Chương 7: Trò đùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà của Doãn Hạo Vũ nằm trong một tòa nhà chung cư cao tầng ở trung tâm thành phố. Phong cách trang trí đơn giản và thoáng đãng, sử dụng tông màu đen, trắng và xám cổ điển. Nội thất sáng sủa, ngăn nắp. Từ cửa sổ lớn của căn nhà có thể ngắm nhìn được toàn cảnh cảnh đêm của thành phố. Ngoài ra còn có một khu vườn nhỏ với những cành cây và hàng rào tạo thành một tương phản sắc nét.

  Mọi thứ hết thảy đều xa lạ, giống như thế giới mà anh đang ở vậy.

  Tuy nhiên, dù điều kiện tốt đến đâu, Cao Khanh Trần cũng sẽ không vui vẻ, anh thà ngủ ngoài đường còn hơn bị nhốt và theo dõi suốt ngày.

  Sau khi đi loanh quanh trong nhà một cách buồn tẻ, cho đến khi nhìn thấy những hàng cây trong chậu trên ban công, Cao Khanh Trần bắt đầu hứng thú, anh ngồi xổm xuống và quan sát kỹ. Từng chiếc lá như lông chim mọc so le nhau, xếp chồng lên nhau, ở giữa nở ra những bông hoa nhỏ màu trắng tím.

  "Đó là cây mắc cỡ." Doãn Hạo Vũ cũng ngồi xổm xuống và dùng ngón tay chỉ vào chiếc lá, "Anh chạm vào nó thì chiếc lá sẽ tự động đóng lại."

  "Ồ vậy ư?"

  Cao Khanh Trần tò mò, nhẹ nhàng chạm vào lá cây, quả nhiên hai bên nhanh chóng khép lại, giống như một cô bé nhút nhát.

"Oh, thần kì ghê!"  

  Như khám phá ra được thế giới mới, Cao Khanh Trần rất thích thú, dùng ngón tay bấm vào từng chiếc chậu, lần lượt chạm vào những chiếc lá mắc cỡ. Cảnh tượng như một vị vua đang đi tuần, từng chiếc lá khép vào như thần dân của anh cúi đầu chào. Chỉ còn lại một cái chậu kiêu ngạo quyết không thay đổi, bất kể Cao Khanh Trần chạm vào nó như thế nào, cũng không có phản ứng gì.

  "Có chuyện gì với cái chậu này vậy? Sao nó không đóng lại, nó không phải là cây mắc cỡ sao?"

  Doãn Hạo Vũ cầm chậu cây lên, quan sát và trả lời rất chắc chắn: "Đây là cây mắc cỡ." Sau đó, cậu đưa tay ra và thử nhưng vẫn không được.

  "Có chuyện gì vậy?"

  Doãn Hạo Vũ khẽ nhíu mày, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc, tự hỏi có phải mình bị cửa hàng lừa gạt hay không, nhưng lại nghe Cao Khanh Trần bên cạnh lẩm bẩm nhỏ giọng: "Cái chậu này... có phải là không biết xấu hổ không? "

  "..."

  Doãn Hạo Vũ đặt chậu cây "không biết xấu hổ" xuống, từ trong phòng ngủ lấy ra một cái lọ màu xanh lá cây, đưa cho Cao Khanh Trần, "Đây, của anh đây."

  "Cái gì đây?"

  "Nước hoa, anh không phải là bị muỗi đốt sao?" Doãn Hạo Vũ mở nắp ra, xịt về phía cánh tay anh, "Làm như thế này, xịt lên vết muỗi đốt."

  Cao Khanh Trần chớp mắt, không ngờ tới đứa trẻ này lại tinh tế, cẩn thận như vậy. Chính bản thân mình còn quên mất, nhưng cậu vẫn nhớ như in.

  Đứng dậy, cầm lấy chai nước hoa, Cao Khanh Trần cũng theo đó mà phun lên cổ, hơi châm chích, nhưng mà lạnh, thật thoải mái.

  Chú mèo con có vẻ rất hài lòng với tác dụng của nước hoa. Anh ngửa cổ, xịt về phía đông, xịt về phía tây, xịt qua lại và mặt trước của chiếc áo len sũng nước.

     Doãn Hạo Vũ bất lực cười cười, trực tiếp tịch thu chai nước hoa từ trong tay anh rồi nói: "Thứ này, chỉ cần xịt một lớp thôi!"

  "Ồ."

  Căn phòng ở tầng mười tám, có rất ít muỗi. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt chưa thoả mãn của Cao Khanh Trần, Doãn Hạo Vũ mỉm cười xắn tay áo lên, xịt nhẹ lên phần cánh tay lộ ra ngoài, "Xịt ở cánh tay nhiều một chút, phòng ngừa bị muỗi đốt. "

  Thực hiện tốt công tác chống muỗi xong, Doãn Hạo Vũ đưa Cao Khanh Trần vào phòng ngủ, chỉ vào chiếc giường lớn duy nhất trong phòng và nói: "Anh đi ngủ đi." 

  "Được rồi." Cao Khanh Trần nằm trên đó như bình thường, xoay người hai lần, bĩu môi, "Không quen."

  Doãn Hạo Vũ dở khóc dở cười: "Anh thật không biết điều chút nào"

  Cao Khanh Trần nhắm mắt lại, ngơ ngác nói: "Ta cũng không cầu xin ngươi, nếu ngươi không thích thì có thể thả ta ra. Dù sao ta cũng không quen."

  "Vậy thì trước đây anh sống ở đâu?"

  Cao Khanh Trần uể oải nói: "Ban đầu là một tụ đèn, về sau ... Ta sống với một ông lão đã sống rất lâu."

  "Sống rất lâu, là sống được bao lâu?"

  "Gần một trăm năm."

  "Ồ?" Doãn Hạo Vũ trở nên quan tâm, "Người đó cũng là yêu quái?

  Cao Khanh Trần cười và nói: "Ngươi muốn đánh hắn sao? Haha, làm ngươi thất vọng rồi. Hắn là một con người, nhưng sống lâu. Hồn phách của ta từng bị hao tổn và phải hồi phục trong tụ đèn. Hắn mất công ngày ngày lấy sương ngày năm chà lau chân đèn, lấy tinh dầu cây tùng, không ngại cực khổ. Hàng ngày chăm chỉ làm việc giúp ta hồn về với thân thể một tháng trước ".

  Vừa nói, Cao Khanh Trần vừa mở mắt, tia áy náy hiện lên trong mắt anh: Không biết Bá Viễn giờ thế nào, lúc trước đi còn dùng bình hoa cổ đánh vào đầu của hắn, thân thể lại hao tiền, hắn hẳn là không còn sống...

  Doãn Hạo Vũ lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Lão bá kia, hẳn là tích nhiều phúc đức lắm, mới có thể sống lâu như vậy."

  "Khụ khụ khụ..."

  Lão bá... lão bá...

  Nghe thấy lời này, Cao Khanh Trần suýt chút nữa thở không ra hơi: Nếu hắn biết có người gọi hắn là lão bá, hắn ta nhất định sẽ tức giận chết mất!

  "Hắn chính là tai họa ngàn năm." Cao Khanh Trần trợn mắt, nói về quá khứ không ngớt. "Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn thích nhất trêu chọc mấy đứa nhỏ. Có lần, hắn nói rằng hắn vừa bãi biển trở về, đưa cho đứa cháu nhỏ một vật rồi nói đó là vỏ sò. Đứa cháu nhỏ của hắn rất vui và lấy nó ra để khoe khắp nơi. Kết quả là ... "

  "Kết quả là gì?"

  Cao Khanh Trần cười to, trong mắt phát ra tia sáng: "Kết quả, đứa nhỏ bị người khác giáo dục lại, nói đó là hạt dẻ cười."

  "Haha! Thật là xấu xa." Doãn Hạo Vũ cười theo sau, "Đúng rồi, đứa cháu của lão bá có sống lâu như ông ta không?"

  "Đã chết rồi, sớm đã chết."

  Giọng điệu của Cao Khanh Trần trở nên lành lạnh, ánh sáng trong mắt vụt tắt, mờ mịt, giống như giếng cổ trong sân sâu: "Không biết đã trải qua bao kiếp luân hồi......"

  Nhận thấy sự thay đổi trong tâm trạng của Cao Khanh Trầm, Doãn Hạo Vũ kịp thời kiềm chế sự tò mò của mình, xoay người lấy ra một chai sữa trong tủ lạnh, bước vào bếp, đặt nó vào lò vi sóng. Sau đó rồi bước vào phòng tắm rửa mặt.

  Khi cậu bước ra, Cao Khanh Trần nằm nghiêng một tay chống cằm, một tay túm lấy tóc mai trên má, lại nhắc đến chuyện cũ: "Này, dù gì hiềm nghi về ta cũng không còn nữa. Ngày mai ngươi thả ta đi đi! Ngươi yên tâm, ta đặc biệt biết điều. Chỉ cần bọn họ không kiếm chuyện chọc ta, ta sẽ không bao giờ làm tổn thương bất cứ ai một cách tùy tiện. "

  Doãn Hạo Vũ không vội trả lời mà vỗ nhẹ toner trong tay lên mặt. Khuôn mặt thanh thoát tươi tắn cùng ngũ quan hài hoà càng làm nổi bật vẻ đẹp trai vô song của thiếu niên.

  "Tôi có nhiệm vụ canh chừng anh." Doãn Hạo Vũ vỗ vỗ nước còn sót lại trên cổ, nói: "Anh có thể không biết, hiện tại cách đối phó với yêu quái, không bàn đến chuyện có hại người hay không, cần thiết đều giết hết. Anh đi theo tôi, ít nhất có thể tránh bị làm mồi cho những người thuộc Bộ phận Điều tra Siêu nhiên. "

  Cao Khanh Tràn khoanh chân ngồi dậy và nói thẳng: "Ngươi cho rằng ta yếu ớt đến vậy sao."

  Doãn Hạo Vũ cười nhẹ, ôn tồn kể một câu chuyện: "Có lần tôi nhìn thấy một con quỷ hổ ngàn tuổi bị đồng nghiệp bắt đi, đả thông kinh mạch, ném vào một cái lồng rộng một thước. Nó bị bỏ đói ba tháng chỉ để giữ bộ da hổ còn nguyên vẹn, lột ra để trang trí mặt tiền của ngôi nhà. "

  Cao Khanh Trần ánh mắt khẽ nhúc nhích: "Ngươi là đang uy hiếp ta?"

  "Không phải là uy hiếp"

  Doãn Hạo Vũ bình tĩnh nói: "Tôi chỉ muốn nói cho anh biết rằng thời thế đã khác, chính phủ giờ đã mạnh hơn gấp mấy chục lần, gấp trăm lần so với thiên chủ mà anh sợ hãi trước đây."

  Cao Khanh Trần khịt mũi lạnh lùng, "Ta biết điều đó từ rất lâu rồi."

  "Ồ, đã sớm biết?" Doãn Hạo Vũ suy nghĩ một chút, nói: "Cũng đúng, anh nói anh đã sống trăm năm, nhất định phải trải qua lần càn quét đó, gia tộc thiên sư ở Vạn Thành bị lật đổ trong nháy mắt... "

  Bảy mươi năm trước, chính phủ phái quân bí mạt đi quét sạch thiên sư Vạn Thành, truy sát gia tộc Vũ Đằng đang chạy trốn. Lập các quân bài dọc đường chặn đánh khắp nơi, tất cả mọi người gặp nguy hiểm trong một thời gian dài. Về sau gọi là Chiến dịch Khai quang. .

  Có bao nhiêu người chết trong thời gian đó vẫn còn là một bí ẩn.

  Cao Khanh Trần giữ bí mật về chuyện này, lại nằm xuống giường, kéo chăn bông lên đầu: "Ta đi ngủ đây."

  "đợi đã!"
  
  Doãn Hạo Vũ trở lại phòng bếp, rót sữa nóng vào trong cốc, sau đó bước đến bên giường kéo chăn bông ra: "Đây, uống cái này đi rồi đi ngủ!"

  Có lẽ đã quen với việc được Bá Viễn chăm sóc. Cao Khanh Trần không cảm thấy xa lạ với cách cư xử ân cần của Doãn Hạo Vũ. Thay vào đó, anh nghi ngờ nhìn chằm chằm vào chất lỏng màu trắng trong chiếc cốc. Đầu tiên, anh ta cầm lấy chiếc cốc do Doãn Hạo Vũ cầm và cố gắng liếm nó bằng lưỡi của mình để xác nhận mùi vị. Xác nhận chất lỏng này có thể uống, anh mới tăng tốc độ liếm và uống hết nửa cốc trong một hơi.

  Doãn Hạo Vũ nhìn chú mèo con ngoan ngoãn đang uống sữa mà không thể nhịn được cười. Ngay khi sữa sắp cạn, lưỡi của chú mèo con đột nhiên quay ra liếm ngón tay——

  Lớp da thịt mỏng manh cọ xát, gây ra cảm giác ngứa ran như bị điện giật, nhanh chóng kéo dài từ ngón tay đến toàn bộ cơ thể. Doãn Hạo Vũ đột nhiên cảm thấy tứ chi tê dại, một tay không cầm chắc được, chiếc cốc rơi xuống giường, sữa còn sót lại còn vương trên quần áo của Cao Khanh Trần.

  "A! Thực xin lỗi, thực xin lỗi !!"

  Khuôn mặt của Doãn Hạo Vũ như một con tôm đã được nấu chín, đỏ rực lên, cậu lấy ra một ít khăn giấy, vội vàng lau ga trải giường và quần áo.

  "Quên đi, ta đi ngủ đây!"

  Cao Khanh Trần đưa tay lên, bình tĩnh lau đi phần sữa còn sót lại trên khóe môi, sau đó quay lưng về phía Doãn Hạo Vũ và thả mình xuống giường.

  "Trên quần áo còn dính sữa! Có muốn thay ra không?"

  "Không việc gì!"

  "Quần áo bị ướt. Ngủ sẽ không thoải mái."

  "Ta chính là không muốn thay ra. Ta muốn đi ngủ. Ngươi đi ra ngoài đi!"

  "Ồ." Doãn Hạo Vũ cầm cốc lên, giúp anh kéo rèm cửa, tắt đèn, nói nhỏ: "Ngủ ngon."

  Ngay khi tiếng đóng cửa vang lên, đôi mắt xanh thẳm trên giường mở ra trong bóng tối.

  Không ngờ đứa nhỏ này lại rất ngây thơ, vừa rồi bởi vì khó chịu khi bị cậu cười nhạo nên nghĩ ra trò đùa dai dùng đầu lưỡi liếm ngón tay của cậu, không ngờ Doãn Hạo Vũ lại phản ứng lớn như vậy, khiến cho bản thân anh cũng có chút xấu hổ.

  "Quên đi, sau này sẽ không cùng cậu ta đùa giỡn như vậy nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro