CHƯƠNG 75: Cô ta đã lừa dối mọi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 75: Cô ta đã lừa dối mọi người

Edit by Gấu túi nhỏ

"Thức ăn đang chảy nước miếng."

"..."

"Nhìn này, ta đang cầm hạt đậu của cô bằng nĩa ..."

Thần ngừng nói khi nhận ra tôi không hề tập trung lắng nghe. Anh ta gõ gõ ngón tay lên bàn, ra hiệu cho tôi nhìn anh ta. Nhưng tôi vẫn đang chìm trong suy nghĩ, tự hỏi liệu nữ hầu kia có để ý nếu một ngày tấm thảm khổng lồ được thêu chỉ vàng trên tường biến mất chỉ sau một đêm hay không, hay những viên ngọc trai được đính trên giá đựng nến chẳng hạn.

Lần này anh ta gõ nhẹ lên bàn mạnh hơn một chút. Anh ta muốn chứng tỏ mình là một người khá khó tính để sống cùng.

"Được rồi, tôi sẽ ăn..."- tôi bắt đầu cầm nĩa lên, nhưng rồi lại lơ đãng nhìn xuống.

Có một viên đá quý tròn, nhỏ màu xanh lá cây lấp lánh trên đĩa của tôi, ngay đúng nơi lẽ ra phải có hạt đậu. Tất nhiên, không đời nào tôi có thể đâm nó bằng nĩa, vì vậy, cẩn thận để không làm xước, tôi thận trọng khẩy nó vào chiếc khăn tay của mình.

"Đây là gì vậy?"- tôi hỏi thần.

"Đây là điều mà cô muốn mà, phải không?"- anh ta luôn biết tôi đang nghĩ gì, ngay cả khi tôi chưa bao giờ nói ra.

"Điều đó đúng, nhưng mà... Ngài biết cách làm điều này sao?"

"Rốt cuộc cô nghĩ ta là gì?"

Thần duyên dáng đặt dao nĩa xuống và tao nhã nhấp một ngụm trà. Chỉ vì bây giờ anh ta hành động như một con người khá tự nhiên không có nghĩa là tôi đã quên anh ta là kẻ như thế nào. Đó là một khoảng cách quá lớn để dung hòa. Đơn giản là tôi thấy việc đối xử với anh ta như một con người sẽ thuận tiện hơn, hay nói chính xác là tôi thấy điều đó dễ chịu hơn.

Tôi đẩy một hạt đậu khác đến trước mặt thần. Anh ta nhặt nó lên và đặt nó trở lại đĩa của tôi, hạt đậu đã trở thành một viên ngọc xanh sáng bóng.

Khi anh ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tôi chạy theo sau anh ta như thể anh ta là người thổi sáo còn tôi là con rắn mất trí vậy. Rõ là tôi đã tìm ra giải pháp hoàn hảo cho các vấn đề của mình.

"Làm lại cái khác cho tôi đi!"- tôi xin xỏ.

"Cô quên là tối qua cô đã làm gì với ta à?"- thần lại nói những điều vô nghĩa khi ngồi trên mép giường của tôi, đĩnh đạc bắt chéo chân.

Tôi vui vẻ quỳ xuống cạnh chân anh ta, trải chiếc khăn tay của mình lên giường, rồi nhanh chóng đặt một hạt đậu lên đầu gối thần, ngước nhìn đầy mong đợi. Tôi gõ nhẹ vào bắp chân anh ta bằng ngón trỏ. Cuối cùng, thần cũng 'từ bi' nhặt hạt đậu lên và đặt lại nó lên trên chiếc khăn tay, giờ đây nó đã biến thành một viên ngọc được chế tác hoàn hảo. Tôi lại đặt hạt đậu tiếp theo lên đầu gối thần.

"Cô đang lảng tránh câu trả lời."

"Ngài đang nói về cái gì vậy?"- tôi hỏi.

"Tối qua cô không mua mì xào cho ta."

Cuối cùng tôi cũng nhớ ra. Vẻ mặt của tôi vặn vẹo một cách kỳ lạ khi tôi cố gắng nhịn cười.

"Hôm nay tôi sẽ mua cho ngài một ít!"- tôi thật tâm thề thốt.

"Ta đã nói rằng ta muốn thử."

"Vâng, tôi biết. Tôi sẽ lấy cho ngài một ít. Tôi hứa."

"Hứa?"

Tôi bảo anh ta nắm tay lại và chìa ngón út ra. Khi anh ta làm vậy, tôi móc ngón út của mình vào và lắc nó.

"Đây là dấu hiệu cho thấy tôi sẽ giữ lời hứa."- tôi giải thích.

Xong rồi kết thúc bằng cách ấn ngón tay cái của tôi vào ngón tay cái của thần, sau đó buông ngón tay cái của anh ta ra:

"Vậy, thêm một cái nữa nhé?" - tôi ngây thơ hỏi, đặt một hạt đậu khác trên đầu gối của mình. Anh ta mở mắt nhìn tôi chằm chằm một lúc.

"Cái gì vậy?"

"Đây là hạt cuối cùng."

"Được."

Tất nhiên đó là một lời nói dối. Thần sẽ trở thành xưởng sản xuất đồ trang sức của riêng tôi trong thời điểm hiện tại. Tôi không thấy có vấn đề gì khi tận dụng anh ta như thế. Thực sự.

****

"Đây là gì?"- Éclat hỏi.

"Chúng tôi đã tìm ra được nguồn gốc của những viên ngọc kia, thưa ngài. Thân phận của kẻ bảo lãnh mới vẫn chưa được xác định, nhưng có rất nhiều nhân chứng trông thấy – đó là một người phụ nữ không rõ mặt. Cô ta đã bí mật tài trợ cho bọn chúng, nhưng chi tiết quan trọng là... cô ta đi cùng Siger. Tôi có nên triệu tập anh ta đến để thẩm vấn không?"

"Ai...?"

"Người vừa được chọn để làm cận vệ riêng của Công chúa và dám đưa ra yêu cầu với ngài..."

Éclat nhăn mặt đứng đó, ngơ ngác một lúc rồi lấy tay che miệng quay đi.

"Thưa ngài?"

"Chỉ một lát thôi!"

Éclat giơ tay trái lên cho gọi viên phụ tá của anh- kẻ đang đứng cách đó một khoảng không xa.

"Cậu nói 'anh chàng đó' đã đi đâu tối qua?"

Viên trợ lý liếc mắt nhìn người báo cáo một lúc, khuôn mặt tái nhợt.

"Có thể nào... không thể nào..."

"Anh chàng đó" đang ám chỉ đến một nam sủng của Công chúa- Nadrika. Yêu cầu của Siger là giúp anh ta lẻn ra khỏi cung điện. Đó cũng là một yêu cầu bất thường được đưa ra với lời đề nghị của Éclat là "chấp nhận bất cứ điều gì không đặt ra câu hỏi", đến nỗi ngay cả người phụ tá cũng thấy nghi ngờ. Ngoài ra, việc hai nam sủng có mối quan hệ thân thiết là điều hết sức vô nghĩa. Viên phụ tá còn lo rằng bọn họ đang âm mưu bỏ trốn khi Công chúa vắng mặt, nhưng Éclat vẫn chấp nhận yêu cầu mà không hề thắc mắc. Ngài ấy thậm chí còn không cho người theo dõi hành tung khả nghi kia. Tuy nhiên, phán đoán của Éclat rõ ràng là đúng đắn vì vị nam sủng kia đã hoàn hảo trở lại cung điện vào đêm hôm đó. Đặt trường hợp là anh ta- viên phụ tá, hẳn là anh đã bỏ chạy mà không thèm quay đầu lại, nhưng ai mà ngu lại nói ra điều đó. Chuyện này chỉ mới xảy ra vào đêm qua, nhưng nếu người họ gặp bên ngoài cung điện là...

"Dừng mọi cuộc điều tra lại!"- Éclat nghiêm túc ra lệnh.

Người trợ lý thấy mình gật đầu, sự nghi ngờ của anh ta đã được xác nhận.

Nhưng tên báo cáo viên lại trông có vẻ bối rối:

"Xin thứ lỗi, thưa ngài?"

Éclat cau mày một cách khác thường và gắt gỏng:

"Ta đã nói dừng chúng lại!"

"V-vâng, thưa ngài!"

"Hơn nữa..."

Sự im lặng căng thẳng kéo dài trong vài giây. Cuối cùng Éclat đã đi đến kết luận:

"Ưu tiên hàng đầu của cậu là tìm ra nơi cất giấu lượng ma túy bất hợp pháp. Bắt đầu tra từ những kẻ có liên hệ mật thiết với tầng trên. Hãy giải quyết việc này càng nhanh càng tốt, ngay cả khi điều đó khiến cậu cần thêm nhiều người hơn để hoạt động bí mật."

"Vâng, thưa ngài!"

"Về phần cậu hiệp sĩ kia... ta đã đưa cho anh ta một mệnh lệnh riêng. Ta xin lỗi vì đã dẫn đến sự hiểu lầm này."

"Không cần xin lỗi, thưa ngài!"

"Lệnh cho mọi người dừng mọi cuộc điều tra về người phụ nữ đó lại. Cậu hiểu không?"

"Vâng, thưa ngài!"

Khi người đàn ông đó rời đi, viên phụ tá mới ngập ngừng hỏi:

"Vẫn vậy... ngài không định tìm hiểu mục đích của ngài ấy sao, thưa ngài?"

"Không!"- Éclat trả lời một cách cộc lốc.

"Tại sao không ạ?"

Éclat không nói, anh nhìn chằm chằm vào người trợ lý của mình, đôi mắt nghiêm nghị, tàn nhẫn vẫn đen tối và kiên định hơn bao giờ hết.

"Có một số điều cơ bản mà chúng ta cần phải biết dưới tư cách là thần dân của Hoàng gia, còn những điều khác thì cậu không cần phải biết. Chuyện này là ở vế sau. Điều đó có trả lời được cho câu hỏi của cậu chưa?"

Người phụ tá cúi đầu im lặng. Chủ nhân của anh ta chưa bao giờ được biết đến với sự linh hoạt, lõi đời nhưng anh ta không bao giờ quên rằng trước đây ngài ấy đã từng là một quý tộc. Gia tộc của Ngài Éclat luôn được biết là người đi đầu trong việc khuyên nhủ và can ngăn Hoàng thất, thậm chí còn có lần dũng cảm báo cáo công khai tội lỗi bí mật của một vị Hoàng thất vì lẽ phải. Thế mà từ khi nào ngài ấy lại tự tìm một cái cớ sứt sẹo như vậy để cố tình nhắm mắt làm ngơ?

Phải chăng là... do tin tưởng?

Hay ngài ấy đã quyết tâm đặt trọn niềm tin vào- không ai khác ngoài- Công chúa? Nhưng nếu hai người họ đã có mối quan hệ mật thiết như vậy, Công chúa sẽ không lên kế hoạch để che giấu ngài Éclat, vậy mà ngài ấy lại hoàn toàn tin Công chúa, quyết tâm bảo vệ bí mật của cô ta mà không cần hồi báo bất cứ điều gì. Niềm tin mù quáng như vậy không phải là tính cách của ngài Éclat.

ta đã lừa dối mọi người- viên phụ tá sau nhiều lần suy nghĩ, cuối cùng cũng lên tiếng:

"Tôi đã rất kinh ngạc khi ngài ấy chấp nhận việc mình bị nhốt trong tòa tháp đó – liệu ngài ấy còn có động cơ thầm kín nào đấy không. Ý ngài là chúng ta chỉ nên đứng sau và quan sát thôi, thưa ngài?"

"Ta đang nói là chúng ta phải đợi."- Éclat nhắm mắt trả lời.

"Cho đến khi?"

"Cho đến khi ngài ấy ra lệnh."

Anh ta đột nhiên có cảm giác như vị chủ nhân sáng suốt và liêm khiết đang đứng trước mặt mình đã hoàn toàn trở thành một người xa lạ. Có điều gì đó đang diễn ra ngoài tầm kiểm soát - nếu gọi đây là tình yêu thì nó lại quá khiên cưỡng, nếu gọi đây là trung thành thì nó lại quá nhiệt tình.

****

"Ông đang bảo ta phải nhớ hết mấy thứ này?"

Arielle cau mày, đôi mắt đảo loạn trên người chàng thiếu niên đang quỳ trước mặt cô ta căng thẳng vì sợ hãi.

Lần này là vấn đề mà Bá tước không thể tránh khỏi, ông ta xoa hai tay vào nhau tỏ ý xin lỗi, cố nở một nụ cười trên khuôn mặt già nua.

"Thứ lỗi cho thần vì đã đưa ra yêu cầu như vậy, thưa Điện hạ, nhưng vì ngài đang là người chủ trì cuộc đàm phán, ít nhất ngài cần phải làm quen với điều này-" "Tiếp!"- Arielle ngắt lời bằng một cái vẫy tay.

Đầu gối của cậu chàng gần như khuỵu xuống khi cậu ta loạng choạng bước về phía cuối phòng, nhường chỗ cho một chàng trai trẻ khác bước lên. Đây là một anh chàng đẹp trai có khuôn mặt ngây thơ như một con mèo và nụ cười ngoan ngoãn khiến cô ta chớt nhớ đến Nadrika. Nhưng cổ anh chàng này quá ngắn và lưng thì quá dài so với sở thích của cô ta.

"Xoay người!"- Arielle ra lệnh. Cô ta đã mất dần hứng thú trước khi anh ta kịp xoay hết.

"Kế tiếp!"

Có một hàng dài các chàng trai trẻ dường như vô tận đang đợi phía sau cậu chàng kia.

Bá tước nhìn chằm chằm vào họ một lúc trước khi vội vàng hạ ánh mắt xuống.

Ông không hề bị sốc vì đã có quá nhiều kinh nghiệm từ việc này trước đây với Đệ nhất Công chúa. Cái khiến ông ta ngạc nhiên chính là Đệ Nhị Công chúa- một thường dân chỉ vài ngày trước – lại đang dẫm theo bước chân của ngài ấy. Rõ ràng, huyết thống Hoàng gia đang chảy dày đặc trong người các thành viên đến nỗi tính khí vẫn giống nhau mặc dù được nuôi dưỡng trong các môi trường khác nhau.

Bá tước không hề muốn chạm mặt Arielle, nhưng vì Đệ nhất Công chúa là một người rất am hiểu và có năng lực trao đổi ​​với giới quan chức– ông ta không khỏi nghĩ ít ra Đệ nhị Công chúa cũng phải ngang tầm với ngài.

"Thưa ngài." – ông ta đành phải lê giọng tiếp tục- "Bản chất của cuộc đàm phán là như vậy. Một sai sót nhỏ sẽ thay đổi toàn bộ kết quả... Vì thế, xin vì lợi ích của Hoàng gia-"

"Vậy thì tự mình ông đi xử lý đi!"- Arielle ngắt lời- "Còn dám đề cập đến lợi ích của Hoàng gia chỉ vì một chuyện tầm thường như này? Ta ban cho ông chức quan và tiền lương để làm gì nữa?"

Bá tước không thể hiểu tại sao người phụ nữ này lại phải vất vả yêu cầu Đức vua nhường vị trí chủ trì cuộc đàm phán trong khi cô ta rõ ràng không có ý định thực sự tham gia.

Cuộc bàn luận này quan trọng và nguy hiểm hơn nhiều so với những gì người khác nghĩ. Đây là một cơ hội quý báu để chính thức thiết lập lại mối quan hệ ban giao giữa hai Đế chế duy nhất còn tồn tại trên lục địa - hay bắt đầu một cuộc xung đột toàn diện khác về kinh tế và chính trị.

Quyết định rằng ở lại lâu hơn sẽ chẳng có ích gì, ông ta bước lùi ra khỏi phòng, nhìn căn phòng dần dần tràn ngập những ứng viên trẻ tuổi hơn. Cuối cùng, nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của Bá tước đã trở thành sự thật.

****

"Ông có thể nhắc lại điều đó không..."

"Thần đã trình ý kiến ​​của Bệ hạ về hải quan và thuế quan hiện hành đối với việc nhập khẩu lương thực vào Orviette."

Đôi môi của Arielle run lên, đôi mắt cô ta đảo loạn một cách khiên cưỡng.

Bá tước thở dài lần thứ mười một trong ngày hôm đó. Ông đã cầu nguyện rằng cô ta cứ đơn giản thừa nhận là mình không biết bất cứ điều gì và giữ im lặng để không phải cố gắng che đậy những sai lầm ngớ ngẩn của mình bằng những chuyện còn ngớ ngẩn hơn.

Cô ta vừa đưa ra một vài đề xuất lố bịch, để Bá tước vừa mới đổ mồ hôi hoàn thành công cược cố gắng cứu vãn sự ngu dốt này khỏi sự bối rối một lần nữa. Giá như ai đó cho ông ta có một chút thời gian để thở...

"Vâng!" – ông ấy đành lên tiếng- "Nếu tôi có thể giải thích thì việc này là do-"

"Nhưng ta đang hỏi Công chúa. Ngài đang lạm quyền phát ngôn của Công chúa phải không?"

"Tất nhiên là không rồi!"

"Vậy là ngài là đang bảo vệ Công chúa khỏi cuộc thảo luận chỉ vì cô ấy vẫn còn trẻ à?"

Các đại sứ của Rothschild khịt mũi nhẹ nhàng, không có vẻ gì là chế nhạo. Vẻ mặt của họ vẫn nghiêm túc, nhưng hành động lại không biết xấu hổ, như thể họ thấy mọi thứ chỉ là một trò đùa hài hước. Sao mà đám người dám thể hiện sự kiêu ngạo như vậy khi bản thân đang ở trên lãnh thổ của người khác?

Bá tước Romaine là người bất hạnh nhất trong số họ - mỗi lần bà ấy nói xong thứ gì, đại sứ đứng đầu của Rothschild không bao giờ thất bại trong việc vồ lấy Công chúa.

"Điện hạ, ngài thật sự không có ý kiến gì ​​sao? Điện hạ? Tại sao ngài vẫn không nói gì?"

"Hải quan và thuế quan..."

Có vẻ như Công chúa Arielle đã quyết định mở miệng vì không thể giữ im lặng.

"Ý ta là, mức thuế, ừm, giống nhau... so với năm ngoái—"

"Trời ơi! So với năm ngoái, thuế quan không thể giữ nguyên mức giá cũ được!"- Bá tước khủng hoảng kêu lên, đánh cược lớn vào việc ngắt lời Arielle.

Ông ta như hóa đá khi nghĩ đến hậu quả của việc cắt lời Công chúa, nhưng hậu quả cũng kinh hoàng không kém nếu những cuộc tranh luận này kết thúc không tốt đẹp. Không, thực ra, Bá tước còn sợ điều sau hơn thế. Hoàng đế không hề lương thiện như bề ngoài; ông ta luôn mang vẻ mặt tốt bụng, nhưng ông ta cũng là người sẽ cắt cổ người khác với nụ cười trên môi.

"Điện hạ, trông như ngài có quan điểm khác. Hay ngài đồng ý với Bá tước về điều này?"

Mọi người ở đây đều biết rằng điểm yếu lớn nhất của Arielle là tấn công vào lòng kiêu hãnh của cô ta. Điều đó được viết đầy trên mặt người đàn bà ngu ngốc này.

"Không phải là ý kiến ​​của ta giống với ý kiến ​​của Bá tước."- cô ta hất cằm, nói một cách ngạo mạn- " Mà là Bá tước vô tình trùng ý kiến với ta. Điều đó không phải là hiển nhiên sao?"

"À, vâng, nếu ngài nói vậy thì... "

"Bá tước, nếu ngươi dám quấy rầy suy nghĩ của ta lần nữa, ngươi sẽ không xong đâu."

"Hãy tha thứ cho thần, thưa Điện hạ."- Bá tước lẩm bẩm.

Ông ta nghĩ rằng một bao lúa mạch còn hữu ích hơn cô Công chúa này. Ít nhất bao lúa mạch sẽ không nói gì. Ông ta vặn vẹo trên ghế, thậm chí không thể thở dài dưới cái nhìn trừng trừng của Arielle, đột nhiên ông ta chạm mắt với Thái tử lân bang đang ngồi đối diện bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro