Chương 11 + 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuong 11

Sau khi được số 0001 phân tích, Cố Ninh Giác thở dài đồng thời trong lòng cũng hiểu rõ, mình không nên lúc nào cũng trốn tránh Tần Sở.

Nếu ở thế giới này y chỉ được không điểm, hai thế giới sau đều đạt được đủ 100 điểm cũng không dùng đến làm gì. Bởi vì theo tin tức của số 0001, điểm trung bình ít nhất của ba thế giới ít nhất là 70 mới đủ tư cách trở thành sắm vai giả chính thức.

Nhưng mà, y làm sao có thể làm được?

Số 0001 run run lỗ tai thật lớn của nó, nói: “Hiện tại nhiệm vụ đầu mối đã hoàn toàn sụp đổ, chỉ còn có nhiệm vụ nhánh phụ —— Sau khi Tần Sở chiếm được vị trí Tổng tài Tần thị, kết cục viết là Tô Như Sênh cũng nhờ Tần Sở mới có được sự nghiệp riêng của mình, hơn nữa còn có năng lực chống lại Tô gia.”

Mắt Cố Ninh Giác sáng lên: “Nếu như vậy…. Đường tình cảm cuối cùng của họ không cứu được, ta có phải hay không có thể nghĩ ra biện pháp xuống tay ở trên đường sự nghiệp của họ?”

“Đúng vậy.” Số 0001 mở ti đôi mắt ngập nước nhìn y. “Đến lúc đó dù tích phân của ngươi có khó coi, cũng sẽ không có thảm như không điểm! Nói không chừng thấy ngươi cố gắng sẽ giữ điểm gốc cho ngươi.”

“Giữ điểm gốc?” Cố Ninh Giác hiếu kỳ. “Là mấy điểm a?”

“30 điểm.” Nhìn thấy bộ dạng Cố Ninh Giác có chút thất vọng, số 0001 lớn tiếng nói. “Như vậy cũng tốt hơn không điểm của ngươi a! Dù sao ngươi cũng phải cố gắng cho ta! Về phần nam chủ ngươi phải hết sức cố gắng khống chế, không được đáp ứng nhưng cũng không được cứng rắn phá bỏ quan hệ. Nếu ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ nhánh phụ ở thế giới này, có rất nhiều thứ phải dựa vào thế lực của nhân vật chính công.”

“… Nga.” Cố Ninh Giác yên lặng trở mình, rõ ràng trên người mang tâm sự tầng tầng, lại nằm ở trên giường một lúc thì ngủ mất.

Lúc Tần Sở đi vào, vừa nhìn đã thấy Cố Ninh Giác ngủ say mà hai chân còn treo ở mép giường.

Lông mi thật dài cong cong tạo thành một bóng ma nhợt nhạt bên dưới mắt, đôi môi non mềm màu hồng hơi  hé mở, có thể nhìn thấy được đầu lưỡi đỏ tươi và màu răng tuyết trắng.

Ngay lập tức Tần Sở có cảm giác miệng lưỡi mình có chút khô khốc, hầu kết không nhịn được mà lăn lộn lên xuống vài cái.

Cố Ninh Giác thật sự ngủ sất sâu, tuy rằng lúc còn làm vương gia trong lòng y chưa từng tham niệm đến vị trí tối cao. Chỉ là, ai cũng thích bụng ta suy ra bụng người, nên người khác cho rằng suy nghĩ đó của y không phải thật —— Xem đi, Hoàng đế ca ca của y không phải thế sao? Hoàng đế ca ca đã thế thì huống chi là người không cùng mẹ sinh.

Khi đó, y chưa hề được một đêm yên giấc. Cho dù ca ca mình là Hoàng đế, là một vương gia dưới một người trên vạn người thì lúc nào bọn loạn đảng cũng muốn lấy mạng y.

Mà ở thế giới này thì thật tốt, hoàn toàn có thể an ân ổn ổn ngủ! [Thỏ: Cái ý nghĩ này sai zồi, một hồi zồi biết há!!!!]

Đại khái nhờ loại ý nghĩ này, mà y lại đang ở nhà của mình cho nên Cố Ninh Giác đang ngủ thật sâu hoàn toàn không phát hiện người đang nửa quỳ trên giường, hai tay chống ở hai bên hông y, mà vẻ mặt dường như đang cố khắc chế cái gì đó.

Tần Sở cúi đầu, dùng sống mũi cao thẳng cọ cọ chóp mũi Cố Ninh Giác, rồi đến hai má, lỗ tai. Hương thơm dễ ngửi theo vài sợi tốc tràn ngập khoang mũi khiến Tần Sở không kiềm chế được hít sâu.

Hắn hành động như một con thú hoang đang xác nhận địa bàn của mình, không ngừng ngữi ngữi, thỉnh thoảng lấy chóp mũi và môi chạm vào mảng da thịt ấm áp kia.

Tần Sở cũng biết mình như vậy rất biến thái, nhưng hắn không thể khống chế được bản thân. Nhìn thiếu bị bao phủ dưới thân hình cường tráng của mình, hắn cảm thấy y giống như một yêu tinh chuyên để mê hoặc con người. Để người đó ngày ngày đêm đêm không cách nào thoát được, thậm chí không tự chủ được sa vào trong đó.[Thỏ: Ê ê… Người ta chỉ ngủ thôi mà, có làm gì đâu mà anh nói là yêu tinh? Muốn nói thì phải nói là anh háo sắc nha ٩(//̀Д/́/)۶]

Nhìn chằm chằm đôi môi nhạt màu kia, Tần Sở đến cùng vẫn không nhịn được, chậm rãi cúi đầu, thái độ thành kính như đang tôn thờ một điều gì đó, đem môi mình đặt lên.

[Thỏ: Giờ tin học căn bản, cô ở trên nói gì kệ cô, yêm ở dưới ngồi gỏ chữ kệ yêm :v Nhờ vậy mà bửa nay có thêm được hai chương *lăn lăn* Đã đi được một nửa của TG thứ nhất rồi *bắn t(r)ym* (~˘▾˘)~ ♡ ♡ ♡ ♡ ♡]

(Cái này là minh họa biểu cảm của yêm ở khúc cuối  (❁´▽'❁))


Chương 12

tự trong miệng khiến trái tim hắn rung động không thôi. Đến cùng, hắn chỉ nhẹ nhàng mút môi Cố Ninh Giác một chút rồi lui lại.

Cảm giác như có một dòng điện bắt đầu ở trên môi, truyền đến khắp mọi nơi trên thân thể khiến đầu óc Tần Sở trống rỗng hồi lâu, nhìn đôi môi vẫn mang màu hồng nhạt như trước nói: “Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến em cam tâm tình nguyện dâng đôi môi của mình lên cho tôi, còn có….”

Ánh mắt lưu luyến hắn nhìn qua thân thể thon dài được bao bọc sau lớp quần áo của Cố Ninh Giác dần biến thành mê muội mà khao khát.

Số 0001 ở một bên chứng kiến toàn bộ quá trình, nó cảm thấy toàn bộ trí não của mình đều rơi vào trạng thái không được khỏe!

Ai tới nói cho nó biết, hình tượng của nhân vật chính công hoàn toàn bị sập đổ là chuyện gì đây!

Rõ ràng trong cốt truyện nguyên bản, sau khi hắn cùng Tô Như Sênh nhìn nhau vừa mắt rất nhanh đã lăn lên giường, nó nhớ đã nhìn thấy Tô Như Sênh nói một câu như thế này trong đó: “Cho dù là lúc này, nam nhân này nhìn thế nào cũng tà mị mà thành thạo như vậy, thậm chí là cao quý.”

Nhưng với biểu hiện vừa rồi của Tần Sở, số 0001 chỉ có thể nghĩ đến hai chữ: SI HÁN!

Đương nhiên, trải qua phán đoán hợp lý, nó xác định lúc này ký chủ ngủ say so với tỉnh táo tốt hơn nhiều, cho nên số 0001 ở một bên suy nghĩ rối rấm đến mức lông tóc dều dựng thẳng cũng không gọi Cố Ninh Giác dậy.

Thật là rất đáng mừng.

….

Ngủ một giấc tỉnh dậy, sắc trời đã biến tối. Cố Ninh Giác vừa bước ra khỏi phòng đã ngửi được mùi thịt bò thăn ướp tiêu, trong trí nhớ thì đây là một món ăn sở trường của cha Cố nấu ngon nhất.

Trên bàn cơm, ngoài cha Cố mẹ Cố còn có Tần Sở.

Cố Ninh Giác hơi trầm mặc một chút, không biết tại sao Tần Sở còn ở đây: “Cha, mẹ.”

Sau đó y hướng Tần Sở gật đầu một cái xem như chào hỏi có lệ.

Mẹ Cố có chút thầm oán nhìn y một cái: “Chào hỏi không thể qua loa như thế, sao càng lớn lại càng không hiểu chuyện như thế, lại còn bỏ khách mà về phòng mình ngủ.”

Cố Ninh Giác khốn khổ không nói nên lời, liếc nhìn bộ dạng tươi cười ôn hòa của Tần Sở, trong lòng thở dài.

“Bác gái đừng nói Ninh Giác như vậy, em ấy ngủ đến bây giờ chắc đã đói bụng, cứ ăn cơm trước đi. Huống hồ sao lại nói cháu là khách được, hôm nay cháu xem ở đây giống như nhà mình vậy, thật sự rất tự do thoải mái.”

Tần Sở dùng thanh âm trầm thấp dễ nghe nói những lời này khiến một chút không vui vẻ trong lòng mẹ Cố tan thành mây khói. Bà trừng mắt nhìn Cố Ninh Giác rồi liền cho qua, cười tủm tỉm nói với Tần Sở: “Đáng tiếc Tiểu bảo bối là con trai, nếu không thì gặp được Tiểu Tần làm người khác vui vẻ như vậy bác gái nhất định làm chủ đem nó gả cho con.”

Tần Sở nghe đến câu này trong lòng nhảy dựng. Tiểu bảo bối và gả.

Trong lòng hắn liên tục lặp đi lặp lại ba chữ ‘Tiểu bảo bối’ kia, lại nghĩ đến việc nếu Cố Ninh Giác thật sự mặc giá y* gả cho mình… Tâm tư đều lung lay không giữ vững nổi!

(* Giá y là đồ cưới của cô dâu mặc khi xuất giá =))))

Trên mặt Tần Sở không hiện ra chút dấu vết, cười cười nói: “Không phải từ nhỏ cùng nhau lớn lên cũng không sao, cháu vẫn thích Ninh Giác. Như vậy là đủ rồi, Ninh Giác là nam nay là nữ không quan trọng. Nếu em ấy là con gái, bác gái nên lo lắng khi cháu tiếp cận.”

Cố Ninh Giác: ….

Sau khi rửa tay xong đi ra dùng cơm nghe thấy hắn nói như vậy, tâm tình y thật phức tạp.

Càng làm cho trái tim y tan nát chính là mẹ y hoàn toàn không nghe được ý sâu xa trong lời Tần Sở. Cho rằng cái thích mà hắn nói chỉ là loại thích bình thường giữa bạn bè với nhau, ngoài ra còn vì câu nói đùa vui phía sau đánh lạc hướng, hoàn toàn không làm người khác sinh ra ý nghĩ quái dị gì.

Trừ Cố Ninh Giác đã bị cường hôn qua.

Số 0001 nép một bên cho Cố Ninh Giác cái ánh mắt có chút thương hại, quyết định vẫn nên không nói ra chuyện đã phát sinh khi y ngủ.

Cha Cố là người đàn ông ôn nhu trầm mặc, ông cười gắp thức ăn cho vợ. Nhìn thấy Cố Ninh Giác đi đến, liền bảo y ngồi xuống, sai đó hạ thấp giọng hỏi: “Sao lại ngủ lâu như vậy, thân thể không thoải mái?”

“Không có, con chỉ không cẩn thận ngủ quên thôi.” Cố Ninh Giác đáp.

“Anh chính là rất chiều nó, thân thể có chổ nào không thoải mái chứ, em thấy là lười thì đúng hơn.” Mẹ Cố nhăn nhăn mũi nói.

Cha Cố bật cười, không nói ra Cố Ninh Giác từ nhỏ đến lớn người cưng chiều y mẹ Cố xếp thứ hai không ai dám đứng thứ nhất. Nhìn xem dù đến hôm nay cũng không sửa cái xưng hô Tiểu bảo bối thì đã hiểu.

Tần Sở đem thịt bò thăn ướp tiêu gắp vào trong chén trước mặt Cố Ninh Giác: “Nghe nói em thích ăn nhất là món này, cho em!”

Trong lòng Cố Ninh Giác tự nhủ mình phải trấn định, sau đó nói: “Cám ơn.”

“Không cần cám ơn.” Tần Sở cười tủm tỉm nhìn y, ở trong lòng hắn thêm ba chữ phía sau, Tiểu bảo bối!

Ân, nghe thôi đã thấy thật ngọt ngào. Khó trách được đến hôm nay mẹ Cố không bỏ xưng hô đó.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro