Chương 3: Lăng tiên sinh thích Phan Song Song

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu ai đó từng trải, nhất định sẽ cảm thấy hôn ước này là hiệp nghị, là Lăng tiên sinh theo đuổi Lăng thái thái.

Nhưng mà sự thật lại ngược lại, trong hiệp nghị này, là Hạ Lâm theo đuổi Lăng Dị Châu.

Ngày đó, Hạ Lâm lần đầu tiên đi gặp Lăng Dị Châu lần đầu tiên gặp mặt chính là lúc đánh giá chính mình: xúc động, xúc động, xúc động

Chính là xúc động ở bên ngoài, cô tìm không thấy cách nào thứ 2 để giải quyết

Ở trung tâm Cảng Đông, xây một tòa Cảng Đông cao ốc, dùng một tên điạ danh để đặt tên cho cao ốc, chỉ có thể là Lăng Dị Châu.

Ngày đó thời tiết bão táp, Hạ Lâm cả người ướt đẫm mà cầu xin bảo vệ, "Đại ca, ta thật sự có việc quan trọng muốn tìm Lăng tiên sinh của các ngươi"

Bảo vệ trên dưới đánh giá cô một cái, "Ngươi có thể có chuyện gì? Tiểu cô nương, ta cho ngươi biết, đừng suốt ngày nghĩ bay lên cao liền biến thành Phượng hoàng, tiên sinh thật sự chướng mắt lại người này"

Hạ Lâm bị nghẹn lại, "ta không phải tới câu dẫn hắn, ta có việc khác, thật sự đối với ta vô cùng quan trọng."

" Việc khác sao?" Bảo vệ lại lần nữa đánh giá cô, cẩn thận hỏi lại cô, "tiên sinh biết ngươi sao"

Hạ Lâm lâu mồ hôi trên tóc mái" không quen biết"

"Không quen biết có thể có chuyện gì". Bảo vệ không cùng nàng nói nhiều lời, xô đẩy nàng sang một bên, "đừng chặn đường, nên làm gì làm gì đi"

Chính là một giờ sau, bảo vệ ra tới vừa thấy, thấy nàng ôm chính mình run rẩy ở góc tường.

" Ngươi còn ở nơi này làm gì? Lăng tiên sinh lập tức đi xuống dưới, chờ nếu cấp trên xuống dưới này còn thấy ngươi ở đây la lớn, ta liền xong đời! Bảo vệ nắm lấy tay nàng, kéo đi ra ngoài.

"Thật sự! ngươi nói hắn lập tức xuống dưới? Các ngươi định làm gì..." Cô còn không có kinh hỉ xong, liền bị hai bảo vệ trực tiếp ném ra ngoài trời mưa.

Lúc này cổng lớn lại mở, mấy chiếc xe đi vào, một thân hình cao lớn từ trong cao ốc đi ra, trợ lý che dù cho hắn mà yên ổn bước vào trong xe.

Hạ Lâm bị mưa xối đến ánh mắt mê ly, cũng thấy không rõ rốt cuộc có phải Lăng Dị Châu hay không, không chút suy nghĩ mà tiến lên, "Lăng tiên sinh, ngươi từ từ, dừng xe trước đi"

Nhưng mà Lăng Dị Châu không nghe được, đã lên xe, Hạ Lâm nhanh hơn 1 bước, trước khi trợ lý của hắn đóng cửa xe, liền nắm lấy tay lái

Lăng Dị Châu đưa tầm mắt đến nhìn cô, thâm thúy, rõ ràng, thậm chí còn mang theo điểm thương hại, Hạ Lâm trong lòng vui vẻ, cảm thấy Lăng tiên sinh không giống như người ngoài đồn, khó có thể tiếp cận.

Buột miệng thốt ra: "Lăng tiên sinh, ta đợi ngươi 21 năm"

Lời này nói xong, Lăng Dị châu sửng sốt, trợ lý của hắn cũng sửng sốt, không khác gì phản ứng của bảo vệ vừa nãy.

Bảo vệ nhỏ giọng nói thầm: "còn nói không phải tới câu dẫn tiên sinh, đợi 21 năm, buồn nôn, khá hay cho cô ta, bảo sao cơm chiều hôm nay ta ăn không có vào"

Lăng Dị Châu thu hồi tầm mắt," Vị tiểu thư này chắc là gặp mưa xối hỏng cả đầu óc rồi, Văn Lập, không cần đi theo ta, đưa vị tiểu thư này đi bệnh viện đi." Hắn nói xong liền đóng cửa xe, Hạ Lâm không ngăn cản được.

Mắt thấy xe rời đi, Hạ Lâm đuổi theo vài bước," Ngươi mới bị xối hỏng đầu óc rồi, không phải , ý ta là nói, cùng đến bệnh viện, Lăng tiên sinh ngươi cùng ta tới bệnh viện."

Đáng tiếc không đuổi theo, cái xe bắn cho cô một giày nước mưa.

Hạ Lâm quay đầu nhìn lại, một gương mặt u tối, lạnh lẽo giống như như cách trợ lý của hắn nhìn chằm chằm cô. "Tiểu thư, xin theo ta đến bệnh viện"

Trên đường, Hạ Lâm không ngừng cùng Văn Lập đáp lời.

"Văn tiên sinh, Lăng tiên sinh là sẽ đi nơi nào?

"Văn tiên sinh, Lăng tiên sinh ngày mai sẽ đến cao ốc Cảng Đông sao"

"Văn tiên sinh, ngươi.... Họ của ngươi thật đặc biệt."

...

Từ đầu chí cuối, Văn Lập cũng chưa cùng nàng nói một lời, bất luận là nói cái gì,hỏi cái gì, Hạ Lâm đối với các xác ướp này, gần như là tuyệt vọng.

Ngày hôm sau. Hạ Lâm đi cao ốc Cảng Châu, tiếc là Lăng Dị Châu không có ở đó.

Ngày thứ 3, cô có đi, Lăng Dị Châu cũng ở đó, nhưng chính là không thấy cô, vả lại bảo vệ đại thúc lần này so với lần trước lại càng khó tính hơn

"Đại ca, ta thực sự có việc quan trọng muốn gặp Lăng tiên sinh, thật là mạng người trên hết, ngươi nhìn vào mắt ta xem thực sự là không có nửa phần giả dối" Hạ Lâm vừa đấm vừa xoa.

Bảo vệ đại thúc liếc nhìn mắt cô một cái, "ta lần trước chính là tin đôi mắt chân thành của ngươi, kết quả rồi sao? Ngươi còn không phải tóm được Lăng tiên sinh thổ lộ, ta nói cho ngươi biết, ngươi không diễn, Lăng tiên sinh hắn gần đây rất thích Phan Song Song, làm đại diện phát ngôn công ty ta lần trước chính là tiên sinh chọn.

"Ngươi chính là mới nói, tiên sinh thích Phan Song Song?" Hạ Lâm miệng trương thành trứng ngỗng nói,một lát cảm thấy mình nói sai trọng điểm rồi, "Không phải, ta cùng Phan Song Song không quan hệ, ta thực sự không phải tìm Lăng tiên sinh thổ lộ"

Bảo vệ cuối cùng nhìn nàng một cái, sau đó phe phẩy đầu rời đi" Các loại nữ nhân như ngươi nói, không thể tin được"

Hạ Lâm tức giận đến dậm chân, xoay vài vòng tại chỗ, lại không nghĩ hề nghĩ ra được biện pháp, vô thức sờ sờ bụng đói của mình, cô chạy tới bên đường đối diện mua cái bánh kẹp thịt, nhét vào người quay lại tiếp tục ôm cây đợi thỏ. Nhưng mà miệng còn chưa kịp cắn xuống, một bàn tay dỗi tới, cướp lấy bánh kẹp thịt của cô.

"Ai cái người này.." Hạ Lâm ngẩng đầu hoảng sợ, ngươi không phải là Văn Lập trợ lý của Lăng Dị Châu sao?

Văn Lập vẫn cứ là trưng ra bộ mặt không một chút biểu tình, "Tiểu thư, ở cao ốc ăn thứ này, thật sự làm mất hình tượng Lăng thị". Dứt lời ném chiếc bánh vào thùng rác bên cạnh.

Tha cho ta đi đại gia! Hạ Lâm nhìn đồ ăn bay đi trong lòng tức giận thầm chửi Văn Lập, nhưng thực sự nhanh chóng thu hồi biểu tình, "Chính là ta đói bụng, không ăn gì liền vô pháp thủ tại chỗ này, nếu không đợi ở đây, thật sự không có cách nào gặp được Lăng tiên sinh, ngươi ném đồ ăn chống đói của ta đi như vậy, cho nên..." Cho nên ngươi phải phụ trách mang ta đi gặp Lăng tiên sinh.

Văn Lập từ trong kẽ răng thoát ra mấy chữ: "Tiên sinh rất bận"

"Vậy khi nào hắn rảnh? ta đều có thể đợi". Hạ Lâm buột miệng thốt ra, sau đó nhìn thấy ánh mắt Văn Lập nhìn chính mình, liền vội vàng giải thích, "Văn tiên sinh, ngươi không cần hiểu lầm"

"Tiên sinh ngày mai buổi chiều sẽ đi bơi lội ở Thanh Nhàn trì". Văn Lập lưu lại một câu như vậy.

Hạ Lâm cao hứng mà nhảy dựng lên, nói cách khác, Lăng tiên sinh sẽ gặp cô, lúc này lập tức cảm giác toàn bộ không trung đều tỏa sáng, tiếng chim chóc ríu rít đều phá lệ dễ nghe.

Ngày hôm sau, Hạ Lâm ăn cơm trưa qua loa liền đi thanh nhàn trì, nhưng mà mới biết được, đây vốn là Lăng thị làm chủ đầu tư, quý muốn mệnh, hơn nữa chỉ có khách quý mới có thể vào.

Hạ Lâm đứng trước bàn tiếp tân nhẹ nhàng hỏi, "Xin hỏi, Lăng tiên sinh đã tới chưa a"

Người nọ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, "Không có đến"

"à vâng, ta có thể ngồi đây chờ hắn không?" Hạ Lâm chỉ chỉ sô pha trong đại sảnh.

nhân viên tiếp tân không nói cái gì khiến Hạ Lâm cảm thấy bọn họ so với đám người ở cao ốc Cảng Đông dễ chịu hơn nhiều.

Đại khái đợi hơn 10 phút, nghe thấy cửa truyền đến động tĩnh, tiếp theo là vài tiếng bước chân từ xa tới gần, Hạ Lâm nhanh chân đứng dậy, nghiêng người qua, quả nhiên là Lăng Dị Châu.

Thấy ý tứ của Văn Lập lộ ra tin tức cho mình hôm qua, Hạ Lâm lần này nói cái gì cũng không cho Lăng Dị Châu chạy, trực tiếp đến trước mặt hắn, " Lăng tiên sinh, ta lần trước đi bệnh viện, bác sĩ nói,..."

"có gì chờ ngồi xuống rồi nói". Lăng Dị Châu như vậy lại đánh gãy ý chí của cô, hơi hơi cúi người, nhìn cô chằm chằm có chút sững sờ, lúc này mới vòng qua cô, đi vào bên trong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro