2。H H H

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu niên cười nhẹ xích lại gần Phác Xán Liệt, đẩy người còn đang ngơ ngẩn xuống sô pha, thuận thế trèo lên người anh, quần bò thô ráp cọ cọ vào đùi trong thiếu niên làm cậu nhăn mày, cậu ở bên tai Phác Xán Liệt thổi một hơi "Chủ nhân anh mua thứ gì không mua lại mua phải cỏ bạc hà vậy?". Nói xong lại tiếp tục thổi thổi vào tai Xán Liệt "Tên Cầu Cầu nghe không hay chút nào, em tên là Thế Huân cơ, Ngô Thế Huân." Trán Phác Xán Liệt lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh, tình huống gì đây? Một thiếu niên môi hồng với hàm răng trắng bóc ngồi trên người anh lại thổi thổi khí vào tai anh, Xán Liệt chớp chớp mắt "Mèo, mèo của tôi đâu?". Thế Huân rung rung tai, Phác Xán Liệt mới phát hiện ra đôi tai mèo của cậu, bỗng nhiên anh cảm thấy có thứ gì mềm mềm cuốn vào chân mình, hình như là đuôi của Thế Huân, còn môi của cậu lại dán vào tai anh rồi. Ngô Thế Huân mang âm sữa dinh dính mở miệng trách "Chủ nhân à đều tại cỏ bạc hà của anh đó, hại em thật là khó chịu a~~~." Tai đến trán Phác Xán Liệt đều chuyển thành màu đỏ rồi, anh thử giơ tay, chạm chạm xoa xoa lưng cho Thế Huân. Tuy là người cầm bút dạy học nhưng tay của Xán Liệt không hề thô ráp, càng chạm vào càng thấy nóng bỏng, vuốt ve lưng Thế Huân trong phút chốc bị kích thích. Anh cắn môi thật chặt, cmn như này là quá đáng yêu rồi đó!!! Thật là muốn đem em ấy ăn bằng sạch a a a a a a a!

Không nghĩ nhiều nữa, Phác Xán Liệt siết chặt Thế Huân trong lòng, đôi môi anh đặt lên môi Thế Huân, hai đôi môi dán lại vào nhau, giọng Xán Liệt trầm đi một tầng "Em muốn chủ nhân giúp em như thế nào hả mèo hoang nhỏ của tôi?". Ngô Thế Huân hẳn là thực thích nụ hôn vừa ôn nhu vừa cường liệt của anh đi, cậu đã bị kích thích từ lúc ngửi cỏ bạc hà giờ lại kích thích hơn. Hai tay vắt lên cổ Xán Liệt nũng nịu "Quần áo của anh cọ em đau quá à, cởi xuống xong rồi mới ôm Thế Huân được không?". Phác Xán Liệt kìm nén tính khí đã căng cứng không biết từ lúc nào cọ vào đùi trong Thế Huân, đùi trắng nõn của cậu cũng biến thành màu hồng, anh cũng nhìn qua Thế Huân, thấy đồng dạng tính khí nhỏ nhỏ hơi hơi phát run. Phác Xán Liệt thờ dài một hơi, cúi đầu cắn xuống núm vú ửng hồng của cậu, sau đó mang ý xấu mà trêu đùa "Em cũng phải giúp chủ nhân đó, mèo hoang nhỏ."
Ngô Thế Huân trừng mắt nhìn Xán Liệt xấu xa, ngượng ngùng đỏ mặt mà cởi áo phông của anh ra. Đôi tai Thế Huân rung lên khi bắt đầu cởi đến thắt lưng của anh, Phác Xán Liệt hít một hơi thật sâu, cố gắng nhẫn nhịn trái tim bạo phát của mình, sau đó nhìn Thế Huân bị tính khí cường liệt của anh doạ sợ, anh lại nghe thấy thanh âm non mềm có chút sợ hãi của Thế Huân "Thật to a~".
Phác Xán Liệt chịu đựng 2s liền cảm thấy mình  là mèo còn Thế Huân là cỏ bạc hà mới đúng, sau đó đẩy Thế Huân xuống sàn nhà tiếp tục hôn hôn một hồi, đối với hành động của anh mà hư hư thực thực rên rỉ mang chút bất mãn, sau đó cọ cọ rồi vòng hai chân quấn lên lưng anh, cảm giác được lỗ huyệt nôn nóng của mình được hai ngón tay anh từ từ xâm nhập. Xán Liệt chơi đùa trong màn dạo đầu rất lưu loát, Thế Huân rất thoải mái nhưng trong tim có một chút khó chịu. Một mình cậu đã quanh quẩn ở dưới lầu nhà Xán Liệt rất lâu rỗi, lần đầu tiên nhìn thấy anh là một tháng trước lúc anh đang ở trong trường đại học, mèo con Ngô Thế Huân chán chán liếm chân thì nhìn thấy Phác Xán Liệt cười cười và mang thức ăn uy những con mèo hoang khác trong trường học. Từ đó, Thế Huân ngày nào cũng bí mật đi theo Xán Liệt đi làm và về nhà. Cuối cùng, cậu bị đói đến ngất trước cửa nhà dì dưới lầu, và sau đó anh trở về, cậu đạt được mong muốn của mình, được anh mang về nhà. Thế Huân bị ba ngón tay của anh đâm vào một điểm khiến cậu trở về thực tại, cậu lại nũng nịu dán vào tai Xán Liệt "Ở trong ngứa quá anh Xán Liệt a~ mau mau tiến vào được không~?". Xán Liệt ngậm lấy môi Thế Huân, thuận thế đem tính khí đã sớm cứng cực độ đỉnh vào cơ thể Thế Huân, khoái cảm xâm nhập vào nơi đó khiến cả hai đều rên lên, Phác Xán Liệt phải dừng lại 3 giây để ngăn lại xúc động bắn tinh, sau đó bắt đầu chuyển động nhanh như piston. Thế Huân bị Xán Liệt đỉnh đến không ngừng rên rỉ, hai chân vắt lên tấm lưng cường tráng mới có thể bắt kịp cường độ của anh. Phác Xán Liệt nhìn Thế Huân bị mình làm đến nỗi viền mắt cũng trở nên hồng hồng, không nhịn được lại cúi đầu xuống vừa hôn mèo nhỏ vừa cười trêu "Thế nào hả Tiểu Huân? Chủ nhân phục vụ em vừa lòng không?". Nghe đến đây, Thế Huân đột nhiên khóc, vốn dĩ bị Xán Liệt làm cho lên xuống vừa thoải mái vừa khó chịu, lại bị anh trêu đùa, mèo nhỏ Thế Huân không khỏi có chút uỷ khuất. Thế Huân khóc làm Xán Liệt hoảng hồn một trận, không biết do bản thân mình khí lực quá mạnh hay tư thế không đúng làm em ấy không thoải mái, liền dừng lại chuẩn bị rút tính khí ra. Thế Huân thấy anh dừng động tác lại gấp gáp bám lấy anh, uỷ khuất "Đừng đi mà~~~."
"Được rồi anh không đi, nhưng Tiểu Huân nói cho anh biết vì sao em lại khóc được không?"
Phác Xán Liệt ngồi dậy ôm Thế Huân vào lòng, tư thế này khiến tính khí của anh cứ thế đâm thẳng thật sâu trong hậu huyệt của cậu, Thế Huân bị đỉnh đến nức nở phát ra một hơi, viền mắt đỏ ửng mà mở miệng "Có phải Xán Liệt đã làm chuyện này với rất nhiều người rồi không~?". Anh ngẩn ra vài giây, sau đó xấu xa cười chậm rãi đỉnh hông, Ngô Thế Huân vịn lấy bả vai anh mà lên lên xuống xuống,Phác Xán Liệt mới mở miệng "Ân... kẹp anh nhẹ một chút nào. Chuyện này anh không cùng người khác làm, Xán Liệt chỉ làm với Thế Huân thôi, được không nào?". Thế Huân vểnh môi, cảm thấy động tác của anh càng ngày càng nhanh hơn, lại nghe thấy tiếng anh "Bảo bối là người đầu tiên ăn gậy thịt của Xán Liệt đó, à không đúng, là mèo đầu tiên, em thấy vui không?"
Không đợi Thế Huân bình tĩnh lại, Xán Liệt đã giữ eo Thế Huân đâm vào phía sau của cậu, phần dưới hướng điểm nhạy cảm nhất của Thế Huân mà tiếp tục va chạm, cậu rầm rì vài tiếng rồi bắn lên thân Xán Liệt, sau đó cảm thấy một dòng chất lỏng nóng hầm hập bắn sau vào trong mình.
Phác Xán Liệt thở hổn hển, ôm Thế Huân về hướng phòng ngủ, cậu bám chặt vai anh thắc mắc không biết anh muốn làm gì tiếp. Phác Xán Liệt cười nhẹ, ném cậu xuống chiếc giường lớn với ga trải màu hồng, tiếp theo lại đè cậu xuống. "Cỏ bạc hà là chất độc gì mà khiến anh nghiện mất rồi." "Thế Huân bảo bảo ngoan ngoan, Xán Liệt ca ca nhịn đến 30 năm nay rồi, em đã câu dẫn anh thế này liền câu dẫn đến cùng đi nha."
Từ đó về sau, Xán Liệt thấy Thế Huân hay ngồi trên bệ cửa sổ, dùng chân cào cào chậu cỏ bạc hà anh mới mua về thổi xuống đất. Anh khổ sở cào cào tóc "TT...TT Không có cỏ bạc hà thì sẽ không có Huân Huân khả ái của mình đâu."
End.
—————————————————————————-
Mệt thật đấy =((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro