chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thư ký Quan, chân bị thương của cô như thế nào rồi? Sao không ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày?"

Vừa mới đi đến chỗ ngồi, còn chưa có kịp ngồi xuống, một đồng nghiệp không thân thiết gì mấy đột nhiên chạy đến trước mặt cô hỏi han ân cần, làm cho người ta có loại cảm giác vô cùng bất an trong lòng, chồn cấp gà chúc tết, chính là loại cảm thụ Quan Tình đang có vào giờ khắc này.

"Cảm ơn chị quan tâm, vết thương nhỏ này không cần quá lo lắng, qua vài ngày sẽ không sao." Cô lá mặt lá trái trả lời.

"Thật vậy sao? Nhưng em cũng đừng miễn cưỡng, nếu thật là viết thương nhỏ không đáng lo, như thế nào lại làm cho Phó tổng đích thân đưa em đến công ty đi làm vậy?"

Xem đi, đã nói là chồn cấp gà chúc tết mà, lai giả bất thiện đi! Mới nói mấy câu liền lập tức lộ rõ mục đích sau cùng.

"Về vấn đề này..."

Quan Tình mới mở miệng định trả lời, một gương mặt nổi giận đùng đùng, không, cách nói chính xác là Dương đại tiểu thư Phiếm Điện đột nhiên xông vào trong tầm mắt của cô, mang theo tức giận lôi đình vạn quân, giống một cơn bão cấp mười hướng cô mà thổi quét đến.

"Cô tránh ra!"

Cô ta một phen đẩy ra ngăn trở trên đường đi, liền giơ tay hướng Quan Tình giáng xuống một cái tát, động tác mau đến mức làm cho người ta hoàn toàn trở tay không kịp.

"Chát!" Âm thanh bàn tay giáng xuống vang dội vang lên, chấn kinh toàn bộ mọi người ở đây.

"Người đàn bà không biết xấu hổ này, lại dám chui vào ở trong nhà Khấu Lợi!" Dương Khải Hân giận không thể rít gào, tiếp tục làm những người khác ở đây kiếp sợ gấp đôi.

Má đau đến nỗi run run, nóng ran lên, Quan Tình chỉ cảm thấy bản thân thật sự rất xui xéo, cô ta rốt cuộc là vì sao lại chạy đến nơi này làm mưa làm gió? Thật sự là hối hận...

Không, không thể nói hối hận, sau khi trải qua tối hôm qua, cô làm sao lại có thể nói ra chuyện trái lương tâm?

Khấu Lợi thật là... một người đàn ông tốt hiếm có, không chỉ có vẻ ngoài đẹp trai, lại có nhiều tiền, không có dấu hiệu đầu óc có vấn đề, ở trên giường lại ôn nhu, dũng mãnh làm cho cô không thể soi mói.

Tục ngữ nói mười trọc cửu phú (?), giống như người đàn ông sự nghiệp thành công có tiền thì phương diện kia luôn không được tốt lắm, bởi vì công việc đã muốn hao tổn hết toàn bộ tinh lực của bọn họ, làm sao còn có dư thừa khí lực cống hiến ở trên giường? Nhưng là hắn hoàn toàn đáng vỡ suy nghĩ căn thâm cố đế này ở trong lòng cô. Hắn thật là... Nên nói thế nào đây? Rất mạnh.

Nghĩ đến lửa nóng tối hôm qua, Quan Tình bất tri bất giác nhưng lại đã quên việc phải đối đầu với kẻ địch mạnh vào lúc này, thẳng đến khi bàn tay kia lần thứ hai nghênh diện đánh úp lại, phía sau vang lên tiếng kêu sợ hãi của thư ký cùng làm việc, "Thư ký Quan!" Lúc này cô mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, thấy bàn tay đang hướng thẳng đến mặt mình mà giáng xuống.

Không kịp né tránh, cô theo bản năng nhắm mắt lại, cắn răng chuẩn bị thừa nhận bạt tay này. Nhưng là cái cái tát kia sao lại chậm chạp chưa giáng xuống trên mặt cô?

Đã xảy ra chuyện gì?

Cô lặng lẽ mở to mắt, chỉ thấy Khấu Lợi không biết từ khi nào đã đến bên người cô, một bàn tay gắt gao kiềm chế cánh tay đang giơ cao giữa không trung của đại tiểu thư Dương, lóe lên vẻ mặt hung ác dọa người.

"Ai cho phép cô động thủ đánh cô ấy?" Anh lạnh lung hỏi Dương Khải Hân.

"Em thích đánh liền đánh!" Đại tiểu thư Dương kiêu căng nâng cằm, mang theo vẻ mặt phẫn nộ cùng bất tuân.

"Ý nói là nếu tôi thích, hiện tại cũng có thể động thủ đánh cô?" Khấu Lợi trong nháy mắt siết chặt tăng sức nắm, lạnh lung nhìn chằm chằm cô ta.

"Đau quá!" Trên cổ tay truyền đến đau đớn làm cho cô ta nhịn không được đau thở ra tiếng.

"Tôi đã nói nếu cô dám tổn thương cô ấy, tôi sẽ không buông tha cho cô." Anh bất vi sở động nhìn chằm chằm cô ta, tiếng nói trầm thấp tràn đầy áp lực tức giận.

"Cô ta căn bản không xứng với anh!"

"Cho nên cô liền xứng sao?" Anh không lưu tình vẻ mặt châm chọc.

"Ít nhất bác Khấu cho rằng em xứng!"

"Vậy cô phải đi gả cho ông ta nha, đừng đến làm phiền chúng tôi nữa." Anh dùng lực đem tay cô ta bỏ ra, chuyển hướng sang Quan Tình, đưa tay vuốt nhẹ hai gò má phiếm hồng, nhíu mày ôn nhu hỏi: "Rất đau sao?"

Quan Tình chú ý tới đồng nghiệp ở đây tất cả đều trợn to hai mắt, lộ ra một bộ dáng bị phá hư, bọn họ đại khái nằm mơ cũng chưa nghĩ tới sẽ thấy hình ảnh Phó tổng nhẹ giọng nói lời nhỏ nhẹ với thư ký Quan đi? Bất quá nếu sự việc đã bại lộ, vậy thì cô cũng không cần phải cố ý phủ nhận, lảng tránh.

"Dĩ nhiên là đau, không tin anh để tôi tát một cái thì sẽ biết." Cô có chút vô lực cũng có chút khó chịu nói.

"Thực xin lỗi." Đáy mắt hắn mang theo vẻ đau lòng.

Ai... thời điểm khi hắn lấy vẻ mặt như vậy nói lời xin lỗi với cô, cô còn có thể nói cái gì?

"Người đáng tôi cũng không phải anh, làm chi nói xin lỗi với tôi, muốn nói cũng là cô ta nói." Quan Tình nhìn về phía đại tiểu thư Dương với vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô. "Nói xin lỗi tôi."

"Dựa vào cái gì, đồ đàn bà không biết xấu hổ!" Dương Khải Hân giận không thể át giọng the thé nói.

"Chỉ cần lý do cô mạc danh kỳ diệu động thủ đánh người này." Cô nói hợp tình hợp lý.

"Đó là cô đáng đánh, đồ đàn bà cha không rõ, ko biết xấu hổ giống mẹ cô, không biết xấu hổ cướp chồng người khác!"

Không nghĩ tới cô ta lại điều tra thân thế của chính mình, còn trước mặt mọi người lớn tiếng nói ra, sắc mặt Quan Tình trong nháy mắt trắng bệch thành một mảnh.

"Dương Khải Hân!" Khấu Lợi tức giận rít gào, đồng thời vươn tay đem Quan Tình ôm vào trong lòng bảo vệ.

Động tác của anh càng thêm kích động Dương Khải Hân đang tức giận.

"Quả nhiên là mẹ như thế nào sẽ sinh ra con gái như thế ấy!" Cô ta tiếp tục lớn tiếng nhục nhã cô, lại bị Khấu Lợi tức giận đánh gãy.

"Đủ rồi!"

"Chưa đủ!" Dương Khải Hân căm giận nói: "Mẹ cô ta cướp chồng người khác như thế nào, chẳng lẽ mọi người các ngươi không muốn biết sao?"

Cô ta quay đầu đối diện với mọi người ở bốn phía, "Đi làm ở công ty người ta muốn cùng ông chủ gặp mặt bên ngoài, câu dẫn đàn ông có vợ, phá hoại gia đình người khác, căn bản là không khác gì với con gái bà ta. Quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn, hồ ly tinh sinh đứa nhỏ chính là hồ ly tinh!"

Mặt Quan Tình không còn chút máu, hoàn toàn không có lời nào để nói, bởi vì cô ta nói đúng, mẹ thật sự là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác, điểm này ngay cả con gái là cô cũng không thể chấp nhận cùng không thể tha thứ cho mẹ mình, chính mình còn có thể nói cái gì đây?

"Tôi nói cô đủ rồi, cô không có nghe thấy sao?" Khấu Lội một phen chế trụ tay của Dương Khải Hân, giận không thể át thốt ra.

"Cô ta không nói cho anh việc này đi?" Dương Khải Hân cười lạnh nhìn anh nói, "Loại đàn bà nhu cô ta không rõ cha, mẹ lại là người đàn bà không biết xấu hổ..."

"Câm miệng!" Anh tức giận đánh gãy lời, "Cô ấy là người phụ nữ như thế nào tôi so với cô rõ rang gấp tram lần, nếu cô dám nói thêm nửa câu nào..."

"Một tram lần?" Dương Khải Hân trào phúng cười lạnh một tiếng, "Vậy anh có biết cô ta sau khi tốt nghiệp trung học đã đến phòng khiêu vũ bán rẻ tiếng cười ba năm sao?"

Khấu Lợi sửng sốt một chút. Anh không biết, nhưng là cho dù cô ta nói là sự thật thì tính sao? Dù sao đó đều là chuyện quá khứ, hơn nữa sự trong sạch của cô anh còn muốn rõ rang hơn bất kỳ kẻ nào khác. Nếu cô thật sự làm việc ở phòng khiêu vũ ba năm, lại có thể giữ mình trong sạch không chịu hoàn cảnh bên ngoài dụ dỗ ảnh hưởng, thậm chí còn có thể đạt được thành tích hoàn thành đại học đáng nể như vậy, càng làm cho người khác cảm thấy tôn kính cùng sang mắt.

Anh vì cô mà cảm thấy kiêu ngạo.

"Thư ký Trần, gọi điện thoại báo bảo vệ đến đây." Anh lạnh lung phân phó.

"Vâng." Thư ký Trần lập tức cầm lấy điện thoại.

"Anh muốn làm gì?" Dương Khải Hân cảnh giác trừng mắt anh.

"Thư ký Trần, khi bảo vệ đến đây, nói ông ấy đưa tiểu thư Dương ra ngoài, nếu cô ta không chịu đi, liền đem cô ta áp giải ra ngoài." Anh nhìn cô ta nói lại quay sang nói với thư ký Trần.

"Anh dám đối với em như vậy?!" Dương Khải Hân trợn to hai mắt khó có thể tin.

"Đến đây, vào văn phòng anh, anh giúp em chườm đá." Bỏ tay cô ta ra, anh không hề để ý tới cô ta, quay đầu ôn nhu nói với Quan Tình.

"Khấu Lợi, anh dám đối xử với em như vậy?!" Dương Khải Hân lại rít gào một lần, nhưng Khấu Lợi vẫn như cũ bất vi sở động, thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái, lực chú ý thủy chung đặt ở trên người Quan Tình, thật cẩn thận đỡ thân người cô giúp cô đi đến văn phòng của anh.

Cô ta giận không thể át ngoan cố trừng mắt nhìn bóng dáng bọn họ, thẳng đến khi bọn họ hoàn toàn biến mất phía sau cánh cửa, cô ta mới giận dỗi xoay người. Cô ta muốn đi tìm bác Khấu, cô ta không tin rằng có bác Khấu, ai còn dám đuổi cô ta đi.

Chờ xem!

"Anh không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt, thật cẩn thận thay mình chườm đá hai má sưng đỏ, Quan Tình rốt cuộc nhịn không được lên tiếng hỏi.

"Có, lần sau khi nhìn thấy cô ta, không cần ngoan ngoãn để bị đánh, xoay người rời đi hoặc là đánh trả cũng không sao, phải biết cách bảo vệ chính mình." Anh ngẩn đầu liếc mắt nhìn cô một cái, nghiêm trang ân cần dạy bảo.

"Tôi không phải nói chuyện này."

"Là chuyện cha mẹ em, hay là chuyện em từng làm việc ở phòng khiêu vũ?" Anh trầm mặc một chút mới mở miệng.

"Cả hai." Một chút, cô nhịn không được nghi hoặc, "Anh không để ý sao?"

"Để ý cái gì?"

"Thân thế của tôi không biết cha mình là ai, còn mẹ tôi có hành vi trái với đạo đức, cùng với chuyện tôi từng làm việc ở phòng khiêu vũ ba năm." Cô càng nói đầ cúi càng thấp.

"Thân thế không phải là việc em có thể khống chế, chuyện của mẹ em cũng vậy. Về phần chuyện em từng làm việc ở phòng khiêu vũ, đó đều là chuyện quá khứ, vì sao anh phải để ý?" Khấu Lợi nâng mặt của cô lên, ôn nhu ngóng nhìn cô nói, "Huống chi sự trong sạch của em anh rõ ràng hiểu được hơn so với bất luận người nào khác, không phải sao?" Bởi vì lần đầu tiên của cô là cho anh, ngay tại đêm qua.

"Cám ơn." Tim cô đau xót, thật sự rất cảm tạ chăm sóc cùng bao dung của hắn.

"Cám ơn cái gì?"

Cô lắc đầu, quyết định đem cảm động đặt ở trong lòng.

"Giống như đại tiểu thư Dương nói, tôi là con riêng không rõ cha, mẹ tôi cũng không phải là một người mẹ tốt, người phụ nữ tốt, cho nên tôi từ lúc bắt đầu tiểu học đã không người nghĩ cách kiếm tiền, đi lượm ve chai đổi tiền là việc tôi thường làm nhất." Nhớ lại chuyện cũ, cô nói được thật bình tĩnh, đó là một nỗi đau trong lòng cô.

"Vào Cấp Hai thì làm thêm ở cửa hàng bán quà sang, vào Cấp Ba làm ở tiệm nước, tiệp cà phê, chợ đêm, phàm là có thể kiếm tiền, đồng ý muốn mướn tôi làm việc, tất cả tôi đều làm. Lúc lên đại học tôi không khi vào đại học công lập, cũng không có tiền để thi vào, cho nên chống đỡ qua một năm sau, khi bạn học giới thiệu đến làm việc ở phòng khiêu vũ, bởi vì chỉ có nơi đó mới trả lương cao có thể trang trải chi phí học tập cùng sinh hoạt của tôi."

"Mẹ em cũng không có giúp em sao?"

"Từ khi tôi lên Cấp Ba, bà ấy để lại ngưu ăn cỏ (?), bởi vì bà ấy không hy vọng tôi tiếp tục đi học, muốn tôi sau khi tốt nghiệp trung học liền đi làm kiếm tiền, nhưng là tôi không chịu." Cô lấy biểu tình không thèm để ý nhún vai, nhưng bi thương từ đáy mắt lại làm cho người ta nhìn thực đau lòng.

Khấu Lợi ngồi đến bên người cô đem cô tiến vào trong lòng, ôn nhu ôm cô một chút.

"Hai người bây giờ còn có liên lạc không?" Anh hỏi.

"Bốn năm đại học kia cơ hồ là không có, sau đó tôi bắt đầu đi làm kiếm tiền mới có liên lạc lại, bất quá bây giờ lại là không có."

"Bởi vì Dương Khải Hân vừa rồi nói đến sự việc kia sao?"

"Vâng."

Anh không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nghiêng người khẽ hôn cô một chút để trấn an.

Giữa hai người, không khí hòa hợp giống như là đã ở chung, yêu nhau cả đời.

"Phanh!"

Một tiếng động thình lình vang lên phá hủy không khí trong văn phòng, người đứng đầu tập đoàn Khấu thị Khấu Hạo Hâm mang theo nghiêm khắc cùng tức giận đi vào đến, đi theo phía sau là Dương Khải Hân với vẻ mặt đắc ý, chờ xem kịch vui.

Khấu Lợi chậm rãi từ bên người Quan Tình đứng lên.

"Cha." Sắc mặt anh không chút thay đổi gọi một tiếng.

Khấu Hạo Hâm cũng không có đem lực chú ý đặt ở trên người con trai, mà là trực tiếp đem ánh mắt quét về phía Quan Tình, lạnh lung mở miệng, "Người này chính là người qua đường Giáp sao?"

Quan Tình vội vàng từ trên sô pha đứng dậy, "Chủ Tịch."

"Chân bị thương của em còn chưa khỏe hẳn, ngồi là được rồi." Khấu Lợi quay đầu, nhíu mày ngăn cản cô, đem cô ấn xuống ngồi trở lại trên sô pha.

Dương Khải Hân nhìn thấy nghiến răng nghiến lợi, đưa tay kéo kéo ống tay áo của Khạo Hạo Hâm, lấy ngữ điệu ủy khuất thấp giọng kêu: "Bác Khấu."

Khấu Hạo Hâm trấn an vỗ vỗ tay cô ta, cho cô ta một ánh nhìn như muốn nói "Cháu yên tâm, tất cả có bác Khấu đây."

Ngẩn đầu, biểu tình của ông biến đổi, lạnh lùng nhìn Quan Tình đang ngồi trên sô pha lạnh giọng ra lệnh, "Cô đi ra ngoài."

"Cô ấy chỗ nào cũng không đi." Người nói chuyện là Khấu Lợi.

"Ta có lời muốn nói cùng con, không hy vọng người ngoài có mặt ở đây." Khấu Hạo Hâm nhìn con trai nói.

"Nếu nói không muốn có người ngoài có mặt, tiểu thư Dương mới là phải đi? Quan Tình là vị hôn thẻ của con."

"Vị hôn thê?" Khấu Hạo Hâm cười lạnh một tiếng, "Ta có đồng ý cho con lấy cô ta sao?"

"Đây là nhân sinh của con, hôn nhân của con, con hy vong có thể được tôn trọng."

"Tôn trọng? Vậy con có tôn trọng người cha này sinh ra con, nuôi dưỡng con sao?" Ông tức giận hỏi lại.

Không nghĩ đến từ sau khi con trai thứ hai Khấu Đạt làm cho ông hoàn toàn thất vọng, ngay cả con thứ ba cũng trở nên phản nghịch không nghe lời ông nói. Bọn họ chẳng lẽ không biết dù là ông làm gì, kỳ thật tất cả đều là vì bọn họ sao?

"Nếu cha cảm thấy chỉ có hy sinh nhân sinh cùng hạnh phúc cả đời của con, mới gọi là tôn trọng cha, thì con không còn biết phải nói gì." Khấu Lợi bình tĩnh nhìn cha mình.

"Cái gì gọi là hy sinh nhân sinh cùng cả đời hạnh phúc của con? Ta là cha con, ta sẽ hại con sao?"

"Không cho con lấy người con yêu, lại bảo con đi lấy một người con không thương, đây thật là tốt với con sao? Cha có nghĩ tới điều con muốn là cái gì sao?" Anh hỏi lại cha mình.

"Con muốn cái gì? Một người phụ nữ không rõ cha, mẹ lại là một người đàn bà phá hủy gia đình người khác, thượng bất chính hạ tắc loạn sao?" Khấu Hạo Hâm xùy một tiếng hừ lạnh.

"Cha!"

"Ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận một người phụ nữ như vậy làm con dâu Khấu gia, nếu con kiên trì muốn kết hôn với cô ta, con cũng không cần gọi ta là cha." Ông nặng lời nói với con trai.

Dương Khải Hân đứng ở một bên hướng Quan Tình nâng cằm lên, mỉm cười đắc ý. Biết lợi hại chưa? Chỉ cần bác Khấu đứng cùng phe với tôi, cô vĩnh viễn cũng không có phần thắng!

"Nếu cha thật sự quyết định muốn làm như vậy, vậy thì thật xin lỗi, coi như ngài chưa từng sinh ra con, đứa con này đi." Khấu Lợi trầm mặc trong chốc lát, không hề nề hà nói.

"Khấu Lợi!" Quan Tình không nhịn được kêu lên.

"Con nói cái gì?" Khấu Hạo Hâm khó có thể tin được trợn to hai mắt, khiếp sợ cùng giận giữ không thể át rít gào.

Còn lại Dương Khải Hân là vẻ mặt cứng họng, biểu tình trợn mắt há hốc mồm, bị tình thế chuyển biến dọa sợ đến mức nói không ra lời.

"Nếu cha thật muốn làm như lời đã nói, xin mời cha quên đi đứa con bất hiếu này." Anh nhìn cha mình không chuyển mắt, lại cho thấy tâm ý.

Sắc mặt Khấu Hạo Hâm xanh mét, dùng sức thở phì phò, bộ ngực theo đó mà kịch liệt phập phòng, bị tức đến mức cơ hồ nói không ra lời.

"Con cùng em trai con giống nhau, ý định muốn làm ta tức chết phải không?" Ông đảo ngực trừn mắt nhìn con trai.

Khấu Lợi trầm mặc không nói.

"Ta cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, muốn cùng người phụ nữ kia chia tay, hay là muốn mất đi tất cả những gì con đang có, bao gồm vị trí hiện tại, công việc, quyền kế thừa công ty trong tương lai, cùng với người cha này là ta? Chính con suy nghĩ cho rõ ràng!"

"Thực xin lỗi, con sẽ không chia tay với cô ấy." Anh ngay cả một chút do dự cũng không có liền trực tiếp mở miệng.

Khấu Hạo Hâm bị đả kích quá lớn, thân thể nhất thời kinh hoàng một chút. Ông nghĩ như thế nào cũng không nghĩ tới đứa con trai thứ ba này có bộ dáng giống ông, cá tính lại giống mẹ nó ôn thuần sẽ đối đãi với ông như vậy!

"Được, được, được." Ông nóng đồng, liên tục nói ba lần chữ 'được', sau đó giơ ngón tay chỉ hướng cửa ra, "Ngươi hiện tại liền đi khỏi nơi này cho ta!"

"Bác Khấu, bác đừng như vậy, có chuyện gì từ từ nói." Tình huống muốn đi đến tình trạng không thể vãn hồi, Dương Khải Hân vội vàng nhảu ra hòa giả. Cô ta muốn bức đi là người phụ nữ họ Quan không biết xấu hổ kia, không phải Khấu Lợi a!

"Khấu Lợi, anh còn không mau giải thích chút cùng bác Khấu." Cô ta sốt ruột quay đầu nhìn Khấu Lợi kêu to.

"Tôi đã biết." Anh ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn cô ta một cái, trực tiếp nói ra những lời này đối với cha mình, sau đó xoay người vươn tay đối với Quan Tình, "Đến đây, chúng ta đi thôi."

"Khấu Lợi! Anh thật sự muốn đối xử như vậy với bác Khấu sao?" Dương Khải Hân quả thực khó có thể tin, xoay chuyển ánh mắt, hướng Quan Tình rống giận, "Người đàn bà không biết xấu hổ này, làm hại hai cha con bọn họ trở mặt thành thù, cô đắc ý chưa?"

Quan Tình chỉ là lẳng lặng nhìn Khấu Lợi, không để ý đến cô ta.

Anh thật sự muốn làm như vậy sao? Cô không tiếng động dùng ánh mắt hỏi hắn.

Đúng vậy. Hắn lấy ánh mắt kiên định trả lời.

Thừa dịp khi hắn đưa tay nâng cô dậy, cô bất an thấp giọng hỏi: "Anh không hối hận?"

"Không có gì để hối hận."

"Ông ấy dù sao cũng là cha của anh." Cô liến mắt nhìn Khấu Hạo Hâm một cái.

"Đây chỉ là lời nói tức giận nhất thời, ông ấy không có khả năng thật sự cùng anh đoạn tuyệt quan hệ cha con." Hắn trấn an cô.

"Anh xác định?"

"Anh xác định."

Quan Tình nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Đi thôi."

Cô gật đầu, tựa theo lực hắn đỡ từng bước một đi về phía cửa ra vào.

"Chờ một chút." Dương Khải Hân còn muốn giãy dụa, ngăn cản bọn họ cứ rời đi như vậy, nhưng thấy hai người bọn họ đều không có tính dừng lại, cô ta chuyển hướng Khấu Hạo Hâm cầu xin, "Bác Khấu, bác thật sự muốn làm như vậy sao, không ngăn cản Khấu Lợi sao? Anh ấy chỉ là trong khoảng thời gian ngắn bị người phụ nữ kia mê hoặc mà thôi, chỉ cần nói chuyện thật tốt, anh ấy nhất định sẽ hiểu được dụng tâm lương khổ của bác."

"Bác không có đưa con như vậy chỉ vì một người phụ nữ, ngay cả công việc và cha của mình cũng không cần!" Khấu Hạo Hâm tức giận nói.

"Bác Khấu!" Cô ta còn muốn nói chút gì đó, nhưng là không còn kịp rồi, bởi vì Khấu Lợi đã muốn mang theo người phụ nữ kia nghĩa vô phản cố (?), cũng không quay đầu lại tiêu sái đi ra ngoài.

Tại sao lại có thể như vậy? Vẻ mặt cô ta u buồn suy sụp đoán. Đây cũng không phải la kết quả cô ta mong muốn a, vì sao lại biến thành như vậy đây? Ai có thể nói cho cô a?

"Làm như vậy thật sự có được không?" Sauk hi đi ra khỏi cửa lớn của công ty, vẻ mặt của Quan Tình không xác định nhìn Khấu Lợi.

Cô từ nhỏ đã lớn lên trong một gia đình không bình thường, vẫn đều rất hâm mộ những người có được một gia đình bình thường, cho nên trước đó chỉ cần nghe nói hoặc thấy chuyện con cái bất hiếu, cô sẽ cảm thấy rất tức giận.

Nhưng là loại tình hình hiện tại này cô cũng không thể nói là Khấu Lợi bất hiếu, nên nói như thế nào đây?

Cái loại cảm giác có cha mẹ quan tâm chiếu cố, hỏi han ân cần hoặc quản đông quản tây có bao nhiêu hạnh phúc, người bình thường vốn có cha có mẹ không có khả năng biết được, chỉ sau khi mất đi, mới có thể hiểu được loại cảm giác không có cha mẹ quan tâm, vô điều kiện trả giá có bao nhiêu thống khổ. Nếu có thể, cô hy vọng hắn không phải gặp phải loại cảm giác khổ sở cơ cực này.

"Không sao cả, tất cả đều nằm trong dự đoán của ta." Khấu Lợi kho6g chút nào để ý trả lời."

"Tôi không kiểu." Ý của hắn là, hắn đã sớm biết rằng cha mình sẽ tức giận đến mức cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ, thế mà còn làm như vậy sao?

"Anh đã sớm nghĩ đến việc rời khỏi công ty, làm chuyện mình muốn làm."

"Nhưng anh không phải đã đang làm rồi sao?" Hắn bên ngoài đã có được một công ty riêng hoàn toàn thuộc về bản thân mình, đây không phải là minh chứng tốt nhất sao?

"Cảm giác toàn tâm toàn ý làm cùng lén lút làm không giống nhau."

"Lén lút?" Có cả loại trình độ này sao?

"Bọn anh đều rất hiểu cá tính cùng dã tâm của cha mình, công ty của bọn anh cuối cùng thì kết cục chỉ có thể là bị sát nhập vào Khấu thị, trở thành công ty con mà thôi."

"Bọn anh?"

"Bốn anh em bọn anh."

Quan tình có chút kinh ngạc nhìn hắn. "Ý nói là, bốn anh em các anh đều cõng trên vai công ty riêng thuộc về mình ở bên ngoài?"

"Đúng."

"Vì sao? Tôi không hiểu." Cô lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu, "Lấy tập đoàn Khấu Thị hiện tại mà nói, chờ cha anh đến tram tuổi, cho dù bốn anh em các anh chia đều di sản hoặc trách nhiệm, cũng đủ công ăn việc làm cho các anh, vì sao các anh còn muốn mặt khác gây dựng sự nghiệp?"

"Bở vỉ bọn anh cũng không muốn trở thành con rối để cho ông ta thao túng, hoặc là hy sinh giả."

"Nhưng các anh là con của ông ấy nha, có câu nói hổ dữ không ăn hổ con..."

"Tuy rằng hổ dữ không ăn hổ con, nhưng cũng không phải là sẽ không đem con đem lên vách núi quăng xuống, đào thải vô dụng, chỉ lưu lại một đứa con hữu dụng nhất." Khấu Lợi trào phúng khinh phiết môi dưới.

"Cha anh ông hẳn là sẽ không tàn nhẫn vô tình như vậy đi?" Quan Tình kinh ngạc trợn to hai mắt, lấy ngữ khí không xác định nói.

"Vì mở rộng quy mô công ty cùng thế lực, không tiếc hy sinh lợi dụng hạnh phúc cả đời của con cái, còn lấy quyền thừa kế ra dụ dỗ anh em chúng ta tranh quyền đoạt lợi lẫn nhau, việc này không gọi là tàn nhẫn vô tình sao?"

Cô không nói gì mà chống đỡ. Chẳng lẽ đây là hào người sai vặt nữ ở ngăn nắp lượng lệ bề ngoài che dấu hạ chân thật cuộc sống sao? (?) Không có tự do chân chính, chỉ có bất đắc dĩ cùng chua sót.

Cô đau lòng vươn tay vuốt vuốt đầu của hắn.

Khấu Lợi kinh ngạc sửng sốt một chút, trong lòng có loại cảm giác bị xúc động, nhưng lại cảm thấy có chút buồn cười, hoặc là nên dở khóc dở cười.

"Em đang làm sao?" Anh biểu tình quái dị hỏi. Cô làm như anh là đứa trẻ ba tuổi mà an ủi nha?

"Không có." Cô thu tay lại. "Bây giờ chúng ta muốn đi đâu đây?"

"Em muốn đi chỗ nào?" Anh nhìn cô một cái, ngược lại hỏi cô.

Quan Tình lắc đầu. Kỳ thật cô muốn đi tìm công việc mới, bất quá không quá khả năng, bởi vì ở chân đang bị thương không tiện, đại khái là không có công ty nào muốn mướn cô nàng đi?

"Em đã không có chỗ nào muốn đi, vậy chúng ta phải đi đăng kí kết hôn đi."

Quan Tình ngạc nhiên nhìn hắn. Chuyện này có phải có chút quá nhanh hay không nha, bọn họ hôm qua mới đính hôn nha!

Bất quá nói trở lại, bọn họ cái gì bất khoái? Quan hệ thay đổi mau, cầu hôn mau, đính hôn mau, trên giường ở chung mau, hiện tại muốn liên kết hôn đều nhanh như vậy mới kêu hợp lý, nếu không liền tốn rớt (?).

"Được." Cô không dị nghị gật đầu. Dù sao đều đã muốn là người của hắn, mà hắn cũng vì cô buông tha cho tất cả những gì vốn có, nếu bọn họ như vậy còn không kết hôn, vậy rất oan uổng.

Câu trả lời của cô làm cho khóe miệng Khấu Lợi hơi hơi giương lên, mạc danh kỳ diệu dâng lên một trận cảm giác sung sướng.

Kết hôn nha, tuy rằng quyết định thật sự vội vàng, nhưng là cảm giác lại ngoài dự đoán vô cùng khoái trá, anh nghĩ chuyện này tuyệt đối cùng đối tượng có liên quan.

Thư ký Quan nha, ai ngờ được đến sẽ là cô đâu? Nay là bà xã của anh.

Chỉ có thể nói, thật sự là thế sự khó liệu nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro