Q3. Chương 5: Trở về Thượng Hải, rắc rối phức tạp.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi




Kiều Tịch Hoàn hung hãn cắn môi, thân thế giống như đang run rẩy, cô nhìn Cố Tử Thần nói :"Em phải về Thượng Hải, lập tức, lập tức!"

Cố Tử Thần trầm mặc mấy phút.

Kiều Tịch Hoàn nắm tay Cố Tử Thần :"Lập tức đưa em trở về."

Cô quả thật không dám tưởng tượng, bây giờ Diêu Bối Địch có bao nhiêu khó khăn.

"Em cùng anh qua đây." Cố Tử Thần đột nhiên đứng dậy.

Kiều Tịch Hoàn đi theo bước chân Cố Tử Thần lên lầu.

Hai người một trước một sau.

Cố Tử Thần đi vào phòng, trực tiếp đỉ ra bên ngoài sân thượng, tiện tay cầm một điếu thuốc, hút.

Kiều Tịch Hoàn đóng cửa phòng, đi tới bên cạnh Cố Tử Thần.

Cô vừa vặn cao đến cổ anh, cô cảm thấy như vậy thật thấp bé, rất có cảm giác an toàn, cho nên thỉnh thoảng sẽ không nhịn được đến gần thân thể anh.

Nhưng là giây phút này Cố Tử Thần rất nghiêm túc.

Nghiêm túc nói, cô có chút không dám đến gần.

Cố Tử Thần thổi ra một vòng khói, ánh mắt thâm thúy nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Kiều Tịch Hoàn, anh có phải hay không đã từng nói, em ở bên cạnh anh mới có thể an toàn."

Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

"Bây giờ anh nói rõ lần nữa cho em, nếu như em rời khỏi người anh, rời đi nơi này, thì tương đương với việc em sẽ đem bản thân lộ diện ra cái thế giới hung tàn này, không có bất kỳ bảo vệ, nếu như có người muốn giết em như vậy em sẽ bị thế nào, không ai giúp em. Mà anh, sẽ không một lần nữa vì em mà xuất hiện, buông bỏ sự nghiệp của anh. Đồng thời anh cũng sẽ không để cho người của anh vì em mà hy sinh." Cố Tử Thần nói, từng câu đều là trầm tĩh, cho nên không phải bởi vì tức giận mà cố ý uy hiếp.

Cho nên một giây kia Kiều Tịch Hoàn biết Cố Tử Thần nói mỗi câu đều là nghiêm túc, tuyệt đối không phải nói đùa.

Cô trầm mặc, tròng mắt rủ xuống.

"Cho nên, Kiều Tịch Hoàn, anh cho em một ngày cân nhắc, lúc buổi tối cho anh câu trả lời, nếu như em cố ý rời đi, anh sẽ đưa em rời khỏi, một mình." Cố Tử Thần bỏ lại một câu nói rồi rời đi.

Đi, lạnh lùng như vậy.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Cố Tử Thần.

Hốc mắt có chút đỏ.

Cô nằm ở bên ngoài ban công.

Mấy ngày nay trải qua sống chết khiến cho cô hiểu, Cố Tử Thần một chút nói cũng không khoa trương.

Nếu quả thật có người muốn giết cô, cô một chút năng lực phản kích cũng không có.

Cô đối với bọn họ mà nói, tay không tấc sắt, nếu như ai đó muốn bóp chết cô, đoán chừng so với bóp một con kiến còn đơn giản hơn.

Cô cắn môi, cố gắng để mình thả lỏng, thả lỏng.

Cô không thể yêu cầu Cố Tử Thần, hoặc là đòi người bên cạnh Cố Tử Thần theo cô rời đi, bởi vì Cố Tử Thần vừa mới nói, anh sẽ không lần nữa vì cô mà buông bỏ sự nghiệp, cũng không cho phép mình cùng người của mình vì cô mà hy sinh vô vị.

Cho nên.

Cô nên lựa chọn thế nào ?!

Không trở về Thượng Hải ?! Đến khi mọi thứ gió êm sóng sóng lặng, đến khi Cố Tử Thần hoàn thành sự nghiệp của anh rồi trở về !?

Khi đó, lại là lúc nào ?!

Thật ra thì.

Vốn không có cái gì phải suy nghĩ.

Cô đột nhiên xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Kiều tịch Hoàn cho là Cố Tử Thần đi xuống phòng khách, lại không nghĩ mở cửa phòng một cái, Cố Tử Thần liền đứng ở cửa, thân thể thon dài ưu nhã tựa vào vách tườg, giống như là đang đợi cô, cũng giống như chỉ đơn thuần dựa vào nơi đó, không có chuyện gì làm.

"Thật xin lỗi, Cố Tử Thần, em phải quay về." Kiều Tịch Hoàn nhìn anh nói.

Cố Tử Thần không quay đầu nhìn cô, trên tay không biết từ lúc nào nhiều thêm một sợi dây chuyền, cô nhìn, đây không phải là kim cương ở chỗ thổ dân đó sao ?! Khi nào anh đã có nó, cô làm sao cũng không biết.

"Ừ." Cố Tử Thần gật đầu.

Lần này tỏ ra bình tĩnh.

Giống như đã sớm biết Kiều Tịch Hoàn lựa chọn gì.

Thật lâu, anh đứng thẳng người, đối mặt với Kiều Tịch Hoàn, đem viên kim cương kia làm thành dây chuyền đeo lên cổ Kiều Tịch Hoàn :"Anh để người ta đưa em rời đi."

Kiều Tịch Hoàn nắm viên kim cương kia, nhìn Cố Tử Thần.

Nhìn bóng lưng anh sải bước rời đi.

Cô cắn môi, không nói một câu.

Nửa giờ sau.

Kiều Tịch Hoàn lúc ấy ở trong phòng thu thập hành lý, cô nhìn mãi cũng không thấy bản thân có thể thu dọn cái gì, trong cả căn phòng, toàn bộ đều là đồ của người khác. Cho nên cô chính là trầm mặc ngồi chờ Cố Tử Thần.

Cố Tử Thần đẩy cửa phòng ra, nhìn Kiều Tịch Hoàn nói :"Nơi này đến Thượng Hải ngồi trực thăng tới sân bay mất 2 giờ, ngồi máy bay về Thượng Hải mất thêm 3 giờ nữa."

"Ah." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

"Anh bây giờ để Cao Tung đưa em rời đi."

"Ừ." Kiều Tịch Hoàn tiếp tục gật đầu.

"Đây là những thứ khi em trở lại Thượng Hải phải dùng tới, tiền mặt, điện thoại di động, thẻ căn cước của em." Cố Tử Thần đưa cho cô một cái bọc nhỏ, bên trong chưa một vài thứ như anh đã nói.

Kiều Tịch Hoàn yên lặng nhận lấy.

"Đi thôi." Cố Tử Thần nói, sau đó tự nhiên dắt tay Kiều Tịch Hoàn.

Lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ của anh.

Cô cho là, Cố Tử Thần ghét kiểu tự cho là đúng của cô, không dám tưởng tượng anh sẽ chủ động dắt cô rời đi.

Cô cùng Cố Tử Thần cùng nhau xuống lầu.

Mới vừa đi tới chân cầu thang.

Đối diện với Võ Đại.

Võ Đại cánh tay lớn có chút khoa trương, cô nhìn Kiều Tịch Hoàn cùng Cố Tử Thần, nhíu mày :"Nghe nói cô phải trở về Thượng Hải?"

"Ừ." Kiều Tịch Hoàn nói.

Võ Đại nhìn cô, lại không nói chữ nào.

Kiều Tịch Hoàn khóe miệng mỉm cười :"Em ở Thượng Hải chờ mọi người trở lại."

Võ Đại cười to một chút, nụ cười có chút châm chọc.

Châm chọc cô đơn thuần ngu ngốc.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, khinh thường nhìn biểu cảm của Võ Đại :"Tôi đi, mọi người bảo trọng."

Võ Đại khẽ gật đầu, dần đầu đi xuống.

Cố Tử Thần kéo tay Kiều Tịch Hoàn không tự chủ xiết chặt, mang cô xuống lầu, sau đó trong phòng khách tất cả mọi người đều nhìn Cố Tử Thần mang Kiều Tịch Hoàn rời đi, rời khỏi phòng khách, vẫn là xuyên qua con đường mòn ở vườn hoa, ở cửa vẫn có mấy người đứng gác không một chút qua loa, ngay ngắn mà có thứ tự.

Cao Tung ở cửa cung kính chờ đợi.

Cửa đậu một chiếc xe SUV quân dụng, Cao Tung tỏ ý Kiều Tịch Hoàn ngồi lên.

"Cố Tử Thần, em đi trước." Kiều Tịch Hoàn nói sau đó buông tay anh ra.

Cố Tử Thần gật đầu :"Bảo vệ tốt mình."

"Em sẽ cố gắng, em sẽ không chết dễ dàng như vậy." Kiều Tịch Hoàn khẳng định nói.

"Tin em." Cố Tử Thần giống như cười một chút.

"Vậy em đi."

Cố Tử Thần gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn đi về phía xe SUV, Cao Tung ga lăng mở cửa xe cho cô.

Kiều Tịch Hoàn trong nháy mắt kia đột nhiên xoay người chạy về phía Cố Tử Thần, một cái hôn nặng nề in ở môi Cố Tử Thần, thật lâu thật lâu :"Cố Tử Thần, em đợi anh trở về Thượng Hải."

Cố Tử Thần giơ giơ khóe miệng lên :"Anh cố gắng không để em thất vọng."

Kiều Tịch Hoàn sải bước ngồi vào xe SUV.

Cô thực sự càng trì hoãn lâu càng không muốn rời đi.

Nhưng bây giờ cô không thể không rời đi.

Đối với cô mà nói, trừ tình yêu còn có rất nhiều thứ cô không thể bỏ được.

Sống lại một đời, cô nghĩ phải quý trọng rất nhiều thứ, coi như là lòng tham lam một chút cũng tốt, cô sẽ không để cho đời này của bản thân sống trong tiếc nuối.

Xe vững vàng chạy ở trên đường quốc lộ.

Cao Tung lái xe, đột nhiên mở miệng :"Làm sao lại lựa chọn trở về Thượng Hải lúc này?"

"Có chút chuyện quan trọng."

"Ah." Cao Tung gật đầu :"Nhưng lúc này đối với cô mà nói không an toàn, cô ban đầu cùng Cố Tử Thần trải qua nhiều việc như vậy, bên kia có lẽ đã đem cô trở thành mục tiêu truy đuổi, nếu như bọn họ muốn hạ thủ cô, với tình cảnh của cô sẽ không chịu nổi."

"Tôi biết." Cô không ngu ngốc, mặc dù mọi người có thể xem cô chính là một mảnh vụn, nhưng rất nhiều thứ bọn họ có thể nghĩ tới cô cũng có thể nghĩ tới.

Cố Tử Thần sẽ không nói như vậy cũng là bởi vì anh biết, cô cũng hiểu.

Nhưng cô cũng tồn tại là do may mắn.

Đối với một người bình thường mà nói, bên kia đem mục tiêu là cô truy đuổi cũng không có lợi lộc gì, cô tự cho bản thân không có quan trọng tới mức ấy.

Cao Tung nhún vai :"Tôi chẳng qua là thuận miệng nói một chút."

Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng, ánh mắt nhìn ra phía cảnh bên ngoài xa lạ.

Hơn 10 phút trôi qua, Cao Tung dừng xe, mang cô đi về phía một chiếc trực thăng đang đậu ở khu đất trống.

Tân Chính Thuần phất tay đối với cô.

Kiều Tịch Hoàn cám ơn rồi rời đi.

Nhân viên làm việc đem xe đậu sát chiếc máy bay trở hành khách, mang cô ngồi ở khoang hạng nhất.

Tất cả mọi thứ trong thời gian ngắn ngủi có thể an bài thật có thứ tự.

Một khắc kia Kiều Tịch Hoàn mới cảm nhận được tính chân thực, cô rời đi chỗ đó, ở nước Z mà nói sẽ có quyền lợi lớn thế nào.

Cô ngồi ở trên máy bay, nhắm mắt dưỡng thần.

Máy bay chậm rãi cất cánh.

Kiều Tịch Hoàn ngồi nhìn qua cửa sổ nhìn ra thành phố xa lạ dưới mí mắt càng lúc càng xa.

3 giờ nữa.

Cô trở lại Thượng Hải.

Trở lại chỗ thành phố nơi cô sinh sống hơn hai mười năm.

Một màn quen thuộc, quen thuộc mọi thứ.

Cô cầm cái bọc nhỏ Cố Tử Thần đưa cho cô, lật ra lấy điện thoại, sau đó gọi cho Diêu Bối Địch.

Cô gọi cho Diêu Bối Địch.

Bên kia vẫn ở trạng thái tắt máy.

Cô trầm mặc một hồi, suy nghĩ một chút trực tiếp đón xe taxi, đến tiểu khu ở nhà Diêu Bối Địch.

Có thể chỗ này, cũng có thể ở biệt thự Diêu gia.

Chỉ có thể đánh cược may mắn.

Luôn cảm thấy có lẽ Diêu Bối Địch ở chỗ này.

Nếu như Tiêu Dạ còn chưa đến mực cặn bã.

Cô trầm mặc đi vào thang máy, đến tầng lầu nhà Diêu Bối Địch, đi về phía cửa ấn chuông.

Hai phút sau cửa mở ra.

Xuất hiện trước mặt cô là Tiêu Dạ, nhìn qua Tiêu Dạ nhưng luôn cảm thấy cùng ấn tượng ban đầu là người đàn ông có chút tự đại không giống nhau chút nào, luôn cảm thấy có chỗ nào đó đã thay đổi, trong lúc nhất thời không tìm ra được là chỗ nào thay đổi.

Hai người đối mặt vài giây.

Tiêu Dạ nói :"Vào đi."

Kiều Tịch Hoàn cời giày đi vào.

"Không cần cởi, nhà đã rất loạn."

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, ngẩng đầu quan sát.

Quả nhiên, phòng này đã từng chỉnh tề ngăn nắp vô cùng, giờ phút này lại xốc xếch không chịu nổi, khắp nơi đều là dấu vết của những mảnh vỡ, trên ghế sofa, trên bàn uống trà, toàn bộ dưới đất đều bẩn, trong nhà giống như bị cướp vậy.

Kiều Tịch Hoàn hỏi Tiêu Dạ :"Là kiệt tác của Diêu Bối Địch sao?"

Tiêu Dạ khẽ gật đầu, sau đó cái gì cũng không nói.

Rốt cuộc.

Rốt cục vẫn là chạm phải ranh giới cuối cùng của Diêu Bối Địch.

Kiều Tịch Hoàn sải bước đi vào.

Sau lưng truyền tới một âm thanh :"Cô ấy ở trong phòng trên lầu 2."

Kiều Tịch Hoàn bước nhanh về phía lầu 2, sau đó đẩy cửa phòng Diêu Bối Địch ra.

Cửa phòng vừa mở ra, có một cái gì đó ném qua.

Kiều Tịch Hoàn nghĩ, nếu như là đồ thủy tinh hay sắt thép gì đó cô khẳng định bây giờ có thể bị thương, cô có hay không phải vui mừng, Diêu Bối Địch ném đồ trên tay chỉ là chiếc gối.

Cô cứ thế đần độn cùng Diêu Bối Địch đối mặt.

Cô có chút không tin nhìn người trước mặt, hốc mắt đỏ thẫm trong nháy mắt nổi lên ầng ậc nước.

"Hoắc Tiểu Khê. . ." Diêu Bối Địch kêu tên cô.

Kiều Tịch Hoàn nghĩ, một giây kia đối mặt như vậy nhưng không thể giúp Diêu Bối Địch, đang đối mặt với âm thanh đau đớn yếu ớt như vậy, tất cả quyết định của cô đều đáng giá.

Trên thế giới này rất nhiều thứ đều là vậy, có mất.

Cô đi vào, ngồi ở mép giường của Diêu Bối Địch, cô nói :"Thật xin lỗi Diêu Bối Địch, tôi về trễ, tôi xảy ra chú chuyện. . ."

Nếu như sớm biết.

Cô sớm trở về, sẽ không trì hoãn một giây.

"Hoắc Tiểu Khê." Diêu Bối Địch lập tức ôm cô.

Diêu Bối Địch cho tới bây giờ sẽ không thân cận với bất kỳ ai, một giây kia, quay đầu ôm Kiều Tịch Hoàn một cái, giọng nói sụp đổ vang bên tai :"Hoắc Tiểu Khê, tôi thật khó chịu, trong lòng tôi thật khó chịu, Tiêu Tiếu không có ở đây, Tiêu Tiếu không có ở đây. . ."

Đau đến tê tâm liệt phế.

Diêu Bối Địch trong ấn tượng, mặc kệ gặp phải chuyện gì cũng đều yên lặng chịu đựng, mặc kệ mình bị thương bao nhiêu cũng sẽ không để người khác lo lắng, mặc kệ làm gì, chung quy cũng không muốn phải phiền đến người khác, nhưng giờ phút này. . .

Giờ phút này kím nén đến run rẩy, không thể khống chế đem mọi khổ sở toàn bộ đều lộ ra ngoài.

Diêu Bối Đại đại khái có lẽ không nhịn nổi nữa.

Trải qua chuyện tàn nhẫn như vậy một chút cũng không nhịn nổi nữa.

Cho nên cô ấy sụp đổ, hỏng đến mức phát tiết.

Kiều Tịch Hoàn đem Diêu Bối Địch hung hãn ôm vào trong ngực. Cho dù một guây kia chút dính vào vết thương sau lưng cô.

Có thể giờ phút này, cô thực sự rất muốn rất muốn cho Diêu Bối Địch sự ấm áo, cho cô ấy một chút năng lượng, dù chỉ một chút xíu cũng tốt.

Cho tới bây giờ đều không nghe được Diêu Bối Địch càn rỡ như vậy khóc qua.

Cho tới bây giờ đều không nghe được Diêu Bối Địch đau đến tê tâm liệt phế như vậy.

Cô ấy hung hăng nắm quần áo của Kiều Tịch Hoàn, tâm tư hỏng mất, tiếng khóc của cô ấy vô cùng thê lương.

Kiều Tịch Hoàn cắn môi, thậm chí không chút khống chế nước mắt cứ thế rơi.

Cứ thế rơi.

Đã từng có một người luôn ở sau lưng cô ẩn núp, một mực sùng bái cô, vẫn đối với cô ba lòng ba phổi như đứa em gái, bây giờ đang gặp chuyện tàn nhẫn nhất thế giới, có lúc cô cảm thấy thượng đế một chút cũng không công bằng, Diêu Bối Địch hiền lành như vậy là một cô gái thuần khiết như vậy, thượng đế tại sao không cho cô ấy sống tốt một chút, dù không có người kia cũng không thể để cuộc đời của cô ấy tốt một chút sao ?!

Hai người ôm nhau khóc lúc nước mắt nước mũi tèm lem.

Tiêu Dạ yên lặng xoay người rời đi.

Diêu Bối Địch có thể lệ thuộc, có thể dựa vào bất kỳ ai, trừ anh.

Có lúc cảm thấy bản thân thiệt nhiều.

Không chỉ là dư thừa, còn là đáng xấu hổ.

. . .

Không biết khóc bao lâu.

Diêu Bối Địch luôn nắm tay Kiều Tịch Hoàn sau đó trầm trầm đã ngủ.

Thật không biết khoảng thời gian này Diêu Bối Địch làm sao sống, cô ấy gầy rất nhiều, rất nhiều. Mặt chỉ lớn chừng bàn tay, phảng phất chỉ còn sót lại cặp mắt nâu to kia, mà cặp mắt to linh động trở nên vô thần như vậy.

Cô giúp Diêu Bối Địch chỉnh lại mái tóc dài xốc xếch.

Hẳn là thật vất vả ngủ.

Diêu Bối Địch xanh xao rất rõ.

Cô cứ như vậy ngồi cùng cô ấy một lúc lâu, sau một lúc cô lần nữa giúp Diêu Bối Địch ém lại chăn, cô rời khỏi phòng.

Nắng chiều ngã về tây.

Cô thấy ánh nắng ấm áp xuyên qua rèm cửa chiếu lên gương mặt Diêu Bối Địch.

Vốn yên tĩnh như vậy, tốt lành như vậy.

Nhưng khi cô ấy tỉnh lại. . .

Lỗ mũi hơi chua.

Cô yên lặng đóng cửa phòng của cô ấy lại, đi xuống lầu dưới.

Dưới lầu giống như đã thu dọn sạch sẽ.

Trong nhà này có phòng rộng như vậy, cô không thấy bất kỳ người giúp việc nào, cho nên hết thảy đều là Tiêu Dạ làm.

Đến ngày hôm nay, làm những thứ này rốt cuộc còn có tác dụng gì sao ?!

Cô nhìn Tiêu Dạ, nhìn anh ta lẳng lặng ngồi trên ghế sofa, phảng phất như bị hóa đá vậy, không nhúc nhích. Nhìn Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, anh ta ngẩng đầu, chậm rãi mở miệng nói :"Kiều Tịch Hoàn, cám ơn cô."

Âm thanh trầm thấp.

Một chút nghe cũng không hiểu, trước kia chỉ nói toạc móng heo.

Kiều Tịch Hoàn ngồi trên ghế sofa, đối diện anh ta.

Mới rồi còn muốn thốt lên lời châm chọc Tiêu Dạ, đột nhiên lại nuốt xuống bụng.

Mặc kệ Tiêu Dạ trước kia làm gì, bây giờ dẫu sao mất đi là con gái ruột bằng xương bằng thịt của anh ta, huống chi rất có thể anh ta sẽ còn mất đi người phụ nữ trên lầu kia.

Hai người trầm mặc một hồi.

Kiều Tịch Hoàn nói :"Diêu Bối địch bây giờ vẫn còn trong giai đoạn bị ức chế sao?"

"Phải, khá hơn một chút." Tiêu Dạ nói nhìn qua mặt vẫn bình tĩnh nhưng thực sự nghiêm túc nói về tình huống của Diêu Bối Địch :"Mấy ngày trước còn tương đối kích động, thấy ai cũng kích động, hoặc là không nhúc nhích, phảng phất như không tồn tại trên cái thế giới này vậy. Bây giờ căn bản đã có nhu cầu của người bình thường rồi, ví như ăn cơm, ví như uống nước. . . Chỉ có điều."

Tiêu Dạ trầm mặc, phảng phất như đang khống chế tâm tình, nuốt nước miếng một cái.

"Chỉ có điều những thứ này tất cả đều hành động như người bình thường, chỉ khi không thấy tôi, cô ấy bài xích tôi, giống như cô mới vừa vào cửa nhìn thấy ấy, sẽ giống như điên mà bài xích tôi." Tiêu Dạ nói rất bình tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn nhìn mặt anh ta, người đàn ông này trong trí nhớ luôn phát sinh biến hóa.

Người đàn ông nay cho tới giờ đều khinh thường cùng người khác nói nhiều, bây giờ lại từng chút một nói với cô chuyện của Diêu Bối Địch.

"Tiêu Dạ, Diêu Bối Địch tại sao lại bài xích anh? Tiêu Tiếu mất đi, cùng anh có quan hệ sao?" Kiều Tịch Hoàn hỏi anh.

Nếu như không phải là cùng Tiêu Dạ có liên quan, Diêu Bối Địch hẳn sẽ không mất đi lý trí, đem mọi chuyện không thoải mái toàn bộ đều phát tiết trên người Tiêu Dạ.

"Ừ." Tiêu Dạ gật đầu :"Là Lôi Lôi bắt cóc Tiêu Dạ, bức bách tôi ly hôn, sau đó xảy ra bất ngờ Tiêu Tiếu bị nước biển cuốn trôi. . ."

Quả nhiên như vậy.

Kiều tịch Hoàn nhìn Tiêu Dạ, đối với người đàn ông này không biểu lộ ra bất kỳ tâm tình gì.

Nhưng quả thật cô chỉ có thể dùng sự đồng cảm mà đối xử với anh ta.

Nếu quả thật như vậy Diêu Bối Địch hẳn là cả đời cũng sẽ không tha thứ cho Tiêu Dạ, cả đời cũng sẽ không!

Cho nên.

"Tiêu Dạ, anh nghĩ tới ly hôn chứ?"

"Nghĩ tới, nhưng không muốn." Tiêu Dạ nhìn Kiều Tịch Hoàn, từng câu nói :"Tôi không nghĩ ly hôn, tôi muốn chăm sóc Diêu Bối Địch."

"Nhưng anh cũng có nói, cô ấy bài xích anh, có lẽ anh buông tay, lựa chọn một cách thức khác cho mỗi người, chuyện xảy ra thế này thực sự khiến cô ấy đau đớn, nhưng ít ra cô ấy sẽ không sống trong một mặt thù hận nữa."

"Không dám buông tay." Tiêu Dạ giọng trầm thấp, tỏ ra không thể làm gì :"Vừa để tay xuống, Diêu Bối Địch thật sự sẽ không có ở đây."

Đúng vậy.

Nếu như Tiêu Dạ bây giờ buông tay, Diêu Bối Địch tuyệt đối sẽ không tiếp tục, tuyệt đối sẽ không.

Cô nhìn Tiêu Dạ, thời điểm ở trên máy bay từng nghĩ rất nhiều ra những từ ngữ để công kích người đàn ông này vậy nhưng đến lúc chân chính nhìn thấy anh ta lại yên lặng nuốt xuống, lúc này có lẽ không cần bất cứ ai chỉ trích Tiêu Dạ cũng đã cảm thấy bản thân này mình trên cái thế giới này là người ghê tởm nhất. Chính anh ta cũng sẽ không thể tha thứ cho lỗi lầm của bản thân.

"Lôi Lôi bây giờ thế nào?" Kiều Tịch Hoàn hỏi.

"Không biết, cũng có lẽ, chết." Tiêu Dạ nói, không tình cảm chút nào.

Kiều Tịch Hoàn cũng không hỏi nhiều.

Mặc kệ Tiêu Dạ đối với Lôi Lôi tồn tại cảm tình gì, nhưng nếu như Tiêu Tiếu thực sự bởi vì Lôi Lôi mà mất đi như vậy Lôi Lôi cũng không có kết quả tốt.

Cho nên không cần hỏi quá nhiều, kết quả rất rõ ràng.

Cô nhìn đồng hồ.

Sắc trời đã tối.

Mục đích của cô là trở lại với Diêu Bối Địch, lúc này lại cảm thấy hẳn là nên cho người đàn ông này một chút thời gian, cũng có lẽ, có lẽ. . . Sẽ có thay đổi.

Cô thật không phải là một người dễ mềm lòng.

Nhưng cô không khỏi không thừa nhận, giờ phút này cô đối mặt với Tiêu Dạ lại không nghĩ muốn gấp gáp đuổi anh ta rời khỏi Diêu Bối Địch.

Cho nên.

Cô hy vọng có thể cho bọn họ chút một thời gian, không biết kết quả như thế nào.

Luôn phải thử mới biết.

Cô đứng dậy :"Ngày mai tôi đến xem Diêu Bối Địch."

"Cám ơn." Tiêu Dạ từ trong tâm thật lòng nói :"Tôi không biết tình cảm của cô cùng Diêu Bối Địch rốt cuộc sâu đến mức nào, nhưng ở trên thế giới này Diêu Bối Địch có thể chân chính lệ thuộc vào, có thể chân chính buông cánh cửa trong lòng có thể cũng chỉ có một mình cô."

"Tôi biết, cho nên tôi trở lại." Kiều Tịch Hoàn nói.

Nói xong, xoay người trực tiếp rời khỏi.

Cô thật sự không biết Diêu Bối Địch trong khoảng thời gian này có phải hay không rất đau đớn, nhưng cô sẽ cố gắng chăm sóc cô ấy.

. . .

Kiều Tịch Hoàn rời đi.

Phòng nếu như chìm vào yên tĩnh.

Tiêu Dạ ngồi ở ghế sofa, không có bất kỳ động tác gì.

Anh không biết từ lúc nào bắt đầu cảm thấy bản thân vô lực như vậy, vô lực đến mức muốn dựa vào sức lực của người ngoài.

Ví như lần này đối với chuyện Diêu Bối Địch, anh lần đầu tiên muốn cầu xin Kiều Tịch Hoàn, cầu xin cô ấy tới nhà thật nhiều, giúp đỡ Diêu Bối Địch.

Bởi vì anh không làm được.

Diêu Bối Địch không để cho anh tới gần.

Anh nhìn lên trần nhà, ngoài trời đã tối đen.

Đèn thủy tinh treo trên trần nhà vẫn cứ chiếu sáng lên gò má của anh, luôn cảm thấy mỗi một tia sáng thật là chói mắt, đối với cuộc sống của anh chối bỏ đến nỗi châm chọc. . .

Anh thật ngu ngốc trong rất nhiều năm.

Anh trầm mặc, thật lâu từ trên ghế sofa đứng lên.

Anh đi tới phòng bếp rót một ly sữa bò nóng.

Bác sĩ nói, Diêu Bối Địch cần ăn một chút đồ ăn dinh dưỡng.

Anh không biết chuẩn bị đồ ăn cho cô có thể hay không cô không muố, nhưng một lần lại một lần nghĩ như vậy muốn dựa vào gần.

Anh đẩy cửa phòng Diêu Bối Địch.

Trên giường lớn trống trơn không người.

Tiêu Dạ ngẩn người, bên tai nghe được tiếng nước róc rách chảy.

Khẽ thở phào nhẹ nhõm, anh đem sữa bò nóng đặt ở đầu giường Diêu Bối Địch, xoay người muốn rời khỏi.

Đột nhiên bước chân dừng lại.

Anh muốn chờ Diêu Bối Địch đi ra, anh có thể hành động nhanh một chút tránh cho cô thấy mình, nhưng anh muốn thấy cô bình an đi ra ngoài, rồi sẽ rời đi.

Anh liền đứng ở cửa.

Ánh mắt vẫn cứ nhìn về phía phòng tắm.

Anh không biết Diêu Bối Địch ở trong phòng tắm bao lâu, anh nhìn đồng hồ, từ lúc anh đi vào căn phòng này đã là nửa tiếng, nửa tiếng Diêu Bối Địch vẫn còn ở bên trong, tiếng nước vẫn chảy không ngừng. . .

Đột nhiên.

Một dự cảm xấu nảy sinh. Giống như là đột nhiên bị sởn tóc gáy vậy, anh sải bước đi về phía phòng tắm, mở cửa phòng tắm ra, vọt vào, tròng mắt căng thẳng, nhìn vào bên trong, loáng thoáng có một bóng người không nhúc nhích. . .

"Diêu Bối Địch!" Tiêu Dạ tiến đến, đem Diêu Bối Địch từ trong bồn tắm kéo ra ngoài, tim không ngừng tăng tốc.

Diêu Bối Địch chậm rãi mở mắt nhìn Tiêu Dạ ở khoảng cách gần.

Nhìn Tiêu Dạ mặt đầy lo âu, rõ ràng không hề có chút giả vờ.

Cô thật sự có một giây muốn chết, cô tắm, ngồi bên trong bồn tắm nhìn nước không ngừng va đập trên người, cô nhớ tới Tiêu Tiếu trước kia. Cô cùng Tiêu Tiếu ngồi trong bồn tắn, cô giúp Tiêu Tiếu tắm, Tiêu Tiếu sẽ còn tò mò chỉ ngực cô hỏi tại sao mẹ cùng bé không giống nhau ?!

Suy nghĩ một chút liền nghĩ tới Tiêu Tiếu rơi xuống biển có cảm giác gì ?!

Cô đem mình lặn xuống nước.

Cái loại cảm giác hít thở không thông.

Vốn dĩ lại khó chịu như vậy.

Nguyên lai Tiêu Tiếu lúc rời đi lại khó chịu như vậy.

Cô cứ thế trôn vùi trong nước không ngoi lên, cô nghĩ nếu như cứ như vậy mà đi có lẽ cô còn có thể tìm được Tiêu Tiếu. . .

Rồi sau đó cảm giác được bên tai có một trận âm thanh dồn dập, cô đột nhiên lại bị hung hăng kéo rời khỏi mặt nước.

Cô đần độn nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn khóe miệng anh một giây kia hơi đưa giọng.

Cô tàn nhẫn cười một tiếng.

"Ba!"

Một bạt tai không chút báo trước, chợt hất lên mặt Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ cứ như vậy, cảm giác thật đau đớn trên mặt.

"Buông tôi ra." Cô nói từng câu từng chữ.

Tiêu Dạ nắm cánh tay cô, một chút cũng không buông.

"Buông tôi ra, Tiêu Dạ!" Diêu Bối Địch cứng cỏi nói.

"Em tắm rất lâu rồi, tôi mang em ra ngoài."

"Tôi nói, không, cần!" Diêu Bối Địch lạnh giọng.

Tiêu Dạ giống như không nghe được vậy, mạnh tay đem Diêu Bối Địch kéo ra khỏi bồn tắm.

Diêu Bối Địch không mảnh vải che thân, sau khi ra ngoài cảm giác được một trận lạnh lẽo.

Tiêu Dạ tiện tay cầm lấy một chiếc khăn tắm, bọc người Diêu Bối Địch lại, sau đó ôm ngang hông cô ra ngoài.

"Tiêu Dạ buông tôi ra." Diêu Bối Địch đột nhiên giống như điên vậy thét chói tai.

Tiêu Dạ ôm cô mà căng thẳng.

"Buông tôi ra! Anh khiến tôi cảm thấy rất chán ghét, chán ghét!" Diêu Bối Địch gầm thét.

Tiêu Dạ sắc mặt khẽ nhúc nhích, cánh tay cứng ngắc nhưng không có buông cô ra.

Diêu Bối Địch ánh mắt lạnh lùng nhìn sắc mặt trầm mặc của Tiêu Dạ, đột nhiên cô đến gần Tiêu Dạ, nhìn bả vai anh hung hăng mà cắn xuống.

Tiêu Dạ mặc cho Diêu Bối Địch cắn như vậy.

Cho đến khi Diêu Bối Địch cảm thấy mệt mỏi.

Cô nhả ra, răng trắng như tuyết tựa hồ còn có vết máu, môi cô cũng nhuộm một chút, đôi môi vốn dĩ tái nhợt lại có một chút màu sắc nhìn thật dữ tợn.

"Tiêu Dạ, buông tôi ra." Diêu Bối Địch hung hãn nói.

Tiêu Dạ vẫn yên lặng.

Chậm rãi đem Diêu Bối Địch bỏ xuống.

"Anh đi ra ngoài." Diêu Bối Địch gầm thét.

Tiêu Dạ không nhúc nhích.

"Tiêu Dạ, anh không muốn tôi hận anh chết sao ?" Diêu Bối Địch thét chói tai.

Tiêu Dạ trầm mặc :"Anh chỉ muốn giúp đỡ em."

"Loảng xoảng!" Diêu Bối Địch cầm một chai dưỡng da trong phòng tắm dùng sức ném lên tấm kính trong phòng tắm, tiếng đụng chạm, thủy tinh loảng xoảng đổ xuống.

"Anh thực sự muốn ép tôi!" Diêu Bối Địch bỏ lại một câu, sải bước đi ra ngoài.

Tiêu Dạ nhìn tấm kính bể tan tành, nhìn bản thân ở trước mặt tấm thủy tinh, miếng thủy tinh phản chiếu gương mặt cũng vỡ tan tành.

. . .

Kiều Tịch Hoàn rời khỏi nhà Diêu Bối Địch, đứng ở cửa tiểu khu, gọi một chiếc xe taxi.

Cô ngồi trong taxi.

Tài xế quay đầu có chút ngạc nhiên :"Cô định đi nơi nào?"

Đi nơi nào ?!

Cô nhướng mày, nhìn cảnh đêm Thượng Hải.

"Khu biệt thự Tử Dương, Cố gia đại viện." Kiều Tịch Hoàn nói.

Nên đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt.

Tài xế lái xe điên cuồng trên đường cao tốc Thượng Hải.

Đến nơi, Kiều Tịch Hoàn trả tiền.

Cô ngẩng đầu nhìn cửa đại viện Cố gia, bước chân cuối cùng vẫn là dừng một chút.

Cô không phải thánh nhân, sẽ không có chút ưu tư nào.

Trầm mặc hai giây, cô đẩy cửa đại viện Cố gia đi vào.

Phảng phất nhớ lại cảm giác lúc từ ngục giam đi ra bước chân vào ngôi nhà này, lúc ấy cũng là mang theo một tia thấp thỏm, mang một ký ức không biết gì, muốn đại triển quyền cước cùng hoài bão.

Khóe miệng cô kéo ra một nụ cười châm chọc.

Thoáng một cái cũng đã qua hơn nửa năm.

Đã từng là cuối xuân, đã đến cuối mùa thu.

Cô bình tĩnh đi vào phòng khách.

Trong đại sảnh, ánh đèn chói sáng vô cùng.

Cô xuất hiện thành công đưa hết ánh nhìn của tất cả mọi người vào cô.

Khi đó cũng không được coi là quá muộn cho nên Cố Diệu, Tề Tuệ Phân còn có Cố Tử Tuấn cũng ở phòng khách, tựa hồ là chuyện đương nhiên.

Phòng khách bởi vì cô mà yên lặng, chỉ có tiếng của ti vi là vẫn vang lên.

Thật lâu.

"Kiều Tịch Hoàn, cô còn không biết xấu hổ mà quay lại ?!" Tề Tụê Phân thét chói tai.

Kiều Tịch Hoàn ánh mắt khẽ nhúc nhích, lạnh lùng nhìn Tề Tụê Phân :"Trước khi Cố Tử Thần cùng tôi nói chuyện ly dị thì nơi này chính là nhà của tôi."

"Cô không biết xấu hổ còn nói nơi này là nhà cô? Cô thành thật khai báo đi khoảng thời gian này cô đi đâu?! Truyền thông đều nói cô cùng Tề Lăng Phong biết mất cùng nhau? Cô cùng hắn đã làm chuyện đồi bại gì ?! Cô còn không biết xấu hổ mà trở lại, cô thậm chí còn không biết xấu hổ mà nhắc tới Cố Tử Thần ?! Kiều Tịch Hoàn, một mình cô trở về sao ?! Tề Lăng Phong đâu ?!" Tề Tuệ Phân cô cùng hận thù nói.

Kiều Tịch Hoàn cứ vậy nhìn chằm chằm vào Tề Tuệ Phân.

Cho nên bây giờ tất cả người ở Thượng Hải vẫn chưa biết, Tề Lăng Phong thực sự đã ngã xuống vực ?!

"Kiều Tịch Hoàn, cô là người câm sao?! Tôi đang hỏi cô?! Rốt cuộc cô nửa điểm dạy dỗ cũng không có!" Tề Tuệ Phân chán ghét nói

"Mẹ." Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Tuệ Phân :"Tôi ngồi mấy ngày trên máy bay, lại đi xử lý chút chuyện bây giờ tôi rất mệt, tôi không muốn cùng bà gây gổ. Những chuyện kia tôi cũng không muốn phản bác bà, tôi cần nghỉ ngơi."

Kiều Tịch Hoàn bình tĩnh mà nói.

Tỉnh tảo như vậy, không quan tâm càng khiến Tề Tuệ Phân giận đến phát run.

Bà ta hung hãn nhìn Kiều Tịch Hoàn, bộ dạng muốn xét nát nét mặt không sợ hãi của cô vậy, nhưng làm gì được khi vốn dĩ hạ thân không thể nào nhúc nhích, muốn đứng dậy đi tới cũng không có sức.

Kiều Tịch Hoàn không quan tâm bộ dạng của Tề Tuệ Phân, xoay người muốn đi.

"Kiều Tịch Hoàn, cho tới bây giờ cô cũng không muốn giải thích một chút sao ?!" Cố Diệu tỏ ra uy nghiêm hơn nhiều.

Kiều Tịch Hoàn dừng bước chân, quay đầu nhìn Cố Diệu từng câu nói :"Ba, tôi không phải là không muốn giải thích với ông, tôi chẳng qua bây giờ không biết Thượng Hải rốt cuộc xảy ra tình huống gì, tôi ngày mai sẽ cho ông một câu trả lời."

Mặc dù vẻn vẹn chỉ rời đi có một tuần lễ.

Nhưng một tuần lễ này đối với cô mà nói, giống như trải qua quá nhiều chuyện, không chỉ là theo Cố Tử Thần trải qua sinh tử tồn vong, còn có Thượng Hải, thương trường biến đổi khó lường.

Cho nên, cô cần một chút thời gian để hiểu được đã xảy ra cái gì.

Luôn cảm thấy Tề Lăng Phong để lại một cục diện rối rắm, tuyệt đối đủ để cô dọn dẹp thật tốt.

Cô không nhận được câu trả lời của Cố Diệu, trực tiếp đi về phía tầng hai.

Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến mực có một loại ảo giác trái đất sắp nổ tung.

Cô trở về phong, căn phòng quen thuộc.

Cô nằm ở trên giường lớn.

Cô nói cô phải đợi Cố Tử Thần trở lại Thượng Hải. . .

Nhưng Cố Tử Thần rốt cuộc sẽ rất lâu mới có thể trở lại!

Cô trầm mặc, đem mình cuộn chặt trong chăn.

Trong đầu một mảnh hỗn loạn.

Nếu như không phải bởi vì Diêu Bối Địch cô có lẽ sẽ cân nhắc, cùng Cố Tử Thần trở về.

Xoay mình.

Chuẩn bị dậy đi tắm.

Ngoài cửa phòng lại vang lên tiếng gõ.

Kiều Tịch Hoàn thực sự có chút không nhịn được, cô thật không có gì để giải thích vào lúc này.

Bất đắc dĩ mở cửa phòng.

Cố Tử Tuấn đứng ở cửa, có chút cục xúc bất an, giống như hạ quyết tâm lớn hỏi :"Khoảng thời gian này rốt cuộc chị đi đâu?"

"Làm gì?"

"Tôi chẳng qua là tò mò, chị đi nơi nào mà đột nhiên biến mất lâu như vậy? Thượng Hải xảy ra quá nhiều chuyện, chị lại không chút tin tức cứ vậy vô căn cứ mà biến mất, một chút tăm hơi cũng không thấy, anh cả cũng không liên lạc được." Cố Tử Tuấn nói.

Rất nhiều tò mò muốn biết.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc hai giây nói :"Tử Tuấn, tôi chỉ có thể nói cho cậu biết khoảng thời gian này tôi cùng Cố Tử Thần ở chung một chỗ."

"Tại sao anh cả không trở về?"

"Anh ấy có chuyện."

". . ."

"Tử Tuấn, vừa vặn tôi bây giờ có chút chuyện muốn hỏi cậu." Kiều Tịch Hoàn không muốn giải thích quá nhiều, ngược lại vốn là sũ nghĩ ngày mai mới đi tìm hiểu, thật tốt Tử Tuấn ở đây có thể thuận tiện hỏi luôn.

Cố Tử Tuấn gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn nói :"Khoảng thời gian này Cố thị có phát sinh chuyện gì khác thường? Ví như hội đồng quản trị có hay không phát sinh sự thay đổi, Cố thị có hay không thay đổi người trong hội đồng quản trị, quyền chủ động nằm trên tay người nào trong công ty?"

Cố Tử Tuấn ngạc nhiên vô cùng :"Tôi thật không biết chị nói gì? Mặc dù sau khi chị rời đi Cố thị có chút bị động, đặc biệt là phương án hợp tác cùng Phó thị, có điều công trình kia cũng bắt đầu nên cũng không xảy ra vấn đề to lớn gì, mọi thứ đều là do ba tự mình cầm cự, chị nói những thứ này là có ý gì?"

Kiều Tịch Hoàn hơi nheo mày lại.

Chẳng lẽ cô dự đoán sai rồi ?!

Tề Lăng Phong xuất hiện thực sự vẫn chưa động tay chân gì với Cố thị? Chính là nói anh ta vốn dĩ không nghĩ tới bản thân nhanh như vậy đã xảy ra chuyện nên chưa kịp ra tay ?!

Không thể nào.

Tề Lăng Phong làm việc tuyệt đối không thể nào không cẩn thận, hơn nữa lúc ấy rõ ràng anh ta có rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ kia cả ngày, thời gian cả ngày kia anh ta tuyệt đối có thể làm rất nhiều chuyện, quan trong chính là lúc bọn họ rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ kia, Tề Lăng Phong rõ ràng có một loại dự cảm muốn hoàn toàn rời khỏi.

Như vậy cảm giác chính là mọi thứ đều đã được xử lý thỏa đáng.

"Kiều Tịch Hoàn?" Cố Tử Tuấn nhìn Kiều Tịch Hoàn im lặng một hồi, trong lòng có chút không chắc, kêu tên cô.

Kiều Tịch Hoàn tỉnh hồn :"Không có chuyện gì, tôi chính là thuận miệng hỏi một chút."

"Ah." Cố Tử Tuấn gật đầu.

"Tôi rất mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, có chuyện gì mai chúng ta nói sau."

"Kia.. . Được." Cố Tử Tuấn chỉ còn cách gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn mím môi đóng cửa phòng.

Xem ra ngày mai cô phải đi một chuyến tới Hoàn Vũ.

Chỗ đó có lẽ Tề Lăng Phong có để lại chút gì đó.

. . .

Một đêm cơ hồ không chợp nổi mắt.

Mệt mỏi, trong lòng suy nghĩ đến nỗi bản thân cũng không ngủ yên được.

Cô trầm mặc đánh răng.

Sau đó theo thói quen chuẩn bị gọi điện cho Võ Đại, lại đột nhiên châm chọc cười một tiếng, đi về phía cửa biệt thự. Sau đó gọi điện thoại cho tài xế, ngồi xe đi Hoàn Vũ.

Cô xuất hiện.

Nhân viên lại bắt đầu xếp hàng.

Kiều Tịch Hoàn đối với những việc này hiển nhiên không có bất kỳ hứng thú.

Cô trực tiếp đi về phía phòng làm việc của tổng tài.

Đường Vân Trạch ngồi trong văn phòng tựa hồ đang xử lý văn kiện, ngẩng đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, cả người trố mắt ra nhìn cô, vội vàng từ dưới ghế đứng dậy :"Kiều tổng, cô đã trở lại."

Kiều Tịch Hoàn khẽ gật đầu, tỏ ý kêu anh ta ngồi xuống.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh ta hỏi :"Khoảng thời gian này công ty có gì khác thường không?"

"Không có gì, chẳng qua là cô đột ngột biến mất sau đó tôi quả thật vô năng đón nhận công việc, khoảng thời gian này tôi ra sức quản lý công ty." Đường Vân Trạch có chút xấu hổ.

"Trừ việc này còn có những chuyện khác phát sinh không?"

"Không có." Đường Vân Trạch nói, đột nhiên như nhớ cái gì :"Đúng rồi, trước khi Tề Lăng Phong biến mất, tới tìm tôi."

"Tìm anh làm gì?" Kiều Tịch Hoàn nhíu mày.

"Cũng không nói gì, chính là kêu tôi sau khi cô trở lại gọi điện thoại cho luật sư của anh ta. Bây giờ có cần gọi điện hay không?" Đường Vân Trạch hỏi.

"Gọi." Kiều Tịch Hoàn nói.

Cô rất muốn biết Tề Lăng Phong rốt cuộc làm cái quỷ gì.

"Được." Đường Vân Trạch vội vàng lật lại số điện thoại mà Tề Lăng Phong đã viết, bấm :"Alo, xin chào, Tề Lăng Phong có nói qua sau khi Kiều Tịch Hoàn trở về liền gọi điện cho anh."

"Kiều tịch Hoàn bây giờ ở đâu?" Bên kia hỏi.

"Ở Hoàn Vũ."

"Tôi lập tức tới ngay."

Nói xong liền cúp máy.

Đường Vân Trạch chỉ điện thoại, nói với Kiều Tịch Hoàn :"Anh ta nói lập tức tới ngay."

"Ừ." Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Đợi hơn 20 phút.

Một người mặc âu phục giày da, đại khái một người đàn ông hơn 40 tuổi xuất hiện, sau đó vô cùng lễ phép tự giới thiệu mình :"Xin chào Kiều tổng, tôi là luật sư riêng của Tề Lăng Phong, tôi họ Trương, Trương Chính Dương."

"Xin chào." Kiều Tịch Hoàn đưa tay, cùng nhau bắt tay.

"Có thể nói chuyện riêng hay không." Trương Chính Dương nghiêm túc hỏi.

Đường Vân Trạch rất thức thời nói :"Tôi ra ngoài một chút."

Kiều Tịch Hoàn gật đầu.

Phòng làm việc lớn như vậy chỉ có Kiều Tịch Hoàn cùng Trương Chính Dương, hai người.

Trương Chính Dương từ trong túi công văn cầm ra một phần văn kiện đưa cho Kiều Tịch Hoàn :"Đây là văn kiện Tề tiên sinh đã ký tên, văn kiện chuyển nhượng cổ phần, cô chỉ cần ký tên phần chuyển nhượng cổ phần này lập tức có hiệu lực."

Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc, nhìn dòng chữ màu đen chuyển nhượng trong văn kiện.

"Chuyển nhượng cổ phần 42% của tập đoàn Hoàn Vũ vô điều kiện. . . 40% cổ phần của tập đoàn Cố thị được chuyển nhượng vô điều kiện. . ."

Kiều tịch Hoàn đột nhiên có chút khẩn trương nhìn cái tên ký dưới phần văn kiện.

"Tề Lăng Phong" ba chữ, chữ ký tiêu sái vung trên giấy.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc, một giây kia có chút không tin vào mắt mình.

Tề Lăng Phong tại sao phải đem tất cả cổ phần để lại cho cô ?!

Tề Lăng Phong làm nhiều như vậy không phải là muốn trả thù Cố gia sao? Một chân đã bước vào cửa, anh ta đột nhiên lại làm ra cái hành động như vậy ?!

Đây là. . .

Tại sao ?!

Cô thật không tin, Tề Lăng Phong sẽ có mặt lương tâm.

Trương Chính Dương tựa hồ cảm thấy Kiều Tịch Hoàn khiếp sợ, mở miệng nói :"Tôi ban đầu cũng hỏi qua Tề tiên sinh, hỏi anh ta có phải hay không đã suy nghĩ kỹ, anh ta nói, chưa bao giờ cân nhắc rõ như bây giờ, còn nói đây là thiếu cô, nên dành cho cô."

Thiếu tôi. . .

Thiếu tôi cái gì ?!

Ba mạng người, một cái công ty.

Cho nên đây gọi là bồi thường sao ?!

Tề Lăng Phong.

Anh ta chỉ tính theo ý của bản thân có phải hay không nghĩ là tốt.

Cô cắn môi, hung hăng mà cắn.

Cô thật rất hận Tề Lăng Phong, rất hận anh ta, mặc kệ anh ta có bao nhiêu đau khổ, nhưng tội của anh ta chính là không thể tha thứ cho nên cô sẽ không vì người đàn ông này mà có bất kỳ sự mềm lòng nào. Cô cảm thấy anh ta chết chính là đền tội, bất kể ban đầu cũng không nghĩ hạ thủ lưu tình bỏ qua cho anh ta, cô cũng sẽ không đối với anh ta tỏ ra bất kỳ thương hại nào.

Cho nên giờ phút này, cô cũng sẽ không có bất kỳ buồn lo gì.

Cho dù có một giây cảm động, cũng không thể nói rõ là gì.

Cô cầm bút, lưu loát ký tên mình xuống.

Trương Chánh Dương đem phần văn kiện kia đưa cho Kiều Tịch Hoàn một bản còn một bản anh ta giữ.

"Đúng rồi, đây là Tề tiên sinh để lại cho cô, nói cô nhìn cũng biết là gì." Trương Chính Dương đưa cho cô một cái usb màu đen.

Kiều Tịch Hoàn nằm chặt usb trong tay.

Tề Lăng Phong có phải hay không đã biết từ sớm, kết quả của bản thân ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro