Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Ninh Giác thấy nên cảm ơn ba mẹ Cố vì họ đều là nhà khảo cổ học, khoảng thời gian này không có ở nhà. Bằng không hành vi của hắn trong hai ngày nay tuyệt đối sẽ làm cho họ lo lắng, thậm chí hoài nghi rằng có phải con trai có vấn đề gì về tinh thần hay không, thậm chí là bị quỷ nhập.

Ngẫm lại thôi đã thấy thật sợ.

Tuy rằng thực tế cũng không kém là bao. Vỏ ngoài vẫn còn nhưng linh hồn bên trong đã bị đổi.

Loại việc như vậy hiển nhiên không thể để cho người khác biết.

Cho nên ở thế giới này, hắn chính là ‘Cố Ninh Giác’.

Sau mấy lần mặc niệm trong lòng, Cố Ninh Giác mở cửa —— Hôm nay là ngày báo danh đại học.

Hít sâu một hơi, hôm nay cho dù có cảnh gặp mặt Tô Như Sênh đi nữa cũng tuyệt đối không thể OOC!

0001 ở bên cạnh cố gắng khuyến khích hắn: “Yên tâm, với kỹ thuật diễn xuất của cậu thì tuyệt đối có thể yên tâm, hai ngày nay cái nên bổ sung đã bổ sung hết rồi, tất cả chỉ cần dựa theo kịch bản là được!”

Cố Ninh Giác nghẹn họng không nói gì: “Ta không lo lắng nội dung có trong kịch bản, mà ta lo lắng những nội dung không có!”

Làm một người phối hợp diễn, hoặc nói chính xác là pháo hôi, hiển nhiên tình tiết nhấn mạnh miêu tả lúc hắn và Tô Như Sênh ở cùng sẽ không có nhiều. Nhưng từ hôm nay trở đi, hắn phải sống chung ngủ chung với Tô Như Sênh một phòng… tận bốn năm!

Cho dù lúc còn là Tiểu vương gia hắn cũng chưa từng đeo mặt nạ mà sống suốt 24/24 đâu!

Cái việc phải ngày ngày đêm đêm không ngừng sắm vai nhân vật này ngẩm lại đều thấy khó vượt qua.

Đối với chuyện đó, 0001 chỉ dùng giọng điệu vô cùng tự tin nói: “Tui tin tưởng cậu!”

Cố Ninh Giác: “…”

Hắn đã cái gì cũng chả muốn nói.

….

Bởi vì nội dung là từ góc độ của Tô Như Sênh mà viết cho nên Cố Ninh Giác biết hắn đến phòng ngủ muộn hơn cậu ta một chút. Nhưng cũng không chậm bao nhiêu thời gian, còn cụ thể Tô Như Sênh vào phòng là mấy giờ mấy phút thì thật sự không biết rõ.

Thế này mà muốn mi dựa theo kịch bản tự mình phát huy là yêu cầu rất thần kỳ…

0001 phát hiện, sau khi chủ nhân của nó đổi sang một thế giới khác thì môn kỹ năng hắn mới học được nhanh nhất hẳn là —— Thổ tào!

Tâm tình thật rất phức tạp.

Cố Ninh Giác cũng mang tâm tình thấp thỏm bước vào phòng ngủ, khi nhìn thấy có người trong phòng thì thở ra một hơi lớn trong lòng! Quả nhiên, cậu nam sinh nhỏ đó đã chuyển sang đây đang quét dọn vệ sinh: “A, chào cậu. Tôi tên là Tô Như Sênh, về sau chúng ta chính là bạn cùng phòng.”

“Chào cậu.” Cố Ninh Giác bình tĩnh gật đầu một chút. “Tôi là Cố Ninh Giác.”

Cố Ninh Giác nghiêm túc quan sát nhân vật chính thụ một phen, tỏ vẻ quả nhiên nhìn sơ qua trông rất đơn thuần động lòng người. Một gương mặt búp bê nhìn nhỏ với tuổi thật, khi đang nói chuyện đôi mắt hạnh to tròn rất nghiêm túc nhìn người khác, hơn nữa cực kỳ trong suốt. Rồi nhìn hành động hỗ trợ thu dọn sạch sẽ cả phòng, tính cách thật sự thoạt nhìn rất giống cừu nhỏ.

Ừm, là thoạt nhìn mà thôi.

Trên thực tế như thế nào ai đâu mà biết được, nhưng cũng không có quan hệ gì với y. Cố Ninh Giác chỉ cần biết thiết lập ở thế giới này Tô Như Sênh cực kỳ cực kỳ đơn thuần lương thiện là đủ rồi.

Khi Tô Như Sênh nhìn thấy Cố Ninh Giác thì ánh mắt cũng sáng lên, loại người thanh lãnh như vậy sẽ làm người khác cảm thấy xa cách khó gần. Mà tính cách như thế, hiển nhiên sẽ không gây khó dễ gì với cậu ta. Chính mắt thấy một người như vậy cậu ta cũng muốn kết bạn.

Ở trong lòng hai người có phần suy nghĩ riêng của mình, mà lúc này hai người khác ở chung ký túc xá cũng đến. Hai người này đảm nhận thân phận người qua đường Ất, Giáp trong kịch bản, cho nên Cố Ninh Giác chỉ nhớ tên, dựa theo tính cách lãnh đạm thì xử sự như vậy đã là cùng.

Nhưng ngày tiếp theo, dựa vào cốt truyện Cố Ninh Giác và Tô Như Sênh rất nhanh đã trở thành bạn bè, hắn rất quan tâm và chiếu cố đối với cậu ta.

0001 tỏ vẻ: “Tui biết mắt nhìn của tui sẽ không sai mà!”

Sau đó, đã đến ngày nhân vật chính công và chính thụ gặp nhau, Cố Ninh Giác tỏ ra rất kích động.

0001 không còn mặt mũi nào nhìn khuôn mặt thanh thanh lãnh lãnh mà trong mắt cất giấu điệu bộ nhảy nhót kích động của Cố Ninh Giác. Nói dẽ nghe là giống một đứa trẻ tràn ngập lòng hiếu kỳ, còn nói khó nghe… là cực kỳ bát quái* [* nhiều chuyện, bà tám]

Thật sự rất rất dọa người!

Trên thực tế Cố Ninh Giác trái lại rất oan uổng, hắn chỉ định nhìn xem cốt truyện phát triển như thế nào để tích lũy thêm nhiều kinh nghiệm mới thôi.

Ngoại trừ 0001 có thể thông qua đôi mắt mà nhìn thấy Cố Ninh Giác còn có một người khác, mà người đó cũng vì dáng vẻ của hắn mà sinh ra hiểu lầm.

Tần Sở bất động thanh sắc chỉnh lại cổ tay áo, giấu đi hắc ám vào trong đáy mắt: Lại là người này, thì ra trên thế giới thật sự có tồn tại một người có ánh mắt như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro