Harry Potter 6 ch 22 (bo sung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22 (tt)

Sau tang lễ

“Thầy đã cho kiểm tra chất độc tất cả rồi,” thầy cam đoan với Harry, trong khi rót gần hết chai vô cái ca bự bằng cái xô của bác Hagrid rồi đưa cho bác. “Sau chuyện xảy ra cho thằng bạn khốn khổ Rupert của trò, thầy luôn cho một gia tinh nếm thử rượu trong từng chai.”

Harry thấy, hiện lên trong đầu nó, vẻ mặt Her như thế nào nếu cô nàng biết đến sự hành hạ gia tinh này và nó quyết định không đời nào nói cho cô nàng biết.

“Một ly cho Harry…”                                         

Thầy Slughorn nói, chia chai thứ hai vô hai cái ca.

“…và một ly cho ta. Tốt.”

Thầy giơ cao cái ca của thầy.

“Để tưởng nhớ Aragog.”

“Aragog,” Harry và bác Hagrid cùng nói. Cả Thầy Slughorn lẫn bác Hagrid uống một hơi dài. Tuy nhiên, Harry nhờ Phúc lạ dược soi đường dẫn lối nên hiểu là nó không nên uống, thế là nó chỉ làm bộ hớp một ngụm rồi đặt cái ca trên bàn trước mặt nó.

“Thầy biết không, tôi đã nuôi nấng nó từ lúc còn là cái trứng,” bác Hagrid rầu rầu nói. “Khi nó mới nở ra, nó nhỏ xíu xìu xiu, chỉ bằng một con chó lùn mà thôi.”

“Dễ thương,” Thầy Slughorn nói.

“Trước đây vẫn để nó trong chạn bát của trường cho đến khi, chà…”

Vẻ mặt bác Hagrid tối sầm lại và Harry biết tại sao : Tom Riddle đã âm mưu tính toán để bác Hagrid bị đuổi ra khỏi trường, vì bị đổ cho tội đã mở cửa Phòng chứa Bí mật. Tuy nhiên, Thầy Slughorn không tỏ vẻ lắng nghe ; thầy đang nhìn lên trần nhà, trên đó có treo một số nồi đồng cùng với một cuộn lông bạc trắng mượt mà.

“Có phải lông bạch kỳ mã đó không, bác Hagrid ?”

“Ờ phải,” bác Hagrid thản nhiên nói. “Bứt từ đuôi chúng, thầy biết đó, chúng hay làm vướng trên cành cây và các thứ khác trong rừng…”

“Nhưng ông bạn thân mến à, ông có biết cái đó đáng giá bao nhiêu không ?”

“Tôi dùng lông đó để may vá băng bó vân vân khi có sinh vật bị thương,” bác Hagrid nhún vai nói. “Cực kỳ hữu ích… rất hiệu nghiệm.”

Thầy Slughorn ực thêm một hơi nữa từ cái ca của thầy, mắt thầy lúc này đang cẩn thận đảo quanh căn chòi, Harry biết, để tìm kiếm thêm những kho báu mà thầy có thể sẽ biến thành nguồn trao đổi phong phú với rượu mật rừng sồi, kẹo khóm dẻo và áo khoác nhung. Thầy lại rót đầy ca rượu của bác Hagrid và ca rượu của chính mình, rồi hỏi thăm bác về những sinh vật sống trong rừng dạo này và bác Hagrid làm thế nào có thể chăm sóc tất cả bọn chúng. Dưới ảnh hưởng của rượu và sự quan tâm phỉnh phờ cảu Thầy Slughorn, bác Hagrid trở nên cởi mở hết lòng, bác bèn thôi lau nước mắt và vui vẻ bắt đầu một cuộc giảng giải dông dài về nghề chăn nuôi cần cù vất vả.

Đúng thời điểm này, Phúc lạc dược thúc Harry một cái và nó nhận thấy số lượng rượu mà Thầy Slughorn mang đến đang cạn nhanh. Harry chưa bao giờ thực hiện thành công bùa Đầy lại mà không cần hô thần chú ra miệng, nhưng cái ý nghĩ nó có thể không làm nổi điều đó đêm nay thiệt đáng cười nhạo. Quả có vậy, Harry đã tự cười roe toét với mình : không bị cả bác Hagrid lẫn Thầy Slughorn chú ý (lúc này thầy đang thù tạc câu chuyện mua bán trứng rồng bất hợp pháp) Harry cầm cây đũa phép của nó dưới gầm bàn chĩa vào mấy vỏ chai rỗng và mấy cái chai này lập tức đầy lại.

Khoảng một giờ sau hay cỡ đó, bác Hagrid và Thầy Slughorn bắt đầu nâng ly chúc mừng tá lả : mừng trường Hogwarts, mừng cụ Dumbledore, mừng rượu gia tinh pha chế và mừng…

“Harry Potter !” bác Hagrid rống lên, làm sóng sánh một ít rượu trong cái xô rượu thứ mười bốn của bác, tràn cả xuống cằm khi bác nốc cạn.

“Ừ, đúng vậy,” Thầy Slughorn kêu lên, giọng hơi lè nhè, “Harry Otter, Thằng Bé được chọn… chà,,, hay cái gì đó na ná như vậy,” thầy nói trệu trạo, rồi cũng nốc cạn cái ca rượu của thầy.

Chẳng bao lâu sau đó, bác Hagrid đã ràn rụa nước mắt ép toàn bộ cái đuôi bạch kỳ mã cho Thầy Slughorn, thầy nhét nó vô túi kèm theo tiếng hô, “Mừng cho tình bạn ! Mừng tấm lòng hào hiệp ! Mừng một sợi lông đáng giá mười Galleon!”

Và sau đó một hồi lâu bác Hagrid và Thầy Slughorn cứ ngồi bên cạnh nhau, ôm nhau hát một bài hát buồn bã lê thê về cái chết của một pháp sư tên là Odo.

“Ôi, người tốt chết yểu,” bác Hagrid lẩm bẩm, gục thấp xuống mặt bàn, mắt đã gần híp lại, trong khi Thầy Slughorn tiếp tục ngâm nga điệp khúc. “Má thầy chẳng sống được lâu… mà má trò với ba trò cũng thế, Harry ơi à…”

Những giọt nước mắt to tổ chảng lại ứa ra khóe mắt nhăn nheo của bác Hagrid ; bác nắm bàn tay Harry mà lắc.

“Pháp sư và phù thủy gioit nhất thời họ sống… ta chưa từng biết… chuyện kinh khủng… chuyện kinh khủng…”

Thầy Slughorn hát vang một cách thảm thương.

Và vị anh hùng Odo được đưa về nhà

Nơi chàng quen thuộc từ thời trai trẻ,

Họ đặt chàng yên nghỉ với cái nón lật ngược.

Và cây đũa phép bị bẻ gãy đôi, ấy mới buồn.

“…Kinh khủng,” bác Hagrid rên rỉ và cái đầu bòm xờm bự quá khổ của bác ngoẹo sang một bên tựa trên cánh tay và bắt đầu ngủ vùi, ngáy thiệt sâu.

“Xin lỗi,” Thầy Slughorn nói trong tiếng nấc cụt. “Hát dở đến chết mất thôi.”

“Bác Hagrid đâu có nói về chuyện thầy hát đâu,” Harry lặng lẽ nói. “Bác ấy nói về cái chết của ba má con.”

“Ôi,” Thầy Slughorn nói, cố gắng nhịn một cái ợ to. “Ôi, con yêu quí. Ừ, chuyện đó… quả thiệt là kinh khủng. Kinh khủng… kinh khủng…”

Trông thầy khá bối rối về những điều thầy nói và phải cầu viện vào việc rót đầy ca rượu.

“Thầy không… không nghĩ là con còn nhớ chuyện đó, hả Harry ?” Thầy vụng về hỏi.

“Dạ không… Dạ, con chỉ mới một tuổi khi ba má con qua đời,” Harry nói, mắt nó nhìn đăm đăm vào ngọn nến đang lập lòe trong tiếng ngáy nặng nề của bác Hagrid. “Nhưng từ đó đến nay con cũng đã tìm hiểu được khá nhiều về chuyện đã xảy ra. Ba con chết trước. Thầy có biết chuyện đó không ?”

“Thầy… thầy không biết,” Thầy Slughorn nói bằng một giọng rất khẽ.

“Dạ… Voldermort đã giết ba con, rồi bước qua xác của ba để tiến về phía má con,” Harry nói.

Thầy Slughorn rùng mình thiệt mạnh, nhưng thầy dường như không thể di chuyển ánh mắt hãi hùng của thầy ra khỏi gương mặt Harry.

“Hắn bảo má con tránh ra,” Harry nói, giọng không hề chùng xuống. “Hắn đã kể cho con nghe là má con không cần phải chết. hắn chỉ muốn con mà thôi. Má có thể bỏ chạy.”

“Ối con ơi,” Thầy Slughorn thở hổn hển. “Cô ấy có thể… cô ấy không cần phải… thiệt là khủng khiếp…”

“Đúng là khủng khiếp, phải không ?” Harry nói, giọng thì thầm. “Nhưng má con không chịu nhúc nhích. Ba đã chết, nhưng má không muốn con cũng ra đi. Má cố van xin Voldermort… nhưng hắn chỉ cười…”

“Thôi đừng kể nữa !” Thầy Slughorn bỗng nhiên nói, giơ một bàn tay run rẩy lên. “Thiệt tình, con trai yêu quí à, nhiêu đó đủ rồi… thầy là một lão già… thầy không cần phải nghe… thầy không muốn nghe…”

“Dạ, con quên mất,” Harry nói dối, nó nói tiếp. “Thầy mến má con lắm, phải không thầy?”

“Mến cô ấy à?” Thầy Slughorn nói, mắt thầy một lần nữa lại mờ lệ. “Thầy không thể tưởng tượng nổi có ai gặp gỡ cô ấy mà lại không yêu mến cô ấy… rất dũng cảm… rất vui nhộn… Đó là chuyện khủng khiếp nhất…”

“Vậy mà thầy không chịu giúp con trai cô ấy,” Harry nói. “Má đã cho con mạng sống của mình, nhưng thầy chẳng thèm cho con một chút ký ức.”

Chỉ còn tiếng ngáy như sấm của bác Hagrid vang khắp căn chòi. Harry kiên quyết nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ của Thầy Slughorn. Ông thầy độc dược không thể nào nhìn tránh đi nơi khác.

“Đừng nói vậy,” Thầy thì thầm. “Đó không phải là vấn đề… nếu là để giúp con, dĩ nhiên… nhưng nếu chẳng để làm gì…”

“Thưa thầy, ký ức của thầy có thể giúp con,” Harry nói rõ ràng. “Thầy Dumbledore cần thông tin. Con cần thông tin.”

Harry biết là nó an toàn rồi. Thuốc may mắn đang bảo nó rằng sáng mai Thầy Slughorn sẽ chẳng nhớ gì hết về chuyện này. Nó bèn chồm tới trước một chút, nhìn thẳng vào mắt Thầy Slughorn.

“Con là Kẻ được chọn. Con phải tiêu diệt hắn. Con cần ký ức của thầy.”

Thầy Slughorn tái nhợt chưa từng thấy ; vầng trán bóng lưỡng của thầy lấm tấm mồ hôi.

“Con là Kẻ được chọn à?”

“Thưa thầy, dĩ nhiên là con,” Harry bình tĩnh nói.

“Nhưng như vậy thì… con trai yêu quí của ta… con đang đòi hỏi hơi nhiều… thực ra, con đang yêu cầu ta hỗ trợ con trong nỗ lực tiêu diệt…”

“Thầy không muốn trừ bỏ tên pháp sư đã giết Lily Evans sao ?”

“Harry ơi, Harry à, dĩ nhiên thầy muốn, nhưng…”

“Thầy sợ là hắn sẽ phát hiện ra chuyện thầy giúp con sao?”

Thầy Slughorn không nói gì, vẻ mặt thầy hết sức khiếp đảm.

“Thưa thầy, xin hãy dũng cảm như má của con…”

Thầy Slughorn giơ một bàn tay múp míp lên và tự nhét mấy ngón tay rum rẩy vô miệng ; trong một thoáng thầy giống như một em bé bự quá khổ.

“Thầy không lấy làm tự hào…” thầy thì thầm qua kẽ mấy ngón tay. “Thầy lấy làm xấu hổ về những điều… những điều mà ký ức ấy phơi bày ra… thầy nghĩ thầy đã gây ra một tổn hại lớn hồi đó…”

“Thầy sẽ xóa được hết những gì thầy đã làm bằng cách trao cho con ký ức đó,” Harry nói. “Đó sẽ là một hành động cao cả và dũng cảm.”

Bác Hagrid giật thột trong giấc ngủ rồi lại náy tiếp. Thầy Slughorn và Harry đăm đăm nhìn nhau qua cây nến đang nhễu sáp. Im lặng lâu thật là lâu nhưng Phúc lạc dược đã khuyên Harry đừng nói gì cả, cứ chờ đợi. Thế rồi, hết sức chậm rãi, Thầy Slughorn đút tay vào túi áo và rút ra cây đũa phép. Thầy đút tay kia vô bên trong áo khóa lấy ra một cái chai nhỏ trống không. Vẫn nhìn vào mắt Harry, Thầy Slughorn điểm đầu cây đũa phép lên thái dương thầy và kéo cây đũa ra, vậy là kéo theo một sợi chỉ bạc dài thòng của ký ức dính vào đầu cây đũa phép. Cái ký ức được kéo ra càng lúc càng dài cho đến khi nó bị đứt đoạn và đung đưa ở đầu cây đũa, sáng óng ánh. Thầy Slughorn thả nó vô lại trong chai, nó bèn cuộn tròn lại, rồi duỗi ra, xoắn tít như một luồng khí. Thầy đậy nút chai bằng bàn tay run lẩy bẩy rồi đẩy cái chai qua bàn đưa cho Harry.

“Thưa thầy, cám ơn thầy nhiều lắm.”

“Con là một chàng trai tốt,” Thầy Slughorn nói, nước mắt lăn qua đôi gò má phúng phính thấm vào bộ ria hải mã của thầy. “Và con có đôi mắt của má con… Chỉ đừng nghĩ quá xấu về thầy một khi con xem xong cái ký ức đó…”

Và rồi thầy cũng gục đầu xuống hai cánh tay, thở ra một cái thiệt dài, rồi ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro