Chap 1:Tri kỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seoul ngày 5 tháng 10 năm 2005

Chương Hạo 5 tuổi đang cùng chơi bóng đá cùng các cậu bé trong xóm.Cậu ấy chính là con trai lớn của chủ tịch công ty SAP chuyên xuất khẩu mặt hàng đồ ăn của 2 nước Hàn-Trung và có mẹ là giảng viên dạy Violin cho những tài năng có tiếng bên Trung lẫn Hàn.Cậu ấy đang chơi bóng với các cậu bé vui vẻ nói chuyện:

"Này đừng chơi ăn gian chứ Thái Lai,sao cậu lại chụp trái bóng thế.Mình đang chơi đá bóng chứ không phải chơi bóng rổ đâu đấy!"(Chương Hạo đang nói với Thái Lai)

"À hê,mình quên mất hehe.Xin lỗi nhé,giờ chơi thật nè"(Thái Lai vừa cười vừa nói)

Trong đội bóng thì tổng có 7 bạn nhỏ đang chơi,Chương Hạo lách bóng vượt qua 3 bạn nhỏ cùng lứa và sút thẳng vào bên trái thủ môn.Ghi bàn 3-1,Chương Hạo đang có lợi thế về tỉ số.Thái Lai lại tới và nói:

"Cũng thường thôi,xem tớ này"

Thái Lai phát bóng chạy thiệt nhanh tới cậu bé A nhưng lỡ trượt chân và té xuống thảm cỏ.Chương Hạo chạy tới và đỡ Thái Lai.Chương Hạo cười lớn và nói:

"Xem kìa vẫn không chịu bỏ cái tính hiếu thắng giờ cậu té vậy thì tớ cũng chịu cậu"

"Do sân nó trượt thôi mà chứ tớ chơi bóng đá hơi bị giỏi"(Thái Lai vẫn tự tin về việc mình chơi bóng đá giỏi)

"Thôi mình xin cậu,đừng tự vả như thế nữa.Này đứng lên chơi tiếp nè"(Chương Hạo đỡ Thái Lai dậy và đi lấy bóng)

Cả 7 cậu bé cùng chơi vui vẻ bỗng bên góc đường có nghe thấy những tiếng cười lớn của một nhóm khác cũng tầm cỡ tuổi của Chương Hạo và Thái Lai.Cả nhóm bèn dừng lại cuộc chơi và nghe kĩ thì tiếng cười đó càng lớn hơn.Chương Hạo bèn kéo tay Thái Lai và nói với những đứa bé còn lại:

"Các cậu chờ ai đây nhé,tớ và Thái Lai đi xem thử có chuyện gì"

Cả 2 cùng tới góc đường và thấy đang có một nhóm 3 cậu bé chững 5-6 tuổi đang cùng cười và chỉ chỏ về một cậu bé.Cậu bé ấy chính là Hàn Bân đang ngồi khóc và cúi gầm mặt.Trên người cậu bé ấy là những vết trầy xước,quần áo thì dính bẩn rất nhiều.Hơn hết những cậu bé ấy cứ cười và nói:

"Này quái vật sao mày cứ khóc quài thế?Mày phải vui vẻ khi thấy bọn tao chứ"

"Đúng rồi đó,mày cứ khóc vậy thì cũng không được gì đâu phải vui vẻ lên chứ"

Bỗng một cậu bé trong đó tiến lại gần và ngồi xuống lấy tay véo má của Hàn Bân:

"Trời trời xem này thằng bé dễ thương quá.Mà tiếc sao lại có thể mũm mĩm như vậy nhờ.Ba mẹ chăm tốt thế này cũng mũm mĩm thì cũng phải!"

Hàn Bân liền khóc to hơn và hất tay đứa bé ra khỏi mình.Cả 3 đứa đó nhào vô đá Hàn Bân không thương tiếc,Hàn Bân chỉ biết ríu rít kêu trong vô vọng:

"Xin các anh đừng đạp em nữa...hic em đã làm gì các anh đâu..hic hic"

"Do tại vì mày xấu giống quái vật đó.Trên đời này tao chưa bao giờ thấy đứa nào vừa mập,vừa xấu như mày nhìn xúc phạm người nhìn như tụi tao quá"

Chương Hạo và Thái Lai đứng bên góc nghe toàn bộ mọi chuyện,Chương Hạo liền bực tức và tiến tới nhưng Thái Lai liền nắm tay kéo lại:

"Này cậu định làm gì đấy đừng động tới chúng nó chứ.Cậu không biết tụi nó toàn những đứa bự con không à?Tớ không muốn cậu dính vào rắc rối đâu"

"Tớ không thể để mặc người đang bị đánh đập như thế kia đâu.Đừng ngăn cản tớ,tớ biết tớ phải làm gì cho cậu ấy"

Chương Hạo bỏ tay Thái Lai và tiến tới đám trẻ con đang đạp Hàn Bân:

"Này,dừng lại!"(Chương Hạo la lên)

3 đứa liền quay lại nhìn Chương Hạo một đứa bèn tiến lên và lên tiếng:

"Mày là ai?Mày nghĩ là mày là ai khi bắt tụi tao phải dừng lại?"

"Này quá đủ rồi đấy,các anh không thấy rằng cậu ấy đang cầu xin các anh dừng lại nhưng các anh vẫn đạp cậu ấy be bét vậy?Lòng nhân tính của con người đâu rồi?"(Chương Hạo liền quát vào mặt những đứa đó)

"Chuyện tụi tao đang làm thì đó là chuyện của tụi tao.Nhóc con lo về nhà đi tụi tao không muốn mày là đứa phải thay thế cho nhóc con này đâu?"(Đứa nhóc tiến tới vỗ vai Chương Hạo)

"Anh nghĩ anh làm được gì tôi?"(Chương Hạo thách thức đám đó)

"Mày thách tụi tao!Được tao cho mày toại nguyện"(3 đứa tiến lên Chương Hạo)

Chương Hạo liền thấy có chỗ để chạy thoát liền xô đẩy 2 đứa bắt nạt và kéo Hàn Bân chạy thoát.Thái Lai đứng trong góc liền thấy Chương Hạo bỏ chạy liền chạy theo và xô đứa còn lại.Thái Lai la lớn:

"Này các cậu bỏ quên tớ này!"

Cả 3 cậu bé chạy thoát và 3 đứa nhóc kia cũng đuổi theo.May mắn sao thì ra được đường lớn và bằng một cách nào đó mà 3 đứa đã trốn thành công đám bắt nạt.Cả 3 đều thở hằn hộc:

"Này,cậu biết làm vậy nguy hiểm lắm không hả Chương Hạo.Tụi nó rượt đuổi tớ chỉ muốn chết tại chỗ cho rồi"(Thái Lai liền quay ra chửi Chương Hạo)

"Tớ biết là nguy hiểm nhưng giờ cũng đã cắt đuôi được tụi nó rồi.Giờ thì nghỉ ngơi rồi chúng ta quay lại với mấy đứa thôi!"

Chương Hạo dìu Hàn Bân tại góc để nghỉ ngơi.Sau vụ việc lần này cảm thấy rằng đám đó rất ác ý khi liên tục vung lời xúc phạm tới Hàn Bân.Chương Hạo bèn nói:

"Này,cậu có sao không?Tớ thấy cậu bị đạp nhiều phát nên giờ người cậu nhiều vết thương lắm tí tớ và Thái Lai dắt cậu về cho an toàn nhé"(Chương Hạo tới gần)

"Ưm,không sao đâu.Việc này tớ cũng bị mấy lần rồi nhưng mà không nghĩ lần này nặng hơn mấy lần khác.Dù gì cũng cảm ơn cậu nhiều nhé"(Hàn Bân cầm tay Chương Hạo lắc lắc)

"Vậy cậu tên gì thế?Nhà cậu ở đâu"(Chương Hạo hỏi)

"Tớ là Hàn Bân 5 tuổi đang học tại trường mầm non Seoul.Nhà tớ ở khu phố IKX-01"

"Ô đó là nơi chỗ tớ sống á.Ehe cuối cùng cũng gặp được một người bạn như cậu ở khu tớ sống rồi hihi"(Chương Hạo cười nói vui vẻ)

"Này Chương Hạo cậu quên mất tớ rằng tớ cũng sống ở khu đó mà.Sao cậu lại nỡ lòng quên tớ chứ đồ ác độc"(Thái Lai liền tới đánh mấy cái vào người Chương Hạo)

"Đau đau...tớ cũng nhớ cậu mà đúng không bạn thân"(Chương Hạo giải thích)

"Đồ lật mặt"(Thái Lai liền tỏ vẻ giận hờn)

"À quên xin tự giới thiệu với cậu,tớ là Chương Hạo con trai của tập đoàn SAP.Cái nhà lớn nhất khu đó là nhà tớ đó Hàn Bân.Một ngày nào đó vô nhà tớ chơi nhé!"

Chương Hạo liền giơ tay như ngỏ ý làm quen,Hàn Bân thấy vậy liền cười khúc khích và cầm tay Chương Hạo vẫy vẫy:

"Rất vui được làm quen với cậu!"

Thái Lai ở ngoài nhìn vô liền tức giận vì chẳng ai để tâm đến cậu.Cậu bèn tới và đưa tay trước mặt Hàn Bân:

"Chào cậu nhé,tớ là Thái Lai 5 tuổi là bạn thân của Chương Hạo đây.Tớ không giống Chương Hạo đâu?tớ còn là một người nhớ dai về các mối quan hệ bạn bè cơ"(Thái Lai nói kháy Chương Hạo =)) )

"Này để xem ai mới là người bị ăn đập tiếp nhé"

"Ơ ai biểu ai kia nói không hề có bạn ở khu người đó sống đâu mà biết"(Thái Lai nói đểu)

"Aizzz hết nói nổi với cậu"(3 phần bất lực)

"Chào cậu nhé,rất hân hạnh được làm quen với cậu"(Hàn Bân cầm tay Thái Lai vẫy vẫy)

"Ok được rồi chúng mình cùng quay lại sân bóng thôi.Giờ mọi người cũng đang đợi tụi mình hơi lâu rồi đó"(Thái Lai liền đi trước)

"Này đi phải biết đợi chứ"(Chương Hạo la lên)

Chương Hạo liền cầm tay Hàn Bân:

"Này đi thôi!"

Hàn Bân cùng Chương Hạo dắt tay nhau đi về lại sân bóng.Cả đám đợi mỗi 2 đứa nên đã phải di cư về nhà gần một nửa,có cậu bé liền nói:

"Này biết nhiêu phút rồi không làm gì mà đi hóng hớt gần 20p vậy mấy ông tướng.Mấy đứa giờ đi về hết rồi đó,bữa sau có vụ gì thì phải để tụi này đi chung nhé chứ tụi này không thích chờ đợi đâu đó"

"Rồi xin lỗi các cậu nhiều thôi giờ mình cũng về thôi cũng 5 giờ chiều rồi"(Chương Hạo nói)

Cả nhóm chào tạm biệt nhau và tản ra về nhà,trên đường về lại khu phố của mình cả 3 đã nói chuyện rất vui vẻ với nhau.Chương Hạo và Hàn Bân cùng nhau đi sâu vào khu phố mà 2 người ở,Chương Hạo liền hỏi Hàn Bân:

"Nói cho tớ biết sao cậu lại nhẫn nhịn để cho tụi kia đạp đến mức muốn chết thế?Có chuyện gì sao?"

Hàn Bân bỗng dừng lại,Chương Hạo thấy thế liền nói:

"Sao thế?Khó nói quá hả?Coi như tớ chưa hỏi gì cậu nhé!"

Hàn Bân liền xục xịch:

"Tớ không biết nữa,tụi đó là những đứa sống khu phố bên cạnh chúng mình nhưng tớ không biết đã làm gì có lỗi với đám đó.Tụi đó chỉ buông lời nói
:"Đồ quái vật","Chết đi".Tớ cũng không biết mình đã làm gì ác ý để phải chịu cái cảnh như thế này"

Hàn Bân không kìm được liền khóc thút thít,Chương Hạo thấy vậy liền tới trước mặt và nói:

"Cậu biết không?Dù cậu có là ai,ngoại hình như nào,tính cách như nào thì đó cũng vẫn là cậu.Đám đó nói cậu là "quái vật" cậu hãy nhìn xem đám đó đã làm gì để cậu thương tích đầy mình như vậy?Cậu hãy yên tâm,từ giờ hãy đi cùng với tớ để tớ có thể bảo vệ cậu như một người bạn giúp đỡ bạn mình trong tình thế khó khăn.Còn giờ thì về nhà thôi trời sắp tối rồi!"

Chương Hạo lau nước mắt cho Hàn Bân,cậu ấy cười vỗ về cho Hàn Bân.Cuối cùng thì cả hai cùng về tới nhà Hàn Bân,ngôi nhà này cũng chỉ là nhà đủ sống cho 4 người tuy không to như của Chương Hạo nhưng nó thật sự ấm áp ở bên trong.Hàn Bân liền gõ cửa thì có người bước ra mở cửa,đó là Địa Hùng anh trai lớn hơn Hàn Bân 2 tuổi.Địa Hùng ân cần mở cửa cho em trai mình vô:

"Hàn Bân đây là ai thế?Bạn mới của em hả?"

"Đây là Chương Hạo,cậu ấy vừa giúp em thoát khỏi cái đám bắt nạt.Nếu như không có cậu thì em đã bị đánh bầm dập rồi,cậu ấy cũng sống trong khu phố mình á anh hai"(Hàn Bân vui vẻ giới thiệu Chương Hạo)

Địa Hùng không khỏi thương xót cho em trai mình,nhìn vào người Hàn Bân chỉ toàn là vết chầy xước,dơ bẩn do bị đám đó hành hạ.Anh biết rằng anh là anh lớn của Hàn Bân nhưng không bao giờ giúp được em mình.Anh ôm Hàn Bân vào lòng,ân cần nói với cậu:

"Không sao là được rồi,miễn là em vẫn về nhà được rồi.Dù gì thì cảm ơn em nhiều nhé Chương Hạo,sau này có gì hãy bảo vệ Hàn Bân nhiều hơn nhé!"(Địa Hùng ôm Hàn Bân trong lòng và quay sang nói Chương Hạo)

"Dạ không có gì đâu anh!Đó là điều em cần phải làm khi thấy người gặp hoạn nạn.Em xin phép về trước nhé!Hàn Bân à mai tớ qua nhà dắt cậu đi chơi nhé!Tạm biệt cậu!"(Chương Hạo cảm ơn và vui vẻ nói với Hàn Bân)

Chương Hạo về lại nhà mình cách 4-5 căn nhà,Địa Hùng dắt Hàn Bân vào nhà.Mối quan hệ tri kỉ của 2 đứa nhỏ 5 tuổi cũng chớm nở từ đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro