Chương 23: Mỹ dung (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm ơn bác sĩ! Tôi nhất định hảo hảo uống thuốc, chỉ là mụn này......"

"Mụn nguyên nhân bởi vì thận âm không đủ!"

Tô Đàn đem thuốc mỡ chế hảo, lại ở thuốc mỡ của Lý Tĩnh thêm một loại thảo dược.

Cuối cùng viết một liều dược cho cô, lấy cẩu kỷ, sừng hươu keo, cây tơ hồng là chủ nguyên liệu, vì cô mà điều trị.

"Tôi ở nơi này không thể bốc trung dược, cô cầm đi nơi khác bốc thuốc, dùng phương pháp tôi đã viết ở trên giấy, kiên trì uống thuốc ngoại dụng, bên trong điều âm hư, bên ngoài sát thuốc dán, mụn thực mau là có thể tiêu tan."

Loại lời nói này, Lý Tĩnh đã nghe nhiều.

Nói thật, trong lòng không hề gợn sóng.

Không phải cô không tin Tô Đàn, mà là tám năm qua cô đã đi chữa trị ở khắp nơi, cũng từng ôm rất nhiều hy vọng.

Cô thậm chí thường xuyên cảm thấy, thế giới văn minh phát triển tới hôm nay rồi, nhưng thế nào còn không thể đem mụn tiêu diệt tận gốc! Thật là tà môn!

Lý Tĩnh gãi gãi trên đầu mụn, nhịn không được từ trong gương đánh giá chính mình.

Bởi vì mụn đã nổi lên tám năm, trên mặt cô nơi nơi đều là đầu sẹo, mỗi lần chỉ cần nghe được ai nói có sản phẩm trừ mụn tốt, cô đều là trước tiên mua tới dùng, chỉ là càng dùng làn da càng kém, có đôi khi nghiêm trọng, thậm chí còn bị sinh mủ, khiến cho mặt trở lên gồ ghề lồi lõm, thảm không nỡ nhìn.

Mụn nghiêm trọng như vậy, trung dược là có thể trừ tận gốc?

Có hay không thần như vậy?

Lý Tĩnh bán tín bán nghi, đem dược cầm đi.

-

Buổi tối, Tô Đàn đem dược tốt cho Trần gia tài xế, đưa cho Đặng Kha, thời gian còn lại chính mình mân mê một chút lau mặt bảo vệ da.

Bởi vì nguyên thân không có tiền, bảo vệ da đều bằng các loại bình dân, không ít sản phẩm ra siêu thị liền thấy, loại này giá cả hiệu quả có thể nghĩ. Bất quá cô ta chính là quý bảo vệ da, Tô Đàn cũng là coi thường, cô độc môn phương thuốc bảo vệ da của chính mình, vẫn luôn dùng đều đặn, đối làn da thực tốt, nghĩ, buổi tối Tô Đàn liền bắt đầu tự chế sản phẩm dưỡng da.

Mới vừa làm hai bình, liền thấy một người cô gái thân phục màu trắng đứng ở cửa Phong gia.

Thực mau, một nam nhân cao lớn đi ra ngoài.

Là Phong Kinh Mặc!

Tô Đàn xa xa nhìn cô gái kia, đảo rất giống Diêu tiểu thư trong yến hội ngày đó, Diêu tiểu thư này rốt cuộc là từ nơi nào đến? Phong Kinh Mặc rốt cuộc có hay không tin tưởng? Tô Đàn là thực hy vọng hắn đem đối phương nhận thành chính mình, cũng không biết vì sao, đáy lòng cô lại cảm thấy, Phong Kinh Mặc không phải dễ dàng bị lừa như vậy.

Người kia có thực đáng sợ, tâm tư lại trầm, Tô Đàn trong lòng không đế.

Phong Kinh Mặc cùng Diêu tiểu thư không biết nói gì đó, thực mau, tài xế lái xe tới.

Diêu tiểu thư lên xe trước, Phong Kinh Mặc mở cửa xe, đang muốn đi lên, lại bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hướng chính mình, Tô Đàn ngẩn ra, có ảo giác đang rình coi bị bắt được, lập tức làm bộ ngắm phong cảnh, chậm rì rì chuyển hướng nơi khác.

Cách đó không xa Phong Kinh Mặc nhìn một lát, mơ hồ có thể phân biệt được đó là Tô Đàn.

"Phong tổng?" Tài xế hỏi.

Phong Kinh Mặc thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt mà nhìn Diêu tiểu thư ở trên xe, cúi đầu vào trong.

-

Mấy ngày nay, Tô Đàn trung y quán như cũ không có ai, cũng không phải cô không hấp dẫn tới khách hàng, hơn nữa bởi vì cái địa phương này thật sự quá hẻo lánh, đều biết mở cửa hàng quan trọng nhất chính là đoạn đường, số lượng khách quyết định hết thảy, nhưng Tô gia trung y quán ở giữa sườn núi, lại còn chỉ có một cái đường lát đá mới có thể đi lên tới, bởi vậy, một ngày cũng không thấy một người khách.

Tô Đàn cũng không vội, tiếp tục làm dược phẩm bảo vệ da, rảnh rỗi liền làm được mấy bộ, không có việc gì còn điều chế thêm thuốc mỡ bôi mụn.

Thật vất vả mới đem được dược phẩm bảo vệ da làm ra tốt, Tô Đàn nhìn về phía trước mắt hán phương dung dịch săn da, nhũ sương, hướng trên mặt thử hạ.

Nhàn nhạt dược vị trung thảo truyền đến, làm tâm tình thêm thoải mái, một lần liền tốt, Tô Đàn nhìn về phía chính mình trong gương.

Làn da trắng nộn, thập phần đều đều, không giống mấy loại dược phẩm bảo vệ bôi xong trên mặt liền dầu mỡ, hiện tại làn da phi thường thủy nhuận, nhìn thật giống làn da trẻ con!

Lần này liền đúng rồi!

Dược phẩm bảo vệ da vẫn là phải dùng đến trung dược, không có tăng thêm hóa học, không có tác dụng phụ, hiệu quả còn có phần ưu việt hơn!

Quả nhiên, thay đổi dược phẩm bảo vệ da, làn da Tô Đàn lập tức tốt lên mấy phần.

Qua mấy ngày, Lý Tĩnh bỗng nhiên tới cửa, cô vừa vào cửa liền rất kích động mà kêu:

"Bác sĩ! Bác sĩ! Thuốc mỡ trừ mụn của cô quả thực là thần! Tôi mới lau mấy ngày, mụn của tôi đã toàn bộ biến mất!"

(Ước gì ta cũng có một lọ :"> )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro