10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một điều mà lời tuyên bố ấy đã đạt được là làm mọi người trên thế giới câm miệng trong giây lát. Bạn đang làm gì khi nghe được lời ấy?

Ngày đó, trời mây mù ở thành phố này. Thủ đô của Nhật Bản.

Mây kết từng tảng nặng nề, xám xịt trên bầu trời thành phố, chực chờ trút nước xuống đầu kẻ nào cam đảm ra đường. Hay chắc là tôi đang nhìn mọi vật một cách hình tượng do cơn sốc.

Theo báo cáo, vài người nghe không thôi đã đổ bệnh. Còn số bị đưa đi chữa trị tức thời còn nhiều hơn. Khi nghe vậy, tôi đang ở trên xe tôi lái tới sân bay cùng một hành khách—một người đàn ông với danh thiếp.

<recollection>

"Có bao giờ nghe tới danh thiếp chưa?"Chúng tôi đang ngồi trong lớp giữa giờ nghỉ giải lao lúc Miach giơ một mảnh giấy nhỏ cho chúng tôi coi.Nó có hình chữ nhật, nhỏ vừa vặn lòng bàn tay, và có chữ trên đó: tên trường tôi, số lớp chúng tôi, và một dòng chữ to hơn bên dưới – Mihie Miach.

"Nhìn cho kỹ nhé. Hồi xưa người ta thường dùng cái này để giới thiệu bản thân đó."Cian trầm trồ thích thú và nhoài tới trước để nhìn vào tờ giấy nằm trên bàn của Miach.

"Cậu không thể viết nhiều về bản thân trên thứ nhỏ vậy đâu đúng không?"

Miach gật đầu. "Đúng thế. Và nó cũng chẳng liên kết tới điểm SA hay thông tin y tế của cậu cả. Đơn vị xã hội chính ngày xưa thường là công ty hoặc trường, nên cậu viết địa chỉ đó lên thiếp. Thực tế, thậm chí hầu hết người ta không dùng danh thiếp ngoài giao thiệp giữa công ty. Không ai cần và không có cách thức để hiển thị thông tin cá nhân vào dịp khác."

"Tại sao vậy?"

"Do sự riêng tư hồi đó rất quan trọng.""Riêng tư?" Cian khúc khích. "Miach, đồ ranh mãnh!"

"Cậu nên biết là họ không có AR như chúng ta đâu. Có những giới hạn vật lý về lượng thông tin ta có thể xuất ra ngoài."

"Thật đó," tôi lên tiếng, thêm vào để Cian hiểu được, "Cậu sẽ phải đi loanh quanh với một cái bảng hiệu to đùng quanh cổ nếu muốn như chúng ta hôm nay."Cian nhíu mày. "Nhưng đại loại người ta không nhìn cậu chằm chằm nếu cậu không phô bày chứng thư của mình sao? Hay do lúc đó ai cũng đáng nghi hơn? Và, chẳng hạn, nghi ngờ người khác?"

"Không, chỉ là cậu không chia sẻ thông tin cá nhân với mọi người như cậu làm hiện tại. Nếu cậu ở ngoài chỗ công cộng và có ai đó ngồi xuống cạnh cậu, cậu không hề chú ý gì tới họ. Danh thiếp thì dành cho dịp cậu bắt buộc phải trao đổi chút thông tin giới hạn, và cậu phải đưa bằng tay cho người khác, nên nó có mục tiêu hơn là phát bừa phát bãi thông tin chúng ta có như ngày nay."

"Hơi dễ thương đó," tôi nhận xét, nhặt mảnh giấy bé tí lên.Miach cười cười. "Đúng mà phải không? Tớ nghĩ nó dễ thương cừ hơn mấy cái profile AR treo trên đầu cậu. Tớ đã biết là cậu sẽ thích nó mà, Tuan."

"Hết sảy, nó còn có một bức ảnh nữa nè!" Cian nói, chỉ vào một hình minh họa màu mè trên tấm các. "Cậu đã vẽ đó à, Miach? Cái gì vậy, kiểu như biểu tượng ư?"

"Ừ. Nó là biểu tượng của chúng ta.""Biểu tượng của chúng ta?"

"Ừ. Cho bộ ba đồng chí chúng ta. Cậu, tớ và Tuan."

</recollection>

Tôi vẫn còn tấm danh thiếp làm bằng tay Miach đã cho tôi vào ngày đó trong bàn làm việc ở nhà tôi. Nói thực, biết danh thiếp là gì đã giúp ích một hay hai lần trong công việc của tôi với chức phận Đặc vụ Cục Xoắn Ốc. Tôi nhận thấy hình thức chuyển thông tin từ thời cổ xưa, vốn đã biến mất hoàn toàn trong xã hội chủ nghĩa sinh mệnh, vẫn giữ giá trị cao trong thương thuyết giữa các chính phủ và quốc gia kiểu cũ. Đặc vụ Cục Xoắn Ốc chịu trách nhiệm đàm phán đình chiến giữa nhiều nhóm vũ trang ở Chechnya và chính phủ Nga đã kể tôi rằng một lần, khi anh trình tấm danh thiệp ra trong bữa tiệc ngồi cùng một nhóm vũ trang, họ ngay lập tức mến anh. Ở những nơi AR chưa là một phần cuộc sống hằng ngày, văn hóa danh thiếp vẫn còn thịnh hành.

Tôi đang hồi tưởng lại tất cả chuyện này là do người đàn ông đã chạy đuổi theo tôi ở bãi đậu xe trường đại học trong khi tôi đang vào xe rồi anh ta trao tôi tấm các của mình.

"Đặc Vụ Elijah Vashlov, thuộc Interpol."

Tôi thoải mái lấy tấm các từ tay anh ta do đã quen chuyện này. Mắt của đặc vụ Vashlov tròn vo. "Cô biết cái này là gì ư?"

"Không phải danh thiếp ư?"

Tôi liếc qua mảnh giấy. Không có tí dễ thương từ một tấm danh thiếp nhận từ một người lạ mặt đã đuổi theo bạn trong bãi đậu xe. Không có tí dễ thương nào. Bên cạnh đó, đằng nào cũng có thông tin hiển thị rõ trong AR cho tôi biết anh chàng này là ai, không cần phải dùng danh thiếp, nó khiến sự thể như một trò ảo thuật rẻ tiền.

"Tôi quen thuộc các phong tục cũ."

"Ồ, thế thì không vui đâu."

"Tôi hy vọng anh không làm vậy với mọi người anh gặp."

"Thật ra," anh ta đáp, "tôi có làm. Hầu hết họ khá thích."

Vashlov bẽn lẽn gãi đầu. Anh ta rành rành là kẻ thích diễn. Tôi hỏi anh có chuyện gì.

"Anh biết là tôi không có nhiều thời gian đâu."

"Thế ta nói chuyện trong xe cô được chứ. Ta có thể lái đi đâu đó."

"Xin lỗi, nhưng tôi đang trên đường tới sân bay." Tôi hất hàm chỉ vào xe tôi.

"Đi Baghdad, đúng không?"

Tôi vừa chăm chú nhìn vào mắt người đàn ông kia, vừa cẩn thận che giấu sự ngạc nhiên trong mình. Mặt anh ta không lộ chút cảm xúc, dẫu dễ thấy anh ta đang cố khiến tôi lơ là, đồng nghĩa tôi đang làm anh ta bực. Điều đó làm tôi vui.

"Đó chính là chuyện tôi muốn nói chuyện với cô," Vashlov nói, lời của anh lạnh băng và cẩn trọng. "Cứ cho tôi đi cùng với cô và thảo luận trên đường tới sân bay. Tôi chỉ yêu cầu thế thôi. Tôi sẽ không làm chậm chân cô đâu."

Tôi lưỡng lự chốc lát rồi gật đầu đồng ý, và Vashlov ra lệnh cho xe mình tự trở về nhà. Tôi vào xe và đặt đường đi, nó hiện lên một màn hình ghi thời gian dự kiến để tới sân bay.

"Anh có một tiếng," tôi bảo anh ta.

"Dư rồi," Vashlov nói, vừa vào xe và ngồi kế cạnh tôi.

Có gì đó không đúng khi chúng tôi lái xe xuyên qua những con đường. Chắc là do những đám mây nặng trĩu trên đầu, nhưng dường như có gì đó đã thêm vô vàn nét quạnh hiu vào phong cảnh tẻ nhạt của thành phố. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, gắng sức truy ra nguồn cơn sự cô độc từ những cảnh lướt qua mắt tôi. Tôi chẳng ngộ thêm được gì nữa khi chiếc xe tới lối vào đường cao tốc và chúng tôi để lại những ngõ đường đằng sau lưng.

Dường như cả đường cao tốc hình như cũng vắng vẻ bất thường vào ngày ấy. Gì thế này? Tôi tự hỏi.

Là mày. Mày cô độc, sự cô độc trả lời tôi.

"Xe cộ ít thế này, có khi chúng ta sẽ tới nơi sớm," Vasholov nói. Sau đấy một cách lặng lẽ hơn anh ta nói thêm, "Cô biết là hết thảy bọn họ đang sợ mà."

"Sợ cái gì?"

"Sợ ai đó chết ngay trước mắt họ. Sợ có thể là họ."

Có lý.

Tôi đã nghe tin các bác sĩ trị liệu bị quá tải.

Làm sao mà một người chết được, ngay trước mặt bạn cơ chứ?

Bị buộc tin vào kẻ khác là thứ đã giữ xã hội chúng tôi vận hành. Đấy là ý nghĩa của bắt một số ít người quanh bạn làm con tin. Đổi lại, trừ các tai nạn hiếm gặp, mạng sống sẽ không bao giờ kết thúc trước thời hạn, chúng tôi được yêu cầu luôn luôn hiển thị thông tin cá nhân, tham gia vào thảo luận sinh phủ và các phiên họp đạo đức, và chỉ đưa ra quyết định sau khi nhận lời khyên từ chuyên gia thích hợp.

Nhưng bánh răng trong chiếc đồng hồ đã bị bẻ cong một chút sau các vụ tự sát. Tuy nó diễn ra một cách kỳ quái, "sự kiện" – mọi người gọi thế, đã gợi họ nhớ lại một xúc cảm quen thuộc xa xưa—rằng người khác là người lạ. Rằng họ khó đoán và thường khó chịu.

Quả vậy. Nếu người ổn định bình thường mà lại có thể tự sát ngay tắp lự, bạn không thể nào biết ai để tin tưởng được. Chuyện gì sẽ xảy ra ngộ nhỡ họ kết liễu chính mạng họ ngay thời khắc bạn quyết định tin tưởng họ? Nó sẽ ảnh hưởng tới bạn thế nào?

Tôi biết nó đã ảnh hưởng tôi cái gì. Sự bất diệt đã sụp đổ.

Chúng tôi đều biết rằng con người ta đáng lý sẽ sống một trăm lẻ mấy năm, mà không hề bệnh hay thấy cái gì khó chịu bao giờ. Thế giới được coi là một nơi bình yên. Một cõi an toàn.

<list:dialogue>

<d: Vòng đời là cố định, bất di bất dịch.>

<d: Thế giới chúng tôi không hề thay đổi.>

</list>

Ảo tưởng vừa bị đập tan thành từng mảnh.

Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo đây?

Có lẽ tôi cũng đang tự hỏi một cách thiếu thận trọng. Hẳn nhiên, tự sát không phải là cái kết. Đây phải là một phần kế hoạch của kẻ nào đó—thậm chí có thể là kế hoạch của một Mihie Miach còn-sống. Những người đã tự vẫn đơn thuần là vật hiến tế đầu tiên cần phải thực hiện để kế hoạch có thể diễn ra.

"Anh không sợ à?" tôi hỏi đặc vụ Interpol.

"Tất nhiên là tôi có rồi," anh ta điềm tĩnh trả lời.

"Anh muốn nói gì với tôi?"

Vashlov nhún vai và bắt đầu trình bày. "Chẳng là, tôi nghĩ, một năm trước khi phân đội tôi của Interpol bắt đầu điều tra một nhóm nọ. Nhóm này gồm nhiều trưởng lão có quyền lực ở nhiều sinh phủ khác nhau và thủ lĩnh một số công ty đoàn thể công nghiệp y tế, cũng như vài học giả và khoa học gia. Họ đang nghiên cứu cách để xâm nhập bất chính vào WatchMe và medcare unit nhằm kích hoạt một công nghệ khi gặp khủng khoảng."

"Công nghệ gì?"

"Chúng tôi chưa hoàn toàn chắc chắn. Những gì chúng tôi biết là họ có khả năng dùng máy chủ sinh phủ WatchMe để truy cập thẳng vào cơ thể con người. Hơn nữa, hệ tư tưởng của họ phản ánh nặng các sự kiện của Thời Kỳ Loạn Lạc."

Thời Kỳ Loạn Lạc—những năm tháng hỗn loạn và cột khói hình nấm, những thứ đã mở to mắt loài người để nhìn vào bản chất của mình và truyền cảm hứng cho xã hội sinh mệnh chủ nghĩa hiện nay.

"Họ—những con người cũ này—e ngại rằng nhân loại sẽ một lần nữa rơi lại vào sự hỗn loạn năm xưa. Có vô số giả thuyết giải thích tại sao xảy ra Thời Kỳ Loạn Lạc, nhưng có một điều nó đã chứng minh là não bộ chúng ta có thể trở lại bản tính man rợ với một sự sốt sắng đáng sốc. Và nó chỉ mất hàng chục triệu người chết để xác nhận điều đó. Do đó mà họ hành động để đặt toàn bộ con người dưới sự theo dõi—qua WatchMe. Họ tự gọi mình là Nhóm Giám Sát Tư Cách Con Người Thế Hệ Mới."

Tôi phải tập trung tư tưởng một lát để tiêu hóa câu chuyện về thuyết âm mưu hoang tưởng này. Anh chàng này có số ID Interpol, và dường như không bị lừa—có điều quy mô về học thuyết âm mưu của anh ta quá lớn. Anh ta đang đòi tôi tin vào chuyện cơ bản là tất cả nhân loại bị đặt dưới cặp mắt quan sát kỹ lưỡng của một nhóm người tuyển chọn.

"Không cần phải nhìn tôi như thế. Tôi sẽ đưa cô xem đánh giá tâm lý của Interpol cho tôi, nếu cô thích."

"Tôi chỉ là không chắc mình nên đón nhận việc này thế nào." Trong toàn bộ những gì tôi dự liệu anh ta sẽ kể cho mình, không có một học thuyết âm mưu nào.

"Tôi hoàn toàn hiểu, nhưng cô sắp phải tin tôi thôi. Chúng ta không còn nhiều thời gian."

"Ý anh là sắp có một đợt tự tử khác?"

"Phải, hay đại loại vậy. Vào ngày xảy ra sự kiện, nhóm này đã thực hiện một bài test hệ thống họ. Chỉ một bài khảo nghiệm, để xem công nghệ có hoạt động như dự kiến hay không. Bài test đã thành công—ngoại trừ một loạt các vụ tự sát đồng thời ngoài ý muốn."

"Anh định nói tôi đấy là một tai nạn?"

Tôi thấy khó lòng mà tin được rằng một tổ chức thành lập dựa trên nỗi sợ Thời Kỳ Loạn Lạc, bất kể hoang tưởng tự đại thế nào, lại có thể có khả năng công nghệ kết liễu được ối người và gây bao nỗi sợ như vậy. Chẳng phải đó chính xác là thứ họ muốn phòng tránh sao?

"Không, không phải là tai nạn. Theo nguồn tin của chúng tôi, có một nhóm khác trong nhóm này. Tuy có chung mục đích, nhưng họ lại phản đối thẳng thắn với nhóm lớn hơn về con đường tới cái đích đó. Một phe nổi loạn, xin phép nói thế."

"Vậy bất đồng quan điểm trong nhóm là tác nhân gây ra toàn bộ cái chết kia?"

"Đúng hơn, những gì ta thấy là một hành động trong sự đối đầu giữa hai phe này. Các vụ tự sát là một nước đi mạnh tay của phe nổi loạn, xin phép nói thế."

Một cuộc cãi lộn văng tiếng nhỏ giữa một nhóm hoang tưởng, hậu quả là một núi xác chết.

"Thế vì sao lại kể cho tôi chuyện này?" tôi hỏi.

"Tất nhiên là để xin cô giúp đỡ rồi. Nói khác đi, chúng tôi muốn giúp cô trong điều tra. Tôi xin nói thẳng. Trong Interpol, có những phần tử không chấp nhận Cục Điều Tra Xoắn Ốc đặt chân vào điều tra vụ việc. Đã có một cuộc tranh cãi dữ dội về chuyện đó. Bên phản đối cảm thấy đây nhất định là một trường hợp tội phạm, và WHO, một cơ quan giám sát sinh phủ, đang sử dụng vụ việc để làm cớ cho thâu tóm thế lực."

"Chắc là họ đúng đấy."

Stauffenberg là người đầu tiên và đứng cao nhất trong những kẻ theo chủ nghĩa bành trướng. Từng một lần tôi nghe bà thuyết giáo khẳng định rằng Cục Thanh Tra Xoắn Ốc, với vai trò là vệ binh của chủ nghĩa sinh mệnh, phải có nghĩa vụ xử lý bất kỳ mối nguy hại tới sự sống và sức khỏe con người.

"Dẫu vậy, với những chuyện đã xảy ra, và điều tệ hơn sắp đến, có vẻ hợp tác là lựa chọn duy nhất. Chúng ta không biết khi nào chúng sẽ hành động lần nữa. Tất cả những gì ta biết là chúng ta phải ngăn chúng trước—xin thứ lỗi."

Vashlov đặt một tay lên tai. Ai đó đang gọi anh ta bằng HeadPhone.

<horror>

Bất giác, tôi đưa tay và xoa xoa phần gáy.Ngay trong đó.Ngay trong chất xám của hộp sọ tôi.Vài lão già khú đế, trong nỗi sợ Thời Kỳ Loạn Lạc, đã xây dựng một mạng lưới medicule nhỏ ở đấy cho tôi. Ý chí tự do là sợi chỉ cuối cùng của chúng tôi chưa bị giao cho kẻ khác. Ấy thế có một cơ chế có thể cướp mất nó khỏi tay tôi, một cơ chế được điều khiển bởi một nhóm người không tin vào xã hội chúng tôi, cũng không phải họ muốn chúng tôi tin vào nó. Ngộ nhỡ mạng lưới đó tự dưng ra lệnh tôi tự sát, thì tôi sẽ rút cây súng tôi đeo ở hông rồi không một suy nghĩ mâu thuẫn cỏn con nào mà bắn vào đầu tôi. Tôi thấy mình thật sự muốn biết chính xác nó sẽ hoạt động ra sao khi thời khắc ấy đến.

</horror>

Đây là hệ quả của cho kẻ khác thầu mọi chức năng sinh lý của cơ thể chúng tôi. Bằng cách giao thân xác chúng tôi cho người khác qua WatchMe, chúng tôi đã đi tới mức không thể tự chống đỡ cơ thể nếu không có những cơ chế ngoại biên đó giúp.

Con người giỏi phân chia công việc.

<list:protocol>

<p: Săn heo.>

<p: Xả thịt heo.>

<p: Nấu heo.>

</list>

Thức ăn lúc khởi nguyên chắc hẳn là một điều rất cá nhân đối với hầu hết mọi người. Giờ đây, toàn bộ quá trình đã bị chia thành quá nhiều giai đoạn, mỗi một giai đoạn có một chuyên gia riêng. Tôi không cho là còn người trong thời đại này thật tình hiểu được quá trình thức ăn phải trải qua để đi từ cái gốc tới miệng họ.

Vashlov vỗ nhẹ lên vai tôi. "Có bản tin sắp chiếu trên Network 24. Ta coi xem sao."

Tôi gọi lên một kênh truyền thông ở một góc tầm mắt. Tôi liên kết tới Network 24 và ngay lập tức thấy cái nhãn bản tin khẩn. Một phát thanh viên với nét mặt lo âu bắt đầu đọc từ máy nhắc trong AR của anh ta.

"Chào các bạn, tôi là Edison Carter. Những gì chúng tôi sắp phát sóng là nội dung một memorycel chúng tôi đã nhận ở phòng tin tức mới lúc nãy. Bản memorycel chứa một thông điệp từ một người tuyên bố nhận trách nhiệm cho vụ tự sát tập thể gần đây."

"Thế này là thế nào?" tôi hỏi Vashlov.

Anh ta lắc đầu hoài nghi. "Ước gì tôi biết. Chúng ta cứ việc coi thôi."

Ủy ban tự kiểm điểm của Network 24 có tiếng là hơi cởi mở hơn các nguồn truyền thông khác. Dạo trước, hình ảnh một người lính chết hiện lên ở một góc trong khung hình giữa lúc tường thuật về bạo lực ở Chechnya đã khuấy lên sự phản đối lại nhà đài. Gần như các đài phát thanh truyền thông khác nộp mọi thứ họ chiếu vào một AI biên tập viên trước khi cho lên sóng nhằm ngăn chặn bất kỳ khả năng chiếu cái gì đó gây tổn thương tâm lý. Đại khái, Network 24 khá là cực đoan và vì thế mà không là một nguồn tin tức vô dụng hoàn toàn.

"Chúng tôi sẽ trình chiếu lại ngay bây giờ," Edison Carter nói. Màn hình trở màu tối đen.

<log:media=Network24:id=225-78495hu6ryti5h23j-09>

Tôi không chắc khi nào họ sẽ phát cái này, nên cho phép tôi chúc quý vị một buổi sáng tốt lành, một ngày mới tốt lành, và một buổi tối tốt lành.

</log>

Là giọng nữ, bị điều chỉnh nặng.

Không có hình ảnh. Chỉ có lời nói tuôn ra từ giữa màn hình.

Tôi nhắm mắt. Họa chăng cách đó giúp tôi nghe được trái tim của người thật—người rất có thể là Mihie Miach. Bên cạnh đó, nếu không có hình, nhìn vào phỏng có ích gì?

<log:media=Network24:id=225-78495hu6r-yti5h23j-09>

Nhiều người đã chết.Nhiều người đã chấm dứt mạng sống của mình vào cùng một thời điểm.Tôi biết là nó gây sốc lắm.Tôi chắc chắn là các vị đang kinh hãi trước nguy cơ thấy ai đó chết ngay trước mắt quý vị.Chúng tôi đã làm việc này.Phương pháp của chúng tôi, hiện tại, được giữ bí mật.Nhưng khung sườn cho phương pháp đã ở sẵn trong quý vị, trong bộ não quý vị.Giờ đã quá muộn để lấy nó ra rồi.Quý vị đều là con tin của chúng tôi.

</log>

Tôi căng tai cố nghe cho ra dấu vết của Mihie Miach qua những tiếng lách tách thỏ thẻ của chương trình che giấu nào đó đã áp dụng lên giọng nói, nhưng tôi thất bại.

<log:media=Network24:id=225-78495hu6r-yti5h23j-09>

Các vị đã biết là chúng tôi có khả năng.Các vị khiếp đảm. Các vị tức giận. Các vị đang trải qua nhiều cảm xúc.Những cảm xúc này là thật. Hãy trân trọng chúng.Xã hội chúng ta đã được sắp đặt để kiềm kẹp cảm xúc quý vị.Các vị đang bị đè bẹp dưới ngôn từ của lòng tốt.Điều này không hề được ghi chép ở bất cứ đâu. Nó không phải là luật.Nhưng dầu gì nó cũng trói chặt các vị. Chưa bao giờ có một thế hệ tự điều hòa chỉnh chu vậy. Chưa bao giờ có một nền văn minh bị trì trệ bởi luật lệ không phát sinh từ nội tại, mà bên ngoài.Chẳng ai nói được điều thật sự trong tâm trí mình. Từ lúc còn ấu thơ, chúng ta đã được dặn dò rằng chúng ta là nguồn tài nguyên sống còn cho xã hội. Cơ thể chúng ta không thuộc về chúng ta, chúng thuộc về toàn thể xã hội. Chúng là tài sản của chung.Các vị chưa chán ngấy điều đó sao?Tôi chắc là các vị đều đã nghe nghe về sự gia tăng tỉ lệ tự tử. Các vị không phải là người duy nhất muốn trốn thoát đâu.

</log>

Thông điệp này quen thuộc.

Những lời Miach dành cho tôi và Cian vang vọng trong đầu tôi.

Những lời đã làm sáng tỏ sự đau khổ của chúng tôi một cách minh bạch.

<log:media=Network24:id=225-78495hu6r-yti5h23j-09>

Chúng tôi sắp tạo ra một thế giới mới.Để làm vậy, chúng tôi cần biết ai có khả năng thay đổi.Trong tuần tiếp theo, tôi muốn mỗi người trong các vị giết ít nhất một người khác.Tôi không bận tâm đến cách thức các vị phải dùng.Tôi muốn các vị chứng minh rằng các vị có khả năng làm bất cứ cái gì để phục vụ cho mục đích của chính các vị. Chứng minh rằng người khác không quan trọng.Hãy chấp nhận rằng sinh mạng các vị là thứ quan trọng nhất. Hãy ham mê nó.Những kẻ không thể hoặc không sẵn lòng thực hiện nhiệm vụ nhỏ nhặt này sẽ chết.Các vị biết là chúng tôi có thể làm được với lời đe dọa này. Các vị đã thấy chúng tôi làm gì rồi đấy.Giả như các vị chùn tay khi lấy mạng ai khác, dầu cho là để cứu mình, thế thì chúng tôi sẽ giết các vị một cách không khoan dung.Tức là, các vị sẽ tự sát.Chúng tôi có thể làm việc này với một cái ấn nút.Cho những ai chưa tin chúng tôi, chúng tôi sẽ cho các vị thấy bằng chứng.Các vị sẽ thấy được chỉ sau chốc lát.Hãy xem thật kỹ.

</log>

"Đấy là toàn bộ dữ liệu giọng nói mà chúng tôi đã nhận ở Network 24." Màn hình chuyển từ màu đen về lại Edison Carter. Anh ta đang đọc kịch bản AR lần nữa. "Tuy nhiên, chúng tôi đã lần dấu nguồn gốc thông điệp. Cá nhân hay những người đã gửi dùng ID của một trong các nạn nhân vụ tự sát tập thể mới đây." Tới phút này, ngôi sao phát thanh viên của đài Network 24 bất thình lình cho tay vào túi áo sơ mi, lấy ra một cây bút và đâm vào mắt phải anh ta.

Vashlov che mắt lại.

AR kiểm duyệt xen vào.

Trước khi Carter bắt đầu chọc lên tới não trước đài truyền hình quốc tế, hình ảnh bị cắt, và bị thay thế bởi một bản tin chữ cuộn kéo dọc cáo lỗi do hình ảnh gây chấn thương tâm lý, và thúc giục mọi khán giả đi chữa trị thích hợp càng nhanh càng tốt. Họ thậm chí còn hiển thị ID của trung tâm điều trị gần nhất. Cứ như điều trị thì sẽ phủ nhận sự thật rằng Carter vừa tự sát trước mặt toàn thế giới.

"Chết tiệt, không thể tin nổi tôi vừa thấy cái đó. Chết tiệt!"

Vashlov vừa thở phì vừa lầm bầm.

Trên chiến trường, tôi đã thấy bao cái xác bị mất đầu, thi thể vứt mặc trong tình trạng thối rữa trầm trọng. Do đó, hình ảnh vừa rồi không đặc biệt gây sốc, nhưng hoàn cảnh thì thừa sức khiến tôi phải chững lại.

Nếu đây thật sự là việc làm của Miach, cô ấy cần phải điều trị nghiêm ngặt. Cô cần thuốc men và lời khuyên đủ để nối lại mạch điện trong đầu cô.

Tôi tiếp tục lái xe tới phi trường. Không còn thời gian để lãng phí. Tôi phải đến Baghdad trước khi con quái vật ẩn nấp bên dưới những đám mây ì ạch của lòng tốt tỉnh giấc và nhe nanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#harmony