CHƯƠNG 11: Đức tin của Daisy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 11: Đức tin của Daisy

Edit: Gấu túi nhỏ

Tôi lưỡng lự dừng lại trước cánh cửa. Một hầu gái vén tấm rèm đầu tiên ra, sau đó là tấm rèm thứ hai. Đang đợi tôi là bốn phụ nữ và một đàn ông bị kéo vào trong bức rèm lúc nãy.

"..."

Nói chính xác hơn, có bốn kẻ đang đợi tôi chứ không phải năm. Một người nữa đã ngất xỉu và đang nằm dài trên ghế. Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại sau lưng tôi.

"Thần xin lỗi, thưa Điện hạ. Thần có nên đánh thức cô ta không?"

"Không cần đâu. Cứ để như vậy đi!"-tôi nói.

Tôi đã đi quá xa chuyện này rồi không? Tôi cảm thấy mình đang tận dụng quyền lực mà Công chúa để lại để sử dụng chúng cho mục đích đe dọa và bạo lực những người này. Miệng tôi có vị chát. Nhưng, vì tôi không thể nghĩ ra một giải pháp thay thế tốt hơn, nên đành phải chọn một cái có vẻ ít tàn nhẫn hơn. Rốt cuộc, tôi vẫn không phải là một kẻ đặc biệt khôn ngoan hay chính trực.

"Các ngươi đã thừa nhận tội lỗi của mình chưa?"- tôi hỏi những tên nô bộc gần nhất.

"Vâng, thưa Điện hạ."- mọi người đồng thanh trả lời. Tại thời điểm này, họ đã chấp nhận số phận của mình, có thể vì họ đã có đủ thời gian để suy nghĩ và xử lý những gì đang xảy ra. Phản ứng của đám người này rất bình tĩnh và có chút cam chịu.

"Ta tạm tha chết cho các ngươi"- tôi tuyên bố.

"Sao ạ?"

Nhìn xuống những khuôn mặt nhợt nhạt và sợ hãi trước mắt, tôi nhắm mắt tiếp tục- "Nhưng điều đó không có nghĩa là các ngươi sẽ được tự do. Mọi sai lầm đều phải trả giá."

"Là gì..., thưa Điện hạ?"

"Các ngươi phải trở thành tai mắt riêng của ta. Mỗi khi các ngươi nghe thấy bất kỳ tin đồn nào về ta, bất kỳ lời bàn tán nào mà ta chưa nghe được, các ngươi phải gửi thông báo đến cho ta."

Bọn họ tạm thời chưa nắm được ý của tôi.

"Trên giấy tờ, tất cả sẽ bị sa thải. Đêm nay, là đêm cuối cùng bọn ngươi được ở trong lâu đài này, nhưng chỉ được chờ đợi ta ở bên ngoài. Phải đảm bảo rằng không ai được bỏ trốn, hiểu chưa?"

"Vâng, thưa Điện hạ."- bọn họ ủ rũ đáp ứng.

"Từ bây giờ, mỗi người các ngươi sẽ được làm công trong những dinh thự khác nhau. Nếu phát hiện ra bất cứ hành vi lừa gạt hay giấu diếm thông tin, ta sẽ cắt cổ kẻ đó."

"..."

"Mạng sống của bản thân đang nằm trong lòng bàn tay của ta. Đừng bao giờ quên điều đó. Giải pháp duy nhất để giữ mạng chính là tuyệt đối trung thành với ta."

Để đảm bảo bí mật này sẽ không bị phanh phui dưới những tính huống xấu khác, tôi đã chọn lọc sao cho những kẻ bị xếp hàng trên cùng phải xuất thân từ những gia đình thấp kém hoặc không có quan hệ móc nối. Không khả năng nào bọn người này sẽ biết được bí mật đằng sau màn kịch này. Tôi cũng quyết định cho tất cả các thị vệ liên quan đến việc này một khoảng tiền an ủi đủ lớn rồi cho họ rời khỏi cung điện. Tôi không thể đảm bảo sẽ ngăn mọi chuyện bị truyền ra, nhưng đó là điều tốt nhất mà hiện tại tôi có thể nghĩ được.

"Cho phép nô tì được hộ tống người, thưa Điện hạ."

Lúc tôi bắt đầu hồi cung đồng thời hướng sự chú ý của mình đến nữ hầu đã chăm chú nhìn lén tôi suốt vừa rồi. Bước chân đầu tiên trên bậc thang xuống hành lang tôi mới vờ như tình cờ hỏi- "Tên cô là gì?"

"Hess, thưa Công chúa."- cô ấy đáp.

Tôi âm thầm ghi nhớ cái tên này.

****

"Tôi nghĩ ngài ấy thật tuyệt vời."

Câu nói vừa được phát ra, nhóm hầu gái lập tức hoảng loạn đánh rơi mọi thứ mà họ đang cầm vì sốc. Từ lúc nhập cung đến giờ những nô bộc nhỏ bé như bọn họ mỗi khi làm việc đều tràn ngập nguy hiểm như dậm chân lên lớp băng mỏng, không có một thời khắc nào họ dám thả tự do cho linh hồn.

"E-em vừa nói gì cơ?"- một trong những nữ hầu thảng thốt, quá sửng sốt đến nỗi cô ấy quên nhặt những chiếc đĩa vỡ trên tấm thảm trước mặt.

"Tôi nói ngài ấy thật sự rất tuyệt vời!"

"..."

Không ai đáp lời, Daisy lặp lại- "Điện hạ tài giỏi hơn em tưởng rất nhiều!"

"Lần đầu tiên...Chúa ơi, tôi không nghĩ mình có thể thở được."

"Tôi cũng vậy..."- một hầu gái khác nói.

"Em có cần một cái tát để thanh tỉnh đầu óc không?"- một người nữa thốt lên.

"Tim em đập rất nhanh..."-Daisy cười rạng rỡ, không hề bối rối trước sự kỳ thị rõ ràng của những người phụ nữ khác.

"Daisy!! Có lẽ em nên suy nghĩ về điều đó lâu hơn một chút!"- một trong số đó gợi ý.

"Làm thế nào...A-a-ai mà em g-gọi là tuyệt vờ-"

Daisy lên tiếng và lặp lại rõ to- "Điện hạ!"

"Ít nhất chị nghĩ em nên nghiêm túc suy nghĩ lại một chút!"

"Con bé nó đã ăn nhầm cái gì rồi?"- một người phụ nữ mong chờ hỏi.

"Hôm nay, trông ngài ấy quyền lực như một nữ hoàng thực sự!"- Daisy nói, đôi mắt nâu huyền phản chiếu ánh sáng thần thánh lấp lánh.

"Đó là bởi vì em chỉ mới tới đây vài ngày thôi."- ai đó nói- "Hãy định thần lại nhanh lên, trừ khi em muốn kết thúc tất cả bằng cái chết! Bọn chị không muốn phải nhặt xác em đâu..."

"Ồ, không thể nào!"- Daisy vui vẻ trả lời- "Em nghĩ mình thật may mắn khi được phục vụ một người xuất sắc như vậy!"

Nhóm hầu gái cảm thấy đau lòng khi nhận ra rằng họ đã thất bại trong việc thuyết phục Daisy. Sau sự cố "Sảnh tử thần"- sự kiện mang lại hiệu quả khác thường và bí ẩn, mọi người đều bàn tán về việc Công chúa đã mất trí. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với năm người biến mất sau tấm trướng. Thông thường, những kẻ chống lại Công chúa đều bị ngài ấy giết chết một cách dã man trước công chúng, đầu của họ bị bêu thị chúng, vì vậy vụ án được che trong bóng tối lần này án càng đáng sợ hơn, ấn tượng hơn. Năm kẻ xấu số đó có thể đã phải chịu một điều gì đó còn khủng khiếp hơn cả cái chết. Những người hầu rùng mình sợ hãi với ý nghĩ đó.

Những kẻ còn lại đã bị vây bắt thì được thả ra khỏi hội trường vào lúc rạng đông mà không nhận được bất kỳ mệnh lệnh hay bản án cụ thể nào. Cung điện hoàn toàn mất phương hướng và hoảng loạn khi thực hiện những công việc thông thường của mình, tất cả đều đang trên bờ vực sụp đổ tinh thần. Không một ai từng trải qua những chuyện như thế nên không khó để thấy được các phản ứng đa dạng xung quanh- một số đột nhiênhoảng sợ bật khóc, một số khác ngày càng trở nên hoang tưởng, và một số chỉ thích lẩm bẩm một mình, tay họ run rẩy khi làm việc.

"Cô cho rằng cô là kẻ đặc biệt?"- một giọng nói hoài nghi vang lên từ phía sau. Là Arielle.

"Sao cô có thể phát ngôn như thế sau những gì mà cô đã tận mắt chứng kiến?"- cô ta chất vấn. Arielle là một trong số những kẻ hiếm hoi thoát ra khỏi "Sảnh Tử thần" mà không bị ảnh hưởng về tinh thần hay thể chất.

"Chà, thành thật mà nói, tất cả bọn họ đều xứng đáng với những gì họ nhận được vì tội lỗi mà họ đã gây ra."-" Daisy đáp trả không chút nhượng bộ.

"Làm sao mà cô biết khi cô chưa từng trải qua cảm giác đó?" Ariella đáp trả-" Đừng cho rằng chỉ vì cô đã bênh vực ngài ấy mà một ngày nào đó Điện hạ sẽ không trút giận lên người cô."

"Điều đó là không đúng!"-Daisy vặn lại-" Công chúa đã tha thứ cho tôi khi tôi đã phạm một sai lầm đáng trách, vậy nên bây giờ tôi sẽ đền đáp người bằng cách làm việc chăm chỉ hơn, cho nên ngài ấy không có lý do gì để trừng phạt tôi!"

"Haa!"- xung quanh có vẻ thảng thốt khi nghe cuộc cãi vã của hai người.

"Đợi đã, Daisy... ý em là, Công chúa đã tha thứ cho em sao?"- một hầu gái gần đấy hỏi, trông cô ấy căng thẳng và bồn chồn mặc dù cô ấy không liên quan gì đến sự cố "Sảnh Tử Thần". Lo lắng vỗ vỗ ngực, cô ấy nhìn Daisy chằm chằm, mong chờ câu trả lời.

"Em đã vô tình đạp lên váy của người!"- Daisy rạng rỡ nói.

"Dẫm lên? Ôi chúa ơi, làm sao mà em thoát được?"

"Trên váy của Điện hạ! Và khiến ngài ấy suýt ngã, như thế này!"- Daisy giải thích, chỉ ra Công chúa đã suýt vấp ngã như thế nào.

"Không thể nào!"- một người phụ nữ bồn chồn thở hổn hển. Bà ta hét loạng choạng như thể vừa nghe một câu chuyện hoang đường nhưng may thay đã được một người phía sau đỡ lấy.

Daisy mở to mắt ngạc nhiên hỏi- "Bà không sao chứ? Sao vậy? Có bị thương không?"

"Thôi cháu đừng nói nữa, được không?"- bà ta khẩn khoản

"Ồ...Tại sao? Cháu đã nói gì sai đâu?"- Daisy bĩu môi phản đối.

****

"..."

Ánh nắng mặt trời lặng lẽ chiếu xuyên qua tầng tầng lớp lớp rèm cửa dày nặng trong phòng ngủ. Vừa mơ màng tỉnh dậy, tôi chợt bừng mở mắt ra trước một khung cảnh tuyệt đẹp đến nao lòng - một trong những người đàn ông đẹp trai nhất mà tôi đã từng thấy đang vùi mình trong tấm chăn bên cạnh, áp má vào cánh tay tôi mà say giấc. Tôi lo lắng liệu bản thân mình có thể kìm lòng khi phải thưởng thức phong cảnh kỳ diệu này mỗi sáng hay không. Ngơ ngác ngắm nhìn khuôn mặt anh, tôi cảm giác có thể nhìn anh chằm chằm cả ngày. Chính bản thân tôi đã bị thuyết phục rằng không có gì thú vị trên thế giới này hơn khuôn mặt của một người đàn ông hoàn mỹ như vậy. Kết luận nhỏ kỳ lạ này khiến tôi không thể không bật cười khúc khích.

Nghe thấy tiếng cười của tôi, lông mày anh ấy giật giật và một nếp nhăn mờ xuất hiện trên trán. Nadrika giờ cũng đã tỉnh. Tôi đưa ngón tay lên gò má trắng hồng của anh ấy vẫn đang áp vào cánh tay tôi, và chọc nhẹ vào đó. Thật đáng yêu, cảm giác làn da của anh ấy thật mềm mại và mịn màng.

Anh mở mắt ra, có chút ngái ngủ mơ màng nhìn tôi.

"Ồ, anh tỉnh rồi sao?" - tôi ngây thơ hỏi, chống khuỷu tay để nhìn xuống anh, cằm tựa vào lòng bàn tay. Khi tôi ngập ngừng mỉm cười với anh ấy, Nadrika cũng mỉm cười dịu dàng với tôi.

Từ khi nào chúng tôi bắt đầu ngủ chung giường với nhau như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời. Có lẽ là khi tôi đang vật lộn để thích nghi với cuộc sống mới này, tôi cho rằng điều đó xảy ra một cách tự nhiên do sự tuyệt vọng đến lạc lõng của tôi. Tôi đã quyết định sẽ hưởng thụ nó và tận hưởng niềm vui ít ỏi của mình. Bên cạnh đó, sự thực rằng tôi đã rất cô đơn, ngủ một mình mỗi đêm ở một nơi xa lạ. Nhờ hơi ấm của anh bên cạnh mà tôi có thể ngủ ngon hơn rất nhiều.

"Chào buổi sáng, thưa Công chúa."-Nadrika thì thầm.

"Chào buổi sáng."

Xem xét trên mọi phương diện, anh ấy thực sự là một đối tác tuyệt vời. Tôi luôn tự đánh giá mình là một người cực kỳ cảnh giác, nhưng tôi đã ở đây- ngủ chung trên một chiếc giường với anh ấy hàng đêm mà không hề mang tâm thái phòng bị hay lo lắng. Còn người đàn ông dễ thương ấm áp, với khuôn mặt thuần khiết, trong sáng và "có vẻ ngây thơ" này, dường như anh ấy cũng không hề gặp khó khăn gì khi ngủ với tôi.

Tôi đã từng nghĩ anh ấy sẽ dễ dàng rơi vào giấc ngủ, nhưng sự thực anh ấy đã kiểm soát bản thân mình chặt chẽ đến mức gần như quá hoàn hảo. Bằng một cách nào đó, anh ấy biết được chính xác những gì mà tôi đang cảm thấy, và giữ cho mình không vượt qua bất kỳ ranh giới nào có thể làm phật lòng tôi. Nadrika gạt những lọn tóc lòa xòa ra khỏi mặt tôi và hôn nhẹ lên những sợi tóc, mắt anh nhắm nghiền một cách thành kính.

"Không có mùi sao...?"- tôi giả vờ hỏi.

"Xin lỗi, thưa điện hạ?"

"Ý em là- tóc."

Khi Nadrika giương đôi mắt to tròn bối rối, còn tôi chỉ nhìn anh, nhún vai và cười. Tôi có cảm giác như anh ấy đang vuốt từng sợi tóc tôi như thể đó là một bông hoa trân quý cực kỳ. Nhưng bản thân lại không đủ thẳng thắn để hỏi anh ấy tại sao anh lại thích tôi đến vậy.

Nadrika vẫn đang nhìn tôi dò hỏi nên tôi giả vờ không để ý và quay đầu đi. Đó là một trong những buổi sáng tuyệt vời hiếm hoi mà tôi thực sự không muốn rời giường.

"Thần sẽ truyền đồ ăn sáng, hay người muốn đi tắm trước?"- anh ấy hỏi.

"Ừmm, đều không."- tôi lầm bầm, vùi mặt vào chiếc gối được nhồi từ lông chim thiên nga mềm mại. Cảm thấy tất cả mọi thứ hư ảo như một giấc mơ. Năng lượng của mình đã cạn kiệt. Ngay cả sau một đêm ngon giấc, tôi vẫn cảm thấy kiệt sức, vì vậy tôi nghi ngờ đó là do sự mệt mỏi tích tụ vì những sự kiện gần đây. Có lẽ sau một ngày hoặc lâu hơn tôi sẽ ổn thôi.

"Vậy...thần có thể giúp người được không?"- Nadrika hỏi.

"Giúp em làm gì?"

Tôi nhớ lại cách thức ăn uống một cách máy móc, cách anh ấy bắt chước mọi động tác của tôi như thể cuộc sống của anh phụ thuộc vào điều đó. Mặc cho bản thân tôi không hề biết phép tắc ăn uống ở đây, tôi đã cầm nĩa ăn tùy tiện, thế mà anh ấy vẫn bắt chước tôi mà không cần biết là đúng hay là sai.

"Tắm trước thì thế nào?"- anh ấy nói.

Đi tắm à? Vậy anh ấy chưa muốn ăn trước...

Tắm? Nhưng... tắm? Giúp mình tắm?

Khi tôi còn đang ngập ngừng, Nadrika bắt đầu rời khỏi giường.

"Thần sẽ chuẩn bị ngay!"- anh nói- "Người hãy ở trên giường đi, Điện hạ."

Chuẩn bị? Tôi ngây người nhìn Nadrika đứng dậy và xắn gấu quần lên, bắt đầu cởi khuy áo sơ mi của mình.

"Nadrika!"- tôi hốt hoảng gọi.

"Vâng, thưa Điện hạ?"

"Bằng cách...giúp em, ý anh là...?"

Anh ấy thả chiếc áo sơ mi xuống sàn, để lộ thân hình có chút gầy guộc trắng hồng. Sau đó, anh ấy đưa tay ra và nhẹ nhàng kéo tôi về phía anh ấy, ôm tôi như một đứa trẻ trong vòng tay anh. Bất kể anh ấy làm gì hay làm như thế nào, hành động của anh ấy vẫn không khiến tôi cảm thấy khó chịu dù chỉ một chút.

"Vâng, thưa Công chúa. Thần sẽ phục vụ cho người."- anh nháy mắt nói.

À, quả nhiên đúng là những gì mình nghĩ.

"Thần sẽ làm tốt công việc của mình, thưa Công chúa."- anh ấy nói một cách trấn an, dường như nhận thấy vẻ mặt nghi ngờ của tôi- "Thần sẽ không làm người thất vọng."

Thật kỳ lạ. Nếu anh ấy đưa ra lời đề nghị này vào đêm đầu tiên chúng tôi ngủ chung giường, tôi sẽ quả quyết từ chối ngay lập tức. Tuy nhiên, lời đề nghị này đã được anh nói vào ngày hôm nay, sau khi tôi cảm thấy hạnh phúc vì sự có mặt của anh ấy. Một vài suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi, nhưng khi Nadrika tự tin bế tôi lên, tôi uể oải dựa vào cổ anh ấy và nhắm mắt lại. Tôi chỉ thấy cơ thể anh quá thoải mái.

Hơn thế nữa, bản năng của con người là phục tùng khi bị quyến rũ trước một sinh vật tuyệt đẹp như thế này, không phải sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro