Chương 12 Trên người của anh bị thương, em giúp anh bôi thuốc!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lục Hạo Đình do dự thật lâu, vẫn không mở miệng nhờ Cố Vân Tịch đi vào phòng hắn lấy quần áo!

Hắn sợ Vân Tịch lại nói hắn lưu manh!

Từ năm cô mười lăm tuổi, nha đầu này liền cảm thấy hắn là tên lưu manh,  hiện tại muốn sửa đều sửa không xong.

Nghĩ đến đây, Lục Hạo Đình có chút đau đầu, lúc trước hắn thật sự không phải cố ý.

Thôn Thanh Thủy nơi đó, thực lạc hậu, một người ngoài như hắn muốn vượt qua cữu cữa cô để bảo hộ cô, phương pháp tốt nhất cũng danh chính ngôn thuận nhất, chính là cưới cô!

Cô tuổi còn nhỏ, chỉ có thể đính hôn, có cái hôn ước.

Ở quê làm tiệc rượu, xem như một nghi thức, từ đó về sau, nha đầu này liền phòng hắn như phòng cướp, cô cũng không nghĩ, anh nếu là muốn làm gì cô phản kháng có ích sao?

Lục Hạo Đình bất đắc dĩ, dùng một cái khăn tắm to rộng quấn lấy nửa người dưới, bước ra khỏi phòng tắm!

Dáng người anh có thể nói là cực kỳ đẹp, cơ bắp cân đối, không thấy chút thịt thừa nào, tuy rằng cường tráng có lực, nhưng lại không thô cứng tí nào!

Dáng người tốt như vậy, khó trách kiếp trước cô kiêu ngạo mẫn cảm đến vậy, lại bị anh mê hoặc thần hồn điên đảo!

Ánh mắt Cố Vân Tịch không chút nào che lấp dừng ở trên người anh!

Trên thân thể anh, còn có thể thấy rất nhiều vết thương, đây là anh từ nhỏ liền lưu lại.

Lục Hạo Đình thấy Cố Vân Tịch nhìn hắn, tức khắc sắc mặt có chút hơi hơi phiếm hồng, "Em...... nghỉ nơi sớm một chút, anh về phòng đây!"

Hắn kém chút bỏ chạy trối chết!

Ánh mắt Cố Vân Tịch thực sự dừng ở trên người hắn, ánh mắt giống như vuốt ve anh từ trên xuống......

"Từ từ......" Cố Vân Tịch gọi hắn lại.

"Trên người của anh bị thương, em giúp anh bôi thuốc!"

Trên lưng và bả vai của anh có rất nhiều vết xanh tím đã sưng lên!

"Không...... Không cần, vết thương nhỏ như vậy không có gì." Bản thân hắn căn bản là không để ý, nhiều năm từ nhỏ đến lớn, trên người thường xuyên xanh tím sưng đỏ, hắn đã quen!

"Em nghỉ ngơi sớm một chút!" Lục Hạo Đình nhấc chân liền muốn chạy trốn.

Cố Vân Tịch kéo lại hắn, "Hạo Đình ca ca, anh làm sao vậy? Vì cái gì cố ý trốn tránh em? Trước kia anh chưa bao giờ sẽ đối xử với em như thế......"

Cố Vân Tịch uỷ khuất cuối đầu!

Lục Hạo Đình sửng sốt!

Trước kia, anh luôn anh nghĩ mọi cách thể hiện trước cô, nhưng là nha đầu này luôn không chịu để ý đến hắn, còn một bộ phòng lang phòng sói đề phòng hắn.

Hiện tại...... Hắn vừa mới...... đúng là giống như trốn tránh nàng!

"Anh có phải còn tức giận chuyện ở trường học đúng hay không?Em...... em thật sự không cố ý, về sau cũng không dám, anh đừng vứt bỏ em được không?"

"Em...... Anh...... Anh muốn phạt em như thế nào cũng được a!"

Thấy Cố Vân Tịcch mếu máo, Lục Hạo Đình nháy mắt hết cách!

"Đừng khóc đừng khóc! Anh...... Anh không trốn tránh em, càng sẽ không vứt bỏ em, Vân Tịch, Hạo Đình ca đáp ứng muốn chiếu cố em cả đời, nhất định sẽ làm được, em đừng sợ được không?"

Cố Vân Tịch lập tức liền cười, "Vậy anh không giận em?"

Lục Hạo Đình: "...... Ân!"

Nữ hài tử đúng là nhanh đổi ý, vừa rồi còn muốn khóc! Lúc này lại cười!

"Vậy là tốt rồi! Em biết sai rồi, anh lúc này tha thứ cho em sao! Ân...... thuốc trong tay em hiệu quả rất tốt, chính là ông ngoại dạy em làm! em bôi thuốc cho anh, coi như trừng phạt, được không?"

Lục Hạo Đình: "...... Được!"

Tươi cười trên mặt Cố Vân Tịch càng xán lạn, nữ hài xinh đẹp như hoa, khuôn mặt nhỏ vô cùng kiều diễm kia, đây là lần đầu cô cười rạng rỡ với anh như vậy!

Cả người Lục Hạo Đình cảm thấy toàn thân choáng váng, Cố Vân Tịch nói cái gì, hắn liền làm cái đó!

"Anh đi thay áo ngủ đi, nhanh chút quay trở lại đây a!"

"...... được!"

Nhìn bóng dáng Lục Hạo Đình rời đi, Cố Vân Tịch giơ giơ mi lên, cánh môi phấn nộn nhếch lên, có chút đắc ý!

Lục Hạo Đình!

Buổi tối hôm nay, cô nãi nãi nhất định phải đem anh kéo tới...... Thị tẩm!

Qua gần hơn mười phút, thân ảnh Lục Hạo Đình, mới lần nữa xuất hiện ở phòng ngủ Cố Vân Tịch!

Hắn nuốt nuốt nước miếng, có chút khẩn trương!

Lục Hạo Đình trên người mặc bộ đồ ngủ cực kỳ bảo thủ, quần dài, nửa người trên là áo choàng tắm dài đến đầu gối!

Đoán chừng là sợ cô nói hắn lưu manh!

Cố Vân Tịch nói: "Năm lên giường đi!"

Lục Hạo Đình: "......"

Cố Vân Tịch đã đem thuốc bôi lên tay, đây là thuốc cô tự mình phối.

Kiếp trước cô chính là cao thủ y thuật, bất quá hiện giờ đồ trong tay là do kiếp này làm ra.

Ông ngoại là bác sĩ trung y lớn tuổi, hơn nữa một lòng say mê y học điên cuồng thích nghiên cứu y thuật, nàng từ nhỏ đi theo bên người ông ngoại, được ông ngoại nghiêm khắc dạy dỗ, tự nhiên là học rất nhiều.

Đây là phương thuốc do ông ngoại để lại, cô chính mình chế tác.

Lục Hạo Đình chậm rì rì đi vào mép giường ngồi xuống, đối với Cố Vân Tịch hôm nay, thật sự là làm cho hắn chân tay luống cuống!

Cố Vân Tịch xoay người, thấy hắn ngồi, nói thẳng: "Bò lên trên giường đi!"

Lục Hạo Đình: "......"

Cố Vân Tịch nhảy lên giường, ngồi bên người Lục Hạo Đình, trực tiếp đem Lục Hạo Đình ấn xuống, để anh nằm sấp xuống, đem áo ngủ anh kéo xuống một ít.

Lục Hạo Đình: "......

Dầu thuốc thấm đẫm bàn tay nàng, bàn tay nhẹ nhàng mềm mại chạm vào eo của anh!

Lục Hạo Đình cả người đều cứng!

Cố Vân Tịch vội vàng thu tay về, "Làm sao vậy? Làm đau anh?"

"...... Không có việc gì!"

Cố Vân Tịch tiếp tục......!

Dần dần, nàng cảm giác cả người Lục Hạo Đình càng ngày càng cứng đờ, trên người độ nóng càng cao, nàng muốn cười, nhưng nhịn xuống!

Nhưng Lục Hạo Đình nhịn không được, ôm đồm nắm lấy tay nhỏ, tận lực làm cho giọng nói chính mình không có khác thường, "Nhưng...... Có thể!"

Hắn đứng dậy, nháy mắt liền đem quần áo đều kéo lên, đưa lưng về phía Cố Vân Tịch ngồi, chuẩn bị xuống giường, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sợ hắn sẽ thật sự biến thành lưu manh!

Đáng tiếc, lại bị Cố Vân Tịch giữ chặt.

"Làm sao vậy? Trên vai anh còn vết thương chưa có bôi thuốc đâu!"

"Anh tự mình bôi là được rồi, em nhớ nghỉ ngơi sớm một tí!"

"Không được!" Lục Hạo Đình đứng dậy muốn đi, lại bị Cố Vân Tịch giữ chặt, trực tiếp đẩy ngã trên giường,lần nữa đè lại!

Lục Hạo Đình: "......"

"Thành thành thật thật đợi ở đây cho em, nhìn xem tính tình cẩu thả của anh, trở về tự mình bôi thuốc mới là lạ!"

Lần này, Cố Vân Tịch tốc độ tương đối nhanh, lập tức đem thuốc bôi lên vai hắn.

"Thành thật ở chỗ này đợi a! Em cũng sẽ không ăn anh, em đi rửa tay, chờ lát nữa matxa cho anh một chút!"

Cố Vân Tịch nhảy xuống giường, chạy vội tới trong phòng vệ sinh rửa tay, đem cái thuốc mỡ kia rửa sạch.

Lục Hạo Đình quay đầu lại, nhìn thân ảnh mảnh khảnh trong phòng vệ sinh, trầm mặc một hồi lâu, bỗng nhiên...... Cười!

Đôi môi lạnh băng nghiêm túc khẽ nhếch lên, lộ ra vài phần xấu xa, lúc này anh bất động ngoan ngoãn nằm trên giường...... Không đi nữa!

------ chuyện ngoài lề ------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro