ dành tôi và nói rằng ngài ấy sẽ trở lại với tôi.   

Nhưng ngài ấy thất hứa rồi.   

Vì ngài không đến tìm em, em sẽ đi tìm ngài.   

Tàu buôn vững vàng di chuyển trên mặt biển, màn đêm buông xuống, ngẩng đầu lên, một vài ngôi sao sáng khảm trên bầu trời, biển ẩn trong đêm, trời biển nối liền, ánh trăng lung linh soi rọi mặt biển. Đêm nay biển tĩnh lặng lạ thường, và lòng tôi cũng bình lặng làm sao.   

Sau khi tôi nghĩ về ngày hôm đó, tôi đột nhiên phát hiện ra rằng Tán Đa tiên sinh cũng có một số nốt ruồi ở vị trí giống hệt trên cơ thể của tôi. Trước kia cũng chỉ phát hiện hai chúng tôi có nốt lệ chí đối xứng, khi đó Lâm Mặc còn nói đùa, nói đó là dấu ấn kiếp trước của tôi và Tán Đa tiên sinh lưu lại, vì muốn kiếp này hội ngộ.   

Tôi yên lặng đem những lời này ghi nhớ trong lòng, tôi vẫn cảm thấy, nếu có kiếp trước, vậy tôi cùng Tán Đa tiên sinh nhất định cũng ở bên nhau.   

Tôi tìm thấy nốt ruồi ở góc, trán, thái dương và cổ của Tán Đa tiên sinh, và nốt ruồi ở những chỗ này giống hệt với tôi. Nghe nói, nước mắt của người yêu kiếp trước rơi trên người mình, kiếp sau sẽ sinh ra một nốt ruồi.   

Tôi từng hỏi Tán Đa tiên sinh rằng nếu như chúng ta có thể lưu lại nốt ruồi trên người lẫn nhau để kiếp sau nhận ra, vậy ngài muốn để lại nơi nào, ngài ấy hôn lên tim tôi, nói muốn để lại chỗ này, để lại vị trí bên cạnh trái tim, như vậy mỗi một lần tim đập ngài ấy đều sẽ nhớ tới tôi, mỗi một lần tim đập đều liên quan đến tôi.   

Tán Đa tiên sinh rất giỏi nói những lời tình cảm như vậy để dỗ dành tôi, nhưng tôi lại thích kiểu yêu thương như vậy.   

Nếu có kiếp sau, Tán Đa tiên sinh muốn làm gì?   

Tán Đa tiên sinh nói với tôi rằng ngài ấy muốn học hí kịch, tôi hỏi tại sao, ngài ấy nói rằng mình muốn biểu diễn cùng với tôi, và ngài ấy không muốn nhìn thấy bất cứ ai xung quanh tôi. Tôi cười nói ngài ấy thích ghen, nhưng trong lòng vui vẻ một hồi. 

Nếu có kiếp sau, tôi cũng muốn biểu diễn cùng Tán Đa tiên sinh một lần.   

Nếu như có thể cùng Tán Đa tiên sinh biểu diễn trên sân khấu, vậy thì tốt biết bao.   

Tán Đa tiên sinh nói rằng nếu kiếp sau gặp lại, ngài ấy nhất định sẽ mặc bộ đồ đỏ và sẽ là người nổi bật nhất trong đám đông để tôi có thể nhìn thấy ngài ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi nói tôi sẽ mặc bộ đồ màu xanh lam, bởi vì Tán Đa tiên sinh thích tôi mặc quần áo màu xanh lam nhất. 

Nếu có kiếp sau, tôi hy vọng nó sẽ được như vậy.   

Vào tháng 10 năm 1972, một con tàu thương mại đến Nagoya, Nhật Bản, bị đâm trên biển, toàn bộ thủy thủ không may mắn tử nạn, trong quá trình trục vớt thi thể, người ta tìm thấy thi thể của một ông lão, bị nước biển bào mòn nhiều ngày đã không thể nhìn ra diện mạo, bài đăng trên báo cũng chỉ chụp bộ trang phục màu xanh lam trên người của ông lão.   

Cũng không biết vì sao, cho dù nước biển ăn mòn, màu sắc trang phục màu xanh lam vẫn rực rỡ vô cùng.   

Vào tháng 10 năm 1972, học giả nổi tiếng, Tán Đa tiên sinh, qua đời ở vùng nông thôn Nagoya, trước khi qua đời, ông đã yêu cầu các sinh viên ném tro cốt của mình xuống biển, nói rằng ông sẽ tìm thấy tình yêu đời mình.

Thái Bình Dương quá lớn, ngăn cách hắn và Lưu Vũ, nhấn chìm tất cả những suy nghĩ của họ. 

---

"Xin chào mọi người, tôi là Lưu Vũ."   

"Xin chào tất cả mọi người, tôi là Santa - Tán Đa."   

Một người mặc hán phục màu xanh lam và một người mặc một bộ đồ màu đỏ.   

"Sau khi em biểu diễn xong, anh từ một nơi rất cao đi xuống."   

Lưu Vũ còn chưa nói xong câu nói sau đó.   

Cũng giống như năm đó, anh bước xuống từ khán đài.   

Giống như tôi có một giấc mơ rất dài, rất dài, trong và ngoài giấc mơ đều là anh ấy. Tôi nghĩ rằng đó là một "giấc mộng Hoàng Lương", nhưng vừa mở mắt ra, ánh mắt tôi như dán chặt vào người anh ấy, không thể tự kiềm chế.

Chỉ một cái nhìn, tôi đã thấy duyên phận cả đời.   

Tán Đa, lần này, chúng ta sẽ ở bên nhau chứ?

(Hoàn)

.

Mango: chưa đủ 50 votes chap trc nh fic OE chắc ít người đọc nên thôi vậy 🥲

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro