Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có phải tôi đang làm kỳ đà cản mũi hai người thổ lộ tình cảm rồi." Trịnh Nhiễm cười chân thành, "Không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước."


Trịnh Nhiễm trực tiếp nhặt áo khoác lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa.


"Em với cô ấy..." Cao Khanh Trần hỏi.


"Tiểu Cửu không tin em sao?" Doãn Hạo Vũ ôm anh, nói, "Lần trước em đã thề với anh, sẽ không ở bên ngoài làm loạn, đó thật sự là bạn của em."


Cao Khanh Trần khẽ cúi đầu, hạ giọng nói, "Vậy sao..."


Doãn Hạo Vũ nâng cằm anh lên, trong mắt đều là tiếu ý, ngón tay lướt qua chóp mũi Cao Khanh Trần, "Tiểu Cửu ghen thật đáng yêu."


Cao Khanh Trần lập tức đỏ mặt, "Anh mới không có."


Anh vội vàng thoát khỏi cái ôm của Doãn Hạo Vũ, đi tới trước bàn, "Chúng ta, chúng ta cùng ăn đi."


"Được." Doãn Hạo Vũ mỉm cười.


Khoảnh khắc Cao Khanh Trần quay người đi, sắc mặt cậu trầm xuống một chút, cắn răng nghiến lợi hít một hơi thật sâu, mới đổi thành một nụ cười.

Hai người cùng ăn cua trên bàn.


Khoảng thời gian tiếp theo, qua quan sát của Cao Khanh Trần, Trịnh Nhiễm không hề xuất hiện, nam nhân bên người cũng đổi liên tục, dường như chuyện ở nhà Doãn Hạo Vũ lần trước, khiến Trịnh Nhiễm từ tận đáy lòng cảm thấy Doãn Hạo Vũ chỉ là muốn chơi đùa với cô, vì vậy tuyệt không muốn phí tâm tư đặt lên người Doãn Hạo Vũ nữa.


Một ngày nọ, giữa đêm.


Doãn Hạo Vũ nhận được điện thoại của Cao Khanh Trần, Cao Khanh Trần đầu bên kia khóc đến mười phần thê thảm, cậu lập tức bỏ dở chuyện đang làm, lái xe đi tìm Cao Khanh Trần.


Cao Khanh Trần ngồi bên vệ đường, hai tay ôm đầu gối, đáy mắt vẫn còn vương nước.


Doãn Hạo Vũ nhanh chóng đi tới, cởi áo khoác ngoài, khoác lên người Cao Khanh Trần, hỏi: "Sao thế?"


"Hạo Vũ..." Cao Khanh Trần nước mắt giàn giụa, đứng dậy ôm cổ Doãn Hạo Vũ, "Hạo Vũ, anh phải làm sao đây, anh phải làm sao đây."


Doãn Hạo Vũ đúng lúc cảm thấy ngực mình ướt đẫm, có chút ghét bỏ, đỡ Cao Khanh Trần, hỏi, "Rốt cuộc có chuyện gì?"


"Anh, anh phá sản rồi!" Cao Khanh Trần mím môi, khóc.


Doãn Hạo Vũ một mặt chấn kinh, vô thức buông tay ra, nhưng rất nhanh thu lại, ôm Cao Khanh Trần vào lòng, "Không sao, không sao."


"Hạo Vũ, anh thành vô gia cư rồi." Cao Khanh Trần ôm chặt Doãn Hạo Vũ, nước mắt nước mũi tèm lem quẹt lên người cậu.


Doãn Hạo Vũ hiện tại trong lòng rối loạn, căn bản không để ý cử động của Cao Khanh Trần, ngược lại đang suy nghĩ, tại sao lại phá sản? Một gia tộc lớn như vậy, nói phá sản liền có thể phá sản sao?


"Về với em trước đã, đêm muộn rồi, bên ngoài lạnh." Doãn Hạo Vũ đau lòng lau nước mắt cho anh.


Cao Khanh Trần gật đầu, vừa đi vừa khóc.


Hai người cứ đi như vậy về nhà Doãn Hạo Vũ, sau khi lên lầu, Cao Khanh Trần liền ngồi trên sofa khóc tiếp.


"Tiểu Cửu, đừng khóc nữa, tắm rồi đi ngủ." Doãn Hạo Vũ ngồi cạnh Cao Khanh Trần, xoa đầu anh, an ủi, "Trời có sập xuống, không phải vẫn còn em sao?"


Cao Khanh Trần e thẹn gật đầu, "Vẫn là Hạo Vũ tốt nhất."


Doãn Hạo Vũ cười, lại xoa đầu anh, "Được rồi, đừng khóc nữa, khóc nhiều sẽ xấu, đến lúc đó em sẽ không thích anh nữa."


Cao Khanh Trần lau nước mắt, kiên cường gật đầu, "Được, anh không khóc."


"Ngoan."


"Vậy anh đi tắm, Hạo Vũ giúp anh chuẩn bị ít sữa nóng nha, cảm ơn Hạo Vũ." Cao Khanh Trần nói xong, hôn lên má Doãn Hạo Vũ một cái, đứng dậy đi vào phòng tắm.


Doãn Hạo Vũ khóe miệng giật giật, đêm muộn thế này, lấy đâu ra sữa nóng?


Cao Khanh Trần tắm xong, rất ngây thơ nhìn Doãn Hạo Vũ, "Hạo Vũ, sữa nóng của anh đâu?"


"Trong nhà không có sữa, có sữa chua lactic, anh uống không?" Doãn Hạo Vũ đứng dậy, định đi về phía tủ lạnh.


"Anh chỉ uống sữa nóng thôi." Cao Khanh Trần mím môi, có chút bất mãn.


Doãn Hạo Vũ ôn nhu nói, "Ngày mai em đi mua cho anh có được không?"


Cao Khanh Trần có chút ủy khuất gật đầu, "Được."


"Mau đi ngủ đi."


Cao Khanh Trần không nói gì quay người đi về phòng ngủ, lúc đi tới cửa phòng, anh dừng bước, quay đầu nhìn Doãn Hạo Vũ, dáng vẻ muốn nói lại thôi.


Doãn Hạo Vũ kiên nhẫn hỏi, "Sao thế?"


"Hạo Vũ, anh bây giờ không có tiền, xe cũng bị thu mất, cả những thứ đồ đắt đỏ lúc trước toàn bộ đều bị thu mất, em thật sự sẽ không bỏ rơi anh sao?" Cao Khanh Trần mím môi bất an nói.


"Đương nhiên." Doãn Hạo Vũ rảo bước đi tới trước mặt Cao Khanh Trần, nhẹ nhàng hôn lên trán anh, "Chỉ cần em có một miếng cơm, anh cũng nhất định có một miếng, đừng nghĩ nhiều nữa, mọi chuyện sẽ ổn thôi."


Cao Khanh Trần có chút buồn bã gật đầu, vô thần vô sắc đi vào phòng.


Sáng sớm hôm sau.


Doãn Hạo Vũ dựa vào lý do đi mua sữa ra ngoài, trực tiếp lái xe tới nhà chính Cao gia, người của tòa nhà tỏ vẻ không hề quen biết cậu, cũng không cho cậu vào.


Điều này khiến Doãn Hạo Vũ đang bán tín bán nghi có chút chần chừ, nhưng để đề phòng Cao Khanh Trần đang thăm dò mình, cậu vẫn mua không ít sữa mang về.


Vừa mở cửa đã thấy Cao Khanh Trần đang ngồi trên sofa ăn đồ ăn vặt, nhìn thấy Doãn Hạo Vũ trở về thì vội vàng đứng dậy.


"Hạo Vũ, sao em đi lâu thế." Cao Khanh Trần lao vào lòng Doãn Hạo Vũ.


"Em đi vứt ít đồ." Doãn Hạo Vũ vội vàng bắt lấy bàn tay đầy dầu mỡ của Cao Khanh Trần, trực tiếp đi tới tủ lạnh, vừa mở tủ toàn thân chết lặng, nguyên cái tủ lạnh đầy đồ ăn vặt với nước giải khát, sao hiện tại chỉ còn một tý thế này?


Cậu mạnh mẽ quay đầu, nhìn chiếc bàn trà nhỏ vốn sạch sẽ, tràn ngập cơ man các loại rác!


Cao Khanh Trần nhìn ánh mắt của cậu, ngập ngừng nói, "Hạo Vũ, anh đói, em cũng biết mà, anh trước giờ ăn hơi nhiều."


Doãn Hạo Vũ khóe miệng giật giật, cố nặn ra một nụ cười gượng, "Không sao, anh thích thì tốt, ăn bao nhiêu cũng được."


Cao Khanh Trần đơn thuần chớp mắt, nói, "Thật ra anh cũng không thích ăn mấy thứ đồ tiện lợi đó, anh thích ăn cua lông, lợn sữa quay, tôm hùm Úc."


Doãn Hạo Vũ sắc mặt đều có chút không chống đỡ nổi, chỉ có thể gật đầu với Cao Khanh Trần, "Em đi phát trực tiếp, anh ở đây xem ti vi nhé."


Cao Khanh Trần có chút khó xử, nhìn đồ ăn trên bàn nói, "Hạo Vũ, em có thể dọn dẹp một chút rồi hẵng đi phát trực tiếp không? Lộn xộn thế này không ngồi được."


"Đây là anh..." Tự bày ra! Doãn Hạo Vũ buột miệng, nhưng nói được nửa câu liền nuốt ngược vào trong, lúc trước Cao Khanh Trần đến đây ở, mỗi ngày đều có người phục vụ đồ ăn, đồ sau khi ăn cũng có người dọn dẹp sạch sẽ, cậu hít một hơi nói, "Anh tự bày ra thì phải tự dọn."


"Nhưng anh không biết làm, Hạo Vũ, em là tốt nhất, em giúp anh dọn dẹp nha." Cao Khanh Trần đáng thương chớp mắt nhìn Doãn Hạo Vũ.



~ 🐰🍓 ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro