Chương 27 oan gia ngõ hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Hạo Đình nhìn cô gái ở trong ngực mình, hơi thở thơm tho của thiếu nữ quanh quẩn, trên người cô có một cỗ ngọt ngào nhàn nhạt.

Suy nghĩ về thái độ Cố Vân Tịch đối với hắn lúc nãy, cẩn thận nâng tay sờ sờ mái tóc dài của cô "Nhớ!"

Cố Vân Tịch hài lòng, đầu nhỏ ở trong lòng ngực hắn cọ cọ, "Có bao nhiêu nhớ?"

Lục Hạo Đình khóe miệng hơi cong, "Mỗi ngày đều nhớ!"

Xác thật mỗi ngày đều nhớ!

Bởi vì mấy ngày này cô thay đổi quá lớn, tính cách gần như là đột ngột thay đổi điều này làm cho hắn lo lắng đồng thời cũng có chút thấp thỏm!

Không hiểu rõ tình huống như thế nào trong lòng anh trước sao không yên tâm được.

Cố Vân Tịch nhìn hắn một cái không có nhiều lời, chỉ nói: "Chỉ nhớ mình em thì tốt!"

Cô thoát ra khỏi vòng tay của Lục Hạo Đình xoay người, đánh giá gian phòng ở này.

Nhìn hai tay trống không Lục Hạo Đình có chút không cao hứng, nhưng nhìn tiểu cô nương trước mặt liền nói: "Anh xuống lầu dưới lấy cơm lên, chúng ta ăn cơm trưa trước!"

"Dạ!"

Chờ Lục Hạo Đình rời đi, Cố Vân Tịch mới xoay người nhìn về phía hắn rời đi.

Cô biết trong lòng Lục Hạo Đình trong có nghi vấn, hắn là người thông minh càng là người thông minh thì sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.

Cô đột nhiên biến hoá lớn thế không nghi hoặc mới là lạ!

Từ trước cô quá cố chấp mẫn cảm Lục Hạo Đình kỳ thật luôn lo lắng cô ngày càng cách xa hắn cho nên đối với cảm xúc của cô hắn vẫn rất coi trọng!

Mệt thân anh nói nhiều nhưng mà cô một chữ cũng nghe không lọt, còn không hề tin tưởng anh nữa!

Cố Vân Tịch cười cười, nếu bây giờ đã đến đây tự nhiên sẽ làm cho anh hoàn toàn tiếp nhận con người của cô.

Căn hộ đang đứng ở lầu sáu, ba phòng ngủ một phòng khách một nhà bếp hai nhà vệ sinh trang hoàng rất là đơn giản, chỉ là quét tước rất sạch sẽ mà thôi.

Khẳng định là mới vừa được thu thập!

Nhưng cũng không tệ, căn phòng rộng 140 mét vuông ở Giang Châu chính là chỗ ở phi thường tốt!

Hiện tại giá nhà cao khủng bố, nhà ở các thành phố lớn đã cháy phòng, rất nhiều gia đình có thể mua được căn nhà 60 mét vuông đã là rất tốt rồi!

Mà nơi này, nột thất cơ bản đã có đủ chỉ cần đi mua thêm một ít đồ đạc nữa là đẹp!

Chuyện này đối với nhiều người mà nói quả thật là một chuyện tốt hiếm có a!

Cố Vân Tịch đợi hơn mười phút, Lục Hạo Đình liền mang theo đồ ăn lên đây.

Bốn đồ ăn một canh, hai món chay hai món mặn!

Cố Vân Tịch nhướng mày, "Làm sao lại mua nhiều như vậy? Hai người chúng ta ăn không hết."

Nói xong mới nhớ từ trước Cố Vân Tịch yêu cầu với đồ ăn chính là rất cao cho dù ăn không hết cũng bắt buộc có đủ món chay mặn phối hợp!

Thấy ánh mắt Lục Hạo Đình nhìn qua Cố Vân Tịch không hé răng, ngồi xuống ăn cơm trưa!

Xác thật rất đói bụng, đồ ăn này hương vị cũng rất ổn chẳng qua, loại thức ăn này ăn nhiều cũng không quá tốt!

"Nơi này thiết bị trong bếo đều được lắp đầy đủ, nhưng mà đồ dùng còn không có nhiều lắm? Ở siêu thị bên dưới chắc là có bán đủ buổi chiều em đi mua một chút, về sau có thể tự mình làm cơm ăn."

Từ trước Cố Vân Tịch không thích nấu cơm, nấu nướng cũng không thích không khí nóng nực dầu mỡ hun cho chính mình thành bà thím già hơn nữa, cô chính là muốn đem mình sống như thiên kim tiểu thư làm sao có thể tự mình nấu cơm cơ chứ?

Nhưng vì thời gian dài ở trong trường nên cũng không có cơ hội nấu.

Nhưng nấu cơm thì cô vẫn biết dù sao lúc cô ở với ông ngoại đều là do cô làm, thời điểm bảy tuổi đến nông thôn liền bắt đầu học nấu cơm.

Chẳng những phải làm cơm, còn giúp ông ngoại giặt quần áo, từ ngày về quê mọi việc trong nhà đều do cô một tay quán xuyến.

Nếu làm không tốt, lọt vào mắt ông ngoại thì sẽ bị đòn!

Cho tới bây giờ, trên người cô hiện giờ vẫn còn rất nhiều vết sẹo, đều là do ông ngoại đánh mà ra những đòn đó vẫn còn in trên người cô từng vết rồi lại từng vết!

Cô là một cô gái xinh đẹp như vậy trên người lại để lại nhiều vết sẹo, Cố Vân Tịch chỉ cần tưởng tượng đến trong lòng liền đặc biệt khổ sở, cho nên, cô khi trước tự ti không phải không có nguyên do.

Lục Hạo Đình nhíu mày, "Đồ ăn này không hợp khẩu vị em sao? Phía dưới có rất nhiều tiệm cơm khác! Nếu em không thích trực tiếp đổi một cái là được, ở nhà gọi người ta đem tới cho tiện."

Hắn biết tính tình Cố Vân Tịch lại nói một cô gái trắng trẻo xinh xắn như thế anh thực sự không nỡ để cô hằng ngày nấu cơm, lỡ như bị bỏng thì làm sao giờ?

Cố Vân Tịch cười tủm tỉm nhìn hắn một cái, không nói gì thêm.

Không tự mình làm cơm những thứ trồng trong không gian hệ thống lấy ra bằng cách nào? Vài thứ kia, khẳng định ngon hơn so với bên ngoài!

Buổi chiều Lục Hạo Đình còn có việc không có thể ở nhà bồi cô.

" Đây là ngày nghỉ, các anh làm gì mà bận rộn vậy a?"

Lục Hạo Đình cười nói: "Đây là tình huống đặc thù lần này nghỉ rất lâu hai ngày nữa thôi là không còn bận gì rồi!"

"Bọn người con cháu trong đại gia tộc các anh cũng sống không dễ dàng."

Lục Hạo Đình rời đi Cố Vân Tịch ở nhà chơi đi xem xét phòng bếp, thấy thiếu không ít đồ dùng làm bếp, tủ lạnh trừ bỏ sữa bò mật ong thì cái gì đều không có, liền tự mình đi mua a.

Lục Hạo Đình thật đúng là không muốn để cho cô nấu cơm sữa bò cùng mật ong đều là vì Cố Vân Tịch thích uống mới chuẩn bị.

Cách khu nhà mới xây không xa có một cái siêu thị, sau khi Cố Vân Tịch tiến vào nhìn còn lớn hơn .

Quần áo, giày dép, đồ ăn vặt, đồ dùng hằng ngày, còn có rau dưa hàng tươi sống đều có, Cố Vân Tịch trực tiếp đi tìm gia vị cùng đồ làm bếp.

Nồi niêu xoong chảo toàn bộ mua không ít, hơn nữa thêm một ít dầu muối tương dấm gia vị, thực mau xe mua sắm liền đầy, Cố Vân Tịch trực tiếp đi tính tiền, những gì chưa mua lát nữa quay lại mua tiếp.

Nhưng mà thời điểm xếp hàng lại nghe được một gọng nói bén nhọn sau lưng truyền tới.

"Cố Vân Tịch?"

Cố Vân Tịch quay đầu, liền thấy được một gương mặt có chút quen thuộc.

Nàng híp híp mắt, đây là ai?

Cô ả kia nhìn thấy cô biểu tình phi thường kích động, "Cô làm gì ở chỗ này? Ai cho cô vào đây?"

Cố Vân Tịch suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc nhớ tới cô gái này là ai còn phải kể đến cô ta đối với cô thật chán ghét một kẻ thù nho nhỏ mặc dù đời trước thật lâu cũng không gặp lại cô ta, nhưng mà hiện giờ nhìn lại vẫn là có ấn tượng một tí.

Người này tên Vương Tuyết, là bạn học cấp hai của Cố Vân Tịch ở dưới quê, lớn hơn cô một tuổi vẫn luôn xem Vân Tịch không vừa mắt, ai kêu Cố Vân Tịch lớn lên xinh đẹp như vậy

Nàng nhớ rõ, ba Vương Tuyết đi công tác trong thành phố, trước đó lập công không lâu liền đem toàn gia đình chuyển đến Giang Châu!

Lúc trước cô ta còn ở trước mặt cô khoe khoang, cô ta sắp trở thành người thành phố tương lai chính là thiên kim tiểu thư, mà cô Cố Vân Tịch chỉ có thể suốt đời ở nông thôn làm một con nhỏ nhà quê.

Cố Vân Tịch khóe miệng lộ ra một nụ cười tươi, "Cô đoán xem là ai cho tôi vào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro