Chương 39 muốn hay không nhân lúc còn sớm ôm đùi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, Cố Vân Tịch đúng giờ đi học, sau một ngày học hành vất vả tới tiết tự học buổi tối, cô, Tưởng Hân Lôi còn có Lương Sơ Hạ cùng nhau về ký túc xá.

Hôm nay cô không chuẩn bị đi Giang Châu đế cảnh.

Tuy rằng ở ký túc xá không có biện pháp để tiến vào không gian hệ thống học tập, nhưng Cố Vân Tịch cũng không muốn bị phát hiện chỉ vì học tâp.

Đời trước bận bận rộn rộn, cả đời cũng không có hảo hảo hưởng thụ cuộc sống, đời này có không gian hệ thống thời gian dư dả nên cô cũng không quá lo lắng!

Trọng sinh mà nói cô là tới hưởng thụ sinh hoạt, là ở bên cạnh Hạo Đình ca bách niên giai lão chứ không hẳn là báo thù không thôi.

Ba người cười nói hướng ký túc xá đi, nhưng mà lúc này, điện thoại Cố Vân Tịch vang lên.

Cố Vân Tịch nhìn xem thế nhưng là Lục Hạo Đình!

"Alo!" Thanh âm thiếu nữ rõ ràng mang theo một tia ngọt ngào chờ mong cùng hưng phấn.

Lục Hạo Đình nghe thấy âm thanh mềm mại khuôn mặt lãnh ngạnh không khỏi ôn hoà, "Tan học rồi?"

"Ân! Mới vừa kết thúc tiết học buổi tối, anh dang ở đâu? Đang làm gì đó?"

"Anh đang đứng trước cổng trường em!"

Cố Vân Tịch bước chân đột ngột dừng lại!

"Có thuận tiện ra đây không?" Lục Hạo Đình hỏi.

Cố Vân Tịch cảm thấy, trái tim của mình đập nhanh liên hồi," Anh chờ em một chút, em lập tức xuống ngay."

Sau vài câu nói gương mặt lạnh lùng kiều diễm của Cố Vân Tịch tràn đầy tươi cười ngọt ngào, nhìn Tưởng Hân Lôi với Lương Sơ Hạ nói: "Các cậu đi về trước đi! Tớ đêm nay không ở lại vây nhaa!"

Nói xong, trực tiếp bỏ chạy!

"Ai ai......" Lương Sơ Hạ hô vài tiếng, Cố Vân Tịch đã chạy xa.

"Nha đầu này có chuyện gì gấp gáp như vậy chứ?"

"Phốc......" Tưởng Hân Lôi cười đến cả người run rẩy, phong tình vạn chủng xoa xoa tóc, "Còn có thể là chuyện gì? Nhìn cậu ấy cười đến không khép miệng tất nhiên là điện thoại của bạn trai gọi tới rồi."

"A......" Lương đầu hạ ngốc một chút, "Này...... Đã trễ thế này, Vân Tịch cứ như vậy đi ra ngoài, không tốt lắm đâu?"

Lương Sơ Hạ là một nữ sinh ngoan ngoãn có chút lo lắng.

"Phốc......" Tưởng Hân Lôi lại lần nữa cười, "Như thế nào, cậu lo lắng Vân Tịch bị người ta lừa?"

Lương Sơ Hạ không nói chuyện, một nữ hài tử, đương nhiên phải chú ý an toàn rồi!

Tưởng Hân Lôi đem cánh tay đặt ở trên vai Lương Sơ Hạ một bộ dáng anh em tốt nói "Yên tâm đi! Với chỉ số thôg minh của Cố Vân Tịch cậu ấy không đi lừa người ta thì thôi ai lừa được cậu ấy!"

Lương Sơ Hạ: "......"

Lương Sơ Hạ lo lắng, nhưng Tưởng Hân Lôi lại không như vậy, "Hảo, Vân Tịch tuổi này yêu đương cũng không có ảnh hưởng gì đến học tập, không có gì ghê gớm cả, năm sau là thi đại học rồi đến lúc đó yêu đương cũng thuận tiện hơn nhiều!"

"Nói nữa, cha mẹ Vân Tịch đều không cần cậu ấy, ông ngoại cũng qua đời, mấy năm nay cậu ấy sống ra sao? Cậu không thấy sinh hoạt của cô ấy rất tốt hả? Phỏng chừng chính là người bạn trai bí ẩn kia đứng sau hỗ trợ nếu là như thế hẳn là người đó không tồi a! Sợ cái gì?"

"Nếu thật là bị lừa đã sớm lừa rồi, cậu nhìn nét mặt vui vẻ của cậu ấy xem còn có thể đem người kéo lại sao?"

"Cái này......" Lương Sơ Hạ không biết nên nói cái gì, "Tớ...... Tớ chính là quan tâm cậu ấy!"

"Tớ biết, cho nên a! Chờ có cơ hội, chúng ta đi gặp bạn trai Vân Tịch được không?"

"Cái này được nha!"

"Tớ có cảm giác Vân Tịch là người làm chuyện lớn, cậu nói, hiện tại chúng ta có hay không sớm ôm đùi một chút?"

Lương Sơ Hạ "......"

Ngươi từ chỗ nào nhìn ra?

......

Cố Vân Tịch một đường chạy đến cổng trường, thân ảnh của cô vừa xuất hiện, cách đó không xa đèn xe của chiếc xe lập tức chiếu đến người cô, còi xe cũng vang lên.

Cố Vân Tịch nhìn lên, Mercedes Benz?

Không tính là đặc biệt cao cấp, nhưng cũng xem là siêu xe!

Chỉ là......

Hạo Đình ca sẽ chạy loại xe này sao?

Với khí chất của anh ấy hẳn là không hợp a!

Cửa xe bên ghế phụ mở ra, khuôn mặt lạnh sắc bén của Lục Hạo Đình xuất hiện.

Đúng là anh ấy!

Cố Vân Tịch lên xe, nhìn trái nhìn phải cười nói: "Đây là xe của anh?"

"Lão tứ, xe của anh bị lão ngũ lấy đi rồi!"

Cố Vân Tịch nhướng mày, Giang Minh Hàn?

Tên kia lad doanh nhân tinh anh đúng là phù hợp với tính tình của hắn.

"Hắn lại tới nữa a!"

Tên đó xem cô không vừa mắt!

"Anh không sợ em sẽ đánh nhau với anh ta sao?" Cố Vân Tịch cười nói.

"Hắn không dám!"

Cố Vân Tịch: "......"

Tiểu tứ đáng thương!

Một cái quay đầu xinh đẹp chiếc xe rời khỏi cổng trường.

Mà cách đó không xa, ánh mắt Tần Hiên ánh mắt âm u nhìn chằm chằm phương hướng chiếc xe rời đi hắn tận mắt nhìn thấy, Cố Vân Tịch lên chiếc xe kia.

Vương Diệu Tình cũng giống vậy nhìn chằm phương hướng kia thật lâu không có dời đi tầm mắt.

Mới vừa làm xong công việc định quay lại trường học Diệp Cẩn, cũng ở cổng trường.

Bên cạnh tiểu đệ cả kinh hỏi: "Diệp ca, kia không phải nữ thần của anh sao? Đón nàng là ai a?"

Diệp Cẩn không nói chuyện, híp mắt nhìn xe rời đi.

Cố Vân Tịch là cô nhi, từ trước vẫn luôn ở nông thôn, thẳng đến cao tam đột nhiên chuyển tới Giang Châu Nhất trung!

Nàng vì cái gì đột nhiên chuyển đến?

Rõ ràng vẫn là cco gái mò côi mà sinh hoạt so với thiên kim hào môn chỉ hơn chứ không kém người sau lưng cô, rốt cuộc là ai?

Cùng với cô có quan hệ gì?

......

Cố Vân Tịch ngồi trên xe, cười tủm tỉm nhìn Lục Hạo Đình lái xe, tuy rằng trước mắt dáng vẻ Lục Hạo Đình cũng không giống như trí nhớ của mình, lúc này anh tuổi còn rất trẻ, không giống kiếp trước quyền cao chức trọng trầm ổn đanh đá chua ngoa, nhưng...... Nhưng như cũ đem cô thần hồn điên đảo!

"Hạo Đình ca, anh hôm nay có việc gì ra ngoài sao? Có công việc à?"

Lục Hạo Đình lái xe, đồng hồ trên cổ tay phát ra ánh sáng lạnh lẽo, làm cả người anh toát ra vẻ bí ẩn lạnh lùng.

"Anh đi thăm một người chiến hữu, lần này cùng tiểu Ngũ cùng nhau làm nhiệm vụ, bị thương nghiêm trọng chuyển đến bệnh viện bên này."

"Nga! Vậy anh buổi tối phải hồi căn cứ sao?"

Lục Hạo Đình bỗng nhiên quay đầu qua nhìn cô nữ hài an tĩnh ngồi ở trong xe, bên ngoài đèn nê ong chiếu vào trên mặt, làm cho khuôn mặt cô lúc sáng lúc tối.

Nhưng cặp mắt kia, lại đặc biệt sáng ngời, giờ phút này, đang nhìn anh một cách chăm chú.

"Em muốn cho anh trở về sao?"

"Không muốn!" Cố Vân Tịch trả lời đặc biệt dứt khoát không có do dự chút nào.

Tâm Lục Hạo Đình, nháy mắt liền mềm rối tinh rối mù, trong đáy lòng toát ra màu hồng ngọt ngào sợi tơ hạnh ohúc len lỏi khắp cơ thể khóe miệng không tự giác gợi lên nụ cười.

Tới bệnh viện, Giang Minh Hàn cùng Lưu Tinh Trì đã ở trong phòng bệnh, Lục Hạo Đình lúc trước đã đến một lần, chẳng qua lúc ấy người bệnh còn chưa tỉnh lại.

Lúc này, bệnh nhân đã tỉnh lại, bị thương tuy rằng nghiêm trọng, nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng về sau chỉ cần dưỡng thương là ổn.

Lục Hạo Đình nói vài câu sau đó đi ra!

Thời gian đã trễ, người bệnh cũng yêu cầu nghỉ ngơi.

Nhìn thấy Cố Vân Tịch, sắc mặt Giang Minh Hàn vẫn luôn không tốt lắm, hắn luôn cản thấy cái xú nữ nhân này huỷ hoại cả đời lão đại nhà hắn.

Cho nên sắc mặt cứ thối thối!

Cố Vân Tịch toàn bộ hành trình đều làm lơ hắn!

"Phải về nhà sao?" Cố Vân Tịch hỏi Lục Hạo Đình!

Về nhà?

Lục Hạo Đình bởi vì cái xưng hô này, dừng một chút!

Nhà sao?

Hắn cùng Cố Vân Tịch ở bên nhau lâu như vậy, mặc kệ là chỗ ở thôn Thanh Thủy thôn hay là căn hộ Giang Châu đế cảnh, hắn cùng cô trước nay chưa từng gọi là nhà.

Cố Vân Tịch lôi kéo tay Lục Hạo Đình, ngón tay thon nhỏ mềm mại nắm lấy tay hắn cảm giác thật ấm áp.

"Thời gian cũng không trễ a! Lúc nà em chưa muốn về lắm anh đã ăn cơm tối chưa? Chúng ta cùng đi ăn chút gì đó đi?"

Cùng đi với Cố Vân Tịch, Lục Hạo Đình đương nhiên vui vẻ, nhìn phía sau hai người, "Hai người đi về trước đi!"

Miễn cho đi theo vướng bận!

Nói xong, liền kéo tay Cố Vân Tịch...... Trực tiếp đi rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro