Part 270:Cô yêu anh, so với như anh tưởng tượng chào buổi sáng!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 270: Cô yêu anh, so với như ngươi tưởng tượng chào buổi sáng!

Cố Bắc Thần chờ dưới lầu Hà Dĩ Ninh, Giản Mạt đi lên lầu đón Giản Kiệt...

"Làm phiền cậu!" Giản Mạt mỉm cười cùng Hà Dĩnh Ninh nói, "Chờ tớ xong mấy ngày bận rộn này, cùng nhau mang thằng bé đi dã ngoại..."

"Được!" Hà Dĩnh Ninh cười chúm chím đáp lại, sau đó cúi đầu nói, "Nhất Nhất, cùng dì và Tiểu Kiệt nói gặp lại sau."

Nhất Nhất ôm lấy chân Hà Dĩ Ninh, ánh mắt nhìn Giản Mạt, nhõng nhẽo nói: "A di gặp lại sau..." Sau đó, cô bé nhìn về phía Giản Kiệt, đáy mắt có một vệt hưng phấn nói, "Nhớ đến chuyện cậu đáp ứng tôi nha!"

Giản Kiệt bĩu môi, đối với Nhất Nhất dặn dò có chút bất mãn, "Yên tâm đi... Tôi nhất định đáp ứng cậu rồi."

Chậc chậc, bộ dạng Bao Sữa như vậy cùng Cố Bắc Thần không sai biệt lắm... Hoàn toàn chính là tương lai là tổng giám đốc bá đạo a!

Giản Mạt cười híp mắt, thậm chí trong tầm mắt đều là tâm tư nhìn Giản Kiệt.

Tâm tư cô đều "Đường ngang ngõ tắt", lần nữa bỏ lỡ bản năng theo Nhất Nhất giữa lông mày có thể do thám một ít chuyện. Thế cho nên, sau đó không nghĩ tới tạo thành cuộc sống "Lận đận" .

Cuối tuần, Cố Bắc Thần không có đến công ty xử lý công việc, mà trực tiếp ở thư phòng xử lý một ít tài liệu cùng mở mấy cái video hội nghị.

Giản Mạt đang nhìn Hướng Vãn cùng Đinh Đương làm bản đồ 3D, sau đó lại tìm chút ít vấn đề...

Giản Kiệt hôm nay là có Cố Bắc Thần ,trừ lúc anh công tác ra cơ bản đều là chán ở bên cạnh anh.

Giản Mạt bất mãn, Giản Kiệt một câu "Chúng ta chơi trò chơi mẹ chỉ số thông minh không đủ" mà nói trực tiếp để cho cô xoay người, không muốn lại để ý đôi cha con kia!

"Mẹ ngủ trưa, các người hợp lại chỉ số thông minh đi!" Giản Mạt cắn răng nghiến lợi nói, hung hăng trợn mắt nhìn Giản Kiệt một cái, còn trợn mắt nhìn Cố Bắc Thần một cái.

Cố Bắc Thần môi mỏng khẽ nâng lên một đường cong như có như không, mãi đến khi Giản Mạt tiến vào phòng ngủ, mới chụm đầu vào đầu Giản Kiệt nhỏ nói: "Momy xinh đẹp như hoa là tốt rồi, chỉ số thông minh cái kia..." Anh cười càng sâu, "Cá nhân cho là, cô có thật là tốt."

Giản Kiệt nghiêng đầu nhìn Cố Bắc Thần, "Daddy là sợ Mommy chỉ số IQ cao sẽ quay đầu cùng người khác chạy sao?"

"..." Cố Bắc Thần sững sờ, không khỏi dở khóc dở cười, nhưng vẫn là ôn nhu nói, "Nữ nhân quá thông minh chúng ta sẽ cảm thấy rất vô lực, Ừ?"
Đối với lời này Giản Kiệt có chút không hiểu, nhưng bởi vì là Cố Bắc Thần nói , cậu cũng liền ghi nhớ trong lòng...
Cho tới sau này, cậu mới thật sự hiểu cái loại này vô lực để cho cậu cơ hồ phát điên.
"Ting toong...!"
Ngay lúc hai cha con đang chơi chữ trò chơi, tiếng chuông cửa truyền tới.
Cố Bắc Thần cùng Giản Kiệt hai mắt nhìn nhau, sau đó... Cố Bắc Thần đứng dậy đi mở cửa.
Trong tay Tô Quân Ly cầm lấy một túi quà, khóe miệng ôm lấy sự dịu dàng mà thoải mái như mộc xuân phong lãnh đạm cười, đáy mắt nhu hòa một mảnh...

Chẳng qua khi thấy người mở cửa là Cố Bắc Thần, trên mặt Tô Quân Ly cười trong nháy mắt liền cứng đờ, nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt lại khôi phục thờ ơ...Đối với Cố Bắc Thần lại ở chỗ này mặc dù kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy là chuyện đương nhiên.
"Thần thiếu cũng ở nơi này?" Tô Quân Ly âm thanh mát lạnh.
Cố Bắc Thần lạnh lùng trên mặt lãnh đạm thờ ơ, không có có bất kỳ biểu lộ gì, "Tô thiếu đi thăm nhà?"

Tô Quân Ly cười yếu ớt, "Mới vừa từ thành phố A trở về, mang quà đưa tới cho Mạt Mạt cùng Tiểu Kiệt..." Dừng một chút, anh thờ ơ mở miệng, "Thần thiếu không mời tôi vào trong ngồi một chút?"

Cố Bắc Thần đôi mắt nhỏ sâu lại, rốt cuộc là hơn bốn năm người quan tâm Giản Mạt, anh mặc dù cạnh tranh bên cạnh Giản Mạt khác phái, nhưng lễ phép vẫn phải có.
"Uncle Ly ?" Giản Kiệt thấy là Tô Quân Ly, ánh mắt nhất thời sáng lên.

"Mang cho con và Mommy quà!" Tô Quân Ly đem túi quà đưa tới.

Cố Bắc Thần khoanh tay đứng ở nơi đó, nhìn Tô Quân Ly cùng Giản Kiệt trong lúc đó ăn ý chuyển động cùng nhau, nói không ăn vị đó là giả... Nhưng rốt cuộc thiếu sót bốn năm ,là Tô Quân Ly chăm sóc, anh bây giờ chỉ có thể càng thêm cố gắng.
"Ta cùng anh ta..." Tô Quân Ly liếc nhìn Cố Bắc Thần, sau đó mới nhìn nói với Giản Kiệt, "Có một số việc cần nói,con đến thời gian ngủ trưa rồi."
Giản Kiệt phủi miệng, lạnh nhạt thu lại ánh mắt nói: "Hy vọng hòa bình..."
Tô Quân Ly cười, "Tất nhiên!"
"Vậy hai người nói đi, con đi ngủ trưa, bình an!" Giản Kiệt nói xong, mắt đen nhìn Cố Bắc Thần một chút mới xoay người đi vào phòng ngủ.
Giản Kiệt rời đi, trong phòng khách lớn như vậy nhất thời bầu không khí trở nên quỷ quyệt, hai người đàn ông giằng co ánh mắt, trong chớp mắt, chạm một cái liền bùng nổ.

"Nói đi!" Cố Bắc Thần thờ ơ mở miệng, xoay người đi đến bên sân thượng.
Tô Quân Ly khóe miệng lướt qua một vệt chát nhưng sau đó đi theo, khép lại cửa kính giữa phòng khách và sân thượng.
Một trận yên lặng, dưới ánh mặt trời bầu không khí trở nên ngưng trọng.
Ai cũng không có mở miệng trước,giống như... Người mở miệng trước liền thua.
"Theo Mạt Mạt vào ở vườn Nhuận Trạch ngày thứ nhất, tôi liền biết... Tôi không có cơ hội." Tô Quân Ly mở miệng trước, "Thật ra thì, hơn bốn năm làm bạn, cô ấy vẫn không có cho tôi cơ hội, chẳng qua là tôi dùng một câu 'Thuận theo tự nhiên' ước thúc cô."

Cố Bắc Thần nghiêng đầu đôi mắt sâu thẳm nhìn Tô Quân Ly, "Đối với mấy năm này giúp đỡ tôi rất cảm kích... Nhưng Giản Mạt tôi sẽ không để cho."
"Tôi thật ra thì thật tò mò..." Tô Quân Ly cũng nghiêng đầu nhìn về phía Cố Bắc Thần, "Trước anh cũng đã yêu Mạt Mạt, vì sao lại mặc cho cô ấy ở nước ngoài lâu như vậy?"

Cố Bắc Thần khóe miệng nhỏ câu lên tự giễu, "Quá mức tự phụ, thiếu hụt. Tôi không có cho cô ấy cảm giác an toàn, cô ấy tự nhiên cũng sẽ không đối với tôi mà mở lòng..."

Anh nói lấy, tầm mắt lại rơi vào phía trước, "Sai lầm như vậy để cho tôi mất đi cô ấy và Tiểu Kiệtlúc quan trọng nhất... Mà tôi, còn cho là mình hạnh phúc bởi vì cô vui vẻ là được."
Nghe Cố Bắc Thần trong giọng nói buồn bã, Tô Quân Ly cười cười, chẳng qua là cười như vậy quá mức khổ sở.

"Đều nói làm bạn lâu là có tình cảm..." Tô Quân Ly tự giễu câu lại khóe môi, "Nhưng là, nếu như người bên cạnh không phải là trong lòng nghĩ muốn, vĩnh viễn làm bạn cũng chỉ là làm bạn." Hơi hơi ngừng lại, anh tiếp tục nói, "Tôi một mực đang nỗ lực để cho ông nội tiếp nhận cô ấy, nhưng đây chẳng qua là tôi muốn tiếp tục một cái lý do... Cố Bắc Thần, tôi rất hâm mộ anh, bởi vì cô ấy..."

Tô Quân Ly không có tiếp tục nói, ánh mắt Cố Bắc Thần hơi chau nhìn lấy anh, chờ đợi anh phía dưới.

Tô Quân Ly đang nghĩ, anh có phải hay không là ích kỷ?

Nhưng là... Cố Bắc Thần đều có thể vì hạnh phúc của Mạt Mạt làm ra nhượng bộ, tại sao anh ta không thể đây ?

"Cố Bắc Thần, anh biết không..." Tròng mắt Tô Quân Ly che giấu đáy mắt tự giễu sau đó ngước mắt nhìn Cố Bắc Thần nói, "Cô ấy yêu anh, so với như anh tưởng tượng chào buổi sáng!"

Có vật gì tại trong đầu của Cố Bắc Thần xao động , ánh mắt hơi lạnh nhìn Tô Quân Ly, phảng phất không hiểu ý của anh, lại thích tựa như không hiểu hắn tại sao phải nói cho anh biết!

Tô Quân Ly nhìn Cố Bắc Thần, hít một hơi thật sâu sau thở dài ra, "Không nên phụ lòng cô ấy đối với mối tình thâm của anh... Một lần nữa lựa chọn, đối với Mạt Mạt mà nói, vậy cần so với lúc trước đối với anh động tâm, còn cần bỏ ra càng nhiều hơn dũng khí."

"Tôi sẽ một đứng ở sau lưng cô ấy..." Tô Quân Ly thu liễm ánh mắt, âm thanh chậm rãi, lại lộ ra ẩn núp lạnh mị, "Một khi anh cho cô ấy cơ hội xoay người, Cố Bắc Thần, tôi sẽ không lui nữa!"

Cố Bắc Thần môi mỏng câu lên vài đường cong tuỳ ý, lộ ra lạnh lùng, "Tôi..."Chỉ thấy môi mỏng anh khẽ mở, ánh mắt sâu am không thấy đáy trầm thấp mà quả quyết nói, " ... Sẽ không cho anh cơ hội như vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro