Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thạch Hạo rời khỏi Thạch Quốc, dùng tên giả là Hạo Thiên, trời đất bao la, nơi hắn đến đầu tiên chính là Hỏa quốc.

Không phải vì hôn ước, mà là vì người trong lòng kia, giống như có cái gì đó đang lôi kéo, dẫn đường để hắn tới đó.

Kỳ thật, mặc dù hắn ở Thạch quốc gần 18 năm, trong quá trình tu luyện và trưởng thành, cũng không ngừng tìm kiếm người kia. Đáng tiếc, tìm khắp toàn bộ Thạch quốc, cũng không tìm được.

Mới vừa đi vào lãnh thổ Hỏa quốc, hắn liền nhìn thấy một thiếu nữ áo đỏ đang bị một đám người đuổi theo. Hắn vốn định mặc kệ, đứng ngoài cuộc quan sát, tìm người quan trọng hơn, nhưng lại không nhìn được cảnh ỷ mạnh hiếp yếu, nhấc chân nhanh chóng vọt qua, một cái phất tay, xoay người, sau đó là một cú đá xoay người trên không, cứu được thiếu nữ áo đỏ kia.

"Ngươi biết ngươi đang cứu người nào sao?"

Thạch hạo lạnh lùng trả lời. "Liên quan gì đến ngươi."

"Nàng ta ăn trộm chí bảo trong phủ của ta, chỉ cần chúng ta không chết, nhất định sẽ đuổi giết nàng ta cả đời. Buông nàng ra, chúng ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra."

"Ngươi nói bậy! Thứ này vốn là của ta, là các ngươi đê tiện vô sỉ cướp đi. Hôm nay trở về trong tay ta, bất quá chỉ là vật quy nguyên chủ mà thôi."

Mỗi người một lý, ai thật, ai giả, Thạch Hạo chỉ là một kẻ ngoại lai nửa đường tiến vào, sao có thể phân rõ phải trái trắng đen như thế nào. Bất quá, hắn vẫn che ở trước mặt thiếu nữ áo đỏ,

"Không tìm ta tính sổ, ai tin! Sau khi bắt được nàng, kẻ bị bắt tiếp theo, có lẽ chính là ta cũng nên."

Lui về phía sau nửa bước, kề sát vào người thiếu nữ áo đỏ, nhỏ giọng nói, "Bây giờ ta và ngươi là người cùng thuyền, ta sẽ bảo vệ ngươi. Ta ngăn cản bọn họ, ngươi tìm cơ hội chạy đi."

"Đa tạ công tử." Thiếu nữ áo đỏ nói lời cảm tạ, "Chỉ là ngươi cũng đã nói, chúng ta là người cùng thuyền, ta sao có thể chạy trước một mình, để lại một mình ngươi khổ chiến. Ta và ngươi mới gặp mặt một lần, hơn nữa ngươi còn nguyện ý ra tay cứu ta, ta không phải người không có lương tâm như vậy."

Đám người đuổi theo thấy bọn họ không ai rời đi, vỗ tay trầm trồ khen ngợi, "Tốt lắm, tốt lắm, đều không đi, vậy cùng chết trong tay ta đi! Lên cho ta!"

"Chỉ bằng ngươi!" Thạch hạo khinh thường nói, "Nằm mơ!"

Hắn tu luyện ở Thạch quốc không phải chỉ để trưng cho đẹp, huống chi, hắn còn là kỳ tài tu luyện, trong lớp thiếu niên cùng thế hệ, trong nhóm người cùng cảnh giới, hắn chính là người suất xắc nhất, Thạch quốc lớn như vậy, không có mấy người cùng tuổi có thể đánh ngang tay với hắn. Uy lực cùng sức chiến đấu của hắn, trải qua mấy lần chiến đấu tẩy lễ, nhà nhà đều biết hắn mạnh đến thế nào.

Không thể không nói, mặc dù hai người lần đầu gặp mặt, nhưng phối hợp lại vô cùng ăn ý, quen thuộc, hết thảy đều như nước chảy mây trôi, diệt sạch toàn bộ mấy tên đuổi theo.

Sau khi giết hết toàn bộ đám người kia, thiếu nữ áo đỏ không chống đỡ được nữa, ngã xuống.

Thạch hạo vội tiến lên, ôm chặt lấy nàng. "Nơi đây không an toàn, ta mang ngươi rời khỏi đây trước."

Nửa ngày sau, thiếu nữ áo đỏ tỉnh dậy từ trong hôn mê, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thân mình hơi động liền nhịn không được hít hà một hơi.

"Tỉnh rồi sao." Nghe thấy động tĩnh người bên cạnh truyền đến, Thạch Hạo lấy ra một viên đan dược đút vào miệng nàng, "Đừng nhúc nhích."

Sau đó hắn vận khí giúp nàng điều tức.
Một khắc sau, điều tức xong, thân thể đã không còn đau như lúc trước nữa, nhưng không thể coi là hoàn toàn không có việc gì, chỉ là hành động đã không còn khó khăn như trước nữa.

"Ân cứu mạng hôm nay ta nhớ kỹ, tương lai nếu ngươi gặp phải bất luận chuyện gì, ta nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ." Tri ân báo đáp, nàng vẫn hiểu được.

"Vậy ngươi nói thật cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai? Chí bảo bị ngươi lấy đi nhất định không phải vật tầm thường." Ánh mắt của Thạch hạo không vụng, ở trong vương phủ loại bảo vật không gì mà hắn chưa từng gặp qua, cho dù vương phủ không có, vậy hoàng cung thì sao.

Thiếu nữ áo đỏ hít sâu một ngụm khí lạnh, thầm nghĩ: Người này thật không đơn giản, võ công cao, tu vi cao, ánh mắt cũng cao, không thể dùng lý do tầm thường lừa gạt cho qua được.

"Ta tên Hoàng Linh, là quý nữ Hỏa quốc. Chí bảo là do ta tìm thấy trước, đúng là bởi vì không phải vật tầm thường, cho nên mới bị bọn họ đỏ mắt theo dõi."

"Thật sao?"

"Thật." Cho dù không phải sự thật, nhưng thân phận của nàng thật sự mẫn cảm, sao có thể nói cho người mới gặp lần đầu được.

"Ta muốn hỏi, nếu sau này ta gặp phải bất luận chuyện gì, ngươi thật sự sẽ toàn lực giúp đỡ, đúng không?"

Chuyện này, tuyệt đối là thật sự. "Đương nhiên."

Thân phận của nàng là gì, Thạch Hạo không thèm để ý, nàng có thực hiện lời hứa hẹn hay không, Thạch Hạo cũng không thèm để ý.

Hắn đối với nàng, có một loại tin tưởng kỳ lạ, một loại quen thuộc xa lạ, còn có một loại tình cảm không nói rõ được.

Cùng khanh sơ kiến, giống như cố nhân về.

Thạch Hạo vươn tay, dừng ở giữa không trung, Hoàng Linh ngầm hiểu, vươn tay nắm lấy tay hắn.

Thạch Hạo sảng khoái cười, "Thành giao, Hạo Thiên ta định muội là bằng hữu rồi. Về sau nếu muội có việc cũng có thể tới tìm ta, ta chắc chắn xuất toàn lực giúp đỡ muội."

Thạch Hạo sảng khoái như vậy khiến Hoàng Linh giật mình, bọn họ mới chỉ lần đầu gặp mặt mà thôi,

"Huynh....."

"Vừa hay, bây giờ muội nên thực hiện lời hứa của mình rồi đó."

Chuyển biến không khỏi có chút quá nhanh, hảo cảm Hoàng Linh dành cho hắn, không còn sót lại chút gì, có cảm giác bị lừa gạt.

"Ta muốn muội.." Thạch Hạo cố tình cười xấu xa, ghé sát vào nàng, tạm dừng một chút.

Hoàng Linh không quen bị người lạ ghé sát vào như vậy, theo bản năng ôm lấy chính mình, lùi về phía sau một bước.

"Khụ khụ." Thạch Hạo lại giả vờ ho khan hai tiếng,

"Ta muốn muội dẫn ta du lịch Hỏa quốc, ta muốn tăng tu vi của bản thân."

Hả? Đơn giản như vậy, xem ra là chính mình nghĩ nhiều rồi, hai má Hoàng Linh thoáng cái đỏ bừng, bĩu môi thầm mắng một câu, "Xấu xa."

Thạch Hạo nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng, thật là động lòng người.

Lại điều dưỡng thêm mấy ngày, chờ Hoàng Linh khôi phục hoàn toàn, hai người mới bắt đầu khởi hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro