Q3. Chương 30: Là con không biết điều sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi



Diêu Bối Địch cùng Diêu mẹ, Diêu ba ngồi trong phòng cô.

Diêu mẹ cùng Diêu Bối Địch ngồi trên giường, Diêu ba ngồi ở một bên ghế sofa.

Diêu ba không nói gì, chính là lẳng lặng nhìn mẹ con hai người.

Diêu mẹ kéo tay Diêu Bối Địch, nhẹ nhàng dễ thân cận, bà luôn dùng giọng nói ấm áp nhàn nhạt, bà dè dặt đến nỗi sợ kích thích tới nỗi đau của Diêu Bối Địch, bà nói :"Bối Địch, mẹ cùng ba con đều đã thương lượng thật tốt, con cùng Tiêu Dạ dọn về nhà mình ở thế nào? Mẹ cùng cha con cũng già rồi, em trai con vốn không thể dựa vào được, trong nhà càng ngày càng lạnh tanh, con trở về bồi mẹ được chứ?"

"Con có thể dọn về, nhưng sẽ không đi cùng Tiêu Dạ." Diêu Bối Địch mở miệng nói :"Con trở lại bồi mẹ."

"Bối Địch." Diêu mẹ thở dài :"Chuyện Tiêu Tiếu con không thể luôn trách ở trên người Tiêu Dạ. Thật ra tất cả mọi người đều rất khó qua, mẹ cũng biết nhiều năm rồi con luôn chịu ủy khuất, nhưng chuyện Tiêu Tiếu thật không thể hoàn toàn trách trên người Tiêu Dạ, nó cũng không muốn Tiêu Tiếu xảy ra chuyện. Hơn nữa mẹ nghe em trai con nói, Tiêu Dạ ban đầu biết Tiêu Tiếu rơi xuống biển căn bản cái gì cũng không nghĩ nhảy theo, sóng to gió lớn, bị nước biển kéo trôi đi, nếu không phải vận khí tốt, nói không chừng cũng đi theo Tiêu Tiếu. . . Chuyện Tiêu Tiếu, Tiêu Dạ cũng đã tận lực. Bây giờ nó đôi với con rất tốt, trong mắt chúng ta đều nhìn thấy, lãng tử quay đầu vô cùng quý giá, ban đầu không phải con cũng luôn chờ nó sao? Hiện tại đã là lúc, còn bài xích như vậy? Bối Địch ngốc, đừng đem bản thân bị tình cảm xoáy đi, có chút hạnh phúc thì nên bắt đầu thật tốt, bỏ lỡ hối hận không kịp."

Diêu mẹ vẫn ôn nhu nói, bà cứ luôn nắm tay Diêu Bối Địch, nắm đôi tay lạnh giá kia của cô, thật muốn cho cô một tia ấm áp, là muốn cho cô hạnh phúc.

Diêu Bối Địch khẽ liếc mắt, khóe miệng khẽ cười.

Cô không muốn nổi giận, nhìn về phía ba mẹ, cô thật không muốn phát sinh cái gì, cho nên cố gắng dùng giọng nói vững vàng :"Mẹ, Tiêu Dạ đối với hai người làm gì rồi để hai người vì anh ta mà đi hòa giải?"

Diêu mẹ ngẩn ra, bà nhìn thấy trong mắt con gái có một tia châm chọc.

Lúc này Bối Địch sẽ cảm thấy người trên toàn thế giới này không hề hiểu cô.

Diêu mẹ có chút nóng nảy, bà vội vàng nói :"Tiêu Dạ không có làm gì, mẹ chẳng qua cảm thấy con ở cùng Tiêu Dạ nhiều năm như vậy, đợi đến giờ lại không thể thật tốt buông xuống sao? Mẹ không có ý gì khác, Bối Địch con muốn thế nào mẹ đều ủng hộ con, mẹ nói chỉ là suy nghĩ của mẹ. . ."

"Mẹ." Đối với việc Diêu mẹ vội vàng dùng lời nói có chút không mạnh lạc lại khẩn trương, Diêu Bối Địch lại tỏ ra rất bình tĩnh, cô lắc đầu một cái :"Con cùng Tiêu Dạ ở chung một chỗ 6, 7 năm, Tiêu Tiếu cũng vừa lớn như vậy, mẹ thấy Tiêu Dạ ôm qua Tiêu Tiếu một lần chưa? Mẹ thấy Tiêu Dạ là một người cha có trách nhiệm sao? Mẹ nghĩ lúc Tiêu Tiếu rời đi, đời người rốt cuộc còn có tiếc nuối nữa hay sao?"

Diêu Bối Địch cắn môi, một giây kia là đang khống chế tâm tư bị đè nén, cô nghẹn ngào nói lần nữa :"Ban đầu lúc tai nạn phát sinh, con không hề trách cứ Tiêu Dạ hoàn toàn, nhưng con thật sự không có cách nào tha thứ cho việc anh ta đã làm. Nếu như anh ta không cố ý cùng Lôi Lôi ở chung một chỗ, chuyện đằng sau cũng không có phát sinh thê thảm như vậy. Nếu như anh ta giao trái tim nhiều hơn một chút cho Tiêu Tiếu, có lẽ Tiêu Tiếu sẽ không bị bắt cóc. Nếu như. . . Con thật sự biết không hề có nếu như. . ."

Diêu Bối Địch nước mắt đã không thể kìm nén, rơi xuống.

Vừa rồi nhắc tới Tiêu Tiếu, Diêu Bối Địch cho tới bây giờ đều có thể bình tĩnh.

Cô đang cố gắng kìm nén, nhưng thân thể không cách nào đè nèn, khóc thút thít.

Diêu mẹ nắm chặt tay Diêu Bối Địch cả người nghẹn ngào không rõ.

Diêu ba nhìn hai mẹ con, hốc mắt già nua hồng thấu.

Diêu Bối Địch hít thở sâu, cố gắng cười một tiếng, nói :"Tiêu Dạ thật đã bỏ lỡ Tiêu Tiếu quá nhiều, từ lúc sinh ra đến lúc lớn lên, còn rất nhỏ nhưu vậy, vẫn chưa cảm nhận hết thế giới tốt đẹp này, lại đột ngột rời đi. Mẹ, coi như nguyên nhân tai nạn kia có biết mất ở trong đầu con, nhạt dần đi, nhưng Tiêu Tiếu phải cô độc rời đi con vĩnh viễn không thể nào quên, con thật không có cách nào tha thứ cho Tiêu Dạ vì làm tổn thương Tiêu Tiếu. Con bây giờ vẫn còn nhớ rõ, nhớ rõ Tiêu Tiếu ngước đầu hỏi con, mẹ, ba có phải hay không không thích con. . ."

"Lúc ấy con nói cho bé là ba chẳng qua bận rộn nhiều việc." Diêu Bối Địch chua xót nói :"Nếu như có thể nói một lần nữa, con sẽ nói với Tiêu Tiếu, ba không phải không thích con mà là không thích mẹ. Con sẽ không để cho Tiêu Tiếu ích kỷ giống con vậy, đối với Tiêu Dạ ôm hy vọng, con sẽ không lừa gạt Tiêu Tiếu, đem mọi thứ dồn lên người Tiêu Tiếu. Mẹ, con thật rất hối hận đoạn hôn nhân thất bại này, cuối cùng mất đi Tiêu Tiếu."

"Cho nên. Con làm sao có thể bắt đầu lại cùng Tiêu Dạ, con nhìn thấy anh ta thì sẽ nhớ anh ta đã từng lạnh lùng với Tiêu Tiếu, sẽ nhớ tới anh ta không nghe không hỏi tới Tiêu Tiếu, nghĩ những việc này, con thật sự rất tức giận, con sẽ cảm thấy Tiêu Tiếu rất thảm. . . Mà phần thảm thiết này càng khiến con đối với Tiêu Dạ thêm hận thù, con thật hối hận, con rất khó chịu, con không thể cho Tiêu Tiếu một gia đình hoàn chỉnh, không thể cho Tiêu Tiếu cảm nhận được một nhà ba người ăn cơm, đi du lịch, đi khu vui chơi. . ."

Trong phòng, không khí càng thêm bi thương cực độ.

Không chỉ có Diêu Bối Địch không ngừng khóc.

Diêu mẹ ngồi ở chỗ đó, cũng như Diêu Bối Địch không ngừng khóc.

Trong đầu nhớ tới một Tiêu Tiếu tinh quái, nhớ tới bé thỉnh thoảng sẽ ngây ngốc hỏi, bà ngoại, bả vai của ba thế nào, ngồi lên sẽ đặc biệt cao lớn dũng mãnh ư. . .

Khi đó bà sẽ kêu Tiêu Tiếu ngồi lên vai ông ngoại, hoặc kêu Diêu Bối Khôn làm ngựa cho Tiêu Tiếu cưỡi.

Tiêu Tiếu sẽ đặc biệt vui vẻ hạnh phúc, giống như quên đi tưởng tượng về ba. . .

Nhưng cuối cùng, thành tiếc nuối.

Tiếc nuối hẳn không chỉ có bọn họ, thật ra thì còn có Tiêu Dạ.

Diêu mẹ nhìn bóng người đứng ở cửa, hầu như bị cánh cửa che mất, cứ như vậy cứng ngắc đứng yên ở đó, sắc mặt không chút máu, so với bất kỳ ai cũng không hề tốt hơn.

Diêu mẹ đột nhiên thở dài, thời điểm than thở cũng cảm thấy lòng đau đớn.

Cái nhà này tại sao lại phải chịu sự bi thương 'Mất mát' như thế!

Tại sao ông trời không cho bọn họ sớm một chút có cơ hội nói rõ với nhau.

Căn phòng tràn ngập sự bi thương, Diêu Bối Địch nhàn nhạt nói :"Mẹ, con biết mọi người có tư tưởng đợi trước, thà hủy mười ngọn miếu cũng sẽ không mất đi một cuộc hôn nhân. Nhưng con cùng Tiêu Dạ thật không thể qua nổi nữa."

"Bối Địch, con nghe mẹ khuyên con một câu được không? Mẹ biết trong lòng con khổ sở, mẹ có thể cảm nhận được sự khó chịu của con, mẹ cũng không phải ngoan cố, ở trong thâm tâm của mẹ, đừng nói con ly dị một lần, coi như ly dị một trăm lần, con cũng là đứa con gái bé bỏng nhất của mẹ, không có con gái nhà nào có thể so với con gái mẹ! Mẹ làm như vậy thật chỉ muốn cuộc sống của con tốt hơn. . . Con nói những điều tiếc nuối kia, mẹ biết, ba con cũng biết, con biết, Tiêu Dạ cũng có biết." Diêu mẹ cố gắng bình tĩnh nói :"Nhưng con người đều phải là tiến về phía trước. Nhưng thứ kia là quá khứ, có một ngày thời gian cũng sẽ xóa mờ. Mà con, cũng sẽ theo thời gian buông tay, cũng dần dần quên. . ."

"Mẹ, con sẽ không quên, con vĩnh viễn không thể quên."

"Bối Địch, con nghe mẹ nói. Trí nhớ con người cũng có hạn, thời gian bị tổn thương cũng sẽ có hạn. Lúc nhỏ con bởi vì có một lần thành tích thi không được tốt mà về nhà khóc tỉ tê, con còn nhớ không? Con có lẽ nhớ nhưng con sẽ còn khổ sở vì nó sao?! Có lẽ con sẽ nói đây là chuyện nhỏ, chỉ cần thương tâm một thời gian vì căn bản cũng chỉ có hạn." Diêu mẹ lau nước mắt cho Diêu Bối Địch, một bên nhẹ nhàng nói :"Con cùng Tiêu Dạ cũng còn trẻ, sau này các con sẽ còn có những đứa bé khác, cho dù không phải Tiêu Tiếu, các con cũng có thể trở thành một gia đình tốt, mẹ nghĩ coi như Tiêu Tiếu ở trên trời thấy các con hạnh phúc như vậy cũng sẽ an lòng. . ."

"Không." Diêu Bối Địch lắc đầu, không ngừng lắc đầu, ưu tư trở nên có chút kích động :"Mẹ, con sẽ không sinh thêm đứa con nào nữa, con chỉ biết có Tiêu Tiếu. Con không thể nào chấp nhận bất cứ một đứa bé nào xuất hiện trong thế giới của con, con không thể nào để cho đứa bé nào thay thế địa vị của Tiêu Tiếu, như vậy sẽ chỉ khiến cho con cảm thấy con thật có lỗi với con bé, thật có lỗi với Tiêu Tiếu. . ."

"Bối Địch, con đừng khóc, cũng đừng kích động. Không ai có thể thay thế Tiêu Tiếu, Tiếu Tiếu ở trong lòng mỗi người chúng ta đều là quan trọng nhất. Con không nên kích động, mẹ chỉ là nói chờ con cùng tình cảm của Tiêu Dạ ổn định lại, còn có thể có thêm một đứa bé nữa. . ."

"Sẽ không có đứa bé! Mẹ, con thật không cần, con chỉ muốn Tiêu Tiếu!" Diêu Bối Địch hung hãn nói :"Mọi người nói sẽ không thay thế vị trí của Tiêu Tiếu, cuối cùng khi đứa bé tiếp theo sinh ra, tất cả sự chú ý của mọi người cũng chỉ đặt lên đứa bé mới sinh, mọi người sẽ dần cảm thấy Tiêu Tiếu có cũng được không có cũng được. . ."

"Tại sao phải nghĩ cực đoan như vây ?!" Diêu mẹ có chút nóng nảy, giọng cũng có chút kích động :"Đây không phải là con. Con bình thường sẽ không đem mọi chuyện biến thành như vậy. Bối Địch, mọi người chúng ta đều khổ sở, nhưng mọi người đều đang thử tìm lối thoát, thử không khiến người bên cạnh khó chịu. Con nhìn con bây giờ đi, con khiến cho mẹ và cha con lớn tuổi như vậy rồi còn chạy tới đây lo lắng cho con, con nhìn Tiêu Dạ đi, con đem nó biến thành cái bộ dạng gì rồi. Mặc dù mẹ không biết trước kia Tiêu Dạ thế nào nhưng tuyệt đối cũng nhìn ra Tiêu Dạ đối với con bây giờ là thật lòng, cùng ở dưới bóng tối với con, không ngừng ẩn nhẫn!"

Diêu Bối Địch căn môi.

"Bối Địch, mất đi Tiếu Tiếu không chỉ có con mà là tất cả mọi người chúng ta!" Diêu mẹ hung hăng nói trong nước mắt.

Trước cho tới bây giờ chưa từng cùng Diêu Bối Địch nói chuyện tâm sự, bởi vì khi đó mọi người đều hiểu cô vẫn còn thương tâm, mọi người cũng không muốn cô khổ sở, đào bới vết thương. Hôm nay đột nhiên cùng cô nói chuyện, bà mới biết tư tưởng của Diêu Bối Địch thật sự đã lệch khỏi đường ray của một người bình thường.

Cô đem mọi thứ suy nghĩ tới mức cực đoan nhất.

Cô thậm chí đem bản thân ép đến một xó sỉnh, không để cho bất kỳ ai chạm vào nỗi đau đớn là Tiêu Tiếu, không để cho bất cứ ai phá hư nỗi nhớ của cô đối với Tiêu Tiếu.

Diêu Bối Địch cắn môi, cắn đến nỗi môi trắng bệch như không biết đau vậy.

"Bối Địch." Diêu mẹ khó chịu, nhìn ra được :"Đừng để cho mọi người bên cạnh con khó vượt qua như vậy được không ?! Mẹ hy vọng thấy con dù cho gặp đả kích cũng có thể tích cực mà sống Diêu Bối Địch, mẹ hy vọng thấy con có thể dũng cảm thoát khỏi cái bóng mờ của bản thân, mẹ thật chỉ muốn con hạnh phúc mà thôi . . ."

"Hạnh phúc nhất định phải có được ở trên người khác sao?" Diêu Bối Địch mấp máy môi hỏi mẹ mình.

Môi nháy mắt đỏ bừng, còn rướm máu.

"Con biết khoảng tời gian này con khiến cho mọi người tổn thương, con biết con không tốt, nhưng hạnh phúc nhất định phải có được ở trên người khác hay sao ?! Mẹ, con nghĩ con không muốn có thêm một đứa trẻ là sai sao? Con không muốn cùng Tiêu Dạ tiếp tục sinh hoạt chung một chỗ thật sự là sai sao ?!" Diêu Bối Địch hỏi mẹ mình, trong lòng thật rất khó chịu.

Cô cảm thấy cô thật xin lỗi cha mẹ mình, cô khiến bọn họ thương tâm đến vậy.

Năm đó cứ khăng khăng làm theo ý mình gả cho Tiêu Dạ cũng chính là cô.

Bây giờ biến thành kết quả như vậy, cô cho tới bây giờ không nghĩ tới bất kỳ người nào phải hiểu được.

Cô chỉ muốn trải qua cuộc sống của chính mình, cô chỉ muốn dựa theo cách sống của chính mình, thật sự là sai sao ?!

"Con người chung quy cũng là một loại động vật. Con có thể sống ở trong thế giới của mình, con có thể đem hạnh phúc tự tạo trên người của chính mình, nhưng con có nghĩ tới con làm như vậy mang tới bao nhiêu tổn thương cho người khác sao?" Diêu mẹ hỏi cô :"Bối Địch, đừng cực đoan như vậy, trước thử trở về bên ba mẹ, thử dựa theo cuộc sống trước kia của chúng ta, nếu quả thật không hạnh phúc, nếu quả thật vẫn thấy khó chịu, thì hãy dựa vào cách thức của chính con được chứ?! Bối Địch, coi như là mẹ cầu con, đừng khiến cho mẹ khó sống như vậy, thương tâm như vậy, mẹ già thật rồi. Con nghĩ tới lúc con mất đi Tiêu Tiếu có cảm nhận gì, mẹ mất đi con, cảm nhận giống như chết vậy. . ."

"Thật xin lỗi, mẹ." Diêu Bối Địch nhìn mẹ mình, một giây kia cảm thấy trên mặt cô bắt đầu có nhiều thêm nếp nhăn hơn, ngay cả sắc mặt cũng không tốt lắm.

"Không quan trong Bối Địch, chỉ con thật tốt, mẹ làm gì cũng được." Diêu mẹ nói :"Cho nên, Bối Địch, chúng ta đi khám bác sĩ tâm lý một chút, đừng đem bản thân ép mình vào ngõ cụt. Để cho bác sĩ tâm lý tâm sự với con một chút, để cho bác sĩ tâm lý giúp con, sớm một chút thoát khỏi bóng mờ, chúng ta cần con khỏe mẹ, tinh thần đi lên một chút Bối Địch."

Diêu Bối Địch đột nhiên trầm mặc.

Trầm mặc thật lâu.

Cô cứ nhìn chằm chằm như vậy vào mẹ mình, nhìn bà lo lắng như vậy cho cô.

Vốn dĩ, là như vậy.

Cô thật rất ngạc nhiên tại sao ba và mẹ lại đột ngột xuất hiện ở nơi này, nguyên lai là bởi vì có người báo tin, có người đang mưu mô dùng lực lượng phe thứ ba . . .

Cô đột nhiên cảm thấy thật châm chọc.

Cứ nhất thiết phải lặp đi lặp lại việc ép cô, Tiêu Dạ anh cảm thấy như vậy rất vui phải không ?!

"Bối Địch?" Diêu mẹ nhìn vẻ mặt đột nhiên thay đổi của Diêu Bối Địch, thận trọng gọi cô.

"Mẹ, là Tiêu Dạ nói cho mẹ, con có chứng bệnh suy nghĩ cực đoan phải không? Là Tiêu Dạ nói cho mẹ, một ngày nào đó có lẽ con sẽ bị bệnh tâm thần, trở thành người điên. Đúng không?"

"Bối Địch, Tiêu Dạ là vì sức khỏe của con."

"Con biết. Không chỉ Tiêu Dạ, ba mẹ cũng vì tốt cho con, mà con không biết điều."

"Bối Địch. . . " Diêu mẹ kéo tay cô.

"Con không cảm thấy mình bị bệnh. Nhưng nếu mọi người đều nói con có bệnh, coi như con bị bệnh đi." Diêu Bối Địch cham chọc vô cùng nói.

Có phải hay không người xung quanh đều đem cô trở thành quái vật mà đối xử.

Ngay cả ba mẹ cô cũng vậy.

"Bối Địch, mẹ thật không hề có cái ý này. Bệnh tâm lý không phải bệnh dễ bị nhìn thấu, con không cần nghĩ cực đoan như vậy được không?! Con hiện tại có quá nhiều áp lực, đi khám bác sĩ tâm lý một chút không có ai biết nên sẽ không nhìn con với ánh mắt khác thường đâu. Chúng ta không cảm thấy con có bệnh, chúng ta chẳng qua hy vọng con có thể đi khám bác sĩ tâm lý, sớm một chút thoát khỏi bóng mờ mà thôi." Diêu mẹ hết sức giải thích.

"Là thế này phải không?" Diêu Bối Địch hỏi mẹ cô, một giây kia cảm thấy mẹ mình cách mình rất xa, cô ảm đạm nói :"Mẹ, mục đích cuối cùng của ngày hôm nay chính là muốn con đi gặp bác sĩ tâm lý có phải không?"

Diêu mẹ há miệng một cái, cuối cùng vẫn là ngầm thừa nhận.

Diêu Bối Địch gật đầu, hung hãn hỏi :"Được, con đi. Khi nào đi cũng được."

"Bối Địch. . ." Diêu mẹ có chút kích động, hốc mắt ướt át, thần sắc lộ rõ vẻ mừng rỡ.

Bà không nghĩ tới Diêu Bối Địch đột nhiên phối hợp như vậy.

"Mẹ mới vừa nói, con khiến mọi người khổ sở. Để cho mẹ, để cho ba, để cho Tiêu Dạ khổ sở. . .." Diêu Bối Địch nói, âm thanh vẫn thanh thanh đạm đam :"Như vậy thật không tốt, cho nên con dựa theo ý nguyện của mọi người đi gặp bác sĩ tâm lý cho nên con vì mọi người sẽ sống thật tốt. . ."

Diêu mẹ cổ họng khẽ nhúc nhích.

Coi như là vậy.

Coi như Diêu Bối Địch bây giờ vô cùng cực đoan, có thể khiến cô đi gặp bác sĩ tâm lý, cô nói xiên xẹo thế nào đều có thể.

Cho nên Diêu mẹ không giải thích gì, bà nói :"Mẹ cùng con đi gặp bác sĩ tâm lý."

"Được." Diêu Bối Địch gật đầu.

Chẳng lẽ còn sợ cô chạy sao ?!

Diêu mẹ nhìn cô, vuốt vuốt mái tóc dài :"Bối Địch, sau này con sẽ hiểu dụng tâm cũng như nỗi khổ của chúng ta."

"Vâng, con vẫn luôn biết." Diêu Bối Địch cười nói.

Vẫn luôn biết, gia đình đối với cô luôn rất tốt.

Là cô không biết điều mà thôi.

Trong phòng, Diêu mẹ cùng Diêu ba ngồi thêm với Diêu Bối Địch nói mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi nên Diêu ba cùng Diêu mẹ mới rời đi.

Lúc đó Tiêu Dạ ở dưới phòng khách.

Có lúc biết được càng nhiều, càng không phải là chuyện tốt mà.

Anh nhìn hai lão nhân gia đi xuống, lẽ phép đứng dậy.

"Bối Địch đồng ý đi gặp bác sĩ tâm lý." Diêu mẹ thở phào nhẹ nhõm nói.

"Cám ơn mẹ." Tiêu Dạ một giây kia có chút căng thẳng đột nhiên cũng buông lỏng chút ít.

"Tiêu Dạ, Bối Địch khoảng thời gian này khiến con cực khổ rồi."

" .. . ." Tiêu Dạ không biết làm sao nhìn Diêu mẹ.

Diêu mẹ tựa hồ cũng biết tính cách của Tiêu Dạ không thích nói, bà cũng không nói thêm gì nữa :"Sáng sớm ngày mai mẹ tới đón Bối Địch đi gặp bác sĩ tâm lý, cuối cùng vẫn là không yên tâm, bây giờ Bối Địch đối với con quá mức bài xích, mẹ sợ mẹ không có ở đây, con bé lại đổi ý."

"Vâng." Tiêu Dạ vội vàng gật đầu, đồng ý.

"Bối Địch ngủ rồi, con cũng nghỉ ngơi cho khỏe một chút, chúng ta đi trước."

"Ba, mẹ." Tiêu Dạ gọi bọn họ lại.

Hai lão nhân gia nhìn anh.

"Hai người đi thong thả." Tiêu Dạ lễ phép nói.

Diêu ba, Diêu mẹ cùng liếc nhìn lẫn nhau, khóe miệng cười một cái, gật đầu hiền hòa rời đi.

Tiêu Dạ nhìn bóng lưng bọn họ.

Anh rất muốn gọi bọn họ như vậy.

Sau khi 10 tuổi, tựa hồ không còn nhớ có người quan tâm tới mình như vậy. Ba anh cho tới bây giờ sẽ không cho anh loại quan tâm này, mà ba mẹ Diêu Bối Địch lại khiến anh cảm nhận được, không nói ra được có bao nhiêu ấm áp, một giây kia cảm thấy bọn họ như vậy thật tốt.

Tiêu Dạ điều chỉnh tâm tư của mình, xoay người đi lên lầu hai.

Bước chân anh ngừng ở trước cửa phòng Diêu Bối Địch.

Cửa phòng chỉ khép ờ, cho nên nhìn xuyên qua kẽ hở thấy Diêu Bối Địch tự hồ đã ngủ say.

Anh mím môi, nghĩ muốn đẩy cửa ra nhưng tay lại yên lặng thu lại, xoay người muốn đi.

"Tiêu Dạ." Bên trong đột nhiên truyền tới tiếng Diêu Bối Địch.

Tiêu Dạ ngẩn ra, tim đập một giây kia tựa hồ cũng nhảy lên một cái.

"Tiêu Dạ." Diêu Bối Địch lại gọi tên anh lần nữa.

Tiêu Dạ nhìn qua không có gì, đẩy cửa phòng nhìn Diêu Bối Địch đang ngồi trên giường lớn.

Cô mới rồi không có ngủ, chỉ là muốn cha mẹ cô rời đi mà thôi cho nên cô làm bộ mệt mỏi, làm bộ ngủ say. . .

Cô thật có lỗi với cha mẹ, cho nên không muốn bọn họ cứ thế lo lắng cho cô.

"Bây giờ anh mãn nguyện rồi chứ?" Diêu Bối Địch hỏi anh, thâm sâu hỏi, giống như không mang theo chút tình cảm nào, chỉ có lạnh như băng.

Tiêu Dạ tim vốn đập có chút nhanh, một giây kia phảng phất đông cứng lại, sau đó dần hồi phục lại sự vững vàng, một giây kia tim đập vững vàng trở lại.

Anh chẳng qua chỉ im lặng, nhìn cô ở trên giường, nhìn cô chán ghét anh cùng bài xích anh.

"Không chỉ khiến cha mẹ tôi thành công khuyên tôi đi gặp bác sĩ, còn khiến bọn họ đối với anh bênh vực như vậy. Mẹ tôi từ đầu đến cuối đều là khen anh, mẹ tôi từ đầu đến cuối đều khuyên tôi bắt đầu lại với anh, còn khuyên tôi sinh thêm một đứa bé. . ."

Diêu Bối Địch mỉa mai khiến người khác thương tích đầy mình.

Tiêu Dạ cứ thế chằm chằm nhìn Diêu Bối Địch giống như không có chút tâm tình thay đổi gì, cổ họng anh không ngừng phập phồng, thật lâu anh mới mở miệng nói với cô :"Bối Địch, anh cũng có tiếc nuối."

Diêu Bối Địch nhìn anh.

"Không chỉ có em tiếc nuối. Anh cũng tiếc nuối vì anh chưa từng ôm qua Tiêu Tiếu, anh cũng chưa hề cho Tiêu Tiếu ngồi lên bả vai anh, anh cũng tiếc nuối khi anh chưa từng cùng hai mẹ con ăn cơm chung, cùng đi sở thú, cùng đi khu vui chơi, cùng đi du lịch, cùng nhau ở chung một chỗ. . ." Tiêu Dạ nói, một giây kia tựa hồ nghẹn ngào.

Vết thương rất đau, anh đang cố gắng kìm nén lại, cố gắng không để bản thân mình tách khỏi.

Bởi vì anh còn có người muốn chăm sóc.

Nếu như ngay cả anh cũng mặc bản thân để bị bi thương, anh không biết cuối cùng bản thân sẽ biến thành cái gì.

Cho nên dù rất lâu, anh đều phải sử dụng cách thức tàn nhẫn không để cho bản thân suy nghĩ quá nhiều, không suy nghĩ quá sâu.

Giờ phutd này nhưng vẫn là mặc bản thân tổn thương đến màu chảy dầm dề trước mặt, âm thanh có chút nghẹn ngào bình tĩnh nói :"Bối địch, anh đối với Tiêu Tiếu thiếu nợ rất nhiều, nhiều đến mức anh cảm thấy mình độc ác đến không thể tha thứ. Đến bây giờ anh rơi vào mức này cũng là do bản thân tự gánh. Anh thật sự biết mình không xứng với em, anh thậm chí còn cảm thấy anh không xứng đáng có được hạnh phúc. Có thể anh đúng là rất ích kỷ, anh hy vọng. . . Anh có thể đền bù. Anh thật hy vọng đền bù hết tất cả quá khứ cho em. . ."

"Đừng nói thế Tiêu Dạ." Diêu Bối Địch đột nhiên cắt đứt lời anh.

Bình tĩnh như vậy, không chút cử động nào.

Tiêu Dạ nuốt nước miếng một cái, quả nhiên không nói nữa.

"Anh nói nhiều thêm nữa, tôi cũng sẽ không cảm động. Cho nên đừng nói nữa." Diêu Bối Địch từng câu nói-

Anh biết.

Nhưng anh cho là có lẽ nói ra cô sẽ biết anh đang nghĩ cái gì. . .

Anh gật đầu, cái gì cũng không cầ nói nữa.

"Em sớm nghỉ ngơi một chút." Anh xoay người rời đi.

Diêu Bối Địch nhìn ra cửa, nhìn căn phòng trống rỗng.

Lòng thật mệt mỏi.

Cô tựa vào đầu giường, đần độn nhìn căn phòng.

Cô cảm thấy quá mệt mỏi, sống trên thế giới này, không ngừng cảm thụ trong lòng đau khổ, không ngừng cùng nội tâm của mình đối kháng.

Cho dù vẫn luôn bài xích vấn đề tâm liys của bản thân, nhưng đột nhiên xuất hiện một loại ảo giác, ảo giác thấy Tiêu Tiếu đứng ngay trước mặt mình, ảo giác bé từng chút từng chút náo nhiệt gọi mẹ, đáng yêu lanh lợi như vậy.

Mỗi khi xuất hiện loại ảo giác này, cô sẽ cảm thấy thế giới rất tốt đẹp, sẽ không còn đau khổ, có thể thật tốt yêu thương Tiêu Tiếu, có thể không cần phải đi cảm nhận cái thế giới lạnh như băng đó. . .

Có thể nghĩ không được bao lâu, rồi cô lại rời khỏi cái thế giới ảo giác đó.

Cô biết bản thân rất mâu thuẫn trong ảo giác ấy, chính cô cũng biết, mọi chuyện đều không phải sự thật, tất cả chỉ là so tưởng tượng của cô về một thế giới khác, cô không biết tại sao lại phải giãy giụa mà rời khỏi, mà mỗi lần rời khỏi, cũng sẽ cảm thấy trời long đất lở, cũng sẽ cảm thấy khó chịu đến đau lòng.

Cho nên cô thực sự phản kháng lại hiện thực này, mà phản kháng lại kết quả chính là cô đối với Tiêu Dạ sinh ra ghét bỏ cùng thù hận không thể tưởng tượng nổi.

Cô sống rất mệt mỏi, rất đau khổ.

Cô thậm chí không biết, coi như là cùng Tiêu Dạ ly dị, phần hận ý này, phần đau khổ này có thể hay không biến mất. . .

Cô nghĩ, có lẽ chỉ cần Tiêu Dạ vẫn còn tồn tại, chỉ cần bản thân cô sống trong cái xã hội thực tế này, cô vẫn đau khổ, mà đau khổ này vĩnh viễn không biến mất được!

. . .

Nước S.

Bóng đêm đậm đặc.

Kiều Tịch Hoàn từ trong giấc mộng tỉnh hồn lại.

Khoảng thời gian này ngủ rất không có kỷ luật.

Ví như cứ đến buổi tối đi ngủ, mặc kệ thế nào nửa đêm sẽ tỉnh dậy.

Cô từ trên giường ngồi dậy, Cố Tử Thần không biết từ lúc nào đã nằm ở bên cạnh cô.

Cô sờ một cái rồi từ từ xuống giường, đơn giản đi rửa mặt một cái, mở cửa phòng quyết định đi ra ngoài tìm chút đồ ăn.

Cô cẩn thận đi về phía phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong chằng chịt nguyên liệu nấu ăn, cô thật sự cũng không quá thích việc ăn cơm một mình, liền tìm chút bánh mì cùng sữa bò, làm ấm rồi tự mình im lặng ngồi ăn.

Cô đang ăn, đột nhiên nhìn thấy Ôn Đặc Sâm xuất hiện ở phòng khách, thời điểm Ôn Đặc Sâm nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn cũng có chút kinh ngạc, một giây kia Kiều Tịch Hoàn còn nhìn thấy được Ôn Đặc Sâm đang lúng túng.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau một giây.

Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nói :"Anh phải ra ngoài sao?"

Nhìn qua có mặc thêm quần áo ra ngoài.

"Không có, chính là đói, đi ra tìm chút đồ ăn, ở trong phòng lâu quá cả người cũng không được tự nhiên." Ôn Đặc Sâm nói, khóe miệng tựa hồ còn kéo lên một nụ cười đpẹ mắt.

Ôn Đặc Sâm là người ngoại quốc sao?! Hay là con lai.

Ít nhất tròng mắt là màu xanh.

"Nếu như không ngại, ăn một chút bánh mỳ cùng sữa bò của tôi được chứ? Tôi đói con mắt thôi, chứ thực chất không ăn nổi nhiều như vậy." Kiều Tịch Hoàn chỉ chỉ một đống bánh mỳ lớn trước mặt, có chút ngại, ngoài ý muốn nói.

Ôn Đặc Sâm cười một tiếng :"Vậy tôi giúp cô ăn hết."

Kiều Tịch Hoàn cảm kích gật đầu một cái.

Hai người ngồi đối diện, miệng to miệng nhỏ gặm bánh mỳ.

Giờ này đã trễ lắm rồi, sớm đã quá rạng sáng, cho nên hai người không nói lời nào khiến cả căn phòng yên tĩnh lạ thường.

Kiều Tịch Hoàn có chút không chịu nổi loại không khí nghẹt thở này, cô tìm đề tài :"Ôn Đặc Sâm, anh đi theo Cố Tử Thần bao nhiêu năm rồi?"

"Đã nhiều năm lắm rồi. Từ khi chúng tôi lần đầu tiên thành lập một tiểu đội, đến bây giờ đã chia ra nhiều năm như vậy, coi như không có gì sai biệt thì cũng đã 10 năm rồi." Ôn Đặc Sâm nhớ lại nói.

"Cố Tử Thần rốt cuộc là một người thế nào chứ?" Kiều Tịch Hoàn tìm cớ, nhìn Ôn Đặc Sâm :"Thật không sợ anh chê cười, tôi cùng Cố Tử Thần nhìn thì đã kết hôn nhiều năm rồi nhưng chân chính sống chung cũng chỉ mới hơn nửa năm, hơn nữa phân nửa thời gian kia Cố Tử Thần không có thích tôi, tôi căn bản cũng không biết anh ấy rốt cuộc là dạng người gì, khi tôi hoảng hốt thấy bản thân hiểu anh ấy được một chút, tôi liền bị anh ấy đem tới một nơi dầu sôi lửa bỏng như vậy. . ."

Kiều Tịch Hoàn càng nói, lại càng than thở.

Làm sao cũng cảm thấy bộ dạng mình thật thê thảm.

Ôn Đặc Sâm cũng không có cười vấn đề của cô, màu mắt xanh ở dưới ánh điện phòng ăn hiện lên chút chói lọi, tựa hồ anh ta cũng đang nhớ lại, Cố Tử Thần rốt cuộc là hạng người gì, từ khi bọn họ biết nhau tới khi tập hợp lại thành một đội, tới khi hoàn thành nhiệm vụ nguy hiểm, rồi lại chia ra, lại liên lạc, lại hợp làm một thế. . . . Vốn dĩ bọn họ đã trải qua rất nhiều.

"Sao thế, anh cũng không biết anh ấy là người thế nào sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

Ôn Đặc Sâm cười một tiếng :"Anh ấy quả thật khiến người khác nhìn không thấu."

"Nhìn cũng không ra sao?!" Kiều Tịch Hoàn cảm thấy tim mình hụt hẫng.

Mấy anh em sống chung cùng Cố Tử Thần mười mấy năm đều không nhìn thấu anh, cô một con tôm nhỏ bé như vậy còn không bị Cố Tử Thần tính toán đến thương tích đầy mình.

"Bất quá có thể khẳng định một điều." Ôn Đặc Sâm đột nhiên mở miệng nói.

"Cái gì?" Kiều Tịch Hoàn có chút kích động nhìn Ôn Đặc Sâm.

"Lão đại là một người, có thể khiến người khác tin tưởng và nghe theo."

"Hạnh phúc?" Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc, Ôn Đặc Sâm nói tiếng phổ thông không tốt lắm :"Hạnh phúc vui vẻ, hạnh phúc ư?"

"Coi như là thế đi, là hạnh phúc." Ôn Đặc Sâm cười một tiếng, một giây kia cảm thấy người đàn ông ấy cũng không phải quá dễ dàng thân cận.

Dù sao quả thật nếu có tiếp xúc đặc biệt với người đàn ông này, cũng đã bắt đầu phát sinh ra chuyện trời long đất lở, nơi nào có thời gian mà nói chuyện cảm tình, như vậy thật sự rất khó có được cơ hội, hai người cứ vậy hòa nhã tán ngẫu một chút.

Cô trước kia vẫn cho là tại sao phải làm đặc công, gian điệp đều là người có chút máu lạnh, bây giờ nghĩ lại, trừ Cố Tử Thần hẳn những huynh đệ khác rõ ràng vẫn là nhiệt tình như lửa, dĩ nhiên, cô vẫn sẽ không thừa nhận Diệp Vũ người đàn bà này.

Có người đàn bà này cô càng cảm thấy thế giới của cô càng không được yên bình.

Diệp Vũ đoán chừng cũng cảm thấy Kiều Tịch Hoàn cô khiến thế giới của cô ta tan thành mây khói.

Ban đêm yên tĩnh.

Hai người coi như là cũng hài hòa ăn chung bữa khuya.

Cố Tử Thần đột nhiên mở cửa phòng ra.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Cố Tử Thần từ trong phòng đi ra, nửa đêm không ngủ say máy đột nhiên tỉnh lại tỏ ra đặc biệt thanh tỉnh. Anh khẽ liếc mắt, nhìn Kiều Tịch Hoàn cùng Ôn Đặc Sâm ngồi trước một cái bàn, ánh mắt đặt lên người Ôn Đặc Sâm một giây, quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, đột nhiên nói :"Anh bây giờ phải đi A Lạp Tư Duy."

"Cái gì?!" Kiều Tịch Hoàn tương đối kích động, cho nên giọng nói có chút lớn.

Ôn Đặc Sâm cũng rất ngạc nhiên, nhưng khuôn mặt tương đối lạnh nhạt.

"Ôn Đặc Sâm anh đi gọi Cao Tung ra."

"Được." Ôn Đặc Sâm vội vàng đứng dậy, tựa hồ cảm giác có chút nghiêm trọng.

Cao Tung đột nhiên bị đánh thức, cũng không có giống như người bình thường khi buồn ngủ có chút mông lung, cho dù còn mặc quần áo ngủ, cũng biểu hiện vô cùng tỉnh táo.

Cố Tử Thần gọi bọn họ ra tới ghế sofa.

Kiều Tịch Hoàn cảm giác chuyện có lẽ nghiêm trọng, nhưng nghĩ bản thân có lẽ cũng không thể giúp được cái gì, đồng thời sợ quấy rầy tới bọn họ, cảm thấy bụng có chút no, xoay người định đi về phòng ngủ.

"Kiều Tịch Hoàn em tới đây ngồi nghe đi." Cố Tử Thần đột nhiên gọi cô lại, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không liếc nhìn cô một cái.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, gật đầu.

Bốn người ngồi ở trên ghế sofa.

Cố Tử Thần, Ôn Đặc Sâm, Cao Tung vô cùng nghiêm túc.

Kiều Tịch Hoàn ngồi bên cạnh Cố Tử Thần, trong lòng khần trương muốn đòi mạng.

Cố Tử Thần mở miệng :"Diệp Vũ, Vũ Đại cùng Ngô Phi Khâm đi tới quốc gia A Lạp Tư Duy, đi căn cứ thi hành nhiệm vụ, bọn họ phải bắt con tin mang đi, Diệp Vũ vì che chở cho Võ Đại cùng Ngô Phi Khâm rời đi, bây giờ bị Ngả Khanh bắt được. Mới rồi Võ Đại gọi điện cho tôi, có chút luống cuống."

"Anh an bài thế nào?" Ôn Đặc Sâm nhanh vội hỏi.

"Tôi đã kêu Võ Đại mang tiến sĩ An Cách Đạt rời đi trước. Ngô Phi Khâm mai phục ở gần căn cứ, tôi bây giờ lập tức đi tiếp viện."

"Nhưng Diệp Vũ bị Ngả Khanh bắt đi, sẽ dễ dàng cứu được Diệp Vũ ra sao ?!" Ôn Đặc Sâm hỏi.

"Tôi đã đáp ứng với Diệp Vũ, mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng sẽ đi cứu cô ta. Đây là cam kết đầu tiên tôi cho cô ta." Cố Tử Thần nói :"Tôi sẽ gắng trở lại nhanh."

"Lão đại, anh suy nghĩ kỹ đi. Nếu Ngả Khanh mang Diệp Vũ đi, có lẽ sẽ cân nhắc tới việc chúng ta sẽ đi cứu Diệp Vũ. Đến lúc đó căn cứ khẳng định sẽ mai phục để chờ chúng ta, lúc này trở về đó tôi cảm thấy đây không phải cách tốt nhất. . ."

"Không, Ôn Đặc Sâm." Cố Tử Thần phản bác :"Lúc này mới là thời cơ tốt nhất. Bây giờ tiến sĩ An Cách Đạt bị chúng ta bắt đi, chúng ta có thể dùng cách đổi con tin. So ra thì tiến sĩ An Cách Đạt đôi với căn cứ rất quan trọng, Diệp Vũ không là gì, cho nên Ngả Khanh sẽ đồng ý với giao dịch này. Hơn nữa giờ này là lúc căn cứ có phòng bị yếu nhất, Ngả Khanh sẽ cho rất nhiều người đi tìm tiến sĩ An Cách Đạt, tôi nhân cơ hội đó đi cứu Diệp Vũ, còn dưới tình huống khác, tôi sẽ kêu Võ Đại đóng giả làm con tin."

Ôn Đặc Sâm không cách nào phản kháng.

Cao Tung nhịn không được hỏi :"Như vậy làm thế nào đây ?! Hắc Sâm A Bối Đức cũng có thể nói chuyện hợp đồng với chúng ta."

"Tôi biết." Cố Tử Thần nói :"Nếu quả thật trùng hợp trong khoảng thời gian tôi đi vắng Hắc Sâm A Bối Đức lại muốn nói chuyện hợp đồng, cũng chỉ còn cách anh theo Kiều Tịch Hoàn đi bàn hợp đồng."

"Em?" Kiều Tịch Hoàn luôn trong giai đoạn kìm nén, giờ này nghe tới tên mình mới quay đầu nhìn Cố Tử Thần.

Ánh mắt mọi người đều dồn về phía Cố Tử Thần.

"Nói đến hợp đồng em là người mạnh mẽ nhất." Cố Tử Thần nhấn mạnh.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh :"Nhưng đánh nhau em không mạnh mẽ."

"Kiều Tịch Hoàn, anh tin với cách làm việc của em có thể chiến thắng."

"Vậy sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi ngược lại.

Lấy được sự khen ngời, giờ phút này mới cảm thấy cũng không phải là một chuyện gì quá vui vẻ.

"Anh sẽ cố gắng chạy về."

Kiều Tịch Hoàn cắn môi không nói gì.

Cố Tử Thần tựa hồ không có nghĩ tới câu trả lời của Kiều Tịch Hoàn, anh quay đầu, nhìn Cao Tung nói :"Cao Tung, bây giờ cha của thân phận Ben Brooke bị bệnh nguy kịch. Mọi người nếu như đi gặp Hắc Sâm A Bối Đức, nhất định sẽ hỏi tôi đi đâu. Mà Hắc Sâm A Bối Đức là một người vô cùng cảnh giác những điểm khác thường, chỉ nói tôi về Pháp hắn ta chắc chắn sẽ không tin tưởng, tôi cần làm một cái video, bối cảnh là trong phòng bệnh của cha Ben Brooke, sau đó cùng Hắc Sâm A Bối Đức tiến hành nói chuyện video. Anh có thể kêu cục tình báo bên kia giúp tôi làm được không?"

"Tôi thử một chút." Cao Tung nói :"Không khó lắm, bây giờ cục tình báo đang có người bên nước Pháp, quay một cái viedep sau đó ghép hình ảnh của anh vào, không hẳn là chuyện khó mà."

"Vậy anh liên lạc ngay lập tức, phòng ngừa nhỡ may. Nhớ ban ngày cùng đêm tối chúng ta đều phải kiếm đúng thời gian, phải làm cho chi tiết."

"Được." Cao Tung vội vã gật đầu.

"Ôn Đặc sâm, tôi đi mấy ngày nay, anh nhất định phải phá được bức tường máy tính kia, chúng ta không còn nhiều thời gian."

"Được." Ôn Đặc Sâm vội vàng gật đầu.

Cố Tử Thần quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn cũng nhìn chằm chằm vào anh.

Cố Tử Thần trầm mặc một giây, không chút do dự :"Kiều Tịch Hoàn, chăm sóc tốt mình."

Kiều Tịch Hoàn cứ thế nhìn Cố Tử Thần.

Khóe miệng anh khẽ cười một chút, ngón tay sờ sờ má cô sau đó đứng dậy.

Kiều Tịch Hòn nhìn Cố Tử Thần trở về phòng, đổi một bộ quần áo, xách cặp lên, rời khỏi phòng, biến mất dưới ánh mắt cô.

Trong mắt cô sâu thẳm.

Cố Tử Thần đi tiêu sái như vậy, quả quyết như vậy. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro