[昊与] Chầm chậm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link: https://meiguiyipian118.lofter.com/post/30e2bd1b_2bc75529e?incantation=rz9AmhaY83eb

Tên gốc: 慢慢

______________________________

Hầu Minh Hạo đứng bên cạnh nhân viên, hơi quay mặt lại để cho người khác trang điểm cho mình. Từ góc độ này nhìn lên có thể thấy hai người bên kia như đang đùa giỡn, ánh mắt của cậu dừng lại quá lâu khiến người đang cầm chiếc quạt nhỏ quay đầu lại mỉm cười với cậu với đôi mắt cong cong.

Phản ứng của Hầu Minh Hạo như tỉnh táo lại nhưng giây tiếp theo lại không khỏi mất tập trung.

Anh ấy có thực sự tốt với tất cả mọi người hay không?

Đột nhiên có một cơn gió thổi qua mặt cậu, hòa lẫn với một mùi hương khó tả. Cậu ngước mắt lên và thấy Hà Dữ đang dùng chiếc quạt nhỏ thổi vào cậu. Hầu Minh Hạo đưa tay ra chặn nguồn gió, Hà Dữ mỉm cười thổi nó về phía bản thân, tìm một cái ghế và ngồi cạnh cậu.

Đối phương đến gần cậu hơn một chút, chiếc quạt nhỏ cũng nghiên về phía cậu một chút. Phần cuối cuốn kịch bản trong tay Hầu Minh Hạo bị cậu vò nát, đuôi cún cụp xuống nhưng cậu vẫn đáp lại lời của người kia nói.

Sau khi quay xong cảnh tương tự vào buổi tối, Hầu Minh Hạo đã đi theo quản lý của mình để tẩy trang, thứ mà cậu đang muốn tẩy. Nhưng Hà Dữ phía sau đã gọi cậu lại và hỏi có muốn đi cùng anh không.

Tim Hầu Minh Hạo đột nhiên đập nhanh, loạng choạng nói: "Ừm...để em suy nghĩ đã..."

Anh ấy đã từng đi chung xe với ai chưa .... Hình như là chưa.

"Được rồi, chúng ta cùng đi thôi." Cậu phe phẩy cái đuôi bước tới.

Hà Dữ còn chưa tẩy trang nên đã để lớp hóa trang bị cuộc chiến đàn áp của Diệp Đỉnh Chi đi đọc kịch bản. Anh nói là do kịch bản, nhưng không hiểu sao chủ đề lại đi lệch hướng, Hà Dữ cho cậu xem một bình luận trên điện thoại, nam nhân nheo mắt nói: "Nhìn theo cách này thì tôi xác thực sống khá lâu cuối cùng mới chết..."

Hầu Minh Hạo cười nói: "Được rồi, anh muốn xây dựng bầu không khí chôn chất cho mình ngay từ tập đầu tiên luôn à..."

Hà Dữ dựa lưng vào ghế cười lớn, Hầu Minh Hạo gãi má hỏi: "Buồn cười đến thế sao?"

Hà Dữ xua tay, đứng dậy rồi đột nhiên đến gần. Mái tóc giả dài rơi vào tay Hầu Minh Hạo, có chút ngứa ngáy. Mùi hương quen thuộc lại truyền đến từ bên cạnh, Hầu Minh Hạo sững sờ không dám cử động. Anh cụp mắt xuống nhìn thấy dái tai đỏ bừng của đối phương.

"Ta bắt được ngươi rồi..." Hầu Minh Hạo nhìn theo giọng nói, nụ cười trên môi cứng đờ nhìn nam nhân đang cười nói vui vẻ: "Tiểu Nãi Long..."

Hầu Minh Hạo che mắt lại, đẩy người sang một bên: "Anh chỉ là thích dán mặt gần lại thôi phải không?"

Hà Dữ gật đầu, giơ ngón tay cái lên: "Đáng yêu đáng yêu." Sau đó lại cười.

Hầu Minh Hạo không hiểu ý nghĩa nụ cười của người này nhưng cũng cong mắt nói: "Cẩn thận em đi khảo cổ lịch sử đen tối của anh đó."

Hà Dữ tựa vào lưng ghế, khoanh hai tay trước ngực, "Ừ, chỗ này của anh còn có em nữ trang..." Anh chưa kịp nói xong thì đã bị người bên cạnh bịt miệng lại.

Hầu Minh Hạo đứng dậy, cúi người nhìn vào đôi mắt tươi cười của Hà Dữ.

Hà Dữ đã nói gì đó nhưng Hầu Minh Hạo không nghe thấy, chỉ cảm nhận được môi của người kia khép lại, hôn vào lòng bàn tay mình.

Tóc cậu xõa xuống ngược Hà Dữ, anh giơ tay tỏ ý đầu hàng. Hầu Minh Hạo nhìn vào mắt đối phương, có chút sửng sốt, anh nắm lấy cổ tay cậu rút tay mình ra, oán giận trách: "Em muốn ngạt chết anh à!"

Hầu Minh Hạo ánh mắt đảo hai lần, trầm giọng nói tựa hồ có chút xấu hổ: "Ai bảo anh bỗng nhiên nhắc đến chuyện đó..."

Hà Dữ không nói gì, nhìn Hầu Minh Hạo mỉm cười, giơ tay nhéo nhéo dái tai Hầu Minh Hạo: "Trông rất đẹp."

Hầu Minh Hạo đột nhiên đỏ mặt, lần đầu tiên trong đời hoảng sợ bỏ chạy như vậy.

Cậu luôn cảm thấy Hà Dữ là cố ý.

Hầu Minh Hạo quay lại xe, thầm niệm trong đầu mười câu"Tôi là trai thẳng" rồi bắt đầu tẩy trang.

Người đại diện ở một bên khó hiểu: "Các cậu ở đây lâu như vậy mà còn chưa tẩy trang à?"

. . . . . .

Hầu Minh Hạo làm điều đó hoàn toàn vô tình khi tình cờ gặp một người bạn tốt trong đoàn làm phim và đối tượng của cô ấy. Lúc đầu cậu chỉ nghĩ hai người là khuê mật*, nhưng trước khi cậu bước lại chào thì thấy hai người hôn nhau. Cậu sợ hãi đến mức nhanh chóng rút lui mà không dám nói về việc đi vệ sinh.
(*) Khuê mật chỉ hai người bạn thân là nữ.

Hạ Chi Quang thấy Hầu Minh Hạo hai má đỏ bừng, cho rằng người này nóng nên hảo tâm thổi gió cho cậu, Hầu Minh Hạo cảm kích nhìn Hạ Chi Quang một cái. Ánh mắt cậu rơi vào chiếc quạt nhỏ của đối phương, cậu cảm thấy nó trông quen quen.

"Đây...không phải là quạt gió của Hà Dữ sao?"

Hạ Chi Quang liếc nhìn chiếc quạt trong tay, gật đầu: "Đúng vậy. Em mượn nó từ anh ấy. Hình như anh ấy còn có một cái khác."

Hà Dữ đã quay phân cảnh riêng của bản thân trong hai ngày qua, nếu tính toán cẩn thận thì ngoài việc trò chuyện trên Wechat, hai người đã không gặp nhau khoảng ba ngày.

Không ngờ lại lén lút gặp Hạ Chi Quang sau lưng cậu.

. . . . . .

Khi Hà Dữ trở lại khách sạn, bị người đang ngồi xổm trước cửa dọa sợ, còn tưởng anh nóng giận rồi có fan cuồng bên ngoài. Kết quả là Hầu Minh Hạo từ dưới đất đứng lên.

"Cậu làm sao..."

"Em làm mất thẻ khóa phòng. Cho ở lại một đêm đi." Hầu Minh Hạo trả lời rất nhanh, trong mắt tràn đầy thành khẩn.

Hà Dữ có chút thích thú nhìn đôi mắt long lanh của người trước mặt, đem câu "Lại đi đổi một phòng khác đi" đang muốn nói nuốt ngược vào trong, quẹt thẻ mở cửa mời người vào phòng.

Hầu Minh Hạo thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng một phòng hai người, thường có một vấn đề.

"Vậy anh ngủ trên sofa?" Hà Dữ cảm thấy mình là anh trai vẫn nên có dáng vẻ của anh trai, mặc dù chỉ cách nhau một tuổi, nhưng tinh thần trách nhiệm cùng tâm lý chăm sóc em trai của Diệp Đỉnh Chi đã được chuyển sang cho anh.

Hầu Minh Hạo thay dép chạy đến bàn ăn thứ gì đó, khiến Hà Dữ đang đứng một bên có cảm giác như đang chiếm phòng người khác.

"Thật ngại quá, em ngủ sofa vẫn tốt hơn."

Nói thì là nói như vậy, nhưng ngày hôm sau khi Hà Dữ tỉnh dậy vẫn cảm thấy thân thể nặng nề. Anh nhìn xuống thấy một cánh tay đang đặt trên eo anh.

Hà Dữ tắt đồng hồ báo thức, nhẹ nhàng rời khỏi giường, thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài. Hầu Minh Hạo chậm rãi đi theo, Hà Dữ đưa cho cậu bộ dụng cụ vệ sinh dùng một lần.

"Không phải tối qua em ngủ trên ghế sofa sao..." Hầu Minh Hạo khẽ cau mày, tỏ vẻ rất bối rối.

Hà Dữ cười: "Có lẽ là nửa đêm anh đem em kéo qua đó."

Hầu Minh Hạo lấy kịch bản che lên mặt, lén nhìn Hà Dữ trên mặt không có vẻ chán ghét hay tức giận, đuôi cún phía sau lại bắt đầu vẫy.

Hà Dữ cũng giả vờ như không cảm nhận được ánh mắt nào, bắt chéo chân, cọ mũi chân vào bắp chân của người bên cạnh một cách cố y hay vô ý.

Hầu Minh Hạo dán kịch bản lên trán, che kín toàn bộ khuôn mặt. Cậu cũng cảm thấy là Hà Dữ cố ý nhưng không có bằng chứng.

Sau khi cậu thầm niệm ba lần "Tôi là trai thẳng" trong đầu, ngẩng đầu lên nhìn thấy Hà Dữ đang cong mắt cười với cậu.

...Nếu muốn hôn, tôi vẫn là trai thẳng à.

. . . . . . . . .

Question: Nếu muốn hôn, tôi vẫn là trai thẳng à.

➥ Tỉnh lại đi nhóc, cậu là đang yêu đấy.

➥ Không phải rồi, hahahahaha.

➥Tôi cũng muốn....

➥Có thể hay không để tôi hôn trước.

________________________________

Góc của tui:

Mọi người đừng hỏi tui mấy vụ đuôi cún gì nha, tại tui cũng không hiểu 😐

Chỉ biết là tác giả viết tả thực thôi fanfic mà nên là OOC lắm không có logic gì đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro