HOÀN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 301.2 (tiếp theo)

Lời này nghe giống như anh chào tạm biệt bà vậy.

Trong lòng Mạc Như Khanh co rút lại hồi đau đớn.

"Thời điểm lễ mừng năm mới hai đứa cũng không trở lại sao?" Bà cố nén lại tiếng nghẹn ngào, hỏi câu đầy ngóng đợi.

Trong con ngươi Mộ Yến Thần thoáng qua ánh nhìn khác thường: "Giao thừa năm nay vừa vặn trùng hợp với sinh nhật của Lan Khê. Đã rất nhiều năm nay em ấy cũng chưa từng được hưởng lễ mừng sinh nhật. Năm nay con muốn bù đắp lại. Đến lúc đó để xem em ấy muốn thế nào ."

Sinh nhật.

Nhắc tới ngày này, trong lòng Mạc Như Khanh liền dậy lên giá lạnh. Bà cúi đầu nhớ lại rõ ràng sinh nhật của Lan Khê năm năm về trước, khi ấy mình đã sắp xếp một vụ bắt cóc làm cho Lan Khê suýt nữa bị cường bạo, sau đó dường như lại chạy đâu đó mất tích đêm... mà bà cũng không quản chuyện lúc ấy cô sống hay chết.

hiện tại, đến lúc báo ứng.

Cả nước vui mừng chờ đón thời gian vạn gia đoàn viên, mà bà lại lẻ loi, hiu quạnh một mình, nếm thử xem chút mùi vị của hậu quả xấu năm đó ,mình đã gieo xuống ra sao.

Suốt dọc đường đi bà chỉ im lặng.

Lúc xuống xe Mạc Như Khanh thấy trên tuyết rơi xuống bả vai anh. Bà ngây ngẩn nhìn, sau đó theo bản năng tiến lên định phủi tuyết đi giúp anh. Khi bà vỗ vỗ mấy cái thân thể Mộ Yến Thần chợt cứng đờ, anh ngẩng đầu, nhưng lại dùng ánh mắt quỷ dị nhịn để nhìn bà.

Gương mặt Mạc Như Khanh tái đi, lúng ta lúng túng thu tay về.

Bất quá những động tác này của một người mẹ đối với con mình là một việc rất tự nhiên, nhưng khi bà làm thì sao lại lúng túng như vậy, mà anh cũng cảm thấy rõ ràng như vậy.

Mộ yến Thần chỉ cảm thấy trong lồng ngực có chút buồn bực.

Lấy hành lý từ trong cốp sau xe ra, sau xách lên rồi đi lên phía trước , cũng không để ý gì tới bà nữa.

"Yến Thần, con không ngồi lại thêm một lúc nữa sao?" Thấy anh lên tiếng chào hỏi ông nội như muốn đi ra, lòng Mạc Như Khanh đầy chua xót hỏi lại.

" Con còn có việc." Anh nhàn nhạt giải thích mọt câu, nhìn về phía bà, "Mẹ còn có điều gì muốn dặn lại nữa không?"

Nếu không nói, sẽ không còn có cơ hội nào nữa.

Mạc Như Khanh cố nhịn lại nước mắt lệ, khẽ hít một hơi chậm rãi nói: " Yến Thần, mẹ biết lúc này con chỉ cần nhìn về phía mẹ thôi trong lòng cũng đã không thấy thoải mái. Mẹ biết con chán ghét mẹ, so với lúc thời gian con vừa mới trở về nước có khi còn thấy chán ghét hơn..."

"Không phải là con chán ghét " anh lại thản nhiên cắt ngang lời của bà trong tròng mắt sâu thẳm kia vừa mới có cảm xúc lãnh đạm vừa bị tổn thương: "Con chỉ có thất vọng, sau đó vẫn là thất vọng, thất vọng rồi rốt cuộc về sau con không hề ôm hi vọng gì nữa."

Chẳng phải anh đã từng có lần cầu xin mong đợi bà đó sao? Nếu như không có, anh cũng sẽ không đánh cược với việc buông tay với sự nghiệp, mà mình đã mất nhiều năm để gây dựng ở nước ngoài như thế để trở về nước, theo ý nguyện của bà, giúp bà hoàn thành chuyện mà bà muốn anh làm, chỉ để hi vọng cũng có thể giống như người khác được cảm nhận một chút hương vị tình thương yêu " Mẹ" có thể cho mình xem như thế nào.

Nhưng không có. Trước sau vẫn không có.

Trái tim Mạc Như Khanh đau dớn lợi hại. Bà có nén nghẹn ngào siết chặt vạt áo tiếp tục nói: "Hai ngày trước, khi đi chào từ biệt phu nhân nhà họ Tần, bà ấy đã tán gẫu với mẹ về chuyện con trai mình học lên bập cấp hai trung học... Bà ấy kể rằng con trai nhà mình đã gây rất nhiều chuyện phiền phức làm cho người ta phải quan tâm, kêu rằng mỗi ngày là bà ấy đều bị con trai mình nghịch ngợm đến mức phát giân ngay cả ăn cơm cũng không ngon... Yến Thần, sau đó mẹ nhớ lại khoảng thời gian mà con đi học, nhưng mẹ chợt nhận ra khoảng hồi ức ấy lại trống không, bao gồm cả chuyện con đã học hành như thế nào, một mình lớn lên như thế nào, mẹ cũng không sao nhớ được..."

"bà ngẹn ngào một cái rồi nói tiếp: "Mẹ không phải là người mẹ tốt, ngoại trừ mẹ cho con cuộc sống, thì ngoài ra mẹ không cho con mọt chút gì cả, thậm chí lúc mẹ sinh ra con, con cũng không có cha, không có nhà, nếu như con không hận mẹ, ngay cả chính mẹ cũng không thể tin rồi..."

"Yến thần, mẹ có lỗi với con."

Môi mỏng của Mộ Yến Thần nhàn nhạt mím lại thành đường thẳng lẳng lặng nghe bà kể chuyện, nỗi chua chát trong lòng bà cũng từ từ cứng lại.

Anh nhớ rằng, mình đã hận mẹ thật nhiều năm, cho đến sau này anh phát hiện ra oán hận chỉ có thể làm cho anh đau khổ hơn. Cho nên anh bắt đầu hi vọng một cách xa xỉ rằng sẽ có một ngày mẹ có thể tỉnh ngộ lại để nhìn mình lâu hơn một chút, cho dù chỉ nói một tiếng xin lỗi thôi, anh cũng sẽ không so đo nữa.

Chỉ có điều mong đợi nhiều năm như thế, nhưng anh đã không được như mong đợi.

Hôm nay thật sự được nghe, nhưng cảm giác trong lòng anh lại không thể dùng ngôn ngữ nào để miêu tả nổi, chữ không thể ghép được thành cau, miệng không thể nói thành lời.

Thời gian trôi qua khá dài, tựa như qua cả một đời vậy, anh buông mắt, mở miệng nói: " Mẹ hãy chăm sóc mình thật tốt."

Tay đút túi quần anh nhàn nhạt xoay người, bóng dáng cao ngất đi ra bên ngoài, mở cửa, biến mất trong ánh sáng phản quang của cả một bầu trời tuyết ở bên ngoài.

...

Sắc trời lạnh lẽo.

Dọc đường đi, tâm tình của Mộ Yến Thần cứ phập phồng, nhưng càng đi vào trong cảnh vui vẻ của thành phố thì lòng anh lại càng khoáng đạt. Anh chợt nhớ đến hôn lễ mà trước kia mình đã bắt đầu chuẩn bị từ lâu, nghĩ lại hết thảy những gì sắp tới, nỗi lo lắng trong lòng anh lại chầm chậm ùa tới.

Người anh yêu vẫn còn đang chờ anh.

Gọi một cú điện thoại hỏi thăm thời gian món đồ được gửi tới bằng đường hàng không xong xuôi, Mộ Yến Thần chậm rãi dừng xe ở cửa.

Chương 302: Kết thúc (phần một )

Trong tiệm áo cưới, duy nhất chỉ có một màu trắng thánh khiết như tuyết làm kích thích ánh mắt người nhìn, khiến người khác không dám làm hỏng.

Một bóng dáng mảnh khảnh quay lưng lại về phía anh , lúc này đang nhẹ nhàng hít thở khí hóp bụng lại, từ phần xương chậu trở xuống, đường cong hiện ra rất rõ . Phần đuôi của mái tóc dài tới eo được cô uốn tạo thành sóng màu nâu nhìn rất tự nhiên. Kỷ Diêu đứng bên cạnh cũng hít vào một hơi, vừa vẹt đôi tay đang che ở bụng ra vừa thuyết phục bạn, đến lúc đó có thể cầm bó hoa để che đi , làm gì có ai nhìn thấy được. Cô vốn gầy đến mức phần bụng dưới nhìn nghiêng cũng chỉ hơi nhô lên một đường vòng cung nhỏ tí tẹo!

Lan Khê không cẩn thận bị tay của bạn tốt đụng phải bên eo, bị nhột liền bật cười lên, vội vã lui về phía sau để tránh.

Vừa lui về phía sau liền đạp phải chân của một người, còn đụng phải ngực của người ta nữa.

Lan Khê kinh hãi, vội vàng dừng bước, định quay lại xin lỗi, lại lảo đảo một cái, người ở phía sau ôm lấy vai kéo vào trong ngực. Lúc này cô mới nhận thấy Mộ Yến Thần đi tới, khí thế mạnh mẽ quen thuộc này làm cho cô hơi sợ hãi choáng váng.

"Này, anh trai,anh nhìn xem nhìn xem?" Kỷ Diêu nhảy nhót không ngừng luôn mồm: "Xinh đẹp chưa?Anh trai họ Mộ, anh khẩn trương ngó xem cái nhìn của em thế nào, anh phải nói thuê em để em bảo quản cho cô dâu của mình được đẹp nhất đấy nhé! !"

Mộ Yến Thần liếc mắt nhìn, trong tròng mắt sâu thẳm thoáng một ánh nhìn nóng rực.

Đây thực sự là lần đầu tiên anh được nhìn bộ dạng cô mặc áo cưới, cộng thêm nét mặt đỏ ửng vì xấu hổ của Lan Khê, khiến anh dừng mắt nhìn cô thật lâu cũng không dời mắt nổi, tựa như thể tin được đây chính là cô dâu ấm áp của mình.

Ngón tay dài nhàng giữ chặt lấy cái ót của cô,anh rất muốn ôm hôn , nhưng ngại trước mặt người ngoài nên đành nhịn lại.

"Buổi tối trở về nhà của cha được không, thím Trương nấu một bàn đồ ăn chờ em đấy! Lát nữa chúng ta đi nhé, anh có thứ này cho em xem." Giọng mềm mỏng, trầm trầm thoáng chút khàn khàn,nói xong Mộ Yến Thần ngước mắt nhìn Kỷ Diêu, "Nếu em không ngại, cùng đi về nhà với bọn anh được không ?"

Mặt Kỷ Diêu nhất thời đỏ lên, hai ngón tay giơ lên: "Vậy sao? Em nhất định phải tới xem hai người ở cùng nhà ngọt ngào như thế nào! Bác Mộ thật tốt phúc, gả con gái , hoá ra lại gả trở về nhà mình, lại còn khiến cho dư luận xôn xao huyên náo oanh oanh liệt liệt một hồi! Nhưng như vậy cũng rất tốt, mặc dù ở bên ngoài có vài ba lời đồn đại những chuyện nhảm nhí gì đó, nhưng chỉ cần bác Mộ nhà mình được mừng rỡ vui vẻ là tốt rồi. Được rồi, em đi cùng!"

Khóe miệng tuấn dật thoáng nở một nụ cười yếu ớt,anh chậm rãi : "Còn có chút thời gian,không bằng em chọn lấy một bộ lễ phục phù dâu ?"

Lần này Kỷ Diêu ỉu xìu, sờ sờ lỗ mũi quay mặt : "Ý của anh là muốn nhắc nhở rằng so với em, Lan Khê sớm được gả đi trước một bước rồi sao? Em nói cho anh biết nhé em đây còn rất trẻ tuổi lớp chúng em những người chưa gả đi còn đến một đại đội nữa cơ! Cũng chỉ có anh như vậy mà thôi, "gần nước nhà phải cao",anh được tiện nghi mà còn khoe mã! !"

... nhớ năm đó khi các cô học lớp mười hai, nhiều lắm mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, anh trai là người như là niềm mơ ước của hai người, nhưng không nghĩ rằng Mộ Yến Thần lại có thể không kiêng kỵ mà xuống tay với Lan Khê. Chậc chậc ... Thật sự đã đầu độc trái tim thiếu nữ!

Một ánh nhìn nhắc bên thoáng qua trong mắt anh, tựa như chứa đựng ý định ước lượng cái gì đó. Mộ Yến Thần không so đo nhiều với lời nói của Kỷ Diêu, ngược lại, nơi khóe miệng lại thoáng hiện ý cười thoải mái mê người, ánh mắt rơi vào trong bộ lễ phục treo trên giá ở sau lưng Lan Khê.

Nới đó có một bộ lễ phục dành cho phù dâu đang thu hút sự chú ý của anh.

Anh cúi đầu ở bên tai Lan Khê nói câu gì đó, ánh mắt Lan Khê sáng lên, chạy đến lấy bộ y phục kia xuống, nhìn một chút, cười cười rồi kéo tay Kỷ Diêu, ầm ĩ đẩy mạnh bạn tốt vào trong phòng đi thử áo.

Trong tiệm áo cưới máy sưởi rất ấm,sự lo lắng trong lòng anh cũng theo đó mà bị quét sạch . Mộ Yến Thần ngồi xuống, anh cảm thấy cảm giác chịu cảnh ngồi yên lặng chỗ mà chờ đợi thế này thật sự rất tốt. Bao nhiêu năm qua, anh chịu mọi gian nan vất vả cũng chỉ vì giờ khắc này mà thôi.

Sau lưng có tiếng động.

Một vòng tay mềm mại như ngọc lúc này đã quấn quít vào anh, Lan Khê ghé vào bên tai anh, tựa như trêu chọc nhàng gọi một tiếng: "Anh trai."

Mộ Yến Thần vẫn nhắm mắt không mở ra, chỉ tìm bàn tay của cô cầm lấy, nói thật nhỏ : "Gọi anh là cái gì?"

"Em gọi anh là anh trai nhé," Lan Khê càng áp sát vào anh chặt hơn, "Dù sau nhiều năm qua em cũng gọi anh như vậy rồi, sắp sửa không thể còn được gọi anh như vậy nữa, em phải trở về đúng vị trí."

Mộ Yến Thần ngừng vuốt ve những ngón tay của cô , cái vuốt ve thật thân thiết, thoáng nhớ lại những gì đã trải qua, giữa bọn họ có bao biến hóa to lớn như thế, chỉ duy nhất có một điều không thay đổi, đó chính là tình yêu của anh đối với cô, suốt nhiều năm qua dường như chỉ tăng mà không giảm.

Cách xưng hô này, lúc nào được nghe cũng đều khiến lòng xúc động.

không nhịn được, anh liền nắm lấy tay của cô đưa lên miệng khẽ đặt một nụ hôn: "Cách gọi ấy cả đời nay em chỉ được gọi cho một mình anh nghe."

Cách vài cái ghế dựa, túi xách của Lan Khê rung lên, bên trong truyền ra tiếng nhạc chuông nhẹ nhàng.

Lan Khê ngẩn người, rút tay ra chạy tới nhận điện thoại, nhưng khi màn hình sáng lên Mộ Yến Thần lại thấy vẻ mặt cô chợt biến đổi, anh dịu dàng mở miệng hỏi: "Sao vậy?"

Lan Khê nhíu mày lại, chỉ cảm thấy trong lòng buồn phiền cực điểm.

Mộ Yến Thần đứng dậy đi tới, quét mắt một vòng nhìn lên màn hình điện thoại, nhìn thấy phía hiển thị dãy số điện thoại gọi đến từ nước ngoài. Phía trước dãy số là số 44, cuộc gọi đến từ nước Anh.

Hai người bọn họ đều ở trong nước, William cũng không thể nào dùng số điện thoại này để gọi tới đây, như vậy chỉ có một khả năng...

Lan Khê nhận cuộc gọi,cô chào hỏi giọng có chút lãnh đạm.

Mộ Yến Thần ôm lấy cô , cúi đầu khẽ ngửi mùi hương trên người , cũng nghe được cặn kẽ những lời trong điện thoại vọng ra, nghe giống như là tiếng của Phó Minh Lãng, bởi vì bình thường Phó Ngôn Bác sẽ dùng tiếng Trung để nói chuyện với người khác.

Cúp điện thoại, sắc mặt Lan Khê khẽ biến đổi, giống như là vừa trải qua trận phong ba bão táp vậy.

Tay anh đặt ở ngang lưng khiến cô bất giác dựa vào người anh , hai tay quấn lấy ôm chặt lấy anh, cô thở dài giọng : "Phó Minh Lãng gọi điện thoại , trong nhà ầm ỹ đến sắp sập rồi. Lúc này vụ xì căng đan con riêng vốn ầm ĩ đến sôi sùng sục có người giải thích rõ ràng, lại đè xuống rồi, nhưng không biết từ đâu mà mẹ của công chúa Isha biết được chuyện này, còn đặc biệt phái người góp nhặt lại toàn bộ tài liều về em, chứng minh giữa mẹ em và Phó Ngôn Bác có gian tình. . ."

Hai cánh tay ở ngang hông cô đột nhiên thu chặt lại một chút.

Lan Khê cắn môi, bàn tay anh vỗ nhè nhẹ trên lưng của cô như muốn an ủi, nghe cô tiếp tục : "Gia tộc Laurie coi đây là điều sỉ nhục, cảm thấy công chúa Isha phải chịu uất ức quá lớn, ép buộc Phó Ngôn Bác phải thề đoạn tuyệt hết thảy mọi quan hệ huyết thống với em, cả đời này không bao giờ trở về nước nữa."

Trong tròng mắt trong veo thoáng qua vẻ tâm tình yếu đuối khác thường pha lẫn sự chua xót, "Nhưng đại khái là ông ấy không chấp nhận... Trước đây không lâu, trong buổi họp báo ông ấy đã chứng minh tin tức đề nghị được ly hôn với công chúa Isha, rời bỏ khỏi công việc chính ở nước Anh, trả lại toàn bộ danh hiệu và tài sản thuộc về gia tộc Laurie, rời khỏi nước Anh... hiện tại hình như về tới Trung Quốc rồi."

Tin tức này giống như vụ nổ lớn, lúc đầu Lan Khê nghe thấy cũng sửng sờ.


Chương 302.2

Cô không ngờ chuyện này lại sẽ phát triển trở thành như vậy. Trong ấn của cô, Phó Ngôn Bác là một người đã giẫm dưới chân mình toàn bộ cả tôn nghiêm lẫn tình cảm để giữ được đẳng cấp cao quý của mình. Ông ta không nói không rằng, im hơi lặng tiếng tựa như cũng chỉ là vì muốn có địa vị và của cải lớn hơn. Nhưng chẳng lẽ con người khi bị ép buộc tới mức độ nhất định, thì cũng sẽ vứt đi tất cả mà cũng không thèm để ý gì nữa hay sao? Gia tộc Laurie ép ông phải nói lên lời cam kết kia chính là đã chạm đến ranh giới cuối cùng của ông rồi sao? Để cho ông dù thế nào đi nữa cũng không thể nhẫn nại mà bỏ xuống được?

"Phó Minh Lãng hiện tại đang ở đâu?" Mộ Yến Thần lạnh giọng hỏi.

Lan Khê ngẩn ra " hắn nói hắn mới vừa từ Los Angeles trở lại... là anh bảo hắn đi Los Angeles xử lý chuyện gì sao? Vừa rồi trong điện thoại hắn đối với anh vẫn cắn răng nghiến lợi như cũ, chỉ có điều nghe giống như đã mệt chết ." "Đó là trách nhiệm mà hắn nên gánh, " Anh lạnh lùng đáp lại, ánh mắt sâu thẳm quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô , " hắn còn nói cái gì nữa?"

" hắn còn nói hiện tại hắn đang ở chợ trung tâm, vừa mới trở về nước không có chỗ ở cũng không còn người đón hắn, trên người hắn không có nhiều tiền lắm, cũng sắp đến bước đầu đường xó chợ rồi."

"Vậy trước tiên hãy để cho hắn ở đầu đường xó chợ mấy ngày nữa rồi hãy nói ." Lời của anh không chút lưu tình.

Lan Khê há miệng, như định nói cái gì đó nhưng rồi lại không nói ra, chẳng qua cảm thấy nếu Mộ Yến Thần muốn xử lý như thế thì cũng tốt.

Bên kia, Kỷ Diêu đã mặc quần áo tử tế hướng về phía chiếc gương một lúc lâu, vẻ rất đắc ý,không thể không thừa nhận ánh mắt của Mộ Yến Thần đúng là tuyệt đỉnh, bộ lễ phục này được thiết kế vừa phải, che hết tất cả khuyết điểm, những chỗ da thịt dư thừa ở người tuyệt đối không nhìn ra được chút gì.

"đi về được chưa?" Mộ Yến Thần cúi đầu, hơi thở nhẹ nhàng ùa vào bên tai cô, dịu dàng hỏi ý kiến của cô.

Lan Khê đứng quay lưng với cánh cửa vòm, hé miệng cười cười, gật đầu cái.

***

Ven đường.

Chợ trung tâm ở thành phố C không thể nói là sầm uất lắm, nhưng dòng xe chạy cũng thường hay bị tắc nghẽn, đường dành riêng cho người đi bộ nhốn nháo toàn đầu người.

Giờ phút này một bóng dáng với dáng vẻ hào sảng đang ngồi ở ven đường.

Tóc trên đầu hắn có chút rối bời, trong tròng mắt cùng màu tóc nổi lên vài tia máu đỏ kè, mắng vài câu gì đó rồi cúp điện thoại, chỉ cảm thấy lòng người dễ thay đổi. Ban đầu hắn không biết Mộ Yến Thần và cha mình đã đạt được thoả thuận gì đó, mà khiến cha hắn trực tiếp phái người trói hắn lại, lôi đến Los Angeles, bị cái người đàn ông tên gọi "William" chết tiệt đó, giám sát nhốt ở trong ngôi nhà bỏ hoang bị nổ mìn ở Los Angeles để "nghỉ ngơi" hơn nửa tháng.

Mấy ngày đó hắn phải làm công việc vất vả nhất đó là đào móc. Hàng ngày hắn bị buộc phải canh giữ ở hiện trường, nhìn những thi thể người đầy máu và những đoạn tay chân được mang ra, làm người ta phát nôn mửa.

Đầy trời toàn tiếng khóc thảm thiết, tiếng kêu rên của thân nhân người chết, quyết tử thủ ở hiện trường không chịu đi, nhất định yêu cầu phải tìm cách đưa ra người chịu trách nhiệm.

William thản nhiên đẩy Phó Minh Lãng ra ngoài để thu dọn mọi chuyện, chỉ bảo đảm không để cho thân nhân người chết bởi kích động mà giết chết hắn, còn những chuyện khác thích làm thế nào thì làm. Suốt mấy ngày đó Phó Minh Lãng gần như bị làm cho đến mức gần như phát điên lên rồi.Hắn trơ mắt nhìn những thân nhân người chết trút hết toàn bộ nỗi căm hận vào trên người hắn . Đoạn thời gian đó hắn tựa như tựa như điên vậy, tựa như chỉ muốn trả thù Mộ Yến Thần.

Nhưng mà cũng không giống nhau.

Đã từng có lúc hắn cảm thấy Mộ Yến Thần phải hoàn toàn chịu trách nhiệm với cái chết của Rella, cho dù có thể không phải Mộ Yến Thần tự mình lái xe cố ý đụng chết Rella. Nhưng ở nơi phế tích này, trong chốc lát chính bản thân hắn phải chịu trách nhiệm để cho thân nhân người chết trút cơn giận dữ bùng phát. Lúc đó hắn chỉ muốn tìm chút chuyện nào đó để gây sự với Mộ Yến Thần, hắn hoàn toàn không hề muốn sẽ tạo ra quy mô tử vong lớn như vậy.

Lúc này nếu so sánh sự căm phẫn và đau đớn bởi những đau thương thật sự này, sự hận thù của hắn bắt đầu trở thành không có nghĩa lý gì.

Khi thân nhân người chết chộp lấy gậy sắt, cọc gỗ đập vào người hắn, hay chỉ tay xông lên dùng quyền đấm cước đá, lúc ấy ngay cả lý do để hắn tránh né cũng không có.

William : "Thoải mái không ? Chẳng phải mày rất thích trả thù người khác sao?hiện tại hãy nếm thử một chút mùi vị bị người khác trả thù đi, hiện giờ nơi này đã xác nhận số người tử vong gần đến số 27 rồi đó, chờ đến lúc mày cảm thấy mày đã bồi thường rõ ràng đầy đủ cho các mạng người này rồi, mày có thể lại đi tìm Tổng giám đốc Mộ để báo thù cho người phụ nữ yêu mến của mình, thế nào, được không?"

Đôi môi cực kỳ khô khốc, Phó Minh Lãng nheo mắt lại nhìn vào chiếc đồng hồ lớn ở cuối con đường dành riêng cho người đi bộ,nhớ lúc hắn rời khỏi Los Angeles, William chỉ cung cấp cho hắn một tấm vé máy bay bay đi Trung Quốc, còn dư lại cũng chỉ có mấy trăm Đô-la.

Điện thoại di động cũng sắp hết điện.

Hắn gọi điện thoại cho Lan Khê, chung quy trong lòng hắn cảm thấy đây là người ở Trung Quốc duy nhất mà mình có thể liên lạc với.

Nhưng ngay cả cô cũng không để ý đến hắn, cứ như vậy trực tiếp cúp điện thoại luôn.

... khó có thể được tâm tình của hắn trong giờ phút này, cha mẹ ly dị, trời nam đất bắc, hắn cũng có chút mờ mịt không biết nên đi về hướng nào, có nên trở về Trung Quốc ? một nửa huyết thống của hắn là của Trung Quốc! Trở về nước Anh sao? E rằng hắn chỉ có đi theo mẹ, trên người cũng vĩnh viễn không phải là dòng máu quý tộc thuần khuyết.

Phó Minh Lãng, mày đáng phải chịu như thế.

Trong tròng mắt cùng màu đen, tia máu đỏ xuất hiện nhiều hơn một chút, Phó Minh Lãng đứng dậy, người mặc quần tây với áo sơ mi hàng hiệu của nước Anh , chiếc áo khoác ngoài đính chút máu tươi và bụi bậm được màu xnh sẫm của áo che lấp đi , hắn đẩy cửa bước vào một tiệm bán đồ trang sức.

Nhân viên hướng dẫn mua hàng là một cô gái trẻ tuổi, cẩn thận quan sát hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ lạ lùng.

"Người ở trong nước các cô khi kết hôn,thì sẽ tặng nhau cái gì?" Ánh mắt nhuốm màu đỏ kè nhìn lướt qua quầy hàng bầy rất nhiều đồ trang sức quý giá, khàn khàn giọng hỏi.

Nhân viên hướng dẫn mua hàng kinh ngạc hồi!

"Đưa. . . Phong bì tiền lì xì. . ." Cái này còn phải hỏi sao?

"không phải vậy," Phó Minh Lãng nuốt xuống cục nghẹn, lúng túng , "Tôi muốn nói là quà tặng kia."

"... À," Nhân viên hướng dẫn mua hàng lúc này mới hiểu ra, "Điều này còn phải xem người kết hôn có quan hệ như thế nào với anh đã , ai kết hôn vậy?"

Phó Minh Lãng gắt gao mím môi lại, tia máu trong mắt nặng hơn một chút, tay đè suýt nữa làm vỡ nát mặt bàn quầy bằng thủy tinh của người ta, mãi lâu sau mới khạc từ trong miệng ra mấy từ cực xa lạ mà, cho tới bây giờ hắn chưa từng bao giờ nói một lần: "Em gái tôi."

"Em gái của anh à?" Nhân viên hướng dẫn mua hàng lại quan sát từ trên xuống dưới rồi nói tiếp: "Việc này phải xem năng lực kinh tế của anh thế nào đã , là anh trai, có thể tặng được nhà cửa thì tốt nhất nên tặng nhà cửa, có thể tặng được xe hơi thì tặng xe, bằng không thì tặng đồ dùng gia đình cũng được, muốn có danh tiếng bây giờ không gì bằng cho người ta tiền để sửa sang nhà cửa..."

Phó Minh Lãng đỏ mặt đến mức sắp nổ tung, lúng túng tới cực điểm.

"Được rồi có không cần nói nữa," có chút nghiến răng cắt ngang lời của , cúi đầu nắm chặt tay lại: "trên người tôi giờ đây có hơn bảy trăm Đô-la, cô xem có thể giúp tôi chọn một thứ đồ gì đó để làm quà tặng đi."

Tình hình của hắn bây giờ, có tặng cái gì cũng không nổi.

Nhân viên hướng dẫn mua hàng mi tâm nhíu lại: "Đô-la à... Vậy cũng được anh tới đây... Đúng rồi em của anh thích gì?"

... cô thích gì ư?

Sắc mặt của Phó Minh Lãng lúc đỏ lúc trắng, siết chặt quả đấm lại, có chết cũng không nghĩ được ra mà nói, không thể làm gì khác hơn đành nói giọng khàn khàn: "Tôi không biết."

Nhân viên hướng dẫn mua hàng mắt mở thật to, giống như nuốt phải một cái trứng gà sống.

"Người kết hôn này có phải là em gái anh thật không , tại sao anh lại không biết? Vậy anh làm anh trai như thế nào vậy hả?"

... làm anh trai như thế nào ư?

Hắn thật sự không làm bất cứ điều gì hết, chuyện duy nhất mà hắn làm chính là bắt cóc cô, thiếu chút nữa đã giết cô , còn cả đứa bé trong bụng của cô nữa.

"cô đừng hỏi dài dòng nữa, chọn cho tôi đi!" Trong lòng Phó Minh Lãng đầy buồn bực, nói gay gắt.

Nhân viên hướng dẫn mua hàng bĩu môi, cuối cùng chọn giúp hắn một thứ quà tặng mà phần lớn các cô gái cũng thích với giá cả tương đối, lúc cầm hộp quà tặng lên đưa cho hắn , liền thấy động tác trả tiền của hắn, quả nhiên là mua xong quà tặng này, ngay cả tiên thuê xe cũng không còn.

Người lái xe taxi cũng không muốn nhân Đô-la, phiền phức.

Lúc cầm hộp quà tặng đi ra cửa, lần đầu tiên trong bao năm qua, lúc này trong lòng Phó Minh Lãng mới cảm thấy có sự thư thái hiếm thấy như vậy. Trong giới quý tộc, quan hệ ruột thịt luôn bị trói buộc bởi các loại lễ tiết quy tắc và sự tranh giành quyền lợi. Do vậy tình thân đã sớm trở nên lãnh đạm,không có nửa điểm tình người, hắn chưa từng được nếm thử loại cảm giác nghĩ đến người khác rất đơn thuần, không vì bất cứ điều gì khác lại có thể tuyệt vời. Cũng bởi vì thế giới này lớn như vậy, mà cô coi như là một người thân có cùng huyết mạch tương liên với hắn.

Nếu như bây giờ hắn nói với cô câu chúc mừng tân hôn vui vẻ, hay lời xin lỗi, liệu còn có kịp hay? Xe chậm rãi dừng ở cửa nhà họ Mộ, cùng lúc đó tựa như có đèn xe chói mắt từ phía đối diện thoáng vụt qua, ngay sát cạnh chạy về hướng phía sau, lo vào trong bóng đêm mịt mờ.

Lan Khê vẫn ngủ yên như cũ, anh nhẹ giọng dỗ dành mấy lần mới không tình nguyện mở mắt thức dậy, bắt đầu cầu nguyện cho trong ngày hôn lễ đó mình có thể chống đỡ được từ sớm đến tối muốn, ngã gục xuống bởi vì quá mệt mỏi.

Khi đi vào phòng khách, cô bỗng thoáng kinh ngạc.

Trong phòng giống như vừa mới có cuộc chiêu đãi khách đến chơi thì phải, chị Trương đang dọn dẹp đồ, Mộ Minh Thăng chống quải trượng ngồi xuất thần ở trên ghế sa lon, nghe tiếng động mới ngẩng đầu lên, thấy con gái duyên dáng yêu kiều của mình đứng ở trước mặt, liền nở nụ cười đôn hậu ôn hòa hiền lành.

"Ba, đây là cái gì vậy?" Lan Khê tới, nhìn hai hộp quà tặng để ở bàn.

Mộ Yến Thần giao áo khoác cho chị Trương, trong tròng mắt sâu thẳm ánh lên cái nhìn không rõ ý vị, cũng quét qua hai hộp quà tặng được đưa tới đột ngột.

"À, cái này... Cái này là... hôm nay có người đưa tới, phía trên không để lại tên cũng như lời chúc mừng gì hết, nói không chừng đó là quà tặng của bạn bè các con mừng lễ kết hôn, nếu không con hãy mở ra xem một chút?"

Quà tặng ư?

Lan Khê không sao đoán được có ai lại tặng quà trước buổi hôn lễ.

Cô nghiêng đầu định hỏi ý kiến của Mộ Yến Thần, chỉ nhận thấy trong con ngươi của anh chợt lóe lên cái nhìn chăm chú mải miết. Mộ Yến Thần ngước mắt, nhìn lại vào mặt cha mình, nhẹ giọng hỏi: "Ba kiểm tra chưa?"

Hết chương 302

Chương 303: Kết thúc(phần hai)

Mộ Minh Thăng chống lại cái nhìn của con trai, trong mắt thoáng tối sầm, tiếptheo gật đầu chắc chắn: "Khi ba nhận món quà này có kêu ngườikiểm tra qua, không có gì nguy hiểm."

Nhớ tới hôm nay lúc Lan Khê nhận cú điện thoại kia, Mộ Yến Thần biếtrốt cuộc ai là người đưa quà đến. Đối với hai cha con Phó Ngôn Bác, anhkhông tính là thống hận nhưng đừng hy vọng có thể lấy lễ đốiđãi, huống chi còn có Lan Khê bên người, tất nhiên anh muốn bảo vệ cô đượctuyệt đối an toàn, giống như khi ở bờ biển Los Angeles liên quan đến sự sốngchết, tuyệt đối không cho phép sai lầm xuất hiện lầnthứ hai.

Vỗ vỗ lưng cô, anh cất giọng nói êm dịu sâu sắc:"Mở ra nhìn xem."

Lan Khê cũng hiếu kỳ, nhịn không được đưa tay ra mở hộp quà.

Quà bên trong hai cái hộp giống nhau, một hộp là kim càiáo được đặt trong hộp bằng nhung rất tinh tế, bên cạnh có mảnh giấy nhiều nếp gấp,mở ra mới biết đó là bao giấy đựng thuốc lá, mặt trên có dòng chữ tiếng .

"Happy, Wedding' s day." Mừng ngày cưới.

trên hộp còn vương mùi khói thuốc lá nhàn nhạt.

Lan Khê không hiểu, đoán không ra người nào lại tặng lễ vậtnhư vậy.

cô lại mở ra một món quà khác, đột nhiên đụng tới một cáigì đó lạnh lẽo, mở bao giấy bọc phía ngoài hóa là một pho tượng bằngthủy tinh vây quanh là những viên kim cương nhỏ. . . Tác phẩm kia điêu khắctư thế người mẹ dịu dàng ôm đứa con, đường cong duyên dáng tuyệt đẹp, khuôn mặtkhóe môi đều lộ ra ý cười, dưới bức tượng trên miếng gỗ đàn hương cókhắc rõ ràng một chữ "Nguyệt".

Lan Khê ngớ ra một hồi lâu, đưa tay chạm vào pho tượng kia, dường nhưngay lập tức hiểu ra chuyện gì đó.

Khóe mắt ươn ướt,cô ngẩng đầu hỏi: "Ba, ba... Có phải ông ấy đã tới?"

Mộ Minh Thăng thấy cô đoán được, đành phải gật đầu, khuôn mặttràn đầy ý cười: "Phải, đã tới, ông ấy mới vừa đi thì tụicon đến, nếu không thì đã gặp người rồi. Cơ thể ba không khỏenên không thể ngồi lâu cho nên ông ấy chỉ nán lại một hồi.Chúng ta tán gẫu một hồi, ánh mắt mẹ con không tệ. Còn nhớlúc trước ba nói với con cái gì không? Con gái ba xinhđẹp đáng yêu như thế, làm sao ông ấy không thương được cơchứ? Lần này không phải ông ấy về nước để gặp con sao?"

. . . Ánh mắt không tệ? Là nói dáng vẻ không tệhay là phẩm hạnh không tệ?

"Nếu ông ấy muốn gặp con, sao không chờ con trở lại?"

"Ông ấy cảm thấy có lẽ con không muốn nhìn thấy ông ấy, chỉ đưamón quà chúc mừng đám cưới, mấy ngày nữa sẽ trở lại thăm con."Tiếng nói Mộ Minh Thăng ôn hoà hiền hậu.

Lan Khê không nói , tay nhè nhẹ vuốt ve bức tượng kia,trong lòng quá đỗi chua xót.

Mộ Yến Thần nhìn ra tâm tình cô không tốt, kéo vai cô tớigần nói khẽ: "Chúng ta lên lầu trước, một lát hẵng xuống."

Tâm tình Lan Khê vốn đang rối bời,không biết hai cha conngười kia trước đó không nhận lại cô bây giờ muốn giở tròquỷ gì, ngay đêm trước hôn lễ của cô lại đến quấy rầy.

cô chào ba mình một tiếng, rồi theo Mộ Yến Thần đi lênlầu.

...

Khi Lan Khê nhìn thấy bộ váy cưới tuyệt đẹp tinh tế bất chợt xuất hiện trướcmặt thì giật mình, cô thấy choáng váng, bàn chân tự động dừnglại, bước đi không nổi.

không phải cô chưa từng thấy qua đồ vật đẹp không gìsánh nổi, nhưng tại giây phút này, cô không thể không kíchđộng.

Hốc mắt vốn chỉ ươn ướt bây giờ thì nước mắt đã lấp đầy,che miệng lại, từng giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống, cô nghẹn ngàomở miệng: "Hôm nay mọi người làm sao thế này... Em không nghĩ nhậnđược nhiều lễ vật như vậy, Mộ Yến Thần, ..."

"Đây là vui vẻ hay là khổ sở?" anh buông xuống mâu liếcnhìn , ánh mắt đầy nóng bỏng, một tay ôm sát cô vào ngực rồicúi người ôm bổng cô lên đi tới phía giường lớn, bộ váy cướitrải ra bên giường.

"Em muốn tự mình thử hay là anh giúp em?" anh ngướcmắt hỏi, cũng không đợi Lan Khê trả lời anh cầm tay cô, giọng nói trầmthấp như từ nơi sâu nhất trong lồng ngực phát ra, giống như nỉ non: "Thôiđể anh giúp em vậy."

Ánh mắt sáng quắc của anh như muốn thiêu cháy từng tấc da thịt trên ngườicô .

Lan Khê khó có thể kháng cự, cô than nhẹ một tiếng nằm trên giường,ngước nhìn ánh sáng trần nhà cảm xúc kích động cuồn cuộn, Mộ Yến Thầnđưa tay nhẹ nhàng cởi bỏ từng nút áo len của cô, như thể đang nângniu bảo bối trân quý nhất thế gian, muốn giúp cô thay bộ váy áo đẹpnhất, giống như muốn để cho toàn bộ thế giới nhìn thấy hạnh phúc của cô.

Mỗi một nút áo được cởi bỏ,thì nụ hôn nóng bỏng của anh cũngrớt xuống theo, ngăn không cho y phục vướng lại trên người cô.

Hàng mi dài của Lan Khê run rẩy, đầu óc lập tức trống rỗng, hoàn toàn quên mấtmới vừa rồi chuyện gì quấy nhiễu tâm tình, mãi đến khi cảm thấy lạnh lẽo, ra làda thịt trên cơ thể lộ ra ngoài, nhưng rồi nụ hôn của anh cũngrơi xuống theo ngay lập tức, khiến da thịt nơi đó của cô nóng bỏnglên.

"..." cô khắc chế thở dốc, nhưng vẫn có tiếng rên nhẹ trànra.

Mãi cho đến khi quần áo trên người cô được cởi bỏ hoàntoàn, *** trong mắt Mộ Yến Thần càng ngày càng nặng, cố dằn không ômchầm cô , anh lấy áo cưới qua mặc vào giúp cô , ngón taython dài của anh lướt dọc theo đường cong cơ thể cô, khiến toànthân cô ngứa ngáy.

"Mộ Yến Thần, để em tự làm..." Lan Khê nhịn không được run giọng cầuxin.

"Ồ, cơ thể em có chỗ nào anh chưa xem qua, sao giờ lại phòng bị anh?" anh giọng nói chuyện, hơi thở phun trên cổ cô.

Đây không phải là trọng điểm.

Trọng điểm là khi anh giúp cô điều chỉnh vị trí áo ngực khiếntoàn thân Lan Khê nhộn nhạo, cô rất muốn bắt lấy tay anh không chodi chuyển, nhưng trong lòng vừa thẹn vừa cáu, không hiểu từ khi nàomình trở nên khát khao, ham muốn như thế.

Khát khao đến khiến cô sợ hãi.

Lật người cô lại, anh cài kim băng sau lưng an toàn tránhlàm đau , sau khi mặc xong lại hôn lên phía tấm lưng trắng nõn như tuyết của cô,Lan Khê run rẩy phát ra tiếng rên rĩ như tiếng mèo.

Mộ Yến Thần cau mày thật chặt mới đè xuống được dục vọng sôi trào đếnsắp mất khống chế.

Bàn tay anh kéo eo cô lại gần, mái tóc dài màu hạt dẻ của cô buôngxõa xuống, dưới ánh đèn đẹp sao tả xiết.

"Em có cảm thấy thoải mái không? Phía sau có chật quá hay không ?"Ánh mắt sáng quắc của anh nhìn chằm chằm cô, khàn giọng hỏi.

"không có , rất vừa vặn," Lan Khê đỏ mặt đáp, bàn tay phát run đặt lên bờvai anh, "anh đặt bộ áo cưới này từ khi nào? Em có bạn học thời trunghọc làm thiết kế thời trang,cô ấy nói muốn trang trí loạihoa văn phức tạp phải mất ít nhất từ một đến hai tháng mới có thểhoàn thành...anh dự định làm bộ áo cưới này từ khi nào vậy? Emcũng không biết."

"Trước khi đi Luân Đôn." anh hôn vào trán của cô .

Trước khi đi Luân Đôn??

"Sớm thế ư?!!" Lan Khê giật nảy mình, mặt không kềm chế lại hồng lên,ánh mắt trong trẻo không thể tin khẽ chớp trông cực kì đáng yêu,"Sớm như thế anh đã xác định em sẽ gả cho anh sao??"

"Nếu không em còn muốn gả người nào?" anh hỏi lại cô,giọng nói lạnh lùng, cúi đầu chống lên trán của cô, trên gươngmặt điển trai lộ ra cái nhìn hấp dẫn, "Khi đó anh còn chưa xác địnhđược thái độ cha ruột em đối với em như thế nào, nhưng cho dù là thái độ gìcũng không ngăn cản được chuyện của chúng ta ở bên nhau, người khác không thươngem thì vẫn còn có anh , bằng vào tình yêu củamình anh không tin sẽ không đủ thay thế. Cho nên LanKhê, không cần quá để ý thái độ của hai cha con Phó Ngôn Bác đối vớiem như thế nào,không cần nghĩ cũng không cần để ý đến. Nếunhư có một ngày em muốn tha thứ bọn họ,anh nhất định cùngem tha thứ, hoặc em lựa chọn suốt đời không lui tới với bọn họ, em bịthiếu hụt đi một phần tình thân gia đình, vậy anh sẽ làngười bù dắp cho em."

Những lời này của anh khiến cô xúc động nói không ralời, cảm động sâu sắc vương vấn mãi trong lòng.

cô cũng khẽ nhón chân ngăn anh lại, nức nở nói: "anh cũngthế, nếu anh muốn mẹ anh tới tham dự hôn lễ em cũng không phảnđối, em có thể xem như tất cả đều chưa xảy ra, chỉ cần anh cảm thấyvui vẻ là được."

Mộ Yến Thần giữ chặt gáy cô, hôn xuống: "Đứa ngốc... anh không muốnem phải chịu uất ức..."

"Cộc, cộc, cộc," sau lưng có tiếng gõ cửa.

Môi lưỡi quấn quýt trong bầu lửa nóng, Mộ Yến Thần cố dằn buông ra, khàn khàn hỏi:"Ai đó?"

"Thiếu gia, tiểu thư, tiểu thư Kỷ đang ở phòng khách đang nói chuyệnvới lão gia, cô cậu có xuống tiếp không ạ?"

"Được rồi, chúng tôi xuống liền."

Đợi cho người hầu đi rồi,anh mới nói thì thầm:"Ăn cơm tối xong anh đưa em về nhà họ Tô, dì nhỏ của em vàKỷ Diêu hai người đó phỏng chừng sẽ ở cùng em suốt đêm, sáng sớm ngàymai ở đó chờ anh đến, biết không?"

Lan Khê đỏ mặt nghe anh an bài, trái tim nhảy bang bang.

Cho tới hôm nay, cô vẫn chưa tin anh muốn tổ chức hôn lễlong trọng như thế này, đoàn xe đón dâu dài dằng quá nửa thành phố C, gồm ngườithân trong gia đình, bạn bè, khách mời rất nhiều không thiếu aisuốt từ Nam đến Bắc.

Ngoan ngoãn gật đầu, nhịn không được cô quay đầu nhìnthoáng qua mình trong gương. . . Màu váy trắng như tuyết tôn lên vóc dáng xinhđẹp của cô , cùng với bộ tây trang màu đen anh khoác trên ngườikết hợp cùng một chỗ đẹp không bút nào tả xiết, khiến cô sửngsốt.

Chớp mắt, cửa phòng mở ra, dưới lầu Kỷ Diêu đang tán gẫu với ông cụ Mộgiọng nói bô bô đột nhiên dừng lại.

Kỷ Diêu ngẩng đầu, hít vào một hơi, sau đó tuôn ra một tiếnghoan hô vui mừng, tiếng hét chói tai trong nháy mắt vang khắp cả tòa nhà họ Mộ.

***

Năm giờ rưỡi sáng.

Kỷ Diêu bị tiếng đập cửa đánh thức.

cô giật mình khẩn trương đứng dậy, nhìn sắc trời ngoài cửađã ửngsáng, khẩn trương đá đá chân Tô Noãn, "Nào, cậu mau thức dậy đi , đứng lênnhanh chóng chuẩn bị trang điểm, không phải cậu khoe khoang nói chỉcần không tới một tiếng đồng hồ cậu sẽ làm tóc cộngvới trang điểm xong sao? Cậu nhanh lên nào..."

Tô Noãn hít một hơi khí lạnh, vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, ánh mắt mơ màngngước lên: "Kỷ Diêu, bảo sao không có ai lấy cậu, phụ nữ có ai thô lỗ nhưcậu vậy đâu chứ? Đá người ta mạnh thế, đau chết mất thôi."

"Hì, nhưng tớ rất tò mò đấy," Kỷ Diêu nhảy qua cầm hộp trang điểm đưa cho cô bạn,"Cậu cũng mới vừa kết hôn chưa đầy một tháng phải không? Kể chotớ nghe khi cậu kết hôn thì như thế nào? không lẽ cậu tựtrang điểm cho mình?"

Nhắc tới vấn đề này, Tô Noãn đột nhiên tỉnh táo hẳn, khuôn mặt nhỏ nhắntrắng nõn ánh lên vẻ đau khổ không thấy rõ trong sắc trời mờ mờ.

"Tớ không giống mọi người đâu," cô đứng dậy, đưa tay vén mái tócqua quýt ra sau tai, "Hôn lễ của tớ tổ chức theo kiểu Trung quốc (kiểu truyềnthống), mặc bộ sườn xám màu đỏ, tóc tai theo yêu cầu phải đơn giản dựngthẳng lên không được qua loa, cũng không được trang điểmquá đậm, quan trọng nhất hôm đó là ông bà nội anh ấy ở trên sânkhấu kia, còn lại tất cả đều không quan trọng nên làm gì có chuyện phứctạp?"

"Ồ, vậy hôn lễ của cậu cũng quá keo kiệt rồi? Đơn giản thế thôi ư?" Kỷ Diêukinh ngạc.

Đơn giản? Cũng không đơn giản.

Lúc ấy bận rộn cả ngày Tô Noãn không còn cảm giác vui mừng, chú rễ đếnmuộn hai giờ đồng hồ,anh ta nói là thành phố giải trí bên kia xảyra sự cố phải xử lý, sau khi đến đi vào thẳng tiệc rượu ầmĩ hết mức, uống say mèm đến khi tối trời không còn biết gì. Còn TôNoãn từ lúc bắt đầu đến khi kết thức bữa tiệc ngoại trừ mệt thì vẫnlà mệt, nửa đêm một chân của cô bị chuột rút đạp chú rễ xuốnggiường, Nhiếp Minh Hiên khẽ rủa một tiếng tỉnh lại, sắc mặt tối sầmđáng sợ, Tô Noãn vuốt vuốt mái tóc cảm thấy mình sai nên ôm chăn qua phòngkhách ngủ.

"Được rồi cậu đừng dong dài, đi xem Lan Khê thức dậy chưa, kêu cậu ấyrửa mặt rồi còn phải trang điểm, nếu không để tới lúc Mộ Yến Thần đếnđây cậu ấy còn chưa dậy thì lộn xộn hết." Tô Noãn vuốt sơ vài cái máitóc dài hỗn độn của mình, lấy cọng thun buộc ra sau gáy, tư thế chuẩn bị bắt đầucông việc.

"Được rồi!" Kỷ Diêu thu lại kinh ngạc, vui vẻ lên tiếng.

Vừa hé cửa ra, cô trông thấy một ít ánh sáng màu cam.

cô sửng sốt mở cửa ra, thấy Lan Khê tựa vào đầu giường, mặc áo ngủ bằngnhung màu san hô đang lật xem album ảnh, thấy cô bạn đi vào thì hơixấu hổ, cầm đồng hồ báo thức lên xem: " đã sáu giờ rồi sao?"

"Ông trời của tôi ơi..." Kỷ Diêu lách mình vào cửa, "Mấy giờ thì cậungủ vậy? Đừng nói với tớ là cả đêm cậu không ngủ nhá."

"Tớ..." Lan Khê đỏ mặt chống người lên, "không phải không ngủ, tớngủ được chừng khoảng hai tiếng đồng hồ thì không buồn ngủ nữa,nên mới thức đến bây giờ."

Lần này Kỷ Diêu hiểu rồi.

cô ấy ôm bụng cười ngã xuống giường, chỉ vào cô nói : "Tớ biết rõ cậu đang hồihộp, ôi Mộ Lan Khê, lần đầu tiên cậu kết hôn phải không? Sao trông cậuhưng phấn thế nhỉ..."

Lan Khê bị bạn trêu chọc mặt đỏ lên, cầm gối đầu bên cạnh ném qua: "Lần đầutiên kết hôn tớ cực kỳ xấu hổ, đời này của tớ chỉ trông cậy vào lần kết hônnày không được sao..."

Vui đùa ầm ĩ hồi lâu rốt cục bắt đầu trang điểm, đến khi trang điểm hoàn chỉnh sắctrời đã sáng trưng. cô vừa thay áo cưới xong thìTô Nhiễm Tâm gõ cửa đi vào.

Vừa vào cửa bà hết sức kinh ngạc, ngây người nhìn hiệu quả do trang điểm mang lại,quả thực con bé rất giống chị bà năm đó, đẹp đến khiến người ta kinh hãi, hốc mắtbà hơi ẩm ướt, tiến lên nắm lấy tay Lan Khê: "đi thôi, đi gặpông bà ngoại của cháu, hai người họ thức dậy thật sớm ởtrong sảnh chờ cháu đấy, mau đến chào hỏi ông bà."

Lan Khê hít một hơi thật sâu bước ra ngưỡng cửa, bầu trờithành phố C âm u quá nhiều ngày nhưng vào lúc này thời tiết lại tốt dầnlên. Vài ngày trước lớp tuyết mỏng rơi xuống xuyên qua ánh nắng ấm áplàm ánh sáng càng chói mắt hơn.

Lan Khê chào hỏi ông bà ngoại, đáy mắt hai người già cũng tràn đầy nụ cười vuimừng.

Ngoài cửa một đoàn xe dừng lại.

Mở cửa, một đợt rùng mình kéo tới, cô nhìn thấy một bóngdáng anh tuấn đứng bên cạnh xe, tia nắng ban mai chiếu ánh sáng nhạtlên một bên sườn mặt anh càng tăng thêm nét hấp dẫn. Thấy anh đứngđó, trong mắt cô lóe ra một chút ánh sáng, cô nhìn anhkhông chớp mắt.

Lan Khê đỏ mặt định đi xuống, mới vừa nhấc váy lên, Mộ Yến Thần nhấcchân đi về phía .

anh nắm tay cô kéo lại gần ôm ngang vòng eo tình tế của cô,gật đầu với Tô Nhiễm Tâm, như đã hiểu ý trong ánh mắt ẩm ướt của bà,rồi xoay người đi đến bên xe.

...

"Chuẩn bị tốt hết cả rồi sao em?" Dìu cô vào trong xe, Mộ Yến Thần mởmiệng hỏi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê giống như bị ánh nắng thiêu đốt, liếcnhìn anh một chút, lúc này mới kiên định gật gật đầu.

Mộ Yến Thần hôn lên khóe miệng của cô, đóng cửa lại vòng qua bên kia lênxe.

...

Có người nói, hôn lễ là nghi thức bình thường nhất.

Cũng có người nói, hôn lễ là nghi thức mệt người nhất.

Cũng thật sự mệt mỏi, bị bạn bè thân thuộc liên tục thay đổi biệnpháp giày vò cả ngày không ngừng, ví như không mệtđây tuyệt đối là lời nói gạt người. Cho đến khi thực sự nghevị mục sư vẻ mặt hiền lành và yêu thương đọc lời thề, lại cảm thấycái nghi thức này thật trang trọng.

Vị mục sư hỏi,cô có nguyện ý làm vợ anh ấy không, dựatheo lời dạy của Chúa trong kinh Thánh, nguyện kết làm vợ chồng với anh ấy,yêuthương và an ủi anh ấy, tôn trọng và bảo vệ anh ấy,giống như yêu bản thân mình. Cho dù anh ấy có bệnh tật haykhỏe mạnh, giàu sang hay nghèo khó, mãi mãi chung thủy với anh ấy đến tậnkhi rời xa nhân thế?

Nếu bạn đồng ý, đây cũng là hứa hẹn, đó cũng là ý nghĩa của hôn nhân. Đột nhiênLan Khê cảm thấy lời thề kia thật hay biết bao.

Giống như cảm giác lúc mới ban đầu yêu một người, làm cho ngườita tình nguyện dồn hết cả đời để đi cùng, để cho hay không chochính mình bất kỳ lối thoát để yêu và được yêu.

cô ngẩng đầu, giọng nói mềm mại mà kiên định: "Con nguyện ý."

Ánh mắt người đàn ông đối diện run rẩy kịch liệt, gương mặt tuấn dật kia mãimãi khắc sâu trong đầu, cả đời thay đổi.

Cách đó không xa phía trên giáo đường, tiếng chuông ngânnga vang lên truyền tới từng tiếng một, hôn lễ long trọng bao trùm khắpsân cỏ phía trước giáo đường, tiếng hoan hô hòa với tiếng chuông vang lên tưngbừng nhộn nhịp khắp nơi.

Mộ Yến Thần  vuốt ve mặt cô,anh cúi đầu xuống, nụ hôn rơi vào đôi mắt đầy xúc cảm của cô.


anh biết cómột loại tình yêu như vậy, cho dù là thời gian nào hay ở đâu gặp được , cho dù thể tưởng tượng được mối quan hệ không hợp lẽ thường của hai người, rốt cuộc có một ngày cô sẽ yêu anh giống như anh cố gắng hết mình để yêu cô .

- - - - - - chính văn hoàn- - - - - -   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro