Ngoại truyện 1 - Hạnh phúc thuộc về em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hào môn kinh mộng 1: 99 ngày làm cô dâu - Ngoại truyện

Tác giả: Ân Tầm

Editor: Huong Mio

Thanks to: Fjve El (Cố vấn đặc biệt ^^)

Lời Editor:

Thực ra mình chẳng phải 1 editor gì cho kham, nghe cái danh editor hơi nặng quá với mình. Vốn dĩ mình chỉ là 1 người ham truyện, và quá đỗi tò mò. Lần đầu edit, chỉ với mục đích phục vụ cho những ai cũng đang hồi hộp chờ đợi 2 hồi ngoại truyện Hào môn kinh mộng mà chưa biết bao giờ nhóm editors bên kite mới cho ra mắt. Vậy nên các độc giả thứ lỗi nếu bản edit này không làm mãn nhãn mãn thính các bạn nhé!

Với những web chuyên đăng lại truyện: vì đây là 1 bản editor rất...dở dở nên tốt nhất đừng nên copy về làm gì, haha!

Thôi vào truyện chính:

Chapter 10: Hạnh phúc thuộc về em

Bốn năm sau, sân bay quốc tế.

Từng chiếc máy bay cất cánh lẩn vào không trung, rồi lại có máy liên tiếp hạ cánh. Đài phát thanh sân bay không ngừng thông báo danh sách và cập nhật tin tức các chuyến bay.

Từng nhóm hành khách liên tục đi ra, sự ấm áp từ trong đại sảnh sân bay cũng đủ ấm để làm tan chảy tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, đã vào mùa đông, đúng vào thời điểm lễ Giáng Sinh nên ngay cả đại sảnh của sân bay cũng tràn ngập náo nhiệt.

Ngay sau đó, một người đàn ông bước ra, thân hình anh cao lớn anh tuấn, chiếc áo khoác dài cũng đong đưa theo bước chân, anh xoay cổ tay lên nhìn đồng hồ, bộ dáng có vẻ vội vã, một tia lo lắng khắc sâu trên gương mặt vốn không có nhiều lắm dấu vết thời gian, chỉ khiến anh trông càng phong độ và lịch thiệp hơn.

Bỗng có một tiếng trẻ con reo lên sung sướng:

"Ba! "

Ngay sau đó, một bóng dáng nho nhỏ vội vã xuyên qua đám đông chạy lại.

Người đàn ông dừng bước, ngay sau đó lại bước rất nhanh về phía trước, ngay khi nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ, lập tức ngồi xổm xuống. Cậu bé như một mũi tên nhào vào lòng người đàn ông, nhưng đột nhiên lại bị người đàn ông nâng lên, để cậu bé cưỡi lên cổ mình. Cùng lúc, tiếng cười vang như chuông bạc của cậu bé và tiếng cười sang sảng của người đàn ông như hòa quyện với nhau.

Hai người thoải mái trong niềm hạnh phúc vui vẻ thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, mọi người đều nhìn về phía họ, và có lẽ nhận ra người đàn ông, hoặc là đứa trẻ kia quá đẹp trai, khiến họ không thể rời mắt, có người thậm chí còn dừng lại dùng ánh mắt thưởng thức để xem cảnh trước mặt.

Cưỡi trên cổ người đàn ông là cậu bé độ chừng 3 tuổi, dáng vẻ lung linh anh tuấn, cùng với người đàn ông trước mắt như đúc từ một khuôn ra, gương mặt hình dáng, thậm chí là vẻ mặt đều như là bản sao thu nhỏ, chỉ khác là ánh mắt trong veo, ngây thơ. Nếu nhìn kỹ mới thấy khuôn mặt nhỏ của cậu bé nếu so sánh với người đàn ông mà nói càng thêm tinh tế hơn rất nhiều.

Cậu bé có một bộ tóc rất đẹp, so với bộ tóc đen dày tự nhiên của người đàn ông thì tóc của cậu bé nhìn qua có chút hung hung, dày như rong biển, ánh lên một vầng sáng xinh đẹp mộng ảo. Cậu bé cưỡi trên cổ người đàn ông cười khanh khách, hai cha con nhìn qua đều rất thu hút.

Vài người có lẽ là cấp dưới vội bước lên phía trước, cung kính nói: "Bộ trưởng Lệ, phu nhân cũng tự mình tới đón ngài."

Đáy mắt Lệ Minh Vũ thoạt vừa vui mừng vừa lo lắng, nhìn qua trong đám người có một phụ nữ xinh đẹp, giống như một đóa sen lặng lẽ, cho dù cô có đứng trong đám đông vẫn dễ dàng có thể nhận ra từ cái nhìn đầu tiên.

Thời gian khiến cho cô trở nên càng thêm xinh đẹp, cũng thêm phần mặn mà và tao nhã. Cô cười nhẹ, đã sớm nhìn thấy cảnh chồng và con trai đoàn tụ, nhưng vẫn đứng yên không có ý định tiến lên mà chỉ đứng nhìn, đáy mắt hiện vẻ ấm áp và hạnh phúc.

"Mẹ!" Cậu bé hớn hở vẫy tay về phía người phụ nữ, nụ cười giống người đàn ông y như đúc.

Đáy mắt người đàn ông lướt qua một sự nhớ nhung rõ nét, sải bước đi về phía người phụ nữ.

Tô Nhiễm vẫn cười, chờ chồng bước đến gần, lại ngẩng đầu nhìn con, bất đắc dĩ nói: "Cố Dương, mau xuống đây con, ba vừa xuống máy bay đã mệt lắm rồi!"

Cậu bé ngoan ngoãn nghe lời, vội vàng la hét đòi xuống, anh mỉm cười, thả con xuống đất. Ngay lập tức cậu bé nói: "Ba ơi, ba có biết là những ngày ba đi công tác, con rất nghe lời mẹ, mẹ có bầu hai em bé, lúc ba không có nhà, là con chăm sóc mẹ từ đầu tới cuối đó! "

"Ngoan lắm!" Lệ Minh Vũ không kìm được liền xoa đầu con. Lại nhìn về phía vợ mình, ánh mắt anh dừng trên bụng cô trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng ánh lên một tia đau lòng, "Không phải anh không cho em tới sân bay sao? Sao lại không nghe lời?"

Tô Nhiễm tiến lên, ngẩng đầu sửa sang lại áo anh một chút, cười cười,"Là con kêu khóc đòi tới, nói vài ngày không có anh nhớ anh muốn chết, em hết cách, đành phải đi cùng thôi."

"Chỉ có mỗi con nhớ anh thôi sao?" Lệ Minh Vũ nắm tay cô, cúi đầu nhẹ nhàng hạ xuống một câu bên tai vợ.

Tô Nhiễm cụp mắt, hai má đã hơi nóng, "Thôi đi, anh giờ đã làm ba rồi mà cũng không đứng đắn như vậy."

Lệ Minh Vũ cười haha, đôi môi mỏng đặt lên cô 1 nụ hôn, và sau đó thì thầm ám muội, "Anh mà đứng đắn như lời em nói, thì làm sao có con chúng ta được, còn cả hai đứa bé trong bụng này nữa? ".

Tô Nhiễm trừng mắt liếc chồng, nhưng cũng nở nụ cười, đi theo anh vào xe.

Cuộc sống 4 năm gần đây thật quá yên bình và hạnh phúc. Sau này khi Tô Nhiễm nhớ lại thì mới thấy rõ ràng, thực ra khi bốn năm trước đây lúc cô kết hôn với Lệ Minh Vũ thì cô đã mang thai,  kỳ thực chính bản thân cô cũng không biết, cuối cùng vẫn là Lệ Minh Vũ cẩn thận phát hiện ra điều này. Giữa tuần trăng mật, hai người họ chung niềm sung sướng khi nghĩ về đứa nhỏ. Lệ Minh Vũ rất cẩn thận. Tô Ánh Vân có phần lo lắng cho Tô Nhiễm sau lần mang thai đầu tiên, phần nhiều lại sợ cô chỉ ở bên cạnh 1 người đàn ông không biết gì về thai kỳ, nhưng đâu biết rằng Lệ Minh Vũ luôn thích trẻ con, rất háo hức chăm sóc phụ nữ mang thai, thậm chí có khả năng anh còn trở thành "bà đỡ" tuyệt vời.

Thời điểm khó khăn nhất của thai kỳ Tô Nhiễm vẫn chưa hoàn toàn cảm nhận được vì cả hai lần trước cô đều bị sẩy thai, còn lần này, cô cơ hồ đều nôn ra hầu hết những gì ăn vào hàng ngày, khiến Lệ Minh Vũ lao tâm khổ tứ, không những đã xin nghỉ dài hạn, còn muốn đưa cô đến nơi phong cảnh hữu tình trên đảo nhỏ, trời trong khí hậu nắng ấm làm giảm bớt tâm trạng, giúp phụ nữ có thai thấy thư thái.

Chín tháng mang thai, về cơ bản đều là Lệ Minh Vũ đích thân chăm sóc cho cô, trừ khi anh bất đắc dĩ phải đi công tác.

Khi đứa trẻ còn chưa biết đạp, cũng là khi phụ nữ mang thai thay đổi tâm tính. Tuy nói rằng Tô Nhiễm cảm thấy rất hài lòng và hạnh phúc với sự xuất hiện của con, nhưng dù sao đây cũng là một loại biến đổi tâm sinh lý, cô thường xuyên muốn khóc, làm gì hay không làm gì cũng sẽ phát giận, nhưng Lệ Minh Vũ là người đàn ông bình tĩnh tuyệt vời, mặc cô tranh cãi ầm ĩ cùng phát giận như thế nào đều cười trừ, thậm chí hàng ngày tìm cách làm cho cô vui vẻ, để tâm trạng cô tốt hơn khi đang mang thai. Lệ Minh Vũ vốn chưa từng có tế bào hài hước nào thế mà mua vô số truyện cười, sau đó nhớ kỹ rồi kể cho Tô Nhiễm nghe.Thế mà, người đàn ông trước nay đọc truyện hài chẳng bao giờ biết buồn cười giờ lại cười không dứt, lúc kể cho Tô Nhiễm nghe, gần như mỗi lần anh đều cười thắt ruột gan. Tô Nhiễm còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, phần nhiều cô chỉ buồn cười vì dáng vẻ của anh.

Khi đứa nhỏ biết đạp, Lệ Minh Vũ còn sốt ruột và kích động hơn so với Tô Nhiễm, bụng càng lớn thì hình hài đứa bé càng hình thành rõ ràng hơn, có đôi khi đêm anh không ngủ được chỉ nhìn chằm chằm xem bụng Tô Nhiễm, thấy con đạp thì hứng thú cao độ giống như lấy được phần thưởng cực lớn, Tô Nhiễm nhìn anh thấy giống như đứa trẻ vậy.

Để ghi lại quá trình mang thai của vợ, Lệ Minh Vũ lại phát huy mười phần tính tình độc đoán, anh tuyệt đối không cho phép nhiếp ảnh gia nhìn trộm thân thể của cô cùng với đứa bé trong bụng, vậy là, một hôm, anh đã mua một bộ thiết bị chụp ảnh, ngang ngạnh trở thành nhiếp ảnh gia của Tô Nhiễm, biến Tô Nhiễm thành dở khóc dở cười.

Đứa nhỏ đủ tháng sinh ra, là một bé trai cực kỳ xinh đẹp, bác sỹ hộ sinh khi thấy đứa nhỏ đều nhịn không được khen vài câu, đứa nhỏ kế thừa nét đẹp trai của Lệ Minh Vũ cùng nét xinh đẹp của Tô Nhiễm, làm người ta nhìn mãi không thôi.

Lệ Minh Vũ đặt cho đứa nhỏ cái tên rất đẹp: Lệ Cố Dương, với ý nghĩa hy vọng đứa bé trong tương lai nhân sinh trên đường giương buồm xuất phát thuận buồm xuôi gió.

Về họ của đứa nhỏ, Lệ Minh Vũ cùng Tô Nhiễm có chung quan điểm, vợ chồng ông bà Lệ Thiên coi Lệ Minh Vũ là ruột, nuôi dưỡng khôn lớn, cho nên anh sẽ không thay đổi họ, mà lại đem họ của chính mình làm đệm, cho nên mới đặt tên đứa nhỏ là Lệ Cố Dương.

Năm nay, Tô Nhiễm mang thai một lần nữa, các bác sĩ đã thông báo rằng một cặp sinh đôi khác giới, Tô Nhiễm cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì cô và Lệ Minh Vũ cũng rất mong muốn một cô con gái.

Khi biết được Tô Nhiễm mang song thai, Lệ Minh Vũ quả thực hưng phấn không tả xiết. Tô Ánh Vân cùng hai vị tiền bối nhà họ Lệ lại càng khỏi phải nói, mỗi ngày đều chạy về Hoa Phủ, Lệ Minh Vũ bắt đầu tưởng tượng xem cặp sinh đôi sẽ có hình dáng thế nào.

Chuyến đi này Lệ Minh Vũ hoàn toàn biến mất một tuần liền, 1 tuần này với anh mà nói quả thực là sống một ngày bằng một năm, mỗi ngày tiểu Cố Dương đều gọi điện cho anh, nói với giọng còn hơi sữa, hỏi xem liệu anh có về kịp trước khi Giáng sinh hay không, làm anh thực sự muốn về nhà, gấp như tên bay về đích.  Sau đó anh chóng vánh gộp chuyến đi trong hai tuần vào làm một, mục đích là để cố gắng trước khi Giáng sinh về nhà với vợ con. 

Vào ban đêm, tuyết vẫn rơi dày đặc ngoài cửa sổ.

Hôm nay  là  ngày tiểu Cố Dương vui vẻ nhất, sau khi đi theo Lệ Minh Vũ chơi ném tuyết, hai cha con lại làm 1 đôi người tuyết thật to, cuối cùng Tô Nhiễm lại đem một cây cà rốt đặt ở chỗ cái mũi của người tuyết, một nhà ba người vui chơi thật là thoải mái.

Tiểu Cố Dương đã đi ngủ từ sớm, đây là thói quen tốt từ nhỏ của cậu bé, không khiến người lớn phải lo lắng. Điều này phải nói đến công của Lệ Minh Vũ biết cách dạy con, tuy nói anh rất xót con, nhưng cũng không cưng chiều, từ nhỏ liền giáo dục tiểu Cố Dương tạo thành thói quen chuyên chú cùng tính nhẫn nại, đây là điều kiện tất yếu để sau này trở thành một người đàn ông xuất sắc.

Tiểu Cố Dương ba tuổi bắt đầu học được làm một ít việc nhà đơn giản , chuyện gì mình có thể làm được thì đều tự làm, cậu bé thích chơi một ít trò chơi phức tạp, ví dụ như trò rubic, chơi xếp hình đơn giản, thậm chí mang 1 ít món đồ chơi mô hình tháo ra rồi lại âm thầm ráp lại, Mộ Mạn Vân nói, tiểu Cố Dương điểm ấy với Lệ Minh Vũ trước đây giống nhau như đúc.

Chơi suốt một ngày, Tô Nhiễm cũng ít nhiều có chút mệt mỏi.

Trong phòng tắm, thân thể người một người đàn ông cường tráng đứng dưới vòi hoa sen, da thịt màu đồng khêu gợi dưới dòng nước phản chiếu sáng bóng. Một người đàn ông với dáng người hoàn mỹ, tỷ lệ cơ thể cân đối.

Cơ bắp rắn chắc đều đều phân bố tại các nơi trên cơ thể, biểu hiện ra ngoài cả sức mạnh nam tính mạnh mẽ cùng nội tâm tao nhã, bọt nước dọc theo đường cong của anh rớt xuống, như lưu luyến không rời.

Sau khi tắm xong, Lệ Minh Vũ quấn một chiếc khăn quanh thắt lưng, đơn giản vuốt tóc. Nhìn qua gương,  xuất hiện hai má với những đường nét khắc sâu và anh tuấn, mái tóc vẫn còn ướt nước rỏ xuống cổ, hé ra một gương mặt tuấn tú, chạm khắc cả đặc ân của thời gian dành cho anh.

Anh dùng lực lắc đầu, bọt nước trên tóc bay ra tung tóe như chuỗi ngọc bị đứt dây. Sau đó, anh liền ra khỏi phòng tắm, đẩy cửa vào phòng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro