Ngoại truyện 1: Thuộc về nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn lễ của cậu và hắn sau đó được tổ chức linh đình tại lâu đài Dalhousie ở Edinburgh, Scotland, kiến trúc nơi đây vô cùng mỹ lệ. Với sự tham dự đông đủ của bạn bè và gia đình hai bên. Vì đây là sự kiện quan trọng của hai nhà nên được tổ chức vô cùng xa hoa và long trọng. Các nhà báo cũng được mời đến.

Để tổ chức lễ cưới hoa lệ này, Zhang Hao đã đày đọa Gyuvin không biết đến mức nào. Đáng lẽ, cậu ấy chỉ có trách nhiệm quản lý an ninh khu vực lễ cưới thôi còn lại những chuyện khác là đều để cho Quanrui lo. Nhưng mà hắn là vẫn còn rất giận chuyện cậu bị bắt cóc kia nên muốn hành hạ Gyuvin một chút. Bắt cậu ấy lo liệu cho lễ cưới từ A đến Z. Ngay cả khâu lựa hoa cưới cũng đều giao lại cho cậu ta, lựa phải hoa xấu liền phải đi lựa lại. Giờ cậu mới miết Zhang Hao là người thù rất dai nha.

Nhìn cảnh Gyuvin chạy xuôi chạy dọc, chạy tới chạy lui, chạy đến mức vắt chân lên cổ. Hanbin thấy vậy cũng cảm thấy có lỗi. Suy cho cùng thì cũng là do cậu và Yujin lừa cậu ấy ra ngoài nên bây giờ mới phải chịu khổ như vậy.

Gyuvin khóc không ra nước mắt. Có lần phẫn uất hét thẳng vào mặt hắn.

- "Lão đại, cậu vừa vừa phải phải thôi nha, mình nói cho cậu biết cậu mà còn dám đì mình nữa thì mình sẽ tung líp nóng giữa mình và cậu cho bàn dân thiên hạ người ta biết! Mình cũng sẽ không làm phù rể cho cậu nữa! Mình sẽ chuyển sang làm cho Hanbin"

Nghe vậy Zhang Hao chỉ lạnh lùng nhếch mép nhìn cậu.

- "Ok, được thôi, mình sẽ cho người may thêm cho cậu một chiếc khăn voan với cầm theo bó hoa, đứng sau cầm khăn voan cho Hanbin bước vào lễ đường"

- "Cậu đừng có ở đó mà thách mình. Mình làm thật đó!" - Gyuvin ngang bướng gào lên.

- "Nếu là nam nhân quân tử thì đã thách thì dám làm" - Hắn thấp giọng trả lời.

- "Mình không phải nam nhân quân tử. Mình là nam nhân bị cậu cướp mất đời trai rồi vứt bỏ, sau đó còn bị cậu đày đọa tổ chức đám cưới cho cậu! Bây gờ còn kêu mình đi xách khăn cho cậu ấy! Trái tim mỏng manh dễ vỡ của mình sao chịu nủi!" - Gyuvin cắn môi vô cùng vô cùng ủy khuất nói.

Cái tên này, ngay cả tức giận cũng đem người ta ra đùa cho được. Zhang Hao ngay lập tức cầm cái gối dựa trên ghế ném thẳng vào mặt cậu ta.

Gyuvin nhanh nhẹn tránh né. Ngay lập tức ôm mặt "khóc huhu" ủy khuất nói.

- "Mình hận cậu...."

Nói xong cậu liền chạy cái vèo ra khỏi phòng. Gyuvin cũng chỉ là giận dỗi nhất thời nên mới đem cái tên lão đại độc ác kia ra để mà trêu ghẹo một chút cho vui thôi.

Không ngờ nói vậy mà Zhang Hao làm thật. Sáng hôm sau đột nhiên có người tới đo chiều cao của cậu để mà may cho cậu một chiếc khăn voan cài đầu để đi với Hanbin theo chỉ lệnh của hắn.

Nhà thiết kế lúc đầu nghe yêu cầu của Zhang Hao đã cười hết mười lăm phút, còn tưởng là hắn đang đùa. Nhưng gương mặt hắn khi nói lại rất nghiêm nghị lại lạnh lùng nên nhà thiết kế mới biết đây là chuyện nghiêm túc, cằm muốn rơi xuống đất.

- "Thưa, Zhang tiên sinh có dặn may cho Kim tiên sinh một chiếc khăn voan thật đẹp màu trắng và thật dài. Tôi đang không biết là có nên đính một vài bông hoa hay ngọc trai lên không, nhưng nếu có những thức đó thì chiếc khăn sẽ càng thêm đẹp đấy ạ. À nếu Kim tiên sinh muốn thì chúng tôi còn có thêm cả vương miện nữa đó ạ" - Nhà thiết kế vừa cố nhịn cười vừa nói.

Gyuvin khóc không ra nước mắt. Thế này thì khác nào phá nát hình tượng xã hội đen của anh chứ? Chuyện này mà đến tay cánh nhà báo thì thanh danh thiếu gia nhà họ Kim của anh biết phải làm sao? Thật là muốn kiếm một sợi dây thắt cổ tự tử đi cho rồi.

Từ ngày hôm đó, Gyuvin chỉ có thể an phận thủ thường chịu đày đọa tổ chức tiệc cưới còn hơn là phải đeo khăn voan hoa hòe các thứ vào lễ đường để làm trò cười cho thiên hạ. Từ nay về sau cậu cũng không dám mạnh miệng nữa.

Cũng may, còn có Yujin giúp anh mấy việc lặt vặt. Hanbin đang đặt ra một dấu chấm hỏi lớn về mối quan hệ giữa hai người này nha. Không biết là người nào đang để ý người nào đây.

Dù sao thì hôn lễ cũng đã diễn ra rất tốt đẹp. Trong lễ cưới cậu mặc trên người bộ vest trắng tinh khôi mắc tiền với chiếc nơ xinh xắn được thắt gọn gàng ở cổ áo, trên đầu cũng được đeo thêm một chiếc khăn voan màu trắng dài thướt, trên tay cậu còn cầm theo một bó hoa cưới được kết vô cùng tỉ mỉ và đẹp mắt. Còn hắn thì mặc trên mình một bộ vest đen sang trọng, trên cổ được đeo một chiếc cà vạt được đính một viên ngọc đen tuyền trông vô cùng lịch lãm. 

Lúc trao nhẫn cưới cho nhau cậu có thể thấy Minseo, mẹ hắn ngồi ở hàng ghế trên cùng hạnh phúc nhìn cậu và hắn trao nhẫn cưới cho nhau. Vô cùng xúc động.

Ra khỏi nơi làm lễ là đến màn thảy hoa cưới. Hanbin phấn khởi đứng quay mặt lại với mọi người, dùng lực thảy bó hoa lên trời, bó hoa bay một vòng lơ lửng trên trời rồi rơi thẳng xuống tay của Yujin.

Cậu nhóc cầm lấy bó hoa liền có chút đứng hình. Đám đông xung quanh ai cũng đổ dồn mắt nhìn vào Yujin.

- "Chin à, lần sau là đến em tổ chức đám cưới đó nha" - Hanbin vui vẻ nắm lấy tay cậu nhóc.

Yujin cầm bó hoa, cười như muốn khóc.

- "Bin à, anh đúng làm muốn hại chết em mà"

Hanbin nghe vậy thì liền bật cười đưa tay nhéo chiếc má mềm của cậu nhóc.

Phía bên kia, Gyuvin đang đứng khoanh tay dựa vào tường nhếch mép cười, nhìn sang đám đông, cụ thể là nhìn vào một người.

- "Cậu không phải là thích em của Hanbin đó chứ?" - Trông thấy vẻ mặt của Gyuvin, Quanrui đứng bên cạnh liền hỏi.

Gyuvin không trả lời, khóe môi vẫn giơ cao.

- "Nếu hai người cậu mà yêu nhau thì thể nào lão đại cũng sẽ đẩy hai người ra đảo hoang cho mà xem" - Quanrui cười cười nói.

Gyuvin đột nhiên thở dài, nói.

- "Haizzz, cũng phải chịu thôi, lão đại đã kết hôn rồi mà còn nhung nhớ đến mình. Mình biết phải làm sao đây? Cậu ấy bá đạo lắm, hay ghen tuông nữa sợ mình bị cướp mất. Thật là một cuộc tình ngang trái mà"

Ngồi bên cạnh chỉ biết bó tay lắc đầu. Không biết nói gì hơn với cái con người này.

***********************************

Hôn lễ kết thúc, Zhang Hao và cậu ngay lập tức bay đến đảo Bali, Indonesia để hưởng tuần trăng mật. Nơi đây là một trong những hòn đảo đẹp nhất và cũng là nơi được nhiều người chọn đến để nghỉ dưỡng và hưởng tuần trăng mật.

Với làn nước xanh vắt nước xanh vắt có thể nhìn xuống đến đáy biển và bờ cát trắng mịn màng trải dài quanh hòn đảo. Đẹp đến mức kì vĩ có thể làm con người ngợp thở.

Zhang Hao đã thuê hẳn một căn homestay cao cấp nằm trên bãi biển cho cậu và hắn nghỉ ngơi.

Vừa bước vào phòng, Hanbin đã liền chạy ra ngoài ban công ngắm cảnh biển đẹp mênh mông kia. Cậu nhắm mắt hít thở thật sâu tận hưởng bầu không khí trong lành ở nơi đây làm cho tâm tình của con người ta thật dễ chịu.

Nhìn thấy điệu bộ trẻ con của cậu, Zhang Hao bỗng cảm thấy buồn cười. Hắn đặt hành lý lên giường rồi đi ra ngoài ban công. Thân hình cao lớn từ từ tiến đến ôm lấy cậu từ đằng sau, đặt cằm lên vai cậu thủ thỉ.

- "Bin à, chúng ta mới đến đây thôi mà em đã quên mất chồng em rồi sao?"

Hanbin có giật mình, xoay người lại bật cười.

- "Anh bá đạo như vậy, em có mười lá gan cũng không dám quên anh"

- "Bin..."

Zhang Hao cúi xuống ngậm lấy môi cậu. Nhấm nháp làm môi mềm mại quen thuộc, nhào nặn cắn mút.

Cánh tay rắn chắc siết chặt lấy thân người cậu làm hai cơ thể ma sát vào nhau. Hắn hiện tại vô cùng hạnh phúc vì cuối cùng cậu cũng đã trở thành người của hắn. Cả đời này chỉ thuộc về hắn.

Hanbin chống tay lên ngực hắn, muốn cản lại nụ hôn của hắn.

- "Hao, khoan đã nào...Em muốn được đi ngắm hòn đảo"

Nhưng hắn cứ như một đứa trẻ cứng đầu, tham lam cắn mút lấy đôi môi câu, dường như không muốn dứt ra.

- "Hao...." - Cậu nài nỉ gọi tên hắn.

Sau khi hôn thỏa mãn, Zhang Hao mới chịu buông cậu ra, đôi môi mỏng của hắn cong lên thành một đường hoàn hảo.

- "Được rồi, em mau đi thay đồ đi rồi chúng ta ra ngoài biển đi dọa rồi tiện thể ăn tối luôn"

Hanbin gật đầu, nhoẻn miệng cười, rướn người lên chạm nhẹ vào môi hắn.

- "Em biết rồi, đợi em một chút"

Sau khi thay đồ, cậu và hắn cùng nhau ra bờ biển dạo chơi ngắm nhìn mặt trời lặn. Rồi cùng nhau thưởng thức bữa tối ngay tại bãi biển với những ánh đèn lung linh.

Vừa về tới phòng, điện thoại của cậu đã reo lên. Hanbin nhanh chóng bắt điện thoại. Vì cậu biết thế nào hắn cũng giành bắt cho mà xem.

- "Dạ con nghe thưa mẹ..." - Cậu có chút ngạc nhiên lên tiếng, Hanbin nằm lên giường, áp điện thoại vào tai đễ nghe cho rõ.

Trước giờ Evelyn rất ít khi nào chủ động gọi điện cho cậu. Bà là người phụ nữ không thích thể hiện tình cảm ra bên ngoài nên cũng rất ít khi nào chủ động gọi điện hỏi han chuyện gì.

Lúc cậu thông báo chuyện kết hôn bà cũng không có biểu hiện gì. Chỉ là ậm ừ một câu.

- "Vậy là tốt rồi..."

Bà cũng không bộc lộ cảm xúc như những người mẹ khác khi thấy con mình bước vào lễ đường, bà lại rất điềm tĩnh.

Zhang Hao đứng cuối giường cau mày nhìn cậu nghe điện thoại. Hanbin ngay lập tức ra hiệu với hắn là cậu đang nói chuyện nói chuyện với mẹ mình. Lúc đó gương mặt hắn mới chịu giãn ra.

Bước đến đầu giường, Zhang Hao ngồi xuống vòng tay qua ôm lấy cậu. Cằm hắn gác lên đôi vai khỏe khoắn kia của cậu nghe hai mẹ con cậu nói chuyện. Hanbin cũng không đẩy hắn ra chỉ là nhẹ nhàng mỉm cười.

- "Con vẫn chưa đi ngủ sao?"

- "Dạ, con vẫn chưa ạ"

- "Còn Hao đâu rồi?"

- "Dạ, anh ấy đang ở bên cạnh con nè mẹ. Mà mẹ gọi con có chuyện gì không?"

- "À... Cũng không có gì. Mẹ chỉ dặn con vài câu thôi, con đã gả cho nhà người ta rồi thì phải biết tự lo liệu. Một khi đã quyết định sống cùng với cậu ta rồi thì không được hối hận nghe con. Cũng thật may vì trái tim con đã chọn cậu ta và cậu ta cũng đã chọn con nên mẹ mong cuộc sống hôn nhân của hai đứa sẽ hạnh phúc. Sẽ không trở nên giống mẹ và cha con, như hai người xa lạ sống trong một nhà..."

- "Mẹ..."

Đột nhiên sóng mũi cậu cay cay. Lần đầu tiên cậu có thể nghe mẹ mình nói những lời này. Những lời mà bất cứ người mẹ nào cũng muốn dặn dò những đứa con của mình trước khi kết hôn.

Cậu biết mẹ cậu cũng không hẳn là một người phụ nữ sắc đá, bà chỉ là do sống trong thế giới danh vọng này suốt cả cuộc đời rồi nên luôn tự tạo cho mình một bức màn chắn. Bà vẫn luôn là một người mẹ, mà đã là một người mẹ thì ai cũng đều thương con mình và luôn mong muốn rằng con của mình nó sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc.

- "Mẹ chỉ nói vậy thôi. Khuya rồi, mẹ cũng không nên làm phiền hai đứa con nữa. Mau đi ngủ đi"  - Evelyn giọng có vẻ ngại ngùng, sau đó mau chóng cúp máy.

- "Mẹ..." - Cậu chưa kịp lên tiếng thì đã nghe tiếng 'tít...tít' từ đầu dây bên kia.

Hanbin thở dài, hạ điện thoại trên tay xuống. Zhang Hao ôm chặt lấy cậu, khẽ nói bên tai.

- "Em đừng lo lắng, mẹ chỉ là nhất thời vẫn chưa thích ứng được. Chúng ta chỉ cần hiểu là mẹ vẫn rất yêu thương em như bất kỳ người mẹ nào trên thế giới này đều yêu thương con của mình"

Miệng cậu hơi cười.

- "Em tất nhiên là hiểu mà. Chỉ là em không thể ở bên để chăm sóc mẹ nhiều hơn"

- "Đừng lo, sau khi đi tuần trăng mật về anh và em sẽ cùng nhau bay đến London thăm mẹ, được không?"

- "Dạ..." - Hanbin mỉm cười gật đầu.

- "Bin..." - Zhang Hao bỗng dưng khẽ gọi tên cậu.

Ánh mắt cậu yêu kiều nhìn hắn, nhẹ nhàng trả lời.

- "Dạ"

- "Bin à, tối nay là đêm động phòng của chúng ta" - Hắn giọng trầm khàn mở miệng.

Nghe tới đây Hanbin liền nuốt nước bọt. Gương mặt hơi ửng hồng nhưng vẫn cổ tỏ ra bình thản nói.

- "Ừm, thì sao?"

Zhang Hao ngay lập tức đè cậu nằm xuống giường, con ngươi đen láy linh hoạt chuyển động.

- "Bin à, anh thấy em đừng giả ngốc nữa thì hơn. Trình độ giả ngốc của em vẫn còn kém lắm. Cố tình giả ngốc cũng chính là một tội đấy biết không hả?" - Hắn vừa nói vừa trừng phạt cậu bằng cách cắn mạnh vào chiếc cổ trắng ngần.

Hanbin vừa đau vừa thẹn lại vừa giận, giơ tay đấm vào ngực hắn.

- "Ai biểu anh suốt ngày cứ ức hiếp em? Em không giả ngốc thì chắc nãy giờ bị anh 'làm' tới công chiện rồi"

- "Nhưng em có giả ngốc thì anh vẫn sẽ tới công chiện với em, không phải sao?" - Hắn nở một nụ cười xấu xa.

- "Đồ xấu xa nhà anh" - Cậu trừng mắt nhìn người phía trên, mặt vẫn còn ửng đỏ.

Thấy vậy, Zhang Hao liền cúi xuống hôn cậu, ánh mắt nhu tình như nước.

- "Bin, anh yêu em, anh yêu em còn không đủ thì làm sao có thể ức hiếp em được chứ? Ngoan...tối nay nghe lời anh. Anh thực sự rất muốn em" - Giọng hắn khàn khàn dỗ dành cậu.

Hanbin mặt đỏ lại càng đỏ hơn. Nhưng trong lòng cậu đã sớm bị ánh mắt hắn làm cho rung động rồi.

Zhang Hao nhìn dáng vẻ dưới thân ngoan ngoãn liền nhếch môi cười hài lòng. Lại một lần nữa từ từ chạm đến môi cậu.

Nhưng chưa kịp chạm đến thì bất thình lình hắn bị bàn tay mềm mại chặn lại. Hắn cau mày nhìn cậu. Hanbin nhắm mắt quay mặt đi chỗ khác, một tay chặn môi hắn, một tay thì bịt miệng mình lại.

Ngay lập tức cậu đẩy mạnh hắn ra. Nhảy xuống giường nhanh chân chạy vào nhà tắm. Zhang Hao kinh ngạc nhìn cậu, khẩn trương chạy đến gõ cửa phòng tắm.

- "Bin, em sao vậy? Bin...."

Từ trong nhà tắm truyền ra tiếng nôn mửa cùng tiếng nước chảy. Càng làm cho hắn hốt hoảng, gấp gáp gõ cửa liên tục.

- "Bin à, trả lời anh đi. Em có sao không?"

Hắn vẫn không nghe thấy hồi đáp từ cậu mà chỉ nghe mỗi tiếng nước chảy và tiếng nôn mửa phát ra. Trong lòng hắn nóng như lửa đốt, hắn gào tên cậu biết bao nhiêu lần nhưng cậu vẫn không trả lời.

Vài phút trôi qua, cánh cửa bị đẩy ra. Hanbin thẩn thờ bước ra khỏi nhà tắm, mặt mày tái nhợt. Hắn vội ôm chầm lấy cậu, nói.

- "Bin...Bin em bị sao thế? Sắc mặt lại tái nhợt thế này. Em có bị sao không nói anh nghe đi"

Hanbin lắc đầu, cụp mắt xuống. Khó khăn lên tiếng.

- "Em... không biết nữa Hao à...Em mê....mệt quá"

Vừa dứt câu, cậu liền liệm đi trong lòng hắn. Zhang Hao cảm thấy điều chẳng lành liền kéo cậu ra khỏi lòng mình thì đã thấy cậu ngất liệm đi.

- "Bin, mở mắt ra đi Bin...Bin à....BIN"

Hắn gấp gáp bế xốc cậu lên rồi đặt cậu nằm ngay ngắn trên giường rồi liền lôi chiếc điện thoại ra gọi điện cho tiếp tân.

- "Please! Please call the doctor here urgently!"

Không để cho tiếp tân kịp nói hắn đã liền cúp máy rồi chạy ngay đến chỗ cậu ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cậu áp lên má.

- "Bin...làm ơn... làm ơn đừng xảy ra chuyện gì nhé Bin"

Mười lăm phút bác sĩ và tiếp tân cũng đã đến được nơi của hắn đang ở. Vị bác sĩ ngay lập tức đi đến bắt mạch và khám một số chỗ trên người cậu.

(Hội thoại bằng tiếng Anh)

- "Bác sĩ, em ấy có bị làm sao không?"

- "..."

- "Bác sĩ, tôi hỏi em ấy có bị làm sao không?" - Hắn bắt đầu mất bình tĩnh, tay nắm chặt lại thành quyền.

- "Chúc mừng anh....Cậu ấy đang mang thai"

- "Cái....cái gì....Mang thai sao?"

 Zhang Hao ngạc nhiên trừng mắt nhìn vị bác sĩ. Hắn đứng yên như bức tượng bất động, đủ để thấy tin này làm cho hắn chấn động đến mức nào.

- "Đúng vậy, đó là dấu hiệu của việc cậu ấy đang mang thai"

- "Bác sĩ...người...người nói sao cơ? Tôi là đang mang thai sao? Làm sao....làm sao có thể được chứ?" - Hanbin cơ thể mệt mỏi chậm rãi lên tiếng.

Vừa nghe thấy tiếng của cậu, hắn liền thức tỉnh quay sang chạy tới bên cạnh cậu.

- "Bin, em tỉnh rồi. Em có biết anh lo cho em tới mức nào không?" - Hắn nắm lấy tay cậu khẽ hôn vào mu bàn tay trắng nõn ấy, lo lắng nói.

- "Em không sao...Mà bác sĩ, người vừa nói là tôi...tôi đang mang thai sao?"

- "Đúng vậy, xin chúc mừng cậu"

- "Nhưng....nhưng làm sao có thể... tôi...tôi là con trai thì làm sao mà....có thai được"

- "À về vấn đề này thì cậu không cần lo. Việc một người con trai có thai là do hoocmon trong cơ thể họ chứa một loại tiết tố đặc biệt. Và những người con trai có thai được như vậy là một điều vô cùng hiếm có, trên thế giới chỉ có được một vài người và cậu là một trong số những trường hợp như vậy"

- "Bác sĩ, người nói thật sao?"

- "Hoàn toàn là sự thật, nếu cậu không tin thì cậu có thể dùng thứ này để kiểm tra"

Vị bác sĩ lấy trong giỏ ra một túi nhỏ đưa cho cậu, nói.

- "Cậu hãy dùng cái này. Đây là que thử thai. Khi cậu đi vệ sinh cậu hãy lấy một ít nước tiểu của cậu đựng vô một cái cốc nhỏ rồi sau đó cho que này vào. Nếu trên que hiển thị 2 vạch thì tức là cậu đã có thai"

Hanbin ngồi dậy, đưa tay cầm lấy chiếc que thử thai kia rồi loạng choạng đứng dậy. Hắn thấy vậy liền đỡ lấy cậu, nói.

- "Bin, em còn đang mệt nằm xuống đây nghỉ ngơi đi. Đừng đi lại nhiều.

- "Em không sao. Em muốn đi kiểm tra ngay bây giờ"

- "Nhưng..."

- "Em không sao mà, anh đừng lo" - Cậu nhẹ nhàng mỉm cười nhìn hắn rồi đi vào trong nhà vệ sinh.

Năm phút, rồi mười phút thời gian cứ thế trôi qua mà cậu vẫn chưa hề bước ra ngoài, lòng hắn thì nóng ran như lửa đốt, hắn định đi tới gõ cửa nhưng chưa kịp chạm tay vô cánh cửa thì cánh cửa đã được mở ra. 

Cậu nhìn hắn, nở một nụ cười hạnh phúc.

- "Hao à...em có thai thật rồi....em có thai thật rồi anh ơi"

- "Cái gì? Em nói thật?" - Hắn cố gắng trân an bản thân, nắm lấy vai cậu.

Hanbin đưa cho hắn cái que thử thai khi nãy, trên đó hiện ra hai vạch đỏ. Đôi mắt xinh đẹp chăm chú quan sát biểu hiện của hắn.

Ngay lập tức gương mặt anh tuấn trở nên bừng sáng như ánh dương. Hắn ôm chặt cậu vào người.

- "Bin à, anh được làm cha rồi....làm cha rồi!"

Nghe giọng điệu thôi thì cũng đã biết hắn vui sướng đến mức nào. Hanbin xúc động đến mức bật khóc, vui mừng ôm lấy hắn. Cậu không thể nào tin được một người con trai như cậu lại có thể mang thai. Cậu chắc chắn rằng cậu và hắn sẽ là những người cha tốt nhất trên thế giới này.

Vị bác sĩ và tiếp tân thấy vậy cũng mỉm cười, mừng cho hai người họ.

Sau đó hắn vui mừng đến mức cầm điện thoại lên gọi hết cho người này đến người kia khoe về việc mình đã làm cha. Làm cho Hanbin cảm thấy rất buồn cười, cậu không biết hắn cũng có mặt trẻ con như thế này.

Ai nấy nghe tin cũng đều vô cùng bất ngờ, không thể tin được. Đúng vậy, chuyện vô lý như thế này thì sao mà có ai tin được, nhưng sau khi nghe cậu giải thích thì mọi người ai cũng chúc mừng cho cậu và hắn. NHƯNG! Nhưng chỉ có riêng một người mở miệng ra là người nghe muốn đập điện thoại.

- "Xời, tưởng gì? Sinh con thôi mà. Mình cũng có thể sinh con cho cậu. Cậu về đây đi rồi chúng ta cùng làm. Người ta có câu 'có công mài sắt có ngày nên kim'. Hanbin có thai được thì mình tin chắc mình cũng sẽ có. Làm một lần không có thì mình làm 20 lần thì cũng sẽ có thôi"  - Giọng của Gyuvin oang oang trong điện thoại.

(Bin ơi sao mày báo quá vậy con ơi)

Và thế là ngày hôm sau có người nào đó đã bị đày qua tận bên Trung Đông sống một tuần. Bị đày đọa đến thân tàn ma dại. Bây giờ muốn khóc cũng không ai thèm nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro