dracodragon
Harry
mày đi chưa?
popoharrytacopotter
!
Đm tao quên mất vụ
mày cũng đăng kí học chung với tao
Nên tao lỡ tới trung tâm trước rồi
Mày tranh thủ lấy xe chạy vô đi
Tao chừa chỗ kế bên tao cho🤭🤭
dracodragon
... (x)
Xin nghĩ hộ tao
popoharrytacopotter
Sao nữa thế?
dracodragon
Mệt
popoharrytacopotter
Thế cần tao đến rước không?
Hay là tao mua thuốc cho mày nha?
Mày thấy trong người thế nào rồi?
Có ai ở nhà với mày không?
đã seen
Draco?
Draco?
đã seen
Đâu rồi?
Draco?
đã seen
***
Draco chần chừ nhìn nút xoá toàn bộ tin nhắn, cậu hít sâu một hơi, nhìn sang đống đồ đã được chuẩn bị sẵn cho việc học thêm, sau đó liền nhắn nút xoá.
"... Nó không khó như mình tưởng."
Draco lầm bầm, cậu nhìn avatar của Harry Potter hồi lâu rồi tắt màn hình và nằm bệt trên ghế sofa; tay trái vắt ngang trán, nhìn trần nhà nghĩ ngợi lung tung.
Cảm giác này... nó không đau, nhưng cứ có gì đó âm ỉ dai dẳng trong người, như thể mọi vật xung quanh bỗng im hơi lặng tiếng, và bản thân chỉ còn có thể nghe mỗi tiếng tim đập.
Draco nghĩ.
Tại sao tên đần đầu sẹo đó lại thốt ra chữ quên gọn hơ vậy nhỉ? Hay là trước giờ nó vốn nhẹ như mây, chỉ có cậu là nhìn không ra?
Không biết.
Rối quá.
Mệt quá.
Có lẽ do lâu quá không chịu nhắm mắt nên Draco mới cảm thấy hộc mắt mình cay xoè, cậu nhịn hoài nhịn mãi, cuối cùng cũng phải đưa tay lên dụi.
Chỉ là lỡ dụi mạnh quá hay sao ấy, nước mắt chảy ra hết rồi.
Phải làm sao đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro