Q2. Chương 58: Ma cao một thước, Đạo cao một trượng (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi




"Nhưng cho dù có cái video này, cũng thể nói Cố Tử Hàn chính là nội gián." Cố Diệu hung hăng nói, chí ít từ trước khi xem, hình ảnh đều không có nhìn ra Cố Tử Hàn tiết lộ cơ mật gì của công ty. Nhưng lại không thể xác định, bởi vì cuộc đối thoại của Cố Tử Hàn và Dụ Lạc Vi cũng có thể đã bị chính sửa, thế nên cũng không thể nói ra nội dung đó bao hàm cái gì.

"Đương nhiên, chỉ cần Dụ Lạc Vi thừa nhận là được." Kiều Tịch Hoàn khẳng định.

Dụ Lạc Vi có thể đứng ra làm người chỉ điểm.

Vừa dứt lời.

Điện thoại Kiều Tịch Hoàn liền reo, cô nhìn điện thoại, còn chưa mở miệng bên tai đã nghe được tiếng hét chói tai của Dụ Lạc Vi :"Kiều Tịch Hoàn, cứu tôi!"

"Dụ Lạc Vi, cô đang ở đâu?" Âm thanh Kiều Tịch Hoàn trở nên gấp gáp.

"Tôi ở núi Thanh Văn. . .A. . ." Bên kia không còn nghe thấy âm thanh nào nữa.

Kiều Tịch Hoàn nhịn không được lớn tiếng kêu bên điện thoại vài câu :"Dụ Lạc Vi, alo, Dụ Lạc Vi. . ."

Không có bất cứ hồi âm nào dư thừa.

Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn chợt trắng bệch.

Cố Diệu nhìn Kiều Tịch Hoàn liền vội hỏi :"Dụ Lạc Vi xảy ra chuyện gì?"

"Con không biết. Chỉ thấy bên trong điện thoại có tranh cãi ầm ĩ. Nhưng không nghe thấy âm thanh của Dụ Lạc Vi nữa." Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Diệu, cố gắng khống chế lại tâm tình.

"Không được để đứt đầu mối từ chỗ Dụ Lạc Vi." Cố Diệu hung hăng nói.

"Được, con lập tức đi xem một chút." Kiều Tịch Hoàn vội vàng nói.

Sau đó không đợi Cố Diệu nói thêm gì, Kiều Tịch Hoàn liền chạy ra ngoài, vừa đi vừa gọi điện thoại.

Trước gọi cho vệ sĩ bảo vệ Cố Tử Tuấn và Dụ Lạc Vi.

Cố Tử Tuấn đã về biệt thự nghỉ ngơi, Kiều Tịch Hoàn liền kêu vệ sĩ rút lui, nhưng cũng không trả lại cho Tiêu Dạ. Mà kêu mấy người bọn họ đi theo Dụ Lạc Vi, Dụ Lạc Vi rất có thể sẽ thành đối tượng bị tấn công. Cái gọi là giết người diệt khẩu, đối với một người then chốt là Dụ Lạc Vi, lại thêm Cố Tử Hàn luôn suy nghĩ cẩn thận không một khe hở, thì Dụ Lạc Vi chắc chắn sẽ bị giải quyết.

Dụ Lạc Vi lại muốn thông qua Cố Tử Hàn để gả cho Cố Tử Tuấn, cô ta đúng là trời sinh, mặc kệ cô ta và Cố Tử Hàn tiết lộ bí mật công ty có bị phơi ra ánh sáng hay không. Đối với Cố Tử Hàn mà nói, có Dụ Lạc Vi thì cũng có chứng cớ phạm tội của anh ta, lúc có giá trị lợi dụng thì coi như đang nằm trong diện an toàn. Nhưng một khi mất đi giá trị, một ngày anh ta không thể khống chế, thì Dụ Lạc Vi chỉ còn con đường chết.

Cô có chút gọi điện gấp gáp, nhưng bên kia vẫn không ai nghe máy.

Cô mím môi, sắc mặt có vẻ hơi bối rối.

Cô vội vã đi về phía thang máy, liền đụng phải Diệp Mị.

Diệp Mị nhìn thần sắc Kiều Tịch Hoàn, nhíu mày :"Cô có vẻ rất gấp?"

Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Diệp Mị :"Cố Tử Hàn ở đâu?"

"Phòng làm việc." Diệp Mị nói.

"Giúp tôi gửi lời cho anh ta." Kiều Tịch Hoàn nhìn Diệp Mị :"Lời trời tuy thưa nhưng khó lọt."

Diệp Mị khẽ giơ khóe miệng lên.

"Tôi nghĩ cô cũng biết, tôi là đang nói cái gì." Kiều Tịch Hoàn mặt không chút thay đổi.

Đúng lúc thang máy đến.

Kiều Tịch Hoàn đi vào thang máy, gọi điện cho Võ Đại, kêu Võ Đại ở cửa đợi cô.

Cô đi tới cửa chính, suy nghĩ một chút, liền gọi cho Doãn Tường, kêu anh ta nhanh xuống lầu.

Võ Đại nhìn Kiều Tịch Hoàn đứng ở cửa, mở cửa sổ ra nói :"Không lên xe?"

Kiều Tịch Hoàn chuyển mắt nhìn Doãn Tường vội vội vàng vàng từ cao ốc Cố thị đi ra, trực tiếp nói :"Anh lái xe, Võ Đại cô ngồi kế bên ghế lái."

"Ah." Võ Đại rời khỏi vị trí lái xe, đi vào ngồi cạnh ghế lái.

Kiều Tịch Hoàn ngồi ở đằng sau.

"Đi đâu?" Doãn Tường hỏi.

"Núi Thanh Văn." Kiều Tịch Hoàn rõng rạc nói :"Dùng tốc độ nhanh nhất."

"Được."

Vừa nói xong, xe đã lao vút đi.

Kiều Tịch Hoàn có thể khẳng định, Cố Tử Hàn đang muốn hủy diệt chứng cứ.

Nếu không phải Cố Tử Tuấn thông minh, căn bản cũng sẽ không tra ra được manh mối từ Cố Tử Hàn.

Cho nên chuyện bây giờ uy hiếp nhất đối với anh ta chính là phải giải quyết Dụ Lạc Vi. Bởi vậy xem ra Cố Tử Hàn đã giải quyết xong hết thảy mọi lo lắng.

Đôi mắt đột nhiên căng thẳng.

Nhớ tới đêm qua Cố Tử Tuấn tìm cô nói chuyện.

Khi đó cô mới vừa nằm trên giường đang chuẩn bị ngủ, liền nhận được tin nhắn của Cố Tử Tuấn, kêu cô tới phòng cậu ta.

Cô nghĩ, Cố Tử Tuấn rốt cuộc nghĩ thông suốt.

Cô mím môi, né tầm mắt của mọi người trong nhà, đi đến phòng Cố Tử Tuấn,

Cố Tử Tuấn ngồi trên ghế sofa, lần đầu tiên có cảm giác nghiêm túc, nửa điểm nhố nhăng cũng không có.

Cậu ta nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Tôi không có mất trí nhớ."

"Tôi cũng đoán ra." Kiều Tịch Hoàn mím môi, tự nhiên ngồi ở bên cạnh cậu ta.

"Kiều Tịch Hoàn chị thực sự rất thông minh." Cố Tử Tuấn nói.

Kiều tịch Hoàn gật đầu, cô chưa bao giờ phủ nhận trí thông minh của mình.

"Buổi tối đó người tôi nhìn thấy là anh hai tôi, Cố Tử Hàn." Cố Tử Tuấn cúi thấp đôi mắt xuống :"Anh ta muốn giết tôi."

". . ." Kiều Tịch Hoàn không nói gì, dường như đều nằm trong dự đoán.

"Tôi ghi âm lại một đoạn video, tôi vốn dĩ không tin, cho tới khi tôi nhìn lại đoạn video kia, mới biết được thì ra lòng dạ anh hai tôi lại độc ác như vậy." Cố Tử Tuấn quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn :"Buổi tối hôm đó, tôi làm bộ uống say sau đó quấn lấy Dụ Lạc Vi kêu cô ta đưa tôi về nhà. Nhưng tới chỗ con phố nhỏ ở gần quảng trường thương mại Dụ Lạc Vi vội vàng xuống xe. Vì vậy tôi liền đi theo, trước đó tôi đã chuẩn bị một chiếc cameras mini rồi cài vào túi quần jeans bên ngoài. Có một khoảng thời gian tôi cùng đám bạn rất thích chơi kiểu đó, có chiếc cameras đó trong phòng nhảy có thể giúp chúng tôi nhìn ở dưới. Tôi cũng nghĩ nếu tôi có gặp phải nguy hiểm gì, nó cũng có thể giúp tôi lưu lại chút chứng cứ."

Kiều Tịch Hoàn mím môi.

Cố Tử Tuấn làm việc coi như có kế hoạch, không phải chỉ khư khư cố chấp làm mà không để ý tới hậu quả.

"Hơn nữa trước đó, tôi còn báo cảnh sát, nói sau đường phố đó có người đánh lộn. Tôi nghĩ nếu quả thật có gặp phải nguy hiểm gì, cảnh sát xuất hiện có thể cứu lấy tính mạng của tôi. Tôi thực sự rất sợ chết." Cố Tử Tuấn nói, khóe miệng tựa hồ còn nở nụ cười, có chút châm chọc :"Không nghĩ tới tôi thực sự sống bởi vì đã cảnh giác."

Kiều Tịch Hoàn vẫn ngồi im.

Cố Tử Tuấn đem đoạn Video đó đưa cho Kiều Tịch Hoàn, nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Tôi biết chị rất muốn, cuối cùng làm như thế nào là tùy chị, tôi không muốn nhúng tay vào chuyện của các người. Tôi cảm thấy, cái này vốn dĩ đã vi phạm vào phong cách sống của tôi, mà tôi thì lại theo một chủ nghĩa hưởng lạc. Là một người cầu mong hòa bình, tôi cuối cùng cảm thấy xã hội này thực sự rất hoàn mĩ, vô cùng hài hòa. Tôi không thích việc này ảnh hưởng tới giá trị mĩ quan của tôi. Mà đây chỉ là vì tôi rất ghét vào công ty, bởi vì tôi rất ghét tham gia vào những chuyện này, chị lừa gạt tôi."

Kiều Tịch Hoàn nhận video, nhìn Cố Tử Tuấn, cuối cùng vẫn là không nhịn được mà hỏi :"Do dự lâu như vậy, vì sao lại đưa cho tôi?"

"Không biết. Có thể do chị phái người đến bảo vệ tôi, nên tôi chỉ muốn đưa cái này cho chị. Tôi thực sự không biết có phải hay không chị đã biết tôi giả bộ mất trí nhớ, nhưng cuối cùng tôi cảm giác được chị luôn đứng về chính nghĩa. Mà tôi, hẳn cũng là người đứng về chính nghĩa." Cố Tử Tuấn cười cười.

Một giây kia nhìn qua, dường như người đàn ông này tựa như ánh mặt trời.

Một người sống trong một cuộc sống vàng son, nhưng đáy lòng lại rất sạch sẽ.

Kiều Tịch Hoàn đem usb chưa video thả lên lòng bàn tay :"Tôi sẽ không tổn thương người vô tội, đây là nguyên tắc làm người."

"Dụ Lạc Vi thì sao?" Cố Tử Tuấn đột nhiên hỏi.

"Cô ta không phải vô tội."

"Thế nhưng lúc tôi suýt bị hại chết, cô ta lại cực lực ngăn cản Cố Tử Hàn." Cái này có lẽ là vì lý do nào đó, mấy ngay anh ta ở trong viện đều là Dụ Lạc Vi ở lại chăm sóc cho anh ta.

"Thế nhưng cô ta vi phạm pháp luật, vi phạm luật pháp thì để chi luật pháp trừng trị. Bằng không xã hội này sẽ không bao giờ có người sống tốt." Kiều Tịch Hoàn nói rõ.

Cố Tử Tuấn mấp máy môi, muốn nói cái gì, nhưng rồi đành phải thỏa hiệp.

Anh ta nhún vai, không muốn lại bị cuốn vào chuyện này.

Kiều Tịch Hoàn cũng không nói thêm, cầm usb rời khỏi.

Cô chưa bao giờ thích ép buộc người khác làm bất cứ chuyện gì, bởi vì dưa hái xanh sẽ không ngọt.

Cô khẽ nâng đôi mắt lên, từ trong ký ức đột nhiên thanh tỉnh, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Thời gian trôi qua, xe đã chạy đến vùng ngoại thành.

Đường Thanh Văn Sơn trước nay rất hẻo lánh, cô nghĩ không phải do bị người khác dụ dỗ, Dụ Lạc Vi nhất định sẽ không đi đến đây.

Xe lái rất nhanh, cho dù con đường ở nông thôi rất chật hẹp, Doãn Tường cũng lái xe rất thành thạo.

Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.

Đột nhiên, phía trước cách không xa mấy có một chiếc xe màu đen bị tai nạn, Kiều Tịch Hoàn chợt ngẩn cả người nói :"Doãn Tường dừng xe."

Doãn Tường đạp phanh xe lại.

Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa xe ra, nhìn thấy ở ven đường chiếc xe bị lật nghiêng, bên trong không hề có người.

Cô nhìn xung quanh một chút.

Bỗng nhiên phía trước không xa nhìn thấy một chiếc xe màu đen rất nhanh rời đi.

"Doãn Tường, đuổi theo chiếc xe trước mặt." Kiều Tịch Hoàn nói lớn tiếng, vội vã ngồi lại trên xe.

Doãn Tường khởi động xe, đạp chân ga phóng lên.

Chiếc xe trước mắt lái rất nhanh, ở trên con đường chật hẹp này điên cuồng phóng.

Doãn Tường tựa hồ rất thích cái cảm giác đuổi theo, toàn bộ trên mặt đều là vẻ hưng phấn.

Cho dù sắc mặt Võ Đại cùng Kiều Tịch Hoàn đã có chút trắng bệch.

Xe phóng nhanh về phía trước, khoảng cách càng ngày càng gần.

Doãn Tường chuyển tay lái, đạp chân ga lần thứ hai, hoàn toàn không chút do dự cùng chần chừ, hoàn hảo vượt qua chiếc xe đen phía trước, hung hăng chặn ở trước mặt ô tô đen kia.

Chiếc xe đen đó thắng gấp một cái.

Sau khi mở cửa xe, có tới ba người đàn ông, trên mặt mang theo vẻ xấu xa.

Kiều Tịch Hoàn nhìn những người kia :"Võ Đại, có thể giải quyết được không?"

"Thử mới biết được."

Nói xong liền xuống xe, khởi động gân cốt một giân, cùng ba người đàn ông trước mặt, chạm một cái liền bùng nổ.

Kiều Tịch Hoàn nhìn một màn đánh nhau kịch liệt, cả người từ trên xe len lén đi xuống, tránh khỏi ánh mắt của bọn họ, chuyển hướng đi về chiếc xe phía trước.

Cước bộ của cô vừa chạm đến cửa xe, đột nhiên một người đàn ông từ bên trong bước ra, vẫn là khuôn mặt xấu xa, vóc người khôi ngô.

Cô sợ hại cắn môi, lui về phía sau một bước.

Một giây sau, cô dường như nhìn thấy được bên trong có một túi vải lớn, hình dạng của chiếc túi vải dường như có người nằm trong đó.

Trong lòng cô khẽ cứng lại, nhìn người đàn ông trước mặt, hiện tại Võ Đại cách cô 10 bước, hơn nữa Võ Đại lại đang đánh nhau cùng ba người khác. Căn bản là không thể phân thân được, cô hét chói tai còn có thể khiến Võ Đại bị phân tán lực chú ý, không cẩn thân sẽ bị thương.

Cô cắn môi, khống chế lại âm thanh của mình, nhìn người đàn ông trước mắt càng lúc càng gần cô, nắm tay hung hăng hướng vào đầu của cô.

Cô nghĩ muốn quyền này mà đánh xuống, khả năng bản thân cách cái chết không xa.

Trong lòng toát mồ hôi lạnh.

Cả người như đi lạc chỗ nào, phảng phất không nhúc nhích được!

Cô cắn môi, nhắm chặt mắt lại.

Người đàn ông trước mặt đột nhiên bị một bóng dáng khác hung hăng túm lại. Còn chưa kịp chuẩn bị, một nắm đầm liền giáng xuống bụng người đàn ông kia, người đàn ông kia liền lùi về sau vài bước. Trực tiếp dựa vào cửa xe, một quyền kia có vẻ rất mạnh, mạnh đến kinh người.

Kiều Tịch Hoàn chợt quay đầu, nhìn Doãn Tường lạnh lùng xuất hiện ở trước mặt cô, hơn nữa thuận thế đem cô bảo vệ phía sau người.

Doãn Tường vừa đánh nhau sao?!

Nhìn tư thế, có lẽ vậy.

Cô cắn môi, hiện tại không nghĩ nhiều như vậy.

Chỉ thấy Doãn Tường từng quyền từng quyền, chuẩn xác mà có lực đang đánh nhau cùng đối phương.

Kiều Tịch Hoàn khống chế hô hấp, bản thân lần nữa hướng phía xe ô tô đen kia đi tới.

Cô bò lên xe, dùng sức kéo túi vải ra.

Dụ Lạc Vi.

Toàn thân đều bị thương, trên mặt đã bị sưng không còn nhìn được ra hình dạng gì.

Cô sờ vào trước mũi, thật tốt, cô ta vẫn còn thở.

Hiện tại cũng không thể quan tâm được quá nhiều, nâng Dụ Lạc Vi lên, kéo cô ta về phía xe của cô.

Dụ Lạc Vi vẫn hoàn toàn trong trạng thái hôn mê, căn bản không có một chút sức lực nào.

Cô cố gắng hết sức mới có thể đem Dụ Lạc Vi kéo ra khỏi chiếc ô tô, sau đó từng bước một chật vẫn đỡ cô ta đi về phía xe ô tô của cô.

Cô cắn răng, vào lúc này không thể thả dù chỉ một giây.

Kiều Tịch Hoàn đi rất chậm, kéo một người như vậy, cô không thể bước lớn được! Cô thật hận không thể khiến thể lực của bản thân mạnh hơn một chút, nếu có thể giống như Võ Địa vậy!

Mồ hôi của cô cứ thế theo trán đi xuống, không chỉ là lao lực, tim đập ở tần xuất cũng rất nhanh. Ở trong hoàn cảnh hiểm ác thế này, cô thực không biết bản thân có thể hay không đem Dụ Lạc Vi kéo đến trước xe của mình. . .

Đột nhiên.

Kiều tịch Hoàn dường như nghe được tiếng Võ Đại kêu lên một tiếng :"Kiều Tịch Hoàn cẩn thân!"

Lời nói Võ Đại vẫn còn ở bên tai, cũng cảm giác được phía sau lưng mình có một cảm giác đau đớn mạnh liệt. Dường như một quyền giáng xuống có lực, mạnh đến nỗi cô đang đỡ Dụ Lạc Vi, liền trực tiếp nhào về phía trước. Một khắc kia ngã xuống đất, sau lưng còn bị một người đàn ông hung hăng đạp cho một cước.

Đau quá!

Kiều Tịch Hoàn cau mày, nghiến răng nghiến lợi.

Cô thậm chí cảm nhận được khoéo xương của cô như bị đạp gẫy, một giây kia nước mắt không chút khống chế cứ thế chảy xuống.

Cô quay đầu, nhìn bàn chân dầy cộm nặng đè lên đầu cô, đột nhiên bàn chân kia bị nới ra, cô nhìn Doãn Tường ôm cổ người kia, đem hắn kéo lui về phía sau một bước, văng ra ngoài.

Doãn Tường vội vã chạy tới đỡ Kiều Tịch Hoàn, đỡ Dụ Lạc Vi lên, nhanh chóng đi về phía xe nhỏ, rất gấp gáp. Dùng một lực rất mạnh đem hai người bọn họ đẩy tới ngồi về phía sau, đóng cửa xe, bản thân thì xoay người đi vào ghế lái trực tiếp lái xe rời khỏi!

"Doãn Tường, còn có Võ Đại!" Kiều Tịch Hoàn thét chói tai, nhìn Võ Đại còn bị hai tên khốn kia vây lấy, có hai người hiện tại đã nằm trên mặt đất. Nhưng rõ ràng hai người kia cũng chưa chết. Cơ thể vẫn còn đang vặn vẹo, không chừng một giây kế tiếp liền sẽ đứng dậy, sau đó vây lấy Võ Đại.

"Tôi trước đưa hai người đến chỗ an toàn." Doãn Tường lạnh lùng nói.

Xe hoàn không không ngừng lại, cứ thế tiến lên phía trước.

"Doãn Tường, anh dừng xe cho tôi!" Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói, cho dù hiện tại toàn thân đau muốn chết, thế nhưng Võ Đại vẫn còn ở đó một mình!

1 chọi 4.

Rõ ràng 4 người, không thể đánh nổi lại.

Chân mày Doãn Tường không hề nhúc nhích lấy một cái, một giây kia luôn nghiêm túc, khiến Kiều Tịch Hoàn cảm thấy cô căn bản không thể hiểu được người đàn ông này!

Cô rống giận, trên miệng còn mang theo uy hiếp :"Doãn Tường, anh không nghe tôi nói sao?!"

"Hiện tại, không thể nghe cô."

"Anh sợ chết?!"

"Tôi sợ không thể bảo vệ tốt cho cô!" Doãn Tường hung hăng nói.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra :"Tôi không cần anh bảo vệ, tôi hiện tại yêu cầu anh đi cứu Võ Đại!"

"Nhiệm vụ chính của tôi là bảo vệ tốt cho cô." Doãn Tường từng câu từng chữ nói, dường như cũng chính là nhắc nhở mình, biểu tình trên mặt càng thêm dữ tợn.

Kiều Tịch Hoàn nhìn chằm chằm Doãn Tường, nhìn anh ta bây giờ hoàn toàn không giống với Doãn Tường lúc bình thường.

Cô cắn môi.

Nhìn anh ta, hung hăng mà nhìn.

"Tôi muốn báo án!" Kiều Tịch Hoàn lấy điện thoại ra.

"Không thể báo án!" Doãn Tường đột nhiên lớn tiếng nói.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta, cả người sững sờ.

"Không thể báo án, hiện tại không được báo án!" Doãn Tường mỗi chữ mỗi câu nói :"Tin tôi một lần, không được báo án."

"Thế nhưng Võ Đại. . ."

"Cô bây giờ báo án, cảnh sát có dùng tốc độ nhanh nhất cũng thể tới kịp! Ngược lại có thể khiến chuyện thay đổi đến mực phức tạp. Nhỡ Võ Đại không may giết người, cũng không ai có thể giải thích đó có phải là do tự vệ hay không." Doãn Tường hung hăng nói.

Kiều Tịch Hoàn mím môi.

Luôn cảm thấy Doãn Tường suy nghĩ lô-gích, rất có sức thuyết phục.

Cho dù tìm không được điểm thuyết phục kia.

Cô cắn môi, trong lòng lo lắng muốn chết, cô bóp chặt điện thoại di động, cơ thể run run.

Xe đi với tốc độ nhanh nhất, Doãn Tường đưa Kiều Tịch Hoàn cùng Dụ Lạc Vi vào nội thành. Sau đó trực tiếp đưa hai người lên một chiếc taxi, để Kiều Tịch Hoàn ngồi vào trước xong cõng Dụ Lạc Vi ngồi vào. Thậm trí là trực tiếp ném vào ghế ngồi phía sau. Không ngừng dù chỉ một giây, lại lên xe trực tiếp rời khỏi, xe một đường tăng tốc, tốc độ nhanh đến kinh người, phảng phất trong nháy mắt liền biến mất.

Kiều Tịch Hoàn nhìn theo hướng đuôi xe biến mất, đôi mắt căng thẳng, nhìn tài xế taxi nói :"Tới bệnh viện trung tâm thành phố."

Xe taxi đến nơi.

Bệnh viên trung tâm thành phố đã sớm có bác sĩ đứng ở cửa, vừa đến, Dụ Lạc Vi được đoàn người đưa thẳng vào phòng cấp cứu.

Toàn bộ trên đường, Kiều Tịch Hoàn vẫn luôn kiểm tra hô hấp của Dụ Lạc Vi, vẫn bình thường, xem ra không bị tổn thương nhiều quá.

Cô ngồi ở hành lang, phía sau lưng đau muốn chết, lúc này cũng không có tâm tư mà phản ứng cái gì. Cô vẫn cố gắng ngồi thẳng tắp, hẳn không có tổn thương đến xương đi.

Cô dựa vào hành lang, yên lặng nhìn dòng chữ cấp cứu.

Điện thoại đột nhiên vang lên.

Cô nhìn điện thoại, nhíu mày một cái :"Chào cô, Kiều tiểu thư."

Bên kia truyền đến âm thanh cung kính của vệ sĩ.

"Không phải bảo các anh bảo vệ tốt Dụ Lạc Vi sao? Các anh biết không, Dụ Lạc Vi xém chút nữa thì chết."

"Xin lỗi Kiều tiểu thư, chúng tôi vẫn luôn đi theo Dụ tiểu thư, nhìn cô ta lên một chiếc xe đen, chúng tôi cũng lập tức đuổi theo. Đột nhiên bị một chiếc xe đen khác chặn lại, xảy ra chút tai nạn xe cộ, khiến tranh cãi hỗn loạn trên đường trong nội thành. Sau đó bị đưa tới đồn cảnh sát, hiện tại mới từ chỗ cảnh sát đi ra, nên mới có thể gọi điện thoại được. Mất dấu Dụ tiểu thư, thực sự xin lỗi." Bên kia xin lỗi.

Kiều Tịch Hoàn không cần nghĩ cũng biết, Cố Tử Hàn nếu dám hạ thủ, khẳng định đã nghĩ xong cách tách mấy người vệ sĩ này.

Dụ Lạc Vi, người phụ nữ này, thực sự không có an toàn, mà chỉ toàn nguy hiểm.

Trong lòng đủ loại lửa giận, cô đè lại âm thanh nói :"Được rồi, các anh bây giờ lập tức đến bệnh viện trung tâm thành phố, phòng cấp cứu ngoại khoa. Tôi ở chỗ này chờ các anh."

"Vâng, chúng tôi lập tức tới."

Kiều Tịch Hoàn cúp điện thoại.

Cố Tử Hàn, người làm điều ác chung quy sẽ gặp quả báo!

Cô nắm chặt ngón tay, một mình đợi ở đó, nhìn phòng cấp cứu. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh lúc bọn họ rời đi, Võ Đại một mình đơn độc!

Cô cắn chặt răng, yên lặng chịu đựng, đủ loại tâm tình ào tới.

Không lâu sau, 4 người vệ sĩ đã chạy tới.

Kiều Tịch Hoàn liếc mắt nhìn bọn họ, bọn họ vội vã cúi đầu.

Kiều Tịch Hoàn cũng không còn tâm tư mà đi nói chuyện với bọn họ, mấy người liền yên lặng chờ đợi ở đó.

Thật lâu sau, ngọn đèn trong phòng cấp cứu tắt.

Bác sĩ đi ra nói :"Bệnh nhân không có nguy hiểm gì đến tính mạng, trên người cũng chỉ là bị thương chút ngoài da. Có lẽ do sợ hãi quá độ, hiện tại đã thanh tỉnh, có điều cảm xúc vẫn chưa được ổn định. Người nhà phải cố gắng khuyên giải."

"Được." Kiều Tịch Hoàn vội nói.

Hoàn hảo, chỉ bị thương ngoài da.

Cô mím môi, nhìn y ta đẩy Dụ Lạc Vi ra, Dụ Lạc Vi nhìn Kiều Tịch Hoàn. Vốn dĩ còn đang yên tĩnh, cả người lập tức liền kích động. Cô ta nắm lấy cánh tay Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói :"Có người muốn giết tôi, muốn giết tôi . . "

"Bình tĩnh một chút." Kiều Tịch Hoàn nói.

Y ta cũng nhíu mày một cái :"Cô không nên lộn xộn, bình truyền nước sẽ bị rớt."

Dụ Lạc Vi cầm lấy tay Kiều Tịch Hoàn, hung hăng dùng sức, không dám buông ra dù chỉ một chút.

"Cô bình tĩnh một chút, tôi hiện tại đã phái người đến bảo v ệ cô, cô sẽ không có việc gì."

"Chị đừng nên rời bỏ tôi." Dụ Lạc Vi bắt lấy cánh tay Kiều Tịch Hoàn, tựa như nắm được cọng rơm cứu mạng, nơm nớp lo sợ nhìn cô. Cơ thể có lẽ bởi vì vẫn còn trong trạng thái hoảng sợ, không ngừng run rẩy.

"Tôi hiện tại sẽ không rời đi, cô buông tay trước." Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

Dụ Lạc Vi lúc lâu sau mới thả tay Kiều Tịch Hoàn ra, sau đó ánh mắt không chớp nhìn cô, chỉ sợ cô đột nhiên rời khỏi.

Sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm vậy.

Kiều Tịch Hoàn mặt lạnh nhìn người phụ nữ trước mặt, nhìn cô ta hoảng loạn.

Nội tâm của cô không có chút phập phồng, đối với Dụ Lạc Vi như vậy cũng không có bất cứ điều gì để thương tiếc. Cô ngồi ở trên ghế sofa phòng bệnh, hiện tại chỉ lo lắng cho Võ Đại, lo lắng cô ấy.

Cô nhíu nhíu mày.

Điện thoại vào thời khắc ấy đột nhiên vang lên, Kiều Tịch Hoàn lại càng hoàng sợ, cô vội vã bắt máy :"Doãn Tường."

"Võ Đại không có chuyện gì, tôi hiện tại mang cô ấy đến bệnh viện." Âm thanh bên kia tựa hồ có chút suy yếu.

"Được, cám ơn anh Doãn Tường."

"Được." Bên kia cúp điện thoại.

Kiều Tịch Hoàn nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Thật tốt, không có chuyện gì.

Cô để cho bản thân yên lặng như thế trong chốc lát.

Lần đầu tiên có cảm giác như trải qua sinh tử, cho nên toàn bộ nội tâm vẫn còn phấn khởi, trái tim không ngừng nhảy kịch liệt.

Cô hít một hơi thật sau sau đó cầm điện thoại lên.

"Ba."

"Tìm được Dụ Lạc Vi rồi?" Bên kia truyền đến âm thanh có chút gấp.

"Tìm được, nhưng tinh thần bây giờ có chút không ổn định, không thích hợp để đặt câu hỏi."

"Con bây giờ lập tức về nhà, ta có chuyện cần nói."

"Vâng." Kiều Tịch Hoàn cúp máy.

Cô nghĩ, có thể kế hoạch vốn đề ra lại có biến động.

Cô xoay người muốn đi.

"Kiều Tịch Hoàn, chị đi đâu vậy?!" Dụ Lạc Vi nhìn động tĩnh của Kiều tịch Hoàn, không ngừng thét chói tai.

"Tôi đi đâu không cần thông báo với cô."

"Chị không phải nói sẽ không rời khỏi sao?!"

"Cho tôi một lý do, vì sao tôi không được rời khỏi?!" Kiều Tịch Hoàn châm chọc nói :"Có thể cứu được cô, cô nên cảm thấy may mắn."

"Kiều Tịch Hoàn, chị không nên rời đi, tôi xin chị đừng đi, có người muốn hại tôi. . ."

"Cố Tử Hàn muốn hại cô, là cô gieo gió gặt bão." Kiều Tịch Hoàn nói thẳng ra tên 'Có người' kia, hơn nữa là khẳng định.

Dụ Lạc Vi cắn môi, Kiều Tịch Hoàn chắc chắn biết hết chân tướng rồi, cô ta âm thầm cấu kết với Cố Tử Hàn bán đứng Kiều Tịch Hoàn.

"Bên ngoài có vệ sĩ, nếu như cô không đi loạn, tạm thời sẽ không có nguy hiểm."

Ném xong câu tiếp theo, không quay đầu mà rời khỏi.

Dụ Lạc Vi há miệng, cũng không có phát ra âm thành nào.

Một giây kia cảm giác bản thân cô ta không có bất cứ lý do gì để gọi Kiều Tịch Hoàn lại.

Kiều Tịch Hoàn đi về phía cửa, lần nữa đối với vệ sĩ dặn dò sau đó rời khỏi bệnh viện.

Cô ngồi xe taxi, một đường yên lặng trở về Cố gia biệt thự.

Đi vào phòng khách, người giúp việc nhìn cô, liền vội vàng tiến lên :"Đại thiếu phu nhân, lão gia gọi cô lên thư phòng."

Kiều Tịch Hoàn gật đầu một cái, đi về phía thư phòng của Cố Diệu, gõ cửa.

"Vào đi."

Kiều Tịch Hoàn đẩy cửa vào.

Bên trong căn phòng ngoại trừ có Cố Diệu, còn có Cố Tử Hàn.

Cố Tử Hàn nhìn cô một cái, Kiều Tịch Hoàn khẽ dừng mắt một chút, nhìn Cố Diệu trực tiếp nói :"Ba, Dụ Lạc Vi không có chuyện gì, ngoài trầy da."

Nhìn Cố Diệu nói nhưng thực chất là nói cho Cố Tử Hàn nghe.

Cố Tử Hàn nắm chặt ngón tay, không nói gì.

"Được, ta biết rồi." Cố Diệu gật đầu, so với trước kia ở công ty, rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều :"Bây giờ tìm con trở về là có chuyện khác, con ngồi trước đi."

"Vâng." Kiều Tịch Hoàn ngồi đối diện Cố Diệu, bên cạnh Cố Tử Hàn.

"Về chuyện tiết lộ bí mật công ty, Tử Hàn thừa nhận là nó làm." Cố Diệu mở miệng.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Hàn.

Nhanh như vậy đã thừa nhận?!

Có lẽ một giây kia Dụ Lạc Vi bị thất thủ, anh ta đã nghĩ tới, coi như bản thân không thừa nhận, cũng không thể cứu vãn được gì.

"Đúng, là con làm, con sẽ gánh chịu tất cả hậu quả." Cố Tử Hàn bình tĩnh nói.

"Chú hai tại sao lại muốn làm vậy? Thậm chí còn muốn giết cả em trai ruột của mình?" Kiều tịch Hoàn hỏi, biết rõ vẫn hỏi.

Thế nhưng Cố Diệu cần đáp án này.

Cố Tử Hàn cúi thấp mắt xuống, nhìn Cố Diệu nói :"Bởi vì con không cam lòng, con bỏ ra nhiều như vậy vì lo cho gia đình, vì Cố thị bỏ ra nhiều công sức như vậy. Bất kể là lúc Cố Tử Thần còn quản lý ở công ty, cho tới khi đột nhiên Kiều Tịch Hoàn xuất hiện. Con đều cảm thấy bản thân mình không đáng một đồng, ba nhiều năm như vậy, coi như ba đem con hỗ trợ lên đến địa vị như bây giờ. Thế nhưng sâu trong thâm tâm ba, ba từng thừa nhận con sao?"

Cố Diệu trầm mặc không nói gì, nhưng sắc mặt rõ ràng không tốt lắm.

"Ba, con tiết lộ cơ mật cho địa ốc Hồng Phúc, một mặt để chèn ép Kiều Tịch Hoàn, khiến ba đối với Kiều Tịch Hoàn thất vọng. Sau đó sẽ thừa nhận sự tồn tại của con, ở phương diện khác cũng là vì không muốn cho Hoàn Vũ có thể nhận được hạng mục này. Nhiều người cạnh tranh, nhiều hơn một phần cơ hội, con biết ba không thích Tề Lăng Phong, cho nên nghĩ muốn chặn đi thực lực của anh ta. Con chỉ muốn bản thân ở công ty có thể phát triển, hơn nữa con và địa ốc Hồng Phúc Tuần Phú Xuyên đặt ra ba điều quy ước. Nếu như hạng mục này bọn họ đến tay, sẽ chia cho chúng ta 50% lợi nhuận, không những có lợi, lại không mất tiền vốn, con cảm thấy đây cũng là một cách tính toán."

"Con có nghĩ tới không, nếu con làm ăn như vậy, là phạm pháp. Là phạm tội thương nghiệp!" Cố Diệu đột nhiên nổi giận.

"Con biết, nhưng con muốn ba thừa nhận con. Con cảm thấy coi như có phạm pháp, con cũng cam tâm tình nguyện." Cố Tử Hàn rõng rạc nói.

Cố Diệu nén giận :"Tử Tuấn thì sao? Cũng bởi vì phát hiện bí mật của con, mà con muốn giết người diệt khẩu."

"Con thừa nhận chuyện Tử Tuấn là con làm sai, lúc đó quá xung động. Con chỉ nghĩ đến kết quả, không nghĩ đến sẽ tạo thành hậu quả như vậy. Có điều một giây kia Tử Hàn con liền hối hận, bây giờ nghĩ lại cũng đều là sợ hãi, thật tốt lúc đó không có gây ra. Bằng không con nghĩ bản thân cũng sẽ không thể tha thứ cho chính mình." Cố Tử Hàn nói xong, sắc mặt còn đem theo chút biến hóa.

Một giây kia nhìn qua, thực sự hối hận không thôi.

Cố Diệu hung hăng nhìn anh ta, toàn bộ hô hấp thở ra nặng nề, tựa hồ đang cố gắng khống chế chính mình để không bùng nổ.

"Con nói con làm sao mà gánh chịu hậu quả?" Thật lâu, chỉ còn lại những câu hỏi cho Cố Tử Hàn.

"Con biết hiện tại trên tay Kiều tịch Hoàn đều có chứng cứ phạm tội của con, bao gồm cả nhận chứng. Con ngoại trừ đi tự thú, còn có lựa chọn khác sao?!" Cố Tử Hàn có chút tự giễu cười :"Đến bây giờ, con quả nhiên vẫn không bằng Kiều tịch Hoàn. Mọi thứ đều bị cô ta đặt bẫy, từng chút một bị cô ta tính kế. Chỉ là Kiều Tịch Hoàn, cô biết rõ chuyện sẽ phát sinh, vì sao không ngăn cản? Cô chắc cũng nghĩ như tôi, cố ý muốn kéo tôi xuống ngựa đúng không?!"

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Hàn.

Đến lúc này, Cố Tử Hàn còn đem mẫu thuận ném lên người cô.

Cô cười nhạt, nhìn Cố Tử Hàn giải thích :"Tử Hàn, anh đánh giá tôi quá cao rồi. Trước đây nếu biết anh đang âm thầm thao túng, tôi đã sớm nhắc nhở anh, tôi chỉ là không biết là anh mà thôi."

"Phải không?" Cố tử Hàn châm chọc cười.

Anh ta lại cảm thấy, người phụ này từ lúc bắt đầu đã biết rõ.

"Phải." Kiều Tịch Hoàn khẳng định.

Cố Tử Hàn cười đến trào phúng, anh ta nhìn Cố Diệu :"Ba, con chỉ là rất hối hận, đến bây giờ, con làm nhiều như vậy, vẫn không được ba tán thành. Chờ con tự thú xong, gặp lại không biết qua bao nhiêu năm lao ngục, có lẽ đến lúc con ra, mọi thứ đều sẽ thay đổi đến trời long đất lở. Con không có tự tin như Kiều Tịch Hoàn vậy, vừa ra tù đã có thể hoàn toàn thích ứng cũng như nhanh chóng tiếp nhận công việc, con nghĩ lúc đó, thiên hạ phải là của Kiều Tịch Hoàn."

"Tôi chỉ vì ba, vì Cố gia này mà làm việc thôi." Kiều Tịch Hoàn giải thích.

"Tôi không cảm thấy thế." Cố Tử Hàn cười nhạt.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Hàn, tên đàn ông này, cố ý kích thích Cố Diệu cùng cô mâu thuận đây mà. Hơn nữa mở mịt xong nói trắng ra, anh ta vào ngục giam xong thì xí nghiệp Cố thị sẽ là thiện hạ của Kiều Tịch Hoàn, không ai có thể làm gì cô!

Mà Cố Diệu rất bài xích người khác họ quản lý Cố thị.

Kiều Tịch Hoàn có thể đi đếm bây giờ, đã là chuyện đầu tiên.

Trong lòng Kiều Tịch Hoàn căng thẳng.

Quả nhiêm, chuyện cũng không thuận lợi như cô tưởng tượng.

Cố Diệu nhìn bọn họ, uống một ngụm trà :"Không thể nói như thế, mọi người đều là người một nhà."

Kiều Tịch Hoàn nhướng mày.

Cố Diệu nói những lời này tuyệt đối không phải là giúp cô.

Cô cảnh giác nhìn ông ta, ngay cả con ngươi cũng không nhúc nhích một cái.

Cố Diệu thở dài :"Nói cho cùng, chuyện xảy ra như vậy cũng là tại ta làm không đúng."

Cố Diệu bắt đầu đem trách nhiểm đẩy lên người mình.

Kiều Tịch Hoàn nhíu chặt mày.

"Nhiều năm như vậy là ta không để mắt đến con, trước đây năng lực của anh cả con quá mạnh, ta quen với cách nó làm việc, cho nên đối với con cũng không tránh khỏi vô tâm. Đã xảy ra chuyện như thế, tuy là cảm thấy không nên nhưng con đã biết sau rồi. Cũng không tính là quá nghiêm trọng, ta nghĩ con cũng không dám tái phạm!" Cố Diệu nhìn Cố Tử Hàn.

Cố Tử Hàn nhìn ông ta, gật đầu :"Đã trải qua lần này, con cũng đã nhận được giáo huấn, sẽ không lại để ba thất vọng."

"Đã như vậy." Cố Diệu trực tiếp nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Chuyện này, trong bộ phận chúng ta giải quyết là được rồi, là người một nhà không có ai muốn chứng kiến bất cứ ai khổ sở. Hơn nữa Tử Hàn cũng không có tạo ra hậu quả gì, cũng không cần truy cứu nữa."

Kiều Tịch Hoàn âm thầm cười nhạt.

Cô biết, sự thực không đơn giản như thế.

Từ lúc cô bước vào cái cửa này, nhìn Cố Diệu với Cố tử Hàn đã biết chuyện này sẽ có biến, sẽ có biến động cực lớn.

Cô thực sự muốn làm càn cười to.

Hai cha con nhà Cố gia, cấu kết với nhau làm việc xấu.

Lão già ông ta có gì, chỉ có nhiều con trai.

Cô khống chế tâm tính, rất nỗ lực mà khống chế, khóe miệng còn nhếch lên chút buồn cười :"Ý ba là chúng ta nên bao che cho tội trạng của chú hai?"

Cô nói ba che.

Bao che chính là cũng phạm tội cùng, bọn họ còn phải phạm tội cùng Cố Tử Hàn, dùng tiền ư?!

Bản thân còn hao tổn nhiều công sức như vậy, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, còn muốn mọi chuyện tan biến hết.

Thực sự là nực cười.

"Coi như chuyện này chưa từng xảy ra." Cố Diệu nói rõ như thể là chuyện đương nhiên.

Pháp luật đối với Cố gia bọn họ là bỏ đi sao?!

Cô bình tĩnh hỏi ông ta :"Vậy bây giờ cơ quan công an lập đội điều tra về phạm tôi thương nghiệp. Nếu nhưng không có chứng cớ, công ty chúng ta phải bồi thường, mà con cũng sẽ phải chịu phạt tương ứng? Ý ba là, để cho con gánh chịu thay chú hai sao?"

"Dĩ nhiên không phải." Cố Diệu cắt đứt :"Dụ Lạc Vi gánh chịu là được.

Dụ Lạc Vi gánh tội.

Kiều Tịch Hoàn trố mắt một giây, nhìn ông ta.

"Dụ Lạc Vi vì 100 vạn, đem phương án của chúng ta bán cho địa ốc Hồng Phúc." Cố Diệu nói thêm :"Hiện tại địa ốc Hồng Phúc cũng đồng ý, người tiết lộ kia là Dụ Lạc Vi, chỉ cần con không nhúng tay vào chuyện này cứ thế mà chấm dứt."

Râu ông nọ cắm cằm bà kia, giá họa cho người khác.

Không cho cô nhúng tay?!

Cha con Cố thị quả nhiên khiến cho cô một lần nữa phải kính phục.

Cô cắn môi, một giây kia không nói lên lời.

Cho nên Dụ Lạc Vi, có phải cô đã từng nhắc nhở qua cô ta, mặc kệ cuối cùng thế nào người bị thương kia, vẫn là rơi vào trên người của cô ta.

Cô ta bây giờ có nói thế nào cũng không thể cãi được.

Cha con Cố thị có năng lực tạo chứng cứ đem toàn bộ câu chuyện đổ lên cô ta!

Cô nhìn cha con Cố thị, một lúc lâu :"Ba, chuyện này dù sao cũng là do nhà chúng ta gây nên trước, con có thể hay không nói ra ý nghĩ của mình."

"Con nói." Cố Diệu nhìn cô.

Biết Kiều Tịch Hoàn thỏa hiệp, Cố Diệu tỏ vẻ thân thiết hơn.

"Bất kể thế nào đem chuyện này làm như chưa từng xảy ra, chí ít những người làm việc trong hạng mục này cũng đã biết. Đối với con mà nói, đối với Tử Tuấn mà nói, chúng con đều bị Tử Hàn làm tổn thương. Nếu quả thật muốn người một nhà sống hài hòa, không hề có vật gì ngăn cản. Ba, ba không cảm thấy hẳn là nên cho Tử Hàn một hình phạt xứng đáng sao?" Kiều tịch Hoàn nói trắng ra.

Thẳng đến nỗi, căn bản chẳng có lý do gì để phản bác.

Bởi vì rất có đạo lý.

Cố Diệu trầm mặc một giây, gật đầu :"Làm chuyện bậy nên phạt, cho dù trong nhà cũng phải phạt."

Cố Tử Hàn lạnh lùng chuyển mắt nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn rất bình tĩnh.

"Thời điểm Tử Hàn tiếp nhận công ty, ta đem 5% cổ phần trên tay của anh cả con đem giao cho con trên danh nghĩa. Hiện tại con chuyển 5% đó cho Tử Tuấn, xem như là bù đắp. Mặt khác, con tạm thời không cần đảm nhiệm chức phó tổng kinh lý Cố thị. Trước đi tới chi nhánh ở Trầm Dương đảm nhận chức tổng giám đốc, nửa năm là thời gian khảo sát. Nếu như thành tích xuất chúng, sẽ suy nghĩ đến việc quay lại. Mà Kiều Tịch Hoàn, đối với bù đắp cho con, ta sẽ không bắt con phải lấy được 10% cổ phần của công ty Hoàn Vũ cũng như lấy được hạng mục của tòa thị chính nữa. Sau khi Tử Hàn rời đi, bổ nhiệm con làm trợ lý tổng giám đốc Cố thị, tạm thời phụ trách đưa toàn bộ công ty vào hoạt động công tác." Cố Diệu dõng dạc nói.

Kiều Tịch Hoàn mím môi.

Xử phạt coi như đạt được.

Kệ là trải quả như thế nào, cuối cùng cũng thực hiện được mục đích của cô.

Tiếc nuối duy nhất chính là không ai có thể khiến Cố Tử Hàn sa lưới!

Nhưng thời gian còn dài, không chừng lúc nào đó. . . lại có cơ hội!

Cô không tin Cố Tử Hàn nhờ lần này mà thực sự biết lỗi, ngược lại bởi vì trả thù cô mà càng làm căng hơn!

Kiều Tịch Hoan thu mắt lại nhìn thấy sắc mặt Cố Tử Hàn đen thui.

Tuy là tránh được tù tội, nhưng cuối cùng mất đi chính là đả kích trí mạng với Cố Tử Hàn.

Anh ta nắm chặt ngón tay, nhìn Kiều Tịch Hoàn, đôi mắt càng lúc càng lạnh.

Kiều Tịch Hoàn!

Anh ta tuyệt đối sẽ không cho qua chuyện này, không thể cứ thể cho Kiều Tịch Hoàn thực hiện được.!

Tuyệt đối sẽ không để Kiều Tịch Hoàn tiếp nhận tất cả hoạt động của công ty!

Trừ khi anh ta chết!

Không có chơi chết anh ta, anh ta sẽ chơi chết cô!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro