1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cuối hè, mặt trời vẫn còn gay gắt như muốn thiêu đốt mọi người với bầu không khí oi bức này. Mọi người đi lại trong khuôn viên trường đều cố giơ tay lên để chặn ánh nắng rực rỡ dù biết điều đó là vô ích, họ chỉ hy vọng rằng có thể về nhà tận hưởng cơn gió điều hoà mát lạnh càng sớm càng tốt. Zhang Hao cũng là một trong số họ.

Khoảnh khắc mở cửa ký túc xá, cuối cùng cậu cũng có thể thở phào một cách thoải mái trong khi nhìn thấy Han Bin đang cúi xuống dọn dẹp.

"Huh? Han Bin, cậu cũng về rồi à? Mình còn nghĩ rằng cậu chưa xong việc cơ. Cậu có nhận được tin nhắn của mình không?"

"Mình thấy rồi và mình đã rep lại cho cậu."

Hanbin cất nốt thứ cuối cùng trong tay đi rồi quay đầu lại nhìn Zhang Hao với vẻ mặt "biết rồi mà"

"Và đừng quên sấy tóc."

"Hôm nay mình quá mệt mỏi, mình không còn chút năng lượng nào cả."

Zhang Hao kéo ghế ngồi xuống, nhấp vài lần vào thông báo chưa đọc trong phần tin nhắn.

"Bây giờ là mùa hè."

Ngụ ý là cậu sẽ không bị cảm lạnh. Hanbin đi tới, nhặt chiếc khăn mình vừa định cho vào máy giặt, trùm lên đầu và khéo léo giúp cậu lau tóc.

"Không được, trong phòng có điều hòa, rồi sau đó cậu sẽ lại kêu đau đầu cho xem"

Hai ngày này là thời gian học sinh mới nhập học, một số phụ huynh cũng sẽ đi cùng đến trường để chuẩn bị mọi việc cho con ở lại kí túc xá, đồng thời cũng là để xem môi trường của cái gọi là "tốt nhất trong nước" - Trường Phổ thông Quốc tế Planet là như thế nào.

Là những thành viên chủ chốt của hội học sinh, cậu và Hanbin đương nhiên được giao nhiệm vụ đón học sinh mới và phụ huynh của họ, chạy quanh trường dưới cái nắng như thiêu như đốt một cách bất lực, và giải thích về ngôi trường cho khách tham quan như một nhà hướng dẫn viên.

"Chiều nay có chuyện gì vậy?"

Chiều nay, khi Hanbin đang giới thiệu hệ thống nước nóng trong ký túc xá với một phụ huynh thì Zhang Hao đã gửi cho anh ấy một chuỗi 'Ahhhhhhh', vì quá bận, Hanbin chỉ trả lời bằng một dấu chấm hỏi, và phải đợi một lúc sau Zhang Hao mới trả lời, và cậu ấy chỉ nói với cậu rằng "chúng ta sẽ nói về nó sau". Thật ra, Hanbin đại khái đoán được Zhang Hao muốn nói gì, nhưng anh ấy đang tìm chủ đề, nếu không hai người không thể đối mặt với nhau mà nói.

"Còn có thể có cái gì! !"

Thấy Zhang Hao đột nhiên trở nên cáu kỉnh, Hanbin biết điều đó, thôi nào, cậu thừa hiểu Zhang Hao để biết chuyện gì đang xảy ra.

"Cái gì? Lại bị nhận nhầm là Omega sao?"

"Đúng!"

"Mình thực sự bị sốc, hôm nay mình vừa đứng ở cổng trường, có ba cô gái và hai chàng trai đến nói chuyện với mình, mình là một Alpha, nhìn qua trông mình có giống Omega không? Với lại, sao bây giờ học sinh mới đều bạo dạn thế này à! Tán tỉnh đàn anh trong ngày đầu tiên đến trường?"

"Và bạn đã nói gì?"

"Đương nhiên là mình giải thích mình là Alpha! Đoán xem, một cái nam sinh thậm chí còn nói với mình 'Tiền bối cho dù có từ chối, cũng không cần bịa ra lý do vô lý như vậy'"

Zhang Hao thực sự muốn chửi thề, nhưng sự giáo dục tốt của bản thân đã khiến cậu kìm lại.

Thật ra cũng khó trách người khác hay nhầm Zhang Hao là Omega, bởi vì Zhang Hao quá đẹp. Phải, xinh đẹp, mặc dù đó là từ mà bạn không nên dùng cho một Alpha nam. Tuy nhiên, Zhang Hao cũng thích đeo khuyên tai, những đồ trang trí nhỏ sáng bóng làm cho vẻ ngoài của cậu ấy đẹp hơn, trên thực tế, trường trung học của họ có yêu cầu rất nghiêm ngặt về việc đeo trang sức trên người, nhìn cả trường, có lẽ chỉ có một mình Zhang Hao dám làm vậy, nhưng vì thành tích học tập xuất sắc nên các giáo viên cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, vậy nên Zhang Hao nghiễm nhiên trở thành người nổi bật nhất trong số họ.

Hanbin và Zhang Hao đã biết nhau trong một thời gian dài đủ lâu để cậu có thể đã nắm bắt được tính cách của Zhang Hao trên nhiều phương diện và hình thành một bộ quy tắc để đối phó với những thay đổi trong cảm xúc của Zhang Hao. Chẳng hạn như khi cậu phàn nàn về pheromone, đôi khi bạn chỉ cần lắng nghe những gì Zhang Hao nói, thỉnh thoảng lặp lại vài lời thế là đủ, việc an ủi cậu ấy thậm chí sẽ có tác dụng ngược.

Hanbin bất ngờ bị Zhang Hao ôm vào lòng, điều mà cậu không ngờ tới, vậy nên cậu không khỏi cứng người, nhưng Zhang Hao không để ý điều đó, bởi vì cậu ấy đang bận dụi đầu vào phần trên bụng của Hanbin. Một nửa mái tóc của cậu làm ướt áo phông của Hanbin.

"Thật tức quá! Tại sao mình lại có vị dâu tây? Pheromone của người khác đều có vẻ rất ngầu! Vẫn là có bạn là Beta như cậu là tốt nhất."

Đây là một tư thế có hơi nguy hiểm, nhưng Zhang Hao không nhận ra điều bất thường đó, và cậu không có một chút phòng bị nào, Hanbin chỉ đành hít một hơi thật sâu, lùi về phía sau nửa bước và thay đổi chủ đề:

"Ngày mai cậu có muốn luyện tập không?"

Lễ hội nghệ thuật của trường được ấn định vào giữa tháng 9. Hanbin và Zhang Hao đã cùng nhau đăng ký tham gia một buổi hòa tấu piano và violin, điều này đòi hỏi rất nhiều thời gian để luyện tập.

"Luyện đi. Cứ tập đi cho quen. Chiều mai toàn tự học thôi."

Ngày biểu diễn sắp đến, năm cuối cấp đặc biệt bận rộn, dù sao ngoại trừ một số hoạt động ngoại khóa quan trọng, những hoạt động giải trí khác trong trường học năm nay mặc định bị loại bỏ, thời gian nghỉ ngơi cũng ngày càng ít hơn, vì vậy càng phải tranh thủ thời gian.

Tiết mục của Hanbin và Zhang Hao ở đầu danh sách, vậy nên ngay sau khi cả hai thay quần áo ở hậu trường xong, giáo viên liền bảo họ chuẩn bị cho buổi biểu diễn. Hanbin đưa tay vuốt phẳng những nếp nhăn trên bộ âu phục màu trắng của Zhang Hao, cười nhìn Zhang Hao hỏi:

"Cậu có căng thẳng không?"

Zhang Hao chỉ liếc nhìn cậu một cái, ý nghĩa rất rõ ràng. Lo lắng? Hanbin và Zhang Hao dường như chưa bao giờ có những cảm xúc như vậy. Khí chất của người nổi tiếng ở đó và nó sẽ vô thức thu hút sự chú ý của người khác, cho dù bạn đứng giữa đám đông, bạn cũng sẽ là người bị mọi người nhìn chằm chằm. Theo thời gian, bạn sẽ dần quen với nó.

"Đi thôi nào."

Sau lời giới thiệu của người dẫn chương trình, Hanbin và Zhang Hao bước lên sân khấu. Zhang Hao đi đến vị trí chếch phía trước đàn piano, tìm một chỗ đứng tốt, quay đầu ra hiệu cho Hanbin, hai người khẽ gật đầu, Hanbin đánh nốt nhạc đầu tiên.

Tiếng đàn lanh lảnh êm dịu vang lên, như tiếng nước trôi, Zhang Hao âm thầm đếm nhịp trong lòng, nhập nhịp chính xác. Tiếng violin mang âm thanh êm dịu và chiếm ưu thế trong nửa đầu tiết mục, còn tiếng piano chỉ phụ trợ, âm thanh rất mềm mại, nhẹ nhàng đánh vào màng nhĩ của khán giả.

Sau đó, tiếng vĩ cầm nhỏ dần và biến thành tiếng độc tấu piano, Zhang Hao cũng có thời gian quay lại nhìn Hanbin phía sau cây đàn piano. Trên sân khấu chỉ có một tia sáng rọi vào hai người, xung quanh tối om, ánh mắt Hanbin cụp xuống, hàng mi dày khẽ rung lên, cậu rất chuyên tâm vào màn trình diễn.

Như có thần giao cách cảm, Hanbin ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Zhang Hao, cậu chậm rãi chớp mắt, khóe miệng nở một nụ cười.

Trái tim Zhang Hao như bị một tia điện xẹt qua, cậu vội vàng thu hồi ánh mắt. Cậu đã nhiều lần biểu diễn trên sân khấu, nhưng chưa từng có kinh nghiệm nhìn lén ai trên sân khấu, lần này cậu đứng dưới ánh đèn và ngây người. Khi định thần lại, Hanbin vừa chơi xong, đứng lên một cách duyên dáng.

Ánh đèn sân khấu bừng sáng, ​​sau một hồi im lặng, khán giả vỗ tay ầm ĩ, Hanbin mỉm cười nắm lấy tay Zhang Hao, cùng nhau cúi đầu hoàn thành phần hạ màn cuối tiết mục.

Đêm hôm đó, diễn đàn của trường tràn ngập các bài đăng tải cùng một bộ ảnh, hai thiếu niên mặc âu phục một đen, một trắng nhìn nhau, đứng cạnh nhau hoặc khoác tay nhau cúi đầu, mỗi cái cau mày, mỗi nụ cười đều là khung cảnh đẹp nhất.

Hanbin và Zhang Hao gặp nhau lần đầu tiên là ở hậu trường của lễ hội nghệ thuật.

Zhang Hao đã đăng ký tham gia buổi biểu diễn khi mới nhập học, mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần đen đơn giản, tay cầm một cây đàn guitar, vừa chơi vừa hát một bài hát tiếng Trung. Tiết mục nhảy của Hanbin xếp ngay sau màn trình diễn của Zhang Hao, khi cậu đang thực hiện động tác kết thúc cuối cùng, cậu cúi đầu xuống và vô tình phát hiện ra một vật thể không xác định hình bông tuyết màu xám trên sân khấu, và vô thức nhặt nó lên trước khi rời đi.

Nó phải là một pick gảy đàn guitar. Hanbin biết điều này. Nếu nói đến guitar, người duy nhất chơi nó ngay trước cậu ... người dẫn chương trình đã giới thiệu như thế nào nhỉ? Zhang Hao?

Trang phục đơn giản của Zhang Hao đặc biệt dễ nhận ra giữa những người ăn mặc phô trương ở hậu trường, Hanbin cố lách người qua, khi đến gần thì nghe thấy Zhang Hao đang lớn tiếng nói chuyện với người khác.

"Đúng vậy, nó bị mất rồi!"

"Có thể có ai đó nhặt được nó và đăng lên diễn đàn, cậu có thể thử quay lại tìm"

"Không đắt, nhưng nó rất quan trọng với tôi! Ý nghĩa kỷ niệm quan trọng hơn nhiều so với giá trị vật chất của nó!"

Nếu tiếng Trung của Hanbin đủ tốt, cậu ấy có thể hiểu rằng Zhang Hao đang tìm kiếm cái pick gảy mà cậu ấy đã nhặt được.

"Bạn học!"

Hanbin vỗ vai Zhang Hao, Zhang Hao không để ý mà giật mình quay lại mắt mở to khiến Hanbin liên tưởng đến một chú thỏ.

"Đây có phải là pick gãy của bạn?"

Zhang Hao vui mừng khôn xiết không ngừng nói cảm ơn. Hậu trường ồn ào náo nhiệt, vẻ hoàn mỹ mỗi tiết mục trên sân khấu chính là đánh đổi bằng hỗ trợ hết mình của phía sau hậu trường, các giáo viên và nhân việc hỗ trợ cũng vội vã chạy đua với thời gian để chương trình diễn ra tốt đẹp nhất, đủ loại ồn ào phát ra từ đây. Sự lộn xộn này khiến người ta chỉ nghe thôi cũng thấy nôn nao. Nhưng sau này, mỗi khi Hanbin nhớ lại khoảnh khắc này, cậu không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ thế giới bên ngoài, chỉ có hình ảnh Zhang Hao mỉm cười ngạc nhiên khi thấy món đồ vô giá bị mất rồi lại tìm lại được.

Trong học kỳ đầu tiên của năm 3, trường đã áp dụng chế độ sắp xếp lớp học hoàn toàn khác so với trước đây, lớp ban đầu được chia theo lớp cho các học sinh trong nước và lớp du học sinh, nhưng lần này nhà trường quyết định không tách biệt như vậy nữa. Tất cả đều bị xáo trộn, không phân biệt quốc tịch và danh sách được thống nhất, các lớp được chia hoàn toàn theo thứ hạng của kết quả.

Hanbin biết rằng điểm số của Zhang Hao trong lớp du học sinh rất tốt, khi trường vẫn chia thành các lớp trong nước và quốc tế, cậu ấy thường đứng đầu trong lớp quốc tế. Vì vậy, không phải ngẫu nhiên mà hai người họ được phân vào lớp A cùng nhau.

Sắp xếp lại lớp đồng thời kéo theo lại việc phân chia ký túc xá, hai người lại tiếp tục được phân cùng phòng, ban đầu vốn mỗi phòng có bốn người, một người chỉ buổi trưa mới ở ký túc xá nghỉ ngơi, buổi tối về nhà, cũng không có ở đó vào những ngày lễ, còn một người không bao giờ xuất hiện. Có thể thói quen đặc biệt của những người giàu là đốt tiền vô ích, vì vậy ký túc xá gần như trở thành phòng đôi cho hai người họ.

Hanbin và Zhang Hao ở cùng phòng· Vì vậy, việc chăm sóc nhau, cùng nhau đi lấy nước, cùng nhau mua đồ ăn, cùng nhau dậy đi học là điều đương nhiên, hai người dần dần trở nên thân thiết., Giữa con trai với nhau, tình bạn luôn đến rất nhanh.

Tbc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro