Chap 18: Chuyển biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu ăn hết tô cháo, hắn mới chịu buông tha. Sau đó hắn liền lấy thuốc cho cậu.

- "Nhưng....Thuốc đắng lắm" - Hanbin nhăn mặt nhìn mấy viên thuốc trong tay hắn.

- "Đắng thì mới hết bệnh được. Em mau ngoan ngoãn mà uống đi" - Zhang Hao dỗ dành cậu.

Bây giờ không uống thì chắc chắn hắn sẽ không cho cậu đi nên Hanbin đành cắn răng mà uống hết số thuốc đó. Khó khăn lắm cậu mới nuốt trôi đi mấy viên thuốc xuống.

Cậu liền đứng dậy thì phát trên người mình là bộ đồ ngủ màu trắng mà không phải là bộ đồng phục ngày hôm qua. Ngay lập tức cậu liền trừng mắt nhìn sang Zhang Hao. Hắn thấy vậy, khóe miệng liền nhếch lên, từ tốn nói.

- "Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không phải loại người thừa nước đục thả câu đâu. Vì hôm qua cả người em ướt sũng đã vậy lại lên cơn sốt nên tôi đã sai người thay cho em bộ quần áo khác. Chờ một chút nữa bộ đồng phục của em khô rồi người hầu sẽ mang lên cho"

Cậu nghe vậy thì mới yên tâm không tra hỏi hắn thêm nữa.

- "Sao hôm qua em lại đứng dưới mưa như vậy?" - Zhang Hao chậm rãi hỏi.

Hanbin vội quay người tránh ánh mắt dò xét của hắn. Đôi mắt xinh đẹp nhìn ra cửa sổ, lúc sau mới nhàn nhạt lên tiếng.

- "Anh không cần quan tâm làm gì"

Nhìn thấy bóng lưng yếu ớt của cậu, hắn không kiềm lòng được mà liền đứng dậy tiến lại gần, hai cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cậu từ phía sau. Hanbin bị hành động vừa rồi của hắn làm cho giật mình.

- "Anh đang làm gì vậy?"

Gương mặt anh tuấn gác lên vai cậu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu.

- "Đồ ngốc, nếu em không nói thì tôi cũng biết. Ngày hôm qua chẳng phải là ngày 24 tháng 3 sao?"

Sung Hanbin đánh mắt sang nhìn hắn, ánh mắt có hơi biến động.

- "Nhưng tại sao em lại vì một chuyện của quá khứ mà hành hạ bản thân mình như vậy?" - Zhang Hao thấp giọng hỏi.

Cậu không trả lời, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng của buổi sớm bắt đầu chiếu rọi vào căn phòng. Bóng dáng người con trai to lớn in xuống sàn nhà che luôn cả bóng dáng bé nhỏ của cậu. Giống như đang bảo vệ, che chắn cho cậu vậy.

Một lúc sau, hắn hơi ngập ngừng một chút nhưng vẫn lên tiếng hỏi tiếp.

- "Rốt cuộc đêm đó em đã thấy những gì?"

Sung Hanbin cậu giương mắt nhìn hắn đầy ngạc nhiên. Cậu không nghĩ hắn sẽ đề cập đến vấn đề này. Đôi mắt xinh đẹp trở nên lạnh lẽo, phủ một tầng lớp sương dày. Môi cậu hơi mấp máy nhưng lại không nói.

Zhang Hao thấy được sự thay đổi trong ánh mắt cậu liền ôm chặt thân thể mềm mại kia. Chóp mũi hắn đặt lên mái tóc bồng bềnh suôn mượt đen nhánh của cậu mà hít lấy hương thơm dịu nhẹ trên người của Hanbin. Chất giọng trầm khàn vang lên.

- "Nếu như em không muốn nói thì tôi cũng sẽ không ép em. Nhưng Sung Hanbin em chẳng phải trước giờ luôn là người lấy đại sự làm cuộc, chỉ quan tâm đến việc lớn chứ không muốn để ý đến những việc nhỏ nhặt hay sao? Vậy thì bây giờ tại sao em không bỏ qua những chuyện của quá khứ mà hướng đến tương lai?"  

Cậu vẫn duy trì sự im lặng mà không nói gì, chỉ lắng tai nghe hắn nói. Hắn thấy cậu không nói gì liền mở miệng tiếp tục nói.

- "Em cứ dằn vặt bản thân mãi như vậy thì cũng chẳng thể thay đổi được quá khứ. Chi bằng em hãy để tảng đá trong lòng mình xuống, bước qua nó rồi thanh thản mà sống."

Giọng nói của hắn, vòng tay của hắn thực ra rất ấm áp. Ấm áp đến mức có thể làm tan chảy trái tim đang lạnh giá. Một lúc sau Hanbin mới chậm rãi lên tiếng.

- "Đêm hôm đó khi bị bắt cóc đến nhà kho, tôi đã rất sợ hãi, chị của tôi cũng sợ hãi mà ôm chặt lấy tôi. Tôi khóc lóc sướt mướt làm tên bắt cóc tức giận nên hắn đã đánh tôi. Hanna thấy vậy liền cắn hắn làm hắn trở nên nổi điên lên. Tên bắt cóc đó ngay lập tức quăng tôi sang một bên rồi đẩy ngã chị tôi nằm trên sàn lạnh. Sau đó hắn..."

Kể đến đây giọng cậu run lên, gương mặt tái nhợt. Zhang Hao càng ôm cậu chặt hơn như muốn an ủi.

- "Sau đó hắn nổi thú tính mà cưỡng bức chị ấy. Hanna lúc đó chỉ mới mười bảy tuổi còn chưa đủ tuổi trưởng thành mà đã bị một tên đàn ông cường bạo hành hạ. Chị ấy đã sợ hãi mà hét lên, vừa khóc vừa gọi tên tôi. Tôi lúc đó chỉ mới mười hai tuổi, chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó tôi chỉ biết ngồi vào một góc mà run rẩy, mặt cắt không còn một giọt máu. Ngay cả khóc cũng không thể. Tên cầm thú đó đã dùng những cách tàn bạo nhất để cưỡng bức chị ấy. Chị ấy đau đớn không chịu được, vì mất máu quá nhiều mà chết.... Cơ thể chị ấy tái nhợt nằm trên sàn lạnh, máu chảy ra rất nhiều...."

Sung Hanbin khó nhọc kể đến phần cuối. Cả cơ thể lạnh run lên, chỉ có thể dựa vào lồng ngực người phía sau. Tùy ý để hắn ôm chặt lấy mình.

Cậu không biết vì sao mình lại có thể kể ra chuyện này cho hắn nghe. Cậu luôn luôn dấu kín tâm tư của mình nhưng ngay lúc này lại muốn giải bày ra cho hắn biết. Chẳng lẽ chỉ vì một cái ôm của hắn thôi sao?

Zhang Hao im lặng nghe cậu kể, giọng nói trầm thấp lại vang lên.

 - "Không phải lỗi do em. Tất cả chỉ là một tai nạn mà thôi. Từ nay về sau em đừng tự dằn vặt bản thân mình, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ và cũng đừng sợ hãi nữa. Bởi vì....Em còn có tôi..." - Hắn cất giọng trầm ấm.

Ánh mắt của cậu lại chấn động. Đối diện với hắn trái tim cậu đột nhiên bị một thứ ngọt ngào nào đó chiếm giữ. Lời hắn vừa thốt ra giống như một lời hứa chắc nịch.

Sung Hanbin cụp mi xuống định xoay mặt đi nhưng tay hắn đã vương lên đặt lên gò má cậu giữ lại. Gương mặt anh tuấn nghiên qua tiến đên chạm vào bờ môi cậu.

Trong phút giây hắn triền miên hôn cậu. Ngậm lấy cánh môi mềm mại khẽ cắn mút. Lúc nào cũng vậy, sự ngọt ngào của cậu khiến hắn không có cách nào để dừng lại, khiến cho trái tim hắn rung động. Làm cho hắn trong lòng vấy lên sự khát khao mãnh liệt.

Sung Hanbin không hề phản kháng. Cậu chỉ ngồi im để hắn hôn, cảm nhận hai cánh tay rắn chắc, khỏe khoắn bao bọc lấy vòng eo nhỏ nhắn của mình. Trái tim cậu không tự chủ được mà đập đoạn lên.

Cặp môi mỏng ranh mãnh sít sao áp lên cánh môi mỏng kia không chút khe hở. Hắn nhấm nháp môi cậu từ chậm rãi cho đến khi trở nên cuồng dã. Nếu có thể hắn muốn mãi mãi có được đôi môi này.

Bắt đầu từ lúc nào mà người con trai này đã nắm giữ toàn bộ tâm tư của hắn vậy?

Từ khi nào?

Mà sự chán ghét đã hóa thành triền miên không dứt

Rốt cuộc là từ khi nào vậy?

....

Sau khi thay đồ xong hắn trực tiếp lái xe đưa cậu về. Hanbin muốn chào chủ tịch một tiếng nhưng ông ấy đã bay ra nước ngoài công tác nên cậu không thể gặp được.

Đưa cậu về đến cổng biệt thự, Zhang Hao đi vòng qua mở cửa xe cho cậu.

- "Em ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút" - Hắn từ tốn căn dặn.

- "Tôi biết rồi, anh mau về đi" - Cậu gật đầu một cái.

Bất thình lình Zhang Hao bước đến hai tay ôm chặt lấy cậu. Cằm đặt lên vai cậu, Hanbin muốn đẩy hắn ra nhưng không thể nên đành mặc hắn.

Hắn cứ như thế mà ôm cậu mồi hồi lâu, lát sau hắn mới chịu bỏ ra. Vươn tay xoa đầu cậu

- "Được rồi, tôi về đây"

Nói xong hắn xoay người bước vào xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh di chuyển.

Cậu đứng đó nhìn thật lâu. Một thứ cảm xúc khó hiểu đan xen trong lòng cậu.

*********************************

Một tuần sau.

... Biệt thự Zhang gia ...

Zhang Yang đang ngồi trong phòng làm việc đọc báo thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.

- "Vào đi" - Ông lớn tiếng nói.

Cánh cửa được đẩy ra, Zhang Hao bước vào.

- "Thưa cha gọi con lên?" - Hắn cúi đầu nói.

Zhang Yang đặt tờ báo xuống. Ánh mắt uy nghiêm ngước lên nhìn hắn.

- "Tuần sau có cuộc họp cổ đông. Con hãy đến công ty với ta để ta giới thiệu con với mọi người, để còn bắt đầu làm quen với công việc đó."

- "Cha thừa biết con sẽ không đi. Chuyện này không phải con đã nói với cha nhiều lần rồi sao?" - Zhang Yang chau mày đáp.

Ông lão trước mặt nheo mắt nhìn hắn, giọng nói rắn rỏi cất lên.

- "Lần này không đi cũng phải đi. Con không đi ta cũng sẽ dùng biện pháp mạnh để lôi con đến tập đoàn để mà làm việc. Sau này mọi thứ của ta đều do con tiếp quản, con phải học cách chấp nhận và quản lý nó!"

- "Con không thích việc kinh doanh, chuyện này không phải cha cũng đã biết rồi hay sao? Chuyện con không thích thì con sẽ không làm. Nếu như cha còn bắt ép thì con cũng không thể quản lý tốt cho cha. Vì vậy xin cha đừng bắt ép con, con nhất định sẽ không vào công ty làm việc!" - Hắn kiên quyết nói.

- "Không quản lý tập đoàn thì anh định làm gì? Làm xã hội đen à? Anh tưởng tôi không biết cái hội gì đó của anh à? Tôi còn để yên bởi vì tôi chưa muốn nói tới. Không nói nhiều, tuần sau anh phải có mặt ở công ty cho tôi! Nếu không ngay cả mẹ anh, anh cũng không được gặp!" - Giọng nói lạnh lùng của Zhang Yang cất lên.

Hắn siết chặt nắm tay thành quyền, ánh mắt trở nên tức giận.

- "Cha dùng mẹ để uy hiếp con?"

- "Không phải ta muốn làm như vậy. Mà chính con là người đã ép ta" - Ông từ tốn đáp.

- "Cha! Con không phải là đứa trẻ để bị cha dắt mũi, đặt đâu thì ngồi đó. Con sẽ không để bị cha uy hiếp nữa, con cũng sẽ không để mẹ chịu ủy khuất nữa!"

- "Anh sẽ làm được gì? Tôi đã đừng nói với anh rồi không phải sao? Anh còn nợ với Zhang thị suốt mười bảy năm sống trên đời, bây giờ anh phải có trách nhiệm báo đáp ân huệ đó!"

- "Con không..."

Zhang Hao tức giận lớn tiếng nhưng đã bị cha hắn chặn họng.

- "Im miệng!"

Ông điều chỉnh lại tâm trạng rồi lại tiếp tục nói một cách uy nghiêm

- "Chuyện này không thể tay không mà phủi bỏ trách nhiệm được đâu. Con hay tự về phòng mà suy xét đi. Còn nữa, lo chuẩn bị tâm trạng cho tốt, cuối tuần này ta sẽ tổ chức sinh nhật cho con. Tất cả mọi người trong giới thượng lưu và báo chí đến sẽ đến, ta sẽ giới thiệu con cùng Hanbin. Lo mà chuẩn bị cho tốt đi"

Hai tay Zhang Hao càng siết chặt. Hắn không trả lời chỉ cúi đầu một cái rồi bỏ đi ra ngoài.

Lúc nào cũng vậy, mọi thứ đều do cha hắn tự ý quyết định. Cho dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ không tham gia vào việc kinh doanh. Lần này hắn sẽ không để cha hắn có thể uy hiếp được nữa.

*********************************

Cuối tuần.

Sung Hanbin đứng trong phòng ngủ thay một bộ vest màu trắng tinh xảo. Ngắm nhìn mình lần cuối trong gương.

Bộ vest ôm sát lấy cơ thể cậu để lộ ra vóc dáng còn chưa trưởng thành của tuổi mười bảy. Gương mặt thanh tú, diễm lệ được trang điểm nhẹ nhàng. Khí chất thanh nhã cao quý kết hợp với vẻ ngoài điển trai rạng ngời của cậu tạo nên một tác phẩm tuyệt hảo. Như một nam thần từ trong tranh bước ra.

Tối nay là buổi tiệc sinh nhật lần thứ mười tám của Zhang Hao. Cha hắn, Zhang chủ tịch đã tổ chức một bữa tiệc rất lớn cho hắn. Mời cả giới báo chí, truyền thông đến là để chính thức giới thiệu người thừa kế của Zhang thị cùng với hôn ước của cậu và hắn.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại di động vang lên làm cậu có chút giật mình. Hanbin vội đi lại giường cầm chiếc điện thoại lên, nhanh chóng bắt máy.

- "Alo, là bác đây. Cháu đang chuẩn bị đến dự tiệc sinh nhật của Hao phải không?" - Giọng Minseo vang lên từ trong điện thoại.

- "Dạ, cháu đang chuẩn bị đi ạ" - Cậu nhẹ giọng đáp.

Con trai mình tổ chức sinh nhật nhưng Minseo lại không được phép tới. Điều này khiến cho người làm mẹ như bà cảm thấy rất đau lòng. Bà không thể tận mắt nhìn thấy con trai mình trưởng thành.

- "Bác hình như không được khỏe phải không ạ?" - Cậu nghe thấy giọng nói yếu ớt của Minseo liền nảy sinh lo lắng.

- "Không có gì đâu, bác chỉ hơi mệt trong người một chút thôi. Cháu có thể giúp bác một chuyện được không?"

- "Dạ bác cứ nói, không cần khách khí gì đâu ạ"

- "Trước khi cháu đến dự tiệc có thể ghé qua nhà bác lấy một thứ được không? Bác có món quà muốn tặng cho Hao"

- "Dạ được ạ, cháu lập tức sẽ đến ngay"

- "Cảm ơn cháu"

Cậu cúp máy, cất điện thoại vào túi quần rồi đi xuống dưới lầu. Người hầu và quản gia đều đang đứng đợi cậu ở trước cửa. Ngoài cổng còn có chiếc Maybach màu trắng sang trọng đang đợi sẵn.

- "Thiếu gia, người trông thật lãng tử đó ạ" - Bà quản gia không kiềm được mà thốt lên lời khen.

- "Cảm ơn quản gia Park" - Cậu mỉm cười nhẹ nói.

Nói xong cậu liền bước ra khỏi biệt thự rồi ngồi vào xe. Chiếc Maybach khởi động máy rồi rời đi.

*********************************

- "Bác gái, bác bị làm sao vậy? Bác có nghe cháu nói gì không?"

Vừa bước vào nhà, cậu đã phát hiện ra người phụ nữ nằm ngất xỉu trên sàn nhà. Hanbin thấy vậy thì liền hoảng hốt chạy đến.

Cậu lay bà dậy nhưng bà vẫn không tỉnh. Lại nhìn thấy một ít máu trên lòng bàn tay bà, trên khóe miệng cũng còn đọng lại một ít máu. Quá sợ hãi Hanbin liền ngay lập tức đỡ Minseo ra xe, chạy nhanh đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, Minseo được đưa vào phòng cấp cứu. Cậu ngồi bên ngoài chờ đợi mà sột ruột không thôi.

Một lúc sau bác sĩ bước ra, Hanbin liền chạy đến hỏi thăm.

- "Bệnh nhân là bị sốt huyết dạ dày. Là do viêm loét dạ dày mà ra. Cũng may là phát hiện kịp thời nếu không sau này sẽ bị biến chứng mà dẫn tới ung thư dạ dày"

- "Vậy bác ấy có bị làm sao không?" - Cậu liền khẩn trương lo lắng hỏi vị bác sĩ.

- "Hiện tại thì không sao. Nhưng vẫn phải nằm lại để điều trị và theo dõi. Tôi sẽ kê đơn thuốc, thời gian tới phải để bệnh nhân dùng thuốc điều trị kết hợp với việc ăn uống khoa học và phải tránh bị stress"

- "Vâng, tôi biết rồi. Cảm ơn bác sĩ"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro