HÀO MÔN THỪA HOAN MỘ THIẾU XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG C296

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 295.2 bị cô lập hoàn toàn


"Lan Khê." Mộ Yến Thần cau mày, cúi đầu gọi cô một tiếng.

Lan Khê không trả lời, hàng lông mi thật dài của cô run rẩy nhắm lại, cảm thấy trong thân thể mình tựa như có một luồng gì đó hút ra khiến bụng cô ngập tràn sự đau đớn, trong lòng cô quá đau thương... Năm đó, khi giờ phút mẹ qua đời cô cũng có cảm giác này, cảm thấy nửa bầu trời kia đã đổ sụp. Cô không sao giành lại được, cô sẽ không bao giờ còn được gặp lại người thương yêu cô nhất cõi đời này nữa .

Sắc mặt Mộ Yến Thần biến đổi, anh nhìn thấy cô đột nhiên đau đến mức mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra đầy mặt. Trong vòng một ngày ngắn ngủn, anh không sao chịu nổi sự đả kích nặng nề như vậy.

"Đừng dọa anh..." Anh khẽ thì thầm, xoay người trong ngực lại ôm thật chặt vào trong ngực. Anh lau mặt cho cô nói giọng run run: "Lan Khê, em đừng làm anh sợ... em đau ở đâu..."

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng bệch ra vì đau đớn của Lan Khê tràn đầy mồ hôi, cô co quắp người lại ngã vào trong lòng ngực của anh.

Mạc Như Khanh cũng đột nhiên lui về phía sau môt bước, bị dọa sợ. Bà trơ mắt nhìn cô gái nằm trong ngực Mộ Yến Thần đang lấy tay che bụng không buông, sắc mặt cô nhìn không khỏi dọa người. Trong lòng bà chợt dâng lên một cảm xúc rung động giống như dây đàn rung lên bởi sự va chạm.

Một dòng cảm xúc kỳ lạ vọt lên khắp toàn thân! !

... cái thai ở trong bụng cô gái kia là cháu của bà, phải vậy không?

Bà gần như theo bản năng cúi xuống định đỡ, nhưng người lại chợt bị Mộ Yến Thần ôm thật chặc vào trong lòng, tiếp đó ánh mắt lạnh lùng đầy đề phòng liền nhìn về phía bà!

"Mẹ" gương mặt tuấn tú của anh tái nhợt hẳn đi, trong tròng mắt sâu thẳm chứa đựng sự đau đớn đầy xa cách. Anh khàn khàn giọng nói vẻ lạnh nhạt: "Hôm nay con gọi mẹ một lần cuối cùng như vậy. Nếu như Lan Khê thật sự xảy ra chuyện gì... Vậy thì cả đời này... Mẹ cũng sẽ không bao giờ... còn gặp con nữa."

Đủ rồi.

Đã quá đủ rồi.

Nếu như cuối cùng cũng nhất định phải dày vó nhau đến mức thương tích khắp người như vậy, nếu như mặc dù vậy cũng giành lại được sự viên mãn, vậy thì cái nhà này chi bằng không trở về nữa; những người chí thân kia chẳng bằng không cần gặp lại nữa.

Buông ánh mắt lạnh lùng xuống, Mộ Yến Thần ôm ngang người cô, cúi đầu nói ở bên tai cô: "Đừng sợ, bảo bối... Rất nhanh thôi, sẽ không sao đâu..."

Trong hành lang thật dài tràn ngập người người qua lại chen chúc, không một ai không bị cảnh tượng trước mắt làm cho chấn động đến mức không thốt thành lời. Sự sợ hãi quá lớn dường như đã làm bừng tỉnh sự kích động của mọi người, mọi chất vấn nghi hoặc lẫn ánh mắt khinh bỉ dồn dập rơi vào trên người Mạc Như Khanh.

Khi con trai bà vừa nói dứt lời, bà đã bị dọa sợ hoàn toàn.

Bà cho là mình nghe lầm, gương mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ không thể tin được. Bà định đưa tay túm lại vạt áo của con trai, nhưng nó đã sải bước đi xa, bà phải dùng cố gắng dùng hết sức lực của toàn thân mới run rẩy thốt ra được một tiếng: "Yến Thần..."

Không thể ngờ rằng chỉ trong một đêm, bà đã mất đi tất cả... Bạn bè, người thân đều xa cách...

***

Trên giường bệnh trắng như tuyết, mùi nước khử trùng xa lạ hăng hắc khiến hô hấp của cô bị nghẹn lại.

Lan Khê níu thật chặt Mộ Yến Thần, áo sơ mi của anh bị túm thành những nếp nhăn, nước mắt nóng bỏng liên tục rơi vào ngực anh. Mộ Yến Thần ôm chặt lấy cô, môi mỏng dán tai vào vành tai không ngừng trò chuyện, tựa như muốn hết sức cố gắng an ủi cô. Giờ phút này trái tim của anh giống như bị người nào đó tàn nhẫn chọc cho một đao đau buốt.

"Nghe lời anh đi..." Anh nói giọng khàn khàn, môi mỏng hôn lên khóe mắt cô, từng giọt nước mắt rơi xuống mặn chát, "Đừng tức giận... Không nên tùy tiện mang con của chúng ta ra để đùa giỡn... Lan Khê..."

Bác sĩ y tá ở bên cạnh cũng bó tay không biết xử trí làm sao, chỉ nói là bởi vì tâm trạng bị kích động quá mức nên đã làm cho tử cung bị co rút. Vì không thể dùng thuốc an thần với cô, không còn cách nào khác ngoài cách chỉ có thể chờ tự cô bình tâm lại.

"Các người đã làm náo loạn cái gì vậy?" Bác sĩ bỏ ống nghe khám bệnh ra sau đó cau mày nhẹ giọng nói, "Tôi nhớ lần trước hai người cũng tới bệnh viện để kiểm tra, khi đó chẳng phải tôi đã từng nói tình trạng sức khỏe của cô ấy không tốt, đã dặn hai người cần chú ý một chút, lần này ngược lại quá hay rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến thai phụ bị kích động như vậy chứ?"

Tròng mắt hẹp dài sẫm màu của Mộ Yến Thần thoáng hiện vẻ lạnh lùng, anh không nói lời nào chỉ ôm chặt lấy người trong ngực, dịu giọng an ủi cô. Mắt thấy tâm tình của cô đã có chút bình ổn trở lại, lúc này trái tim của anh tựa như bị ném đến nơi đầu sóng ngọn gió, đau đớn căng thẳng giống như dây đàn mới từ từ được nới lỏng ra, tựa như anh đã suýt nữa đã bị mất cô rồi.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, chú Lưu chạy vào, kinh hoảng tìm kiếm bóng dáng Mộ Yến Thần.

"Thiếu gia, thiếu gia, vừa rồi bác sĩ nói tiên sinh..."

"Ông ra ngoài trước đã, chờ tôi một chút, " Mộ Yến Thần quay lưng lại về phía ông ta, giọng nói đầy lạnh lùng cắt ngang lời của chú Lưu: "Tôi sẽ theo ra ngoài nói chuyện với ông."

Chú Lưu thở hổn hển, lúc này mới nhìn thấy Lan Khê đang nằm ở trên giường bệnh, lập tức ngừng lời, nhìn Mộ Yến Thần cúi đầu an ủi cô đôi câu mới đứng dậy đi ra ngoài. Đóng cửa phòng bệnh xong, trong nháy mắt anh mới hỏi: "Cha tôi sao rồi?"

"Bác sĩ vừa mới ra ngoài nói là tiên sinh bị xuất huyết não, cũng có thể sẽ có máu đọng ở trong đầu, yêu cầu chúng ta nhanh chóng sớm quyết định có muốn làm vi phẫu mở sọ não hay không, còn nói nếu như chậm xử lý có thể sau này sẽ để lại di chứng tương đối nghiêm trọng..." Tay của chú Lưu cũng đang run rẩy, giọng nói khàn khàn, "Phu nhân cũng ở nơi đó, nhưng khóc đến độ không dám ký tên, công tử, cậu xem..."

Sắc mặt Mộ Yến Thần trầm xuống tệ hại, nhìn thật sâu vào người ở bên kia một cái, khàn khàn nói : "Ông chờ tôi một phút."

Anh đi vào, bóng dáng mảnh khảnh trên giường bệnh nhìn thấy anh tim liền đập nhanh hơn một nhịp.

HÀO MÔN THỪA HOAN: MỘ THIẾU, XIN ANH HÃY TỰ TRỌNG!

Chương 296: Bầu không khí kỳ quái

Bóng dáng mảnh khảnh của cô nằm trên giường bệnh vừa nhìn thấy anh đi vào, trái tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp.

Chậm rãi tới gần cô, anh cúi người vươn hai tay ôm chặt thân hình gầy yếu nhu nhược của cô vào trong lòng, vuốt ve sợi tóc và hít sâu hương thơm từ tóc cô, Mộ Yến Thần giọng khàn khàn mở miệng: "Anh đã qua bên kia xem rồi... Tình hình của ba bên kia rất nguy kịch, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng não có thể bị tổn thương, không cẩn thận thì e là sẽ không có cơ hội tỉnh lại... Cho nên Lan Khê, em ngoan nhé, chăm sóc bản thân và cục cưng thật tốt, anh đi một chút sẽ trở lại."

Thân thể mềm mại đang nằm trong lòng anh chấn động run lên dữ dội.

Ngón tay cô nắm chặt lấy quần áo của anh không buông, sau một lúc lâu mới từ từ thả ra, trên giường bệnh run run chống đỡ thân thể mình, ngước đôi mắt đã ướt sũng nước lên nhìn anh, gật gật đầu.

Mộ Yến Thần đọc hiểu ánh mắt của cô, giờ phút này trong lòng cô bất an lo sợ, tim cô như bị ai giật tung, cô hi vọng ba mình không có việc gì.

Ấn lên trán cô một nụ hôn, Mộ Yến Thần mới đi ra ngoài.

...

Cuối hành lang dài, bác sĩ mở khẩu trang ra hơi sốt ruột khuyên giải an ủi người đàn bà trước mắt, ông nói vài câu đơn giản chỉ rỏ lợi hại khi phẫu thuật hi vọng bà mau chóng ký tên, thì cuộc giải phẫu mới có thể sớm tiến hành.

Nhưng người đàn bà này, cầm tờ đơn đồng ý giải phẫu khóc đến ruột gan đứt từng khúc.

Cũng bởi vì bác sĩ nói một câu, "tình trạng của người bệnh này, nếu tỉnh lại có thể là người thực vật, ý thức mơ hồ không rõ, ngay cả người thân trong gia đình cũng không nhận ra."

Không biết Mạc Như Khanh bị chạm trúng sợi dây thần kinh nào, bà không dám, cũng không muốn ký tên lên tờ đơn.

Tiếng khóc này làm cho trái tim Mộ Yến Thần còng thêm phiền muộn như bị ai bóp nghẹt.

Bác sĩ thấy có mặt một người nhà khác, tranh thủ rút lại tờ đơn đồng ý giải phẫu, đưa tới cho Mộ Yến Thần xem. Sau khi xem xong Mộ Yến Thần chuẩn bị ký tên, nhưng bị một bàn tay dính đầy nước mắt gắt gao nắm chặt cổ tay anh.

Mạc Như Khanh khóc đến muốn hoa mắt , cả người không còn mạnh mẽ cứng cõi như lúc trước, chỉ còn lại đau thương mà thôi.

"Không thể ký..." Bà run giọng nói, "Yến Thần... Mẹ không thể chịu nổi... Ngộ nhỡ thất bại... Nếu cuối cùng ông ấy cũng không tỉnh lại, hoặc giả như ông ấy tỉnh lại không nhận ra mẹ nữa, lúc đó mẹ phải làm sao đây..."

Bác sĩ đứng bên cạnh đã gấp đến độ mồ hôi tuôn chảy ròng ròng.

Con mắt lạnh lùng của anh hờ hững nhìn vào mặt Mạc Như Khanh, rút tay ra cúi đầu nói: "Chú Lưu."

Chú Lưu đứng ở phía sau giật mình, ứng tiếng chăm chú nghe anh nói.

"Kéo mẹ tôi ra."

Một tcâu mệnh lệnh nhàn nhạt, chú Lưu đáp ứng, tiếp theo không để ý Mạc Như Khanh đang kêu gào khóc lóc, kiên quyết kéo bà ta qua bên kia.

Anh ký tên thật nhanh, bác sĩ vội vàng cầm lấy chạy nhanh đi chuẩn bị cuộc giải phẫu. Trong hành lang dài tiếng la khóc bên tai vẫn không dứt, nhếch cặp môi mỏng tái nhợt lên, Mộ Yến Thần xoay người lại đối diện với bà ta nói chậm rãi: "Nếu ba không nhận ra mẹ thì thế nào? Mẹ xác định, mẹ hy vọng ba tỉnh lại sao? Nếu ba nhớ lại thì trong lòng của ba chỉ tràn đầy thù hận đối với mẹ, người mà trên tay dính không biết bao nhiêu máu tanh?"

Một câu nói khiến cho Mạc Như Khanh đang liều mạng giãy dụa khựng lại ngay lập tức, nước mắt rưng rưng trong khóe mắt.

Mộ Yến Thần lạnh lùng liếc nhìn bà một cái, thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía băng ghế.

Trận đánh ác liệt này đặc biệt chỉ "chờ đợi", chuyện duy nhất bọn họ có thể làm, chính là cầu nguyện, còn có, chờ đọi.

***

Mộ Minh Thăng cảm thấy mình đang mơ một giấc mơ thật dài.

Giấc mơ quay ngược lại hai mươi mấy năm trước.

Loáng thoáng có thể nhớ lại hôn lễ của mình, một hôn lễ hoành tráng nhất trong đời, nhà họ Tô kết thân cùng nhà họ Mộ kinh động cả thành phố. Ngày hôm đó cánh hoa rải đầy khắp bầu trời, trong giáo đường tiếng chuông ngân nga truyền đi thật xa.

Trong mơ, ánh mắt Tô Nhiễm Nguyệt sáng ngời như vì sao.

Đột nhiên ông không nhớ rõ, nét mặt của Nhiễm Nguyệt khi đó như thế nào?

. . . Ý nghĩa của cuộc hôn lễ này là gì, lúc đó ông cũng không biết, ông chỉ nhớ lúc ấy trên mặt Tô Nhiễm Nguyệt cũng không có loại niềm vui ngọt ngào mà ngượng ngùng e thẹn của một cô dâu. Khuôn mặt của Nhiễm Nguyệt nhỏ nhắn thuần mỹ động lòng người, trong trẻo như nước, trong ánh mắt lộ ra những cảm xúc lẫn lộn, phảng phất như sương mù phía trước, chắc là bà không biết vì sao nhất định phải gả cho ông, cũng không biết tương lai về sau như thế nào.

Hẳn lúc đó bà còn chưa biết yêu là như thế nào.

Nhưng Mộ Minh Thăng ông đã biết.

Ông yêu một người phụ nữ khác, giây phút đó đang nắm tay một đứa bé trai, đứng một chỗ cách xa giáo đường lẳng lặng nhìn ông, nhìn mọi chuyện đang xảy ra, không hề nghĩ biện pháp gì để ngăn chặn.

Lúc đó trong lòng ông rất đau, nhưng biết bản thân bất lực không thể thay đổi tình thế, vì thế, ông mỉm cười chấp nhận.

Nhưng tất cả mọi sai lầm đã bắt đầu từ khi đó.

....

"Nhịp tim bao nhiêu!?"

"Năm mươi, vừa mới còn bốn mươi, hiện tại từ từ tăng lên!"

"Bác sĩ Lam, nhịp tim như vậy có thể bị tuột nữa không?"

"Đợi xem chút nữa, xem bệnh nhân..."

"Bác sĩ Lam! Hình như bệnh nhân tỉnh lại!" từ trong miệng y tá thốt ra một tiếng thét kinh hãi.

Trong phòng giải phẫu, thoắt cái mọi người ồn ào, vui mừng.

"Mọi người ra ngoài thông báo một chút cho người nhà bệnh nhân, để bọn họ cảm thấy an tâm... đợi chút nữa, tôi sẽ kiểm tra lại xem có phải ông ấy thật sự ý thức thanh tỉnh rồi hay không..."

Cửa phòng cấp cứu ra, y tá vừa đi ra ngoài thì thấy vài người nhà bệnh nhân đang ngồi trên băng ghế.

Cô ta chợt nghẹn lời, đơn giản là cảm thấy tổ hợp này hơi kì quái.

"Mọi người có phải Lf người nhà bệnh nhân Mộ Minh Thăng không? Báo cho mọi người biết là ông ấy đã tỉnh lại nhưng bác sĩ của chúng tôi còn phải kiểm tra lại lần nữa, đợi lát nữa nếu thật ổn định mới có thể cho mọi người vào thăm."

Lời vừa dứt, hai ngươi ngôi trên băng ghế đều chấn động.

Chú Lưu đứng ở bên cạnh, nét mặt cũng vui mừng khôn xiết, nhìn tiểu thư và phu nhân ngồi trên băng ghế, trong lòng đang căng thẳng, thoáng chốc buông lỏng.

Mạc Như Khanh thật kích động, khi bà vừa đứng lên chiếc giày cao gót dưới chân lại trơn trượt một cái suýt nữa ngã sấp xuống. Lan Khê theo bản năng đưa tay đỡ lấy bà mới thật sự không té ngã xuống, khuôn mặt Mạc Như Khanh trắng bệch, ngoái đầu lại nhìn cô, bốn mắt trạm nhau, nhất thời bầu không khí quỷ đị không rã lan tràn.

Ánh mắt Lan Khê run rẩy, sau đó thờ ơ cúi mắt, buông lỏng tay ra.

Xa xa, Mộ Yến Thần đi mua vài thứ trở về, giũa chừng chân bước chận lại thu hết một màn kia vào trong mắt.

Khi vừa đi tới thì y tá lại chạy đến nói: " Trong mọi người ai là Mạc Như Khanh? Tình trang bệnh nhân bên trong rất tốt, ý thức rất rõ ràng, ông ấy nói muốn gặp người này, các người ai tên là Mạc Như Khanh?"

Tất cả mọi người đứng bên người đều chấn động.

Mạc Như Khanh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ như vậy, kích động tới mức quên cả thở, bà lạp tức lên tiếng "Là tôi!" quăng túi xách và điện thoại qua một bên, bà chạy vào phòng.

Nghe tình trạng bệnh của Mộ Minh Thăng tốt, lời nói của Mộ Yến Thần thốt ra giữa chừng cũng nuốt xuống.

Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt dần dần có sức sống lại, anh để túi đồ ở bên cạnh nắm tay Lan Khê kéo lại gần, cũng không e ngại có chú Lưu ở đây, ôm cô vào lòng ngồi xuống băng ghế, dù sao bây giờ là mùa đông, ngồi trên băng ghế lạnh lẽo này khí lạnh sẽ thấm vào tận xương.

Chú Lưu tự giác không nhìn đến.

Một ngày một đêm này, đừng nói là trong nhà, ngay cả bên ngoài đều đã truyền đi ồn ào huyên náo, chuyện của nhà họ mộ đã sớm không thể giấu diếm rồi.

"Em mệt lắm phải không?" môi mỏng Mộ Yến Thần lướt qua tóc mai của cô, anh nói thật nhỏ, " Nếu em không chịu nổi, anh ôm em đi vào ngủ một lát?"

Đã một ngày một đêm Lan khê không ngủ, giờ phút này vành mắt hồng hồng, giọng nói khàn khàn: "Không cần, em muốn ôm anh một chút..." Giờ phút này tất cả mọi mệt mỏi kéo đến, cô không để ý đến sau khi ba tỉnh lại sẽ muốn gặp người nào, muốn nói gì, cô vòng tay quanh cco Mộ Yến Thần, đáy mắt hàm chứa ấm áp ôm chặt lấy anh.

...

Cùng lúc đó trong phòng bệnh ...

Tiếng giày cao gót gấp gáp, nghiêng ngả chao đảo truyền đến, tiếp theo đập vào mí mắt ông là một gương mặt phụ nữ tóc tai hỗn độn bất chấp chải chuốt, chỉ dùng tay hất lung tung đến sau tai, cúi người gọi ông: " Minh Thăng."

Giọng nói này, so với lúc tuổi trẻ tuy rằng già dặn hơn nhiều, nhưng cảm tình bên trong vẫn giống nhau.

Cả người cắm đầy ống không biết tên, động tác của Mộ Minh Thăng không được tiện mấy.

Nâng bàn tay già nua lên, khẽ run cầm tay Mạc Như Khanh, ý bảo bà tháo chụp dưỡng khí ra.

Mạc Như Khanh không dám tự tiện, ngẩng đầu nhìn qua bác sĩ trưng cầu ý kiến, vị bác sĩ hơi nhíu mày, tay đút vào túi áo: " Ông ấy còn yếu lắm, đừng nói chuyện lâu quá."

Bà gật đầu thật nhanh, dè dặt cẩn trọng tháo chụp dưỡng khí ra, cầm trong tay, nếu tháy ông không thoải mái thì sẽ lập tức chụp vào.

" Yến Thần, tụi nó..." tiếng nói Mộ Minh Thăng khàn khàn như sương mù tràn ra.

"Ở bên ngoài." Mạc Như Khanh rưng rưng đáp. " Tất cả đều ở bên ngoài, ông có muốn gọi tụi nó vào không? Tôi lập tức đi gọi..."

Mộ Minh Thăng dùng sức nắm chặt tay bà, chậm rãi lắc đầu, ý bào bà hãy ngồi xuống.

Trong phòng bệnh từng giọt chất lỏng tí tách rơi xuống, ngẫu nhiên thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh phát ra từ bình chứa dung dịch. Mạc Như Khanh cúi đầu, nhớ lại tình cảnh ông té từ trên xuống, bà rưng rưng nước mắt run giọng nói: "Minh Thăng... thật xin lỗi, tối hôm đó tôi..."

Nắm chặt tay bà, Mộ Minh Thăng lắc đầu, mở miệng nói: "Bà không cần phải nói vậy... Như Khanh, bà không sai, bà không biết khi nãy tôi vừa mơ thấy gì, tôi suy nghĩ rất nhiều, hết thảy mọi cuyện bà đều không sai, cũng không phải Nhiễm Nguyệt sai.. là tôi, Là quyết định ban đầu của tôi đã hủy hoại hai người, mọi oán hận của hai người đều do một tay tôi tạo thành... Hôm nay tôi muốn thừa nhận việc này, là tôi nói xin lỗi mới phải."

Toàn thân Mạc Như Khanh cứng đờ, nước mắt rưng rưng, không nghĩ tới ông sẽ nói những lời này.

Top of Form

Chương 298: Bà ấy đổi tính rồi sao ?


"Minh Thăng, tôi..."


"Bà có nhớ dáng vẻ của bà khi còn trẻ ?" Trong mắt Mộ Minh Thăng có chút ướt át, nắm lấy tay bà , "Tôi nhớ , lúc đó bà mười tám tuổi. Độ tuổi chín muồi, bà vừa đến bệnh viện thực tập, tôi đưa đồng đội bị thương vào bệnh viện nên mới biết bà, bà còn nhớ ?"


Chuyện lâu lắm bây giờ ông lại nhắc tới,ác động đến Mạc Như Khanh rất lớn.


Bà nén lệ ra lời, vì sao ông lại nhắc tới chuyện này, bà cũng muốn nhớ lại chuyện năm xưa, định quay mặt qua chỗ khác.


"Khi tôi mới gặp bà liền nghĩ, phải tất cả y tá đều dịu dàng ư? Còn bà sao lại khó chịu như vậy? Khi đó bà thích mấy chuyện mờ ám trong bệnh viện, ghét ác như cừu, bà cảm thấy tôi cũng phải loại người tốt lành gì, luôn chống đối tôi ở khắp nơi... Nhưng sau đó vẫn đến với tôi... Bà biết nhà tôi hiển hách, trèo cao tới, còn tôi khi đó lại tùy hứng, biết bản thân có hôn ước mà vẫn trêu chọc bà, kéo bà xuống nước, làm cho bà còn trẻ mang thai Yến Thần, nhưng lại cho bà cuộc hôn nhân, để bà phải làm mẹ đơn thân."


Nhắc tới chuyện hoang đường mình làm năm đó, Mộ Minh Thăng vô cùng áy náy.


Vuốt ve bàn tay Mạc Như Khanh, ông từ từ tiếp tục : "Đại khái bà hận tôi bắt đầu từ khi đó phải? ... đúng, nếu như bà hận, sao có thể lựa chọn sanh con cho tôi? Bà hận, hẳn là lần con trai được tròn tháng, bà ôm con trai đến cửa nhà tôi cầu khẩn nhận người, tôi vô dụng, để cho ba tôi đuổi bà và con trai ra khỏi nhà... Hẳn là lần đó đúng ?"


Mạc Như Khanh ra lời, bàn tay run rẩy kịch liệt, muốn nhớ đến chuyện ngày đó, lần đầu tiên trong đời bà quỳ xuống cầu cạnh người, bà dù cho bà vào cửa nhà họ Mộ cũng xin nhận con trai bà. Nhưng lão gia nhà họ Mộ cần, ông ta phụ nữ nào sinh được con? Cần gì phải nhận đứa con ngoại lai dã chủng (ý là con rơi)? Công việc kinh doanh của gia đình chưa ổn định, để lại mầm tai họa như vậy chẳng lẽ chờ toàn bộ tiền đồ của Mộ Minh Thăng bị hủy sao?!

Khi đó trước cửa sổ bà ôm con trai lớn tiếng kêu Mộ Minh Thăng, kêu ông ra ngoài chính miệng với bà tiếng cần mẹ con bà, nhưng cánh cửa sổ kia mở ra, ông bỏ chạy, ông tùy ý để cha mình đuổi người phụ nữ mà mình thích và đứa con ruột thịt ra khỏi nhà.


. . .Những năm đó, bà trãi qua như thế nào?


"Như Khanh, tôi biết tính tình của bà, tôi luôn cho rằng... Bao gồm cả sau khi vào nhà họ Mộ, bà bí mật làm những chuyện mờ ám gì phải tôi phát , chỉ là tôi cảm thấy về tình có thể tha thứ được. Bà với tôi, bà ghét những người sống ra cái vẻ cao cao tại thượng, những người đó nghĩ rằng có tiền có thế có thể quyết định toàn bộ, cảm thấy những người thấp cổ bé họng giống con kiến xứng với bọn họ, cước có thể giẫm chết triệt để. Bà chỉ có người bị giẫm qua mới biết làm thế nào để đứng lên và tiếp tục sống, mới biết che dấu khiếp sợ của mình ưỡn thẳng sống lưng chịu thua như thế nào, ngày nào đó bọn họ rơi từ cao xuống, khi đó bà leo lên cơ thể bọn họ dẫm xuống.!!"

Mộ Minh Thăng hơi kích động khi nói câu này, nước mắt trong khóe mắt già nua sáng ngời.

"Nhưng mà Như Khanh... Bà không nên như thế..."

"Tính tình bà không nên như thế này... Bà mạnh mẽ, nhưng bà thiện lương, bà cố chấp, nhưng bà nắm chắc mọi chuyện... Khi bà về nhà họ Mộ, bà cũng không nói một câu, bà cho rằng đời này rốt cục đã đợi được tôi.. Nhưng trong lòng bà có hận... Bà hận bọn hạ nhân so sánh bà với Nhiễm Nguyệt, bà thống hận người nhà họ Mộ, mắng Yến thần là dã chủng... Trong lòng bà tích tụ oán hận không có chỗ phát tiết cho nên bà hận Nhiễm Nguyệt, hận bà ấy chiếm lấy tôi nhiều năm như vậy..."

Mộ Minh Thăng cố gắng năng thân trên lên, nắm chặt tay bà mở to hai mắt nhìn: " Nhưng người mà bà nên hận không phải là bà ấy... như Khanh... Là tôi có lỗi với bà, là tôi tự dại, cảm thấy đón bà về nhà họ Mộ là ban ân cho bà... Đã nhiều năm, tôi nợ bà một tiếng xin lỗi..."

Nước mắt Mạc Như Khanh không ngừng rơi, lại sợ động tác của ông quá mạnh ảnh hưởng tới miệng vết thương, bà khẩn trương giữ lại thân hình ông không cho ông đứng lên: " Tôi biết... Tôi nghe thấy rồi, ông đừng kích động..."

Mộ Minh Thăng nằm xuống khóe mắt ẩm ướt.

"Đời này của tôi, tổng cộng có hai người phụ nữ. Một người tôi yêu, tôi lại để cho người này chịu mọi uất ức, một người tôi không yêu, tôi lại dùng hôn nhân trói buộc người kia cả đời. Nhiễm Nguyệt cũng giống vậy không yêu tôi, bản thân bà ấy thì giao cho cái gia đình này, trái tim thì giao cho người đàn ông khác... Chuyện bà ấy đã làm là công bằng."

"Như Khanh." Mộ Minh Thăng nắm chặt tay bà, ánh mắt mong mỏi nhìn bà. " Chuyện hai đứa con hẳn bà đã sớm biết, mấy năm qua chúng nó sống với nhau cũng không vui ve gì, bà không cần lấy chuyện oán hận năm xưa chúng ta chút sang người bọn trẻ, có được hay không? Đời này của tôi duy nhất không làm bà thất vọng, đó là thủy chung trước sau như một chỉ yêu bà không thay đổi, dù cho tôi và Nhiễm Nguyệt sống với nhau nhiều năm nhưng vẫn tương kính như tân ( đối với nhau khách sáo)... Tôi dùng khoảng thoảng thời gian còn lại sau cùng để bù đắp những oán hạn trong lòng bà, có được không?"

Trong phòng bệnh thật yên tĩnh, uất ức năm đó đọng lại trong lòng hai mươi mấy năm qua, sau khi nghe ông nói xong, trong lòng Mạc Như Khanh như bị lũ quét qua."

Cách một cánh cửa, không ai có thể nghe thấy động tĩnh gì bên trong.

Mãi đến khi tiếng khóc bị đè nén lâu lắm vang lên...

Người bên ngoài cũng run rẩy, không biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Mạc Như Khanh che miệng đau khổ khóc thành tiếng, toàn thân run rẩy khủng khiếp, lần đầu tiên bà nghe chính miệng Mộ Minh Thăng nói đời này chỉ yêu mỗi bà, lần đầu tiên nghe chính miệng ông nói thật có lỗi, cũng là lần đầu tiên nghe ông nói ông dùng thời gian Còn lại để bù đắp lại cho bà.

Những áp lực năm đó không có chỗ phát tiết, không thể kể có bao nhiêu oán hận, chuyện gì cũng đều có ngọn nguồn, đã mở ra rồi thì không thể ngừng lại.

Bà đã dùng hết cả sức lực khóc rống lên.

Vứt bỏ cao quý tao nhã của mình, vứt bở mặt nạ lạnh lùng kiên cường, để mọi người nhìn thấy một mặt bình thường và uất ức trong lòng bà.

Bà che miệng lắc đầu, bờ vai run rẩy kịch liệt.

Mộ Minh Thăng nhìn nhưng không hiểu, trong đôi mắt vẩn đục tràn ngập đau lòng.

"Nhưng Minh Thăng, không thể nào rồi..." Mạc Như Khanh nước mắt giàn giụa, khóc rống níu chặt khăn trải giường. " Ông không biết tôi đã làm chuyện gì... Tôi cho rằng những cái này đều do mẹ con họ nợ tôi... Tôi đã làm quá hiều chuyện đáng sợ, đáng hận lắm... Tôi cho người bắt cóc con bé, thậm chí có lần tôi còn muốn giết nó... Hai đứa chúng nó vĩnh viễn không giống ông tha thứ cho tôi.."

Trong tiếng khóc rống, Mộ Minh Thăng mở to hai mắt nhìn bà, như nhìn một người xa lạ năm tháng mài mòn không hề giống bà, đang khóc lóc đau khổ vì những chuyện mình làm. Có một số việc đã làm, cũng không thể cứu vãn được.

***

Ba ngày sau.

Sương mù dày đặc.

Đúng là quang cảnh đèn mới lên trông rực rỡ, nhìn thì đẹp mê ly thế thôi nhưng ánh đèn xe không thể xuyên qua màn sương chiếu xa vài khước tầm nhìn xa chỉ khoảng hơn ba thước, trên đường tiếng xe bóp inh ỏi. Nhiếp Minh Hiên lái xe cực kỳ cẩn thận, khi rẽ ngoặt anh ta còn nghe thấy tiếng xe va chạm nhau truyền đến.

Anh ta quay đầu nhìn lại. Cách đó không xa dường như hai chiếc xe không cẩn thận đụng vào nhau.

Cũng may tốc độ xe chậm cực kỳ, nên người không có việc gì, sườn xe sượt qua nhau nên chỉ có đèn xe bị đụng bể nát.

Anh ta càng chạy chậm hơn chút nữa.

Chạy chậm nên kết quả là hơn nửa tiếng sau anh ta mới đến bệnh viện.

Xuống xe đi vào bệnh viện thuận tay cầm tờ báo trên ghế phụ kế bên lên, khi đi vào tầng trệt mới cảm thấy hơi ấm áp, anh ta tìm một hồi lâu mới nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc trong hành lang ồn ào nhốn nháo.

"Yến Thần!" Nhiếp Minh Hiên kêu lên một tiếng.

Mộ Yến Thần vỗ nhẹ đầu người trong ngực mình, ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng Nhiếp Minh Hiên xa xa.

"Mấy ngày nay bận đến chóng mặt chuyện kết hôn, nên chưa đến bệnh viện thăm ông cụ." Nhiếp Minh Hiên chỉ cửa phòng bệnh, " Ba anh sao rồi?"

"Tinh thần không tồi, ý thức cũng thanh tỉnh, chỉ là tạm thời không thể xuống giường đi lại." Mộ Yến Thần đáp lại đơn giản.

Nhiếp Minh Hiên gật gật đầu nhìn thấy Lan Khê cầm bình thủy, khóe miệng gợi lên nụ cười: "A, đây là cái gì?"

"Một ít canh bổ dưỡng, tôi hầm ở nhà mang tới đây." Lan Khê nhìn một chút mới đáp. " Anh có muốn đi vào hay không? Tôi đi với anh."

"Cũng được," Nhiếp Minh Hiên cầm quà trong tay đổi sang tay kia, lấy tờ báo ra đưa cho Mộ Yến Thần, " Anh ở bên ngoài sẵn tiện xem cái này, thật ồn ào, cũng giống như sự khiện sữa bột có độc, gần như lan rộng khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi."

Mộ Yến Thần mặc kệ cái ví dụ quá tệ trong miệng anh ta, nhìn theo Lan Khê vào cửa phong bệnh, lúc này mới run rẩy mở tờ báo trong tay... "Phơi bày thân thế của thiên kim nhà họ Mộ, chuyện nhận nuôi con người khác có hơi kỳ quặc."

Anh nheo mắt nhìn xuống tờ báo.

Phóng viên là một loại động vật kỳ quái, cho tới bây giờ cũng không tin lời nói của một bên, nhưng có thể theo các góc cạnh ( chuyện bên lề) tự mình suy đoán bừa chút ít, nhưng vẫn viết ra có da có thịt, trong đó có mấy suy đoán không thiếu lớn mật, cũng có người đoán được nói có thể hôn nhân của Tô Nhiễm Nguyệt có vấn đề... nhưng không có căn cứ gì.

Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán.

Khi nhìn đến một câu sau cũng thậm chí anh còn cảm thấy được thỏa mãn hơn một chút..." Tin đồn hai anh em nhà họ Mộ sắp tổ chức đám cưới, hai người này đã được chứng thực không có quan hệ huyết thống, dư luận lại xoay quanh nói đến chuyện luân lý, chủ yếu xem thái độ của đám đông. Người có quyền lực trong nhà họ Mộ tạm thời chưa tỏ thái độ, nhưng theo suy đoán của truyền thông, thì cũng không kiên quyết phản đối."

Cảm giác nơi đầu sóng ngọn gió chưa phải là xấu.

Trong phòng bệnh...

Lan Khê múc canh ra cho ba mình, thấy hơi lạ nhìn Mạc Như Khanh đứng bên cửa sổ, đã nhiều ngày, bà vẫn ăn mặc đơn giản thuân sắc chờ đợi hầu hạ bên giường ba, không nói một lời, không biết, còn tưởng rằng bà đã đổi tính.

Chương 299.1 Một loại khả năng khác.

Nhưng thật sự có khả năng đổi tính sao?

Lan Khê đứng dậy bưng bát canh qua cha ba mình, bất thình lình có hai bàn tay đưa ra muốn lấy bát canh, Lan Khê cả kinh, không tự giác rụt tay lại! Nước canh vẩy ra, bắn một ít vào tấm chăn.

Bát canh nóng vẫn trên tay cô, đáy mắt trong suốt gợn lên một chút cảnh giác...

Sắc mặt Mạc Như Khanh lúc đỏ lúc trắng, động tác gượng gạo, tinh thần suy sụp khựng người đứng yên.

"Tôi... chỉ muốn đút ông ấy hút chút canh... tôi không có ý định hại ba cô..." Bà khàn giọng giải thích

Ánh mắt Lan Khê bén nhọn lạnh lùng nhìn bà nhưng không hề tin tưởng.

Bên này Nhiếp Minh Hiên đang nói chuyện với Mộ Minh Thăng, nhìn tình hình này anh ta cười đi tới, thương lượng với Lan Khê: "Hay là để tôi giúp!"

Lan Khê hôi kinh ngạc, ngước mắt nói: "Không được, anh là khách mà."

"Khách với khứa gì? Cô coi tôi như người ngoài sao?"

Anh ta cười thật tươi, trực tiếp cầm lấy bát canh trong tay cô.

Lan Khê đỏ mặt, nhìn động tác của anh ta nói khẽ: "Thật ngại quá, Nhiếp Minh Hiên, vừa khéo trong nhà tôi xảy ra nhiều chuyện như vậy, hôn lễ của anh và Noãn Noãn tôi cũng không tham dự đuọce, chỉ gửi tặng một phần lễ vật, mai này tôi sẽ bù lại cho hai người được không?"

"Cô bù đáp cho chúng tôi hay các người bù đáp cho chúng tôi?" Anh ta cười nhìn về đằng sau hỏi một câu.

Lan Khê không hiểu, ngửa đầu nhìn tư thế của anh ta có hơi kỳ quái, nhưng vấn đề ép đỏ mặt kiên định nói: " 'Là Chúng tôi'."

Bàn tay Nhiếp Minh Hiên khựng lại giữa không trung.

Khóe miệng cong cong gợi lên nụ cười hấp dẫn, anh ta gật đầu: "Ừm, tốt!"

Sau đó Nhiếp Minh Hiên ngẩng đầu nhìn Mạc Như Khanh đứng ở một bên chân tay luống cuống, trên mặt hiện rõ sự cô đơn và áy náy, nghĩ đến trải qua sau chuyện này sợ rằng không thể tiếp tục ở lại trong nhà đó rồi.

Đáng thương, nhưng cũng đáng giận.

Tốt xấu gì cũng là chuyện nhà của người khác, Nhiếp Minh Hiên anhta cũng lười quản.

Nhưng Mộ Minh Thăng nằm ở trên giường không phải là phế nhân, ông uống canh cũng nhìn ra manh muối, nâng tay lên vẫy Mạc Như Khanh đi lại, khàn giọng nói: "Bà ra ngoài trước, tôi có chuyện nói với con gái một chút."

Trên mặt Mạc Như Khanh thoáng hiện vẻ khó xử, nhưng bà vẫn gật đầu rồi đi ra ngoài.

"Bác trai, ngài nghỉ ngơi cho mau khỏe, cháu ra ngoài tìm Yến Thần." Nhiếp Minh Hiên cũng biết ý bỏ bát xuống, đứng dậy rời khỏi phòng.

Lúc này trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người, giờ phút này Lan Khê hơi lo lắng, cô loáng thoáng còn nhớ chuyện theo sau bọn họ đếm chung cư Vân Sơn rồ bùng phát cơn giận như thế nào, thế nhưng sau khi trở lại nhà họ Mộ ba cô lại thản nhiên bình tĩnh, làm cô đoán không ra, chỉ có thể nhìn sắc mặt ông khắp nơi cần thận. Khi ba từ trên đài cao té xuống đất, khoảng khắc đó tim cô như bị xé nát, cho nên từ giây phút ba tỉnh lại cô đã quyết định, cho dù ba đối đãi với cô, đứa con ngoại lại này như thế nào, cô vẫn xem ông là cha ruột của mình.

Cô yêu thương ông, mãi mãi vẫn thế.

Mộ Minh Thăng vẫn tay, kêu cô lại đây ngồi.

Lan Khê đi qua, hai bàn tay nắm lấy tay ông, lòng bàn tay truyền đến ấm áp.

"Không sợ ba sao?" Mộ Minh Thăng nhíu mày, hỏi một câu.

Lan Khê giật mình, lập tức nhớ tới cảnh tượng cái ngày ông vung quải trượng trong tay giận dữ đập lên người, thân hình hơi run rẩy, sau đó cô lắc đầu: " Không sợ nữa."

Ánh mắt Mộ Minh Thăng mềm xuống, trong mắt mang theo đau lòng: "Ngày đó, ba có đánh trúng con không?"

"Không có, không trúng con, anh trai nói anh chỉ bị thương có một chút bầm tím chờ tan máu bầm sẽ không có việc gì, không quan trọng."

"Bây giờ con còn gọi nó là anh trai?" Mộ Minh Thăng nhíu mày.

Lan Khê ngỡ ngàng không biết ba nói thế là có ý gì, lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, cúi đầu khó khăn nói: " Trước mặt người bên ngoài con vẫn kêu như vậy, không biết phải gọi cái gì khác, nhưng khi chỉ có hai tụi con thì không kêu như vậy."

Mộ Minh Thăng gật gật đầu, nhìn lên trần nhà như nhìn một thế giới mới, giọng nói từ tốn: "Sau này không cần kêu như vạy, trước mặt người bên ngoài cũng đừng kêu."

Đuôi lông mày Lan Khê kịch liệt nhảy dựng! Trên mặt thoáng tát mét.

"Ba.."

Rốt cuộc ông nói như vậy là có ý gì? Ngay cả thân phận cô trong nhà họ Mộ cũng gạt bỏ, ông không cần cô nữa sao?

Chương 299.2:

Mộ Minh Thăng không nghĩ tiếp tục đề tài này, trong đôi mắt già nua tràn đầy bình an nhu hòa, nắm tay chặt: "Khi con ở nước ngoài, con đã gặp ba ruột con rồi phải không?"

Vốn Lan Khê phập phồng lo sợ bất an, nghe ông hỏi như thế thì  cúi đầu, nỗi mất mát và khổ sở trong lòng từ từ dâng lên.

"Con có gặp ông ấy, nhưng ông ấy muốn gặp con, thừa nhận con là con gái của ông ấy, cho nên con cũng dứt khoát không  cần ông ấy nữa." bình tĩnh như nước qua, trong mắt toát ra chút tự nhiên lắm.

Mộ Minh Thăng hơi hơi nhíu mày, tiếp theo thương nhìn hơi cong môi : "Nhất định ông ấy có nguyên nhân khác nên thể nhận con, ông ấy có khả năng thích con, con ba xinh đẹp đáng như vậy."

một câu khiến hốc mắt Lan Khê ướt sũng nước, cô không giám ngẩng đầu sợ ba nhìn thấy mình rơi nước mắt, cô vẫn gắt gao nắm chặt tay ông, hồi tưởng cảnh ở Los Angeles, cảm nhận được tình cha thương con của ông đối với cô.

"Lan Khê."

"Dạ."

"Con thật sự rất thích Yến Thần, thích đến muốn tính gả cho nó, kết hôn với nó phải không?"

"... Phải, con muốn gả cho anh ấy." Cô cắn môi, nhẹ giọng nói.

Mộ Minh Thăng gật gật đầu, đảo mắt lại bình tĩnh mà hiền lành vứt cho cô một vấn đề: "Nhưng nếu ba không đồng ý thì sao?"

Lan Khê cứng đờ, tiếp theo ánh mắt trong như nước của cô toán ra ánh sáng kiên định, nắm chặt tay ông: " Con sẽ chờ, con vẫn đợi, chờ đến ngày được ba đồng ý."

Mộ Minh Thăng yên lặng nhìn cô, hốc mắt gợn lên một chút màu đỏ không rõ ràng.

"Về sau còn kêu ba là ba không?"

"Vẫn kêu."

Giọng Lan Khê chắc chắn và trầm tĩnh đáp lại.

Mộ Minh Thăng nhìn chằm chằm cô thật lâu rồi gật đầu, nói giọng khàn khàn: " Kêu với thân phận là con dâu của ba ?"

Câu hỏi này khiến Lan Khê hoàn toàn bối rối, trong đầu cô có một âm thanh bén nhọn thoáng qua, cơ hồ cô cho rằng mình nghe lầm vấn đề ông hỏi. Sau một lúc lâu cô mới phản ứng kịp bởi vì cô thấy được trong mắt Mộ Minh Thăng tiếp nhận và chân thành, cặp mắt già nữa mà đầy yêu thương kia, ánh mắt phảng phất như nói với cô, chẳng sợ không thể lấy thân phận cha ruột và con gái ở chung nhau, tiếp tục làm người một nhà, như vậy nhất định còn có một loại thân mật khác, thân phận đường đường chính chính... Có thể làm cho cô tiếp tục kêu ông một tiếng "ba".

Nước mắt ấm áp cùng xót xa nhanh chóng dâng đầy hốc mắt, cả người Lan Khê khẽ run lên, không giám tin.

Trên mặt Mộ Minh Thăng vì ốm đau mà trở nên tái nhợt không có chút máu hiện lên ý cười, trong đôi mắt già nua mông lung cũng mơ hồ có nước mắt, ông giang rộng hai cánh tay: "Nào đến đây, ba ôm con một cái."

Trong lòng nghẹn ngào không thốt thành lời, Lan khê nén khóc chôn sâu vào vòng tay ông, nước mắt nóng bỏng đã sớm ướt nhẹp quần áo của ông, vai cô càng run rẩy dữ dội hơn.

....

Thời gian cô vào phòng đã lâu, Mộ Yến Thần khẽ phát hiện có gì đó không bình thường.

Nhiếp Minh Hiên ngồi nói chuyện đối diện với anh, nhíu mày lại: "Rốt cuộc anh có nghiêm túc nghe tôi nói hay không đây?"

Thu ngón tay thon dài lại, ánh mắt Mộ Yến Thần trở nên lạnh lùng dừng ở trên cửa phòng, hoàn toàn không nghe đến vấn đề anh ta nói, rồi đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa phòng bệnh, tay vặn khóa cửa đi vào. Không nghĩ tới bên trong, trừ mặt một người rõ ràng đã khóc, vẫn còn vướng nước mắt vừa vặn muốn đi ra.

Mộ yến Thần nhướng mày giật giật!!

Lạnh lùng mím môi, anh đưa tay kéo cô từ bên trong phòng ra ngoài, cẩn thận lau mặt cô xem xét nước mắt trên mặt cô, con mắt sâu chợt lạnh, còn tưởng rằng cô ở bên trong lại bị uất ức, anh vỗ vỗ gáy của cô định tự mình đi vào nói rõ ràng với Mộ Minh Thăng. Lan Khê phát hiện ý đồ của anh, nén nước mắt nắm lấy tay anh, sau đó nhón chân, hai cánh tay mềm mại gắt gao quấn chặt lấy cổ của anh.

Mộ Yến Thần cứng người.

Thân hình người trong ngực anh run rẩy kịch liệt, không biết đến cùng là uất ức hay là cảm động, anh không giám hành động thiếu suy nghĩ. Ánh mắt lạnh lùng dần dần mềm lại, anh ôm chặt cô, dán vào tai cô hỏi: " Như thế nào?"

Lan Khê không trả lời, chỉ ôm chặt anh hơn, nước mắt liên tục rớt xuống.

Cách vài mét, ánh mắt Nhiếp Minh Hiên nhàn nhạt quét tới bên này nhìn chăm chú vài giây hai người đang ôm nhau. Đột nhiên anh ta nhớ tới vài năm trước, anh ta cảm thấy tình yêu giữa bọn họ gần như hoang đường, không có khả năng ở bên nhau, từ chiều cao, tuổi tác, tư chất,.. Còn có huyết thống chen ngang giữa bọn họ, tất cả hợp lại khiến cho bọn họ cơ hồ là một đôi tình nhân tuyệt vọng, nhưng trải qua nhiều năm, quanh đi quẩn lại cuối cùng bọn họ vẫn ở bên nhau.

Anh ta nhớ đầu mùa đông năm ấy, anh ta đưa Lan Khê đến thành phố L ở tạm một đêm kia, dưới màn đem ánh đèn trước cửa lớn trông có vẻ buồn tẻ, nét mặt cô đơn, cô quay đầu nhìn anh ta, như là đang chờ đợi cái gì.

... Rốt cuộc cô ấy chờ cái gì?

Nhiếp Minh Hiên nghiêng mặt, từ trong túi áo lấy ra một điếu thuốc, muốn mượn khói thuốc tiêu trừ phiền não tận đáy lòng đang dâng lên, nhưng tin không thấy bật lửa, anh ta chỉ có thể giận dữ vò nát điếu thuốc, ngửi mùi vị thước lá nồng đậm bên trong.

Nhưng bây giờ thì anh ta đã biết.

Cô chờ đợi, là một người một cô gái tuổi còn trẻ đã yêu thương sâu sắc một người đàn ông.

Hoặc có lẽ là, cô chờ vận mệnh ngẫu nhiên có ý tốt, có thể cho hai người họ có khả năng được ở bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro