Vào Thành (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một chiếc xe hơi cao cấp màu đen đang nhấp nhô, khó khăn chạy trên con đường cũ khiến mọi người hay đi lại con đường này đều sôi nổi nhìn qua.
Nơi này, ngày hôm qua mới vừa mưa lớn, trên đường tràn đầy bùn đất, bánh xe hơi chạy qua vũng nước làm nước và bùn bắn lên xe nhưng không có ai để ý đến việc đó.
Trong xe ngồi một nam một nữ vẻ mặt khẩn trương, hai người đôi tay nắm chặt ở bên nhau, ánh mắt thấp thỏm nhìn phía trước con đường. Phía trước đường quang trơ trọi, trừ bỏ bùn đất thì đó chính là lá xanh, trừ cái này ra cái gì cũng không có.
“Lão gia, phu nhân, thực mau liền tới rồi.” Ngồi ở trên ghế phụ quản gia quay đầu lại nói: “Tiểu thiếu gia liền ở phía trước.”
Nam nhân gật gật đầu, khuôn mặt luôn uy nghiêm bây giờ có chút khẩn trương.
Từ khi tiểu nhi tử của bọn họ bị bọn buôn người bắt cóc, đến bây giờ đã qua đi mười năm, trong suốt mười năm qua, bọn họ liền vẫn luôn không ngừng tìm kiếm đứa nhỏ ấy cuối cùng không phụ lòng người, khoảng thời gian trước cuối cùng cũng tra được tin tức buôn lậu lúc trước, trở về nghiên cứu, mới tìm được cái địa phương này.
Nơi này cách rất xa kinh thành mà bọn họ đang sống. Nơi đây thập phần lạc hậu, không nói đến cơ sở giáo dục đều theo không kịp, là nơi bọn họ từ trước chỉ có ở trên TV mới thấy qua vùng núi nghèo khó này. Xe chạy trên con đường cũ, dọc theo đường đi nhìn thấy người người đều thập phần giản dị, nhìn chiếc xe này của bọn họ ánh mắt cũng ánh lên vẻ kinh ngạc cùng hâm mộ.
Tưởng tượng đến việc con mình  ở loại địa phương này lớn lên, hai vợ chồng đều nhịn không được mà thương tâm. Bọn họ trước đó đã tìm hiểu vô số tư liệu về cái địa phương này, một xấp dày tin tức, cũng chỉ để lộ ra hai chữ - Nghèo khó.
Những thiếu niên nhỏ tuổi trời chưa sáng đã phải rời giường, đi mấy dặm mà để chăn trâu chăn bò, chẳng những phải gánh vác việc nhà, mà còn cơm ăn không đủ no, quần áo cũng mặc không đủ ấm, thậm chí sách  cũng đọc không thông.
Phương gia bọn họ ở kinh thành cũng coi như là một thế gia danh dự, uy tín , tuy rằng không tính là đứng đầu, nhưng mỗi người Phương gia người nào không phải vừa sinh ra khi liền ngậm lên muỗng vàng, áo cơm vô ưu, từ nhỏ đến lớn lại càng không chịu cái gì khổ, nếu là... Nếu là lúc trước đứa nhỏ của hắn không có bị bắt cóc, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này! Cha Phương nắm tay vợ mà run nhè nhẹ.
Xe chạy tới phía trước, qua đường núi, cuối cùng mới thấy được phòng ở.
Nhưng những cái phòng ở đó cũng đều là thập phần thấp bé cũ nát, cha Phương nhìn thoáng qua, liền không đành lòng quay đầu, mà bên cạnh ông, vợ ông hốc mắt càng đỏ, nhỏ giọng mà nức nở lên.
Phía trước quản gia an ủi nói: “Lão gia phu nhân, chờ tiểu thiếu gia trở về nhà, cũng không cần lại chịu loại khổ này, chờ cậu ấy về tới trong kinh thành, còn lo lắng không có ngày sống không thoải mái sao?”
Tài xế cũng hưởng ứng theo nói: “Đúng vậy, chờ tiểu thiếu gia trở về, liền không cần vất vả thế này .”
Cha Phương an ủi mà vỗ vỗ vợ mình, trong lòng cũng âm thầm hạ quyết định, chờ ông đem đứa trẻ này trở về, ông nhất định đem đồ tốt nhất đều mang đến cho đứa trẻ ấy.
Xe cuối cùng dừng ở một đống bùn trước phòng.
Cha Phương đỡ vợ xuống xe, quản gia đã đi trước gõ cửa.
'Thùng thùng' tiếng đập cửa vang lên vài cái, rất nhanh liền có một đạo âm thanh lớn truyền tới: “Tới liền! Ai vậy?”
“Kẽo kẹt ——” Cửa chậm rãi mở ra.
Một người phụ nữ trung niên đi ra, nhìn thấy mấy người, tức khắc sửng sốt một chút. Mấy người Cha Phương vừa thấy liền không phải là người thường, cùng tiểu sơn thôn này không hợp nhau, bà thực mau cảnh giác, hơi giấu mình sau cửa, chỉ hơi lộ ra chính mình hỏi: “Các ngươi là ai? Tới nơi này có việc gì sao?”
Quản gia nói: “Ngài là Phương Hồng Hoa đi?”
Nghe được tên của mình, người phụ nữ trung niên sắc mặt càng thêm cảnh giác: “ Tôi là, các người là ai?”
“Là như thế này, ngài vào mười năm trước, từ trong tay bọn buôn người mua một đứa trẻ , đặt tên là Phương Tiểu Bảo, mà lão gia phu nhân của chúng tôi mới đúng là cha mẹ ruột của Phương Tiểu Bảo, mấy năm gần đây, bọn họ vẫn luôn tìm thiếu gia, nhiều lần điều tra, cuối cùng mới tìm được người buôn lậu kia, tìm được nơi tiểu thiếu gia ở. Chúng tôi lần này tới, chính là muốn đem tiểu thiếu gia trở về.”
Nói mấy câu, liền đem gia thế bối cảnh hai bên cách xa nhau.
Phương Hồng Hoa tức khắc trầm mặc.
Mấy người đã đến không thể nghi ngờ là đem sự tình mà bà lo lắng nhất mấy năm nay bóc mở ra.
Nàng theo bản năng mà muốn nặng nề đóng cửa lại, đem vài người đều nhốt ở ngoài cửa, nhưng thực mau, lý trí liền ngăn trở bà. Bà đảo ánh mắt nhìn những người trước mặt, nhìn đến mấy người trên người ăn mặc tây trang cao cấp , còn có vị phụ nhân kia trên cổ vòng cổ tinh xảo, tầm mắt lại rơi xuống  chiếc xe cao cấp phía sau bọn họ.
Bà nghĩ nghĩ, vẫn là thối lui một bước, mở cửa, mời bọn họ đi vào.
Rõ ràng là có ý tứ muốn đàm phán.
Quản gia biết lựa lời mà nói: “Phương nữ sĩ, bà yên tâm, bà mấy năm nay đem tiểu thiếu gia nhà chúng tôi nuôi nấng lớn lên, chúng tôi sẽ không để cho bà phải thiệt thòi .”

...
Sắc trời dần dần chuyển đen, chân trời đã xuất hiện màu cam ánh nắng chiều, Phương Tiểu Bảo đeo ba lô vải bông mà mẹ Hoa làm cho cậu,  vội vội vàng vàng mà chạy về nhà.
Cậu hiện giờ đang học tiểu học năm 3, tuổi vừa đến, mẹ Hoa liền đem cậu đưa đến trong trường học, nói là muốn cho cậu có thể đọc sách tốt, về sau mới có thể có tiền đồ, nên việc trong nhà sống chết cũng không chịu cho cậu làm. Vì vậy cậu chỉ có thể mỗi ngày tan học về sớm một chút, như vậy mới có thể giúp mẹ Hoa nhiều làm chút việc.
Hôm nay thời điểm tan học, Đại Tráng vì đem cậu ngăn lại không cho đi, để thoát khỏi Đại Tráng, cậu còn phí một chút công phu, so ngày thường bị trì hoãn trong chốc lát, phỏng chừng lúc này mẹ Hoa đã sốt ruột chờ.
Khoảng cách từ trường học về nhà thật sự rất xa, chờ Phương Tiểu Bảo chạy về tới nhà, mặt trời đã xuống được một nửa.
Cậu mới vừa tiến vào liền thấy được ở cửa nhà có một chiếc xe hơi cao cấp màu đen, tức khắc bước chân chậm lại một chút rồi chần chờ mà ngừng lại.
Phương Tiểu Bảo nhìn trái nhìn phải thấy vẫn là quang cảnh xung quanh nhà mình, vẫn là cánh cửa ấy mới do dự nhấc chân tiếp tục đi vào.
Cậu vừa vào cửa, liền thấy được có bốn người ngồi ở quanh cái bàn nhà mình. Bọn họ trên người ăn mặc vừa thấy nhìn rất sang trọng , mà vòng cổ của phụ nhân kia tỏa ra ánh sáng lấp lánh lập tức liền đem mẹ Hoa bên cạnh so xuống. Phương Tiểu Bảo tức khắc co rúm lại mà thu hồi bước chân, tránh ở sau cửa lớn, mặt khiếp đảm mà nhìn bọn họ.
Vừa thấy đến cậu, mẹ Phương nước mắt tức khắc rưng rưng chảy ra.
“Mẹ, mẹ....” cậu bất lực mà hướng tới mẹ Hoa nhìn qua.
Phương Hồng Hoa còn không có  phản ứng, Phương mẫu liền phản ứng trước: “Ai!” Sau đó nước mắt bà rơi càng nhiều.
Phương Tiểu Bảo vẻ mặt mộng bức nắm chặt cặp sách của chính mình, không rõ vì cái gì mà người này đi tới  cũng không biết vì cái gì vài người khác  lại có vẻ mặt kinh hỉ đan xen mà nhìn cậu, càng không rõ vì cái gì mẹ Hoa của cậu khuôn mặt cùng bộ dáng nhìn qua không rất cao hứng.
Cậu cũng không biết, bắt đầu từ hôm nay, sinh hoạt của mình sẽ có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sung