Chap 30: Lời yêu tàn nhẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một câu trả lời vốn dĩ chẳng liên quan gì đến câu hỏi...

Cậu rõ ràng là muốn tránh né câu hỏi của hắn. Zhang Hao khóe miệng hơi cong lên thành một đường hoàn hảo trên gương mặt anh tuấn. Nếu như cậu thực sự không có một chút tình cảm nào với hắn thì chắc chắn sẽ không việc gì phải tránh né. Theo như tính cách của cậu thì sẽ phủ nhận một cách lạnh lùng.

- "Tôi biết rồi" - Hắn giọng trầm thấp trả lời.

Hanbin mở đôi mắt to tròn ngước lên nhìn hắn. Sau đó lại cụp mắt xuống, cắn cắn môi.

- "Bữa nào rảnh, tôi sẽ đưa em về ăn cơm với mẹ. Sẵn tiện xin phép mẹ cho chúng ta kết hôn luôn" - Zhang Hao có chút vui vẻ nói.

Cậu liền giật mình ngước mặt lên nhìn hắn, lên tiếng một cách khó chịu.

- "Anh thực sự là muốn cùng tôi kết hôn?"

- "Tất nhiên, chuyện này tôi cũng đã nói nhiều lần với em rồi. Hanbin, em không có cách nào để cự tuyệt tôi được đâu, vì vậy em hãy ngoan ngoãn đi" - Hắn chậm rãi mở miệng.

- "Anh..."

Đúng vậy, cậu không thể cự tuyệt. Nếu cậu lên tiếng cự tuyệt, hắn chắc chắn sẽ động tay động chân với cậu mà cậu thì lại không muốn chuyện đó xảy ra.

Hanbin đôi mắt trở nên lãnh đạm. Cậu gỡ hai cánh tay rắn chắc trên eo mình ra, cố lách khỏi người hắn. Người đàn ông liền cau mày nhìn cậu.

Cậu không lên tiếng mà đi ra hướng cửa phòng. Trước khi ra khỏi cửa, Hanbin mới mở miệng nói với hắn một câu.

- "Cứ làm theo những gì anh muốn, tôi không muốn quan tâm nữa. Dù có kết hôn hay không thì cũng như nhau thôi"

Nói xong, cậu xoay người rời khỏi phòng, lạnh lùng đóng cánh cửa lại.

Nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt cậu, Zhang Hao bỗng dưng cảm thấy rất khó chịu. Giống như cảm giác mười năm về trước. Hắn liền đứng dậy nhanh chân đuổi theo cậu ra ngoài.

Zhang Hao nắm lấy cánh tay kéo cậu quay người lại.

- "Ý em là gì?"

Hanbin cảm nhận được bàn tay to lớn của hắn đang siết chặt cổ tay mình đau điếng. Nhưng ánh mắt cậu lại vô cùng phẳng lặng như một lớp sương mà bao phủ. Cậu không nhìn hắn, chỉ lên tiếng một cách nhẹ nhàng.

- "Đối với người muốn trả thù như anh thì kết hôn hay không kết hôn thì khác gì nhau? Anh mãi mãi cũng chỉ muốn cưỡng đoạt cơ thể của tôi, trói tôi lại cùng một chỗ với anh để anh có thể dễ dàng trả thù tôi. Anh nên nhớ nếu như ngay từ đầu xuất phát đã là hận thù thì cho đến cuối cùng người chịu sự dày vò nặng nề nhất sẽ là tôi và anh. Mãi mãi cũng sẽ không có được một chút hạnh phúc nào, tình cảm nào. Vì thế tôi mới nói kết hôn hay không thì cũng không khác gì nhau, hiện tại bây giờ cũng là đang hận thù, dày vò đấy thôi"

Zhang Hao mặt tối sầm lại, ánh mắt biến hóa trong giây lát. Đôi đồng tử đen láy co giãn bất thường. Đột nhiên, hắn đẩy mạnh cậu vào tường làm đau đớn la lên một tiếng.

- "Nói em yêu tôi!" - Hắn giận dữ ra lệnh.

Hanbin không hề khẩn trương trước bộ dạng của hắn. Chỉ cười lạnh một cái rồi lên tiếng.

- "Zhang Hao, anh không cảm thấy bản thân mình rất là ngây thơ sao? Yêu cầu một chuyện khó xảy ra nhất trên đời này. Muốn tôi nói yêu anh sao? Ha....Thật nực cười! Kết hôn chưa đủ giờ lại muốn lấy tình cảm ra để trả thù. Zhang Hao à, anh không phải là không biết tôi vốn dĩ không tin vào mấy thứ tình cảm vớ vẩn này mà. Tình yêu chưa bao giờ xuất hiện trong từ điển của loại người như tôi. Nhưng nếu anh đã khẩn thiết cầu xin như vậy thì.... được thôi, tôi sẽ thương tình mà đem thứ tình cảm vớ vẩn đó ra chơi đùa cùng với anh..."

Hắn hai tay dùng lực muốn bóp nát lấy eo cậu. Những lời nói lạnh lùng của cậu khiến hắn trở nên giận dữ.

- "Hao, tôi yêu anh, yêu anh RẤT nhiều. Là yêu một khẻ ngây thơ như anh đấy" - Hanbin đưa ngón tay lên chọt mạnh vào ngực hắn, lên tiếng thổ lộ một cách đầy bỡn cợt, khinh thường. Nghe qua đã biết là một câu đùa giỡn.

Những lời yêu này còn tàn nhẫn hơn bất cứ câu nói nào trên đời. Từng câu, từng chữ của cậu như một nhát dao đâm xoáy vào trái tim hắn. Từng dây thần kinh của hắn như muốn đứt ra.

- "Sung Hanbin, tôi nhường nhịn em thì em đừng nghĩ bản thân mình muốn nói gì thì nói. Tôi nói cho em biết, cả đời này của em phải bị giam giữ ở đây, một bước cũng không thể bước ra khỏi nơi này. Cả đời này tôi sẽ hành hạ em, dày vò em, em chỉ có thể nằm dưới thân tôi mà rên rỉ!!!"

Đôi mắt hắn hằn lên những tia máu. Ngay cả gân xanh cũng nổi lên trên trán. Hai bàn tay to lớn của hắn bóp chặt vào vòng eo của cậu.

Trước những lời nói giận dữ của hắn, Hanbin gương mặt vẫn không chút cảm xúc. Gương mặt vẫn lì lợm nhìn hắn.

Zhang Hao ép mạnh cậu vào tường. Cậu cũng không giẫy giụa nữa. Hắn hung hăng cúi đầu xuống hôn cậu. Nhưng khi đôi môi mỏng vừa rơi xuống thì gương mặt thanh tú ấy đã xoay qua một bên, lạnh nhạt nói.

- "Zhang Hao, đừng làm bản thân mình đánh thương thêm nữa"

Một câu nói của cậu đã khiến hắn dừng lại. Đôi môi mỏng mím chặt thành một đường. Không thể nhìn ra là hắn có đang tức giận hay không?

Một lúc sau, hắn bật cười. Hanbin có chút khó hiểu nhìn hắn.

- "Phải....Em nói đúng. Một kẻ ngu muội như tôi quả thật rất đáng thương. Ngu ngốc tìm kiếm một thứ phù phiếm không có thật"

Nói xong câu đó, hắn liền buông cậu ra. Xoay người cất bước đi. Hắn đi thẳng xuống lầu rồi ra khỏi ngôi biệt thự.

Hanbin đứng dựa vào tường, cả người như mất đi sức lực. Trượt người ngồi xuống đất. Không biết từ lúc nào hốc mắt cậu đã ngấn đầy nước, một giọt, hai giọt rồi hàng dài nước mắt thi nhau lăn xuống trên gương mặt thanh tú ấy. Những lời nói tàn nhẫn là do cậu thốt ra nhưng sao trong lòng cậu lại đau đớn thế này.

Nước mắt đau đớn lã chã rơi. Phải chăng cậu đã sai, phải chi cậu không nói ra những lời tàn nhẫn đó.

************************************

Buổi tối hôm đó, Hanbin không thể nào ngủ được, cậu trằn trọc một lúc lâu. Nhìn qua phần trống tãi của chiếc giường, cậu đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo cùng hụt hẫn.

Hắn đi từ trưa đến giờ vẫn chưa về sao?

Một lúc sau, cậu mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Mãi khi cho đến tận khuya khi cậu đang trạng thái mê man thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa phòng. Giây sau lại ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cậu cảm giác như có gì đó to lớn đang nằm đè lên cơ thể cậu. Rồi lại có gì đó mềm mại ướt át lướt trên cổ cậu.

Hanbin nửa tình nửa mê hé mắt. Một gương mặt anh tuấn mờ nhạt xuất hiện trong bóng tối. Hơi thở hắn nóng bỏng du ngoạn trên từng nấc da cậu.

Zhang Hao hôn lên môi cậu rồi lại di chuyển xuống cổ, mỗi nụ hôn đều sâu đậm. Hắn giận cậu, rất giận cậu. Nhưng....

Hắn tự nhận bản thân mình yếu đuối, nhu nhược. Từ khi gặp cậu, hắn đã trở thành một kẻ hèn mọn. Dù cậu có làm hắn tổn thương bao nhiêu, tàn nhẫn với hắn bao nhiêu đi chăng nữa thì hắn cũng không có cách nào để buông cậu ra.

Hắn không muốn sống lại những ngày tháng cô độc như trước nữa. Không muốn từng đêm lại bị dày vò bởi những hình ảnh của cậu luôn xuất hiện trong giấc mơ của hắn. Sự nhớ nhung làm trái tim hắn đau đớn bị ai đó bóp nghẹt.

- "Tôi rất cần em, thực sự rất cần có em" - Hắn giọng nói trầm khàn, khẽ nói trong men say. Rồi lại tiếp tục ôm lấy cậu, đôi môi mỏng liên tục âu yếm lấy cơ thể cậu triền miên.

Hanbin chỉ cựa quậy người. Tìm một tư thế thoải mái để ngủ.

Trong bóng đêm dày đặc, thân thể của một người đàn ông đang bao bọc ôm chầm lấy cơ thể của một chàng trai đang chìm trong giấc ngủ. Dùng những nụ hôn dịu dàng, sâu đậm quấn quýt lấy cơ thể của người đang nằm tròng vòng tay. Mùi rượu say nồng càng khiến cho không gian trở nên nóng bỏng. Một sự quyến luyến day dứt, sâu đậm cùng thâm tình lan ra hòa vào không khí.

************************************

Sáng hôm sau khi Hanbin thưc dậy, cậu cảm thấy toàn thân nhức mỏi. Nhìn xuống cơ thể chỉ toàn là những dấu hôn màu hồng nhạt. Chưa kể cậu lại còn cảm thấy mùi hương nam tính vương vấn bên cạnh.

Thì ra đêm qua hắn có trở về.

Cậu lật chăn bước xuống giường. Sau khi đánh răng rửa mặt, cậu liền đi xuống dưới lầu.

Dưới phòng ăn, người hầu cùng quản gia đã đứng chờ cậu sẵn. Còn bày biện một bữa sáng ngon lành trên bàn ăn.

- "Chào buổi sáng, thiếu gia. Tôi đã bảo nhà bếp chuẩn bị mấy món mà thiếu gia thích nhất, mong là bữa sáng của người sẽ ngon miệng"

Jeongmin cung kính nói.

- "Sao Yang quản gia lại biết tôi thích ăn gì?" - Cậu hơi ngạc nhiên hỏi. Quản gia mới thì làm sao lại biết khẩu vị của cậu như thế nào được?

- "Thưa thiếu gia, là do cậu chủ đã căn dăn chúng tôi chuẩn bị những món này. Cậu chủ còn dặn phải bắt thiếu gia ăn sáng đầy đủ, nếu thiếu gia chưa ăn hết phần ăn thì không cho thiếu gia rời khỏi phòng ăn" - Jeongmin nhỏ giọng đáp.

Hanbin nghe viên quản gia nói, cảm thấy trong lòng như bị ái đó hung hăng đánh một phát. Cậu trầm mặc một lúc lâu lại lên tiếng hỏi.

- "Zhang Hao đâu?"

- "Cậu chủ đêm qua về rất khuya, nhưng sáng nay lại rời khỏi nhà từ sớm rồi thưa thiếu gia"

- "V...Vậy à?"

Hanbin nhẹ giọng nói.

Cậu kéo ghê ngồi xuống sau đó chỉ im lặng mà ngồi ăn. Nhưng tâm tư lại cứ lẩn quẩn miên man.

************************************

Một tuần trôi qua, Hanbin không hề nhìn thấy hắn. Hay nói đúng hơn là cậu không hề trực tiếp gặp mặt hắn. Bởi mỗi sáng thức dậy, cậu đều cảm thấy mùi hương của hắn vây quanh lấy cơ thể cậu.

Đến đêm thì hắn mới trở về nhà ngủ, sáng sớm thì lại ra khỏi nhà. Cậu không lúc nào là nhìn thấy hắn. Cảm giác hụt hẫng từng ngày xâm chiếm lấy tâm trí. Hay đáng sợ hơn cậu lại có cảm giác nhớ hắn.

Sáng nay cũng như vậy, hắn đã rời nhà từ sáng sớm. Khi cậu tỉnh dậy, giường bên cạnh đã trống trải.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

- "Thưa thiếu gia, có khách đến"

Hanbin liền nheo mày hỏi.

- "Là ai đến vậy?"

- "Thưa là Shen nhị thiếu gia"

Shen Quanrui? Cậu ta đến đây làm gì? Zhang Hao cũng đâu có ở nhà đâu.

- "Nói cậu ấy đợi một chút. Tôi sẽ xuống ngay bây giờ" - Cậu lên tiếng nói với người ngoài cửa.

..............................................................

Hanbin vừa bước xuống phòng khách thì đã nhìn thấy một người đàn ông mặc trên người một bộ đồ màu đen, tóc nhuộm trắng, ngồi vắt chéo chân, tựa lưng trên ghế sopha, nhàn nhã uống trà.

- "Lâu quá không gặp, Sung thiếu gia"

Anh ta nhìn thấy cậu đã lên tiếng chào một cách rất vui vẻ.

Khóe miệng cậu hơi cong lên, đáp.

- "Quả là rất lâu"

Hanbin ngồi xuống ngay đối diện, đưa mắt quan sát người đàn ông đang ngồi trước mặt. Sau mười năm, Shen Quanrui vẫn mang nét tri thức nho nhã như vậy nhưng lại mang một vẻ đẹp trai, gương mặt nam tính góc cạnh của người đàn ông trưởng thành.

- "Chẳng hay mới sáng sớm mà Shen nhị thiếu gia đã đến gặp tôi là có chuyện gì quan trọng sao?"

Cậu nhẹ nhàng rót nước trong ấm ra tách rồi nâng lên thưởng thức.

- "Cũng không có gì quan trong, chỉ là mười năm đã không gặp nay có dịp nên mới ghé qua chào hỏi cậu một chút thôi"

- "Tôi không nghĩ là Shen nhị thiếu gia lại rãnh rỗi dành thời gian đến thăm tôi như vậy. Chắc chắn là phải có chuyện gì đó nên cậu mới đây....đúng chứ?" - Cậu dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người đối diện.

Quanrui liền cười cười.

- "Quả nhiên không có gì là quan mắt được Sung Hanbin cậu. Nhưng thật ra cũng chẳng có gì, tôi chỉ là cảm thấy lạ"

- "Ý cậu là gì?"

- "Chỉ là khi cậu mới trở về, tôi thấy lão đại mỗi ngày ở căn cứ đều nhanh chóng xử lý công việc, nôn nóng được trở về nhà với cậu. Nhưng mà một tuần nay cậu ấy luôn ở lại căn cứ, không muốn đi về nhà, chưa kể còn thường xuyên uống rất nhiều rượu"

- "Chuyện của anh ta thì liên quan gì đến tôi?" - Hanbin thấp giọng nói.

Quanrui liền chau mày.

- "Sung Hanbin, tôi thực sự không muốn xen vào chuyện của hai người nhưng mà tôi cảm thấy không thể nào chịu được nữa. Cậu vì sao lại cứ dày vò lão đại mãi như vậy chứ Hanbin? Lão đại cậu ấy đã đem hết tâm tư của bản thân đặt vào cậu, chẳng lẹ cậu lại không nhận ra? Cậu không cảm thấy bản thân mình tàn nhẫn lắm hay sao?"

- "Sung Hanbin, tôi không biết nên trách là cậu ngu ngốc hay là cứng đầu không chịu hiểu. Lão đại đối với cậu là tình cảm sâu nặng, lúc cậu rời bỏ cậu ấy, cậu có biết lão dại đã đau đớn đến mức nào không? Lão đại cũng giống như lúc này vậy, ngày ngày tìm đến rượu, uống nhiều đến mức phải nhập viện. Cậu nói xem bản thân lão đại tại sao lại phải dày vò mình như thế?"

Nghe tới đây cậu liền giật mình. Trái tim như bị bóp chặt, đôi đồng tử long lên. Kim Minseo đã từng kể với cậu cũng giống như những lời này của Shen Quanrui. Thực sự hắn đã vì cậu mà tự dày vò bản thân mình đến mức như vậy.

- "Tôi...tôi không biết"

Cậu bối rối, cậu thực sự không biết có nên tin vào tình cảm đó không?

- "Cậu không biết? Mấy ngày qua lão đại như một kẻ điên mà tìm đến rượu, uống hết chai này rồi lại đến chai khác. Dù cho chúng tôi đã ngăn cản hết sức nhưng tất cả đều vô dụng. Nếu như cứ tiếp tục như vậy thì không sớm thì muộn cậu ấy chắc chắn sẽ nhập viện một lần nữa! Chẳng lẽ cậu một chút cũng không quan tâm đến tính mạng của cậu ấy hay sao?" - Quanrui tức giận đập mạnh vào bàn hỏi cậu.

Hanbin bị những lời nói kèm theo hành động vừa rồi của người đối diện làm cho giật mình. Cậu cảm thấy trong lòng mình đau đớn khôn xiết. Từng câu từng chữ trong lời nói của Quanrui đều như muốn chèn ép trái tim cậu. Ý niệm hắn xảy ra chuyện gì lờn vờn trong đầu khiến cho tâm tư cậu lại sinh ra nỗi sợ hãi đáng sợ. Chỉ cần nghĩ thôi cậu đã cảm thấy không thể thở nỗi.

- "Không....tôi...." - Cổ họng cậu nghẹn ứ lại.

- "Đi theo tôi" - Quanrui đột ngột đứng dậy, lạnh lùng nói.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro