Q2. Chương 56: Ma cao một thước, Đạo cao một trượng (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi




Thượng Hải,

Ngợp trong vàng son, ngọn đèn sáng chói buổi tối.

Quán bar <Túy Ái>, biển người chen chúc, khắp nơi một mảnh điên cuồng. Âm thanh ầm ĩ mà khuấy động liên tiếp, sân nhảy giữa quán bar đám người đang đưa đẩy, ánh đèn không ngừng lóe lên. Cô gái gợi cảm, diêm dúa đang lòe loẹt dẫn dụ, kích tình bắn ra bốn phía.

Cố Tử Tuấn cùng một đám nam nữ ngồi ở bàn cao nhất cạnh sàn nhảy, uống rượu, theo điệu nhạc không ngừng ưỡn ẹo thân thể.

"Đêm nay người múa cột nữ này hình như là mới, Tử Tuấn có muốn hay không đi thử một chút?" Một người nam nhân trẻ tuổi nhìn qua không lớn hơn so với Cố Tử Tuấn bao nhiêu, ăn mặc lại rất thời thượng. Đội mũ lười trai, thân thể xoay được rất điên cuồng.

"Tôi đối với loại phụ nữ này không có chút hứng thú, muốn chơi tự mình chơi đi." Cố Tử Tuấn lại uống rượu, không có phản ứng.

"Trong khoảng thời gian này tôi phát hiện cậu đối với em gái Vi Vi của chúng tôi có hứng thú rất cao." Người đàn ông kia nhìn hình ảnh hai cô gái ôm nhau, nhịn không được trêu ghẹo.

"Anh đây trong khoảng thời gian này liền thích cô ấy đấy, cậu có thành kiến sao?" Nói xong Cố Tử Tuấn liền quay đầu về phía Dụ Lạc Vi hôn một cái thật sâu, không chút nào kiêng kỵ.

Những người khác tựa hồ cũng thấy nhưng không thể trách cũng không đùa bỡn, nhìn hai người ở trước mặt mọi người hôn đến nỗi quên cả trời đất.

Bên trong quầy rượu bầu không khí quá mức sống động, âm nhạc càng lúc càng ầm ĩ.

Một lúc sau, Cố Tử Tuấn buông Dụ Lạc Vi ra sau đó lại uống rượu với bạn.

Dụ Lạc Vi cũng xen lẫn ở trong đám bọn họ, nhưng rõ ràng đêm nay cũng những buổi tối khác đều không giống nhau. Thần sắc của cô nhìn qua có chút câu nệ, hơn nữa thỉnh thoảng nhìn điện thoại di động, dường như nhìn về đám người cũng tựa hồ nhìn thời gian.

Cố Tử Tuấn cùng bạn uống rượu đôi mắt như vô tình nhìn Dụ Lạc Vi.

Vài người bạn thân bắt đầu rời bàn tiến tới cô gái đang múa cột ở trước mặt.

Bọn họ thực sự bình thường đều sẽ tự mình mang theo phụ nữ, cho nên khi mấy người đàn ông rời đi, mấy người phụ nữ được mang tới liền nhịn không được hờn dỗi :"Làm sao vẫn như vậy, không phải nói đêm nay bồi chúng em chơi sao?"

Một người phụ nữ nhịn không được oán giận.

"Họ thật là xấu, về sau sẽ không theo bọn họ nữa! Đơn giản toàn là tên lường gạt." Một người phụ nữ cũng phàn nàn.

Những người này có vài nười là phụ nữ bình thường ra ngoài chơi đùa, chân chính cũng có vài thiên kim nhà giàu, nhưng loại này thông thường thì ít. Bởi vì thiên kim quen nuông chiều từ bé, không quen nhìn bọn họ ăn trong miệng nhìn trong nồi, giải thích về bọn họ cũng quá phiền phức. Cho nên những loại người nhiều nhất ở trong này thường là gia đình không mấy khá giả, nhưng đặc biệt coi trọng đồng tiền. Hoặc có lúc là vụng trộm nuôi dưỡng vài tiểu tình nhân, loại nữ nhân này hầu hết thời gian đều có thể dùng tiền để đuổi đi, cho bớt việc.

"Anh Tử Tuấn, vì sao anh không đi?" Mấy người phụ nữ còn đang oán trách, một người phụ nữ tựa hồ là nhìn thấy Cố Tử Tuấn vẫn còn ngồi chỗ đó, kỳ quái hỏi.

Bình thường chơi lợi hại nhất chính là Cố Tử Tuấn, hôm nay thực sự là lần đầu tiên không hề nhúc nhích.

"Tôi hôm nay cảm thấy có người bên cạnh này rất tốt, đối với những người khác tạm thời không có hứng thú." Cố Tử Tuấn từng câu từng chữ nói, quay đầu nhìn thoáng qua Dụ Lạc Vi.

Dụ Lạc Vi nhìn ngượng ngùng cười cười.

Mấy người phụ nữ nhìn Dụ Lạc Vi, ai cũng đều quăng tới một ánh mắt hâm mộ.

Dưới tình huống như vậy Cố Tử Tuấn vẫn còn ngồi cùng Dụ Lạc Vi, rõ ràng có chút khác biệt.

Ước ao còn đem theo chút đố kị, không che giấu chút nào.

Cho nên Dụ Lạc Vi có thể cảm giác hết sức rõ ràng những ánh mắt đang quăng tới, trong lòng không nhịn được có chút đắc ý, nghĩ có lẽ bọn họ nghĩ cô ta cũng giống như bọn họ tùy tiện bị chơi đùa một chút, thành ra cảm giác ấy bỗng dưng ưu việt mà sinh ra.

Cố Tử Tuấn cầm lấy chai rượu, tự mình rót cho Dụ Lạc Vi một chén.

Bình thường bọn đi đi chơi, cơ bản đều do nữ nhân hầu hạ bọn họ, mấy người bọn họ toàn là công tử con nhà có tiền, quen để người khác hầu hạ.

"Chúng tôi uống rượu, để cho bọn họ ngưỡng mộ đi." Cố Tử Tuấn rất tự nhiên ôm Dụ Lạc Vi, thân mật nói.

Dụ Lạc Vi thuận thế nằm trên người Cố Tử Tuấn, hai người anh một ly em một ly uống.

Đêm càng lúc càng khuya.

Bên trong quán rượu tựa hồ càng lúc càng rầm rộ không ngừng, liên tiếp.

Vài người bạn thân chơi với nhau đi đùa vài cô vũ nữ, sờ sờ cười cười sau đó lại tiếp tục trở về.

Dụ Lạc Vi hiện tại vì rượu mà đầu có chút váng nhưng còn chưa tới mức bị say.

Cô ta nhịn không được lại nhìn điện thoại một chút.

Đã rạng sáng, thế nào còn chưa có điện thoại gọi qua đây.

Cô ta cắn môi, đang chuẩn bị cầm điện thoại di động lên để gọi điện, đột nhiên vang lên, Dụ Lạc Vi ngẩn ra, vội vã cầm điện thoại di động hướng phía cửa quán bar mà đi. Không khí đang ồn ào lập tức trở nên im ắng, cô nhận điện thoại, có chút ai oán :"Tôi nghĩ anh đã từ bỏ."

"Đừng nghi ngờ cách làm việc của tôi, 10 phút sau, cô đi tới con đường rộng có suối phun đối điện có một ngõ nhỏ, đừng đẻ cho bất luận ai biết." Bên kia nói.

"Được, tôi lập tức tới ngay." Nói xong Dụ Lạc Vi liền cúp điện thoại.

Cô ta tầm túi xách, nhìn đồng hồ, đi đi về về cũng không mất nửa tiếng, Cố Tử Tuấn chơi như thế này chắc chắn sẽ không chú ý nếu cô ta rời khỏi.

Nghĩ như vậy, liền lập tức leo lên chiếc taxi phía ngoài quán bar.

"Vi vi, em đi đâu vậy?" Phía sau đột nhiên vang lên âm thanh Cố Tử Tuấn.

Dụ Lạc Vi ngẩn ra, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười :"Em có chút việc đi ra kia một lúc, lập tức liền trở về."

"Đã trễ thế này em còn định quay lại đây?" Cố Tử Tuấn không tin nói, cả người trực tiếp ôm lấy cơ thể của cô ta :"Đêm nay không phải nói chơi với anh sao? Em xem anh đã uống say thế này, em đi, không chừng anh lại bị người phụ nữ khác bỏ gì đó vào rượu thì sao, em không ăn dấm chua sao. . ."

"Em không có ăn dấm chua đâu, anh nhiều phụ nữ như vậy, mỗi lần em đều ăn dấm chua, chắc bị chua chết mất." Dụ Lạc Vi cố ý hờn dỗi nói, âm thanh mềm nhũn rõ ràng là cố ý làm nũng.

Cố Tử Tuấn cười cười, cả người độ mạnh yếu đều đặt trên người Dụ Lạc Vi :"Kệ, đêm nay anh muốn đi cùng với em. Anh uống say, em liền đưa anh đi! Chúng ta đi chỗ nào cũng được!."

Nói xong còn cố ý hôn ở trên cổ của cô một cái.

Cố Tử Tuấn thực sự rất biết cách, cứ như vậy hai ba chiêu liền khiến nữ nhân nhiệt tình như lửa.

Dụ Lạc Vi cùng Cố Tử Tuấn không phải chỉ một lần hai lần, cho nên đối với kiều mờ ám này của Cố Tử Tuấn toàn thân liền mẫn cảm đến chịu không nổi.

"Tử Tuấn, không nên như vậy. . ." Dụ Lạc Vi đẩy anh ta một cái, rõ ràng sức lực của nhẹ, điển hình của lạt mềm buộc chặt.

Cố Tử Tuấn không buông ra, khẽ cắn cổ của cô.

Dụ Lạc Vi nghĩ thời gian không nhiều lắm, nên âm thầm cắn răng :"Anh đi theo em đi!."

"Được." Cố Tử Tuấn khẽ gật đầu, đầu chôn ở cổ cô ta, cười đắc ý.

Hai người ngồi trên xe taxi, vừa đi lên Cố Tử Tuấn liền nằm lên đùi Dụ Lạc Vi, trong miệng còn nỉ non :"Anh uống say, em phải phụ trách đưa anh đến chỗ an toàn."

Dụ Lạc Vi gật đầu :"Được, vậy anh ngủ một lát đi! Đợi lát nữa tới em gọi anh."

Cố Tử Tuấn nhắm mắt lại, nhìn qua rõ ràng đã say.

Trong lòng lại đang thầm nghĩ, từ 8 giờ tối Dụ Lạc Vi đã luôn đợi bên kia gọi điện. Nhưng đến bây giờ mới rời khỏi, có thể tưởng tượng đối phương nhất định là một người cẩn thận.

Bên tai đột nhiên nghĩ tới lời Kiều Tịch Hoàn nói.

Kiều Tịch Hoàn đã biết là ai sao? Giọng nghe vào giống như đã biết là người nào!

Anh ta cau mày, luôn cảm thấy Kiều Tịch Hoàn thông minh cùng cơ trí, đã vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

Không bao lâu.

Xe taxi đột nhiên ngừng lại, dừng sát ở con đường gần quảng trường thương mại.

Dụ Lạc vi nhỏ giọng nói tài xế taxi chờ cô ta mấy phút, cô ta sẽ trả tiền gấp đôi, sau đó vội vội vàng vàng xuống xe.

Xe taxi đậu ở một bên.

Dụ Lạc Vi rất nhanh rời khỏi.

Cố Tử Tuấn từ dưới ghế taxi ngồi dậy, nhìn bóng lưng Dụ Lạc Vi.

Cố Tử Tuấn từ trong ví da cầm một đồng tiền có mệnh giá lớn :"Ông đi trước đi."

Sau đó bản thân cũng xuống xe.

Tài xế đối với những đôi nam nữ sống về đêm không thể chê trách, liền cầm tiền rồi rời đi.

Cố Tử Tuấn đi theo bước chân của Dụ Lạc Vi, hướng về khoảng sân rộng mà đi tới.

Không thể đi quá nhanh, hay quá gần, bởi vì dễ dàng bị phát hiện cho nên đến khoảng sân rộng liền bị mất dấu Dụ Lạc Vi.

Anh ta cố giữ tỉnh táo nhìn xung quanh sau đó nhìn thấy một con hẻm đối diện đài phun nước.

Chân mày căng thẳng, suy nghĩ một chút, liền thận trọng đi tới.

Anh ta tựa hồ như thấy được trong bóng tối có dáng hai người, một người nữ và một người nam. Âm thanh rất nhỏ, anh ta cơ hồ không nghe được bọn họ đang nói cái gì.

Anh ta do dự suy nghĩ có nên lại gần một chút hay không.

Bởi vì anh ta muốn nhìn thấy rõ ràng, người đàn ông kia rốt cuộc là người nào?!

Đang chuẩn bị nhấc chân lên 'Loảng xoảng' một tiếng, phía sau gáy đột nhiên đau nhói.

Chết tiệt, anh ta bị người ta đánh trộm rồi, anh ta thậm chí còn nghe được bên tai âm thanh thét chói tai của Dụ Lạc Vi.

Anh ta rõ ràng chỉ thiếu chút nữa!

Anh ra cố gắng nhìn rõ người trước mặt, người trước mặt khiến anh lay động, long trời lở đất. . .

Cái gái lại thêm một côn.

Trước mặt chợt tối sầm, rốt cuộc hôn mê.

. . .

Cố gia biệt thư.

Biệt thự yên tĩnh đột nhiên đèn điện sáng trưng, tất cả mọi người đều bị đánh thức.

Nghe nói là Cố Tử Tuấn bị người ta đánh thương ở đầu, hôn mê trên đường, bây giờ đã được đưa đi bệnh viện.

Mọi người trong Cố gia đều vội vội vàng vàng đi tới bệnh viện.

Tề Tuệ Phân sợ đến toát mồ hôi, có người gọi điện báo bệnh tình nguy kịch, sống chết chưa biết.

Một đường vội vã tới bệnh viện, người của Cố gia toàn bộ đều trở ở phòng phẫu thuật.

Cố Diệu, Tề Tuệ Phân, Cố Tử Thần, Cố Tử Hàn, Cố Tử Nha, Kiều Tịch Hoàn cùng người phụ nữ có thai Ngôn Hân Đồng.

Tất cả mọi người khẩn trương nhìn dòng chữ phẫu thuật.

Kiều Tịch Hoàn nắm chặt lấy ngón tay.

Buổi tối lúc 8 giờ Cố Tử Tuấn còn gọi điện thoại cho cô, chưa tới nửa giờ đã bị tập kích ?! Cô cảm thấy mọi chuyện đều không phải là trùng hợp.

Đôi mắt có chút hơi căng thẳng, nhìn người phụ nữ Dụ Lạc Vi đứng ở một góc hành lang khóc sướt mướt. Dụ Lạc Vi tựa hồ rất sợ nên mới đứng trong góc, ánh mắt không ngừng nhìn chữ <Phòng phẫu thuật>.

"Dụ Lạc Vi?" Kiều Tịch Hoàn đột nhiên gọi cô ta.

Người Cố gia lúc bấy giờ mới bắt đầu phản ứng, thấy thêm một người đứng đây.

Tề Tuệ Phân đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì, liền vội vàng đi qua, tư thế như chuẩn bị gây sự :"Cô tại sao ở chỗ này, chuyện xảy ra với con trai tôi có liên quan với cô?"

"Dì à." Dụ Lạc Vi điềm đạm đáng yêu.

"Nói mau, đừng khiến ta phải khóc." Tề Tuệ Phân có chút gấp, nên cũng lớn tiếng hơn.

Dụ Lạc Vi hít mũi, tựa hồ đang cố gắng khống chế tâm tình :"Tối hôm nay anh Tử Tuấn cùng con đi quán bar uống rượu. Con sau khi tan việc liền cùng anh ấy tới quán bar 'Túy Ái', cũng ở cùng với bạn bè của anh ấy. Sau đó con thấy thời gian quá muộn nên nói phải đi trước, anh Tử Tuấn vẫn không chịu để con đi, không chịu nổi con liền yêu cầu để con tiễn anh ấy về trước. Anh ấy nói anh ấy uống say, con không có cách nào liền ngồi chung xe taxi với anh ấy rời khỏi quán bar. Sau đó con dừng xe ở quảng trường thương mại trên phố để mua một chút đồ, bảo anh Tử Tuấn ở lại xe, sau đó khi con trở về liền thấy cả người anh Tử Tuấn đều là máu nằm ở đó. Con cũng không biết chuyện gì xảy ra, con vội vội vàng vàng gọi 120 đưa anh Tử Tuấn tới bệnh viện, nghe bác sĩ nói, phía sau gáy bị thương rất nghiêm trọng, chảy rất nhiều máu. . ."

Nói xong, viền mắt liền đỏ.

Tề Tuệ Phân tức giận dậm chân gào thét :"Đã trễ thế này, cô là phụ nữ không về sớm một chút còn ở bên ngoài đi dạo cái gì. Hiện tại biến Tử Tuấn thành như vậy, cô là cái loại bỏ đi!"

Dụ Lạc Vi bị Tề Tuệ Phân quát, nước mắt càng rơi nhiều hơn, cả người nhịn không được run bần bật :"Con không biết làm sao lại xảy ra chuyện như vậy dì à, con thực sự không biết. Con đi xuống xe một chút, nhìn anh Tử tuấn khó chịu như vậy, muốn mua cho anh ấy chút nước. . . Xin lỗi, vì sau con nhất định sẽ khuyên bảo anh Tử Tuấn thật tốt, sẽ không để anh ấy trễ thế này mới về nhà." Dụ Lạc Vi nói đến đáng thương, cả người không ngừng nức nở, nhìn qua ủy khuất không gì tả được.

Tề tuệ Phân vừa tức vừa gấp, chứng kiến người phụ nữ trước mặt khóc đến phiền toái, muốn biết con trai mình nằm trong đấy có sao không, thế nên cả người không có nổi một chút yên tĩnh.

"Không cần cô khuyên, cô không có tư cách khuyên nó! Cô bây giờ lập tức cút cho tôi, về sau đừng có xuất hiện trước mặt tôi!" Tề Tuệ Phân hung hăng mắng.

Dụ Lạc Vi nhìn Tề Tuệ Phân, nước mắt theo viền mắt không ngừng chảy xuống, thì thầm trong miệng nói :"Xin lôi dì, nhưng có thể để con chờ ca giải phẫu cho anh Tử Tuấn kết thúc được không? Con xin dì. . ."

"Nó có thế nào, một nửa quan hệ với cô cũng không có, cô lập tức cút cho tôi. . ."

"Mẹ." Cố Tử Hàn đột nhiên mở miệng :"Mẹ đừng ồn nữa, chỗ này cần yên tĩnh. Hơn nữa Tử Tuấn là loại người như thế nào mọi người đều biết, Dụ Lạc Vi làm sao có thể khống chế được. Chuyện tối nay không chừng chính là do những việc làm trước đây của Tử Tuấn."

Tề Tuệ Phân bị con trai nói như vậy, liền không nói chuyện nữa.

Thực sự mọi người rất rõ ràng, tính cách Cố Tử Tuấn chuyện gì cũng có thể làm ra. Chuyện cũng không có liên quan quá nhiều đến Dụ Lạc Vi, chỉ là tìm không được chỗ phát tiết nên mới như vậy mà thôi.

Trên hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng Dụ Lạc Vi nức nở, tiếng rất nhỏ cũng rất kiềm nén.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Dụ Lạc Vi, mắt lại thoáng nhìn Cố Tử Hàn.

Cố Tử Hàn chưa bao giờ xen vào việc của người khác.

Cô mấp máy môi, tận lực không chế cũng như hồi hộp chờ cuộc giải phẫu xong.

Chuyện ngày hôm nay. . .

Nếu như Cố Tử Tuấn thực sự có chuyện gì?!

Cô cắn môi, sắc mặt có chút tối.

Cố Tử Thần ngồi bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, nhìn tinh thần Kiều Tịch Hoàn, chân mày có hơi nheo lại.

Trên hành lang vô cùng yên tĩnh.

Giải phẫu kết thúc, trọn 2 giờ đồng hồ.

Bác sĩ từ bên trong đi ra, có chút mệt mỏi.

Mọi người chen nhau, Tề Tuệ Phân kích động hỏi :"Bác sĩ, con tôi thế nào?"

"Rất tốt, đưa tới đúng lúc, hiện tại đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, nhưng bị tổn thương đến đầu nên người bệnh vẫn còn trong trạng thái hôn mệ. Nhưng cơ bản đã xác định không còn nguy hiểm gì đến tính mạng, có lẽ khoảng 4 đến 5 giờ nữa sẽ tỉnh." Bác sĩ nõi.

"Cám ơn, cám ơn bác sĩ." Tề Tuệ Phân vô cùng kích động, cả người thở hắt ra một hơi.

Nhưng người khác cũng buông lỏng tinh thần.

Kiều Tịch Hoàn yên tâm trong phút chốc, nhìn thoáng qua Cố Tử Hàn.

Cố Tử Hàn tựa hồ cảm nhận được có ánh mắt liền quay ra nhìn, cùng ánh mắt Kiều Tịch Hoàn bốn mắt nhìn nhau.

Hai người rất nhanh lại đuổi theo tâm tư của mình.

Không lâu sau.

Cố Tử Tuấn được y tá đẩy ra, bởi vì vẫn còn đang hôn mệ, trực tiếp đẩy tới phòng bệnh, tiến hành theo dõi 24 giờ đồng hồ.

Người Cố gia cũng đi theo, nhìn dáng dấp Cố Tử Tuấn có chút trắng bệnh, Tề Tuệ Phân không chịu được liền khóc, trên miệng không ngừng nói :"Đứa con trai này cho tới bây giờ chưa từng yên tĩnh như vậy, nhìn nó nằm ở đó, trong lòng thật khó chịu a. . ."

Kiều Tịch Hoàn cùng Ngôn Hân Đồng an ủi bà ta.

Cố Tử Tuấn vẫn như thế, chờ dàn xếp ổn thỏa cho anh ta xong hết, đã là 5 giờ sáng. Cơ thể thanh niên còn tạm được, nhưng người lớn tuổi có chút mệt mỏi, mọi người liền khuyên Cố Diệu cùng Tề Tuệ Phân trở về. Những người khác ở lại bệnh viện, chờ Cố Tử Tuấn tỉnh lại.

Kiều Tịch Hoàn đi tới phòng giải khát của bệnh viện, đưa một cốc nước cho Cố Tử Hàn, đè lại âm thanh, nói nhẹ như gió thoảng :"Tử Tuấn mệnh thật đúng là lớn."

Cố Tử Hàn nhíu mày một cái.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta :"Anh thấy sao?"

Cố Tử Hàn lạnh lùng nhìn thoáng qua Kiều Tịch Hoàn, không nói gì.

Kiều Tịch Hoàn thờ ơ cười.

Người đàn ông này.

Thực sự tàn nhẫn đến nỗi, ai cũng xuống tay được sao?!

Cô cắn môi, ngồi xuống bên cạnh Cố Tử Thần.

Đối diện chính là phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, bọn họ đều ngồi ở bên ngoài hành lang gần phòng bệnh.

Sắc mặt Cố Tử Thần không có gì đặc biệt, cả người vẫn cứ ngồi im như cũ, kệ là có chuyện gì xảy ra với Cố Tử Tuấn, anh tựa hồ cũng không có biểu cảm gì quá lớn.

Không biết thực sự không có tâm tình gì hay là cơ mặt quen đã quen với việc không biểu cảm.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên dựa vào trên vai Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần ngẩn ra, cũng không có đẩy cô ra.

Kiều Tịch Hoàn khẽ nhắm mắt lại, luôn cảm thấy người đàn ông này có chút không rõ, một vài lần nhìn rất xa cách.

Coi như là ở bên cạnh, cũng có thể hiểu được, nhưng lại không thể chạm vào.

Cô lẳng lặng như thế dựa vào Cố Tử Thần, chờ Cố Tử Tuấn tỉnh dậy.

8 giờ sáng.

Y ta đột nhiên mở phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ra, nói :"Người bệnh đã tỉnh."

Tất cả mọi người còn đang nằm giữa ranh giới mơ hồ, lập tức thanh tỉnh, từ dưới ghế đứng lên :"Tỉnh rồi?"

"Đúng. Tỉnh, có điều sau khi tỉnh dậy liền nói đầu rất đau. Tôi đã gọi bác sĩ tới đây để kiểm tra thêm." Y tá vội vàng nói.

Không lâu sau bác sĩ liền tiến vào phòng bệnh, tựa hồ đang tiến hành kiểm tra lại vết thương.

Hành hạ như thế một lúc lâu, bác sĩ hỏi lại một vài tình huống, sau đó thở phào nhẹ nhõm rồi ra khỏi phòng bệnh :"Không có gì đáng ngại, các chỉ tiêu cơ thể đều trong phạm vi bình thường. Có điều, anh ta nói anh ta không nhớ rõ chuyện xảy ra ngày hôm qua. Tình huống này người nhà không cần lo lắng, bởi vì đầu bị tổn thương, bên trong có lẽ còn đọng lại chút máu bầm, nhưng không quá nghiêm trọng. Một thời gian ngắn nữa có lẽ sẽ nhớ ra."

"Không nhớ nổi chuyện tối ngày hôm qua sao?" Dụ Lạc Vi đột nhiên khẩn trương.

Rõ ràng có cảm giác rất nóng lòng muốn biết câu trả lời.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô ta một cái.

Dụ Lạc Vi có lẽ cảm giác được bản thân biểu hiện quá rõ ràng, vội vã trở lại bộ mặt điềm đạm đáng yêu, nức nở nói :"Tôi chẳng qua là cảm thấy anh Tử Tuấn thật đáng thương. . ."

"E rằng qua một thời gian ngắn nữa sẽ nhớ được, vết thương của anh ta không phải đặc biệt nghiêm trọng. Hiện tại tôi lập tức an bài anh ta tới phòng bệnh nghỉ ngơi, một tuần sau có thể xuất viện." Bác sĩ tiếp tục nói.

"Cám ơn bác sĩ." Những người khác vội vàng nói.

Y ta đẩy giường bệnh của Cố Tử Tuấn tới phòng bệnh VIP, Cố Tử Tuấn đã tỉnh, nhưng có vẻ không được thoải mái lắm, mày nhíu lại rất chặt. Nhìn qua có chút mệt mỏi. Anh ta đột nhiên nhìn mọi người trong phòng bệnh nói :"Mọi người đi về trước đi, cứ coi chừng em như thế, em sẽ khó chịu."

"Anh ba, anh đúng là không tim không phổi, mọi người vì anh lo lắng nguyên một buổi tối. Anh vừa tỉnh, một câu nói xin lỗi cũng không có liền đuổi mọi người đi, đúng là quá đáng rồi!" Cố Tử Nhan khó chịu nói.

Cố Tử Tuấn trợn trắng mắt.

Mới vừa làm xong phẫu thuật nên Cố Tử Tuấn một chút cũng không muốn cùng Cố Tử Nhan đấu võ mồm, thẳng thắn nhắm mắt lại, không nói lời nào.

"Tất cả mọi người về trước đi! Cậu ta cũng đã tỉnh, bác sĩ nói cũng không có gì nghiêm trọng, về đi." Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng.

Âm thanh dịu dàng, lại phảng phất có chút uy nghiêm.

Cố Tử Nhan có chút sợ Cố Tử Thần, xẹp miệng, dẫn đầu đi ra ngoài.

Những người khác cũng đi theo ra ngoài.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Dụ Lạc Vi còn đang đứng ở trong phòng, suy nghĩ một chút liền nói :"Cô mấy ngay nay ở lại đây cùng cậu ta, mặc kệ ai kêu cô đi, cô cũng không được đi có hiểu không?"

Dụ Lạc Vi ngẩn ra, nhìn Kiều Tịch Hoàn.

"Nghe tôi là được." Kiều Tịch Hoàn nói rõng rạc.

Dụ Lạc Vi tuy là không thích Kiều Tịch Hoàn, nhưng sắp xếp như thế ngược lại khiến cô ta rất vui vẻ.

Cô ta cũng muốn ở trước mặt người Cố gia biểu hiện tốt một chút. Cô ta chắc chắn kiểu gì cũng sẽ chiếu cố Cố Tử Tuấn đang bị thương, coi như bị chửi cũng không thể rời khỏi, cô ta không tin, không thể nhúc nhích được Cố Tử Tuấn.

Nghĩ như vậy, trong miệng liền cười ngọt ngào :"Chị, em sẽ chăm sóc thật tốt cho Tử Tuấn."

Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu một cái.

Không phải là chiếu cố, mà chỉ có chỗ này mới có thể an toàn mà thôi!

Cô mím mím môi, cùng Cố Tử Thần ngồi trong một chiếc xe.

Bị hành hạ như thế nguyên một buổi tối, ai cũng mệt.

Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Thần ngồi phía sau xe, bởi vì mệt mỏi rã rời, trên đường đi không ai nói gì.

Trở lại biệt thự Cố gia, về đến phòng.

Cố Tử Thần cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Kiều Tịch Hoàn hơi mệt liền ngồi ở trế ghế sofa trong phòng, thừa dịp Cố Tử Thần tắm, cầm điện thoại lên gọi :"Tiêu Dạ."

"Được, cô đợi chút." Bên kia truyền đến âm thanh có chút mơ hồ của Diêu Bối Địch.

Kiều Tịch Hoàn nhịn không được cầm điện thoại di động lên, nhìn màn hình, cô rõ ràng là gọi vào điện thoại cho Tiêu Dạ.

Quan hệ của hai người đó đã tốt đến mức có thể dùng chung điện thoại di động của nhau rồi sao?!

Đang nghĩ như vậy, bên kia truyền đến một giọng nói có vẻ không tốt lắm, tựa hồ còn chưa tình ngủ :"Có chuyện gì?"

"Vệ sĩ của tôi đâu?"

"Bây giờ sao?" Tiêu Dạ nhíu mày.

"Tôi nghĩ hiệu suất làm việc của anh rất cao." Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

Hiệu suất rất cao.

Tối hôm qua đêm khuya khoắt mới nói, hiện tại sáng sớm đã muốn xong việc.

Tiêu Dạ tựa hồ có chút giật mình :"Nửa tiếng."

Sau đó, cúp máy.

Kiều Tịch Hoàn nắm chặt ngón tay, người đàn ông này, một chút lễ phép cũng không hiểu sao?!

Tâm tình khó chịu đem điện thoại để sang một bên.

Không lâu sau Cố Tử Thần tắm rửa xong đã đi ra, tóc đã được sấy khô.

Chung quy có chút ảo giác, Cố Tử Thần làm bất cứ chuyện gì cũng đều rất cẩn thận, tuyệt đối sẽ không biếng nhác. Cô thậm chí đều luôn cảm thấy, người đàn ông này có bệnh ép buộc, không đem mọi chuyện đi vào quy củ, anh tuyệt đối sẽ không thể ngủ được.

Cố Tử Thần không chút tâm tư quan tâm đến cảm xúc của Kiều Tịch Hoàn, mặt không chút thay đổi, leo lên giường sau đó ngủ.

Kiều Tịch Hoàn cũng thực sự rất mệt mỏi, cô cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm. Đối ngược với Cố Tử Thần, cô luôn hấp tấp hơn rất nhiều, lúc đi ra toàn thân đều giỏ nước, ẩm ướt rơi tách tách.

Cô đặt mông ngồi trên ghế sofa, nhìn điện thoại di động.

5 phút sau.

Một cuộc điện thoại lạ gọi đến.

Kiều Tịch Hoàn bắt máy :"Xin chào, tôi là vệ sĩ lão đại gọi tới bảo vệ cô, xin hỏi cô đang ở đâu?"

Kiều Tịch Hoàn nhận điện thoại, tự nhiên cũng sẽ đi ra ban công, tiện tay đi tới phía mé ban công :"Các cậu hiện tại tới bệnh viện Y trung tâm thành phố khu vực VIP, phòng 666. Bảo vệ hai người bên trong, một người tên Cố Tử Tuấn, một tên Dụ Lạc Vi. Các cậu chú ý bí mật, không cần dồn hết tâm trí."

"Vâng." Bên kia vội vàng gật đầu.

"Có gì biến đổi, gọi điện cho tôi."

"Được."

Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại, đôi mắt đột nhiên căng thẳng.

Không giết chết Cố Tử Tuấn, đây là nút thắt lớn nhất lần này của người bị hỏng bét!

Kiều Tịch Hoàn quay trở lại phòng, tùy ý xoa xoa tóc, sau đó leo lên giường, cô cũng mệt mỏi muốn chết.

Cô tụe nhiên ghé sát vào bên người Cố Tử Thần, rất nhanh liền ngủ.

Luôn cảm thấy, mọi chuyện rất nhanh sẽ bị phơi bày rồi!

. . .

Một căn phòng khác.

Cố Tử Hàn nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, cũng không có ngủ.

Không biết có phải hay không do mang thai, nên Ngôn Hân Đồng ngủ rất say.

Cố Tử Hàn chậm rãi mở mắt, trong hốc mắt còn xuất hiện những tơ máu nhỏ, cả người vẫn không chút thay đổi. Nhìn qua không có chút nào là buồn ngủ.

Đột nhiên âm thanh điện thoại vang lên, anh ta cầm điện thoại đi sang một bên :"Alo."

"Đồ tốt của tôi đâu?" Bên kia truyền tới một âm thanh nam tính có chút trầm đục.

"Tôi đã kêu tài xế đưa qua cho cậu rồi." Cố Tử Hàn rành mạch nói.

"Được."

"Không có việc gì đừng gọi điện cho tôi, số này tôi sẽ ngưng dùng." Cố Tử Hàn nói.

"Biết cậu làm việc cẩn thận, yên tâm đi." Bên kia cúp máy.

Cố Tử Hàn nhìn dòng chữ 'Kết thúc cuộc gọi', đang chuẩn bị tắt máy lấy thẻ điện thoại ra, đột nhiên nghĩ tới cái gì, bấm một dãy số :"Nghĩ biện pháp đem bọn họ tiêu diệt."

"Làm sao làm?" Bên kia hỏi.

"Nhắm mắt làm ngơ."

"Vâng."

Cố Tử Hàn cúp điện thoại, đôi mắt nhắm thật chặt.

Trở lại giường vừa nằm xuống chưa được nửa tiếng, tiếng chuông điện thoại lần nữa vang lên. Đôi mắt anh ta căng thẳng, giật giật, đứng lên, cầm điện thoại đi sang một bên :"Có người động tay, không nhúc nhích được, trên hành lang có thêm 4 người, làm sao bây giờ?"

"Thêm 4 người?" Cố Tử Hàn nhíu mày.

"Hiện tại không hạ thủ được, khả năng đối phương đã nghi ngờ."

Cố Tử Hàn bóp chặt điện thoại di động :"Được, tôi biết rồi, Chuyện này cứ như vậy. Cậu không cần gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì tôi sẽ chủ động liên lạc."

Nói xong liền cúp máy, sau đó không chút do dự đem điện thoại di động gỡ thẻ điện thoại ra ném xuống bồn cầu sau đó đè nút ấn xuống. Thẻ điện thoại theo nước trong bồn cầu bị trôi xuống phía dưới.

Anh ta mím môi, hung hăng nhìn bồn cầu.

Anh ta không tin, người khác có thể tìm được manh mối về chuyện anh ta làm.

. . .

Kiều Tịch Hoàn tỉnh dậy đã là xế chiều.

Cô đói gần chết.

Xuống lầu đi ăn cơm, trong nhà rất yên tĩnh có lẽ mọi người đang ngủ hoặc cũng có thể đã đi bệnh viện.

Cô ăn thật nhiều, xong xuôi thỏa mãn duỗi người, vặn vẹo người vài cái sau đó đi lên lầu.

Trên cầu thang còn chạm phải Cố Tử Hàn.

Hai người sắc mặt có lẽ đều không tốt.

Cố Tử Hàn lướt qua thân thể của cô, trực tiếp xuống lầu.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng anh ta như có điều suy nghĩ.

Ngước mắt, chuẩn bị tiếp tục lên lầu, đúng lúc thấy Ngôn Hân Đồng cũng vác cái bụng đi xuống dưới.

Nhìn Kiều Tịch Hoàn, cố ý khoe ra cái bụng của mình nói :"Chị dâu, không đi làm sao?"

"Đương nhiên không, chỉ có cậu hai mới chịu khó." Kiều Tịch Hoàn nói như vẻ đương nhiên :"Nhưng mà em dâu này, cô đang mang thai, cậu hai không chăm sóc cô một chút sao."

"Đàn ông hẳn là nên lấy sự nghiệp làm trọng."

"Cho nên cậu hai cưới được người vợ tốt như vậy, thực sự là phước đức ba đời." Kiều Tịch Hoàn từ trong thâm tâm nói.

Ngôn Hân Đồng cau mày, luôn cảm thấy mỗi một câu nói của Kiều Tịch Hoàn đều mang theo châm chọc.

Cho dù lần này, Kiều Tịch Hoàn thực sự cảm thấy Ngôn Hân Đồng là một người vợ thực sự rất tròn trách nhiệm.

Kiều Tịch Hoàn cũng không nhiều lời với Ngôn Hân Đồng, trực tiếp đi lên lầu.

Ngôn Hân Đồng nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn, cô ta thực sự không muốn người phụ nữ này cứ thế mà ra oai!

Kiều Tịch Hoàn đương nhiên không phản ứng lại ý nghĩ của Ngôn Hân Đồng.

Đối với cô mà nói, chí ít trong khoảng thời gian này, cô cũng không có tâm tư gì đặt trên người Ngôn Hân Đồng. Người phụ nữ này không chút quy củ gì, hạnh kiểm xất, kết quả của cô ta, không đoán cũng biết không khá hơn chút nào.

Trở lại căn phòng của Cố Tử Thần.

Cô ăn quá no, còn nằm lỳ trên giường.

Ngước lại chuyện cũng không còn gì phải làm quá nhiều, cô cũng sẽ không như Cố Tử Hàn, ở thời điểm như vậy còn tới công ty.

Cô lăn qua lăn lại.

Đây là cách thức nhàm chán nhất nhưng cũng là việc cô thích nhất khi ở trên giường.

Cố Tử Thần đẩy cửa phòng ra, cứ nhìn Kiều Tịch Hoàn giống như một trái bóng không ngừng lăn qua lăn lại.

Đôi mắt khẽ nheo một cái, đẩy xe lăn đi tới một bên.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần xuất hiện, xoay mình nằm ở trên giường nhìn lên nói :"Anh sớm vậy đã dậy rồi sao?"

Cố Tử Thần ném cho cô một cái nhìn, biết rõ sao còn hỏi.

Kiều Tịch Hoàn leo xuống giường, sau đó đi gần tới Cố Tử Thần, rất tự nhiên khom lưng từ phía sau ôm lấy anh, thân mật ghé vào lỗ tai anh nói :"Cố Tử Thần, anh nói xem nếu như tôi đem Cố gia biến thành nơi tối tăm rối loạn. Anh có tức giận hay không."

Cố Tử Thần quay đầu nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười, sau đó đứng thẳng người, vặn vặn người :"Luôn cảm thấy, muốn đại triển quyền cước rồi!"

Cố Tử Thần vẫn không chút biểu cảm.

"Anh trầm mặc coi như là đã thầm chấp nhận." Kiều Tịch Hoàn không chút xấu hổ nói.

Nói xong, liền leo lên giường lăn qua lăn lại tiếp.

Cố Tử Thần lạnh lùng nhìn Kiều Tịch Hoàn, đôi mắt đột nhiên nhíu lại.

Cái gọi là, đại triển quyền cước.

Anh mỏi mắt mong chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro