happy - winter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Author : Truelove

- Genre : Shounen ai

- Rating : 15+

- Status : completed

- Tổng số chap: 3

- Summary: Khi anh càng cố gắng giữ em lại, thì em càng rời xa anh. Chúng ta liệu có được hạnh phúc chăng nếu cứ tiếp tục chơi trò trốn tìm này?

Hoa chủ đạo: Hoa Lay Ơn Trắng

HẠNH PHÚC GIỮA ĐÊM ĐÔNG

Liệu anh có tin, giữa trời đông rét mướt, những cánh hoa Lay Ơn vẫn bừng lên sức sống?

Liệu anh có nghĩ, truyền thuyết về tình yêu chân thật sẽ hiện ra trong cuộc đời mình?

Liệu anh có hiểu, bản tình ca năm xưa chỉ là một trang ký âm vĩnh viễn không bao giờ trọn vẹn?

Và liệu anh có biết, tình yêu em dành cho anh, chính là lời hứa hẹn vững bền nhất cho mùa Đông năm nay?

===*===*===

CHAPTER 1

“Cậu bé đó là sinh viên giỏi nhất trường năm nay đúng không?” – Một giáo viên nam cất tiếng hỏi.

“Ừ, nó đạt điểm tuyệt đối đấy, quả là kỳ tích.”  –  Một giáo viên nam khác trầm trồ.

“Nhưng hạnh kiểm của nó không tốt đâu.” – Người giáo viên nữ duy nhất trong bọn phàn nàn. – “Nó từng bị chụp hình khoả thân đăng lên mạng và nhiều lần người ta còn bắt gặp nó làm tình trong trường. Nó giỏi nhất là quyến rũ giáo viên đó, mấy ông cẩn thận.”

“Nói thật chứ…thằng bé quá đẹp. Dù phải mang tiếng bệnh hoạn mà được sở hữu nó một lần, tôi cũng chấp nhận.” – Giáo viên còn lại cười khì khì, nước bọt đã muốn nhỏ giọt khi ông nghĩ đến cảnh kia.

“Biến thái vừa vừa thôi, nhưng đây cũng không phải là ước muốn khó gì. Nghe nói, chỉ cần lại thú nhận với nó, thì nó sẵn sàng tiếp bất cứ ai.” – Người giáo viên nữ liếc mắt khinh bỉ. – “Không biết có phải vì mấy con ma dâm dật như các ông cố tình tiết lộ đề cho nó biết, nên nó mới đỗ cao như thế chăng? Học viện chúng ta dù sao cũng có mặt mũi ở Tokyo, lại để một đứa kém sỉ diện đứng đầu hạng, tôi thật sự nhục nhã khi làm giáo viên ở đây.”

Ba người giáo viên nam nhìn nhau, chỉ cười mà không biết nên nói gì thêm.

Akio Daisuke, kẻ đang bị bọn họ bàn tán đi lướt qua những ánh mắt soi mói mình tiến về dãy phòng học khu D.

Cậu đã quá quen với việc này. Một khi chấp nhận dạng chân ra cho mọi gã đàn ông chơi mình, thì sỉ diện sẽ trở thành một thứ xa xỉ không đáng có.

Năm năm dài, từ lúc vừa mười sáu đến giờ, cậu đã là hàng qua tay không biết bao nhiêu người, trong số đó, có cả kẻ cùng máu mủ với cậu.

Akio rất đẹp, đẹp đến nỗi mọi ngôn từ diễn tả về vẻ đẹp thường thấy trong sách vở cũng chẳng tài nào hình dung nổi.

Nếu người ta bảo làn da trắng như tuyết là đẹp, thì da của Akio thậm chí khiến cho tuyết phải xấu hổ mà tan chảy.

Nếu người ta bảo giọng nói thanh như loài chim núi là hay, thì giọng nói của Akio thậm chí khiến chúng phải mê luyến mà ngừng hót.

Nếu người ta bảo đôi mắt gợn sóng hồ thu là mị hoặc, thì đôi mắt của Akio thậm chí khiến mặt nước phải ganh tỵ mà dao động.

Nếu người ta bảo nụ cười ngời sáng như ánh dương là rạng rỡ, thì nụ cười của Akio thậm chí khiến cho ánh dương phải cúi mặt mà lẩn tránh.

Akio đẹp đến thế, một vẻ đẹp của thiên thần trong sáng và thuần khiết, một vẻ đẹp của sự tôn thờ và ngưỡng mộ mà người trần gian bất khả xâm phạm.

Những tình nhân đã từng ngủ qua với cậu, chưa bao giờ muốn nói lời chia tay trước. Họ khổ sở van nài chút tình cảm nhỏ nhặt nơi trái tim cậu…nhưng, Akio luôn có quy tắc riêng. Cậu sẽ không ngủ với ai quá ba lần.

Trái tim Akio lạnh hơn băng và cứng hơn thép, tình yêu đối với cậu khả dĩ chỉ là một trò chơi thoả mãn về thể xác.

Akio, một thiên thần, và cũng là một ác quỷ.

Không ít người đã từng vì cậu mà nhảy lầu, không ít gia đình vì cậu mà tan nát. Những kẻ tàn bạo hơn, lại đe doạ cậu đủ điều, bao gồm cả việc cho người đánh cậu, hay cầm dao hăm he huỷ đi khuôn mặt xinh đẹp của cậu.

Sau tất cả sóng gió, Akio vẫn bình an. Bởi vì mỗi lần cậu gặp chuyện, những cận vệ âm thầm bảo vệ cậu sẽ xuất hiện và cho đám tào lao kia một bài học đáng nể.

Akio Daisuke, con trai thứ hai của một tay mafia đã qua đời, nhưng vẫn còn thế lực mạnh trong tập đoàn Yakuza Nhật Bản.

“Thầy đợi em có lâu không?” – Akio bỏ ba lô trên vai, choàng tay qua cổ một giáo viên trẻ đang ngồi trong văn phòng riêng.

Người giáo viên bỏ cuốn sách nhàm chán xuống bàn, lướt ngón tay dọc theo bờ môi mềm của cậu.

“Nghe nói em sẽ không ngủ với ai quá ba lần. Vậy đây là lần sau cùng của chúng ta chăng?” – Kurou nhìn vào trong đôi mắt xanh biếc, phản chiếu ánh nắng mặt trời từ phía các cửa kính ngoài, hỏi bình thản.

“Đúng, thầy hãy trân trọng lần cuối cùng này.”

“Không có ngoại lệ sao? Hoặc vả anh có chỗ nào khiếm khuyết?”

“Sẽ không có bất cứ một ngoại lệ nào hết. Tham lam là một đức tính không tốt.”

“Vậy thì anh sẽ từng chút, từng chút một chiều chuộng em hôm nay.”

Kurou, giáo viên môn sử học thế giới, đồng thời là em trai ruột của viện trưởng gỡ cặp mắt kính  vốn tôn lên vẻ lạnh lùng của anh ra. Anh choàng qua vùng eo thon thả của Akio và nhấc bổng cậu lên.

Phòng làm việc của Kurou thực chất không khác gì một nơi riêng tư nối thông với phòng ngủ. Mọi vật dụng ở đây đều thuộc hàng đắt tiền, đến ga trải giường cũng được làm từ một loại tơ thượng hạng nhập từ tỉnh Tô Châu Trung Quốc.

Nhưng Kurou không bế Akio lại giường như mọi khi. Nơi anh chú định đến là chỗ ban công chất nhiều chậu xương rồng nhỏ vây quanh.

Kurou đặt Akio xuống mặt sàn ẩm lạnh và từ từ nới rộng caravat, trên môi anh vẽ ra một nụ cười tinh quái.

“Hai tuần trước, anh vừa dùng thuốc.”

Kurou giựt phăng áo thun hai lớp của Akio, nói trong lúc liếm láp hai đầu nhũ hồng. Dù Akio đã từng qua tay vô số người, nhưng cái cơ thể trời sinh trinh nguyên của cậu là thứ luôn câu dẫn đàn ông si mê. Hai đầu nhũ kia chẳng hề phai đi cái màu sắc vốn có cho dẫu nó từng bị hành hạ ra sao.

“Là thuốc gì?” – Cậu lạnh lùng hỏi, bờ môi nhỏ vẫn chưa bật ra tiếng rên rỉ nào, chỉ bất quá thấy máu nóng sắp chạy rần dưới làn da mỏng.

Kurou luồn tay xuống đứa trẻ đang nằm giữa đôi chân mảnh khảnh của Akio:

“Tăng cái này. Nó đã dài thêm ba cen ti mét.”

“Chắc là sẽ thích thú lắm. Em muốn thử ngay.” – Akio mở khẽ đôi môi, cười đầy gợi tình.

“Em chẳng lo sợ gì sao?”

Những tia nắng ban mai rót nhẹ lên làn da trần của Akio. Cậu tinh nghịch chạm gấp gáp vào đứa trẻ của Kurou để đo thử xem có đúng không? Kurou hơi ngạc nhiên, anh dừng lại một lát cho Akio thoả sức đùa giỡn với nó qua lớp vải quần tây.

“Đúng là lớn hơn thật.” – Bàn tay của Akio thèm khát vuốt mạnh bạo. – “Để em hầu hạ nó.”

Kurou hiểu ý hơi nhổm người dậy và chống hai tay lên mặt sàn, cho Akio vừa vặn trượt xuống đáy quần cậu. Akio bật thắt lưng của Kurou ra bỏ sang bên cạnh, thích thú đưa lưỡi chạm vào khối thịt đang còn mềm nhũn kia, đảo liên hồi.

Phục vụ đàn ông dường như đã trở thành một nghề thành thạo của cậu. Cậu biết khi nào cần ngoan ngoãn và khi nào cần bướng bỉnh để hớp hồn họ. Kỹ thuật trên giường của cậu càng bậc thầy hơn mấy động tác quyến rũ nhiều.

Akio nút đứa trẻ của Kurou miệt mài, như chẳng còn biết đến ngày mai.

Kurou rướn cao người, anh thò tay ấn đầu cậu vào sát hơn cho khoái lạc càng dâng cao.

Phải mất một lúc lâu sau, dòng tinh dịch trắng như sữa mẹ mới ngọt ngào bắn vào sâu trong cổ họng Akio. Cậu ngậm chặt miệng lại, tránh lãng phí dù chỉ một giọt ra ngoài. Cậu biết anh sẽ hài lòng khi thấy cậu làm thế.

Kurou nhếch môi:

“Bữa ăn sáng cho em thế nào?”

“Rất tuyệt.” – Cậu liếm môi trườn cao lên, kéo cổ Kurou hôn ngấu nghiến. Nước bọt lẫn tinh dịch hoà trộn vào nhau tạo nên tiếng sột soạt mãnh liệt trong vòm miệng hai người.

Trong khi vẫn say đắm hôn Kurou, Akio tự dùng tay phải tuột hẳn chiếc quần jean của mình ra. Sau đó, xoay người lại, lưng đối với mặt của Kurou, uyển chuyển ngã xuống.

Kurou banh rộng hai chân cậu hơn nữa, đặt hết tầm nhìn vào chiếc lỗ bé tí và ngoáy sâu lưỡi vào. Akio hơi nhăn mặt, thực sự cậu vẫn chịu đựng được, nhưng theo đúng thủ tục thì cũng nên rên rỉ cho thêm phần hưng phấn. Điều này sẽ khơi thêm dục vọng cho kẻ đang sở hữu cậu. Một thủ thuật xác thịt.

“Aaaaa….” – Tiếng kêu vừa nhỏ vừa thanh, nhưng cố tình được ngân dài thêm tạo nên sự kích thích.

“Aaa…em chết mất, sâu nữa anh à… aaaa.” – Akio lại tiếp tục mở hờ đôi môi nhỏ nhắn, đôi mắt nhắm nghiền tận hưởng cảm giác lâng lâng từ chiếc lưỡi của Kurou mang lại.

Chất dịch đang chảy ra trắng ngần chiếc lỗ bé tí. Kurou không ngừng nới rộng nó thêm bằng lưỡi mình và mút lấy điệu nghệ.

“Aaaa…em sắp không chịu nổi rồi, anh cho nó vào đi…”

Kurou chính là bị cái bờ môi tham lam kia khuấy động tột cùng. Anh quệt dòng tinh dịch ngang bàn tay rồi với lên đôi môi ấy mà sờ soạng vào bên trong.

“Anh sao có thể để em dễ dàng toại nguyện như vậy?”

Akio nút chanh chách những ngón tay Kurou, nửa giận, nửa nũng nịu cố gắng phát ra lời trách hờn:

“Anh…aaaa…anh hư… quá… aaaa…”

“Em nan nỉ anh đi.” – Kurou cắn vào một bên mông của Akio cho thoả sự phát tiết điên cuồng. Cái cơ thể đang uốn éo mềm mại trước mặt anh, trông đã hết chín phần đẹp đẽ, lại thêm một phần đầy dâm loạn, tránh sao không khiến người ham muốn.

“Cho em… aaaa…cho em đi mà…” – Akio cắn vào ngón tay Kurou, một lối cắn gợi tình thú hoang dại.

Kurou rút tay ra khỏi miệng cậu, anh cũng đã bị cậu làm chao đảo thần trí. Anh cố dịch cơ thể cả hai lại gần hơn thành ban công, và ôm cái thân thể yếu đuối kia tựa hẳn vào đó.

“Em không sợ chứ?” – Phía dưới thành ban công là một con đường nhỏ dẫn đến khu C, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện vài tên sinh viên chuyển tiết. Nếu họ ngó lên, một Akio không hề có mảnh vải nào che thân sẽ hiện ra lồ lộ.

“Không, vậy càng hay.” – Akio nhổm hẳn mông mình lên cao cho Kurou dễ dàng đâm đứa trẻ nóng hừng hực vào.

“Aaaa…” – Kurou chỉ vừa vào được phân nửa đoạn đường thì từ phía bồn hoa dãy nhà B, một cậu sinh viên sốc ba lô đi tới phía dưới họ.

Kurou không mấy để ý, vì cả khối óc đang quay cuồng khi các cơ hậu môn của Akio biết cách chà sát vật xâm nhập một cách khéo léo. Nhưng Akio thì thấy rất rõ.

Cậu sinh viên ngước mắt lên nhìn vì những âm thanh thiếu tế nhị phát ra inh ỏi từ miệng Akio. Akio nháy mắt duyên dáng với cậu ta. Ánh mắt cậu ta lãnh đạm chùn xuống rồi vẫn vô tình đi tiếp.

“Tuyệt quá…nó sướng hơn em nghĩ.” – Akio một lần nữa lại nhắm mắt, đắm mình vào trong cơn hoan lạc.

Những làn gió mát mẻ thổi qua, phơi bày hai cơ thể trần trụi đang quyện chặt làm một. Kurou thật sự bạo dâm, chẳng ngần ngại nghiến nát lục phủ ngũ tạng của cậu bằng thứ đồ chơi vừa dài vừa to hơn trước.

“Dù sao cũng là lần cuối cùng.”

Akio thầm nghĩ, và cậu cũng thích thú điều đó, nhưng lắng sâu nơi khoé mi u buồn, có một giọt nước mắt chợt rơi ra không lý do.

—*—*—

“Đến cả em trai viện trưởng mà em cũng quyến rũ được, em tài thật.” – Một thanh niên ngồi trên chiếc ghế xoay, cũng chính là cậu sinh viên lúc sáng Akio thấy, lạnh lùng ký tên vào những xấp hồ sơ trên bàn.

Ryuu Daisuke, người anh cùng cha khác mẹ với Akio, lớn hơn cậu ba tuổi.

Ryuu, một thế giới mà Akio không hề muốn chạm tới.

“Mọi gã đàn ông trên cõi đời đều tham lam và háo sắc, dĩ nhiên, ngoại trừ anh.” – Giọng Akio bất mãn, cậu đang ngồi trên giường Ryuu và giữ một con gấu nhồi bông trong tay. – “Gọi em đến đây làm gì?”

Ryuu vò chặt cây bút máy, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, ngồi quay lưng không thèm đối diện với Akio.

Ryuu kéo một phong bì màu vàng và lôi ra xấp hình dày cộm quẳng ngược tay ra phía sau, khiến chúng vung vãi khắp mặt sàn, nhưng không quay đầu lại.

“Em quan hệ với bất kỳ ai cũng được, tại sao kéo cả Shigeo vào trong đống tình nhân của em.”

Akio nhìn những kiệt tác trên giường của mình và thằng em trai ruột, chỉ vừa mười chín cười sắc lẻm.

“Đôi bên tự nguyện, anh cho người chụp đẹp lắm. Để làm kỷ niệm cũng hay.”

Akio cúi xuống nhặt lên từng tấm một.

“Ba năm trước là với cậu ruột, bây giờ tới em ruột, em có khái niệm cơ bản về loạn luân hay không?” – Trong tiếng nói của Ryuu có phần khản đục.

“Em không vừa cho hai chữ đạo đức mà anh nói. Tại vì cha đã qua đời, chứ nếu không, em cũng chẳng ngại gì cho ông chơi. Nghe nói, ngoài mẹ em và mẹ anh, ông cũng có lắm người tình là con trai.”

Ryuu buông bút đứng lên, dùng ánh mắt đáng sợ quay lại nhìn Akio. Một tiếng bốp thật to vang lên, trên má phải của Akio in hằn năm dấu ngón tay. Máu rỉ ra từng giọt từ khoé miệng Akio nhỏ xuống mặt sàn lạnh băng, hoen trên tấm hình Shigeo đang ngậm đứa trẻ của cậu.

“Ăn nói với anh, đừng làm ra cái bộ dạng đó. Em cút về phòng ngay. Nếu để anh phát hiện em và Shigeo còn làm chuyện này một lần nữa, cả đời em đừng mong bước chân ra khỏi phòng giam.”

Akio chẳng sợ gì, cậu vẫn tỉnh bơ cười nói:

“Shigeo là em trai chung dòng máu với tôi, hình như đâu liên quan gì người ngoài như anh?”

“Một mình em xấu xa đủ rồi, đừng kéo theo một thằng bé chỉ mới mười chín điên theo em. Mai này nó biết suy nghĩ hơn, liệu còn dám gặp ai?”

“Mười chín???” – Akio cười cho câu nói khả ố vừa rồi. Đôi đồng tử của cậu dựng ngược lên, cậu quơ tay tát vào mặt Ryuu một bạt tai nhoáng lửa tương tự. – “Năm đó, khi anh cưỡng bức tôi thì tôi bao nhiêu? Tôi chỉ là một đứa trẻ mới mười sáu thôi. Tôi thậm chí nhỏ hơn Shigeo bây giờ, và tôi cũng không phải dùng trò cưỡng bức để có được thân xác nó như anh từng làm với tôi.”

Ryuu quay mặt đi:

“Lần đó chỉ vì anh say rượu.”

“Anh say rượu thì có thể làm càn sao? Say rượu thì có thể đem em trai của mình ra hành hạ à? Tôi đã khóc điếng người, tôi đã van nài anh thống thiết, máu của tôi loang đầy từ mặt sàn đến tấm ga trải, mà anh có buông tha cho tôi đâu? Anh là con quái vật, là thứ kinh tởm nhất trên thế giới này.” – Akio gào lên mất tự chủ.

“Anh đừng xen vào chuyện của tôi, tôi căm hận anh, vĩnh viễn tôi vẫn hận anh. Anh đã cướp mất sự trong trắng của tôi, biến tôi thành một kẻ đồng tính đáng nguyền rủa. Tôi vì không còn mặt mũi nào gặp bạn gái mình, nên đành nói tiếng chia tay với cô ấy, trong khi anh có biết tôi yêu cô ấy nhiều cỡ nào không?”

Giọng cậu càng trở nên run rẩy:

“Tôi yêu cô ấy, là rất yêu cô ấy, chính anh đã huỷ hoại hạnh phúc của tôi. Hai năm trước, tôi gần như chỉ muốn tự vẫn khi nghe tin cô ấy kết hôn. Trong lễ cưới, tôi chỉ dám đứng từ xa nhìn cô ấy hạnh phúc khoác tay một người đàn ông khác. Lẽ ra vị trí đó phải là tôi. Đồ quái vật, anh đã cướp mất của tôi tất cả.”

Akio quay đầu bỏ chạy ra khỏi cửa. Ryuu đứng nhìn bóng Akio khuất xa, rồi gục đầu não nề.

Gió lùa qua những lớp rèm treo cửa, heo hút một nỗi buồn vĩnh viễn không thể gọi thành tên. 

Hết chapter 1

CHAPTER 2

Tiếng nhạc xập xình vang lên, dưới đáy ly rượu vang, một vẻ mặt nhợt nhạt hiện ra.

Từ bao giờ…giấc mơ của tôi về em…lại xa xôi đến thế?

“Ryuu.” – Một giọng nói rít thành tràng dài khó chịu. – “Đừng uống nữa, cậu đã say lắm rồi.”

Takeo, người bạn thuở thiếu thời của Ryuu, đang nhằn đi nhằn lại cái tên anh trong miệng.

“Mỗi lần say là cậu lại làm ra những chuyện điên loạn, tiết chế thì hơn.”

“Chuyện điên nhất trong cuộc đời thì cũng đã làm rồi.” – Ryuu cười giữa lúc thần trí bay bổng, hai gò má anh đỏ ửng trông dưới ánh đèn dật dờ. – “Làm sao còn có chuyện điên hơn được.”

“Muốn thử cái này không?” – Takeo lấy ra một lọ nhỏ trong túi áo.

“Gì thế?”

“GHB (gamma hydroxybutyric).” [một trong những phân nhánh của thuốc giảm đau, nhưng được lạm dụng ở các câu lạc bộ và vũ trường. GHB không màu không vị, hoà tan vào nước khiến người bị bỏ thuốc mất đi tri giác. Nó còn được gọi là ‘date rape drug’]

“Không xài đâu.” – Ryuu phủi tay, nói loạng choạng trong cơn say.

“Cậu còn khờ hơn cả Akio. Akio đã xài thuốc này mấy lần rồi.”

Ryuu đột nhiên sốc tới chỗ Takeo ngồi và nắm áo cậu:

“Với ai?”

“Nhiều lắm, có khi nó tự dùng cho mình nữa. Nhưng tớ không phải là người cung cấp cho nó đâu, loại này ở mấy chợ đen bán thiếu gì. Đừng hạch hỏi tớ chứ.”

Ryuu buông tay, vỗ vỗ đầu cho tỉnh táo.

“Tớ muốn về nhà, cậu gọi tài xế giùm tớ.”

Anh đưa điện thoại cho Takeo, vì đôi mắt đã không thể nào nhìn thấy rõ phím bấm.

Vì sao em phải hành hạ tôi như vậy? Tôi thật sự đã quá mệt mỏi.

“Cậu đứng nổi không? Có cần dựa vào tớ?”

“Tớ ổn.” – Ryuu chống vào tường, lọ mọ đứng dậy.

Ánh đèn Tokyo, hoài niệm và ước mơ.

Có ai sẽ nói cho tôi biết, ngày chúng ta trở lại như xưa. Tôi và em, cùng bước dưới ánh đèn phố thị năm nào quấn quít bên nhau.

Khi được hỏi ánh sáng là gì?

Em đã trả lời không do dự, nó là tự do.

Vậy tự do của em phải chăng đã bị chính tay tôi huỷ hoại?

“Cẩn thận kẻo ngã Ryuu.” – Takeo giữ kịp tay anh trước lúc mặt anh và mặt sàn sắp va vào nhau.

Có tiếng ai cười nói thật rộn ràng.

Là giọng của em.

Akio thân mật choàng tay người bạn học đang trong một cửa hàng nhỏ, mua sắm các vật dụng cho mùa Đông sắp tới.

“Cậu đến nhà tớ đi.” Akio tươi cười xách những túi giấy phụ Haru.

“Sáng mai tớ có tiết học sớm rồi. Muốn ăn thì để chiều mai tớ mua nguyên liệu về nấu cho cậu.”

“Dĩ nhiên. Lần trước tên háu ăn Ren đã dứt sạch nồi cà ri của cậu một mình, báo hại tớ chẳng nhấm nháp được miếng nào.”

“Cậu lạnh sao?” – Haru tinh ý thấy Akio vừa nói, vừa lấy tay xoa xoa vào nhau, nên vội tháo chiếc khăn trên cổ choang cho cậu.

“Thế còn cậu?”

“Tớ có phải là kẻ hay bệnh như cậu đâu?”

“Hì hì.”

Ryuu đứng lặng, nửa như tỉnh, nửa như say vì nụ cười rạng rỡ hiếm khi anh được thấy từ Akio. Anh mở cửa xe, vờ không thấy gì, nhưng…

“Akio” – Takeo reo lên mừng rỡ. Đã lâu rồi họ không gặp nhau.

Bị gọi đột ngột, Akio quay đầu lại. Ánh mắt Ryuu vẫn băng lạnh, còn nụ cười trên mặt cậu biến mất lập tức.

Akio nói nhỏ vào tai Haru, họ tạm biệt nhau vội vã.

“Uống rượu???” – Cậu lại gần anh, hỏi trổng không thiện ý.

“Ừ.” – Thanh âm của Ryuu buông ra nặng nề.

“Để em đưa anh ấy về.” – Cậu đưa tay đỡ lấy anh thay cho Takeo.

Hai người im lặng bước lên xe riêng, không ai nói với ai câu nào. Bên ngoài lớp cửa kiếng, Takeo vẫn vẫy tay chào tạm biệt họ.

Mùa Đông của Tokyo vậy là đã sắp đến rồi sao?

Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh, Akio công khai bỏ mặc Ryuu, cậu lấy điện thoại ra nhắn tin cho Haru—người bạn duy nhất còn sót lại của cậu sau ngần ấy năm dài.

Những tiếng tích tích giòn giã, cách vài giây lại vang lên một lần, làm tâm trạng Ryuu chuyển sang tồi tệ. Anh chống tay vào thành kiến, vẫn là ánh mắt hệt như đang làm ngơ mọi thứ, dù trong lòng sôi sục một cảm giác ghen tỵ ghê gớm.

—*—*—

Akio, anh có thích tuyết đầu mùa không? Có hẳn một bộ phim nói về nó đấy, em xem mà rươm rướm nước mắt.”

Masako, em lúc nào cũng mơ mộng như vậy, coi chừng mai này anh sẽ không lấy em đâu.”

Anh dám không? Anh mà không lấy em, em sẽ bỏ đi biệt xứ để anh hối hận cho xem.”

Vậy thì anh sẽ chờ, anh chờ em dưới trận tuyết đầu mùa nhé. Đúng mốt lãng mạn của em còn gì.”

Tuyết rất lạnh, lỡ lúc em về, anh đã chết cóng rồi sao?”

Anh tin tình yêu của mình, đủ giúp anh vượt qua cả những trận tuyết lạnh lẽo nhất.”

Akio sờ vào chiếc tách vẽ những bông hoa tuyết, trái tim nhói lên một niềm đau khó tả. Lời người ấy nói vẫn như vừa hôm qua, mà ký ức đã băng phong mãi mãi.

“Anh, anh sao vậy?” – Shigeo lay nhẹ cánh tay Akio, phá ngang dòng hồi tưởng đã từng rất êm đềm đối với cậu.

“Không gì, chúng ta ghé ngang tiệm hoa một chút.” – Cậu đặt chiếc tách xuống.

“Anh không mua nó sao? Em thấy anh nhìn nó thất thần luôn.” – Shigeo biễu môi nũng nịu.

“Nó đã không còn hợp với anh.”

“Chắc vậy.” – Shigeo ngả đầu hí hửng. – “Tuyết làm sao so được với vẻ đẹp của anh.”

“Anh đẹp lắm sao?”

“Còn phải nói sao? Ngay cả hoa khôi của trường em, cũng không bằng một góc của anh.” – Shigeo thừa lúc tiệm tạp hoá vắng khách, chồm lên cao hôn khẽ đôi môi mềm mại của Akio. Shigeo còn định tiến lưỡi sâu vào, nhưng cậu thừa biết sớm nên đưa tay ngăn cản.

“Đây là nơi công cộng, huống chi nếu chúng ta không mua hoa sớm, tiệm hoa sẽ đóng cửa đấy.”

“Cũng được, vậy tối nay ở khách sạn nhé.”

“Tới đó tính.” – Akio lạnh lùng quay đi.

“Em coi như anh đồng ý rồi.” – Shigeo lon ton chạy sau lưng cậu hò reo.

Dù sao, Shigeo vẫn là một đứa trẻ. Nhưng năm ấy ngang tuổi nó, Akio đã trưởng thành rồi. Trưởng thành vì trông thấy người con gái cậu yêu cất bước lên xe hoa cùng một người đàn ông khác. Mối tình bảy năm đằng đẵng tan biến như bọt sóng ngoài đại dương, chỉ để lại nơi con tim yếu đuối của cậu những vết sẹo vĩnh viễn không liền mặt.

Masako, liệu bây giờ em có hạnh phúc chăng?

“Anh à…chủ tiệm nói hoa hồng đã bán hết rồi, em mua thược dược thay thế được không?” – Một cô gái bế đứa con trên tay giao cho người chồng bên cạnh, dịu dàng nói.

“Tuỳ em, miễn là em thích.”

“Ừ, vậy chúng ta về mau, kẻo ba mẹ đợi lâu.” – Cô gái dường như cảm thấy một điều gì đó, quay lưng lại ngó trước sau, rồi mím môi suy nghĩ.

“Em sao thế?”

“Cứ như có ai đang nhìn em?”

“Vợ của anh lại mơ mộng đâu đâu nữa rồi.” – Người chồng cười to, bảo cô gái hãy lên xe.

Chiếc xe đã đi một đoạn xa, Akio mới lộ diện khỏi một con hẻm nhỏ.

“Anh, sao anh phải trốn cô gái ấy?”

“Vì cô ấy là bạn gái cũ của anh. Không gặp tốt hơn là gặp, đỡ tốn mấy câu chào hỏi suông, lại khiến cả ba phải nghi ngại.”

“Chị ấy cũng bình thường thôi mà. Em còn tưởng bạn gái cũ của anh phải xinh đẹp lắm, vậy mới xứng đôi với anh chứ?”

“Anh sẽ không bao giờ yêu một người, chỉ vì vẻ đẹp của người đó.”

“Nói cứ như anh còn tình cảm với chị ấy, em tưởng chị ấy bị anh bỏ rơi.”

Akio bắt đầu cau mày vì câu nói thiếu suy nghĩ của Shigeo. Nhưng ngẫm lại, đúng là chính cậu đã đòi chia tay với Masako trước. Chia tay còn tốt hơn để Masako biết được bạn trai của cô từng bị một gã đàn ông khác cưỡng bức. Liệu có người con gái nào chấp nhận nổi điều đó? Sự sỉ nhục này ê chề hơn cả cái chết đối với Akio.

Akio lặng thinh bước vào tiệm hoa, đặt một bó Lay Ơn trắng. Shigeo thấy mặt cậu chuyển sắc, nên chẳng dám hí hé gì thêm.

Akio lái xe đưa Shigeo đến một nghĩa trang, nơi mà mẹ của họ đã yên nghĩ được mười hai năm.

Cậu nhẹ nhàng đặt loài hoa bà yêu thích xuống nền xi măng cứng.

“Mẹ, con và Shigeo đến thăm mẹ. Shigeo đã đậu vào đại học. Hai đứa con của mẹ chắc chắn sẽ không trở thành mafia giống cha. Mẹ có thể yên lòng rồi.”

Những giọt mưa cuối mùa bất chợt ập đến. Akio nắm tay Shigeo kéo ra xe tạm trú ẩn. Nhìn những giọt nước bắn tung toé lên phía ngoài cửa kiếng, cõi lòng Akio chợt se lạnh. Cậu lấy chìa khoá mở máy xe, bật sưởi lên để hong khô quần áo hai người.

“Anh, mưa lớn thế này, lái xe nguy hiểm lắm. Hay là…” – Nó liếm môi tinh nghịch, không ngần ngại cởi ra chiếc áo ngoài.

“Thôi đi.” – Akio thảy lại áo cho nó. – “Dù sao thì chúng ta cũng là anh em. Một lần đủ rồi.”

“Nhưng em chưa thoả mãn.” – Nó chồm qua ghế ngồi của cậu, đưa môi hôn khắp khuôn mặt thấm đầy nước mưa của cậu. Lưỡi Shigeo thật mát, như một liều thuốc làm các mạch máu của Akio hoạt động tích cực.

Akio lấy tay gạt cho ghế ngồi bật ra sau, cũng tranh thủ tự cởi hết y phục, nằm với hình thể khiêu gợi cho nó muốn làm gì thì làm.

Một cậu trai vừa mười chín đúng là có khác. Nhìn những cơ bắp cuồn cuộn nổi lên của Shigeo, Akio cũng thấy nóng ran.

Mưa hoà vào tiếng rên rỉ, khiến cho những dục vọng sâu kín được chôn dấu lại một cách tài tình.

Đứa trẻ của Shigeo không to, hay đúng hơn là không thể thoả mãn chiếc lỗ tham lam của cậu. Do vậy, Akio phải tự điều khiển các cơ khép lại thật khít, để vừa tầm ôm chặt nó.

Shigeo rú lên điên dại vì sung sướng, nó gọi tên cậu thật lớn trước khi bắn ra dòng tinh dịch vào sâu trong người cậu.

Dù Shigeo có là em trai của cậu, thì nó cũng như bao gã đàn ông khác, đơn giản là thèm muốn cái cơ thể hoàn hảo này mà thôi. Cậu biết rất rõ, chính vì thế, cậu mới không tiếc gì khi trao cơ thể mình ra như một trò chơi.

Bọn họ nghĩ bọn họ là kẻ trên chà đạp được cậu, thực chất, bọn họ là một lũ ngu dốt giúp cậu thoả mãn một con người khác, luôn đau đớn, luôn mặc cảm trong cậu. Con người đó chỉ muốn huỷ hoại mọi thứ cậu có, huỷ hoại hết. Một sự huỷ hoại tột cùng để được tái sinh.

—*—*—

“Em khinh thường lời anh nói?” – Một chất giọng giận dữ quát vào mặt Akio.

Những tấm hình rơi trên mặt sàn. Căn phòng thật giá lạnh, mà có lẽ vì mùa Đông đang đến gần.

“Thực chất em chưa bao giờ coi trọng những lời anh nói, nên đã quá xa xỉ cho cái từ khinh thường.”

“Akio.” – Ryuu giận đến mức muốn dùng bàn tay mình nghiến nát con người trước mặt. Anh đang say. Anh đã không ít lần say trước mặt Akio, nhưng lần này đặc biệt khác. Nó cũng giống hệt cái lần của năm năm trước, trong cơn say, có cả sự ghen tuông sâu sắc.

“Đứng lại đó. Anh chưa nói hết với em.” – Ryuu kéo tay cậu lại khi cậu muốn bỏ đi.

“Em không thích nói chuyện với người say.” – Cậu giựt phăng tay anh, ngang nhiên quay bước.

Anh không nói gì, kéo mạnh tay cậu lần nữa và đấm vào khuôn mặt xinh đẹp kia.

Akio ngã quỵ, tự quệt vệt máu trên môi cười khinh khỉnh:

“Muốn gì? Cưỡng bức tôi lần nữa sao?”

Anh lôi xệch cậu vào góc giường, đáp “phải” lạnh lùng. Mắt anh đỏ hoe, đỏ vì hơi rượu nồng nặc, cả vì sự chịu đựng quá mức đang bốc thành cột khói cao.

Cậu chưng hửng, năm năm rồi, anh chưa từng chạm vào cậu. Đôi lần, anh say, họ có cãi nhau rầm rộ cũng chẳng khiến anh giở lại trò cũ. Thế mà hôm nay, lời cậu nói có thấm tháp gì so với những lần trước đâu, tại sao anh lại điên tiết.

Akio cố sức chống cự, cậu hận anh, cậu không muốn anh chạm vào dù chỉ là một ngón tay.

Anh tháo dây nịt, âm thanh đó làm cậu kinh hãi. Cậu biết anh sẽ làm gì nên càng chống trả kịch liệt hơn.

Anh nghiến răng:

“Tại sao? Tại sao lúc nào em cũng muốn rời xa anh.”

Ryuu quất sợi dây nịt da vào cơ thể bé nhỏ đang nằm cạnh chân giường.

“Tại sao? Nói cho anh biết là tại sao?”

Những đợt cuồng phong trút ào ạt lên người Akio. Cậu cắn răng vẫy ra khỏi vòng kiểm soát của anh mà không thành.

“Đồ quái vật, anh điên thật rồi… điên thật rồi.”

Cơ thể cậu co ro nép sát vào chân giường, cậu chú định không van xin một tiếng nào, dù rằng máu đang rứa ra khỏi lớp vải rách rưới.

Làn roi của Ryuu, mạnh và dứt khoát, đang từng chút một xé toạc cơ thể cậu đến lúc Akio chẳng phát ra được âm thanh nào ngoài rên rỉ. Máu của Akio dây từ sợi dây nịt lấm lem khắp mặt sàn.

Anh cuồng bạo cởi quần cậu, lật úp cậu xuống và thẳng thừng cắm đứa trẻ của anh vào. Cậu thét lên, thét thành những tràng dài. Nước bọt của cậu rơi bẩn cả cằm, cậu bấu tay một bên hông giường chống chọi.

Và rồi, khi chịu không nổi nữa, cậu gục ngã xuống mặt sàn, hai tay cậu buông lơi như người đang trăn trối trước phút chết.

Ba ngày sau, Akio mới tỉnh lại. Lúc đó, bên cạnh cậu chỉ có Shigeo.

“Anh Ryuu đi rồi.” – Giọng nó yếu ớt nắm tay cậu, nó có vẻ rất đau xót.

“Đi rồi càng hay.” – Cậu cười ghê rợn. – “Sau này sẽ không có ai cứ phái người theo rình mò chúng ta, càng không có ai rảnh rỗi chụp mấy tấm hình kia răn dạy anh. Tốt nhất là tên đó hãy đi biệt xứ và đừng bao giờ trở về.”

“Anh à…nhưng anh ấy là anh trai của chúng ta. Anh ấy đã bảo vệ chúng ta từ sau khi cha chết.”

“Nếu em cảm kích như vậy, thì đi theo đi.”

“Đừng đuổi em.” – Nó rơi nước mắt. – “Em chỉ còn mỗi mình anh là chỗ dựa thôi Akio.”

“Ngoan.” – Cậu ngồi nhổm dậy, nâng mặt Shigeo lên. – “Em luôn luôn có anh.”

—*—*—

Một tháng sau, thiệp hồng gửi từ Tây Ban Nha về báo tin Ryuu kết hôn.

Akio nâng lấy nó, nhìn lãnh đạm rồi xé nát. Cậu vẫn sống tiếp những tháng ngày mục nát của mình với những gã đàn ông khác.

Nửa năm sau, Akio chuẩn bị giấy tờ cho Shigeo đi du học. Ngày chia tay, mặc cho Shigeo khóc ướt át cỡ nào, cậu vẫn là mảy may lãnh đạm vô tình nhìn nó khuất xa sau phòng cách ly.

“Ô kìa…Là Akio chăng?” – Một thanh niên ăn mặc bóng bẩy, với đôi kính râm sang trọng bước lại gần cậu chào hỏi lúc Akio đang mua hoa trong tiệm.

“Chỉ mới vài năm mà nhìn cậu thay đổi nhiều thật đấy Regon.” – Akio lấy lên những cành hoa Lay Ơn giao cho người bán hàng. Cậu có thói quen luôn tự tay chọn hoa cho mình.

Regon cố tình đứng sát Akio, để che đi cánh tay đang mò mẫm giữa hai bờ mông của cậu.

Akio quay lại nhìn hắn, có chút giật mình:

“Làm gì đó?”

“Cậu ngày càng đẹp ra. Muốn thử không?”

Regon là kẻ nổi tiếng thích cảm giác mạnh. Thỉnh thoảng Akio vẫn thấy hắn xuất hiện trên tạp chí với mấy vụ lăng nhăng tình trường. Hắn là một diễn viên xuất sắc, nhưng tin chắc hắn còn có khả năng khác xuất sắc hơn.

“Chừng nào? Ở đâu?”

Hắn nhìn quanh tiệm, ngao ngán nói:

“Tớ muốn lập tức, hình như chỉ còn mỗi phòng ấy.”

“Cậu vào trước đi.” – Akio nói sảng khoái.

Akio gởi tạm bó hoa đã gói xong, rồi cũng lẽo đẽo theo sau.

Hết chapter 2

CHAPTER 3

Akio vừa vào, Regon đã đóng chặt cửa toilet và áp sát người cậu vào cánh cửa. Chiếc lưỡi của hắn đảo dọc vành tai cậu:

“Cậu cũng tuỳ tiện chấp nhận yêu cầu của người khác thật.”

“Mua vui thôi.” – Akio nói và lòn tay xuống bóp lấy đứa trẻ của Regon. – “Miễn là đủ kích thích, cần chi phân biệt quá nhiều.”

“Cậu nói đúng.” – Regon luồn vào giữa hai kẽ mông của Akio, nơi hắn thích thú nhất trên cơ thể người đàn ông.

“Tớ nóng lòng muốn biết chỗ này chặt đến bao nhiêu.”

“Vậy thì thử đi.” – Akio cười sảng khoái thách thức.

Rất nhanh, quần của cậu được Regon trút xuống mặt sàn chật hẹp, và Regon bắt đầu những đợt cuồng loạn vào sâu trong người Akio. Hắn đẩy Akio vào sát cửa, ngả người ra sau tận hưởng những khoái cảm từ sự tiếp xúc mật thiết của da thịt. Akio bám chắc tay cầm, hé mở đôi môi nhỏ nhắn rên rỉ hưng phấn.

Tiếp đãi Regon nồng hậu xong, Akio cầm bó hoa Lay Ơn trở về nhà.

Không biết từ lúc nào, cậu cảm thấy sự tồn tại của mình trên cõi đời thật vô nghĩa. Mỗi ngày về nhà, chỉ đối diện quanh quẩn bốn bức tường, không có người chăm sóc, không có người giải bày những tâm sự. Nhiều khi Akio tự hỏi có phải cậu đang sống hay chăng? Nếu cậu thực tình đang sống, liệu ai có thể nói cho cậu rõ cậu sống vì cái gì mà phải khổ sở đến thế?

Vừa về đến cửa nhà, ánh mắt của Akio đã se lại khi nhìn thấy sự có mặt của một kẻ cậu không ưa. Ryuu ngồi trên ghế sofa, anh không mặc vest đen uy nghiêm như mọi khi, mà khoác chiếc áo sơ mi cao cổ và quần jean đen ra vẻ phong trần.

“Anh không về cùng chị dâu à?” – Akio hỏi cho có, thành thật mà nói thì cậu chẳng quan tâm.

“Bọn anh ly dị rồi.”

“Chị ấy bỏ anh sao?” – Akio cười mỉa, cắm bó hoa vừa mua vào lọ.

Một người có tiêu chuẩn cao như Ryuu, làm gì có kẻ nào lại ngu ngốc từ bỏ, đúng hơn là anh đã bỏ người ta.

Ryuu im lặng, không trả lời câu hỏi của Akio, mà lảng sang chuyện khác.

“Em vừa đi học về sao?”

“Không, em vừa gặp bạn xong, đùa vui một hồi ở nhà vệ sinh công cộng rồi mới về.” – Akio nói mà chẳng hề chớp mắt, cứ như đó là một chuyện rất đỗi bình thường.

“Nghe nói chỉ cần ai vừa mắt em, em sẽ chấp nhận lời mời quan hệ với họ. Vậy đêm nay, ngủ với anh có được không?” – Ryuu nhìn Akio, vẫn là ánh mắt băng phong.

“Chẳng phải anh thích màn cưỡng bức trước rồi nói sau sao?”

“Một đêm thôi, và sau này anh sẽ không phiền em nữa.”

“Anh nói thật?” – Akio nhìn lại Ryuu như muốn khẳng định mình không nghe lầm.

“Phải, một lần cuối.” – Ryuu nói cương quyết.

“Được.” – Cậu đã rất chán ghét với việc phải gặp mặt Ryuu, nếu chỉ cần phục vụ anh một đêm, để từ nay về sau anh vĩnh viễn biến mất trong cuộc đời cậu, đó là một cái giá quá hời đối với Akio.

Akio tiến gần Ryuu, định cởi lớp áo ngoài ra nhưng Ryuu vội đưa tay ngăn cản.

“Chúng ta sẽ làm ở phòng của anh. Trước đó, anh muốn em hãy đi tắm cho thật sạch sẽ, anh ghét việc phải ngửi lại những tàn tích của kẻ khác.” – Ryuu đứng lên và quay đi lạnh lùng.

Có một thứ gì đó rất lạ ở con người này…

Nhưng rốt cuộc là thứ gì…?

Akio nhìn theo hướng Ryuu bỏ đi, lòng ngổn ngang và khó hiểu.

Cậu chưa bao giờ hiểu được anh đang suy nghĩ gì, bởi anh luôn khéo léo che giấu mọi cảm xúc đằng sau lớp mặt nạ thuỷ tinh trong suốt—vô tình và lãnh đạm, hay bởi cậu từ lâu đã quá xem thường cảm giác của anh?

Sau khi đã tắm rửa xong, Akio khoác một lớp áo ngủ mỏng, đi chân trần bước vào phòng của Ryuu. Anh đang ngồi trên giường, với điếu thuốc Marlboro trắng hút dang dở, ánh mắt anh không nhìn cậu, mà phảng phất một nỗi buồn phẳng lặng.

“Anh thật sự muốn sao đây? Gọi em đến chắc không phải chỉ xem anh ngồi hút thuốc đấy chứ?” – Akio chống nạnh cau mày.

“Bình thường em quyến rũ người khác thế nào, thì hãy quyến rũ anh như vậy, anh muốn xem em tài giỏi đến đâu.” – Ryuu lại đút điếu thuốc vào miệng, giọng trầm ấm.

Akio liếm môi cười khinh khỉnh, ngó quanh phòng anh, đến gần chiếc bàn có đặt một chai rượu vang đỏ. Cậu bật nắp chai, tự đổ rượu từ đầu xuống khắp thân mình rồi lê từng bước lại nơi Ryuu đang ngồi và thoát y trước mặt anh.

“Vì đây là lần cuối chúng ta gặp nhau, nên anh muốn gì, em sẽ chiều anh hết.”

Akio lấy điếu thuốc trên tay Ryuu, dụi vào gạt tàn và đẩy anh nằm xuống giường. Ryuu vẫn thả lỏng hai tay không phản ứng, mặc cho Akio từ từ cởi bỏ áo của anh quẳng xuống mặt sàn.

Mùi rượu trên người của Akio, quyện vào mùi xà phòng thơm nồng làm Ryuu say chếch choáng. Anh vắt tay ngang trán, trong lúc Akio đang mân mê chiếc lưỡi điệu nghệ chạy dài khắp cơ thể anh.

“Ngày ấy, em chạy về bảo với anh, em muốn tặng Masako một tình khúc lãng mạn, nhưng em không giỏi piano, và em đã nhờ anh soạn thay phần nhạc đệm.”

“Chuyện đã qua, em không muốn nghe.” – Ryuu đang chạm vào vết thương lòng của Akio nên khiến cậu có phần bất mãn.

Nhưng anh chẳng để tâm đến lời của cậu, vẫn tiếp tục nói:

“Anh đã thức suốt mấy đêm dài, ngồi mãi bên cây đàn piano để nắn nót ghi từng nốt nhạc một. Anh gửi gắm vào đó những gì chân thành nhất, và cả những gì đáng trân trọng nhất với cả niềm yêu thương mà đem bản ký âm tặng cho em. Anh rất ngốc, rõ biết là em sẽ tặng lại Masako, song vẫn hy vọng em nghe được điệu nhạc, có thể hiểu ra những tình cảm anh thầm gửi gắm bên trong. Tiếc rằng cuối cùng, em chẳng hiểu gì hết, còn nhẫn tâm viết những lời ngọt ngào lên đấy và tặng cho Masako.”

Akio hơi run tay khi nắm lấy đứa trẻ của Ryuu, cậu nghe rõ giọng của anh đang trở nên nghẹn ngào.

Mặc kệ đi, sau đêm nay, mình sẽ không gặp anh ta nữa…

Akio cúi đầu ngoạm lấy hai tinh hoàn của Ryuu và nút ngược từ dưới lên. Các gai lưỡi của cậu làm việc tích cực tới nỗi Ryuu phải thở ra những tràng hổn hển. Akio vừa nhồi khúc thịt mềm nhũn trong vòm họng, vừa sờ quanh bắp đùi Ryuu khiến anh mau chóng điên cuồng lên vì cậu.

Tuy nhiên, sức chịu đựng của Ryuu lại mạnh hơn Akio nghĩ. Anh chẳng dừng lại những lời mà từ lâu tận đáy lòng anh luôn muốn thốt ra:

“Anh chưa bao giờ xem em là cậu em trai nhỏ của mình cả, bởi ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã yêu em rồi..”

Akio giật mình, rút miệng ra khỏi đứa trẻ của Ryuu:

“Anh vừa nói gì?”

“Anh nói là anh yêu em, anh yêu em đã từ rất lâu về trước.” – Ryuu với tay sờ vào mặt của Akio.

Trong giây phút, Akio khó tin vào những lời cậu nghe được.

“Thật điên rồ!” – Akio định quay người bỏ đi, nhưng Ryuu nắm chặt tay cậu lại.

‘Hãy nghe anh, xin em hãy nghe anh nói hết.” – Akio ôm chầm Ryuu nài nỉ.

“Anh luôn phải khổ sở che giấu tình cảm của mình dành cho em, luôn tự lừa dối rằng em là em trai của anh, và anh không thể có thứ tình cảm loạn luân này… Dẫu vậy, anh làm không được, anh rất ghen tỵ khi thấy em và Masako có đôi… Anh biết mình chẳng nên chen vào giữa hai người… anh cũng không hề dự định chiếm đoạt em bằng cái cách hèn hạ kia. Chỉ vì anh lúc đó đã uống quá say, lại nghe em bảo…em và Masako sẽ kết hôn khi em tròn mười tám tuổi. Em thậm chí đã mua sẵn nhẫn cho cô ấy…vì vậy, vì vậy mà anh đã đánh mất sự kiểm soát.”

Ryuu gào lên bên tai Akio một cách đau đớn, có lẽ anh không dối gạt cậu, vì những giọt nước mắt của anh đang rơi xuống. Akio cảm nhận được hơi nóng toát ra từ chúng.

Lần đầu tiên, người đàn ông này kích động như thế trước mặt cậu. Lần đầu tiên, người đàn ông này thú nhận tình yêu dành cho cậu. Và cũng là lần đầu tiên, người đàn ông này khóc trên vai cậu.

Anh ta…một kẻ luôn nắm giữ quyền lực trong tay.

Anh ta…một kẻ kiêu ngạo, chẳng hề cúi đầu trước bất kỳ ai.

Anh ta…một kẻ đã quen đeo lớp mặt nạ rắn rỏi và mạnh mẽ.

Sao có thể, sao có thể chỉ vì tình yêu mà đang gục ngã thảm hại thế này?

“Anh không phải là kẻ biến thái, anh không có cái sở thích hành hạ em trai mình hay lấy nó ra làm trò vui. Anh vì quá yêu em, nhưng không thể có được em, một sự hành hạ ăn mòn cả tâm trí, nên mới gây tổn hại em mà thôi. Sau mỗi lần anh tỉnh khỏi men rượu, tỉnh khỏi cái dục vọng được sở hữu em, anh đã hối hận… đã hối hận rất nhiều. Anh nghĩ rằng nếu mình rời bỏ em, nếu mình kết hôn rồi, anh sẽ từ bỏ được…thế nhưng…”

Giọng của Ryuu trở nên đục ngầu, vòng tay của anh càng xiết chặt hơn.

“…chỉ là đồng sàng dị mộng, anh chẳng thể sống bên vợ mình, mà suốt ngày trong tâm trí chỉ quanh quẩn hình bóng em. Sau khi ly dị, anh tìm đến những quán gay bar, anh cứ ngỡ mình không thích hợp với phụ nữ, và muốn tìm kiếm cảm giác mạnh hơn. Chỉ tiếc anh đã sai. Anh không muốn ai chạm vào anh cả, ngoại trừ em. Anh chỉ có cảm giác với một mình em thôi. Anh phải làm sao hả Akio, anh phải làm sao để xoá sạch em ra khỏi tâm trí?”

Akio bất giác cũng khóc theo, dù những giọt nước mắt của cậu hoàn toàn không lý do để rơi.

Cậu đang thương xót cho Ryuu ư? Hay là thương xót cho bản thân mình đã không nhận ra tình cảm của anh, thậm chí còn oán hận anh bấy lâu?

Cậu đối với anh thực chất là cảm giác gì? Tại sao nhìn thấy anh đau khổ, trái tim cậu cũng tan nát không kém? Từ lúc nào cậu lại hận anh như thế? Từ cái ngày anh cưỡng bức cậu, khiến cậu xấu hổ không dám nhìn mặt Masako, hay từ cái ngày anh bỗng hoá thành kẻ xa lạ và vô cảm, luôn ngó thẳng cậu bằng một ánh mắt sắc lạnh như chẳng quan tâm điều gì?

“Aaaaaaaaaaaaaaaa.” – Akio thét lên, vùng tay khỏi Ryuu và nhặt nhanh áo ngủ trên mặt sàn chạy về phòng mình.

Ryuu cũng nhặt áo đuổi theo cậu, thậm chí không màng đến zipper đang mở. Anh cố gọi tên cậu lớn chừng nào, thì cậu càng chạy nhanh chừng ấy.

“Đi đi, tôi không muốn gặp anh. Đồ quái vật, anh đi đi.”

Ryuu đóng sập cửa phòng và bấm chốt khoá chặt nó. Đầu óc của cậu quay cuồng rối loạn, cậu sợ phải nghe anh nói thêm một lời nào.

Anh đập của liên tục, dường như chẳng màng đến đôi tay đau rát.

“Akio, nghe anh nói đi, anh rất yêu em, em cho anh một cơ hội được không? Chúng ta hãy bắt đầu lại từ đầu, hoặc vả em hãy ở cạnh anh như lúc xưa. Anh biết anh ích kỷ lắm, nhưng anh không thể dứt bỏ tình yêu dành cho em. Mỗi giây, mỗi phút anh đều nghĩ về em, dù rằng anh đã cố thử trăm ngàn cách. Akio…làm ơn…hãy tha thứ cho anh.”

“Cút! Tôi không muốn nghe gì nữa, cút ngay cho tôi.”

“Akio, em căm ghét anh đến thế sao?” – Tiếng nói của Ryuu chùn xuống, chứa chan nỗi thất vọng.

“Phải, cút ngay cho tôi, đừng để tôi phải nhìn thấy bản mặt của anh.” – Cậu thét lên giận dữ.

Ryuu ngả lưng vào cánh cửa, chết lặng cả hồn.

“Hai ngày nữa, Tokyo sẽ có trận tuyết đầu mùa. Đã lâu rồi, anh không được ngắm tuyết đầu mùa cùng em, không được giúp em đeo găng tay và choàng khăn ấm. Anh thật sự rất mệt, những đau khổ dồn nén cũng đến lúc phải chấm dứt. Vào ngày ấy, anh sẽ chờ em dưới chân tháp Tokyo. Nếu em tha thứ cho anh, nếu em chấp nhận cho anh một cơ hội để chúng ta bắt đầu lại, xin em hãy đến tìm anh. Còn như không, sau này…” – Ryuu nấc một tiếng dài cay đắng. – “…em có thể yên tâm, vì sẽ không bao giờ chúng ta còn gặp nhau nữa.”

“Đi đi, tôi không muốn nghe.. đi ngay đi…”

Ryuu thất vọng rời khỏi, trong lòng mang theo một niềm đau khôn tả.

Akio quỵ xuống mặt sàn, không thể phân biệt được cảm giác chính xác của con tim cậu.

Hai người, một nỗi đau tình yêu, hằn lại những vết sẹo, khó có khả năng nối liền.

—*—*—

Tuyết đầu mùa cuối cùng cũng kéo đến…

“Aaa… aaaa…”

Akio thở dốc theo mỗi nhịp cựa mình của Tou. Hai tay cậu bị Tou trói chặt vào thanh giường, chỉ còn lại phần cơ thể trần trụi đang mặc tình cho hắn náo loạn bên trong.

Làm tình với ai, và làm tình kiểu nào, xưa nay Akio không hề quan tâm. Nhưng hôm nay, bỗng dưng trái tim cậu lại thấy đau nhói. Cậu vẫn không ngừng nhìn ra ngoài trời tuyết lả tả, lòng nhớ đến một người có thể đang đợi cậu dưới chân tháp Tokyo buốt giá.

“Akio, cậu không tập trung thì phải, sao cứ nhìn ra ngoài trời tuyết vậy?” – Tou hỏi chán nản, trong khi đứa trẻ của hắn vẫn hì hục cày sâu vào hậu môn của cậu.

“Tuyết rơi rồi, cậu có thích tuyết không?” – Akio bâng quơ hỏi Tou, trước kia khi làm tình với ai đó, cậu chẳng hề hỏi những thứ vu vơ ngoài trọng tâm kiểu này.

“Nhàm chán, tớ không nghĩ cậu lãng mạn như vậy đấy Akio.” – Câu trả lời của Tou làm Akio hụt hẫng. Hoá ra bạn tình mãi mãi là bạn tình, có thể mang đến cho cậu những giây phút cuồng điên về thể xác, nhưng vĩnh viễn không sao lấp nổi cái khoảng trống tâm hồn mà cậu cần.

“Anh có thích tuyết không?”

“Anh rất thích, nhất là tuyết đầu mùa, gợi cho người ta cái cảm giác thanh tẩy và trinh nguyên. Mong là tuyết đầu mùa năm nào, anh cũng được ở bên cạnh em.”

“Anh đừng đùa, anh còn phải đi lấy vợ. Khi có chị dâu rồi, anh sẽ thấy em rất phiền phức.”

“Tuyết thì năm nào mà chẳng có, nhưng chưa một lần anh bảo rằng chúng phiền phức. Càng ngắm, anh càng thích sự trắng trong của chúng, dường như dù cả thế giới này có bị nhiễm bẩn, chúng vẫn giữ được điều đó không thay đổi. Thẳm sâu nơi tim anh, cũng có một người giống như vậy.”

Akio rời khỏi căn hộ của Tou khi trời đã gần sáng. Những trận tuyết ập đến ngày một thêm dày đặc làm trắng xoá khắp màn đêm. Tou đã bảo cậu hãy ở lại, nhưng chẳng hiểu sao cậu có một dự cảm không yên nên muốn quay về.

Ryuu rất thích tuyết, và anh đã rất nhiều lần khẳng định với cậu điều đó. Chỉ tiếc trong tâm trí cậu chưa một lần ghi nhớ. Nhắc đến tuyết, lúc nào hình ảnh của Masako cũng hiện lên, khiến cậu những tưởng trên đời này ngoài cô ra, thì không còn ai khác cũng thích chúng.

“Phải chăng em mới là kẻ vô tình nhất, chưa bao giờ em chịu nghĩ cho cảm giác của anh?”

*Reng…reng…reng*

Akio rút điện thoại trong túi quần ra, ở đầu dây bên kia có một giọng nói ồm ồm vang vào tai cậu.

“Cậu chủ, cậu Ryuu đã vào viện cấp cứu rồi.” – Vị quản gia của Akio báo với giọng khẩn trương lo lắng.

“Bác nói sao?” – Tiếng gió tuyết rít vù vù làm cậu chẳng thể nghe rõ điều gì. Cậu chạy trở lại khu chung cư để có thể nhận được tín hiệu tốt hơn.

“Cậu Ryuu đã vào viện cấp cứu, người ta bảo cậu ấy bị nhiễm lạnh do đứng ngoài trời tuyết liên tục nhiều giờ liền nên tình hình có vẻ rất nguy kịch.”

Điện thoại trên tay Akio rớt xuống mặt đất vỡ đôi. Cậu tức tốc chạy lên phòng Tou, để nhờ người bạn này lái xe chở cậu đến bệnh viện ngay trong đêm.

“Tại sao ngốc đến vậy, tại sao biết là trời tuyết mà vẫn đứng chờ?” – Một tay Akio nắm lấy tay Ryuu, đang trong tình trạng hôn mê, một tay che miệng khóc tức tưởi.

“Thì ra cậu có hẹn, tại sao lại không đến mà rủ tớ làm chuyện ấy chứ?” – Tou thở dài. – “Nhưng thôi, bác sĩ đã bảo anh ấy qua khỏi thời kỳ nguy hiểm rồi, cậu đừng lo lắng quá.”

“Cậu ra ngoài đi, tớ muốn yên tĩnh.” – Akio đáp mệt mỏi.

Tou thấy vậy nên chẳng phiền cậu thêm, lặng lẽ đóng cửa rời khỏi.

“Thì ra không còn gặp nhau nữa chính là ý này sao? Sự sống đối với anh mệt mỏi đến thế à? Liệu có mệt mỏi hơn em chăng? Bây giờ, em không biết là nên hận anh, hay nên đồng cảm với anh nữa?” – Akio hét bấn loạn, cậu thực sự muốn hét cho đến khi cái người đang nằm kia phải thức dậy mà trả lời mình.

Nghĩ lại những gì cậu từng làm đối với một người luôn yêu cậu, Akio thấy tội lỗi làm sao? Akio luôn cho rằng Ryuu là một kẻ đồng tính gớm ghiếc, và anh đã xem cậu như một công cụ tình dục, thậm chí chẳng màng cậu là em trai của anh.

Nhưng tất cả thay đổi khi Ryuu thừa nhận anh yêu cậu. Cậu cũng đã từng yêu, nên rất hiểu cho tâm trạng của một kẻ lỡ làng giống mình. Chỉ việc nhìn Masako sánh bước bên chồng, trái tim Akio đã đau quặn cùng đường, huống hồ, ngần ấy năm dài, Ryuu liên tục phải chứng kiến cậu thân mật hết người đàn ông này đến người đàn ông khác. Akio tự hỏi tại sao thứ tình yêu anh dành cho cậu lại vĩ đại đến thế?

Akio đứng lên, lại gần bên khung cửa sổ, tuyết vẫn lả tả rơi khắp nền trời.

“Em chắc là không thể hận anh được nữa, nhưng còn yêu anh…làm sao chỉ bằng một trận tuyết là có thể xoá nhoà hình bóng của cô ấy? Nếu em có can đảm bắt đầu lại cuộc đời mình, phải chăng cả hai chúng ta sẽ hạnh phúc hơn?”

—*—*—

“Đồ ngốc, cậu đã tỉnh rồi à?” – Takeo ở bên giường cậu điên tiết lên vì không thể tin được người bạn thân của mình lại muốn tự sát giữa trời tuyết đùng đùng. – “Xem ra cậu phải thất vọng vài giây, vì mạng cậu còn lớn, có người phát hiện kịp thời nên gọi cấp cứu khiêng cậu đi. Nếu không, bây giờ cậu và tử thần chắc đang uống trà xơi bánh.”

“Mệt quá!” – Ryuu nói không ra hơi. – “Đừng sỉ vả vào lỗ tai tớ nữa.”

“Cậu biết có bao nhiêu người lo lắng cho cậu không mà lại giở trò này hả? Đang sống ngon lành với gia tài kếch sù, bỗng dưng muốn chết là sao?”

“Nhiều lắm sao?” – Ryuu cười hời hợt. – “Chẳng phải ngoài cậu ra cũng đâu có bóng nào đến thăm tớ.” – Anh thật sự đau lòng, vì người anh cần nhất đã không hề đến thăm anh, xem ra người đó sẽ rất hả hê nếu anh chết đi.”

Takeo rút bức thư ở túi áo khoác dúi vào tay Ryuu:

“Akio đã ở bên cậu suốt, nó chỉ vừa rời khỏi sáng nay khi biết tình trạng của cậu đã ổn định. Nó gửi cái này cho cậu, chắc là nó không còn trách chuyện lúc xưa cậu làm nữa đâu.” – Ánh mắt Takeo tràn đầy sự thấu hiểu.

Ryuu cầm lấy bức thư, ngỡ ngàng một lúc mới dám mở ra đọc. Trước mặt bao kẻ, anh có thể là một người rất ngoan cường, nếu không, người cha quá cố của anh đã chẳng giao hết trọng nhiệm cho anh đảm trách. Nhưng có kẻ mạnh nào lại chẳng tồn tại điểm yếu riêng. Akio chính là điểm yếu của anh.

“Đừng hỏi em có tha thứ cho anh hay không? Thực lòng em cũng không biết rõ. Vì anh mà em đã mất đi Masako, người con gái mà em vốn rất yêu. Em từng hận anh…hận rất nhiều…hận đến nỗi chỉ muốn anh chết đi cho khuất mắt em. Nhưng…

…vì sao anh lại nói yêu em? Tình yêu có sức mạnh làm thay đổi mọi thứ, kể cả thù hằn. Em bắt đầu nghĩ về anh…em thấy rối loạn khi không tài nào phân biệt rốt cuộc em đang hận anh, hay là đang nhìn thấy em qua tình yêu đau khổ của anh. Chúng ta đều chẳng thể có được người mình yêu, do đó, anh và em đều đáng thương như nhau.

Dù anh từng bảo em cũng như tuyết trong lòng anh, nhưng kỳ thực em dơ bẩn hơn chúng trăm vạn lần. Vâng, là do hận anh, lại không thể trả thù anh, nên em đã chọn cách tự huỷ hoại bản thân. Giờ đây, em mới thấy mình thật dại khờ. Đúng là em đã làm cho anh rất đau khổ, tuy nhiên trên thực tế, em cũng nào vui gì?

Vì thế, nếu anh một mực bảo yêu em, xin anh đừng làm bất cứ điều gì tổn hại mình, khiến em phải cắn rứt lương tâm. Xin anh hãy cho em thêm thời gian, để yên tĩnh suy nghĩ về những chuyện từng trải qua trong quá khứ, và học cách quên đi chúng. Có thể là vài tháng, vài năm, mà cũng có thể phải dùng cả cuộc đời.

Giả như đến một lúc nào đó anh cảm thấy quá mỏi mệt và không đủ sức chờ đợi tiếp, hoặc vả đã tìm ra người trung ý khác cho mình, em chúc anh sẽ được hạnh phúc bên cạnh người đó. Đừng lo lắng cho em, em biết cách tự chăm sóc cho bản thân của mình.

Tuyết đầu mùa năm nay chúng ta xa nhau, cái lạnh của đầu Đông có lẽ sẽ khiến trái tim anh se thắt. Nên em đã nghĩ, nếu như em có trở về, chắc chắn cũng sẽ vào một ngày tuyết đầu mùa ở Tokyo với hy vọng làm ấm lại những giá băng nơi anh.”

Ryuu vò chặt bức thư trong tay, lẳng lặng gục đầu.

“Anh sẽ chờ, anh nhất định sẽ chờ đến ngày em trở về mới thôi.”

—*—*—

Ba năm sau…

“Lại một mùa tuyết nữa kéo đến.” – Ryuu nhìn ra ngoài trời thở dài não nề.

“Đừng bi quan thế ông bạn, mùa này không gặp, biết đâu mùa sau sẽ gặp. Đi làm một chầu cho ấm dạ đi.” – Takeo kéo tay Ryuu rời khỏi công ty, sau khi cả hai vừa ký kết được một hợp đồng to tát.

Hai năm trước, Ryuu đã dẹp hết những băng đảng của cha mình, và chính thức mở một công ty đá quý làm ăn lương thiện. Shigeo thỉnh thoảng cũng về thăm anh, vừa tháng rồi nó đã lên chức làm cha nên bận rộn hơn hẳn ở Anh.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoắt mà Ryuu đã trở thành bác của người ta. Nếu năm ấy anh không ly dị, chắc đến nay cũng có cả đàn con.

“Không đi đâu, tớ muốn đến tháp Tokyo đi dạo.”

“Cậu có khùng không? Trời tuyết mà dạo cái gì? Muốn đến đó chờ Akio thì cứ hói huỵch toẹt ra, hà tất phải vòng vo .” – Takeo cười trêu ghẹo.

“Ừ, tớ muốn đến đấy, cậu rủ người khác đi uống chung đi.”

“Akio nói nó sẽ trở về vào ngày tuyết đầu mùa, đây đã là trận tuyết thứ hai rồi, cậu đi mà chi.” – Takeo níu kéo cổ tay Ryuu.

“Tớ biết, nhưng vẫn muốn tìm kỳ tích, còn hơn là trong lòng luôn thấp thỏm không yên, sợ Akio về mà không gặp tớ, tưởng rằng tớ đã bỏ cuộc rồi quay đi. Ba năm qua, tớ cứ lo không biết mình có bỏ sót ngày tuyết nào hay không? Cảm giác này cậu chẳng hiểu được đâu.”

“Thôi, thôi, nể cậu luôn. Gặp cậu sau, ông chủ.” – Takeo vẫy tay rồi tranh thủ ra xe. Những đợt gió lạnh cứ thốc mạnh liên hồi. Vào cái thời tiết khắc nghiệt, chẳng ai muốn phải ra đường dầm tuyết cả, ngoại trừ Ryuu.

Có một bóng người tự nãy giờ vẫn đứng dưới ngọn đèn đường leo lét nhìn về phía anh thở dài. Trên tay người này cầm những cành hoa Lay Ơn trắng ướt đẫm một màu tuyết sương. Không hiểu sao nghe loáng thoáng những lời Takeo và Ryuu nói, trong lòng hắn chợt dâng lên sự day dứt. Người đó chỉ cách anh vài bước, nhưng vì gió tuyết bay mù mịt, Ryuu không hề để ý đến.

Anh chào Takeo xong thì định ngồi vào xe riêng. Anh đang rất nóng lòng đến chân tháp Tokyo, dù biết rằng cơ hội gặp được người anh chờ đợi là rất mong manh, nhưng mong manh cách mấy, anh cũng không muốn bỏ sót.

“Anh!”

Ryuu đứng sững hẳn, quay đầu lại… ảo giác phút chốc ập đến theo những nhớ nhung bấy lâu của anh, hay sự thật đang hiện diện trước mắt.

“Xin lỗi, chuyến bay của em bị hoãn bất ngờ, nên…”

Akio chưa kịp dứt lời thì một vòng tay ấm áp đã bổ nhào về phía cậu.

“Không sao, chỉ cần em trở về, dù có thế nào cũng không sao.”

Akio khẽ mỉm cười. Dưới trời tuyết tơi bời, họ ôm chặt lấy nhau, nước mắt hoà vào những hạt tuyết trắng muốt như báo hiệu hạnh phúc sắp bắt dầu.

Liệu anh có tin, giữa trời đông rét mướt, những cánh hoa Lay Ơn vẫn bừng lên sức sống?

Bởi chúng là loài hoa của ánh sáng, luôn mang đến cho con người những hy vọng vào ngày mai.

Liệu anh có nghĩ, truyền thuyết về tình yêu chân thật sẽ hiện ra trong cuộc đời mình?

Nghe như quá viễn vong, nhưng em tin nó đáng để tìm kiếm

Liệu anh có hiểu, bản tình ca năm xưa chỉ là một trang ký âm vĩnh viễn không bao giờ trọn vẹn?

Thật lòng em luôn chần chừ, để rồi cuối cùng em quyết định giữ nó cho riêng mình.

Và liệu anh có biết, tình yêu em dành cho anh, chính là lời hứa hẹn vững bền nhất cho mùa Đông năm nay?

—–End—–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro