Q3. Chương 7: Kết quả của Lôi Lôi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit: tiểu hoa nhi




Rời hỏi phòng làm việc của Cố Diệu, Kiều Tịch Hoàn cũng không dừng lại, trực tiếp rời khỏi cao ốc Cố thị.

Chỗ này đối với cô mà nói không còn tồn tại bất kỳ lưu luyến gì.

Cô ngồi trên xe, thẳng tiến đến nghĩa trang.

Vẫn cảm thấy mình báo thù xong liền phải tới thăm cha mẹ cô.

Vốn dĩ.

Coi như là báo thù xong, tâm tình cũng cũng không vì vậy mà khá hơn chút nào.

Cô nhìn lên bia mộ đen trắng.

Đã từng tới chỗ này mấy lần, nhưng cố ý, cố ý né tránh hai bia mộ ấy ra.

Bởi vì khi đó cô cảm thấy cô không xứng đáng xuất hiện ở nơi này.

Bây giờ, cô thẳng tắp ngồi quỳ dưới bia bộ trước mặt, hốc mắt đỏ thắm.

"Ba, mẹ." Kiều Tịch Hoàn mở miệng :"Thật xin lỗi."

Đáp lại cô vĩnh viễn cũng chỉ là sự im lặng.

Từ lúc xảy ra chuyện kia, cô bất ngờ sống trên thân thể của Kiều Tịch Hoàn, mọi chuyện đều tốt giống như là nằm mơ, trải qua đau đớn cục cùng, lại luôn tồn tại động lực trả thù, cứ thế chống đỡ đến ngày hôm nay.

Hoãn Vũ trở về tay cô.

Đã từng hại chết cả nhà bọn họ ba người, Tề Lăng Phong cũng đã chết.

Giống như mọi thứ đều đã thực hiện xong.

Nhưng chân chính đến đây một giây cũng không cao hứng nổi, bởi vì đã từng mất đi, cuối cùng vĩnh viễn cũng mất đi.

Cô nói :"Ba. Tề Lăng Phong nói ba hại chết cả nhà của anh ta. Con thực sự không tin, bởi vì cho tới bây giờ con không nghĩ ba sẽ là loại người đi tính kế người khác, nếu không Hoàn Vũ ở trên tay ba nhiều năm như vậy cũng không phát triển ở mức tệ hại như thế. Nhưng Tề Lăng Phong nhất định nói là do ba. . . Vì thế anh ta mới trở nên xấu xa, tàn nhẫn như vậy, không từ thủ đoạn nào như vậy. Ba nói, rốt cuộc nên tin ai?"

Cuối mùa thu lá phong tiêu điều thổi trên mặt đất, gió cuốn lên lá phòng cùng bùn đất, bay tứ tung.

Mọi chuyện xảy ra giống như là vẽ lên một dấu chấm tròn, giống như chưa từng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sẽ không biết ai đúng ai sai. Những người kia bởi vì thù hận mà dắt theo cả hai đời ân oán, đến giờ phút này mọi chuyện cũng đã kết thúc, dùng cách thức thảm thiết nhất biến thành kết cục.

Kiều Tịch Hoàn quỳ ở nơi đó rất lâu.

Chân đã chết lặng.

Cô chậm rãi từ dưới đất đứng lên, nhìn cảnh sắc mùa thu cùng hai tầm hình dần dần mơ hồ kia.

Cô xoay người rời đi.

Trời cao cho cô một thân phận khác, cho cô một cơ hội lần nữa sống ở cái thế giới này cho nên cô không nên lãng phí.

Từ giờ phút này bắt đầu trở đi cô lại sống một cuộc sống mới.

Cô đem thân phận của Kiều Tịch Hoàn sống một đời thật tuyệt vời.

Hoắc Tiểu Khê đã từng có mọi thứ, cứ như vậy an táng ở chỗ này, nhưng thứ kia không rõ cho nên cứ thế cùng nhau mai táng ở chỗ này.

Ánh mắt khẽ nhúc nhích.

Cô trở lại xe ô tô, cầm điện thoại lên bấm.

Bên kia nhanh chóng nhận điện :"Xin chào."

"Thư ký bạch xin chào, tôi là Kiều Tịch Hoàn, tôi bây giờ tới gặp Phó tổng có thuận tiện không?"

"Cô chờ một chút, tôi nhìn lịch trình Phó tổng hôm nay, 5 phút sau sẽ trả lời."

"Phiền anh."

"Không cần khách khí."

Điện thoại cúp máy.

Kiều Tịch Hoàn nhìn phía tài xế nói :"Đi Phó thị."

Luôn cảm thấy Phó Bác Văn lúc này sẽ muốn gặp cô.

Xe vững vàng chạy ở trên cao tốc Thượng Hải.

5 phút sau.

Bạch Quý Dương đáp lời, Phó Bác Văn ở phòng làm việc chờ cô.

Khóe miệng cô khẽ nhấp, trầm mặc, tới thẳng nơi.

Đi về phía phòng làm việc của Phó Bác Văn.

Bất ngờ.

Kiều Tịch Hoàn ngồi đợi ở bên phòng khách thấy một đứa bé ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sofa không có gì để làm, dáng dấp chính là bản sao thu nhỏ của Phó Bác Văn, cho nên không cần nghĩ cũng biết, đứa bé ấy là Phó Duy Nhất, con trai nhỏ của Phó Bác Văn cùng Trình Vãn Hạ.

Chẳng qua là một mình ngồi ở chỗ đó. . .

Cô có chút kinh ngạc, ánh mắt nhìn một chút, xoay người đi vào bên trong.

"Kiều tổng, xin lỗi, làm phiền cô chờ một chút, Phó phu nhân đang ở trong phòng làm việc cùng Phó tổng." Thư ký nói xin lỗi :"Mới rồi nhận được điện thoại của thư ký Bạch, nói cô muốn tới gặp Phó tổng, vốn đã sắp xếp xong thời gian, nhưng Phó phu nhân đột ngột xuất hiện, Phó tổng luôn đối với Phó phu nhân yêu chiều, cho nên. . ."

"Không sao, tôi có thể đợi." Kiều Tịch Hoàn khóe miệng khẽ cười.

Phó Bác Văn đối với Trình Vãn Hạ cưng chiều không giới hạn.

Cả thương trường cũng như vòng giải trí Thượng Hải đều biết.

Cô cũng không phải là người không hiểu chuyện.

Cô đi về phía ghế sofa, ngồi ở đó chờ.

Thư ký lễ phép mang cho cô một tách cafe, xin lỗi cùng giải thích lần nữa mới trở lại chỗ làm việc của mình.

Kiều Tịch Hoàn uống cafe không biết phải làm gì, quay đầu nhìn Phó Duy Nhất, khóe miệng khẽ cười một tiếng :"Cháu tại sao không tới phòng làm việc của ba?"

Phó Duy Nhất ngẩng đầu nhìn dì xa lạ trước mặt, không nhịn được mở miệng nói, nhìn qua lạnh lùng :"Không thích đi."

"Tại sao?" Kiều Tịch Hoàn hứng thú.

"Không thích ba cùng mẹ một chỗ." Phó Duy nhất lặp lại.

"Cháu ghen sao?"

"Không phải ghen." Phó Duy Nhất nói :"Cháu chẳng qua không thích ba con nhìn mẹ con giống như con sói xám gặp được niềm vui tràn trề vậy, hận không ăn được mẹ cháu!"

Kiều Tịch Hoàn kinh ngạc nhìn Phó Duy Nhất.

Nếu như không có nhớ lầm, đứa nhỏ này còn chưa tới 5 tuổi!

Cái này, lời này. . . Ai nói cho thằng bé chứ ?!

"Cháu không thích ba, cháu cảm thấy ba chính là con sói lớn trong nhà. Ba sẽ đoạt mẹ đi, sẽ cướp đi chị, còn cướp đi bà nội." Phó Duy Nhất tổng kết.

Sau đó lại không nói gì yên lặng ngồi trên ghế sofa, không nói một câu.

Kiều Tịch Hoàn ngượng ngùng cười một tiếng.

Không nghĩ tới Phó Bác Văn ở Thượng Hải chỉ cần nói một câu sẽ như sét đánh, mà con trai anh ta lại đối với anh ta khinh thường như thế.

Đây cũng coi là thành công hay là coi như thất bại ?!

Đợi xấp xỉ nửa tiếng.

Phó Bác Văn cùng Trình Vãn Hạ ở bên trong phòng làm việc đi ra.

Phó Bác Văn nhìn Kiều Tịch Hoàn, khẽ gật đầu một cái.

Trình Vãn Hạ nhìn cô, khẽ mỉm cười, sau đó nhìn Phó Duy Nhất :"Duy Nhất, chúng ta đi."

"Dạ." Phó Duy Nhất nghe lời từ trên ghế sofa tụt xuống, sau đó đi về phía Trình Vãn Hạ.

"Em mang Duy Nhất đi đón Nữu Nữu trước, anh làm xong thì tới đó."

"Được, anh kêu tài xế đưa hai người đi."

"Không cần, em tự lái xe."

"Kỹ thuật lái xe của em. . ."

Trình Vãn Hạ ném ánh mắt sắc lẹm tới.

Phó Bác Văn vểnh môi :"Lái chậm một chút."

"Dài dòng." Trình Vãn Hạ kéo Phó Duy Nhất đi.

Trời mới biết, Trình Vãn Hạ lái xe với tốc độ ốc sên quá, đây là muốn toàn bộ giao thông ở Thượng Hải tắc đương hay sao ?!

Kiều Tịch Hoàn đang ảo tưởng Trình Vãn Hạ kia giống như tốc độ của rùa bò, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói có chút nghiêm túc.

"Thế nào, không phải tìm tôi có việc?"

Kiều Tịch Hoàn tỉnh hồn, nhìn biểu cảm của Phó Bác Văn.

"Đúng."

"Vào đi." Phó Bác Văn bỏ lại câu nói, sải bước đi vào trước.

Phòng làm việc lớn như vậy, Kiều Tịch Hoàn vô tình thấy một cửa phòng hơi khẽ mở, giống như là phòng nghỉ ngơi, luôn cảm thấy vừa rồi trong căn phòng đó đã xảy ra chuyện gì đó, chuyện kích tình bắn ra bốn phía.

"Cô hôm nay rất thích thất thần?" Phó Bác Văn nhướng mày.

Được rồi.

Cô chỉ là có chút bát quái mà thôi.

Cô nôồi đối diện Phó Bác Văn, mở miệng nói :"Tôi chuẩn bị chính thức từ chức ở Cố thị."

"Sau đó thì sao?" Phó Bác Văn lịch sự hỏi cô.

"Liên quan tới sự hợp tác giữa quý công ty, trước mắt công việc hậu kỳ tôi cũng đã an bài thỏa đáng, xin hãy yên tâm."

"Cho nên cô tới chính là có chút khác thường." Phó Bác Văn biểu cảm vô cùng ôn định.

"Còn chuyện nữa chính là tôi đang nắm giữ 80% cổ phần của tập đoàn Hoàn Vũ. Cổ phần của tập đoàn Cố thị tôi có 40%."

"Cho nên, cô tới đây là lấy le?" Phó Bác Văn nhìn chằm chằm vào Kiều Tịch Hoàn, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, giọng cũng khá là bình thản.

"Chẳng qua là tới cảm ơn anh đã nỗ lực tương trợ." Kiều Tịch Hoàn nói :"Hơn nữa không biết dùng cách gì để hồi báo, cho nên quyết định đem 10% cổ phần của Hoàn Vũ chuyển nhượng cho anh, để anh trở thành một cổ đông trong Hoãn Vũ."

"Không cần Kiều Tịch Hoàn." Phó Bác Văn cự tuyệt.

Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra.

Đối với thương nhân mà nói, ít nhất đối với cô mà nói, có thể có được chỗ tốt là chuyện đương nhiên nên chắc sẽ vui vẻ tiếp nhận, hơn nữa phần tốt này anh ta có tư cách nhận được, cũng không cần bỏ ra cái giá nào, không đạo lý gì mà cự tuyệt.

"Cô nhất định nghĩ tôi tại sao lại không cần?!" Phó Bác Văn nhìn cô.

Kiều Tịch Hoàn gật đầu :"Tôi thật rất kinh ngạc. Nếu như Phó tổng giờ phút này cho tôi 10% cổ phần Phó thị, tôi sẽ lập tức nhận lấy."

"Cô ngược lại là nghĩ tốt." Phó Bác Văn đột nhiên cười.

Phó Bác Văn không quá vui vẻ cười.

Cười lại tự nhiên có mị lực vô cùng.

Anh ta nói :"Mặc dù ban đầu tôi cho cô mượn vốn để có thể đi thực hiện những thủ đoạn của bản thân, có thể không nói, mọi việc đều do chính cô tự mình hoàn thành, từng bước từng bước bày mưu tính kế. Có thế trong thời gian ngắn như vậy tính toán tốt tôi nhìn ra cô cũng không phải loại người tính toán tùy tiện, tôi chỉ nói, tôi thừa nhận năng lực của cô, bởi vì tôi Phó Bác Văn cho tới bây giờ không bội phục ai thậm chí sùng bái ai. Cho nên cô chỉ cần đem số tiền cô vay của tôi cho lại cho ngân hàng của tôi là được, những thứ khác tôi không có hứng thú muốn lấy."

"Cám ơn." Kiều Tịch Hoàn chân thành nói.

Phó Bác Văn khẽ gật đầu :"Nếu như cô nói cô cho tôi những thứ này, tôi nghĩ tôi hiểu rồi, cô có thể đi."

"Liên quan tới việc mời anh ăn cơm. . ."

"Tôi bề bộn nhiều việc. Chờ Tử Thần trở lại, nói sau."

"Được." Kiều Tịch Hoàn rời đi.

Phó Bác Văn nhìn bóng lưng Kiều Tịch Hoàn.

Người phụ nữ này quả thật không đơn giản, sau này ở trên thương trường không chừng sẽ trở thành thần thoại, anh ta quả thật có chút mỏi mắt mong chờ.

. . .

Kiều Tịch Hoàn rời khỏi Phó thị.

Nhìn mặt trời có chút chạng vạng.

Một ngày cứ thế qua đi.

Phảng phất bước chân vội vàng đi qua.

Cô trở lại Cố gia biệt thự.

Cô rời đi Cố thị nhưng sẽ không rời khỏi chỗ này.

Cuộc sống không thoải mái cũng được, vì nói chờ Cố Tử Thần trở lại.

Cho nên Cố Tử Thần chưa nói kêu cô rời đi, cô sẽ không rời đi.

Bước chân vừa đi qua phòng khách.

Một đứa trẻ từ bên trong đi tới, trực tiếp lao về phía cô, ôm bắp đùi của cô :"Mama, mama về rồi!"

Kiều Tịch Hoàn có chút mềm lòng.

Hôm nay nhìn Phó Duy Nhất ngồi ở chỗ đó thực sự liền nghĩ tới tiểu tử này.

Ngày hôm qua về nhà quá muộn, chưa kịp đi gặp đứa con này, huống chi bản thân trở về tâm trạng cũng có chút phiền nào bất an, sáng sớm hôm nay lại đi quá sớm, luôn cảm thấy mình thiếu đứa con này quá nhiều.

Cô ngồi xổm xuống nhìn khỉ nhỏ cùng gương mặt ánh mắt tròn trịa.

"Cô giúp việc nói mẹ đã về, con còn không tin. Hôm nay lúc đi học, cô giúp việc nói chú tài xế bị mẹ kêu đi, con cho là bọn họ nói dối con, mới vừa ở trên lầu thấy mẹ từ trên xe bước xuống, con mới tin mẹ thực sự trở về rồi ?!" Khỉ nhỏ non nớt nói, vô cùng khéo léo.

Kiều Tịch Hoàn sờ đầu khỉ nhỏ :"Ừ, mẹ đã về rồi."

"Ba đâu? Ba không có cùng mẹ trở về sao?"

"Ba còn có chuyện." Kiều Tịch Hoàn giải thích.

"Vẫn còn đi du lịch sao ạ?"

"Ừ."

"Chính là chỗ lần trước chúng ta cũng đi du lịch ở A Lạp Tư Duy đó ạ." Khỉ nhỏ ngây thơ hỏi.

Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười, gật đầu.

Coi như là vậy đi.

"Ba ham chơi quá đi." Khỉ nhỏ kết luận.

Kiều Tịch Hoàn phụ họa cười nói :"Sau khi trở lại phải phê bình ba thật tốt nha."

"Con không dám." Khỉ nhỏ đỏ mặt.

"Để mẹ, mẹ dám." Kiều Tịch Hoàn cười nói.

Khỉ nhỏ sùng bái nhìn mẹ.

Luôn cảm thấy mặc kệ chuyện gì, mẹ cũng có thể giải quyết thật tốt.

Hai người dắt tay chuẩn bị lên lầu 2.

Đối diện với Tề Tuệ Phân ngồi xe lăn đi ra khỏi thang máy riêng vốn thuộc về Cố Tử Thần, nhìn Kiều Tịch Hoàn xuất hiện, sắc mặt liền thay đổi, giọng nói kỳ quái nói :"Có vài người thật không tự biết mình, da mặt làm sao lại cứ dầy như vậy ?!"

Kiều Tịch Hoàn nhìn Tề Tuệ Phân, không phản ứng, kéo khỉ nhỏ lên lầu 2.

Cô quả thật không thích ở trước mặt khỉ nhỏ tranh chấp cùng người của Cố gia.

"Mẹ, bà nội không thích mẹ." Đoán chừng nhịn thật lâu, khỉ nhỏ mới nói ra một câu như vậy.

"Ừ, mẹ biết."

"Tại sao bà nội không thích mẹ?"

"Có lẽ bà nội cảm thấy chưa chấp nhận mẹ."

"Nhưng con cảm thấy mẹ rất tốt rất tốt, thế giới này mẹ tốt nhất." Khỉ nhỏ nói, biểu tình rất bình tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn hôn lên má khỉ nhỏ một cái :"Con yêu mẹ là được, còn bà nội. . . Mẹ chỉ có thể nói như vậy với con, mẹ cùng ba nội có chút hiểu lầm, trong chốc lát cũng không thể giải quyết được hiểu lầm này, nhưng đây là chuyện người lớn con không cần quan tâm. Con tin mẹ sẽ giải quyết thật tốt mà đúng không. Còn con, nên yêu bà nội liền yêu bà nội, nên yêu mẹ liền yêu mẹ, không cần tồn tại sự ngăn cách biết không? Bởi vì chúng ta đều rất yêu con."

"Dạ." Khỉ nhỏ cái hiểu cái không gật đầu.

Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười :"Trở về phòng mình chơi đi, mẹ hơi mệt, mẹ muốn nghỉ ngơi một chút."

"Mẹ." Khỉ nhỏ đột nhiên gọi cô lại.

"Sao thế?"

"Mẹ, tại sao người trong nhà càng ngày càng ít, Minh Lý cùng Minh Nguyệt đều đi rồi, chú hai cũng đi, thím hai không có ở đây, ba đi du lịch, cô cũng kết hôn rồi, người trong nhà càng lúc càng thiếu?" Khỉ nhỏ ngước đầu hỏi.

Kiều Tịch Hoàn trầm mặc.

Đúng vậy.

Cố gia vốn là gia đình lớn như vậy, người trong nhà làm sao càng lúc càng ít đi.

"Mẹ cũng không biết." Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng :"Thật xin lỗi, Khỉ nhỏ, mẹ cũng không biết."

Bởi vì quá phức tạp.

Phức tạp đến nỗi khỉ nhỏ căn bản không thể hiệu được.

"Ah, luôn cảm thấy trong nhà thật là quạnh quẽ, một chút cũng không náo nhiệt." Khỉ nhỏ xúc động nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đều không biết phải làm sao.

Kiều Tịch Hoàn sờ đầu khỉ nhỏ, một giây kia vô lực an ủi.

"Mẹ đi nghỉ ngơi đi, con đi làm bài tập." Khỉ nhỏ đột nhiên lại ngoan ngoãn cười, nói.

"Ừ." Kiều Tịch Hoàn cười nhạt.

Khỉ nhỏ đi vào phòng mình.

Kiều Tịch Hoàn nhìn Khỉ nhỏ ngồi ở bàn học, ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, khiến lòng người ấm áp.

Nếu như nói cái nhà này khiến cô lưu luyến điều gì.

Có lẽ, trừ Cố Tử Thần cũng chỉ có bé con kia.

Cho nên.

Vì hai người đàn ông, cô sẽ không dễ dàng quyết định cái gì.

. . .

Bệnh viện trung ương thành phố.

Ánh nắng chiều chiếu vào trong phòng bệnh, hình thành một ánh sáng đỏ lòm, vốn là căn phòng lạnh tanh, dính vào chút tia ấm áp.

Lôi Lôi đần độn nằm trên giường bệnh.

Ánh chiều chiếu lên gò má tái nhợt của cô ta.

25 năm qua lần đâu tiền nằm ở trên giường nghiêm túc yên lặng suy nghĩ, cả đời này gặp phải nhiều chuyện như vậy.

Từ khi yêu Tiêu Dạ năm kia, 13 tuổi.

Tiêu Dạ chấp nhận cô một năm kia, 15 tuổi.

Từ trong trí nhớ của cô ta, cả thế giới phảng phất chỉ có Tiêu Dạ.

Anh chỉ cần nhăn mày cười một tiếng, tính cách anh lạnh lùng đến hiu quạnh, anh thỉnh thoảng lại lộ ra ánh mắt dữ tợn, phảng phất mỗi một động tác đều không dễ phát hiện, cô ta sâu đậm nhớ ở trong đầu.

Đã từng có một thời gian, có một thời gian thật lâu cho tới bây giờ, cô ta bởi vì Tiêu Dạ mà bị cha mẹ từ mặt.

Cô ta không phải người ở Thượng Hải, nhà ở Thẩm Dương.

Bởi vì cha mẹ ở trên Thượng Hải có làm ăn nhỏ lẻ nên cho cô ta đi học ở Thượng Hải.

Đối với học sinh mà nói, nếu như cùng Tiêu Dạ người có bối cảnh hắc đạo nói yêu thương đây chắc chắn là chuyện mà cha mẹ thời đại nào cũng không thể chấp nhận. Nhưng cô ta vì Tiêu Dạ, không trở về nhà, chống lại cha mẹ, bị cha mẹ dốt trong nhà cô ta liền tuyệt thực, tự sát, cô ta không chừa những chuyện bất hiếu cũng như chuyện không có đạo đức, cô ta thậm chí còn vì Tiêu Dạ mà đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ. Cha mẹ cô ta trừ việc định kỳ đóng tiền học phí cùng tiền sinh hoạt cho cô ta thì từ năm 16 tuổi cô ta cũng không còn gặp lại cha mẹ nữa.

Bởi vì cô ở lại Thượng Hải, cha mẹ quyết định quay về Thẩm Dương phát triển công việc.

Nghe Sở Huân ở Thẩm Dương nói, cha mẹ cô ta ở Thẩm Dương lần nữa sinh được một đứa bé.

Năm cô ta 17 tuổi, cha mẹ cô ta đã hơn 40 tuổi, sinh một đứa bé.

Đứa bé ấy có nghĩa lànhư thế nào ?!

Ý nghĩa chính là cấm tất cả địa vị trong nhà của cô ta.

Ý nghĩa chính là cái nhà đó sẽ không còn tồn tại vị trí của cô ta nữa.

Cô ta không phải không tim không phổi, cô ta không phải không biết đau khổ, nhưng cô ta vì Tiêu Dạ chịu đựng, kìm nén. Cô ta đem cả đời mình đánh cược ở trên người Tiêu Dạ, cô ta đem mình đánh cược với Tiêu Dạ.

Tiêu Dạ cũng biết.

Tiêu Dạ trước giờ không nói bất kỳ lời nào, nhưng một giây kia ít nhất có một cái chớp mắt cô ta nhìn thấy Tiêu Dạ cảm động.

Tiêu Dạ không phải là một người tùy tiện dính dáng đến cảm tình, nhưng lúc cô ta nói cho anh, Tiêu Dạ, cả đời này cô ta chỉ có anh, Tiêu Dạ một giây kia liền đem cô ta ôm vào lòng, không có bất kỳ lời hứa nào, nhưng một giây kia giống như có thể cảm nhận được, anh sẽ chăm sóc cô ta cả đời.

Luôn cảm thấy, mặc kệ đã từng xảy ra chuyện gì, tất cả đều đáng giá.

Vì Tiêu Dạ, cũng đáng giá.

Vốn cho là bản thân theo đuổi cuộc sống hạnh phúc của chính mình.

Hết tất cả mọi thứ, bởi vì Diêu Bối Địch sấm sét giữa trời quang.

Lần đầu tiên phát hiện Diêu Bối Địch lõa lồ nằm ở trong ngực Tiêu Dại, cô ta thực sự có một loại xung động muốn giết người phụ nữ kia, cô ta thực sự vẫn không xem Diêu Bối Địch là người quá quan trọng, cô ta vẫn cảm thấy đó là loại đàn bà quá hèn nhát, quá đơn thuần quá ngu, thậm chí trừ học tập, trừ việc dáng dấp còn có chút sắc đẹp, trừ việc nhà có tiền, thì không có gì là đúng, mà cô ta rất rõ, đối với những ưu điểm nhỏ xíu xiu kia của Diêu Bối Địch, Tiêu Dạ tuyệt đối sẽ không rung động, thấm chí liếc mắt cũng không thèm.

Cho nên, cô ta cảm thấy Diêu Bối Địch cho tới giờ đều không phải là sự đe dọa.

Người khiến cô ta có chút kiêng kỵ chính là Hoắc Tiểu Khê người luôn bên cạnh Diêu Bối Địch.

Hoắc Tiểu Khê dáng dấp tuy không đẹp nhưng lại khiến người khác cảm giác có mị lực, làm việc quả quyết, can đảm, lại đặc biệt nghĩa khí, thời học sinh có rất nhiều người miêu tả Hoắc Tiểu Khê chính là một cô nàng tuấn tú.

Mà Tiêu Dạ lại rất đẹp trai, thậm chí cô ta rất lâu đều lo lắng trong im lặng, lo lắng Tiêu Dạ cùng Hoắc tiểu Khê có thể hay không đánh nhau rồi thì quen biết, hai người đều xuất chúng như vậy có thể hay không hợp rơ với nhau.

Sự lo lắng của cô ta không có phát sinh, là Diêu Bối Địch ngược lại người phụ nữ kia lại cho cô ta một đả kích trí mạng.

Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch lên giường, Tiêu Dạ cho cô ta một cam kết.

Cô ta thực sự muốn đại náo thậm chí muốn giết Diêu Bối Địch, nhưng là lần nữa, lần nữa vì Tiêu Dạ, cô ta nhịn. Chịu đựng đón nhận cơ thể của anh lần đầu thuộc về người khác, mặc dù không cam tâm, mặc dù rất không cam lòng, cô ta vẫn lựa chọn đem tất cả bản thân đánh cuộc cho Tiêu Dạ.

Sẽ bồi thường mọi thứ cho cô ta, nhưng thực tế tàn khốc thêm lần nữa, Diêu Bối Địch mang thai, Tiêu Dạ muốn cùng Diêu Bối Địch kết hôn, mà cô ta.

Mà cô ta bị đưa đi nước ngoài.

Cô ta lúc ấy đần độn nghe theo an bài của Tiêu Dạ, đần độn nhìn gương mặt lạnh lùng của anh.

Cô thật rất muốn cười, cười hỏi Tiêu Dạ :"Tại sao, tại sao cho tới bây giờ đều là cô ta không ngừng nhẫn nhịn, không ngừng thỏa hiệp, rrồi không ngừng bị thương?"

Nhưng khi đó cô ta không có hỏi.

Cô ta chẳng qua im lặng đón nhân an bài của Tiêu Dạ.

Thật sự Tiêu Dạ khi đó chỉ có thể khiến cô ta rời đi, để cho cô ta rời đi càng xa càng tốt.

Tiêu Dạ lựa chọn cách tốt nhất cho bản thân.

Anh cho là bản thân có thể đền bù tổn thương cho cô ta, anh cho là mình ở nhiều năm sau nữa vẫn có thể cho cô ta hạnh phúc.

Tiêu Dạ quá trung thành, tất cả mọi người đều không hiểu Tiêu Dạ tại sao lại đối với cô ta không buông bỏ được, thực sự chỉ cô ta mới biết, cô ta nắm được điểm yếu của Tiêu Dạ, cô ta cố ý đem nó biểu hiện ra, cô ta là buông tha tất cả, thực sự buông bỏ mọi thứ đi theo anh.

Đối với một người như thế, Tiêu Dạ cho tới bây giờ sẽ không để người đó bị ủy khuất.

Bao gồm cả A Bưu trung thành như thế đối với anh, còn những người khác chính là tiểu đệ đi theo anh.

Đối với Tiêu Dạ mà nói, cô ta thật ra cũng chỉ giống như những người đi theo ở bên cạnh anh mà thôi, có lúc tình yêu chẳng liên quan.

Cô ta xuất ngoại.

Mang tất cả than phiền cùng tất cả oan ức, xuất ngoại.

Sau khi xuất ngoại, cô ta bắt đầu buông thả chính mình.

Lần đầu tiên của cô ta là dành cho một người ngoại quốc, đau đến tê tim tê phổi, để cho cô ta nếm được chuyện mà người trên thế giới này thấy vui mừng nhất, cô ta lần đầu tiên cảm thấy rất thoải mái.

Có lần đầu tiên thoải mái, thì có lần thứ hai.

Có lần thứ hai thì lại có lần thứ ba.

Một lần lại một lần.

Rốt cuộc có một ngày, cô ta chán ghét.

Cô ta bắt đầu gọi điện về nước.

Cô ta gọi cho bạn thân nhất của cô ta là Sở Huân.

Sở Huân sau khi tốt nghiệp đại học đã tới Thượng Hải, Sở Huân giúp cô ta theo dõi Tiêu Dạ.

Nghe nói, Tiêu Dạ thường xuyên không trở về nhà.

Nghe nói, Tiêu Dạ mỗi đêm đều có phụ nữ ở bên cạnh, tất cả đều không phải Diêu Bối Địch.

Như vậy là đủ rồi.

Mặc kệ Tiêu Dạ ở bên cạnh ai, chỉ cần không phải Diêu Bối Địch là được.

Cô ta bắt đầu chuẩn bị trở về nước.

Cô ta muốn ở trên tay Diêu Bối Địch đoạt đi mọi thứ, cô ta muốn nắm người đàn bà ấy trên tay, tàn nhẫn đem Tiêu Dạ chiếm làm của mình.

Ở trong thế giới của Tiêu Dạ, ít nhất bây giờ, cô ta đối với anh mà nói là anh thiếu nợ, mà Diêu Bối Địch đối với anh mà nói là sự chán ghét.

So sánh như vậy, cô ta cho là bản thân sẽ thắng không cần nghi ngờ gì.

Cho nên khi đó cô ta đến bệnh viện đi vá màng trinh, làm xong mọi chuyện cô ta liền gọi cho Tiêu Dạ nói, cô ta muốn trở về, cô ta một mình cô đơn quá lâu, quá nhớ anh.

Tiêu Dạ đồng ý.

Đồng ý để cô ta trở về nước.

Mà một giây anh đáp ứng cô ta cô ta cho là Tiêu Dạ từ nay về sau sẽ chiếu cố cô ta, để cho cô ta ở bên cạnh.

Trở về nước đoạn thời gian đó, cô ta quả thật luôn ở bên người anh.

Cũng theo dự đoán, luôn cảm thấy mất đi cái gì.

Là một chút ít gì đó ?!

Đúng rồi.

Tiêu Dạ không đụng cô ta.

Cô ta làm sao rúc vào ngực anh, ở trên ngực anh không ngừng quýen rũ, anh cũng vẫn không đụng cô ta.

Lúc trở về cô ta nghe ngóng rất nhiều chuyện từ người xung quanh mình, Sở Huân cũng không có cách nào hiểu sâu về chuyện của Tiêu Dạ. Cho nên chỉ biết đàn bà ở bên cạnh Tiêu Dạ không ít, chỉ biết Tiêu Dạ không phải là đối với tình yêu mà lạnh nhạt.

Quay về một thời gian dài như vậy, Tiêu Dạ không đụng cô ta, cũng không có đụng vào người phụ nữ khác.

Không có bất kỳ phụ nữ nào, như vậy chỉ có Diêu Bối Địch.

Cô ta làm sao có thể chấp nhận, Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch. . . Lên giường.

Cho nên sau khi Tề Lăng Phong khiến cho Tiêu Dạ lên giường với cô ta, cô ta cảm thấy chuyện này là chuyện cô ta thỏa mãn nhất đời, cô ta lúc ấy vẫn cho là tình yêu sẽ tới khi thân thể đã hòa quyện, cùng Tiêu Dạ trong đêm đó làm hai lần, cô ta mới biết, tình yêu cho tới giờ chỉ đến từ nội tâm, sâu trong nội tâm, thỏa mãn cùng khát vọng.

Cô ta yêu Tiêu Dạ, cho nên ở trên người anh cô ta mới có thể nở rộ hoàn mỹ nhất.

Cô ta cho là, cô ta đem sự hoàn mỹ nhất đưa cho Tiêu Dạ.

Lại không nghĩ rằng, ngày thứ hai đối mặt với Tiêu Dạ, có chút lạnh nhạt mà xa cách.

Một giây kia cô ta thật ý thức được Tiêu Dạ thật giống như đã không còn quan tâm tới cô ta. . .

Cho nên cô ta hoảng sợ, đem hình ở trên giường gửi cho Diêu Bối Địch, hoảng sợ muốn Tiêu Dạ ly dị, muốn Diêu Bối Địch nhanh chóng cút ra khỏi thế giới của Tiêu Dạ. Mọi thứ bùng nổ là lúc Tiêu Dạ nói chia tay với cô ta ở một giây kia.

Có một thời gian, cô ta bị Tề Lăng Phong tính toán rất thảm.

Bị hắn bỏ thuốc, lên giường.

Mục đích là vì để cô ta trở về bên cạnh Tiêu Dạ, mà Tề Lăng Phong muốn có được lợi ích từ trên tay Tiêu Dạ.

Chỉ tính theo ý bản thân rất đơn giản, cuối cùng cô ta thất bại.

Cô ta thất bại, nhưng coi như Tề Lăng Phong vẫn là con cờ có lợi nhất, Tề Lăng Phong sẽ không để cho cô ta thất bại, cho nên bọn bắt đầu trù mưu, bắt đầu kề hoạch, bắt đầu nghĩ cách trở về bên Tiêu Dạ.

Cô ta bị cưỡng gian, cô ta mang thai, cô ta bị mất đi tử cung.

Mọi thứ, phát triển vượt quá dự tính của cô ta, nhưng cuối cùng cô ta thật sự thành công.

Thành công ly gián Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch, thành công đem Tiêu Dạ kéo về bên cạnh mình, bản thân cô ta đã sớm tàn hoa bại liễu, rách nát không chịu nổi.

Có thể phần rách rưới này cũng tổn thương sâu sắc, cô ta không hối hận.

Không hối hận về mọi chuyện.

Nhưng.

Có phải hay không mỗi lần đều bước một chân được vào cửa, thì lại khiến cô ta suy sụp đến mức tột cùng.

Tại sao không ly hôn ?!

Tại sao đến mức ấy vẫn còn chưa ly hôn!

Là Tiêu Dạ, hay là Diêu Bối Địch.

Tại sao bọn họ vẫn có thể giữ vững, cô ta đã phá hỏng mọi thứ tới mức ấy, cô ta cũng khiến Diêu Bối Địch hận thù nhu vậy, cô ta cũng khiến Tiêu Dạ không thể quay đầu lại, tai sao hai người còn không ly hôn ?!

Cô ta thật chịu đủ rồi.

Cô ta muốn hoàn toàn muốn Tiêu Dạ cùng Diêu Bối Địch không có cách nào ở chung một lần nữa.

Cô ta đã làm một chuyện vô cùng trọng đại, cái quyết định này sẽ khiến cô ta không thành công thì thành nhân.

Nhưng cô ta vẫn làm.

Trước khi cô ta ra tay, Tề Lăng Phong đã từng gọi điện thoại nhắc nhở cô ta, thậm chí là uy hiếp, để cô ta không được hành động thiếu suy nghĩ, vì rất dễ bị bại lộ. Cô ta không nghe, bởi vì không nghe lọt, nhưng một giây kia cô ta biết, cô ta vẫn cho là trên toàn thế giới này người đàn ông kia cũng xấu xa giống cô ta rốt cuộc bắt đầu chối bỏ cô ta, cô ta vẫn cho là người đàn ông máu lạnh đến tàn nhẫn kia sẽ không bao giờ động tình, lại bắt đầu yêu.

Cô ta chỉ cảm thấy Sở Huân làm nhiều chuyện không đáng giá mà thôi.

Cô ta vốn cảm thấy, Tề Lăng Phong là không biết yêu, là sẽ không yêu.

Vốn dĩ chỉ là bởi vì không phải đúng người.

Không phải đúng người, cũng sẽ không yêu đúng không ?!

Đối với Tiêu Dạ mà nói, cô ta cũng không phải đúng người, cho nên nhiều năm như vậy Tiêu Dạ đối với cô thật sự không hề yêu.

Biết được chuyện này, cô ta không cảm thấy mình thương tâm.

Bởi vì cô ta cảm thấy chuyện thương tâm nhất không phải tôi yêu anh anh không thương tôi, mà là tôi yêu anh, anh cũng sẽ không được ở bên người anh yêu.

Cho nên cô ta sẽ khiến cho DIêu Bối Địch trở thành người bi ai nhất thế giới.

Cô ta kêu người bắt cóc Tiêu Tiếu.

Cô ta tìm người rồi nói cho hành tung Tiêu Tiếu, để cho người ta bắt có đi, cô ta thật ra thì có chút hận cô bé.

Cuộc hôn nhân kia bởi vì cô bé này mới thành công, nếu như không có có lẽ cuộc hôn nhân này liền kết thúc.

Cô ta thật sự nghĩ như vậy.

Nhưng cuối cùng cô ta không có nghĩ tới việc làm tổn thương đến Tiêu Tiếu.

Không hiểu tại sao, có lẽ bởi cô ta không thể cho Tiêu Dạ thêm một đứa con, cho nên coi như cô ta có căm ghét Tiêu Dạ cũng sẽ không ra tay với cốt nhục duy nhất của anh, huống chi cô ta cũng không dám. Nếu Tiêu Tiếu bởi vì cô ta mà xảy ra chuyện, mặc kệ Tiêu Dạ có đối với cô ta áy náy tới mức nào, kết quả cũng chỉ có một người biết, cô ta sẽ chết.

Quả nhiên.

Cô ta nghĩ cô ta sẽ chết thật.

Bởi vì Tiêu Tiếu đã xảy ra chuyện.

Bởi vì Tiêu Tiếu do cô ta nên mới xảy ra chuyện.

Cô ta nghe được gọng nói lạnh như băng của Tiêu Dạ :"Tôi sẽ giết cô sau đó đem cô ném xuống đại dương nơi Tiêu Tiếu biết mất kia. . ."

Lời nói tàn nhẫn như vậy cuối cùng cũng từ miệng Tiêu Dạ thốt ra.

Rốt cuộc cũng nói ra.

Cô ta thật không biết cảm thụ lúc ấy là gì, lòng chết hay là đau lòng.

Nếu như không phải là Diêu Bối Khôn, có lẽ cô ta sẽ chết, thật ra thì cô ta biết, Diêu Bối Khôn giữ cô ta lại cũng chỉ là muốn có một cái kết, muốn có mở đầu cho đến kết thúc, có phải hay không đã đem tất cả mọi người lừa gạt đến kết quả này.

Cô ta sẽ không nói.

Chết cũng sẽ không nói.

Cô ta chính là muốn trở thành gánh nặng của Tiêu Dạ, coi như nhiều chuyện Tiêu Dạ không thể tha thứ, nhưng Tiêu Dạ vẫn biết cô ta đã từng vì anh mà xảy ra chuyện gì, cô ta đã từng hy sinh cho anh cái gì.

Cô ta chính là muốn khiến Tiêu Dạ cả đời sống trong áy náy.

Đối với cô ta áy náy, đối với Diêu Bối Địch cũng áy náy, đối với Tiêu Tiếu cũng áy náy.

Cô ta chính là muốn cả đời này anh cũng không được bình an.

Ở trong thế giới của cô, không thể có được thì tình nguyện hủy diệt cũng tốt.

Tình nguyện hủy duyệt.

. . .

Ánh nắng chiều dần dần biến mất, thay vào đó là ban đêm yên lặng.

Cửa phòng không biết lúc nào lại có người đẩy ra.

Lôi Lôi liếc mắt nhìn Diêu Bối Khôn xuất hiện ở trước mắt cô ta, từ trên cao nhìn xuống.

"Nghỉ ngơi đủ chưa, tôi mang cô tới một nơi." Diêu Bối Khôn nói.

"Là chuẩn bị giết tôi sao?" Lôi Lôi hỏi.

"A." Diêu Bối Khôn cười nhạt.

Như vậy cười nhạt, thật sự là có mùi máu.

Cô ta nghĩ Diêu Bối Khôn cuối cùng cũng sẽ biến thành một Tiêu Dạ thứ hai, có lẽ chỉ hơn chứ không kém.

Cô ta đi theo Diêu Bối Khôn, ngồi trong xe sang trọng, mãi cho tới một chỗ vắng vẻ.

Chỗ này hợp giết người diệt khẩu, hủy hoại thi thể.

Lôi Lôi nhìn Diêu Bối Khôn, hung hăng nhìn Diêu Bối Khôn.

"Tôi nghe A Bưu nói đây chính là nơi cô bị cưỡng gian." Diêu Bối Khôn lạnh lùng.

Diêu Bối Khôn thuộc về dạng đàn ông có dáng vẻ xinh đẹp, ít đi chút mạnh mẽ, bình thường nhìn qua giống một người con có hiếu, nhưng giờ phút này người đàn ông này đột nhiên giống như lớn lên trong một đêm, trở thành người đàn ông trưởng thành như vậy, ngang ngược, lãnh khốc.

"Còn nhớ cảm giác bị cưỡng gian không?" Diêu Bối Khôn hỏi cô ta.

Lôi Lôi nhìn cậu ta, nhìn gò má lạnh máu của cậu ta, trong lòng vẫn có gì đó sợ hãi, từ một chút xíu sợ hãi trở thành sợ hãi vô cùng.

"Tôi tìm cho cô 5 người đàn ông, đủ chứ?" Diêu Bối Khôn hỏi cô ta.

Lôi Lôi hung hãn cắn môi.

"Diêu Bối Khôn, mày sẽ bị trời phạt." Lôi Lôi hét chói tai.

"Không biết, bởi vì tôi thay trời trừ hại." Diêu Bối Khôn nói.

Lôi Lôi ôm thân thể mình, bản năng muốn chạy trốn.

Diêu Bối Khô liếc mắt một cái.

Sau lưng có hai người đàn ông liền bắt Lôi Lôi lại, mạnh mẽ cùm chân cô ta lại, không chút nương tay.

"Buông tao ra, cái đám phế vật này, tao là đàn bà của Tiêu Dạ, chúng mày thử đụng tao một chút, tao sẽ khiến chúng mày chết không toàn thây." Lôi Lôi giống như điên gầm lên.

"Yên tâm đi, hai người bọn họ sẽ không làm gì cô." Diêu Bối Khôn bình tĩnh nói :"Bởi vì cô còn chưa xứng."

"Diêu Bối Khôn, tao muốn giết mày!" Lôi Lôi suy sụp kêu to.

"Chỉ mong cô có cái năng lực ấy." Diêu Bối Khôn cười lạnh, tay vừa nhấc lên.

Lôi Lôi hoảng sợ nhìn cậu ta.

Đột nhiên từ trên xe màu đen khác bước xuống là 5 người đàn ông, cao thấp mập gầy, loại gì cũng có.

Mấy người kia thô bỉ nhìn Lôi Lôi, bộ dạng tham lam vô cùng.

"Không." Lôi Lôi không tự chủ giãy dụa thân thể.

Lần trước đã đủ.

Lần này. . .

Không.

Không!

"Hưởng thụ cho thật tốt, đặc biệt tìm cho cô đấy, đừng làm hỏng công sức của tôi." Diêu Bối Khôn nói.

Lôi Lôi giãy dụa thân thể, ở dưới tay người đàn ông, tím bàm một mảnh.

Diêu Bối Khôn nhìn Lôi Lôi hoảng sợ như vậy, không chút tình cảm xoay người muốn đi, trong nháy mắt quay đầu, không điếm xỉa nói :"Nói với cô một chút, 5 người này đều bị AIDS, đã được chuẩn đoán rất chính xác. Bởi vì loại người này lâu không làm cùng ai, tôi tin bọn họ sẽ phục vụ cô thật tốt."

"Diêu Bối Khôn, Diêu Bối Khôn!" Lôi Lôi thét chói tai.

Diêu Bối Khôn tiêu sái trở lại trên xe.

Tất cả mọi người vừa rời đi, năm người đàn ông kia giống như bị điên, lao về phía Lôi Lôi.

Tiếng vải của quần áo vang lên bên tái loẹt xoẹt.

Bên tai còn vang lên tiếng Lôi Lôi gào thảm thiết, còn có tiếng đàn ông thở dốc, âm thanh điên cuồng mà chà đạp.

Diêu Bối Khôn ngồi trên xe, mặt không đổi sắc, nghe một màn bên tai.

Bị cưỡng gian ?!

Bị mang thai ?!

Bị mất đi tử cung.

Cậu ta thật sự không tin những chuyện này là trùng hợp.

Chẳng qua là làm quá nên giọt nước mới không lọt, bọn họ vẫn chưa tìm được chứng cớ thôi.

Cho nên.

Để lại Lôi Lôi một mặt chính là không muốn cô ta chết sớm như vậy.

Mặt khác, cậu ta muốn cho Tiêu Dạ biết, Tiêu Dạ đối với người đàn bà này không cần có bất kỳ áy náy gì, cậu ta cũng muốn Tiêu Dạ một lòng một dạ cùng giải quyết hôn nhân với Diêu Bối Địch mà không cần băn khoăn bất cứ thứ gì khác.

Bên tai âm thanh vẫn thay nhau vang lên.

Cậu ta mang tới hai người đều là thủ hạ thân tín của Tiêu Dạ.

Hai người nhìn cậu ta, dùng ánh mắt ngạc nhiên.

Đúng vậy.

Cậu ta cho tới bây giờ chưa tưng làm chuyện tàn nhẫn như vậy.

Cậu ta trước đây nhìn người chết còn thấy sợ, đừng nói người chết chỉ cần nhìn một bộ phần bị thương nào đó cũng sợ kêu to.

Nhưng bây giờ cậu ta bắt đầu thích ứng chuyện trên thương trường.

Trở nên tàn nhẫn không chịu nổi.

Không biết là ai bảo cậu ta thay đổi như vậy, nhưng hiển nhiên cậu ta thấy mình thích hợp, thích hợp với xã hội này.

Suốt 2 giờ.

Âm thanh đột nhiên ngừng hẳn.

Phảng phất mọi chuyện đều đã im lặng.

Cậu ta xuống xe, nhìn trên đất Lôi Lôi nằm không nhúc nhích, trên mặt trên người khắp nơi đều là vết máu, răng ấn, vết tích xanh tím, rất thảm. Cô ta nằm trên đất, ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên một tia yếu ớt, ánh mắt đờ đẫn, nếu không rõ thì đều đã cho rằng cô ta đã chết.

5 người đàn ông ăn no, vô cùng thỏa mãn đứng trước mặt cậu ta.

Diêu Bối Khôn không nói một chữ, phất phất tay.

5 người đàn ông ngồi chiếc xe cũ rời đi.

Diêu Bối Khôn nhìn Lôi Lôi lạnh lùng nói :"Đem cô ta đi, cẩn thật một chút, chớ để dính vào người."

"Dạ." Hai tiểu đệ mang theo hai bao tay chống nước, kéo Lôi Lôi lên xe.

Diêu Bối Khôn nghĩ coi như đây là bước đầu tiên cậu ta đi đi.

Từ nay về sau tay cậu ta thực sự không còn sạch sẽ nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro