Quyển 2 - Chương 70: Đây là anh rể em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tố Diệp nghe xong, hơi thu lại nụ cười trên mặt. Đã nói tới nước này, có vòng vo lập lờ cũng chẳng có ý nghĩa gì, chi bằng cứ kéo ghế ngồi đối diện với anh, nhìn thẳng vào mắt anh: "Thời đại bây giờ đã không còn thịnh hành hành vi cưỡng ép làm khó người khác nữa rồi. Ý của tôi đã thể hiện rất rõ ràng, anh Niên hà cớ gì cứ phải nhọc công ép buộc chứ?"

"Một người thương nhân muốn thành công, điều kiện đầu tiên là phải có khả năng biến những điều không thể thành có thể. Chọn người cũng như đầu tư, việc phải tranh thủ thời cơ, giành quyền chủ động là điều chắc chắn." Niên Bách Ngạn chầm chậm nói: "Quá trình giành giật là cuộc hành trình bất chấp tất cả, mặc dù cụm từ "cưỡng ép làm khó" nghe không hay cho lắm, nhưng đó cũng là một trong những thủ đoạn quan trọng."

"Tôi chỉ muốn biết, giả sử tôi thật sự từ chối lời mời của anh, thì tiền phí cho việc nghiên cứu của giáo sư Đinh cũng chấm dứt từ đó phải không?" Tố Diệp nhắm trúng chuyện quan trọng.

"Đúng vậy!" Niên Bách Ngạn càng dứt khoát hơn.

Tố Diệp nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, một cơn tức giận xông lên tận cổ họng: "Nếu đã như vậy, tại sao ban đầu anh còn cho giáo sư Đinh hy vọng?"

Nụ cười thấp thoáng trên khóe môi Niên Bách Ngạn cũng không còn nữa, anh dướn người về phía trước, ánh mắt rực sáng: "Bác sỹ Tố! Tôi chỉ cần cô hiểu một điều. Tôi là một thương nhân. Làm kinh doanh nói chuyện kinh doanh. Tôi tuyệt đối không thể nào tiêu tốn nhân lực, vật lực thậm chí tiền của vào những người hoàn toàn không có chút giá trị lợi dụng nào."

"Hay cho câu làm kinh doanh nói chuyện kinh doanh. Tôi có thể hình dung hành vi này của anh là của một gian thương không?" Những ngón tay đặt bên đùi cũng bắt đầu nắm chặt, móng tay như sắp cắm sâu vào da thịt. Cô không ngừng nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh, ít nhất không thể khiến người đàn ông đối diện càng thêm đắc ý.

Niên Bách Ngạn nhìn cô: "Nếu điều đó làm cô vui."


  Ánh mắt cô và anh đối chọi nhau, bờ môi mím chặt. Nhưng não bộ của cô lại đang hoạt động hết công suất, nhanh chóng tìm ra điểm yếu để có thể đánh bại người đàn ông này. Đáng tiếc, anh là điển hình cho kiểu người dùng thủ đoạn, còn cô lại thiên về đánh trực diện. Lúc tiếp chiêu anh quen dùng Thái cực quyền, rất có phong thái của chiêu "Tứ lưỡng bát thiên cân"*.

*Một chiêu thức trong Thái cực quyền, thiên về lấy yếu đánh mạnh, lấy nhu khắc cương

Bỗng chốc, không khí trong căn phòng như ngưng đọng. Hai người không ai nói thêm câu nào nữa, nhưng tâm lý ngầm đối chọi nhau thì chỉ tăng không giảm.

Cho tới khi...

"Bách Ngạn! Đúng là anh vẫn còn ở công ty."

Một giọng nói như nước mùa xuân hoàn toàn đánh tan bầu không khí yên ắng trong căn phòng. Giọng nói ấy dịu dàng sống động, đủ khiến người nghe cảm thấy vui vẻ. Chỉ có điều, giọng nói này quá quen tai, khiến cho Tố Diệp bất chợt cũng quay lại nhìn ra ngoài.

Người con gái đứng trước cửa yêu kiều như hoa, trên người mặc một chiếc váy liền màu trắng sạch sẽ, da trắng như tuyết, hàng mi đẹp như vẽ, nhìn thoáng qua trông giống như một sinh viên đại học mới tốt nghiệp còn ngây thơ, đầy sức sống. Cô ta khoác tay một người đàn ông. Khuôn mặt vốn đang mỉm cười của Tố Diệp sau khi quay đầu chợt đờ ra. Cả ông già đó nữa, sắc mặt cũng kinh hoàng.

"Chủ tịch, Diệp Ngọc?" Niên Bách Ngạn đứng dậy, cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Tố Diệp quay đầu lại, nhưng sắc mặt đã nổi cơn sóng gió.

  "À, Bách Ngạn! Trước đây chưa từng nhắc với anh. Cô ấy là em gái em, Diệp Diệp." Diệp Ngọc sợ Niên Bách Ngạn hiểu lầm, vội vàng giới thiệu, rồi nhìn về phía Tố Diệp: "Diệp Diệp! Chị làm đám cưới rồi, anh ấy là anh rể em."

Tố Diệp bất ngờ nhìn về phía Niên Bách Ngạn. Giây phút câu "Anh ấy là anh rể em" đó lọt vào tai cô, tim cô như rơi ra ngoài, lồng ngực bỗng thấy khó thở, nhất thời chỉ đứng đực mặt ra đó nhìn anh, không thốt nên lời. Bao hình ảnh cũng theo đó lướt qua trong đầu cô, từ lần đầu tiên gặp mặt, cái buổi sáng cô tỉnh lại trong vòng tay anh, rồi đến cơ duyên gặp lại anh ở Liêm Chúng, đến việc anh từng bước thúc ép cô...

Cô sơ suất quá rồi. Đáng ra cô phải liên tưởng ngay chứ. Một người giỏi giang như anh, cô dâu đương nhiên cũng không thể là chim sẻ. Cái gọi là "trai tài gái sắc" chính là chỉ hai người trước mặt phải không. Anh làm việc thành thục, anh tuấn trầm ổn. Cô ta là thiên kim lá ngọc cành vàng, xinh đẹp như hoa. Cô phải sớm nghĩ ra mới đúng. Đường đường là tổng giám đốc của Tinh Thạch, có bản lĩnh khiến chủ tịch lùi xuống vị trí thứ hai, sao có thể không phải là rể hiền của nhà họ Diệp?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro