Happy life

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: trở về

Trở về

Edit- Beta: Lengkeng_Sophie

"Chuông chuông chuông -- chuông chuông chuông -- chuông chuông chuông -- chuông chuông chuông -- chuông chuông chuông -- chuông chuông chuông -- chuông chuông chuông -- "

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh.

Cuộn tại một góc sofa, thiên hạ dường như là có chút bị quấy nhiễu, cảm thấy không thoải mái.

"Chuông chuông chuông -- chuông chuông chuông -- chuông chuông chuông -- chuông chuông chuông -- chuông chuông chuông chuông chuông chuông -- "

Hiển nhiên, người điện thoại bên kia không có tiếp thu được oán niệm của chủ nhân, tiếng chuông sau khi tạm dừng 1 lúc, lại tiếp tục vang lên.

"Tê" Kiều Nhược có chút thống khổ rên rỉ ra tiếng, nâng đầu đang chôn ở 2 tay, nhẹ xoa ánh mắt sưng đỏ, mờ mịt đánh giá bốn phía.

"Chuông chuông chuông -- chuông chuông chuông -- chuông chuông chuông -- chuông chuông chuông -- chuông chuông chuông -- chuông chuông chuông -- chuông chuông chuông -- "

Nghe được tiếng chuông, Kiều Nhược bỗng dưng dừng lại một hồi, thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm điện thoại phía trước vẫn còn đang reo, tựa như phát hiện chuyện gì kinh sợ.

Kiều Nhược hoắc mắt đứng lên, chân không "Đặng đặng" đi đến trước điện thoại, trừng mắt nhìn điện thoại một hồi lâu, dưới sự thúc giục của tiếng chuông, đờ đẫn nhận lên.

"..." Xin chào... Kiều Nhược môi hơi hơi rung động, nhưng vẫn là không cách nào phát ra âm thanh

"Ngài hảo! Xin hỏi là Kiều tiểu thư sao? Tôi là Tưởng Thiếu Hiền luật sư văn phòng luậtTưởng Hàn. Xin hỏi về sắp xếp thời giancông chứng di chúc Đỗ nữ sĩ, ngài có vấn đề gì không?" Trong điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp, người gọitới có vẻ như đoán chắcKiều Nhược không có gì để nói, chính là làm theo phép tắc trưng cầu một chút ý kiếncủa Kiều Nhược.

"Kiều tiểu thư? Nếu không có vấn đề gì, xế chiều hôm nay 3:30, thỉnh ngàiđúng giờ đến nơi công chứng."

"Ân!" Kiều Nhược chỉ nói một chữ.

"Như vậy, gặp mặt nói sau!" Luật sư chuẩn bị cúp máy, có vẻ như lại không đành lòng, "Kiều tiểu thư, thỉnh nén bi thương!"

"..."

Đối phương thấy không phản ứng gì, chính là cúi đầu thở dài, liền cúp điện thoại.

"Ôi ~ Tưởng luật sư còn có thể thở dài?!" Trong văn phòngluật sư, một vị nam tử trêu tức nhìn nam nhânđang ngồi ở phía sau bàn công tác.

"..." Tưởng Thiếu Hiền hơi hơi nhíu mày, cũng không tính nói tiếp, có vài người chính là càng để ý càng thích trêu chọc hơn, không để ý thì hắn sẽ ủ rũ."Em thế nào sớm như vậy đã tới rồi?" Tưởng Thiếu Hiền đứng dậy tiếp nhận cặp lồng cơm trong tay nữ tử phía sau Hàn Dịch.

"Không còn sớm!" Nữ tử đối với trượng phu khẩn trương, chính là ôn nhu cười.

Hiển nhiên, Hàn Dịch bị không để ý tới, hiển nhiên cũng không tính chỉ đơn giản như vậy buông tha hắn.

"Bởi vì vị Kiều tiểu thưkia?" Hàn Dịch ngồi xuống ghế sofa, nhìn như du côn, một chút nghiêm cẩn của luật sư đều không có.

"Ân!" Tưởng Thiếu Hiền thấy nhưng không thể trách, chính là lạnh nhạt liền gật gật đầu, "Buổi chiều công chứng! Đã qua hơn nửa tháng, có vẻ như vẫn không có tỉnh lại!"

"Tất nhiên! Mới vừa 20 tuổi, lại là được cưng chiều lớn lên, đột nhiên phát hiện cha có ngoại thất, lòi ra hai huynh đệ tỷ muội trời ơi đất hỡi! Hiện tại mẹ lại qua đời, chậc chậc, ai chịu nổi!" Hàn Dịch thật đồng tình vị Kiều gia tiểu thưkia, "Bất quá, nói đi nói lại, Đỗ nữ sĩ thật đúng là lợi hại! Đã sớm có lưu một tay! Giết Kiều gia kia trở tay không kịp."

"Quả thật!" Tưởng Thiếu Hiền bội phục gật gật đầu

"Nghe nói, Đỗ nữ sĩ đem toàn bộ tài sản đều để lại cho Kiều tiểu thư, cũng muốn Kiều tiểu thư sửa họ Đỗ?" Hàn Vũ tò mò hỏi.

Hàn Dịch vừa ăn cơm, một bên sùng bái nói, "Không hổ là cường giả, trước khi chết, còn có thể lập hạ di chúcnhư vậy! Làm cho Kiều gia đừng nghĩ chiếm một điểm tiện nghi!"

"Hiện tại, ai cũng khó nói!" Tưởng Thiếu Hiền đột nhiên toát ra một câu, làm cho Hàn Vũ tò mò nhìn về phía hắn.

Tưởng Thiếu Hiền chậm rãi lau chùi miệng, hưởng thụ đủ ánh mắt tò mò của lão bà, mới từ từ giải thích.

"Nếu, Kiều gia dỗ được Kiều Nhược, như vậy không chỉ có thể phân được đến di sản, sợ là, trải qua vài năm, Kiều Nhược một chút cũng không có."

"Tất nhiên, nếu thật là như vậy, ngoại thất kia vừa thấy thì không phải là nhu nhược, đợi cho đến nàng từ thiếp thành vợ, có thể nhìn rất nhiều tài sản cho người khác?" Hàn Dịch nhún nhún vai, "Vậy thì phải xem bản lãnh Kiều gia tiểu thư!"

"Hì hì, bất quá, em thấy khó, Kiều Nhược kia tuy rằng không ngu ngốc, nhưng vừa thấy chính là không khó úp sọt chủ*." Hàn Dịch có chút chắc chắc phán định.

*không khó úp sọt chủ: dễ đối phó, dễ bị lừa gạt

"Thôi, có thể giúp đã giúp rồi, nếu không được, cũng là số mạng của nàng!" Hàn Vũ vẫy vẫy tay, không dây dưa đề tài rối rắm này nữa, "Hàn Dịch, mau ăn xong cơm! Đừng nói chuyện!"

Tưởng Thiếu Hiền hứng thú nhìn cảnh này. Khụ khụ, cậu em vợ vẫn phải là lão bà đến dọn dẹp một chút. Đương nhiên, Tưởng mỗ phủ nhận mình đang vui sướng khi người gặp họa.

Bên này, Kiều Nhược cầm điện thoại vang lên đã "Đô đô đô" một hồi lâu, vẫn không nhúc nhích.

"Kiều tiểu thư, thỉnh nén bi thương!"

Câu nói sau cùngđầu bên kia điện thoại, làm cho Kiều Nhược thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tỉnh.

Giật mình như mộng.

Cho dù là bụng truyền đến tiếng vang cô lỗ cô lỗ, cũng chỉ là theo bản năng thân thể, chầm chập tìm một ít thức ăn, tùy tùy tiện tiện điền đầy bụng.

Theo sau, lại tiếp tục tiến vào trạng thái du hồn.

Thẳng đến 3h, Tưởng Thiếu Hiền lại gọi điện thoại tới nữa, nhắc nhở thời gian sắp đến, nên chuẩn bị đi ra ngoài.

Kiều Nhược mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng trở lại phòng, thoáng thu thập một phen xuất môn.

Kiều Nhược mang theo giỏ xách, đứng ở ven đường, mờ mịt không biết làm sao. Cho dù đã từng có ý niệm không về thế giới này nữa, từ lúc không ngừng xuyên qua sống lại tiêu ma hết. Hiện thời, đứng ở đầu đường nơi này, nhìn ngựa xe qua lại như nước quen thuộc mà lại xa lạ, Kiều Nhược cảm thấy hết thảy đều như là mình đang trong một giấc mộng.

"Tiểu thư, xin hỏi cô có chuyện gì không?" Một bảo an tuổi còn trẻ nhìn đến nữ hài tử đứng yên thật lâu ở ven đường, tựa như tiểu hài tử tìm không ra đường về nhà, không khỏi đi lên phía trước, nhẹ nhàng mà hỏi một câu.

"Tôi nghĩ muốn đi sở công chứng!" Kiều Nhược theo quán tính lộ ra mỉm cười, nhưng có vẻ như không quá thành công, chính là miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng.

Bảo an không biết nghĩ tới điều gì, đồng tình nhìn Kiều Nhược liếc mắt một cái, hỗ trợ ngăn cản một chiếc taxi, làm cho Kiều Nhược lên xe, còn giúp vội nói mục đích, khiến cho taxi lái đi.

Tưởng Thiếu Hiền đến nơi công chứng trước, sau khi chuẩn bị tốt, nghĩ nghĩ vẫn là đi đến bên ngoài chờKiều Nhược.

Kiều Nhược vừa xuống xe, Tưởng Thiếu Hiền liền nhìn đến cô gái này, tùy tiện ghim tóc đuôi ngựa, một bộ quần áo thể thao đơn giản cùng một đôi giày đế bằng, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, nhưng lại làm cho ngũ quanngày xưa có vẻ phô trương, diễm lệ nhu hòa không ít, có vẻ có chút nhu nhược, làm cho người ta nhìn cũng nhịn không được sinh lòng thương tiếc.

Xem ra thật là đả kích rất lớn.

Tưởng Thiếu Hiền tới nghênh tiếp.

"Kiều tiểu thư, xin chào! Tôi là Tưởng Thiếu Hiền, chúng ta lần trước đã gặp mặt."

Kiều Nhược ngẩng đầu, vừa vặn thấy một người nam nhân đang đứng ở trước mặt của mình. Người này, kỳ thực Kiều Nhược đã không nhớ được. Ở trong ấn tượng Kiều Nhược, là có một luật sư như vậy, là mẹ ủy thác tiến hành di chúc, một đời kia, khi mình bị hận ý trong lòng cùng với không cam lòng trói chặt, nam nhân này cũng từng khuyên bảo qua bản thân mình, bất quá mình không để ý tới mà thôi.

Hiện tại, cho dù không có gì phát sinh, nhưng Kiều Nhược vẫn cảm kích của hắn.

"Tưởng luật sư, đợi lâu!" Kiều Nhược cười cười.

"Đâu có, bây giờ vẫn còn thời gian." Tưởng Thiếu Hiền nhìn xem đồng hồ, "Kiều tiểu thư, xin mời đi theo tôi!"

Kiều Nhược âm thầm may mắn, nếu không là vị Tưởng luật sư này, sợ là bản thân mình còn phải tìm trong chốc lát, cũng không nói nhiều, liền buông đầu đi theo Tưởng Thiếu Hiền tới nơi công chứng.

Đột nhiên, Tưởng Thiếu Hiền dừng chân, Kiều Nhược nhất thời không phản ứng kịp, thiếu chút nữa đụng phải lưng Tưởng Thiếu Hiền.

"Thật xin lỗi!" Kiều Nhược nâng trán, hướng Tưởng Thiếu Hiền lúng túng cười cười.

"Không có vấn đề gì! Chúng ta đến!"

Kiều Nhược ngẩng đầu, nhìn cửa "Sở Công chứng" ba chữ to, khẽ nhíu mày, không biết suy nghĩ cái gì.

"Nhược Nhược, con đã đến rồi!" Sau lưng truyền đến một thanh âm nam nhân trung niên.

Kiều Nhược thân hình dừng lại, chậm rãi quay người lại.

Chương 2: di chúc

Edit- Beta: Lengkeng_Sophie

"Nhược Nhược, con đã đến rồi!" Sau lưng truyền đến một thanh âm nam nhân trung niên.

Kiều Nhược thân hình dừng lại, chậm rãi quay người lại.

Người tới đó là ba baKiều Nhược, Kiều Lập Quốc. Muốn nói, Kiều Lập Quốc năm nay đã 45, nhưng nhìn qua so với Tưởng Thiếu Hiền hơn 30 tuổi không sai biệt lắm, một người không vì thường xuyên xã giao mà dáng người bị biến dạng, còn có bởi vì năm tháng lắng đọng lại mà càng thành thục mị lực, không thể không nói, nam nhân này mệnh hảo.

Ai nói không phải đâu? Cha mẹ sinh thật hời hợt, lại coi như có gia thế, đến tuổi kết hôn, lại cưới được muốn bối cảnh có bối cảnh, muốn tiền có tiền, muốn tài có tài, muốn nhan sắc có nhan sắc,chỉ là lão bà không có thân thể khỏe mạnh, có lão bà trợ lực, ở chính giới coi như là có chút sở thành. Bất quá, không khỏe mạnh thì có cái gì, tuy rằng lão bà hiện tại qua đời, có lẽ sẽ đi một ít đường vòng, hiện tại bản thân mình gót chân tốt xấu cũng đã đứng vững vàng. Bản thân mình có năng lực đủ đem mối tình đầu luôn luôn ở sau lưng biến thiếp thành vợ, còn có thể nhận nữ nhi cùng tiểu nhi tửở ngoài, về phần, lão bà đem tài sản tất cả đều để lại cho nữ nhi, tuy rằng làm như vậy rất bất mãn, nhưng là, nữ nhân gặp được loại sự tình này, tức giận là bình thường. Lại đến, tuy rằng lão bà tài sản rất nhiều, nhưng nhà mình cũng không nghèo. Hơn nữa, của nữ nhi mình còn không phải là của mình sao, cho dù nữ nhi lúc trước cùngphe mẹ, nhưng mẹ qua đời, đối với cha càng thêm dựa dẫm đi! Kiều Lập Quốc tỏ vẻ rất bình tĩnh.

"Con đứa nhỏ này, nói gì đâu?" Kiều Lập Quốc gặp Kiều Nhược chỉ là yên lặng đang nhìn mình cũng không nói chuyện, có chút lúng túng sẳng giọng.

"Lập Quốc, sợ là đứa nhỏ gần đây rất thương tâm!" một vị nữ tửbên cạnh Kiều Lập Quốc ôn nhu khuyên nhủ.

Kiều Nhược nhìn về phía nữ nhân kia, Diệp Tĩnh Nhã, váy liền áomàu trắng, tóc dài nhẹ nhàng vén lên, trên mặt hơi chút phấn, khiến cho ngũ quan càng thêm nhu hòa, hơn nữa một đôimắt mềm mại ôn nhu, tuổi gần 40, vẫn là bộ dáng tươi mát.

Quả thực chính là không thể soi mói.

Trách không được có thể ở bên người Kiều Lập Quốc nhiều năm như vậy.

Kiều Nhược cúi đầu, trong mắt ẩn ẩn hiện lên đùa cợt.

Tưởng Thiếu Hiền gặp Kiều Nhược không nói, liền nói đánh vỡ không khí có chút giằng co này, "Thời gian nhanh đến, chúng ta vào đi thôi."

"Đúng đúng đúng, gia gia nãi nãi bọn họ còn ở bên trong!" Kiều Lập Quốc vội vàng nói.

Kiều Nhược đi vào bên trong, nhìn đến Kiều gia mọi người ở đây, trong mắt không có một tia dao động. Có cái gì kỳ quái đâu? Một đời kia cũng đúng là như vậy, cả nhà đều ở đây, nói là vì thuyết phục bản thân mình không cần đổi tính, dù sao cũng là Kiều gia trưởng tôn nữ, đó là bản thân mình nghĩ như thế nào? Nga đúng rồi, là còn tưởng rằng là Kiều gia coi trọng bản thân mình đi, kỳ thực bất quá là coi trọng tài sản mẹ mà thôi, chỉ cần mình một ngày là Kiều gia nhân, sẽ không sợ không có ngày giao ra gia sản, nhất là bản thân mình cuối cùng còn ngây ngốc bị kích chủ động làm theo.

Kiều Nhược hướng gia gia nãi nãi khẽ gật đầu, cũng không để ý những người khác, liền tìm chỗ ngồi xuống.

"Kiều tiên sinh, Kiều tiểu thư, trước tự giới thiệulại, tôi là Tưởng Thiếu Hiền luật sư văn phòng luậtTưởng Hàn, chịu Đỗ Tiểu Tiểu nữ sĩ nhờ vả, tuyên đọc di chúc này cùng tiến hành công chứng." Tưởng Thiếu Hiền hơi hơi quét mắt nhìn mọi người một vòng, "Nếu không có vấn đề gì, tôi hiện tại bắt đầu làm việc!"

"Chậm đã!" Khô ráp giọng nữ vang lên.

Tưởng Thiếu Hiền nghi hoặc ngẩng đầu, thấy là Kiều Nhược ra tiếng, "Xin hỏi, Kiều tiểu thư có vấn đề gì?"

Kiều Nhược không thoải mái mà nhăn nhíu mi, cầm lấy bên cạnh một chén nước, thoáng nhuận hầu.

" Phần di chúc này mẹ tôi hẳn là đề cập Kiều gia cùng cá nhân tôi?"

"Đương nhiên!" Tưởng Thiếu Hiền chau chau mày, đáp.

"Sao nhiều lời như vậy..." Một bên một vị nữ hài tử bất mãn nói thầm.

"Câm miệng!" Kiều gia gia dùng quải trượng gõ gõ sàn, cau mày hỏi Kiều Nhược, "Nhược Nhược, con muốn nói cái gì?"

"Connghĩ rằng nơi này sẽ không có chuyện gì của các nàng đi!" Kiều Nhược nhìn nhìn Kiều Lập Quốc bên cạnh đứng ôm Diệp Nghị, Diệp Tĩnh Nhã cùng Diệp Tâm.

"Nhược Nhược, con thế nào đối với dì Diệp con nói chuyện như vậy?" Kiều Lập Quốc nghe vậy, lập tức lớn tiếng răn dạy.

Diệp Tĩnh Nhã nháy mắt mù quáng mâu, liếc liếc mặt, lại vẫn đang không quên giữ chặt Kiều Lập Quốc, đại loại mắt đẹp nhìn hắn "Lập Quốc... Đừng như vậy..." Diệp Tĩnh Nhã khẽ thở dài, "Nếu đứa nhỏ không thích... Chúng em tựu ra ngoài chờ anh..." Nói xong, nhìn Kiều gia lão gia tử liếc mắt một cái, hơi hơi gật đầu, nhỏ giọng nói: "Chúng con đi ra ngoài trước."

Nói xong, liền ôm Diệp Nghị cùng Diệp Tâm đi ra ngoài.

"Nhược Nhược, bọn họ là tỷ tỷ cùng đệ đệ!" Kiều nãi nãi đau lòng tôn tử.

Kiều Nhược bừng tỉnh không nghe thấy.

"Có thể bắt đầu!" Kiều Nhược hướng Tưởng Thiếu Hiền gật đầu.

Tưởng Thiếu Hiền không bị ảnh hưởngchút nào, tựa như không phải hắn vừa mới ở một bên nhìn một hồi trò hay. Bất quá cũng đúng, hành xử luật sư, loại trường hợp như thế này, không phản ứng gì mới đúng.

"Căn cứ Đỗ nữ sĩ nhắc nhở, di chúc cần phải Kiều Nhược tiểu thư, Kiều Lập Quốc tiên sinh cùng với Kiều Chấn Bang tiên sinh tự mình ở đây nghe đọc. Trước khi đọc di chúc, tôi giới thiệu một chút công chứng viên Trầm Ngọc Trân nữ sĩ ở sở công chứngThượng Kinh, di chúc Đỗ nữ sĩ từ công chứng viên Trầm Ngọc Trân sở công chứng Thượng Kinh tiến hành công chứng. Hiện tại mọi người đến đông đủ, tôi liền bắt đầu tuyên đọc di chúc."

Tưởng Thiếu Hiền xoay người mở cặp công văn trên bàn, từ bên trong lấy ra mấy tờ giấy. Vài đoạn công văn sau, chính là trọng điểm di chúc.

"Tài sản trên danh nghĩa của tôi bao gồm có 20% công ty cổ phần tập đoàn Tế Thế y dược, Kiến Nghiệp điền sản tập đoàn 10% công ty cổ phần, Thần Dương tập đoàn 6% công ty cổ phần, Đạt Đường tập đoàn 3% công ty cổ phần... tiền trong tài khoản ngân hàngnước C hai ngàn tám trăm năm mươi hai vạn nguyên, ngân hàng Thụy Sĩ tiền trong tài khoản ngân hàng hai triệu ba ngàn bảy trăm vạn đồng france, cùng với châu báu ở bên trong tủ sắt giá trị tám trăm ngàn nguyên, mấy chỗ vật nghiệp bao gồm Anh quốc tư gia lâm viên một chỗ, khu biệt thự Thượng Kinh nhã lâm một biệt thự, ở Thượng Kinh Duyệt Cảnh Lộ Nghệ Tuỳ Điền 46 hào lâu, 502 hào nhà trọ, mặt khác Bentley ô tô một chiếc. Cùng với bao gồm các vật nghiệp nội đồ dùng gia đình bao nhiêu..."

Tưởng Thiếu Hiềnmất một đoạn thời gian, mới đọc xong danh sách tài sản Đỗ Tiểu Tiểu, tạm dừng rất lâu, hơi hơi quét mắt liếc chung quanh, cho đến phát hiện người Kiều gia lộ ra sắc mặt phấn khích, mới cảm thấy mĩ mãn tuyên đọc tiếp.

"Toàn bộ tài sản trên danh nghĩa tôi đều để lại nữ nhi ruột thịt của tôi - - Kiều Nhược kế thừa."

"Nếu như không có vấn đề, thỉnh Kiều tiểu thư ký tên!" Tưởng Thiếu Hiền đem danh sách tài sản cho Kiều Nhược ký tên.

"Đợi một chút!" Kiều Lập Quốc đột nhiên đánh gãy.

Kiều Nhược cùng Tưởng Thiếu Hiền đều ngẩng đầu nhìn Kiều Lập Quốc.

Kiều gia nhân cũng ào ào đủ loại ánh mắt, chờ mong.

Kiều Lập Quốc thật sự hối hận, không nghĩ tới Đỗ Tiểu Tiểu ở nước ngoài còn có nhiều tài sảnnhư vậy, dĩ nhiên là bản thân mình không biết. Sở dĩ vừa nói ký tên, không hề nghĩ ngợi kêu ngăn trở.

Nhưng là, Kiều Lập Quốc nhìn hai ngườiđang nhìnmình, có chút không biết nói cái gì cho phải, chẳng lẽ nói, không cho phép ký? Ta đây cũng có phần? Nhưng là bọn họ còn có hiệp nghị trước hôn nhân, tài sản thê tử có thể trợ giúp Kiều gia, nhưng cuối cùng tất cả vẫn thuộc về đứa nhỏ thê tử sinh.

Kiều Lập Quốc "Ách" nửa ngày, âm thầm sốt ruột, lại không khỏi oán trách gia nhân, đều đang nhìn cái gì, thế nào liền không hỗ trợ nói một câu? Không có cách nào, nửa ngày mới ngập ngừng ra một câu, "Các ngươi hiện tại ký chính là cái gì? Nhược Nhược, đổi thành họ Đỗ, không cần phải vậy, dù sao con là Kiều gia trưởng tôn!"

Không họ Kiều, thì chẳng lẽ không phải là Kiều gia trưởng tôn sao? Tưởng Thiếu Hiền nội tâm oán thầm.

Thật vô dụng! Kiều gia mọi người trong lòng đang phỉ nhổ nói.

"Là thư tài sản nhận." Kiều Nhược nói là xong, liền lả tả ký xuống đại danh.

Kiều Lập Quốc trong lòng đau a, "Vậy là tốt rồi!"

Kiều gia mọi người đau lòng quất thẳng tới co giật, tiền a... Mắt thấy ở trước mắt mình bay qua.

Tưởng Thiếu Hiền nói tiếp, "Ngoài ra, tôi hi vọng nữ nhi của tôi - - Kiều Nhược, có thể sau khi tôi chết, chính thức đổi tên là Đỗ Nhược!"

"Kiều tiểu thư, đây là di chúc Đỗ nữ sĩ. Về phần về sửa họ, nếu muốn, có thểở trong này cùng tiến hành!" Tưởng Thiếu Hiền không ngừng đưa lên một phần văn kiện.

Kiều Nhược tiếp nhận văn kiện, không chút suy nghĩ liền ký tên.

"Kiều Nhược, ngươi nghĩ kĩ rồi?" Trong đám người truyền đến một giọng nữ bén nhọn.

Haiz, xong chưa? Kiều Nhược nhìn về phía người nọ.

Một thân com lê chức nghiệp, trang dung coi như tinh xảo, thủy chung nâng lên cằm, biểu hiện tác phong nữ nhân cao ngạo cường thế.

Người này, hình như là Cô Cô? Về phần là thứ mấy, thật có lỗi, đã quên.

Kiều Nhược dừng bút trong tay lại, có vẻ như đang chờ đợi câu sau.

"Kiều Nhược, ngươi nghĩ kĩ rồi? Ngươi sửa lại họ, thì không phải là người Kiều gia! Mẹ ngươi đơn giản chính là lo lắng, ba ngươi sau khi tái hôn, trong nhà đối với ngươi không tốt! Ngươi là Kiều gia trưởng tôn nữ, chúng ta còn có thể để cho người khác khi dễ ngươi hay sao? Ngươi suy nghĩ một chút, ngươi một nữ hài tử, vẫn là học sinh, không có người khác hỗ trợ, sao có thể quản lý nhiều việc như vậy!"

Trưởng tôn nữ? Quả thật, cháu gáitrưởng, mà không phải trưởng tôn. Lúc trước ông nội chẳng phải cam đoan như vậy sao? Lúc mới bắt đầu hoàn hảo, nhưng là về sau, Diệp Tĩnh Nhã lại sinh tiếp con trai. Cháu gái có là cái gì, nơi nào bì kịp được tôn tử? Kết quả là, còn không phải, mở một con mắt nhắm một con mắt, tùy người khác tính kế bản thân mình?

"Khụ..."

Tất cả mọi người nhìn phía nam nhân đặt nắm tay ở trên môi ho khan.

"Khụ..." Tưởng Thiếu Hiền lạnh nhạt cười cười, "Ngượng ngùng, luật sư bệnh cũ lại tái phát, tôi chỉ là nhịn không được muốn nhắc nhở một chút các vị, cho dù Kiều tiểu thư đổi họ, nhưng về mặt pháp luật, nàng vẫn là Kiều gia nữ nhi! Nói cách khác, tương lai di sản Kiều Lập Quốc tiên sinh cũng có Kiều tiểu thư một phần."

Kiều Lập Quốc mặt đen.

Kiều gia mọi người trầm mặc.

Kiều gia Cô Cô thất thanh hô to, làm sao có thể?

Kiều Nhược im lặng, cúi đầu giấu ý cười nơi cuối khóe mắt. Hiện tại, Kiều Nhược không tinkhông được, mẹ có lẽ thật sự cùng Tưởng Thiếu Hiền này có chút giao tình. Bằng không, làm sao có thể lặp đi lặp lại nhiều lần giúp bản thân?

Cuối cùng vẫn là Kiều lão gia tử tỏ vẻ, Kiều Nhược không quản là họ gì đều là Kiều gia nhân.

Tiếp nhận Kiều Nhược đưa tới văn kiện, Tưởng Thiếu Hiền cùng nàng nắm chặt tay, "Văn kiện đã có hiệu lực, cũng còn lại một vài thủ tục tôi sẽ cố gắng làm tốt! Thỉnh Kiều tiểu thư, nga, không, là Đỗ tiểu thư, xin yên tâm."

"Làm phiền Tưởng luật sư tốn nhiều tâm." Đỗ Nhược gật đầu, cũng không nói nhiều, liền xoay người rời đi.

Đỗ Nhược ở cửa lớn thấy Kiều Lập Quốc cùng Diệp Tĩnh Nhã không biết đang nói cái gì, Kiều gia mọi người sớm rời đi trước.

Đỗ Nhược ngăn lại một chiếc xe, chân trước mới vừa bước trên xe.

"Kiều Nhược!"

Đỗ Nhược quay người nhìn, híp lại mắt, Diệp Tĩnh Nhã.

"Có việc?" Đỗ Nhược cũng không có động tác, chính là cái tư thế này nhìn Diệp Tĩnh Nhã.

"Kiều Nhược, đừng như vậy! Con cuối cùng là con cháu Kiều gia! Ba con hắn là thương yêu con! Xincon thử nhận chúng ta, chúng ta người một nhà thông suốt phóng khoáng sinh hoạt chung một chỗ không tốt sao? Vì sao nhất định phải họ Đỗ, muốn đả thương lòng của chúng ta đâu..." Diệp Tĩnh Nhã tận tình khuyên nhủ khuyên.

Đỗ Nhược đứng ở nơi đó, chờ nàng nói xong.

Chậm rãi, Diệp Tĩnh Nhã nói không được nữa, "Kiều Nhược..."

"Ân? Bà nói xong rồi?"

Đỗ Nhược ngồi vào trong xe, "Họ Đỗ không họ Kiều, cũng không có nghĩa là, tôi thì không phải là Kiều gia hài tử." Không biết những lời này, bà lúc nào mới có thể phản ứng kịp, Diệp Tĩnh Nhã?

Đỗ Nhược nghĩ rằng, đời này, nàng chỉ nghĩ hảo hảo coi chừng tài sản của mẹ, về phần Kiều gia, nàng khinh thường, nhưng là... Đỗ Nhược ngồi thẳng người, Diệp Tĩnh Nhã như ý muốn, vậy thì nàngmuốn nhìn có thể làm cho mình được cái gì.

Là của ta, ai cũng đừng nghĩ lấy đi, không phải của ta, ta cũng không muốn.

"Kiều Nhược..." Diệp Tĩnh Nhã nghe vậy, ngẩn ra, đây là ý gì? Mắt nhìn xe chạy đi, lại duỗi thân tay muốn đi cản lại, bị Kiều Lập Quốc ôm lấy.

"Tĩnh Nhã, được rồi! Đây không phải lỗi của em!" Kiều Lập Quốc thấy người yêu lã chã chực khóc, đau lòng an ủi.

"Lập Quốc, nếu không phải em bởi vì Tiểu Nghị bị bệnh, đột nhiên đi phòng bệnh tỷ tỷ tìm anh, cũng sẽ không làm cho Kiều Nhược biết, đại náo, cuối cùng làm hại tỷ tỷ qua đời. Kiều Nhược cũng sẽ không thể rời đi! Nếu em không đi tìm anh thì tốt rồi!" Diệp Tĩnh Nhã ở trong lòng Kiều Lập Quốc khóc sụt sùi.

"Chớ ngu!Đỗ Tiểu Tiểu bản thân đã có bệnh tim, sống không lâu, không trách em!" Kiều Lập Quốc liên thanh an ủi.

"Ô ô... Lúc ấy, em thật sự hoảng! Tiểu Nghị ngã bệnh! em..."

"Được rồi, được rồi!" Kiều Lập Quốc an ủi...

"Vậy anh thật sự không trách em?" Diệp Tĩnh Nhã nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu hỏi.

"Đương nhiên!" Kiều Lập Quốc vừa thấy như vậy, tâm thần rung động, cam đoan nói.

Tưởng Thiếu Hiền đem thủ tục làm xong, đi ra đại môn, liền nhìn đến hai người này thân mật ôm nhau thì thầm, đột nhiên có cảm giác bản thân mình hôm nay kiếm tiện nghi, dù sao miễn phí xem cuộc vui không phải mỗi ngày đều có.

Chương 3: bé cưng

Bé cưng

Edit- Beta: Lengkeng_Sophie

Vừa về tới nhà, Đỗ Nhược (về sau vẫn là Đỗ Nhược) liền nằm ở trên giường, ngủ đến thiên hôn địa ám.

Thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau, Đỗ Nhược mới từ từ tỉnh lại.

Đi đến phòng tắm, Đỗ Nhược hảo hảo mà rửa mặt một phen.

Giội vòi hoa sen, bọt nước trong suốt từ đầu chậm rãi chảy xuống, Đỗ Nhược đứng ở trong phòng tắm, nhìn người trong gương, tóc dài, khuôn mặt minh diễm, hai mắt hơi có vẻ lăng sắc nhọn,thân thể thon dài đẹp đẽ, cho dù là tái nhợt màu da cũng không thể che giấu bớtphô trương cùng ngạo khí trong gương.

Tuy rằng ngây ngô, nhưng nếu không cười, mơ hồ có thể nhìn đến ngày sau lãnh diễm hương vị.

Bất quá lãnh diễm cái gì, Đỗ Nhược biết, đó là không có khả năng.

Liền ngay cả hiện thời phô trương cùng ngạo khí, cũng bất quá là thân thể còn tồn tại hơi thở mà thôi.

Mấy đời sống lại, cho dù không có trải qua cái gì sóng to gió lớn, Đỗ Nhược cũng đã không còn phô trương nhưlúc trướcnữa, nhưng thật ra mấy đời vì y, nhìn quen sinh lão bệnh tử, tâm tính càng ngày càng bình thản. Lúc trước, bởi vì Kiều gia mà linh hồn lãnh ngạnh, điên cuồng đã sớm ở bên trong thời gian Trường Hà bị tiêu ma hết.

Đỗ Nhược mặc dù vẫn là Đỗ Nhược, Đỗ Nhược nhưng cũng đã không còn là Đỗ Nhược.

Quen thuộc mà xa lạ chứa trong thể xác chính là linh hồn luân hồi mười thế.

"Làm sao cũng không phải tân sinh linh hồn đâu?" Đỗ Nhược nhẹ giọng cười.

Ở trong đầu đơn giản đem tin tức chải vuốt một lần, bất tri bất giác ngâm mình tại phòng tắm gần một giờ.

Đi ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị thức ăn, ăn no, hoạch định lại kế hoạch cho kỹ càng.

Đỗ Nhược đem nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh còn sót lại, dựa vào cách dùng phòng bếp trong trí nhớ, làm đơn giản ý một chút, đem bản thân mình đút no.

Ngồi ở trên ghế sofa, hơi hơi nhắm mắt lại, qua lại vuốt ve bụng đã ăn rất no, ngược lại thật sự là, uổng phí bản thân mình sống mười thế, có tám thế là đại phu, nhưng lại đem đạo dưỡng sinh chỉ ăn 8 phần no đều quên.

Bỗng dưng mở to mắt, ngồi xuống, cúi đầu nhìn bụng mình hơi hơi gồ lên.

Thật lâu sau, Đỗ Nhược bước nhanh về phòng, lấy giỏ xách ra, càng không ngừng tìm kiếm cái gì. Dứt khoát, đem tất cả đồ trong túi đều đổ xuống giường, Đỗ Nhược liếc mắt liền thấy được biên lai nho nhỏ.

Run run cầm lấy, Đỗ Nhược nước mắt liền không ngừng rớt xuống.

Còn tại, thật sự còn tại.

Giờ khắc này, Đỗ Nhược mới chính thức bắt đầu cảm kích, cảm kích trở về lại thế giới này, cho dù mẹ đã mất, nhưng là, bé cưng vẫn còn.

Bản thân mình còn chưa có ngoan tuyệt, quyết tâm đem bé cưng xoá sạch.

Một đời kia nàng rất ngốc, không cam lòng làm cho mẹ con Diệp Tĩnh Nhã ba người hưởng thụ tài sản của mẹ, Đỗ Nhược đem toàn bộ tâm tư đều dùng ở tại học tập, vì thếnhẫn tâm đembé cưng xoá sạch. Kết quả chính là thua rối tinh rối mù. Dù ngươi thật lợi hại, cũng so ra kém Diệp Tĩnh Nhã ở trước mặt Kiều Lập Quốc một tiếng mềm giọng, so ra kém Kiều Tâm tri kỷ hiếu thuận, lại càng không bằng Kiều Nghị làm nũng.

Ngày sau nghĩ lại, Đỗ Nhược mới hiểu được, bản thân mình ngốc cỡ nào. Người mẹ ở trên đời này để ý chỉ cómình (Đỗ Nhược), cho dù làLập Quốc, cũng chỉ là trượng phu, mẹ tuyển chọn sinh ra con của mình. Bằng không, mẹ làm sao có thể thờ ơ đối Kiều Lập Quốc ở ngoài sở tác sở vi đâu? Mà bản thân mình, là một kẻ không sao cả, cô phụ mẹ yêu thương cùng chờ đợi, hủy diệt cả đời bản thân mình.

Đỗ Nhược vẫn cho là, tâm tính của bản thân cho dù không thể nói vô dục vô cầu, nhưng là cũng đủ bình thản. Nhưng hôm nay, mới phát hiện, mười thế lẻ loi một mình, chấp niệm đằng sau đúng là rất mãnh liệt.

Đây là Đỗ Nhược mười thế bóng đè. Hiện thời, rốt cục muốn giải thoát rồi sao?

Cho dù đạm mạc như vậy, Đỗ Nhược cũng không khỏi ngửa đầu cười to, lệ rơi không ngừng.

Nàng nhắm lại ánh mắt, nỗ lực ức chế nước mắt trong mắt, không suy nghĩ trước kia thêm nữa, không suy nghĩ Kiều gia thêm nữa, không suy nghĩ Diệp Tĩnh Nhãthêm nữa, cũng không suy nghĩ mẹthêm nữa, không suy nghĩ bản thân mình chật vật một đời kia thêm nữa.

Về sau, nàng muốn qua rất khá, không có bất kỳ người nào, chỉ có bé cưng, nàng cũng muốn qua rất khá, chật vật Kiều Nhược kia, vĩnh viễn đều sẽ không tái xuất hiện...

Thật lâu sau, Đỗ Nhược mới bình phục nội tâm kích động, vỗ về bụng, "Bé cưng, đời này, mẹ dùng tất cả của mẹđể yêu con!"

Lau khô nước mắt, Đỗ Nhược trong lòng tràn ngập nhiệt tình. Bé cưng còn tại, bản thân mình nhất định phải quy hoạch cuộc sống thật tốt. Nếu muốn bù lạitiếc nuối bản thân mình, thì nhất định phải làm tốt nhất.

Phương diện tiền tài không có vấn đề gì, mẹ lưu lại chẳng phải một công ty lớn, mà là ít nhiều cổ phần công ty phân tán ở bất đồng công ty, chỉ cần tìm một nhân viên chuyên môn quản lý tài sản đến hỗ trợ là được, chỉ cần đúng hạn đem tiền lời vào tài khoản của mình, về phần tham dự quyết sách, Đỗ Nhược thật sự là không có hứng thúgì. Về phần bất động sản, liền giống như trước đây, tìm người đúng giờ quét tước là xong. Phương diện học hành, Đỗ Nhược ngẫm lại, bản thân mình lúc trước học là tài chính, mình bây giờ không còn nhớ rõ cái gì, hơn nữa bản thân mình không có hứng thú. Bất kể là xuất phát từ thói quen vẫn là xuất phát từ ý thích, bản thân mình vẫn thích y học. Từ trước kia, vẫn hy vọng có thể học tập tri thức Tây y, cùng mình thông hiểu trung y, hiện tại có cơ hội này đương nhiên là không thể bỏ qua.

Nếu hạ quyết tâm muốn học y, tốt nhất xuất ngoại học, vừa tạm thời tránh đi người Kiều gia, dù sao, bản thân mình tính cách quả thật có tương đối biến hóa lớn, còn nữa, Đỗ Nhược không muốn để cho người khác biết bản thân mình có bé cưng, thứ hai là bầu không khí học tập nước ngoài tương đối nhẹ nhàng, Đỗ Nhược chỉ cần học tốt học phần, là có thể ở nhà chiếu cố bé cưng. Hi vọng thời điểm tiến hành thủ tục, bụng không nổi rõ ràng, mùa thu sang năm nhập học, trung gian có đoạn thời gian vừa vặn sinh hạ bé cưng, còn có thể tĩnh dưỡng một đoạn thời gian. Ngay sau đó ở nước ngoài vài năm.

Ah..., những ngày sau sẽ rất bận rộn a! Đỗ Nhược nhìn tay mình ghi nhớ gì đó, muốn bắt đầu chuẩn bị các loại tư liệu xin học, còn muốn đem Anh ngữ một lần nữaôn lại.

Tìm bảo mẫu đến mới được, Đỗ Nhược cũng không hi vọng, cần phải làm nhiều chuyện như vậy, còn muốn tiến hành cùng lúc thì phải tốn thêm thời gian làm việc nhà, có thời gian như vậy, còn không bằng, hảo hảo rèn luyện, mau chóng điều chỉnh thân thể, cho dù không thể lấy lại tu vi mười thế, cũng phải đem ngoại gia võ công luyện tập.

Vài lần sống lại, Đỗ Nhược mới thực minh bạch, vì sao mọi người thường nói, ngươi có thể không thích như vậy, nhưng là ngươi tất phải nắm giữ nó, chỉ có nắm giữ ở trong tay mình, trong lòng hiểu rõ, ngươi mới có tư cách đi khinh thường, đi khinh bỉ. Bằng không, người ở bên ngoài nhìn vào, ngươi nếu nói không thích, chán ghét gần chỉ là chê cười mà thôi.

Sở dĩ như vậy, Đỗ Nhược mới có thể không ngừng học tập, cho dù thế thứ hai là sống lại trong lãnh cung, Đỗ Nhược cũng như trước không chịu cô đơn, đem thời gian mấy thập niên đều học tập phụ nữ cổ đại Phụ Dung Đức Công, cầm kỳ thư họa, mà không phải không có việc gì sống uổng năm tháng, đến thế thứ ba lần đầu tiếp xúc y thuật, Đỗ Nhược mới bắt đầu dốc lòng như thế. Sau mấy đời làm người, Đỗ Nhược mặc dù dốc lòng y thuật, nhưng là không đem những gìhai thế trước học được ném đi.

Đỗ Nhược đang cau mày khổ mặt, nghĩ đi nơi nào tìm bảo mẫu, chuông cửa vang lên.

Đỗ Nhược đi tới đại môn, cau mày xem đại thẩm trước mắt này, thật sự là nghĩ không ra là ai.

"Kiều tiểu thư a, cô muốn xem tới khi nào a, tôi còn muốn quét tước vệ sinh a?" Đại thẩm thật sự là chịu không được Đỗ Nhược nhìn chăm chú, Kiều tiểu thư này ngược lại thật sự là càng ngày càng lợi hại, ánh mắt này nhìn có lực sát thương a?

"Đại thẩm!" Đại thẩm mới mở miệng, Đỗ Nhược mới mơ hồ nhớ lại vị này là người đúng giờ đến quét tước.

Đỗ Nhược nhìn nhìn, mới phỏng đoán có thể đến giờ hẹn quét tước, tránh qua một bên, cho đại thẩm vào cửa.

Nghe đại thẩm tự cho là nhỏ giọng nói thầm, nhìn lại đối phương động tácra sức, Đỗ Nhược buồn cười.

"Kiều tiểu thư, cô nén bi thương nga!"

"Ân" Kiều Nhược cũng không ngạc nhiên đại thẩm làm sao có thể biết chuyện này, bất kể là khi nào, thật không có cách, nơi nào đều sẽ không thiếunữ nhân bát quái.

"Tôi nói a, cô nỗ lực tỉnh lại a! Mẹ cô a, nàng nhất định là hi vọng cô nga, cả đời bình an khoái hoạt!" Đại thẩm một bên làm việc, một bên an ủi Đỗ Nhược. Nhìn một cái phòng này nga, đều làm thành hình dáng này sao! Haiz ~

Đỗ Nhược nghe đại thẩmnói, đột nhiên có chút hoảng hốt, không nhớ rõ lúc trước đại thẩm có hay không nói lời như vậy với mình, ngay cả có, đại khái mình cũng sẽ không lưu ý đi ~

Đỗ Nhược tự giễu cười cười.

"Ai nha!" Trong phòng truyền đến đại thẩm kêu to một tiếng

"Làm sao vậy?" Đỗ Nhược nhíu mày, đi lên phía trước.

"Kiều tiểu thư" đại thẩm không đợi Đỗ Nhược tiến lên, cũng đã "Roạt roạt roạt" chạy đến Đỗ Nhược trước mặt, dùng một đôi mắt to cao thấp quét mắt Đỗ Nhược.

"Như thế nào?" Đỗ Nhược bị nhìn thấy chíp bông.

"Cô mang thai?"

"..." Đỗ Nhược cau mày nhìn tờ giấy trong tay đại thẩm.

"Cái kia, tôi tưởng giấy bỏ, liền tính toán đem bỏ!" Đại thẩm lúng túng cười cười, "Bất quá, Kiều tiểu thư, không phải tôi nói cô, người mang thai làm sao có thể ở nơi lộn xộn này a! Cô xem, khắp nơi đều loạn tao tao, còn có a, cô xem, cô đều ăn là chút gì đó này nọ! balabala..."

Nhìn đại thẩm hóa thành súng máy, đột nhiên cảm thấy, nếu còn dư lại hai ba tháng, làm cho đại thẩm tới chiếu cố bản thân mình, giống như cũng không sai! Bất quá bây giờ nhớ lại đến, giống như, đại thẩm cũng không phải người thiếu tiền, chính là, bình thường ở nông thôn làm đã quen, đột nhiên bị con tiếp đến trong thành phố ở, không có việc gì làm, rảnh rỗi, nên chọn thứ bảy đến nhà mình quét tước vệ sinh. Dù sao, trong nhà mình công việc không nặng, hơn nữa tiền lương cũng có thể xem.

"Kiều tiểu thư!" Đại thẩm lải nhải một trận, phát hiện đối phương chính là đứng ở một bên ngẩn người, nhất thời, không còn thở, trong lòng chẳng qua là cảm thấy thật đáng thương, mẹ vừa qua đời, ba đứa nhỏ lại không biết chạy chỗ nào, mơ mộng một đoạn tình tiết khoa trương lại giả tạo trong phim truyền hình, ánh mắt nhìn về phía Đỗ Nhược thì càng thêm trìu mến.

Đỗ Nhược đương nhiên không biết đại thẩm trong lòng suy nghĩ cái gì, chỉ là muốn là liền làm, "Đại thẩm, bà xem, tôi hiện tại mang thai, còn muốn chuẩn bị một sự tình, cũng không phương tiện chiếu cố bản thân mình! Không biết bàcó thể giúp tôi giới thiệu một đại thẩm tin được, trong khoảng thời gian này ở trong nhà của tôi chiếu cố tôi!"

"Như vậy là được rồi! Thỉnh cá nhân chiếu cố cô! Không biết cô muốn thỉnh bao lâu thời gian?" Đại thẩm trong lòng tính toán nhỏ nhặt, Kiều tiểu thư này ra tay hào phóng, bản thân mình lại có một mình, nếu có thể, mình cũng có thể lại đây a! Còn có thể kiếm thêm 1 ít tiền mua đồ chơi cho tôn tử a!

"Thời gian không lâu! Hai ba tháng mà thôi! Hơn nữa tiền lương, có thể thương lượng!" Đỗ Nhược gặp con cá có chút tâm động, nhanh chóng bỏ xuống mồi câu.

"Như vậy a! Cô xem tôicó được không?" Đại thẩm có chút không yên thử hỏi, "Tôi rất biết chiếu cố người!Cô xem, con dâu của tôi, thời điểm sanh con, đều là tôi chiếu cố!"

Mắc câu!

"Đương nhiên có thể! Tôi chỉ là sợ người nhà bà không vừa ý mà thôi!"

"Không quan hệ! Tôi đã sớm nói, ở nhà chơi đều nhanh mốc meo! Tôinói với bọn họ một tiếng, thì được rồi! Cũng không phải việc nặng!" Đại thẩm vẫy vẫy tay.

"Như vậy, cứ như vậy quyết định!" Đỗ Nhược đánh nhịp.

Đại thẩm thu thập xong phòng ở, cùng Đỗ Nhược nói lời từ biệt, về nhà chuẩn bị thu dọn đồ đạc, ngày hôm sau liền dời qua.

Đỗ Nhược khóe miệng run rẩy, nhìn đại thẩm toàn thân toả sáng, tinh thần chấn hưng, có chút bất đắc dĩ. Bất quá, sờ sờ bụng, cuộc sống như thế, thật không sai.

Về phần Diệp Tĩnh Nhã, lúc trước mấy trăm năm, Kiều Nhược từng đã nghĩ tới, hiện nay bản thân mình nếu quả có cơ hội sống lại, trở lại thế giới này, thời điểm gặp lạiDiệp Tĩnh Nhã, có thể hay không như cũ sử xuất tất cả vốn liếng đi trả thù Diệp Tĩnh Nhã.

Trước kia, Đỗ Nhược không biết.

Nhưng là bây giờ, Đỗ Nhược sẽ không! Đỗ Nhược hiện tại thầm nghĩ hảo hảo mà sinh hạ bé cưng, sống thật tốt. Đương nhiên, không trả thù cũng không chính là buông tha Diệp Tĩnh Nhã, chỉ bằng nàng làm hại mẹ mất sớm, còn vọng tưởng cả đời hạnh phúc khoái hoạt, an an tâm tâm làm Kiều phu nhân, xuy, có khả năng sao?

Về phần Kiều gia, tìm một cơ hội thanh minh quan hệ. Cho dù đời này có lẽ sẽ không lại cùng Kiều gia nháo cương quan hệ, nhưng là, người nhà này, Đỗ Nhược không hi vọng lại có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ.

Một đời kia Kiều Nhược đemtoàn bộ tâm tư vào công tác, mỗi ngày đi sớm về trễ, bởi vì muốn làm ra một phen thành tích, làm cho người trong nhà một lần nữa chú ý tới mình, cũng có không nghĩ trở về trong nhà chính, bất luận là một thân một mình nhà, còn Kiều gia thì người một nhà hoà thuận vui vẻ. Cho đến có lần về trễ, Kiều Nhược bởi vì say rượu lái xe gây tai nạn mà chết.

Lúc ấy Kiều Nhược nghĩ,mình cũng có thể có một cái nhà, nơi có mẹ là nhà của mình đi.

Ai ngờ, đảo mắt lại nghênhđón là chuyển thế sống lại dường như là vô cùng vô tận.

Thế thứ nhất, Kiều Nhượcsống lại ở thế giới võ hiệp, sống ở một võ lâm thế gia. Kiều Nhược thiên tư mặc dù không phải tốt nhất, nhưng trong thân thể nho nhỏ này chính là linh hồn thành thục, mặc dù không bằng thiếu niên thiên tài võ học đối với võ học gia tộc luôn có thểsáng tạo các chiêu thức mới, có đột phá mới, Kiều Nhược võ công thắng ở vững chắc, bởi vì ý nghĩ thất bại mà lỡ mất thời gian tốt nhất để tập võ, Kiều Nhược không biết may mắn bao nhiêu.

Tuy nhiên, Kiều Nhược cóthể chuyên chú luyện võ, cùng bằng hữu nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên nghe được một ít nam sinh ca ngợi, trong lòng luôn luôn tồn tại một cỗ chấp niệm, nếu là mình có thể dốc lòng luyện võ, tương lai có lẽ có thể dùng võ nhập đạo, có lẽ có thể trở về thế giới kia, dùng kiếm trong tay, giết chết Diệp Tĩnh Nhã.

Dần dần trưởng thành tạithế giới này, Kiều Nhược càng cảm giác mình buồn cười, thế giới này chính là một thế giới võ hiệp, chẳng phải cái gì huyền ảo.

Ở trong gia tộc, mỗi mộttiểu bối có tiềnđồ đều có thể có một trưởng lão trong gia tộc chỉ điểm. Kiều Nhược dần dần mất tinh thần làm gia tộc chú ý, bắt đầu dần dần lơ là bồi dưỡng Kiều Nhược.

Phen này, Kiều Nhược mớihoàn toàn tỉnh ngộ, sống lại cho dù là sùng bái vũ lực, cũng như cũ là xã hội nam tôn nữ ti, bất luận là kiên trì thế nào, Kiều Nhược cũng không có ý thành thân. Nếu muốn không thành thân, chỉ có đề cao tu vi, tiến lên cao trong gia tộc.

Từ dạo, Kiều Nhược dốc lòngvõ học, tu vi nhanh chóng tăng lên, khi gia tộc mịt mờ đưa ra, hi vọng Đỗ Nhược tiến vào nội môn học tập, Kiều Nhược sảng khoái đáp ứng. Phải biết rằng nữ tử tiến vào nội môn, tức là cả đời không gả, vì gia tộc dốc sức, so nam tử càng thêm trung thành với gia tộc, vì gia tộc sở theo, nhưng cực ít nữ tử cam tâm tình nguyện lưu lại vì gia tộc. Bởi vậy, hành động lần này làm cho trưởng lão gia tộc vừa lòng đến cực điểm, từ nay về sau trong năm tháng càng là hạ đại lực khí bồi dưỡng.

Kiều Nhược cả đời tuy rằngtu vi cực cao, nhưng là chính là tọa trấn gia tộc, đưa đến gia tộc khác kinh sợ, cũng không có phát sinh chuyện gì cần mình phải liều mạng, nhiều nhất cũng chỉ là thoáng chỉ đạo hậu bốivõ công, cả đời tính bình thuận, không bệnh mà mất.

Thế thứ hai, Kiều Nhược vừamở mắt bản thân đã ở bên trong lãnh cung. Đời này, Kiều Nhược sống lại ở một triều đại phong kiến - - thời đại hoàng quyền tập trung, sống lại trong thân xác một vịthất sủng hậu phi ở lãnh cung. Thân ở lãnh cung, Kiều Nhược cũng không có tâm tư, ý đồ thoát đi, có được hoàn cảnh thanh unhư vậy, há miệng cơm đến tận miệng, Kiều Nhược tỏ vẻ hết sức hài lòng.

Chính là, bắt đầu vài năm KiềuNhược còn có thể chuyên chú cho một lần nữa tu luyện võ học đời trước (cho dù cái thế giới kia cũng không thể tu tập nội lực, nhưng vẫn như cũ có thể tu tập ngoại gia công phu), có thể dưỡng sinh tập thể hình. Nhưng là, dần dần Kiều Nhược bắt đầu không có việc gì, cảm thấy không thú vị đến cực điểm.

Dù vậy, Kiều Nhược cũng vôý chạy ra hoàng cung, tiêu dao giang hồ. Kiều Nhược bắt đầu yên tĩnh quan sát hàng xóm này, có trang điểm không biết mệt, có táo bạo đến cực điểm, có điên điên khùng khùng, vẫn còn có cái suốt ngày ôm chăn không nói một lời, cố ý nghe cung nhân nói chuyện phiếm, mới hiểu được nguyên lai là con chết đi.

Kiều Nhược cảm thấy ngườinày không phải điên, sợ chính là bị thương tâm, bản thân mình đắm chìm ở trong thế giới chính mình mà thôi. Kiều Nhược thường xuyên vụng trộm lẻn vào cung điện người này, đầu tiên là lầm bầm lầu bầu, về sau người nọ hội nghe Kiều Nhược nói chuyện, về sau ngẫu nhiên sẽ nói lại hai câu, lại về sau, hai người gắn bó trong lãnh cung vượt qua mấy chục năm.

Phi tử kia mặc dù vốn làtiểu thư khuê các, lại bởi một ít sự ô tao sớm bị đày lãnh cung, nàng không biết chuyện của Kiều Nhược, lại không biết Kiều Nhược bản thân mình cũng không biết. Bất quá, Kiều Nhược lại rất yên tâm mà sống ở chỗ này, bởi vì từ năm thứ nhất đến nơi đây, Kiều Nhược liền từ trong lúc cung nhân nói chuyện phiếm, đã biết thế giới này chỉ cần ngươi vào lãnh cung, sẽ không cần nghĩ đi ra ngoài, trừ phi hoàng đế nguyện ý vi phạm tổ chế.

Hai người tương giao, phitử kinh ngạc cho rằngKiều Nhược không biết thế sự, dần dần nói cho Kiều Nhược biết về thế giới này từng chút từng chút, cuối cùng, còn có chút cực kỳ buồn nôn làm cho Kiều Nhược "Một lần nữa" học tập i phụ dung Đức Công, cầm kỳ thư họa, đương nhiên, Kiều Nhược cũng vui vẻ học giết thời gian.

Đời này, cũng không có phátsinh chuyện Hoàng Thượng một lần nữa sủng hạnh, hai người phong hoa tuyết nguyệt chuyện xưa. Hai người làm bạn gắn bó, nhưng lại truyền kỳ giống nhau lấy cao tuổi cùng năm trong lãnh cung mỉm cười rồi biến mất.

Quả nhiên, đảo mắt lạixuyên biến thành tiểu thưdòng chính chịu khổ diệt môn y dược thế gia, toàn phủ chỉ còn lại Đỗ Nhược cùng đệ đệ cùng với hai lão nhân y thuật cao nhất, bốn người che chở cho nhau thoát đi. Đời này, Kiều Nhược đã có thể có chút lạnh nhạt nhận thân phận, chính là ngẫu nhiên mới có thể nhớ tới cái thế giới kia từng chút.

Dưới sự dẫn dắt của quảngia, đi đến một chỗ sơn thôn hẻo lánh. Kiều Nhược cùng đệ đệ từ nhỏ đã bị nhị vị trưởng bối nghiêm khắc đốc xúc, nghiên cứu y thuật, nhưng bởi vì đệ đệ chí không ở chỗ này, rất nhanh được quản gia dẫn theo dạy, học tập quản lý gia nghiệp. Mà Kiều Nhược gánh vácgánh nặng khôi phục truyền thừa y thuậtgia tộc.

Bởi vậy, đời này KiềuNhượcthật phong phú, cũng bởi vì ở trong thế này, Kiều Nhược tìm được chỗ hứng thú - - y thuật. Khi hai vị lão tổ tông sinh thời, Kiều Nhượchọc tập ngày tiếp nối đêm, hấp thu tri thức, nên tất yếu trước khi bọn hắn qua đời đãthành thạo, thông thấuhết y thuật gia truyền. Sau khi lão tổ tông qua đời, Kiều Nhược không muốn ở nhà nghiên cứu y dược, chính là xuất ngoại làm nghề y, thực tiễn tri thức, cho đến trên năm mươi tuổi, mới nghe đệ đệ khuyên nhủ, về nhà, truyền giáo thụ nghiệp, cho đến khi qua đời.

Lúc này đây, Kiều Nhược bắtđầu tuyệt vọng ý niệm mình có thể trở lại thế giới kia.

Kiều Nhược mờ mịt, sống lạitại một thế giới Tu Chân giả, tùy ý có thể thấy được mọi thứ, nhưng bản thân mình lại vẫn không có cơ hội.

Xuy, không buông tay, lạicó thể thế nào?

Kiều Nhược đời này,ở TuChân Giới, tuy nói là làm môn hạ đại tông môn, nhưng chỉ là một đệ tử ngoại môn phổ thông. Cho dù là nhờ sống lại mấy đời, Kiều Nhược thần thức cường đại, tu vi lại thủy chung cũng không có dấu hiệu đột phá.

Kiều Nhược nghĩ thông suốt,không lại rối rắm cho một đời kia, liền chủ động dưới sự yêu cầu ra ngoại môn làm việc.

Sống lại ở một thế giới nhưvậy, lại không có linh căn tốt nhất, Kiều Nhược nghĩ thông suốt, tiếc nuối nhất không phải là không thể trở thành tiên nhân, mà là không có năng lực luyện khí. Đúng vậy, chính là luyện khí. Từ khi đi đến thế giới này, thu hoạch lớn nhất của Kiều Nhược đó là biết được trên đời này thật sự có Tu Di giới,đó là một loại không gian. Tuy rằng vì không có cơ hội tự mình luyện chế tạo không gian nên tâm trạng một đoạn thời gian rất dài như đưa đám, nhưng Kiều Nhược rất nhanh liền tích cực kết bạn với luyện khí đại sư hay là những người có liên quan đến chuyện luyện khí.

Kỳ thực yêu cầu Kiều Nhượccũng không cao, chỉ là muốn đến được một không giangieo trồng không lớn. Đây là bởi vì, đời trước lúc ở ngoài làm nghề y, luôn bởi vì không có dược liệu, hay là dược liệu không đủ nên không cứu được bệnh nhân. Kiều Nhược chỉ hi vọng, mình có thể có một không gian riêng, có thể sau này mình tiếp tục làm nghề y, có thể cứu được nhiều người hơn. Dù sao, bản thân cũng là phàm nhân. Huống chi, bản thân mình có lẽ còn có đời sau, một đời, rồi 1 đời, Kiều Nhược không thể biết chính xác. Đương nhiên, Đỗ Nhược cũng có thu thập dược liệu trân quý yêu thích.

Vừa mới bắt đầu, Kiều Nhượccố ý kết bạn, điều này làm cho đại sư tâm cao khí ngạo thật là phản cảm. Thẳng đến về sau, có người ngẫu nhiên biết được ý nguyện thực sựcủa Kiều Nhược, có ý trợ giúp Đỗ Nhược luyện chế. Thu thập nửa đời của Kiều Nhược hơn nữa đại sư luyện chế, Kiều Nhược chiếm được một bảo bối không gian còn lớn hơn bản thân mình hi cầu. Tuy rằng không bằng các đệ tử Tu Di giới có thể làm cho tu vi, linh khí tăng thêm, không gian này của Kiều Nhược nhưng cũng là thật lớn, linh khílại cũng có chút sung túc.

Có được một hảo bảo bốinhưvậy, cũng không có người chung quanh khuyên can, từ đó về sau,một lần nữa bước trêncon đường du y. Đỗ Nhược một đường làm nghề y, một đường thu thập các loại dược thảo, mặc kệ là thuốc quý hiếm gì, Kiều Nhược đều muốn này gieo trồng ở trong không gian của mình. Bởi vậy, làm nghề y rất thuận lợi.

Chính là, Kiều Nhược khôngbiết, bởi vì này chút việc thiện này, vị luyện khí đại sư kia cũng được ích lợi không nhỏ.

Thế thứ năm, Kiều Nhược vừamở mắt, không hề ngoài ý muốn phát hiện không gian cùng linh hồn của chính mình tương dung, đi theo tới dị thế. Từ dạo, kế tiếp mấy đời, Kiều Nhược càng là mộtlòng nghiên cứu và luyện tập y thuật, một bên làm nghề y, nâng cao y thuật của mình, vừa đi khắp thế giới, lấy thu thập các loại y dược làm niềm vui.

Tại đây mấy đời, theo ythuật nâng cao, Kiều Nhược cứu người càng ngày càng nhiều, mà sinh lão bệnh tử cũng đã xem không ít, trải qua nhiều hơn, tâm tính nàng lại càng bình thản.

Kiều Nhược từng nghĩ rằng,bản thân mình sẽ như vậy, đời đời kiếp kiếp...

Mà nàng, cũng chuẩn bị tinhthần như vậy.

Ai ngờ, vừa mở mắt, đúnglà...

Chương 5: bát quái

Bát quái

Edit- Beta: Lengkeng_Sophie

Tại hội sở tư nhân.

Đây là hội sở mới xây lưng chừng núimấy năm gần đây, ở tầng cao nhất có thể nhìn thấy toàn thành phố, đó là điểm đặc biệt của hội sở này. Cho dù không lên tầng cao nhất, từ khi bước vào, cũng đã có thể nhìn thấymột nửa Thượng Kinh. Càng không cần phải nói, bên trong thiết kế xa hoa, âm nhạcdu dương, ẩm thực, hội nghị, giải trí đều có, ngay cả người phục vụ cũng là tuấn nam mỹ nữ, là nơi người có tiền rảnh rỗi giết thời gian.

Một đời kia Kiều Nhược thường xuyên đến nơi này, không có việc gì đánh chơi bóng, hát karaoke, điên ngoạn.

Từ lúc sống lại, vẫn là lần đầu tiên bước vào nơi này.

Trang hoàng tinh xảo xa hoa, một đám người trẻ tuổi tụ tập một chỗ vui đùa.

"Phốc tê phốc hí..." Diêu Nhạc Nhạc tề mi lộng nhãn* Hướng Tinh.

*tề mi lộng nhãn: nháy mắt

Hướng Tinh thấy nàng nhìn rất ngốc, rất không thục nữ, lườm cái xem thường, "Làm gì vậy? Mắt rút gân?"

"Mắt mi mới rút gân!" Diêu Nhạc Nhạc giận dữ, muốn bổ nhào qua cắn Hướng Tinh.

Hai người đùa giỡn một trận, Diêu Nhạc Nhạc mới thần bí hướng Hướng Tinh nói, "Mình nói, bạn không phát hiện, đây là lần thứ mấy? Khi nào thì, người như thế cũng có thể đến đây?"

Hướng Tinh nghễ mắtnhìn phương hướng Diêu Nhạc Nhạc nói, chỉ thấy phía trước có mấy người đang tụ cùng một chỗ vui đùa, ở giữa có một thiếu gia mặc áo sơmi hưu nhàn, quần Jeans, một bộ dáng thật hời hợt, nam nhân kia đang dạy nữ nhân bên cạnh chơi bowling, nếu Đỗ Nhược ở trong này, nhất định sẽ nhận ra, nữ nhân kia chính là tỷ tỷ nóng hổi tối hôm qua mới ra lò - - Kiều Tâm.

Hướng Tinh khinh thường bĩu môi, rõ ràng không muốn nói đến nữ nhân kia.

Diêu Nhạc Nhạc chu miệng lên, nước mắt lưng tròng nhìn về phía bạn trai đang bên cạnh.

Trần Ngôn bị xem chíp bông, chỉ phải dỗ dành bảo bối của mình.

Một bên Vương Minh Vũ bưng chén rượu, xuy xuy vui vẻ, "Mình biết mình biết!"

"Biết thì màynói đi!" Trần Ngôn một cước đá Vương Minh Vũ.

"Đừng a" Vương Minh Vũ hú lên quái dị, nhảy dựng, tránh thoát một kiếp.

"Không phải là, con gái riêng Kiều gia sao!" Vương Minh Vũ ngồi thẳng thân mình.

Vừa nói xong, chung quanh mọi người đều chú ý tới, cũng vây quanh lại đây, chuẩn bị bát quái đề tài hấp dẫn gần đây.

"Ôi Ôi, đừng nói như vậy, mẹ người ta không phải đêm nay chuyển chánh à?" Một nữ tử trong đó xuy cười nhạo, nói cũng không khách khí.

"Ồ? Chuyện khi nào a? Mình không biết?" Vương Minh Vũ một mặt mờ mịt.

"Nói tiếp, mìnhđang nghe!" móng vuốt Diêu Nhạc Nhạc vỗ đầu Vương Minh Vũ, giận, chờ lâu như vậy, thế nào còn không có vào vấn đề chính?

"Có thể có chuyện gì a! Không phải là tiểu tam tức chết chính thất, sau đó thượng vị!" một câu nói đơn giản Vương Minh Vũ nói khái quát điểm chính.

"Bạn sẽ không thể nói kỹ thêm? Khi học, thế nào không nhìn ra bạn ngữ văn khái quát lại lợi hại như vậy?" Diêu Nhạc Nhạc không lưu tình chút nào châm chọc.

"Lại không có gì đáng nói! Lại nói, mình sao có thể biết rõ ràng được? Cũng là nghe người ta nói a!" Vương Minh Vũ một mặt oan uổng."~ đó không phải là, con gái riêng Kiều gia thôi, nghe nói, mặt khác còn có thằng nhóc 5 tuổi nữa!"

"Người ta có mẹ lợi hại, còn có thể không truyền thụ hai chiêu?" Một nữ sinh vẻ mặt ghen tuông, "Đường thiếu là ai cũng có thể thông đồng à? Cẩn thận trộm gà không được còn mất nắm gạo. Hừ!"

Trần Ngôn không để ý tới người khác nói, chính là một mặt đứng đắn nói "Mày nói Kiều gia? Kiều Nhược Kiều gia?"

"Nói thừa, mày là thế nào chạy tới kỷ hoá thạch*?" một nam nhân bên cạnh cười trêu nói.

*kỷ hoá thạch: ý nói Trần Ngôn giống như từ sao Hoả xuống, không biết chuyện gì hết

"Kiều Nhược sửa họ Đỗ." Một bên Hướng Tinh rốt cục lên tiếng.

"Hắn có biết hay không?" Trần Ngôn một câu hỏi chính chốt.

"Liên hệ không được, đại khái gần nhất có nhiệm vụ." Hướng Tinh cau mày trả lời. Tại trong đại viện, Hướng Tinh là theo Trần Ngôn và Tề Thâm cùng nhau chơi đùa đến lớn, bởi vì Trần Ngôn mà wen biết Diêu Nhạc Nhạc, Hướng Tinh nhận thức Đỗ Nhược là bởi vì Tề Thâm, nhưng sau đó cùng Đỗ Nhược chung đụng tốt lắm, mọi người cũng cùng nhau chơi đùa.

"Kia Kiều... Đỗ Nhược đâu?Bạn có thể liên hệ sao?" Trần Ngôn vội hỏi, tuy rằng, hảo huynh đệ cùng Đỗ Nhược trong lúc đó đã xảy ra một chút việc, bất quá, Tề Thâm như vậy, hai người rất không có khả năng chia tay, hiện tại Tề Thâm không ở, bản thân mình chiếu cố nhiều chút.

"Hai tháng trước liên hệ một lần, giống như đang có việc vội, rất nhanh liền cúp máy!" Hướng Tinh nhún nhún vai, "Sau, lại không liên hệ được. Hai ngày trướcmình vừa mới từ tỉnh ngoài trở về, làm xong sự tình chợt nghe đến chuyện này, còn chưa kịp liên hệ Đỗ Nhược."

"Nếu đều muốn biết, gọi điện thoại kêu nàng ra gặp là được!" Diêu Nhạc Nhạc tức giận nhìn hai ngườibên cạnh cằn nhằn. Diêu Nhạc Nhạc mới từ nước ngoài trở về, không quá nhận thức Đỗ Nhược, chính là nghe Trần Ngôn đề cập qua, làbạn gái bạn hữuhắn.

"Vẫn là Nhạc Nhạc chúng ta thông minh." Trần Ngôn vuốt mông ngựa.

Hướng Tinh lập tức đi đến một bên, lấy điện thoại cầm tay ra, gọi điện thoại.

Trần Ngôn vẫy vẫy tay, "Chơi của các ngươi đi a! Ở trong này, xem náo nhiệt gì a!"

Mọi người thấy không có bát quái nghe, cũng trở lại chỗngồi.

"Như thế nào?" Diêu Nhạc Nhạc gặp Hướng Tinh trở về.

"Không ai nghe máy!" Hướng Tinh nhún vai.

"Thử thử lại!"

Sau một lúc lâu.

Không được, Hướng Tinh bất đắc dĩ khoát tay.

"Mình thử xem!" Trần Ngôn mang di động ra, tìm số của Tề Thâm, tìm được, lúc trước Tề Thâm cho số điện thoại trong nhà Đỗ Nhược, nhấn nút gọi.

"Ra sao? Đả thông chưa?" Hướng Tinh sốt ruột hỏi.

"Ân, chờ một lát." Trần Ngôn thu hồi di động, nhìn thoáng qua hướng mấy người Đường Dục.

Diêu Nhạc Nhạc cũng nhìn theo hướng kia một cái, "Mình xuất ngoại vài năm nay, tên kia ánh mắt ngược lại thật sự là càng ngày càng kém! Loại thân phậnnày, cũng dám ngoạn. Hắn cũng không sợ không bỏ được à?"

"Hắn mới không sợ! Trong vòng này, người nào không biết, tên kia có vị hôn thê, cũng biết không phải là đồ tốt đẹp gì, theo như nhu cầu mà thôi. Nữ nhân kia muốn lợi dụng hắn tiến vào vòng luẩn quẩnnày, Đường Dục dùng nàng đểchơi đùa thôi." Hướng Tinh cười nhạt.

"Hừ! Mình cũng không muốn gặp nàng." Diêu Nhạc Nhạc hừ hừ.

Nói đi nói lại, lũ người này, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, ai mà không tối không sáng nuôi nữ nhân cùng có con riêng bên ngoài.

"Đi chơi hai ván?" Hướng Tinh vỗ vỗ chân Diêu Nhạc Nhạc.

"Được a!" Diêu Nhạc Nhạc lập tức bị dời đi lực chú ý, lớn tiếng ứng chiến.

Kiều Tâm niết bả vai của mình, "Thật lâu không có vận động!" nghiêng đầu, đối với Đường Dục áy náy cười cười.

"Em đánh rất khá, không nhìn ra là người mới học!" Đường Dục tiếp nhận Kiều Tâm khăn mặt đưa tới, lau một lớp mồ hôi bạc trên mặt.

Kiều Tâm nhếch lên khóe miệng, hơi có vẻ ngượng ngùng nói một tiếng cám ơn, dù là ai nghe Đường Dục đại soái ca khích lệ, đều sẽ rất vui vẻ. Kiều Tâm ngày hôm sau còn phải trở lại trường học, không dám vận động lâu lắm, liền không chơi tiếp, một thân một mình ngồi cái ghế gần đó, giống như vô tình quan sát người xung quanh.

Kiều Tâm đương nhiên cũng biết bốn phía truyền đến ánh mắt đánh giá như có như không, bất quá, nàng cũng không có khẩn trương, nếu không cẩn thận trực tiếp đối đầu đối phương, liền ôn nhu cười cười.

Nhìn nơi này xa hoa, Kiều Tâm lại rất khó kềm chế bản thân mình đối Đỗ Nhược phẫn hận, rõ ràng đều là cùng 1 phụ thân, thậm chí bản thân mình ra đời trước, mẹ của mình vẫn là phụ thân yêu, nhưng dựa vào cái gì Đỗ Nhược có thể quang minh chánh đại hưởng thụ cuộc sống như thế, mà bản thân mình liền ở một bên bị người cười nhạo là con riêng, cho dù là hiện tại bản thân mình trở lại Kiều gia, cũng phải nhờ người khác mới có thể bước vào vòng luẩn quẩnnày.

Đỗ Nhược, chờ, qua đêm nay, tao mới là danh chính ngôn thuận đại tiểu thưKiều gia.

"Kiều tiểu thư?" một người nam nhân bên cạnh Đường Dục nhẹ nhàng đẩy Kiều Tâm một chút.

"Ân? Xin hỏi chuyện gì?" Kiều Tâm lập tức phản ứng, lộ ra tươi cười hoàn mĩ.

Nam nhân kia thấyKiều Tâm rốt cục phục hồi tinh thần, "Đường thiếu, đi tắm! Hắn nóiemtự mình tới ghế lô lầu haitrước."

"Tốt, cám ơn anh!" Kiều Tâm nhợt nhạt cười, xoay người liền hướng cửa chính.

Nam nhân nhìn theo bóng lưng đẹp đẽkia, chợt thấy sau gáy phát lạnh, nhức đầu, nếu không nhìn đến Kiều Tâm biểu tìnhdữ tợnthoáng qua, thật đúng nghĩ là một đóa Bạch Liên Hoa, chậc chậc, mình không có bản sự Đường thiếu, vẫn là cách xa một chút hảo...

Thời điểm Kiều Tâm đi đến phòng baolầu hai, đã có rất nhiều người đều ở đây. Nhìn những người này, 1 ít thì còn đang tranh luận thắng bại bowling lúc nãy, có 1 vài người đang ôm microphone, chuẩn bị trước bữa cơm hát một khúc, nhìn qua thoáng lớn tuổi chút thì tại một bên nhìn như tương đối nghiêm chỉnh đàm luận sự tình, cũng còn có một ít thì tụ lại nói chuyện phiếm, góc xó còn có mấy đôi ngồi chàng chàng thiếp thiếp.

Kiều Tâm hơi hơi quan sát một chút, nhấc chân hướng một đám nữ nhân đi đến, mình không thể luôn dựa vào Đường Dục, nhất định phải dựa vào chính mình đi kết giao những người này.

Kiều Tâm tuyển chọn này đôi nữ sinh là có nguyên nhân. Trong ghế lô không hề chỉ có mấy nữnhân này, nhưng là, tốp năm tốp ba nam nhân khác cũng ngồi cùng, nếu không chính là ở trong vòng tròn này có chút thân phận nhân, tựa như Diêu Nhạc Nhạc cùng Hướng Tinh, nếu không chính là một ít nữ nhân -nam nhân mang đến, đương nhiên, Kiều Tâm không cho mình là loạinày. Còn dư lại này nhất bát, đều là một ít nữ sinh có chút gia thế, Kiều Tâm tạm thời đem bản thân mình quy về loại này.

Đôi nữ sinh kia gặp Kiều Tâm hướng bên mình đi tới, cũng không nói cái gì, vẫn là đều tự tán gẫu. Kiều Tâm cũng không giận, chính là ngồi ở một bên, nghe các nàng nói chuyện phiếm.

"Chị tên là Kiều Tâm, đúng không?" Mộtnữ sinh có chút xinh đẹp ngồi bên cạnhKiều Tâm, "Em là Chu Yến."

"Ân, chị gọi Kiều Tâm. Xin Chào, Chu Yến." Kiều Tâm khẽ gật đầu, rất là cao hứng rốt cục có người cùng bản thân đáp lời.

"Em biết chị a, chị là sư tỷ năm ba khoa ngoại ngữ học viện." Chu Yến đại lực khích lệ, "Nghe nói, chị cũng là hoa khôi trong khoa!"

Chung quanh, nữ sinh cũng nhìn về phía bên này.

Kiều Tâm ôn nhu cười cười, "Đâu có, sư muội cũng rất xinh đẹp a!" Kiều Tâm bộ dạng có 7, 8 phần giống Diệp Tĩnh Nhã, quả thật rất xinh đẹp, hơn nữa trong cảm nhận nam nhân cái loại này nước trong ra phù dung điển hình.

Chu Yến rất là hưởng thụ Kiều Tâm khen tặng.

"Kiều Tâm, chịnhìn rất ôn nhu nga!" Một bên, một nữ sinh hâm mộ cảm thán nói, bây giờ nam sinh đều rất ưa thích loại hình này.

"Chính là, đừng giống như Kiều Nhược tính tình, rất yêu kiều vô cùng." Một nữ sinh lập tức lớn tiếng phụ họa, hiển nhiên vị này là cùng Đỗ Nhược bất hòa.

Nữ nhân từ trước tới nay đều là xem so với chính mình ưu tú hơn không vừa mắt. Kiều gia gia thế ở kinh thành, tuy rằng không được tốt lắm, nhưng là Đỗ Nhược ở trong vòng tròn này địa vị cũng không thấp, nguyên nhân chính là Đỗ Nhược nhà ngoại tuy rằng chỉ còn lại có Đỗ mẹ, nhưng mà ở Thượng Kinh vẫn tồn tại lực ảnh hưởngnhư cũ.

Đây cũng chính là, bỏ qua một bên con gái riêng này thân phận không nói, vì sao Kiều Tâm hiện tại đồng dạng là Kiều gia nữ nhi, lại chỉ có thể nhận được lãnh đạm sắc mặt của mọi người.

"Nhược Nhược từ nhỏ ở trong nhà được sủng ái, hay cáu kỉnh, bất quá, nàng không có gì ý xấu." Kiều Tâm nhẹ giọng giải thích nói, một bộ dạng ôn nhu, hảo tỷ tỷ hình tượng.

Vừa dứt lời, cửa chính bị đẩy ra.

Chương 6: bằng hữu

Bằng hữu

Edit- Beta: Lengkeng_Sophie

Cửa bị đẩy ra.

Vào là một người phục vụ tuấn tú, thật tuổi trẻ, đại khái khoảng 20 tuổi, không biết là gặp chuyện gì tốt, khuôn mặt hơi đỏ lên.

Mọi người thấy đi vào là một người phục vụ, không nhìn hướng cửa nữa.

"Bạn không phải nói, Đỗ Nhược lập tức đến sao? Sắp đến bữa ăn rồi." Hướng Tinh thấy người tới không phải Đỗ Nhược, liền kêu Trần Ngôn lại gọi điện thoại thử xem, "Nếu không, bạn lại..." Đánh thử xem

"Cảm ơn đã dẫn đường!" Tiếng nói mỉm cười theo cửa truyền đến, bởi vì vừa mới một hồi yên tĩnh, bây giờ trong ghế lô cũng không có như trước ồn ào, thanh âm câu này không lớn không nhỏ làmhầu hếtngười bên trong nghe thấy được.

Hướng Tinh nhìn về phía người tới, đem lời nói chưa ra khỏi miệng nuốt lại, im tiếng.

Hướng Tinh rất nhiều lần nghĩ sau khi trong nhà phát sinh kịch biến, bộ dáng Đỗ Nhược, có lẽ suy sút, có lẽ tái nhợt, có lẽ càng thêm kiêu căng, cũng có lẽ là trở nên tuyệt vọng điên cuồng, chỉ riêng không nghĩ qua một bộ dáng vân đạm phong khinh như bây giờ.

Đỗ Nhược đã mang thai hơn ba tháng, bị Dì Lưu áp đặt hạn chế, đem quần Jeanshơi bó sát người, giày cao gót bất lợi cho sự sinh trưởng bé cưng gì đó đều đem gác xó, trong tủ quần áo Đỗ Nhược cũng chỉ một ít quần rộng giống quần áo ở nhà, còn lại chính là váy.Cho nên, trước khi xuất môn, vì không cho người hữu tâm nhìn ra bụng đã hơi gồ lên của mình, Đỗ Nhược mặc một váy dài đến mắt cá chân, bên ngoài lại phủ thêm một kiện áo khoác, chân đi một đôi giày đế bằng, thoải mái đơn giản, liền ngay cả tóc cũng chỉ là nhẹ nhàng mà vén lên, rồi ra cửa.

Khi người khác nhìn thấy, nữ tử dáng người cao gầy thon dài, đem toàn bộ tóc cột thành một búi hơi có vẻ nhốn nháo lộn xộn, (lk: kiểu tóc này y chang cái đống bùi nhùi của nhỏ em ), đem khuôn mặt tinh xảo lộ  ra vài phần nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta cảm giác phi thường thân thiết, không giống cảm giác cao quý, có khoảng cách trước đây. Phía sau cổ cùng lỗ tai tóc mai lưu lại vài sợi sợi tóc, ôn nhu mà xinh đẹp tuyệt trần, tăng thêm vài phần vị nữ nhân, lộ ra cổ thon dài, có một loại gợi cảm không nói ra được, một thân váy dài chấm đất cùng áo khoác đem người càng cao gầy.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người giống nhau giống như không biết người này, ngây ngẩn cả người.

Kiều Tâm từ trong ngẩn ra, phục hồi tinh thần lại, thấy mọi người dùng kinh diễm ánh mắt nhìn về phía Đỗ Nhược, trong mắt không khỏi hiện lên một tia sương mù.

"Kiều Nhược..." Hướng Tinh thoáng không xác định, hô lên.

Đỗ Nhược nghe vậy, xoay người lập tức đi tới bọn họ, tựa như chưa từng cách xa nhau mười thế, chưa từng rời đi, tùy ý tìm chỗ ngồi xuống.

Phía sau người phục vụ nhìnmột đám người chung quanh mịt mờ, sau đó hài lòng mím môi cười, hoàn hảo không phải chỉ có bản thân mình như vậy thất thố, nhìn một cái, so với bọn họ, bản thân mình vẫn tương đối trấn định, chính là hơi hơi mặt đỏ mà thôi.

"Thế nào, không nhận ra?" Đỗ Nhược chau chau mày.

"Ôi mẹ nó, Kiều Nhược, nga không, Đỗ Nhược, bạn thế nào thay đổi nhiều như vậy!" Không đợi mọi người phản ứng, Vương Minh Vũ đã oa oa kêu lớn.

"Chậc chậc, ăn chút gì đó này nọ, làn danày..." Diêu Nhạc Nhạc chịu đựng không nổi dụ hoặc, không tự chủ được thò tay nhéo gương mặt trắng noãn của Đỗ Nhược, thật mịn, thật non mềm, ô ô, ta cũng muốn.

Không biết là vì Diêu Nhạc Nhạc quá tự nhiên, hay là trong tích tắc Đỗ Nhược vào cửa thấy thật kinh diễm, Trần Ngôn không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, "Đỗ Nhược, bạnchắc là nghe qua còn không có gặp qua, bạn gái của mình, Diêu Nhạc Nhạc! Nhạc Nhạc, đây là Đỗ Nhược."

"Xin Chào!" Diêu Nhạc Nhạc đối Trần Ngôn nhất thời hoảng thần lơ đễnh, thấy mỹ nữ như vậy cũng chưa phản ứng, mình mới nên lo lắng! Lại nói, bản thân mình cũng không phải nhìn ngây người thôi, nên vươn tay, còn rất có thâm ý nhìn chung quanh một vòng, "Cửu ngưỡng đại danh."

"Xin Chào!" Đỗ Nhược hiểu được ngụ ýcủa nàng, nhưng chỉ là mím môi cười cười.

"Đỗ..." Như...

"Nhược Nhược..."

Hướng Tinh há mồm, muốn nói chuyện với Đỗ Nhược, lại bị người đánh gãy, Hướng Tinh nổi giận nhìn lại, a, dĩ nhiên là nàng.

Kiều Tâm thấy mấy người lúc trước đối với mình xa cách giờ lại vây quanh Đỗ Nhược, khẽ cắn môi, đứng dậy hướng Đỗ Nhược đi đến.

"Diệp tiểu thư." Đỗ Nhược không ngoài ý hôm nayở chỗ này lại nhìn đến Kiều Tâm.

"Phốc xuy..." Không biết là ai nở nụ cười ra tiếng, tiếp theo cũng xuất hiện một ít tiếng cười chế nhạo.

Kiều Tâm bị Đỗ Nhược gọi ba chữ biến thành xấu hổ không thôi, nàng không nghĩ tới, Đỗ Nhược thế nhưng một điểm mặt mũi đều không cho mình, chẳng lẽ nàng sẽ không sợ, người khác nói nàng hiêu trương bạt hỗ sao?

Đương nhiên không sợ, cho dù không đối vớiKiều Tâmnhư vậy, người khác còn không như thường nói Đỗ Nhược kiêu căng sao? Hơn nữa, đây là chuyện mọi người đều biết, nếu là, Kiều Nhược thái độ tốt mọi người mới nhìn xem hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây.

Nhìn lại lần nữa, quả nhiên vừa mới cảm thấy Đỗ Nhược trở nên ôn nhu nhất định là ảo giác, người này lúc nào đều kiêu ngạo như vậy.

"Ôi, cô có thể hay không để cho chúng tôi nói chuyện!" Hướng Tinh không kiên nhẫn xem loại biểu tình như khóclã chãnày, vẫy vẫy tay đuổi người.

Kiều Tâm nghẹn lời, đành phải trở lại bên cạnh tỷ muội vừa mới kết bạn, nhận mọi người an ủi cùng lên án công khaiĐỗ Nhược.

"Xem bạn bộ dạng này, sẽ không cần mình hỏi bạnsống có tốt hay không?" Hướng Tinh bĩu môi. Hướng Tinh nhất luôn luôn biết Đỗ Nhược xinh đẹp, nhưng hiển nhiên, không có xinh đẹp nhất, chỉ có nhiều hấp dẫn.

Hay là người này... Bị đả kích, có thể thay đổi, trở nên xinh đẹp? Hướng Tinh ở trong lòng châm chọc.

"Coi như không tệ, chịu đựngcũng sống tốt mà!" Đỗ Nhược nhìn Hướng Tinh cùng Trần Ngôn, hoảng hốt nhớ tới, một đời kia người kia luôn đối với mình nói "Kiều Nhược, bạn tỉnh tỉnh đi, kết quả khi nào thìbạn mới hiểu được người nào mới đáng giá bạn cố chấp a?" Hướng Tinh, người từng tại hôn lễ kia, lãnh ngạnh đối với mình nói "Kiều Nhược, là bạn hủy đi hạnh phúc của hai bạn, hiện tại, bạnvui vẻ sao?" Trần Ngôn. Hiện thời gặp lại bằng hữu, không khỏi cảm thán nói, thống khổ nhất đều đã qua, không phải sao?

Hướng Tinh thấy nàng tuy rằng đầu tiên là một trận hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền thay bằng bộ dáng chuyện gì đều đã qua, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói thật, khiến mình an ủi Đỗ Nhược, thật sự chính là rất thống khổ.

Điều này cũng tốt, bớt việc. Hướng Tinh chau chau mày, tiếp đón người mang thức ăn lên.

Trần Ngôn liền không giống Hướng Tinh nhẹ nhõm như vậy, nhìn về phía Đỗ Nhược muốn nói lại thôi.

Trần Ngôn không nói, Đỗ Nhược cũng làm như cái gì cũng chưa thấy. Kỳ thực, Đỗ Nhược đại khái biết Trần Ngôn muốn nói cái gì. Nhưng là chuyện liên quan tới ba bé cưng, Đỗ Nhược còn không có nghĩ tốt sẽ xử lý vấn đề nàyra sao, sở dĩ tạm thời không suy nghĩ, dù sao thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, mọi thứ đều có thể giải quyết vào một ngày khác.

Đỗ Nhược có thể bỏ qua, Diêu Nhạc Nhạc không thể được. Diêu Nhạc Nhạc chen chen Trần Ngôn, "Muốn đi toilet? Ra cửa quẹo trái là được!"

Trần Ngôn buồn cười xoa xoa đầu Diêu Nhạc Nhạc, "Đầu em cả ngày đều nghĩ cái gì đâu!"

"Chính sự nha! Chính sự nha! Biết không?" Diêu Nhạc Nhạc giận dữ, người này, có biết hay không, kiểu tóc không thể loạn!

"Dạ dạ dạ, đồ ăn lên đây, còn không nhanh ăn cơm đi? Vừa mới rồi là ai la hét đói bụng?" Trần Ngôn ngẫm lại, thôi, việc này, bản thân mình thật đúng không dễ hỏi, vẫn là nghĩ biện pháp báo cho Tề Thâm, để hắn tự giải quyết đi.

Tất cả mọi người vận động một buổi sáng, đã sớm đói bụng, đồ ăn vừa lên đến, liền đồng loạt xông lên hô lạp hô kéo ăn.

Đỗ Nhược trước lúc đi, có ăn vài thứ lót bụng, nên cũng không đói, chính là ăn một ít. Trong bữa tiệc, trọng yếu nhất là lưu ý tên một số người, qua quá lâu, đều không nhớ rõ nhiều người.

Hướng Tinh đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cọ đến Đỗ Nhược bên cạnh, "Quên hỏi bạn, bạn tạm nghỉ học là sao?" Nhìn sang Kiều Tâmbên kia, "Không phải là người bên kia giở trò quỷ đi!"

Nhìn Hướng Tinh một bộ dáng bạn đừng sợ, có lời nói thẳng, có việc mình giúp bạn, không khỏi cười nhẹ một tiếng, "Không phải!" Cầm lấy nước lọc uống một ngụm, cúi đầu nghĩ một chút, mới nói: "Chính là không nghĩ học tiếptài chính."

"Không nghĩ học có thể chuyển hệ a, tạm nghỉ học làm gì?" Hướng Tinh cự tuyệt đáp án lập lờ nước đôi, không biết là nghĩ tới điều gì, đột nhiên ánh mắt trợn to, một bộ dáng hoảng sợ, "Bạn không phải là bị đả kích lớn, đầu óc bỗng ngu,học không nổi nữa?"

"Cái gì? Đầu óc bạn bị ngu á?" Diêu Nhạc Nhạc lại chạy tới giúp vui.

"Chẳng lẽ chuyện này rõ ràng như vậy sao?" Đỗ Nhược làm bộ như buồn rầu nhìn trời.

Hướng Tinh cùng Diêu Nhạc Nhạc liếc nhau, "Phốc" một tiếng, vui vẻ.

"Mình không nghĩ lại đi họctài chínhtiếp, nói thật, tiền, mình thật sự là không lo. Bản thân mình tân tân khổ khổ đi học chuyên nghiệp để xử lý tài sản, còn không bằng trực tiếp mướn người làm việc cho bớt việc." Đỗ Nhược cảm thán, "Kế tiếp, làm chút chuyện bản thân mình muốn làm, cái gì cũng không quản, nhiều khoái hoạt!"

"Mình cũng muốn sống như vậy!" Diêu Nhạc Nhạc mơ mộng nói.

"Vậy còn không đơn giản, nhanh chóng gả cho Trần Ngôn, bạn muốn làm gì liền làm cái đó!" Hướng Tinh một mặt ghét bỏ nhìn Diêu Nhạc Nhạc mơ mộng.

"Vậy không được!" Diêu Nhạc Nhạc nhanh chóng ngồi thẳng người, một mặt đứng đắn "Sao có thể sớm như vậy lập gia đình! Mình còn muốn đem sở học hồi báo xã hội!"

"Thôi đi nàng, với chuyên nghiệp của nàng, đi làm “nhà báo” đi!" Hướng Tinh trợn trắng con mắt.

"Mình tệ vậy sao? Đừng xem thường mình! Chờ ngày sau mình bồi dưỡng vài âm Nhạc gia cho bạn xem." Diêu Nhạc Nhạc tức giận vô cùng.

Nhìn Diêu Nhạc Nhạc bộ dáng tức giận, tất cả mọi người cười ha ha.

Đỗ Nhược nhìn Diêu Nhạc Nhạc tràn ngập sức sống, một đời kia Diêu Nhạc Nhạc, Đỗ Nhược tương giao không sâu, chính là biết nàng làmgiáo sư âm nhạc ở trường đại học. Đỗ Nhược nghe qua một lần Diêu Nhạc Nhạc diễn tấu, một người có sức sống như vậy, ở thời điểm đối mặt với âm nhạc, lại có vẻ hết sức yên tĩnh tốt đẹp. Đỗ Nhược nghĩ, có lẽ làm theo sở thích, là người cố chấp, mới có thể sốngkhoái hoạt được như vậy.

"Đỗ Nhược!"

Đỗ Nhược vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Hướng Tinhmặt nghiêm túc, "Ân?"

"Bạn có biết mình người này, thích trực tiếp, bạn nếu cần phải hỗ trợ cũng không tới tìm mình..." Hướng Tinh hơi hơi nhíu mày, có vẻ như đang tính toán, "Mình đây nhất định sẽ đánh bạn!" Nói xong còn hung hăng giơ giơ lên quả đấm của mình.

Đứa nhỏ sống ở đại viện, làm sao có thể không có mấy chiêu, Hướng Tinh đấm đá một chút cũng không kém so với nam sinh, nếu là trước kiaĐỗ Nhược chỉ học mấy chiêu, khả năng thật đúng sẽ có điểm sợ hãi, nhưng là, Đỗ Nhược hiện tại xem ra, tựa như đáng yêu đứa nhỏ, không khỏi ý cười loan đến đôi mắt, "Đương nhiên!"

Hướng Tinh gặp Đỗ Nhược đáp ứng rồi, vui vẻ rất nhiều lạiở trong lòng không khỏi có điểm kỳ quái, ẩn ẩn dâng lên một ý niệmquỷ dị, mình vừa mới bị coi là hài tử sao????

Đỗ Nhược cùngmọi người ở trong hội sở hết một buổi chiều, chậm rãi cùng mọi người bắt đầu quen thuộc.

Tuy rằng tất cả mọi người cảm thấy Đỗ Nhược biến hóa rất lớn, nhưng cũng sẽ không có ngườicảm thấy kỳ lạ, chẳng qua là khi trong nhà xảy ra đại biến cố, tâm tình thay đổi không ít mà thôi.

"Thời gian trễ lắm rồi, mình đi về trước, các bạnở lại chơi tiếp đi!" Đỗ Nhược nhìn đồng hồ, mình còn đáp ứng trở về ăn cơm chiều mà.

"Haiz" Vương Minh Vũ vội vàng ngăn lại, "Gì kia, khó được ra ngoài một chuyến, thế nào nhanh như vậy trở về rồi?"

"Về sau chơi nữa." Đỗ Nhược không thèm để ý, chính là cười cười.

"Mình đây đưa bạn trở về!" Trần Ngôn cầm chìa khóa xe, chuẩn bị đưa người về.

"Mình lái xe tới, bạn thế nào đưa?" Đỗ Nhược vội vàng ngăn cản, "Các bạn chơi đi."

Đỗ Nhược vẫy vẫy tay, lái xe của mình về nhà.

"Đỗ Nhược đâu?" Diêu Nhạc Nhạc trở lại bên cạnhTrần Ngôn, nhìn chung quanh một chút, không thấy Đỗ Nhược.

"Nhận hai cuộc điện thoại, đi về trước!" Trần Ngôn lắc lắc chén rượu trong tay.

"Mình cùng Nhạc Nhạc vừa mới ở toilet nghe được 1 chuyện." Hướng Tinh đi phía sau Diêu Nhạc Nhạc, như có đăm chiêu nhìn cửa.

Chương 7: ông nội

Edit- Beta: Lengkeng_Sophie

Đỗ Nhược nhận được hai cuộc điện thoại, một là Tưởng Thiếu Hiền, một là Dì Lưu, hai người đều nói cho mình, thủ tục xuất ngoại đã làm xong, Tưởng Thiếu Hiền đã đưa đồ đếnnhà Đỗ Nhược.

Biết sự tình đã thuận lợi, Đỗ Nhược tâm tình rất thoải mái.

Về nhà, Dì Lưu đã chuẩn bị xong bữa tối, đang chờ Đỗ Nhược về dùng cơm.

Dì Lưu biết Đỗ Nhược nóng vội, trước hết đem văn kiện chuẩn bị tốt đưa cho Đỗ Nhược nhìn xem, "Đây là tư liệu Tưởng luật sư đưa tới, con đừng xem lâu, nhanh chút rửa tay ăn cơm a!"

"Đã biết!" Đỗ Nhược nào có không biết đạo lý.

Dì Lưu liếc mắtĐỗ Nhược ngồi ở trên ghế sofa xem văn kiện, haiz, lại luyến tiếc, đứa nhỏ này cũng phải đi rồi.

Như có chút cảm ứng, ngẩng đầu lên nhìn, tay dừng một chút, Đỗ Nhược vẫn là buông văn kiện trong tay, rửa tay ăn cơm.

"Dì Lưu, con không đi nhanh như vậy đâu! Văn kiện tuy rằng đã xong, nhưng là, tài sản của con còn không có tìm được người tin cẩn tới quản lý, phòng ở bên kia đến bây giờ cũng còn không có tìm được, này kéo dài, còn phải mười ngày nửa tháng, dì a, còn phải quan tâm con một đoạn thời gian!" Hơn nữa, Kiều gia bên kia còn không có về một chuyến đâu! Tuy rằng Đỗ Nhược muốn cùng bên kia thanh minh quan hệ, nhưng là dù sao còn không có thanh minh không phải sao? Nếu là Đỗ Nhược ngay cả xuất ngoại, đại sự như vậy đều không đi báo cho một câu, sợ là tương lai sẽ bị Kiều gia cắn ngược lại, người khác cũng sẽ bắt nhược điểm của mình.

"Vậy được! dì cẩn thận suy nghĩ, thời gian còn lại này đều phải làm chút gì đó này nọ cho con hảo hảo bồi bổ. Nghe nói a, vừa đi đến nước ngoài, liền ăn không được mấy thứ này,không biết con có thể quen được không?" Dì Lưu quệt quệt tạp dề, "Còn có a, đi nước ngoài, muốn mang cái gì? Con đều chuẩn bị tốt không? Đều có những thứ đó? Dì giúp con chuẩn bị một chút!"

"Không được, dì phải đi ghi lại, miễn cho ngày sau lại quên trước quên sau!" Xoay người đi vào trong phòng.

Đỗ Nhược bất đắc dĩ cười cười, trong mắt lại tràn đầy ôn nhu.

"Không cần phải gấp! Từ từ sẽ đến." Phòng nghỉ vang lên một câu.

-----

Kinh Thành hội sởtư nhân.

"Hai người nghe được chuyện gì? Như vậy nghiêm túc?" Trần Ngôn đưa cho Diêu Nhạc Nhạc một ly nước trái cây, người này đã uống không ít rượu, không thể uống nữa.

"Mình cùng Hướng Tinh ở toilet nghe được có hai nữ nhân đang nói chuyện phiếm, hai người kia nhắc tới, nghe nói Đỗ Nhược đang tiến hành thủ tục xuất ngoại." Diêu Nhạc Nhạc khoan khoái tiếp nhận nước trái cây, thật tốt...

Trần Ngôn nhíu mày, "Thủ tụcxuất ngoại? Nàng chuẩn bị xuất ngoại?" Đây cũng không phải là việc nhỏ.

"Ân, không quá rõ ràng, hai ngườikia cũng chỉ là nghe nói mà thôi." Hướng Tinh liền vuốt hai tay, mình cũng là không hiểu ra sao, "Tề Thâm sao lại thế này? Đã chạy đi đâu? Lại không trở về, vợ sắp chạy, cũng đừng trách chúng ta không nể trọng hắn."

"Đại khái là đi làm nhiệm vụ đi!" Trần Ngôn cũng không biết.

"Không phải còn không tốt nghiệp sao?" Diêu Nhạc Nhạc nghi ngờ hỏi.

"Thế nào đột nhiên hội phái đi làm nhiệm vụnhư vậy, sẽ không chính hắn chủ động xin đi?" Hướng Tinh từ nhỏ ở đại viện lớn lên, đối với phương diện quân giáo này biết rõ hơn so với Diêu Nhạc Nhạc.

"Cũng mau trở lại." Trần Ngôn không trả lời vấn đề Hướng Tinh.

"Chỉ sợ hắn trở về, Đỗ Nhược đã không còn trong nước!" Hướng Tinh không lưu tình chút nào châm chọc.

Phiền não bới bới tóc, Trần Ngôn đánh nhịp: "Mình đi về hỏi lão nhântrong nhà. Nhìn xem có thể hay không liên hệ được?"

Đỗ Nhược căn bản cũng không biết có người vì chuyện mình xuất ngoại phiền não, có lẽ là rốt cục đem mọi chuyện làm tốt, Đỗ Nhược tâm tình buông lỏng không ít, vài ngày nay cũng khó khăn được dậy trễ. Đỗ Nhược luyện tập buổi sáng xong, dưới sự thúc giục của Dì Lưu, đem bữa sáng làm nhiều hơn nhất nhất nhét vào trong bụng.

Đỗ Nhược vỗ vỗ cái bụng, thật lo lắng bé cưng còn chưa bắt đầu lớn lên, cái bụngmình cũng bởi vì ăn nhiều mà nổi lên trước đây.

Không thể không nói, Đỗ Nhược thực sự. Kế tiếp một hai tháng,bụng Đỗ Nhược tựa như trái banh được thổi hơi bự lên. Khi đó, Đỗ Nhược như có đăm chiêu vuốt bụng của mình, hay là ở Tu Chân Giới vài năm, còn có vài phần làm Thần Côn năng lực?

Đương nhiên, Đỗ Nhược hiện tại còn không biết, chính là oán thầm Dì Lưutăng thêm thuốc bổ cùng thêm bữa.

Không đợi Đỗ Nhược tiêu thực, bên kia đã gọi tới điện thoại.

"Là ai a?" Đỗ Nhược tiếp nhận Dì Lưu đưa tới điện thoại, che microphone, nhẹ nhàng mà hỏi câu. Nói thật, Đỗ Nhược thật đúng lo lắng lại là Hướng Tinh các nàng. Tuy rằng bụng của mình còn không rõ ràng, nhưng là, chỉ sợ người hữu tâm lưu ý, vậy thì giấu diếm không xong.

Dì Lưu vốn đang có chút bất mãn đầu bên kia điện thoại thái độ vênh váo tự đắc, nhưng khi nhìn gặp Đỗ Nhược thần bí, hề hề biểu tình, cũng không khỏi cong lên khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Không biết, giống như là trung niên nữ nhân." Xoay người trở về phòng bếp thu dọn đồ đạc. Haiz, bản thân mình giống như tâm lớn, mặc dù là ở trong nhà Đỗ Nhược làm bảo mẫu, nhưng là cũng chỉ là làm một chút cơm mà thôi,mặt khác Đỗ Nhược mời người giúp việc theo giờ đến dọn nhà cửa, bình thường Đỗ Nhược đối với mình cũng giống trưởng bối, trong nhà con trai nàng dâu hiếu thuận, biến thành lão bà tử ghê gớm, thời điểmtrước kia một người đánh con thê thảm, bị người ta châm biếm tức giận mắng đều chịu được, hiện tại ngược lại nghe không được người ta sai sử mình. Tật xấu này, phải nên sửa. Bằng không, qua vài năm, sẽ là lão bà tửbị người người chán ghét.

Trung niên nữ nhân? Đỗ Nhược chau chau mày, "Xin Chào!"

Một tiếng “xin chào”này tựa như mồi dẫn bạo hỏa dược, làm Đỗ Nhược thiếu chút nữa ném di độngxuống.

"Kiều Nhược! Con chuyện gì xảy ra a? Lâu như vậy mới nghe điện thoại? Bình thường cũng không về trong nhà tới thăm gia gia nãi nãi con một chút, có phải hay không được tài sản mẹ con, có tiền, xem thường Kiều gia? balabalabala..." Đầu bên kia điện thoại cảm xúc càng ngày càng tăng, thanh âm càng ngày càng bén nhọn.

Đỗ Nhược đem điện thoại phóng trên tay vịn của ghế sofa, bản thân mình ngồi ở một bên xem báo giấy, như vậy đã có thể nghe thấy thanh âm, còn có thể bảo hộ lỗ tai rời xa tạp âm, không biết, vừa mới bé cưng có hay không bị dọa đến.

Nói đi nói lại, hơn ba tháng, có cần hay không bắt đầu dưỡng thai đâu? Ah..., sau phải tra thêm tư liệu mới được.

Hồi lâu, đầu bên kia điện thoại, nữ nhân tựa hồ phát hiện hành vi Đỗ Nhược, "Kiều Nhược? Kiều Nhược! Concó nghe sao?"

Haiz, Đỗ Nhược nhận mệnh cầm lấy microphone, "Vâng, con đang nghe."

"Ân" Kiều Linh Linh vừa lòng liền gật gật đầu, "Con..." Đang muốn nói tiếp, kết quả có người cướp đi microphone, là người nào to gan? Ách, ba ba...

Đỗ Nhược gặp đối phương đột nhiên không có thanh âm, đang muốn cúp máy.

"Nhược Nhược." Thanh âm lớn tuổi từ trong microphone truyền đến.

Đỗ Nhược tay dừng lại một hồi, vẫn là cầm lấy microphone, "Ông nội."

"Thế nào lâu như vậy đều chưa có trở về?" Kiều Chấn Bang không nói còn không biết, bản thân mình giống như thật sự đã thật lâu không có cháu gái này.

"Ah..." Đỗ Nhược gật đầu, cũng không chuẩn bị trả lời những lời này. Lâu như vậy không thấy, không quan tâm thân thể có được hay không, tâm tình có được hay không, phải biết rằng, cháu gái này từ khi mẹ mất, không phải cái gì a mèo a cẩu, hừ, vừa lên tiếng liền chất vấn, thế nào không trở về thăm. Sợ là câu chất vấnnày, cũng chỉ là đột nhiên nghĩ tới đi.

Kiều Chấn Bang thở dài, cho rằng cháu gái hay là đang giận cha của mình, "Hôm nay là sinh nhật nãi nãi con, trở về cùng người một nhà cùng nhau ăn bữa cơm. Ba con cũng trở về đây."

Đỗ Nhược theo bản năng nhìn lịch bànbên cạnh tivi, ah..., ngày 18tháng 10? Không nhớ rõ."Được, buổi tối con sẽ trở về."

Hai người tùy tiện hàn huyên hai câu, rất nhanh dừng máy.

Hôm nay sinh nhật? Đó không phải là phải chuẩn bị quà? Ah..., ngẫm lại một đời kia hôm nay hình như bởi vì mình đưa gì đó đã xảy ra chút chuyện?

Thôi, không nhớ rõ coi như xong. Đỗ Nhược trong đầu hiện ra gương mặt bà nội, muốn đi ra ngoài muaquà tặng.

"Dì Lưu!" Đỗ Nhược đi tới phòng bếp, "Con đêm nay muốn đi Kiều gia, sinh nhật bà nội con. Con hiện tại muốn đi ra ngoài mua quà tặng, dì muốn hay không mua cái gì đó, con mua dùm cho?"

"Ai nha, con muốn một mình đi?" Dì Lưu khẩn trương hỏi, "Dì không cần mua cái gì! Nhưng là, một mình con an toàn sao? Trong bách hoá nhiều người như vậy?"

Dì Lưu quay đầu nhìn phòng bếp đã thu thập bảy bảy tám tám, "Dì cùng đivới con!"

"Dì Lưu, không cần khẩn trương như vậy!" Đỗ Nhược trợn mắt, điều này cũng quá khoa trương đi.

"Dù sao dì không có chuyện gì, không thể đi ra ngoài đi dạovới con sao?" Dì Lưu giả ý trách cứ, "Mau, không phải muốn đi ra ngoài sao? Còn không thay quần áo?" Kỳ thực cũng không cần đổi, Đỗ Nhược bộ dạng xinh đẹp, Dì Lưu cảm thấy nàng mặc cái gì đều rất đẹp mắt.

Đỗ Nhược cúi đầu nhìn xem quần áo của mình, "Tạm được! Không cần thay đổi. Bộ dạng này, gọn nhẹ."

"Chúng ta đi nơi nào dạo a?" Dì Lưunhanh chóng ngồi ở ghế trước, cho dù con trai hiện tại rất nhiều tiền, nhưng vẫn không có biện pháp cùng Đỗ Nhược so, xe này, nếu không phải Đỗ Nhược, sợ mình cũng không có cơ hội ngồi lên.

Đỗ Nhược buồn cười nhìn Dì Lưu, xe Volvo này là sau khi Đỗ Nhược sống lại, chú trọng hệ số an toàn tương đối cao mới mua, xe xịn lúc trước đã bị Đỗ Nhược qua tay bán đi, dù sao mình sẽ không mua lại mấy xe quá bóng lộn. Nhưng là cho dù là chiếc xe này, Dì Lưu vẫn cảm thấy nó quá đắt, chỉ cần ngồi lên, liền động cũng không dám động một chút, sợ lộng hư cái gì đó.

"Đi Cao ốc Empire State đi, con đi nơi đó chọn kiện lễ vật là được." Đỗ Nhược suy nghĩ, chỉ nhớ rõ một chỗ như vậy.

"Nơi đó rất đắt." Dì Lưu kinh hô.

"Ha ha, mua đồ cho lão nhân gia, không có biện pháp." Nhưng thật ra là Đỗ Nhược muốn bớt việc, đi vào trong đó chọn kiện có điểm giá này nọ là được rồi.

Đỗ Nhược đưa tay khoát khuỷu tay Dì Lưu, tiến thẳng đến tầng cao nhất Cao ốc Empire State, nơi đó là các cửa hàng châu báu trang sức nổi danh, tuy rằng mắc chút, nhưng là bảo đảm chất lượng.

"Xin Chào, hoan nghênh quang lâm, xin hỏi, có thể giúp các vị cái gì sao?" Người phục vụ gặp Đỗ Nhược đi vào trong tiệm, trước mắt sáng ngời, nhiệt tình nghênh đónhai người Đỗ Nhược.

Ánh mắt người phục vụ bên trong hiệu đá quý đều là Tề Thiên đại thánh hoả nhãn kim tinh, tuy rằng Đỗ Nhược cũng không có mặc phục sức quý báu, nhưng là một bộ nhung thiên nga hưu nhàn com lê cùng dưới chân đigiày nhìn như đơn giản đều không phải là tiện nghi gì này nọ, huống chi Đỗ Nhược trên người quý khí, chậc chậc, cô nương này nếu không phải là người có tiền, thì là ai đây?

Lâu ngày, thân thể trước đây lưu lại một chút mạnh mẽ đã biến mất không còn một mảnh, Đỗ Nhược này chân chính từ đại tộcthế gia cổ đại hun đúc ra, khí chất cùng với khí độ thầy thuốc nhân tâm cũng dần dần hiện ra.

Một bên người phục vụ vội vàng đem quản lí mời ra.

"Đỗ tiểu thư, ngài hảo! Xin hỏi có thể giúp ngài cái gì?" Hiển nhiên, có thể làm được quản lí đều không phải là người đơn giản, liếc cái là biết Đỗ Nhược, đây cũng bởi vì Đỗ Nhược trước  đâyphá sảnkhông ít ở trong này, bất quá còn có thể hô lên dòng họ, đã hảo hảo cân nhắc, sợ là gần nhất cùng các phu nhân tán gẫubát quái Kiều gia không ít.

Đỗ Nhược đổ không sao cả, "Muốn tuyển chọn một phần lễ vật đưa cho lão nhân."

"Ah..., làlão nhân bao nhiêu tuổi?" Quản lí thoáng nghĩ vậy, nhấc lên vấn đề.

Ách, Đỗ Nhược không nhớ rõ, "Đại khái 70 hơn tuổi."

Quản lí phản hồi quầy, xuất ra một hộp gỗ  bọc vải nhung, "Đỗ tiểu thư, không bằng nhìn xem vòng ngọc này? Lão nhân gia mang vòng ngọc là tốt nhất, có vẻ trang trọng thanh lịch, còn có làm thân thể khỏe mạnh."

Đỗ Nhược nhìn vòng ngọc, không hài lòng lắm, "Còn có cái khác sao?"

"Đương nhiên!" Cho dù quản lí cực lực che dấu bản thân mình kích động, nhưng là bị Đỗ Nhược cảm thấy.

Ah..., làm một con dê béo.

"Đỗ tiểu thư, hai vị mời đi theo ta!" Quản lí mời Đỗ Nhược vào một phòng VIP.

"Dì Lưu, dì cũng có thể đi xem, thích cái gì,con tặng cho dì!" Đỗ Nhược lo lắng Dì Lưu nhàm chán.

"Con người của dì bình thường có lúc nào rảnh rỗi? Không có dịpmang theo mấy thứ này. Con có tâm, là dì đã rất cao hứng!" Dì Lưu vui tươi hớn hở đánh giá phòng VIP này.

Đỗ Nhược nhớ tới trong không gian trừ bỏ dược liệu còn có đồ trang sức cùng Ngọc Thạch, ah... Vẫn là thôi. Về sau nhìn thấy thứ thích hợp lại đưa cho Dì Lưu.

Sau một lúc lâu, Đỗ Nhược hai người được quản lí ân cần tiễn ra phòng VIP.

Quản lí oán thầm, có thể không ân cần sao? Vừa ra tay chính là hơn mười vạn.

Kết quả mới từ phòng VIP đi ra, liền nhìn đến mộtbóng lưng tương đối quen thuộc, nàng cảm thấy não bắt đầu ẩn ẩn đau.

"Kiều Nhược, chị thế nào cũng ở nơi đây?"

Chương 8: không giống nhau

Không giống nhau

Edit- Beta: Lengkeng_Sophie

"Kiều Nhược, chị thế nào cũng ở nơi đây?" nữ hài bên cạnhKiều Tâm thấy Đỗ Nhược, rất giật mình.

Nghe thanh âm bén nhọn, Đỗ Nhược theo bản năng nhăn nhíu mi. Đỗ Nhược phát hiện, mọi người Kiều gia vẫn gọi mình là Kiều Nhược, đây là có ý gì?"Thật là trùng hợp, các người cũng tới nơi này mua đồ?"

"Tiểu Ngải" Kiều Tâm lắc cánh tay của cô bé, bất quá nghe được âm thanh "Kiều Nhược" cũng không khỏi ánh mắt âm u âm u, Kiều Tâm không rõ vì sao ông nội muốn mọi người kêu Kiều Nhược, "Nhược Nhược, Tiểu Ngải không phải ý đó."

Ngải? Kiều gia tiểu hài tử, đây chẳng lẽ là nữ nhi Nhị thúc? Xem ra chính mình vẫn phải là trở về nhìn xem tư liệu, bằng không đêm nay liền lộ tẩy. Bất quá, Kiều Tâm không hổ là nữ nhi Diệp Tĩnh Nhã, ngược lại thật sự là cùng trong trí nhớ Đỗ Nhược giống nhau như đúc, luôn bày ra một bộ dáng bị khi dễ, "Cô nghĩ rằng tôi và cô cảm thấy nàng là có ý tứ gì?" Đỗ Nhược nhếch miệng, như cười như không hỏi lại.

Kiều Tâm nghẹn  lại, thế nào trả lời? Vì sao này Đỗ Nhược luôn không theo suy tính?!

Kiều Ngải vốn gặp Đỗ Nhược lãnh đạm nhìn mình, không khỏi có chút co rúm lại, nhưng vẫn là lấy dũng khí trừng trở về, hừ, dựa vào cái gì mình phải sợ nàng, trước kia mẹ nàng còn sống, gia gia nãi nãi cô cô các nàng cái gì đều cho nàngtrước, đều cưng chiều nàng, hiện tại, nàng đã không phải là người Kiều gia, còn sợ nàng?

Bất quá này Kiều Nhược giống như không giống trước, nếu trước kia, đã sớm trả lại mình một câu, ngươi đều có thể ở trong này, ta thế nào sẽ không thể ở?

Kiều Ngải nghĩ đến đây, lại không khỏi hồ nghi quan sát Đỗ Nhượctrên dướimột chút.

"Nhược Nhược, em cũng tới nơi này mua lễ vật cho nãi nãi à?" Kiều Tâm thu thập xong cảm xúc, liền thoáng nhìnquản líđi theo bên cạnh Đỗ Nhược, trong tay hắn mang theo gói to, trong lòng rất không tự nhiên.

"Kiều Nhược, chị không cần lớn lối như vậy!" Kiều Ngải bước nhanh đi lên phía trước, ngăn lại Đỗ Nhược. Quả nhiên, vừa mới tưởng rằng Kiều Nhược thay đổi chính là ảo giác, bò điên đến Thượng Kinh cũng vẫn là bò, hừ.

Đỗ Nhược không hiểu nhìnnữ hài bé bỏngtrước mắt, ah..., chẳng lẽ mình nơi nào đắc tội đường muộinày. Được rồi, cho dù Đỗ Nhược tính cách trở nên bình hòa không ít, đối với mình trước kia, nàng chẳng qua là cảm thấy bản thân mình ngốc, vẫn như cũ không cảm giác mình trước kia có bao nhiêu yêu kiều, hoặc là nói, như vậy bản thân mình có cái gì không tốt.

"Chị còn tưởng rằng chị làđại tiểu thư mà gia gia nãi nãi sủng ái nhất Kiều gia sao? Chị dựa vào cái gì đối Tâm đường tỷ không lễ độ như vậy?! Không biết, hiện tại người trong nhà rất yêu thích Tâm đường tỷ." Kiều Ngải hơi có vẻ đắc ý nhìn Đỗ Nhược. Quả thật, Kiều Tâm hội làm người so vớiKiều Nhược, Kiều Nhược từ nhỏ bị đại nhân cưng chiều lớn lên, đã thành thói quen chuyện gì đều là chính mình, trong nhà biểu đệ này đó hoàn hảo, tỷ muội lại cũng không thích chơi cùng Kiều Nhược. Nhưng là Kiều Tâm bất đồng, nàng quen lấy lòng người chung quanh, cho dù được gia gia nãi nãi sủng, cũng vẫn như cũ ôn nhu đối tốt với người khác, những người kia cảm thấy, đúng là Kiều Tâm tốt hơn.

Kiều Tâm cũng không khỏi nhìn chằm chằm Đỗ Nhược, muốn xem xem nàng biết sự tình sau, sẽ có cái gì biểu tình.

Đỗ Nhược không biết nhớ ra cái gì đó, nỗ lực không cho ý cười nhiễm lên ánh mắt, kéo Dì Lưuđi quaKiều Ngải. Lúc đi qua Kiều Ngải, dùng thanh âm không lớn không nhỏ, vừa khéo cũng có thể làm cho Kiều Tâm nghe được, nói, "Tôi và các người, không giống nhau."

Không giống nhau? Nơi nào không giống nhau?

Hừ, Kiều gia ở Thượng Kinh tuy rằng không coi vào đâu, nhưng là, không có Kiều gia bảo hộ, mẹ chị cũng đã qua đời, chị cho là, chị còn có thể giống như trước đây được mọi người sủng ái sao? Không có bọn họ sủng ái, chị theo chúng ta có cái gì không giống nhau? Kiều Ngải tức giận nghĩ.

Không giống nhau? Nơi nào không giống nhau?

Giống nhau đều là ba ba nữ nhi, thậm chí mày bây giờ mẹ cũng không còn, quả thật không giống với, về sau, tao sẽ đoạt hếtsủng ái của ba ba, gia gia nãi nãi, tao muốn cho mày mất đihết thảy Kiều gia, đến lúc đó nhìn xem, chờ lúc mày chân chính ý thức được mất đi điều này, còn có thể nói hay không nói ra lời nói như vậy? Kiều Tâm nắm chặt lòng bàn tay, ở trong lòng âm thầm thề.

"Nhược Nhược, lời nói này thật đúng, các người đương nhiên là không đồng dạng như vậy!Con so các nàng tốt hơn nhiều!" Dì Lưu lo lắng Đỗ Nhược bị Kiều Ngải nói thương tâm, ra sức an ủi Đỗ Nhược.

Khoái trá cười ra tiếng, "Cảm ơn Dì Lưu!" Đỗ Nhược nghiêm túc hướng Dì Lưu nói lời cảm tạ. Không giống nhau, một đời kia bản thân mình nhìn không thấu, không có rời đi Kiều gia, Đỗ Nhược cũng không thể cam đoan, khi đó bản thân mình rời đi Kiều gia có thể hay không sống tốt, nhưng là đời này, rời đi Kiều gia, mình tuyệt đối sống thư sướng, hơn nữa có bảo bối của mình bên cạnh, trên đời còn cócuộc sống hạnh phúc hơn sao?

Kiều Ngải cùng Kiều Tâm đều phải dựa vào Kiều gia, nhưng là, Đỗ Nhược không cần. Bây giờ Kiều gia đối với Đỗ Nhược, ha ha, Đỗ Nhược đối với vấn đề này chỉ biết cười.

Kiều gia? Vậy là cái gì?

"Dì nói chính là nói thật." Dì Lưu bị vẻ mặtĐỗ Nhược nghiêm túc làm có chút ngượng ngùng, nhanh chóng vòng vo đề tài.

Đỗ Nhược cũng tri kỷ theo Dì Lưután gẫu.

Hai người dọc theo đường đi nói nói cười cười, cảm giác thật ấm áp.

------

Trong quán cà phêTinh Ngữ.

"Như vậy sự kiện kia, là thật?" Trần Ngôn nhìn chằm chằm Hướng Tinhngồi đối diện, nghiêm túc hỏi.

"Ah..., mình hỏi qua mẹ mình, có phải hay không có tiến hành thủ tục xuất ngoại, nàng điều tra sẽ biết." Hướng Tinh thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi, "Bạn nói, Tề Thâm tên kia cùng Đỗ Nhược không phải là chia tay rồi?"

"Bằng không,hiện tại saolại xuất hiện loại tình huống này à? Một người không thấy bóng dáng, một người sắp xuất ngoại." Hướng Tinh càng nói càng cảm giác mình đoán trúng chân tướng.

"Cụ thể phát sinh chuyện gì, mình cũng không quá rõ ràng. Bất quá, tên kia đại khái ba tháng trước, từng đã chạy đến tìm mình uống rượu cả đêm, sau nghe được tin tức đi làm nhiệm vụ." Trần Ngôn đau đầu xoa xoa giữa trán.

"Chúng ta cũng không biết chính xác." Hướng Tinh đá đá Trần Ngôn, "Mình hỏi tin tức kia sao rồi? Khi nào thì trở về?"

"Khoảng một tuần đi."

"Chúng ta đây cũng chỉ cầu nguyện ông trời phù hộ, Đỗ Nhược đừng trong một tuần này xuất ngoại." Diêu Nhạc Nhạc hai tay chắp lại.

"Mau miễn bàn việc này. Chúng ta làm hảo huynh đệ đến vậy rồi, còn ngại à?" Hướng Tinh nửa người gục xuống bàn, lười biếng nói.

"Cũng đúng là." Trần Ngôn phụ họa.

Chạng vạng, trong đại trạch Kiều gia một mảnh náo nhiệt.

"Trần mẹ, thức ăn này có thể bắt đầu chuẩn bị, đúng 7: 00 giờ chúng ta khai tiệc." Diệp Tĩnh Nhã đi đến trước cửa phòng bếp, rửa tay sạch sẽ, "Nếu không tôi cũng tới hỗ trợ?"

Trần mẹ nhanh quệt quệt tay lên tạp dề, "Ai u, đại thái thái không cần! Ngài nha, phòng bếp có chút chuyện như vậy, chỗ nào cần ngài tới hỗ trợ a! Ngài a, vẫn là ra đại sảnh ngồi đi."

Diệp Tĩnh Nhã nghe được kia tiếng "Đại thái thái" tươi cười dũ phát ôn nhu, "Không có việc gì, nơi đó có Nhị đệ muội còn có đại tỷ nhị tỷ tiểu muội rồi! Tôi đến phòng bếp phụ chút."

Ở một bên một giúp việc tuổi trẻ lại đây, "Đại thái thái, ngài hôm nay mặc xinh đẹp như vậy, ở chỗ này sẽ dơ y phục của ngài."

"Đúng vậy đúng vậy, lão thái thái sao có thể không biết ngài hiếu tâm?" Trần mẹ nhanh nói.

"Tĩnh Nhã, em ở trong phòng bếp xem náo nhiệt gì? Mau tới đây, mẹ tìm em!" Vừa vặn Kiều Lập Quốc ở bên ngoài kêu người.

Diệp Tĩnh Nhã chỉ phải cười lau khô tay, đi theo Kiều Lập Quốc ra ngoài.

Nàng vừa đi, nữ hài tuổi trẻ hâm mộ nhìn nàng thân ảnh đẹp đẽ, cùng nữ hài bên cạnh nói thầm, vị phu nhân này thực ôn nhu, cười rộ lên làm cho người ta ấm áp, không say mê không được, trách không được Kiều gia một nhà đều thích nàngnhư vậy.

Trần mẹ cũng không quản các nàng nói thầm, chính là cảnh cáo bọn họ mau làm việc.

Trần mẹ sống hơn nửa đời người, tựa như đại bộ phận nữ nhân giống nhau, không thích tiểu tam, này không quan hệ tiền tài, địa vị. Cho nêndù nàng Diệp Tĩnh Nhã đối với các nàng nhã nhặn, Trần mẹ đối nàng vẫn là vui không nổi.

Bất quá, đối với Kiều Tâm Trần mẹ vẫn là thật thích, dù sao đứa nhỏ là vô tội, hơn nữa đứa nhỏ này còn rất là nhu thuận, thành tích lại tốt, lại hiếu thuận, còn có thể săn sóc người khác, thực sự là không phải nói. Bất quá nhớ tới Kiều Tâm, Trần mẹ lại nghĩ tới hai lần Kiều Tâm khi trở về đỏ bừng hốc mắt, nghe biểu tiểu thư trong nhà này nói, hình như là bịKiều Nhược tiểu thư khi dễ. Haiz, kẻ có tiền...

"Nơi nào, đại thái thái trước kia cùng nhị tiểu thư còn xinh đẹp hơn." Một trận tranh chấp ngắt dứt suy nghĩ Trần mẹ.

"Trần mẹ, có thật hay không a?" Hỏi chính là một nữ hàimới tới.

"Xinh đẹp có ích lợi gì? Nghe nói tiểu thư kia rất yêu kiều vô cùng." một nữ hài tử khác giọng mang chua xót nói.

"Có xinh đẹp hay không liên can gì đến các ngươi? Mau làm việc đi!" Trần mẹ bất mãn tiến độ mấy ngườ này, những người này đều là người mới tới, vốn Kiều gia cả lái xe cũng liền chỉ có vài người hầu, bất quá, chuyện này tương đối nhiều, liền từ bên ngoài mời thêm những người này về hỗ trợ.

Kỳ thực, Trần mẹ đối Kiều Nhược biết không nhiều lắm, Kiều Nhược là điển hình đại tiểu thư, cùng các nàng căn bản không tiếp xúc, chính là biết Kiều Nhược quả thật bộ dạng rất xinh đẹp, nhưng Kiều Nhượctrước đây tính cách có vẻ quá mức phô trương, cái loại xinh đẹp này làm các nữ nhân khác không thế nào yêu thích, cho dù nữ nhân này tuổi đã trên năm mươi, Trần mẹ xác thực không thế nào thích Kiều Nhược.

"Oa ~" một tiếng hô nhỏ từ bên ngoài trở về.

"Làm sao rồi? Làm sao rồi?" Ngay Trần mẹ đều quay đầu nhìn thoáng qua.

"Người đến thật xinh đẹp." nữ giúp việc kia thấp giọng nói, "Thật sự!"

Chương 10: tính sai

Edit- Beta: Lengkeng_Sophie

Thời tiết đã dần dần trở nên lạnh, sáng sớm Đỗ Nhược thức dậy luyện tập buổi sáng cũng không lại mặc một thân quần áomỏng manhđểluyện công, mà Dì Lưu dặn dò, sớm mặc vào áo dài quần dài, cho dù Đỗ Nhược biết mình thân thể tốt lắm, nhưng cũng không muốn tổn hại quan tâm của Dì Lưu đối với mình, như vậy sáng sớm, Đỗ Nhược phía dưới một cái quần vận động hình thức đơn giản màu xám nhạt, thân trên áo có nón cùng mộtmàu, có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái mà bừng bừng tinh thần phấn chấn.

Từng chiêu thức khoa tay múa chân tung ra, Đỗ Nhược đã đem tất cả võ công đều đùa bỡn một lần, lại cànglưu loát mây bay nước chảy sinh động. Cầm lấy khăn mặt đặt bên ghế tựa, Đỗ Nhược lau mồ hôi trên mặt, hô, vừa lòng liền gật gật đầu, rốt cục có thể thu phát tự nhiên.

Bản sự quả nhiên vẫn nắm giữ ở trong tay mình, trong lòng mới có cảm giác an toàn. Tâm tình Đỗ Nhược có chút thoải mái đi vào trong nhà.

Dì Lưuthấy Đỗ Nhược vào nhà, mới đưabữa sáng đã sớm chuẩn bị tốt bưng lên bàn ăn.

Đỗ Nhược cầm lấy một cái bánh bao nhỏ còn nóng hổi, đang chuẩn bị ăn, nhìn thấy một bên Dì Lưubiểu tình muốn nói lại thôi. Đỗ Nhược nghi ngờ buôngbánh bao trong tayra, “Dì Lưu, dì có phải có chuyện gì muốn nói cùng con hay không?”

“A…” Dì Lưu khẩn trương ho ho khan, “Không… Không có gì, kỳ thực cũng không có cái gì.”

Gặp Dì Lưu khẩn trương, thân thể căng thẳng, Đỗ Nhược nghĩ, chẳng lẽ trong cảm nhậnDì Lưumình thật đáng sợ vậy sao? Bất đắc dĩ trấn an, “Dì Lưu, không cần khẩn trương, có chuyện gì dì nói xem, có thể giúp con khẳng định sẽ giúp, nếu không được, con cũng có thể giúp dì nghĩ biện pháp a.”

Kỳ thực cũng không phải thật đáng sợ, chính là có khi Đỗ Nhược lúc lơ đãng toát ra quý khí, luôn làm cho Dì Lưu trước đây nghèo khổ nửa đời người cảm thấy nho nhỏ áp lực, huống chi, Dì Lưu hiện tại cảm giác mình đã làm sai chuyện, thì càng thêm thấp thỏm, “Kỳ thực chính là dìlắm miệng gây họa…” Nói xong, có tiểu tâm mà liếc mắt một cái nhìn Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược nhẹ nhàng gật gật đầu, cổ vũ Dì Lưu nói tiếp.

“Con không phải mở phương thuốc sao?” Dì Lưu ảo não buông đầuxuống “Sau khi Dì dùng xong vài đợt trị liệu, tay chân già nuanày liền khá nhiều, liền… Sau đó có một lão bằng hữu cũng bị tật xấunày, dì liền đem cho phương thuốc, dì tối hôm qua nghe Thiên Minh nói, phương thuốc này là không thể truyềnloạn.”

Còn tưởng rằng là chuyện gì. Đỗ Nhược nhìn đối phương ánh mắt lo lắng, hối hận, trong lòng không khỏi mềm nhũn, thấp giọng nói, “Dì Lưu, không cần lo lắng, không phải đại sự gì.”

“Ân” Dì Lưu gặp Đỗ Nhược không có tức giận, nhãn tình không khỏi sáng lên, “Người bạn kia của dì dùng xong, là không có bị đau như trước nữa.”

“Ha ha, phương thuốc kia chính là giảm bớt đau đớn khi bị phong thấp a, nếu bằng hữu dì bị bệnh phong thấp, đương nhiên là có hiệu quả.” Đỗ Nhược gật đầu.

Bất quá, “Dì Lưu, dì nhất định phải hỏi rõ đối phương có phải hay không bị bệnh này mới được, trung y chú ý chính là đúng bệnh hốt thuốc, về sau cũng không thể tùy tiện đưa thuốc cho người ta.” Đỗ Nhược nghiêm túc dặn dò Dì Lưu.

“Ah…, dì đã biết.” Dứt lời, Dì Lưu lại đứng thẳng sống lưng, “Dì bị phong thấp, Thiên Minh không biết mang dì đi bao nhiêu bác sĩ cũng chưa chữa khỏi, Nhược Nhược vừa ra tay, liền xong, lợi hại như vậy, làm sao có thể trị cho người khác không hết đâu?”

Đỗ Nhược nhìn Dì Lưu, ko biết Dì Lưu tự tin là nơi nào tới, kỳ thực Đỗ Nhược chính là mở phương thuốc tác dụng ngoài cộng thêm uống thuốc, cũng không có ảnh hưởng đến cái khác, nhưng là cũng bởi vậy, lão nhân gia lại tin tưởng vững chắc mình là một bác sĩ trung yrất lợi hại.

“Nhược Nhược, phương thuốc của contruyền ra ngoài thật sự không có chuyện gì sao?” Dì Lưu bắt đầu cảm thấy phương thuốc kia chính là bài thuốc bí truyền tổ truyền của Đỗ Nhược, trong lòng hạ quyết tâm muốn đi thu hồi nó lại.

Đỗ Nhược cười lắc đầu, “Không quan trọng.” Tuy rằng bây giờ còn không thích hợp để cho người khác biết mình biết y thuật, nhưng chỉ là một phương thuốc mà thôi, Đỗ Nhược cũng không có xuất thủ cứu người, ảnh hưởng cũng sẽ không lớn. Lúc trước khi học y, gia tộc tổ huấn liền có hành y tế thế, thầy thuốc nhân tâm, có thể trợ giúp cho người khác, Đỗ Nhược sẽ không mất hứng, lại nói, đây cũng là một loại duyên.

Bởi vì buổi chiều muốn đi văn phòng luật của luật sư Tưởng Thiếu Hiền làm việc, thời giankế tiếp, Đỗ Nhược liền không có tâm tư đi quản Dì Lưu, dùng xong điểm tâm, toàn bộ tinh lực liền đều đặt ở cân nhắc hợp đồng Tưởng Thiếu Hiền soạn thảo, liền ngay cả cơm trưaDì Lưu cũng bưng vào thư phòng.

Tối hôm qua sau khi rời đi Kiều gia, Đỗ Nhược liền nhận được điện thoạiTưởng Thiếu Hiền, lúc trước Đỗ Nhược nhờ hắn tìm người quản lý tài sản đã tìm được, hỏi Đỗ Nhược có thể hay không cùng nhau ăn bữa cơm, gặp mặt, mọi người ngồi xuống bàn bạc một chút. Đỗ Nhược vừa vặn không có ăn cơm chiều liền ra Kiều gia, ba người liền hẹn gặp nhau.

Đỗ Nhược sau khi về đến nhà, suy nghĩ một chút, cảm thấy người quản lý tài sản kia không sai, lập tức liền gọi điện thoại cho Tưởng Thiếu Hiền, thỉnh hắn hỗ trợ liên hệ vị quản lý tài sản kia,ước định hôm nay đến văn phòng Tưởng Thiếu Hiền ký ước.

Sáng sớm hôm nay, Đỗ Nhược nhận đượcTưởng Thiếu Hiền gởi cho hiệp ước dựa theođiều kiệnđàm phán song phương, quan hệ đến toàn bộ gia sảncủa Đỗ Nhược, Đỗ Nhược không thể không cẩn thận cân nhắc.

Buổi chiều, coi xong văn kiệnbuổi sáng, Đỗ Nhược mớidừng lại, mới chuẩn bị xuất phát.

Lúc Đỗ Nhược thay quần áo, phát hiện bụng của mình có vẻ như rõ ràng không ít, Đỗ Nhược nhẹ xoa cái trán, còn không đủ bốn tháng, theo lý không phải còn không nhìn ra à? Đỗ Nhược hạ quyết tâm, ổn định tinh thần xuống buổi tối trở về tự bắt mạch.

Đỗ Nhược lái xe, thẳng đến nơi. Nàng tới lầu 24, hỏi nhân viên tiếp tân “Xin hỏi, Tưởng luật sư có ở đây không?”

“Ngài hảo, xin hỏi ngài có hẹn trước không?” Tiểu thư tiếp tânthoáng đánh giá một chút, thật khách khí nói.

Đỗ Nhược gật đầu, “Có.”

“Thỉnh ngài chờ một chút, ” Tiểu thư tiếp tânlập tức gọi điện thoại.

Đỗ Nhược rõ ràng cảm giác được, khi nàng đi vào văn phòng luật, tầm mắt mọi người đều tập trung đến trên thân nàng, thanh âm nói chuyệnchung quanh cũng nhỏ không ít.

Đỗ Nhược không khỏi hơi hơi nhíu mày, Thượng Kinhnày…

Cũng không biết trong điện thoại người nói gì đó, tiểu thư tiếp tânsau khi để điện thoại xuống, lập tức vẻ mặt tươi cười, “Tưởng tiên sinh lập tức tới ngay.”

Đỗ Nhược lộ ra nụ cười tủm tỉm, nói lời cảm tạ.

“Đỗ tiểu thư, ” Tưởng Thiếu Hiền quả nhiên rất nhanh liền từ bên trong đi ra, “Thật xin lỗi, làm cho ngài đợi lâu. Xin mời đi theo tôi.”

Đỗ Nhược theo Tưởng Thiếu Hiền tiến vào văn phòng, phát hiện vị quản lý tài sản kia đangngồi ở đây.

“Xin Chào!” Ngụy Trạch Hoa mặc dù tối hôm qua đã gặp Đỗ Nhược, nhưng tâm tính bất đồng, lúc này ở trong lòng đơn giản đối với Đỗ Nhược đánh giá một phen, trách không được muốn thỉnh người đến quản lý tài sản, nhìn Đỗ Nhược này thân khí chấtthong dong, thật sự cùng tiền tài không liên wan, thích hợp làm bác sĩ hay là học giả hơn.

“Xin Chào! Thật xin lỗi, tôi đã tới chậm.” Đỗ Nhược mỉm cười vươn tay bắt tayNgụy Trạch Hoa.

“Không muộn, là tôi đến sớm, cùng Thiếu Hiền tâm sự mà thôi.” Ngụy Trạch Hoa cười giải thích.

Tưởng Thiếu Hiền nhìn hai người, cũng không nói gì thêm, dù sao một người là bằng hữu của mình, sắp là cộng sự đồng sự, một là lão bản mình, hai người này có thể ký ước, mình cũng bớt việc không ít.

Quả nhiên, hai vị đều đối với phân hiệp ước kia cảm thấy vừa lòng, thuận lợi ký hiệp ước.

“Về sau liền làm phiền anh, Ngụy tiên sinh.” Đỗ Nhược ký văn kiệncuối cùng, bắt tay cùng với người quản lý tài sản tư nhân mới nhậm chức của mình.

“Đâu có! Là tôiphải cám ơn Đỗ tiểu thư cho tôicơ hội có công việc này.” Ngụy Trạch Hoa chân thành cám ơn.

Đỗ Nhược cười cười, không có nói thêm gì nữa.

Thời giankế tiếp, Ngụy Trạch Hoa giảng giải cho Đỗ Nhược biếtbước đầu mình định ra kế hoạch quản lý đầu tư tài sản của Đỗ Nhược như thế nào. Đợi cho đến lúc toàn bộ kết thúc, trời đã tối rồi.

Đỗ Nhược uyển chuyểntừ chối lời mời cùng nhau ăn cơm. Qua một buổi chiều, Đỗ Nhược cảm giác thấy thật mệt mỏi, thầm nghĩ nhanh chóng đi về, tìm hiểu nguyên nhân bản thân mình không bình thường.

Đứng dậy cáo từ, Đỗ Nhược đi tới cửa, xoay người đối Tưởng Thiếu Hiền nói, “Tưởng luật sư, cám ơn ngài.” Cám ơn ngàichiếu cố đoạn thời gian này, Đỗ Nhược biết, nếu không phải người này tận tâm tận lực giúp bản thân tìm, cũng không thể nhanh có kết quả như vậy.

“Ah…, ” Tưởng Thiếu Hiền biết tiếng cám ơn này là vì cái gì, cũng không chối từ, trực tiếp đồng ý. Vốn chính là xem phân thượng cùng Đỗ nữ sĩ là bạn cũ, nhưng wa mấy ngày nay, là thật thưởng thức cô bé này, mới có thể lấytư thái trưởng bối khắp nơi chiếu cố nhiều hơn.

Đỗ Nhược gặp đối phương đáp ứng, cũng sẽ không nói thêm nữa, có một số việc để ở trong lòng, biểu hiện ở trong hành động, không phải nói miệng là được.

Sau khi Đỗ Nhược vừa về tới nhà, vội vàng ăn xong cơm chiều liền trở về phòng.

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, Đỗ Nhược ngồimát xa trong bồn tắm lớn, tùy ý từng đợt bọt nước đánh vào thân thể mình, chính là cau mày suy nghĩ kết quả mình vừa mới bắt mạch.

Ba bào thai…

Đỗ Nhược vô lực rên rỉ một tiếng, tựa đầu trên mép bồn tắm, chuyện này hoàn toàn không trong dự tính của bản thân.

Mạch tượng này khiến mình thật sự chấn động một phen, vô luận mình bắt mạch bao nhiêu lần, mạch tượng cũng là biểu hiện ba bào thai. Đỗ Nhược suy nghĩ, đời trước lúc mình xoá sạch đứa nhỏ rõ ràng chỉ có một, vì sao đời này lại biến thành ba bào thai? Chẳng lẽ là một đời kia bản thân mình không có dưỡng tốt thân thểchút nào, làm cho chỉ có một bé cưng thành hình, hai bé khác quá nhỏ?

Sống lại tới nay, Đỗ Nhược lần đầu tiên mất đi bình tĩnh.

Thẳng đến tiến vào ổ chăn, Đỗ Nhược vẫn như cũ trằn trọc không yên, không cách nào đi vào giấc ngủ. Đỗ Nhược an ủi mình, chỉ là một đứa nhỏ biến thành ba đứa nhỏ, bản thân mình buôn bán có lời không phải sao? Rõ ràng mình cũng không rối rắm đời trước đến tột cùng là bao nhiêu đứa nhỏ, như vậy, vì sao lại ngủ không được? Trong lòng Đỗ Nhược có một loạicảm xúckhông nói thành lời.

“Không được! Giờ bụng lớn rất nhanh, rất nhanh liền giấu giếm không nổi nữa.” Đỗ Nhược trước khi ngủ nói thầm, mơ mơ màng màng nghĩ… Nếu như bị nam nhân kia biết, bản thân mình khẳng định chạy không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro