Boss Baby

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




2.30h sáng, 14 tháng 12

"Vợ à, em thấy thế nào rồi, có cơn gò nữa không?"

"Chồng à.Anh đã hỏi em hơn 10 lần trong hai mươi phút vừa qua rồi đấy." Sự kiên nhẫn của Min Young hằng ngày càng mỏng đi, bản thân cô cũng bồn chồn không kém và câu hỏi không ngừng của Seo Joon khiến cô càng lo lắng.

Rõ ràng là Min Young vẫn ổn, em bé vẫn còn trong bụng, cô đang ngồi trên ghế bên cạnh chồng của cô trên đường tới bệnh viện.

"Anh xin lỗi, em bình tĩnh đi. Nhớ rằng phải luôn giữ tinh thần thoải mái nhất có thể." Seo Joon xoa dịu cô vợ đang chuẩn bị nổi điên với anh.

"Vâng, vâng, vâng. Em nhớ rồi."

Cả hai vợ chồng đang trên đường cao tốc, vội vã tới bệnh viện. Lúc nãy, khoảng 11h đêm, túi ối của Min Young bị vỡ. Cô nhớ lại việc trằn trọc và xoay người để tìm một vị trí thoải mái để nghỉ ngơi, không phải là cô đã tìm được thành công trong ba tuần qua, chỉ vừa lật ngươi qua, cô nhận ra rằng quần lót của cô đã được thấm đẫm chất lỏng ấm áp.

Ban đầu, người mẹ đang mang thai nặng nề đã đặt băng vệ sinh, chỉ hai giờ sau tỉnh dậy với băng vệ sinh đã thấm đẫm hoàn toàn.

Min Young đã mang thai được 39 tuần, Lion sẽ ra đời bất cứ lúc nào. Cô nhận ra rằng điều này nên xảy ra.

"Yeobo, dậy đi nào yeobo." Cô đã đánh thức Seo Joon khỏi cơn ngủ say.

Vẫn chưa tỉnh ngủ, Seo Joon ngáp và dụi mắt.

"Gì vậy vợ..."

"Em......em nghĩ mình sắp chuyển dạ."

"...ừm....tốt, vậy là tốt rồi."

"EM NÓI, EM SẮP CHUYỂN DẠ." lần này giọng cô to hơn.

"CÁI GÌ??" Min Young chưa bao giờ thấy một nguời nhảy ra khỏi giường nhanh như vậy trong suốt cuộc đời cô. Mọi dấu vết của sự mệt mỏi tan biến ngay lập tức, Seo Joon vội vàng nói "Anh giúp em mặc quần áo. Chúng ta tới bệnh viện ngay bây giờ."

Min Young cười khúc khích. "Không cần phải gấp như vậy. Em nghĩ em vẫn còn thời gian đi tắm."

"Không. Chúng ta đi ngay bây giờ."

"Nhưng...."

"Bây giờ."

Vì vậy, đó là cách hai vợ chồng ở trên đường lúc 2h30 sáng, tức tốc đến bệnh viện.

Xe dừng chờ đèn đỏ ở một ngã tư.

"Em thấy ổn chứ?"

"Anh hỏi em thêm một lần nữa đi, em sẽ đánh vào mặt anh."

Seo Joon đành im lặng và không dám hỏi lại thêm lần nào nữa. Cả hai đến bệnh viện trong khoảng 5 phút tới.


6h sáng tại bệnh viện Yulje

"Đã giãn ra khoảng 2cm. Quá trình diễn ra hơi chậm vì vậy bạn có thể ngủ thêm một giấc ngắn để lấy sức. Đây là thời điểm tốt nhất để nghỉ ngơi. Nếu bạn cần hỗ trợ, chỉ cần gọi cho chúng tôi bằng cách sử dụng nút bên cạnh giường." Cô y tá nói khi rút hai ngón tay ra khỏi người Min Young trước khi lột găng tay và bước ra khỏi phòng.

Đến giờ Min Young đa bắt đầu dùng Pitocin vì cổ tử cưng của cô có thể giãn hơi chậm khi bác sĩ kiểm tra cô trước đó lúc 5h sáng.

"Cảm ơn."

Min Young vẫn cảm thấy không tin rằng cô chính thức chuyển dạ.

Một chiếc đai đo nhịp tim em bé được quấn quanh bụng cô, liên tục theo dõi nhịp tim của em bé và một chiếc đai khác được quấn quanh bụng để đo các cơn gò.  Sau tất cả những điều này, cuối cùng cô cũng đã ở trong giai đoạn đếm ngược để gặp Lion.

"Cảm giác thật kì lạ khi có những người liên tục ra vào để đưa những ngón tay của họ vào trong em.. Giống như, bất cứ khi nào cánh cửa mở ra, chân em cũng vậy."

"....Xin lỗi vợ, nếu có thể, anh cũng muốn chịu hết những nỗi đau đó cho em."

Min Young mỉm cười, với lấy tay anh và nắm chặt.

Seo Joon đã nhắn tin cho tất cả các thành viên trong gia đình của hai vợ chồng ngay khi vừa tới bệnh viện để cập nhật tình hình cho họ. Ye Jin là người duy nhất thấy được tin nhắn của Seo Joon trong khi đang cho Ji Eun bú cữ đêm.

"Dì Min Young, cố lên! Có gì thì báo lại cho chị nhé, anh chị sẽ tới bệnh viện sớm vào sáng mai." Ye Jin trả lời lại ngay cho Seo Joon biết.

Bây giờ Min Young đã ổn định ít nhiều, cô ngáp ngáp.

"Sao em không nghỉ ngơi một chút?" Seo Joon nhẹ nhàng hỏi, cúi người hôn lên đầu vợ. "Đó sẽ là một chặng đường khó khăn phía trước đối với chúng ta."

Min Young gật đầu, cô đã không thực sự ngủ kể từ 1h sáng, sẽ là thời điểm tốt để bắt đầu một giấc ngủ ngon. Thật khó chịu khi bị dính vào máy móc, vì luôn có một hoặc hai phần của cô không thể hoàn toàn thoải mái, nhưng có còn hơn không.


8h55 sáng tại bệnh viện

Trằn trọc trên giường bệnh trong phòng sinh, giấc ngủ của Min Young ngày càng bị giãn đoạn. Cô gắng hết sức, cô không thể ngủ lại được. Một điều gì đó rất lạ đã xảy ra, một cơn đau bắt đầu giống như một cơn đau nhói ở bụng của cô. Nó sẽ phát triển đều đặn về cường dộ, quấn quanh xương chậu và bụng của cô càng ngày càng cứng hơn.

Các cơn co thất. Chắc là vậy, cô nghĩ vậy.

Min Young rên rỉ vì sự khó chịu. Thành thật mà nói, nó đâu hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng. Ai ngờ cô mới chỉ ở giai đoạn đầu của quá trình chuyển dạ. Nắm chặt tay vào lan can của giường bệnh để làm điểm tựa, Min Young chống khuỷu tay lên, nhăn mặt khi co cố gắng di chuyển phần dưới của mình. Cảm giác giống như một con cá voi nằm trên giường vậy.

Theo bản năng, cô tìm chồng mình và thấy anh đang lặng lẽ ngủ trên ghế cạnh giường cô, đầu tựa vào bức tường phía sau.

Mọi thứ có vẻ vẫn ổn, âm thanh từ máy CTO vẫn mạnh mẽ và ổn định.Liếc nhìn đồng hồ trong bệnh viện, cô thấy nó chỉ 8h56 sáng. Cô đã ngủ được gần 3 tiếng. Ôi, thật tuyệt. Mấy ngày nay, việc chợp mắt liên tục trong 3 tiếng gần giống như trúng số với cô.

Nhưng mặt khác, 3 tiếng cũng là quá nhiều so với bất kì tiến bộ thực sự nào trong quá trình chuyển dạ của cô. Cô nhớ rằng chị Ye Jin và một vài người bạn mà cô quen đã làm mẹ, họ đã trải qua cuộc vượt cạn lần đầu trong thời gian rất lâu.

Cô chỉ hy vọng là khi cô nở được 5cm, cô có thể gây tê màng cứng để giảm đau mà cô muốn. Min Young thậm chí không thể với tới chiếc nút trên giường bệnh để gọi y tá, khi cô cảm thấy những rung động không thể nhầm lẫn của một cơn gò khác. Áp lực lại một lần nữa tăng lên từ một nơi nào đó sau trong vùng xương chậu của cô, lan rộng, tăng cường cho đến khi nó đạt đến đỉnh điểm.

Trong bốn giây tưởng chừng như tốt đẹp, Min Young đã bị mắc kẹt trong sự không thể lay chuyển của cơn gò. Đôi môi hé mở vì bất lực và khó chịu, cô bấu chặt vào lan can, đợi cơn đau giảm đi. Cơn đau từ từ thoát ra khỏi cô, và đó là tất cả những gì cần thiết để đánh thứ Seo Joon.

"Vợ à, em không sao sao chứ? Em có bị co thắt không? Để anh gọi y tá." Anh hỏi, điên cuồng ấn vào chiếc nút khi đặt tay lên tay cô.

Cơn gò giảm xuống, giống như sóng rút khỏi bờ biển.

Min Young cười yếu ớt với Seo Joon, trước khi thêm phần lo lắng.

"Em không sao, Yeobo. À vâng, đó là một cơn gò nữa...mặc dù lần trước đó diễn ra chưa đầy 4 phút."

Seo Joon đã cùng vợ đi học các lớp học tiền sản nên anh cũng biết điều xảy ra với cô bây giờ. Các cơn co thắt liên tục xảy ra trong vòng ba hoặc bốn phút...

"Tôi vừa nghe thấy tín hiệu gọi từ phòng, có chuyện gì vậy?" Y tá bước vào phòng, sải bước nhanh đến chỗ Min Young.

"Vợ tôi không sao, nhưng cô ấy đang cảm thấy những cơn gò mạnh." Seo Joon bắt đầu lo lắng.

"Mới có 3 tiếng, cái này rất có thể không có gì nhiều."

Min Young trấn an chồng mình, mặc dù những gì cô cảm thất thực sự khá đau đớn. Cô đã nghĩ mình có thể năng chịu đựng khá tốt, nhưng không. Cô cần nhanh chóng gây tê màng cứng.

"Để tôi kiểm tra thử." Y tá đưa hai ngón tay vào và kiểm tra sự giãn nở cổ tử cung của Min Young. Lông mày của y tá nhíu lại trước khi nhìn qua vai để liếc nhìn đồng hồ sau lưng.

"Đã nở được 8cm rồi. Quá trình chuyển dạ của bạn đang tiến triển rất nhanh sau khi truyền Picotin."

"Vậy còn gây tê màng cứng thì sao."

"Không có thời gian để gây tê màng cứng." Y tá nói với một nụ cười trấn an, như thể nó không có gì to tát cả.

"...cái gì?" Sự nhầm lẫn thực sự xảy ra, lần cuối cùng cô nhớ lại, cô đã được nói là giãn nở chậm đến mức phải dùng Picotin để trợ giúp.

"Chờ một chút, tôi muốn gây tê màng cứng." Một cơn co thắt ập đến khiến Min Young nhăn mặt khi cô ngả người vào ngực Seo Joon.

Y tá quay sang Seo Joon, và dặn dò. "Bạn có thể giúp xoa lưng của vợ mình, vuốt mạnh xuống từ giữa lưng đến cuối lưng. Nó sẽ giúp Min Young cảm thấy nhẹ nhõm hơn." Cơn gò kéo dài khoảng 60 đến 90 giây. Cảm giác đó thật buồn cười, tệ hơn rất nhiều khi cô biết mình đang mở được 8cm. Min Young vẫn khôn thể tin được.

"..xin chờ một chút. Tôi không thể chịu được. Nó đau quá."

"Quá trình của bạn diễn ra quá nhanh, Min Young à. Chúng tôi có thể cung cấp cho bạn một số loại thuốc giảm đau thay thế."

Min Young không thể nói được thêm một điều gì. Cái gì trên thế giới vậy..? Làm thế nào cô có thể chịu đựng đau đớn khi đẻ thường mà không dùng thuốc gây tê màng cứng?

Y tá dặn dò Seo Joon và xin phép ra ngoài để gọi bác sĩ Lee- người phụ trách đỡ đẻ cho Min Young.

Dường như không có tư thế nào phù hợp- Min Young đã cố gắng đung đưa vào mép giường để giảm bớt cơn đau, cô cố gắng cuộn mình vào tư thế bào thai để tìm kiếm sự thoải mái, và thậm chí đã đi vào nhà tắm. Khi thuốc giảm đau đã giúp đỡ một chút , nó làm cho cô lo lắng, nhưng không có gì thực sự hiệu quả, cơn đau ngày càng dồn dập hơn trong 10 phút vừa rồi.

"Yeobo... em không thể chịu được, em không thể." Min Young khóc thút thít trong nước mắt, khi cơn gò quay lại với cô, lần này cách nhau 2 phút. Seo Joon đã tan nát trái tim khi nhìn thấy Min Young trong nỗi đau đớn tột cùng, anh sẵn sàng chịu đau đớn cho cô nếu anh có thể.

Min Yung càng ngày càng trở nên đau khổ vì sợ hãi và khó chịu. Seo Joon vừa vuốt vê lưng vợ vừa khích lệ nói. "Chúng ta cùng nhau vượt qua được không. Chúng ta là một đội mà, nhớ không?"

Vừa nói xong câu này, anh được Min Young trừng mẳt bằng một cái nhìn chết chóc.

"Chúng ta? Một đội?" Min Young tròn mắt khó chịu, cô cảm thấy muốn ném một cái gối vào mặt chồng mình.

"Anh trông hoàn toàn ổn. Đội nào? Chúng ta? Chỉ mình em chịu đau."

Một cách nhẹ nhàng, Seo Joon trả lời. "...ừm...đúng vậy..." một cách không mạch lạc.

"Tại sao anh không đánh thức em?" Min Young giận dữ nói. "Tại sao không ai đánh t em dậy? Em đã có thể kịp thời cho gây tê màng cứng."

Seo Joon tội nghiệp đấu tranh để tìm câu trả lời.

"Ừm, em đã ngủ rất say, và anh không muốn làm em thức dậy một cách không cần thiết."

"Và vì anh không muốn đánh thức em nên bây giờ em phải chịu những cơn gò đau như vậy." Cô đáp lại trước khi nhắm mắt lại, cúi gập người thút thít khi một cơn gò mới ập đến ôm lấy cô.

Thật là tê tái, Min Young nắm lấy một chiếc khăn mà cô đang dùng để thấm mồ hôi và cắn mạnh vào nó.

"Được rồi, eomma, xin đừng kích động quá, chồng cô đang cố gắng hết sức." Y tá xoa dịu, nhẹ ngàng vỗ nhẹ vào chân Min Young trong khi kiểm tra giữa hai chân co.

"Được rồi, chúng ta đã mở được 10cm. Hãy cố gắng rặn nhé. Chúng ta sẽ được gặp Lion sớm thôi."


10h sáng

"Ôi chúa ơi, em thề nếu em sống sót sai cái chuyện tào lao này, em sẽ giết anh,Park Seo Joon."

Nỗi đau thấu xương và dữ dội, và Min Young chỉ đơn giản là ghét việc chồng cô cố gắng chạm vào tay hoặc tóc của cô.

Seo Joon trông hoàn toàn bất ngờ, Min Young ngọt nào của anh đã đi đâu mất rồi?

"À, Bạn có hy vọng kiểm tra các cơ sở trong phòng cấp cứu của bệnh viện của chúng tôi không, Min Young?" Bác sĩ Lee hỏi hùa theo kiểu trêu đùa thường thấy của cô ấy khi đang ngồi giữa hai chân đang rộng của Min Young ở cuối giường.

Seo Joon liếc nhìn bác sĩ với một cách cầu khẩn, trong đó nói rõ ràng "Xin đừng kích dộng cô ấy thêm nữa và làm cho việc này khó khăn hơn cho tôi."

"Đừng lo lắng, bạn đang ở bệnh viện. Bạn sẽ ổn thôi." Bác sĩ trả lời thẳng thắn khiến cho Seo Joon không biết nên khóc hay cười.

"Em bé đang ra rồi, đã nhìn thấy đầu của em bé rồi." Bác sĩ Lee thông báo.

Đến giờ Min Young thực sự cảm thấy mình như sắp chết. Không, cô chắc chắn mình sẽ chết vì điều này, nỗi đau giống như không bao giờ cô từng cảm thấy.

Cô chỉ có thể nói với chính mình, nhiều phụ nữ đã làm điều này và sống sót để kể câu chuyện của họ.

Chắc chắn cô cũng có thể làm được giống họ.

Bình tĩnh. Cô thở nặng nhọc qua dôi môi hé mở, nhớ lại các lớp học tiền sản.

Bên cạnh cô ấy, Seo Joon cũng đang lặp lại những gì anh đã học được.

"Thở vào, nín đi, không được la hét..... được rồi, một , hai, ba ..." Một tiếng rên rỉ kéo dàu đau đớn khi Min Young một lần nữa cố gắng đẩy em bé ra, nắm chặt tay Seo Joon. Cô chắc chắn mình đang để lại những vết hằn tren da anh, nhưng cô không thể làm gì được, cơn đau thật sự rất kinh khủng.

Sức mạnh của Min Young đang dần cạn kiẹt nhanh chóng. Tóc cô ấy rủ xuống trán sau khi gắng sức, bất kể Seo Joon đã lau mồ hôi trên trán bằng cách nào.

Với một tiếng thở hổn hển, Min Young thở ra,chìm trở lại vào chiếc gối lớn dựa lưng vào.

"Làm tốt lắm, hãy thử lại, một lần rặn nữa thôi là được gặp em bé rồi."

Khẽ gật đầu, Min Young làm theo lời bác sĩ, mím môi lại, cằm đặt xuống , cô cố gắng rặn hết sức có thể.

"Em có thể làm được, vợ à, chỉ một chút nữa thôi." Seo Joon động viên, mặc dù có chút tuyệt vọng trong giọng nói của anh.

Mặt Min Young nhăn lại khi cảm thấy có thể là vết rạch tầng sinh môn, có một cảm giác nóng rát kéo dài giữa hai chân cô. Cô nghĩ rằng âm hộ và xương chậu của cô bị kéo căng tối đa trong quá trình em bé ra. Min Young rặn và rặn, gần như là được rồi.

"Em bé ra rồi. Xin chúc mừng hai vợ chồng. Hoàng tử nhỏ của chúng ta rất đẹp trai." Bác sĩ hào hứng thông báo, Min Young cảm thấy một cảm giác trơn trượt, phun trào, không khác gì một con đập vỡ ra do áp lực tối đa.

Những tiếng "chúc mừng "đầy phấn khích từ các y tá bác sĩ có mặt khắp phòng.

"Lại đây, appa ơi, ba có thể cắt dây rốn cho con ở đây." Y tá đưa Seo Joon đến chỗ bác sĩ Lee để anh cắt sợi dây bị kẹp được bác sĩ căng ra.

Tiếng khóc to gần như giận dữ của một em bé sơ sinh được tràn ngập cả phòng sinh trong khi người mẹ mới sinh chìm vào chiếc gối ở sau lưng, kiệt sức vì rặn đẻ. Cơ thể cô cảm thấy mệt mỏi, nhưng đôi mắt của cô vẫn háo hức hướng về Lion. Cô không thể nhìn rõ Lion, em bé đang được quấn trong chiếc khăn với một nữ hộ sinh khác đang ôm.

Con có mười ngón tay tay không? Con có mười ngón chân không? Thật kì lạ, Min Young thực sự muốn đếm chúng. Những suy nghĩ đó vừa tan biến khi cô nhìn Seo Joon thận trọng cắt dây rốn bị kẹp.

Giữa những tiếng khóc của em bé sơ sinh đang kích động- "Hoàng tử của chúng ta có một bộ phổi rất tốt đúng không?" Y tá hào hứng nói.

Min Young không kìm được nước mắt tuôn trào, đây là thời điểm-gia đình của họ đã hoàn thành.

Sau khi Seo Joon  cắt dây rốn xong, em bé được đưa ra bàn kiểm tra bên cạnh.

Seo Joon bước tới chỗ Min Young- người vẫn đang thở hổn hển và mệt mỏi vì quá trình sinh nở, Seo Joon nhẹ nhàng ôm lấy cô và hôn nhẹ lên trán cô.

"Cảm ơn em, cảm ơn em rất nhiều, Lion's eomma." Qua nụ cười đầy nước mắt, Min Young gật đầu và trả lời.

"Em cũng rất biết ơn anh, Lion's appa."

"Lion tới chào ba mẹ nào." Y tá bước đến chỗ cặp vợ chồng đang vui mừng, đặt cậu con trai mới sinh của họ vào vòng tay của Min Young. Seo Joon rón rén đưa ngón tay trỏ lướt qua má của con trai.

"Lion à, mẹ đây. Mẹ yêu con rất nhiều." Min Young thì thầm, lại trào nước mắt.

"Chào mừng đến với gia đình của chúng ta, Lion ah." Người ba tự hào nói thêm, giọng vỡ oà vì xúc động.

Với sự giúp đỡ của các nữ hộ sinh, cả gia đình ba người đã có được bức ảnh đầu tiên, bức ảnh sẽ luôn giữ một vị trí đặc biệt trong nhà và trái tim của họ.


8h tối

Như thể một ngày không thể nào điên rồ hơn, Min Young và Seo Joon đã đón rất nhiều khách đến thăm dưới dạng gia đình, bạn bè và đồng nghiệp vào buổi chiều. Ba mẹ Min Young và quản lý riêng của hai vợ chồng đã giúp họ mang hầu hết những món quà nhận được trở lại căn hộ của Min Young và Seo Joon.

Min Young vừa mới ăn tối xong, cô nằm trên giường mệt mỏi ôm cái bọc nhỏ xíu của mình trong niềm vui sướng và thực hành các kỹ thuật cho con bú mà bác sĩ đã dạy, cô quay sang chồng và hỏi.

"Yeobo. Anh có còn nhớ bộ phim hoạt hình mình xem lúc em và anh vẫn còn đang hẹn hò không?"

"Anh cũng không nhớ lắm, nhưng em hỏi có việc gì vậy?"

"À, nhìn ngắm mặt con từ chiều. Em có cảm giác con rất giống một nhân vật hoạt hình mình đã xem qua." Min Young vừa nói với chồng nhưng mắt vẫn dán chặt vào cục bông nhỏ trên tay.

"Anh cũng cảm thấy vậy. Hay là bởi Lion của chúng ta rất đáng yêu đúng không?" Seo Joon cúi người rồi lại hôn lên chiếc đầu trọc lóc của con trai.

"À, anh nhớ ra rồi. Hình như con rất giống một nhân vật."

"Vậy thử xem chúng ta có câu trả lời giống nhau không. Đếm đến ba..." Min Young đề nghị, Seo Joon gật đầu.

"Một."

"Hai."

"Ba."

Đồng thanh, cả hai đều lên tiếng trả lời trước khi phá lên cười.

"Boss Baby."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro