Chương 1: Một đêm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đau đớn làm Tô Đàn từ say rượu mà thoáng chốc tỉnh lại.

Thân thể bị người khác áp chế, một cái cực cụ của nam nhân mạnh mẽ xâm chiếm lấy cô. Nam nhân ấy rong ruổi trên người cô đầy hưng phấn, không khí tràn ngập hoan ái, đau đớn dần dần rút đi, nhưng chợt tiến sâu vào cơ thể cô một lần nữa, toàn thân cô giống như bị thiêu đốt, vừa đau đớn lại vừa có cảm giác khoái cảm. Hai thân hình không ngừng quấn chặt lấy nhau, nước biển ấm áp, từng đợt sóng cứ liên tiếp xô tới.

Giọng nam nhân trầm thấp vang lên bên nhĩ sườn, đôi môi mỏng lướt qua thân thể cô lưu lại độ ấm nóng rực như lửa đốt.

Tô Đàn ẩn nhẫn, lại ở bên nam nhân cứ một lần lại một lần va chạm, tràn ngập mê luyến.

Sáng sớm hôm sau, Tô Đàn xoa thân thể đau như gãy ra từng khúc của cô, khẽ nhau mày, đứng dậy.

Trên làn da tuyết trắng xuất hiện nhưng với bầm tím thành từng khối, có loại cảm giác ái muội không nói lên lời.

Cô kinh hãi, loại cảm giác không nói lên lời vì ngay chính thân thể này cũng không phải của cô!

Cô nhớ rõ bản thân ở trên núi phát hiện một loại tân thảo dược, vì nghiên cứu dược tính, tự mình nếm thử, lại bất hạnh trúng độc.

Ai ngờ tỉnh lại liền ở chỗ này.

Tầm mắt dừng ở bên cạnh nam nhân trên người, mày nhăn đến càng thêm khẩn.

Hắn lông mi dài, đôi lông mày rậm, mũi cao thẳng, môi rất mỏng, ngũ quan tinh tế, xương quai hàm thập phần anh tuấn.

Cho dù là đang ngủ, nhưng chỉ một cái nhíu chặt mày cũng tràn ngập cảm giác người sống chớ tiến lại gần.

Một bên rơi rụng đầy tây trang, mỗi một cái chi tiết nhỏ đều đáng giá cả đống tiền.

Còn có đồng hồ của hắn, nhìn trông tinh tế, đơn giản nhưng lại rất xa xỉ, rất nhiều người dành cả đời cũng chỉ có thể ngắm qua tủ kính mà đánh giá.

Nam nhân có tiền đã đủ làm người truy đuổi, huống chi hắn còn anh tuấn.

Nghĩ đến hai người tối hôm qua điên cuồng, Tô Đàn bất giác mặt bộ nóng lên, lý trí thực bỗng trở lại, như một thước phim quay chậm.

Đối phương hô hấp thực không bình thường, nghĩ đến hắn đêm qua xúc động lại không tự chế phản ứng, có thể thấy được là bị người hạ dược.

Mà "Tô Đàn" cũng rõ ràng bị người hạ dược.

Nói như vậy, xem ra hết thảy xảy ra thật không hề đơn giản.

Ngoài cửa sổ truyền đến những tia nắng mặt trời sáng chói, tuy bức rèm chưa được kéo lên, nhưng thông qua những tia sáng len lỏi cũng đủ để Tô Đàn thăm dò tình huống xung quanh.

Đây không phải là thế giới của cô.

Người nam nhân bên cạnh này cô cũng không hề quen biết.

Đây là tình huống quái quỷ gì thế này?

Bất luận như thế nào, trước mắt phải làm chính là chạy nhanh khỏi nơi này.

_

"Bạch Vi, em sáng sớm đem anh mang đến khách sạn làm cái gì?"

"Lăng Du, kỳ thật không phải em không muốn nói cho anh, em là sợ nói ra anh trong lòng khó chịu, tuy rằng em biết anh đối với cô ấy không có cảm tình, nhưng cô ấy dù sao cũng là vợ anh, ngàn không nên vạn không nên hồng hạnh xuất tường, anh nói xem, anh tốt xấu gì cũng đường đường là Phong thị đại thiếu gia, nếu sự tình truyền ra ngoài, chẳng phải là biến thành trò cười cho người khác ?"

Phong Lăng Du nghe vậy, cau mày: "Em là nói Tô Đàn? Cô ta hồng hạnh xuất tường?"

"Đúng vậy, bất quá em xem cô ấy cũng không phải là cái loại người này, Lăng Du, đợi lát nữa nếu nhìn đến cái gì không nên nhìn, ngàn vạn lần đừng có nóng giận, anh phải để cho cô ấy giải thích vài câu, nói không chừng là có nỗi khổ riêng."

"Nỗi khổ riêng! Cái gì nỗi khổ riêng?" Phong Lăng Du nổi trận lôi đình.

"Sớm biết rằng cô ta không phải cái hạng gì tốt đẹp! Không nghĩ tới như vậy cũng không biết xấu hổ! Lại phóng túng như vậy!"

"Lăng Du, anh đừng quá xúc động, nói không chừng cũng chỉ là hiểu lầm!"

Nhưng mà, Phong Lăng Du sớm đã vọt tới cửa, không ngừng gõ mạnh vào cửa phòng.

-
Tránh ở một chỗ an toàn Tô Đàn, đột nhiên đầu óc vang lên, cô ôm đầu trong đau đớn cứ thế từng đợt ký ức như thủy triều vọt tới.

Cô xác thật đi vào một cái thế giới xa lạ, thế giới này cùng thế giới của cô không khác biệt là mấy, nhưng cái thân xác này lại không phải là thân xác thật của Tô Đàn.

Nguyên thân cũng kêu Tô Đàn, là vợ của tên Phong Lăng Du này.

Buồn cười chính là, người ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, hận không thể làm loạn là nữ nhân tên Bạch Vi, nói đúng hơn là người tình của Phong Lăng Du.

Sự tình thật là thú vị, tiểu tam lôi kéo chồng cô tới bắt gian cô!

Cuộc sống hào môn thật là xuất sắc!

Tô Đàn không muốn gặp chồng của nguyên thân rước lấy phiền toái, cũng không dám lại xem mà đi xuống, nhanh chóng rời đi.

-

Phong Lăng Du không kiên nhẫn:
"Đi ra cho tôi! Tôi biết cô ở bên trong! Cô mau đem tên gian phu đến trước mặt cho tôi!"

Tiếng đập cửa mạnh làm nam nhân từ trong giấc mơ chợt tỉnh lại, hắn đánh giá xung quanh, mày nhíu chặt.

Hắn thỉnh thoảng ấn huyệt Thái Dương, để hóa giải say rượu.

Ngoài phòng tiếng đập cửa từng đợt truyền đến, ngay đến một chút gián đoạn cũng không có, thật khiến người ta đau đầu.

Phong Kinh Mặc kiên nhẫn gần như đến cực hạn.

Ngoài cửa nam nhân không ngừng la mắng:

"Tô Đàn! Chạy nhanh mở cửa! Đừng cho là tôi không biết cô ở bên trong! Đem gian phu lôi ra ngoài cho tôi, hôm nay tôi tới bắt gian phu, tôi muốn nhìn rõ cái tên gian phu này......"

Cánh cửa đột nhiên được kéo ra.

Phong Kinh Mặc vẻ mặt âm trầm, biểu tình vô cảm mà đứng ở trong.

Một bên Bạch Vi bỗng nhiên hưng phấn, chỉ vào Phong Kinh Mặc hô to: "Lăng Du! Xem! Đây là cái tên gian phu! Đi! Chúng ta chạy nhanh đi vào! Tô Đàn kia không biết xấu hổ khẳng định vẫn còn ở bên trong!"

Thấy rõ mặt nam nhân này cô ta hơi giật mình một lát, người này không phải nam nhân mà cô ta an bài, sự tình có vẻ có chỗ nào không đúng?

Cô ta tốn tiền mời đến tên nam nhân đó đến, cuối cùng hắn ta đi đâu vậy? Bất quá không quan trọng, mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần đã hoan ái coi như ván đã đóng thuyền, Tô Đàn bất luận như thế nào cũng trốn không thoát!

Cô ta móc di động ra nhắm ngay Phong Kinh Mặc, bên miệng tràn ngập ý cười mỉa mai: "Video này quay lại, để bọn họ muốn trốn cũng lại trốn không xong!"

Bạch Vi quay sang bên cạnh kéo Phong Lăng Du vài cái, Phong Lăng Du lại ngây ngốc tại chỗ, bất động.

Phong Lăng Du mặt đầy kinh ngạc, lời ở trong miệng nhưng lại không nói nên lời.

"Lăng Du, anh làm sao vậy?" Bạch Vi lúc này mới phát giác hắn không thích hợp.

"Đây là gian phu của Tô Đàn! Anh thất thần cái gì?"

Phong Lăng Du mặt đỏ một trận, hắn lôi kéo Bạch Vi, cười:

"Bạch Vi, em nhận sai người, anh ta không phải gian phu."

"Sao có thể không phải! Em không có khả năng lầm, chính là phòng này, em rõ ràng chính mắt......" Bạch Vi không xuất khẩu nói đột nhiên dừng lại.

Phong Kinh Mặc sắc mặt âm trầm, một đôi mắt lạnh lẽo đặt ở trên hai người khẽ đảo qua, rõ ràng một câu chưa nói, trong không khí tràn ngập sự khẩn trương, khí chất toát ra trên người Phong Kinh Mặc khiến hai người đối diện tự giác im miệng.

Một hồi lâu, Phong Kinh Mặc môi mỏng khẽ mở, lành lạnh đọc từng chữ: "Lăng Du, có bản lĩnh! Muốn tới bắt gian ta?"

Phong Lăng Du tâm trầm xuống, mạc danh mang theo chút sợ hãi: "Tứ thúc......"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro