Chương 12: Người du hành Thời Không.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời trong vắt không một đám mây, khiến cho con người ta cảm thấy nhỏ bé và lạc lõng giữa thế giới bao la rộng lớn.

Hắn thích mây trắng, không phải vì tên hắn có chữ 'Vân', chỉ đơn thuần là yêu thích một thứ trắng trắng mềm mềm như kẹo bông gòn thường bán bên vỉa hè.

Mọi người xung quanh đều cảm thấy Đỗ Vân là một đứa con trai tẻ nhạt, vô vị và không có chính kiến. Có lẽ... cậu bị nói như vậy cũng không sai.

Đỗ Vân đã sắm vai rất tốt khi trở thành một đứa con ngoan ngoãn, vâng lời, một học sinh cần cù và siêng năng. Nhưng chính vì tính cách quá mức trầm tĩnh, u buồn của bản thân, điều đó đã khiến Đỗ Vân không thể tìm được một ai thấu hiểu được mình.

Người đời thường nói, "Không ai có thể hiểu rõ mình ngoài chính bản thân." nhưng Đỗ Vân lại không biết mong muốn và con người của mình là gì.

Vì sao cậu lại thờ ơ với tương lai của mình như vậy? Vì sao cậu lại không có thời kỳ nổi loạn, không thể hòa nhập được với mọi người xung quanh?

Đỗ Vân tựa như một đám mây trắng trôi lơ lửng trên bầu trời vô định và mất phương hướng. Mẹ Vân muốn cậu làm bác sĩ, cậu sẽ học, ba Vân muốn cậu thành giáo viên, cậu sẽ làm. Bởi vì cậu... chẳng có thứ gì thật sự yêu thích một cách nhiệt tình.

Bước trên con đường ngập nước mưa, Đỗ Vân mang theo ly trà cacao kem mới mua tới lớp học violong, cậu đã duy trì thói quen này được 3 năm rồi.

Một nam sinh ngồi cùng bàn với Đỗ Vân đã rủ cậu học đánh ghita, theo ý kiến của hắn, đám con gái thường thích những chàng trai giỏi thể thao và biết chơi ghita, hắn muốn học nó cũng chỉ vì muốn tìm một cô bạn gái mà thôi. Đỗ Vân không hứng thú nhưng cũng không quá phản đối, khi tới lớp học thêm đó, Đỗ Vân đã lựa violong để học thay vì ghita.

Violong... có lẽ đó là sở thích duy nhất của Đỗ Vân chăng? Cậu thích tận hưởng khoảng thời gian chìm đắm vào giai điệu của bản nhạc violong chậm rãi, tựa như một chốn yên bình trước bão táp tối tăm của thế giới bên ngoài kia.

"Đỗ Vân, đi với mình tới hội sách được không? Mình muốn mua rất nhiều nhưng sợ mang về không nổi. Đi mà~~" Hải Hà bám lấy cánh tay của Đỗ Vân làm nũng.

"Được." Đỗ Vân trước giờ chưa từng từ chối giúp đỡ người khác, trừ khi việc đó vượt quá khả năng tiếp nhận của cậu.

"Tuyệt quá, chỉ có Vân là tốt nhất với tớ." Hải Hà cười vui vẻ kéo Đỗ Vân tới bãi gửi xe, rồ ga đi tới công viên 23/9- nơi đang tổ chức hội sách.

Thời điểm về chiều có rất nhiều dân thành phố và các độc giả tới hội sách săn truyện và tiểu thuyết, trong đó có cả Hải Hà, người cực kì cuồng Harry Potter. Hải Hà phấn khích ôm từng đống sách bỏ vào ba lô, vẻ mặt cực kì thoải mãn khi mua được thứ vừa ý.

"..." Đỗ Vân nhìn xuống đống sách mà Hải Hà mua. Tất cả đã có hơn 3 bộ từ tập 1 đến tập 7 của Harry Potter với ảnh bìa khác nhau, cuốn Những đứa trẻ bị nguyền rủa, cuốn Sinh vật huyền bí và nơi tìm ra chúng, cuốn sách tô màu dành cho người lớn,...

Với mức độ cuồng truyện của đứa bạn cùng lớp, Đỗ Vân không thể chưa từng đọc qua Harry Potter lần nào.

"Không phải ở nhà cậu đã có một bộ rồi sao? Bây giờ mua thêm nữa làm gì?" Đỗ Vân bất đắc dĩ hỏi.

"Đây là sở thích của người ta, Vân không thể hiểu được đâu." ánh mắt của Hải Hà lấp lánh hạnh phúc ôm đống truyện "Ước gì tớ được làm học sinh Hogwarts một lần, nghe nói bên Anh có tổ chức khóa học giống vậy cho các fan hâm mộ Harry Potter đó, thích quá đi. Tiếc là tớ không có nhiều tiền..."

"Ờ..." Đỗ Vân trầm tư lật cuốn tiểu thuyết dày cộm phảng phất mùi hương trang giấy mới, trong lòng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Đi tới một thế giới khác... không phải rất thú vị sao?

Cơn đau đầu bất chợt ập tới, Đỗ Vân có cảm giác như bị rơi từ trên cao xuống. Cảm giác đó khiến tim cậu đập nhanh hơn, bị không khí chèn ép vào lồng ngực tới mức không thở nổi.

"Neville..."

Âm thanh yếu ớt vang vọng bên tai Đỗ Vân, một giọng nói xa lạ mà cậu chưa bao giờ nghe.

Ánh sáng xuyên qua mi mắt tạo ra một vùng đỏ rực trong đôi mắt của Đỗ Vân, cậu hít thở sâu cố gắng thích ứng với ánh sáng chói lóa kia.

Cảnh vật xung quanh Đỗ Vân đều thay đổi, một đôi mắt màu đen sâu thẳm như màn đêm bao trùm lấy tầm nhìn của cậu. Đôi mắt đó ẩn chứa sự âm u và lạc lõng như một vị khách cô độc trong tác phẩm Hải tặc ma rồng của Justin Somper mà Đỗ Vân từng đọc.

Một cái bóng khác lao tới về phía Đỗ Vân, cậu sững sờ trước cái ôm ấm áp của một người phụ nữ lớn tuổi xa lạ.

"Neville!!! Cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi! Sau này đừng nghịch ngợm như vậy nữa, cháu làm bà hoảng lên đấy." người

"Đúng là một tên nhóc ngu ngốc, chắc hẳn đứa cháu của bà đã bị cỏ lác nhồi nhét mới có gan lớn như vậy, dám tự mình tới hẻm Knockturn*. Hết đứa trẻ vĩ đại nhà Potter lại tới thằng nhóc nhà Longbottom tìm phiền phức, bà nên dạy dỗ cháu mình cho tốt vào." người đàn ông mặc áo chùng màu đen tức giận trừng mắt, bàn tay thành thục cất đi những lọ thủy tinh đựng độc dược.

*Hẻm Knockturn: Là nơi mà dân Muggle và hầu hết các phù thuỷ (đặc biệt là phù thuỷ vị thành niên) không được phép tới. Không giống Hẻm Xéo,các cửa hàng ở hẻm Knockturn chuyên bán đồ vật Hắc ám, và là điểm đến ưa thích của bọn Tử thần Thực tử. Cửa hàng lớn nhất ở đây là Borgin & Burkes, cùng một số cửa hàng khác.

"Cảm ơn anh rất nhiều, Snape. Nhờ có anh nên cháu trai của tôi mới bình an vô sự." Augusta Longbottom cũng không để ý tới lời nói đầy châm chọc của Severus Snape, ngược lại bà rất biết ơn người đàn ông này. Nếu không phải vị Severus này tình cờ mua đi mua nguyên liệu độc dược ở hẻm Knockturn và vô tình gặp được Neville đang bị một phù thủy hắc ám xa lạ dùng bùa tra tấn, có lẽ đứa cháu khờ dại của bà đã có số phận giống như ba mẹ của nó.

Neville, Potter, Longbottom... Snape?

Đây không phải các nhân vật trong Harry Potter sao?

Đỗ Vân nhanh chóng hoàn hồn thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, gương mặt không được tự nhiên trước hành động thân mật của người bà họ Longbottom.

Nếu vậy... Đỗ Vân trong vô thức nhìn lòng bàn tay nhỏ xíu của mình, trong tâm trí lý giải được một số chuyện. Hiện tại hẳncậu đang trong thân xác của nhân vật Neville Longbottom chăng?

Đỗ Vân bây giờ tràn ngập mê man và hoảng loạn, tựa như một chú bướm bị vướng vào tơ nhện chằng chịt. Chỉ qua một giấc ngủ sâu trong màn đêm, khi tỉnh dậy... tất cả mọi thứ xung quanh đều thay đổi một cách chóng mặt.

-----

Ở bên một bờ hồ trong vắt, Liu đang thưởng thức ly trà đen cùng với món bánh Finger Sandwich* do Regulus làm ra, kể từ khi có được thân thể mới, Regulus luôn làm ra những món ăn mà Liu cực kì yêu thích. Hắn nói rằng đây là sự đền đáp từ tận đáy lòng vì Liu đã giúp Regulus có một cuộc sống mới. Cậu đối với chuyện này không có dị nghị gì, nhưng không hiểu sao Voldemort lại rất hay nổi cáu và trừng mắt với Liu khi cậu thưởng thức những món bánh ngon tuyệt của Regulus.

*Finger Sandwich: Là món ăn nhẹ rất phổ biến trong các bữa trà chiều. Món ăn làm từ bánh mì gối bỏ viền, cắt thành hình tam giác hoặc chữ nhật rồi kẹp với dưa chuột và pho mát kem.

"Hừ, những việc đó chỉ có lũ gia tinh thấp kém mới làm!" Voldemort đã lạnh giọng nói ra đầy chế giễu và châm chọc, hắn phất áo chùng rời đi để lại một mảng khó hiểu cho Liu. Regulus chỉ cười cười vuốt nhẹ gò má trái của Liu "Không có việc gì đâu, hắn ta đang ghen tị thôi."

"?" Liu mê man gật đầu, bỏ qua hành động khó hiểu của Voldemort tiếp tục ngấu nghiến vụn bánh còn lại.

Thịch...

Tiêu cự trong đôi mắt của Liu nhỏ lại, cậu sững người trước cảm giác kì quái vừa xuất hiện.

Không thể nào... biến động linh hồn này...

người du hành Thời Không sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro