Part 264 : Bẫy cha con trai, đặc biệt làm phá hư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 264: Bẫy cha con trai, đặc biệt làm phá hư

Thời điểm tình đến nồng tự nhiên tình thâm, nhiệt độ phóng ra với nhau là nhiệt tình...

Giản Mạt cùng Cố Bắc Thần hôn dường như muốn đem đối phương hết thảy tất cả đều cắn nuốt, điên cuồng mà nóng bỏng.

Hết thảy đều là tự nhiên như vậy, bọn họ không kịp đợi muốn nắm giữ với nhau, muốn nhớ lại đêm sáu năm trước đó...

Không biết lúc nào, hai người đã thối lui đến mép giường nha, Cố Bắc Thần môi không có rời đi Giản Mạt... Liền như vậy ép xuống...

Ngay tại Cố Bắc Thần dự định làm một trận lớn, điện thoại di động không chịu cô đơn điên cuồng kêu lên ở trong túi.

Như vậy chấn động, tê dại chát Cố Bắc Thần da thịt đồng thời, cũng đem Giản Mạt mê mệt tâm tình cho từ từ kéo tỉnh rồi.

Tất cả nhiệt tình hơi dừng lại lại, Cố Bắc Thần âm thầm cắn răng... Nếu như không có chuyện gấp, bất kể là ai, giết chết không bị tội!

Tức giận lấy điện thoại di động ra, khi thấy điện thoại di động hiện lên là 'Tiểu Kiệt', Cố Bắc Thần nâng trán.

"Thế nào?" Giản Mạt nhíu mày, một đôi tinh lượng mắt nhìn Cố Bắc Thần, trên mặt có bởi vì mới vừa triền miên hôn sâu mà màu sắc nhuộm đỏ.

Cố Bắc Thần xoay chuyển điện thoại di động cho Giản Mạt nhìn, "Con của ngươi quá bẫy cha!"

Giản Mạt nhìn lấy tên người gọi đến, nghe thấy lời của Cố Bắc Thần, rất không đạo đức ... Cười!

"Ha ha ha..." Giản Mạt vui vẻ không được rồi, "Em đều chịu đựng đến mấy năm rồi, tới phiên anh! Lại nói, cái gì gọi là con em... Cố Bắc Thần, " cô trầm mặt, "Chẳng lẽ không phải là con của anh sao?"

Cố Bắc Thần lại là bất đắc dĩ lại là ngọt ngào nhận điện thoại đồng thời, tại Giản Mạt bên mép mà hôn xuống...

"Không biết Daddy, bố giải quyết mẹ được không?" Giản Kiệt âm thanh non nớt truyền tới, lộ ra vẻ bất mãn cùng khẩn cấp.

Cố Bắc Thần môi mỏng rậm rạp chằng chịt rơi vào trên gò má của Giản Mạt, cảm giác được hô hấp của nàng bắt đầu dần dần thô trọng, ưng mâu chỗ sâu lộ ra nguy hiểm mà hơi thở nóng bỏng, "Nếu như con có thể càng thêm lãnh đạm bình tĩnh một chút, có lẽ... Liền làm định rồi."

Giản Kiệt nghe một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn khổ, "Sorry!"

Cố Bắc Thần bị tiểu tử hậm hực gây ra áy náy lên, "Bố cùng Mạt nhi đi đón con, Ừ?"

"Cọ" một cái, Giản Kiệt mắt đen nhất thời tinh sáng lên, "Có thật không?"

"Ừ!" Cố Bắc Thần cười nói câu, sau đó tại trên môi của Giản Mạt không tiếng động hôn một cái, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Giản Mạt một chút, "Không ra một giờ liền đến..."

Dứt lời đồng thời, Cố Bắc Thần đã từ trên người Giản Mạt, nhìn Giản Mạt khóe miệng cái kia đắc ý cùng một bức 'Ngươi cũng có hôm nay' cười, mặc dù hơi nhỏ tiếc nuối, nhưng là... Trong lòng nhưng là vui mừng.


Anh vàMạt nhi lần này là chân chính trở lại...

Cố Bắc Thần tắt điện thoại của Giản Kiệt, ngay tại Giản Mạt sau khi đứng dậy, cánh tay dài vớt qua eo của nàng ngay tại cô bên mép triển chuyển một hồi, mới âm thanh có chút ẩn nhẫn xuống khàn khàn, ở bên tai cô nói: "Tương lai còn dài, anh sẽ thật tốt bồi thường hôm nay đấy!"

Hơi nóng phô tán ở bên tai trên da thịt, tê tê dại dại khiến người ta run sợ.

Giản Mạt khóe miệng mím môi cười, khóe mắt nhưng là nhỏ chọn một ngạo mạn, "Cố tổng... Em cùng anh ngày sau phương không còn dài, ai biết được?"

Cố Bắc Thần hơi hơi cau mày đứng dậy nhìn về phía Giản Mạt, ánh mắt thâm thúy.

"Dường như... Chúng ta bây giờ quan hệ còn không có như thế thân mật mà!" Giản Mạt cười duyên nói, trong đôi mắt đều là giảo hoạt.

Cố Bắc Thần cười, môi mỏng nâng lên cái đường cong bá đạo, "Anh Cố Bắc Thần nhìn trúng nữ nhân... Không ai khác ai dám dòm ngó! Em..." Anh cố ý dừng lại, "... Sớm muộn đều là anh đấy!"

"Bá đạo..." Giản Mạt liếc tầm mắt, một mặt từ chối cho ý kiến.

"Bá đạo không phải là mới phù hợp anh tạo nên?" Cố Bắc Thần cố ý dùng Giản Mạt mà nói tới đáp, sau đó cô hơi hơi giật mình, đã cho cô sửa sang lại quần áo, kéo tay cô ra khỏi căn phòng.

"Muốn ăn cái gì?" Cố Bắc Thần hỏi.

"Tùy tiện..."

"Lại tùy tiện?"

Giản Mạt cười, "Liền đi 'Lại một hồi' đi ?"

"Được..." Cố Bắc Thần nhẹ nhàng đáp lại, kéo tay của Giản Mạt dần dần không nhìn thấy ở trong thang máy.

...

Kim loại nặng bên trong quầy rượu âm thanh như cũ huyên náo để cho người khó mà chịu đựng, Mạc Thiếu Sâm sắc mặt lạnh lùng bình tĩnh nhìn Thẩm Sơ trong nhiệt vũ, ánh mắt dần dần sâu.

Điện thoại di động đúng lúc trên mặt bàn không ngừng mà reo lên, chợt hiện màn hình.

Mạc Thiếu Sâm liếc nhìn, sau đó lại liếc nhìn Thẩm Sơ trong sàn nhảy, ngay sau đó cầm điện thoại di động đi ra phía bên ngoài...

Một cánh cửa, cách biệt bên trong huyên náo, lại hoàn toàn biến mất...

Mạc Thiếu Sâm lạnh nhạt đưa ở bên tai nhận điện thoại, "Thế nào?"

"Luật sư, vụ án này đã phát hiện chút chuyện kỳ quái, anh có cần quay lại nhìn một chút hay không?" Trong điện thoại, âm thanh luật sở Hàn Nghị Phi truyền tới luật sư Mạc Thiếu Sâm.

Mạc Thiếu Sâm ánh mắt dần dần sâu lại, "Tình huống gì?"

"Vụ án này tiếp tục như vậy, làm sao cảm giác có chút là trong kiện án có đầu mối?" Hàn Nghị Phi cau mày nói.

Mạc Thiếu Sâm vẫn lạnh nhạt như cũ, "Chúng ta là luật sư, không phải là cảnh sát... Cậu chỉ yêu cầu đưa vụ án cậu phụ trách đã định là tốt rồi, không hiểu?"

"Chẳng qua là..." Hàn Nghị Phi âm thầm toét miệng lại, sau đó mới nói, "Tôi xem trọng có thể Đế Hoàng có liên quan, cho nên..."

Mạc Thiếu Sâm đột nhiên híp mắt lại tầm mắt, ngay sau đó mở ra đồng thời nói: "Cậu đem hồ sơ đặt lên bàn làm việc của tôi, cậu tan việc trước đi."

"Được..." Hàn Nghị Phi đáp một tiếng, sau đó cúp điện thoại.

Cậu vẻ mặt nghi hoặc, "Làm sao cảm giác có cái gì không đúng đây..." Cậu than câu, sau đó bĩu môi, đem sửa sang lại hồ sơ bỏ vào phòng làm việc của Mạc Thiếu Sâm,sau đó mới tan việc rời đi.

Mạc Thiếu Sâm trở về quầy rượu, theo bản năng tầm mắt liền rơi vào võ đài...

Khi thấy Thẩm Sơ đang để cánh tay vào sát người đàn ông có hình xăm đang múa, mà người đàn ông kia rõ ràng nổi lên phản ứng, nhất thời lạnh cả mặt.

Mạc Thiếu Sâm sải bước tiến lên võ đài không nói gì cả kéo lại cổ tay của Thẩm Sơ liền đem nàng trở về .

"Anh làm gì, buông ta ra..." Thẩm Sơ bất mãn rống lên, định tránh.

Mạc Thiếu Sâm không để ý đến cô, chẳng qua là tự ý kéo cô đi ra ngoài...

"Alô, người ta cũng không muốn cùng anh đi, anh lôi kéo cái gì?" Người đàn ông có hình xăm đã nhảy xuống sàn nhảy, ngăn cản Mạc Thiếu Sâm.

Mạc Thiếu Sâm ánh mắt sắc bén lạnh lẽo rơi vào hình xăm trên người anh ta, "Tránh ra!"

Tên xăm mình nghe một chút, cười một cái, trực tiếp khoanh tay trước mặt của Mạc Thiếu Sâm, "Đùa bỡn à? Ha ha... Tôi ngược lại muốn nhìn một chút xem anh có bao nhiêu to lớn!"

Mạc Thiếu Sâm lạnh lẽo hơi hơi câu khóe môi, hoàn toàn là đối với tên xăm mình khing bỉ.

Thẩm Sơ bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy nhíu mày lại, muốn hất Mạc Thiếu Sâm ra, "Buông tay, tôi muốn đi vệ sinh..."

Mạc Thiếu Sâm không có buông tay, anh biết, Thẩm Sơ lời nói không phải thật.

Người đàn ông có hình xăm cười nhìn về phía Thẩm Sơ, "Tôi có thể cùng em a..." Nói lấy, hắn định đi kéo một cái tay khác của Thẩm Sơ.

Ánh mắt Mạc Thiếu Sâm trầm xuống, đã đem một tay Thẩm Sơ kéo xuống phía sau...

Cùng lúc đó, tên xăm mình ánh mắt run lên, nhất thời, tay đã nắm thành quyền... Sau đó, mang theo ác liệt gió trượt về mặt của Mạc Thiếu Sâm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro