Chương 37 que cay các ngươi ăn qua sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Thâm ngồi đó không nhúc nhích, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo thân ảnh Cố Vân Tịch, thẳng đến thân ảnh của cô biến mất không thấy, hắn vẫn nhìn theo phía cô rời đi.

"Thâm ca......" Người đàn ông sau lưng Lâm Thâm kêu một tiếng.

Lâm Thâm phục hồi tinh thần, thở dài, "6 năm, các ngươi nói, tôi còn có thể trở về sao?"

Lâm Thâm có thể trở về không? Có năng lực để quay lại hay không? Điểm này, đáp án của Cố Vân Tịch là khẳng định.

Bởi vì kiếp trước, Lâm Thâm đã mạnh mẽ trở về!

Chẳng qua, đó là tình huống vài năm sau đó.

Một đời này có cô, cô đã chuẩn bị sẵn sàng để Lâm Thâm trở lại sớm hơn.

Người này, ở phương diện làm người đại diện rất có thiên phú, Cố Vân Tịch cảm thấy, nếu mình bỏ lỡ anh ta vậy thì quá đáng tiếc rồi!

Vừa rồi cô cùng Lâm Thâm nói về việc bản thân mình chỗ dựa sau lưng vững mạnh ra sao, nhưng có một điểm Cố Vân Tịch không nói, kỳ thật cô cũng không định hoàn toàn dựa vào bối cảnh sau lưng.

Lục Hạo Đình đích thật có thể cho cô sự bảo hộ an toàn nhất, nhưng cô cũng không phải bông hoa trong nhà kính, cô muốn được độc lập!

Kiếp trước cô chính là như vậy!

Nhưng người anh em của Lục Hạo Đình, Cố Vân Tịch nghĩ tới tương lai còn chưa biết là ai giúp ai đâu!

Nhưng vào lúc này cô sẽ không cùng Lâm Thâm nói những chuyện đó.

Ai kêu lúc này cô chỉ là đứa trẻ 17 tuổi chứ!

Chỉ có thể sử dụng những thế cờ cường thế như "Hậu trường" đem Lâm Thâm thu về đây, lúc này đột nhiên nói với hắn anh có rất nhiều năng lực, Lâm Thâm sẽ tin mới là lạ!

Bao gồm cả gương mặt mỹ lệ này, Cố Vân Tịch cô phải dùng đến mỹ mạo mới có cơm ăn sao?

Đương nhiên không cần!.

Cố Vân Tịch sau khi rời khỏi phố ăn vặt, sắc trời vẫn còn sáng, mùa hè trời tối muộn, lúc này, thời gian còn sớm.

Cố Vân Tịch đi đến một nhà hàng vịt nướng cực kỳ nổi danh, đây chính nhà hàng nổi tiếng nhất đế đô, hiện tại trên cả nước chu nhánh đều được trải dài .

Cố Vân Tịch mua hai phần, đóng gói mang đi.

Sau đó liền đi đến hiệu thuốc.

Xã hội phát triển, trung y đã sắp biến mất, cửa hàng bán dược liệu lại càng thiếu hơn.

Toàn bộ Giang Châu, phỏng chừng cũng không mấy nhà.

Còn may là Cố Vân Tịch có ký ức kiếp trước, thuận lợi đi đến một trong những quầy thuốc đó.

Cửa hàng này trang trí không tồi, dược liệu cũng tương đối đầy đủ hết, nhưng dù vậy, bên cạnh cũng bày biện không ít trà hoa quả trà, mật ong cùng các đồ dùng dưỡng sinh thậm chí còn có cả hạt giống để trồng cây thuốc.

Vì việc làm ăn ngàyc càng đi xuống, chỉ dựa vào dược liệu đã rất khó, cho nên phàm là mọi thứ liên quan đến dược liệu chỗ này đều có đủ.

Cố Vân Tịch mang theo một tờ danh sách ghi tất cả dược liệu muốn mua số lượng ước chừng một bao lớn, đây chính là khách hàng rùa vàng a.

Nhân viên cửa hàng đoán Vân Tịch chỉ là tiểu cô nương lại mua nhiều thuốc như vậy, dáng vẻ có chút không an tâm!

Cố Vân Tịch nói: "Trong nhà trưởng bối là trung y bao nhiêu dược liệu ở đây đều là trưởng bối muốn."

Tiểu nhân viên lập tức đã hiểu, thái độ đối đãi Cố Vân Tịch thân thiết không ít!

Trung y hiện tại đơn bạt nhìn thấy đồng nghiệp còn có cảm giác thưởng thức lẫn nhau.

Cuối cùng, Cố Vân Tịch ghé qua chợ mua thêm cây giống ăn quả hơn nữa còn mua thêm một thùng cá con lúc này mới đánh xe trở lại Giang Châu đế cảnh!

Về tới nhà, liền đem tất cả đồ vật chuyển vào trong không gian hệ thống.

Tiện tay ném một con vịt nướng qua cho Tiểu Bạch, "Cầm lấy ăn rất ngon!"

Bạch Đoàn Tử đã sớm ngửi được mùi thơm quyến rũ kia kích động giơ móng vuốt lên chụp được lâp tức mở túi ra bắt đầu gặm nhấm món ngon!

"Ngao ngao chủ nhân thật tốt quá! Thơm quá!"

Cố Vân Tịch nhìn Bạch Đoàn Tử miệt mài nhấm nháp con vịt nướng thân thể gần như muốn nuót trọng cả con vịt lắc lắc đầu, không thể ngờ rằng thứ này hoá ra là đồ tham ăn hưn nữa còn là ăn rất nhiều!

Cố Vân Tịch mở phần vịt nướng của mình ra, sau đó lấy ra một phần lẩu cay, một bên ăn một bên nói: "Cậu không phải rất ghét nơi này của tôi sao? Lúc vừa mới đến liền ghét bỏ không khí dơ bẩn, hiện tại sao lại ăn đồ ở đây?"

Tiểu Bạch ngửi ngửi cái mũi, đôi mắt giống như phát hiện được vùng đất mới nhìn lẩu cay trước mặt Cố Vân Tịch, "Chủ nhân, đó là cái gì?"

Cố Vân Tịch: "......"

"Lẩu cay cậu cũng không biết?"

Vật nhỏ lắc đầu!

Cố Vân Tịch cho nó ánh mắt đặc biệt đồng tình lẩu cay cũng chưa thấy qua, thật đáng thương!

"Que cay cậu thử qua chưa?"

Vật nhỏ lại lần nữa lắc lắc đầu, "Đó là cái gì?"

"Vua của đồ ăn vặt! Nhân gian đệ nhất mỹ vị!"

Vật nhỏ nghe tới nước miếng chảy ròng, "Chủ nhân chủ nhân! Cô mua một cái cho tôi nếm thử! Được không!"

Cố Vân Tịch vừa rồi tùy tiện mua một đống đồ ăn vặt bên trong hình như cũng có que cay!

Cầm một bao ném cho nó, gia hỏa này tự mình biết gỡ ra sẽ không phiền cô nhọc lòng!

Vật nhỏ tiếp nhận, vội vàng lấy ra một cây bỏ vào trong miệng, "Ngao ngao ngao ăn quá ngon ăn quá ngon!"

Đây là que cay a!

Không hổ là nhân gian đệ nhất mỹ vị a!

Các ngươi ăn chưa?

Khẳng định chưa ăn qua!

Chủ nhân ta nói, đây là vua đồ ăn vặt, thức ăn cao quý như vậy đây cũng là lần đầu tiên ta ăn!

Cố Vân Tịch rất nhanh liền ăn xong lẩu cay, đem số vịt nướng còn lại để một bên, xách theo số cá con vừa mua kia tiến vào không gian hồ nước.

Đem tất cả cá con thả vào hồ, nhìn đám cá vừa rồi còn ủ rũ bây giờ trở nên hăng hái như vậy, Cố Vân Tịch liếm liếm môi, ân! Thực mau sẽ có cá ngon để ăn rồi chẹp chẹp chẹp!

Lúc sau, lại đem cây ăn quả cùng với một ít hạt giống thuốc vừa mơi mua đem gieo xong xuôi, bây giờ mới vỗ vỗ tay quay về lấy ra cuốn sách y học trong hệ thống nằm trên ghế tựa nghiên cứu.

Cái này hệ thống chia làm hai bộ phận một phần là bệnh viện còn lại là khu đất trồng trọt, bệnh viện bên kia có một cái thư phòng, bên trong cất giấy rất nhiều bí phương y học kinh điển Cố Vân Tịch thời điểm nhìn thấy cảnh đó kích động muốn ngất!

Mà lúc này đây bên trong quân đội!

Lục Hạo Đình bận rộng công tác cả ngày, đi đến nhà ăn ăn cơm.

Ban đêm yên tĩnh ở nhà ăn đơn giản, hắn một thân chân dài bước đi thập phần hữu lực, khí chất sắc bén, phảng phất như đang chinh chiến trên chiến trường!

Sinh ra đã là người loá mắt làm cho người ta phải ngước nhìn , hắn mới vừa vừa xuất hiện, trong nhà ăn chỉ còn sót lại hai ba người lập tức nhìn sang đây.

Đây là Lục Hạo Đình a!

Thật không biết, gia hỏa này rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Nghỉ dài hạn qua trải qua ngày đầu tiên, anh công tác tương đối nhiều bận đến buổi tối lúc này trong nhà ăn còn rất ít người.

Lục Hạo Đình mắt nhìn thẳng, lập tức đi múc cơm, xới cơm, nhớ tới túi canh mà Cố Vân Tịch dặn dò.

Cái này lúc trưa anh chưa kịp ăn, bây giờ Lục Hạo Đình quyết định nếm thử thế nào dù sao thì đây chính là Vân Tịch tự mình vì hắn làm.

Vì thế xé túi canh ra, đem đồ ăn cùng rau và súp vào hộp cơm, bỏ thêm nước ấm ngâm một lát, uống một ngụm nếm thử......

Sau đó, nhanh chóng uống thêm vài ngụm nữa!

Đúng là món canh tuyệt vời!

Lục Hạo Đình tâm tình đang thoải mái bỗng nhiên, điện thoại vang lên.

"Alo!" Hắn tiếp.

"Lão đại, Tần gia bên kia sự tình đã xong!"

"Ân!"

Lục Hạo Đình treo điện thoại, mặt mày hiện lên nụ cười trầm lãnh, ôn hoà khi đối mặt cùng Cố Vân Tịch sớm đã biến mất không thấy!

Tần gia!

Ha hả!

Khi dễ Vân Tịch của hắn, phải...... Trả giá đại giới!

------ chuyện ngoài lề ------

Que cay các ngươi ăn qua sao?

Phi thường cao lớn thượng tích đồ vật nga!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro