Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn nhà vắng lặng , thực tế là rất yên tĩnh .

Yên lặng tới mức bạn có thể nghĩ rằng gia đình trong ngôi nhà đã đi đâu đó , nhưng không phải vậy .

Trong ngôi nhà nhỏ cổ kính ở số 4 đường Privet Drive , các thành viên trong gia đình nhà Dursley  lặng yên như chuột .

Đúng là vậy khi mỗi  âm thanh nào lạ lẫm phát ra họ sẽ run rẩy như những con chuột đáng thương trước sự chứng kiến của loài săn mồi , nao núng vì sự không chắc chắn .

Vì vậy , khi tiếng kêu của con cú vang vọng , ' ba chú chim non ' yếu ớt nhà Dursley chùn bước như thể chúng vừa bị tấn công .

Thay vì theo phản xạ nhìn vào nơi phát ra âm thanh , họ lại nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng hai như thể sợ hãi điều gì - hoặc là ai đó .

Họ thả lỏng nhưng vẫn thận trọng khi không có chuyện gì xảy ra , ba thành viên vẫn tiếp tục bữa sáng trong cái sự im lặng buồn tẻ này .

Ngay cả ông Vernon Dursley lật tờ báo , ông ta cũng cẩn thận để không làm nhăn tờ báo vì sợ rằng ông ta có thể tạo ra tiếng ồn quá lớn .

Petunia Dursley khéo léo lật miếng thịt xông khói trên chảo rán , không thể nghe được âm thanh nào từ nhiều năm làm bếp . Nhiệt độ vẫn ở mức thấp . Mặc dù biết thịt xông khói sẽ không giòn theo cách đó , nhưng nó vẫn tốt hơn ... hơn là ...

Dudley Dursley rất thận trọng mở cửa trước , nhưng không phải tra dầu vào bản lề mà là đi ra ngoài để lấy thư .

Lông mày cậu ta nhíu lại khi nhìn thấy một phong bì trông khá kỳ lạ trên đống giấy thư .

Nhưng sau khi đọc cái tên được ghi trên đó , mắt cậu trố ra vì sợ hãi . Cậu phải cực lực ngăn mình không ném bức thư đi .

Tim cậu ta đập thình thịch trong lòng ngực gần như át đi âm thanh của mọi thứ .

Trên phong bì viết :

" Ngài Harry Potter , phòng ngủ chính , số 4 đường Privet Drive , Little Whinging , Surrey "

Phong bì giờ đã là một thứ buồn cười và lỗi thời . Dudley chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì giống như vậy , nhưng những chữ viết chi tiết chính xác đáng sợ trên đó khiến cậu ta kinh hãi hơn bất cứ thứ gì .

Điều này có nghĩa là ai đó đã biết về tình hình trong nhà của họ ?

Tại sao họ lại xưng hô với ... nó như vậy ?

Trước khi Dudley có thể trầm ngâm vì nó hơn nữa , cậu đã vội vã chạy vào nhà , đóng chặt của trước nhưng vẫn chú ý không tạo ra tiếng động .

Nhìn thấy con trai quay lại , ông bà Dursley làm một cử chỉ thắc mắc , tự hỏi sao anh ta lại mất nhiều thời gian như vậy .

Dudley run rẩy đưa chiếc phong bì kỳ lạ trông như giấy da cho mẹ cậu .

Khoảnh khắc Petunia chạm tay vào nó , khuôn mặt bà biến sắc , thở hổn hển khiến hai người còn lại tròn mắt nhìn cô .

Petunia vội lấy tay che miệng khi vừa nhận ra mình đã làm gì , nhưng quá muộn . Bà ta đã gây ồn ào .

Các thành viên nhà Dursley chờ đợi với trái tim đập mạnh , ánh mắt sợ hãi nhìn về phía cầu thang , họ chỉ từ từ chấn tĩnh lại khi bóng người đó không xuất hiện trên cầu thang .

Chỉ khi năm phút tựa như dài đăng đẵng trôi qua , họ mới dám thở lại bình thường .

Chỉ lúc đó Petunia mới có thể cảm nhận được đóa hoa hi vọng nở rộ trong lòng ngực . Có thể , chỉ có thể , nếu bà để cho họ tự do - không , không , nếu bà ta để những phù thủy khác biết về chuyện xảy ra trong nhà của gia đình bà , họ có thể thoát khỏi nỗi kinh hoàng đã gây ra sợ hãi tột độ cho nhà họ .

Ngay khi bà định mở nó ra , bà ta nghe thấy giọng nói khiến bà đóng băng " Dì đang làm gì đấy , dì Petunia ? "

Giọng nói đó thật ngọt ngào . Ngữ điệu phù hợp và nó cks vẻ vô tội với bất kỳ đứa trẻ nào khác , nhưng với nỗi kinh hoàng mà nó đã gây ra với ba người nhà Dursley thì không .

Nó sẽ rất ngọt ngào . Nhưng không phải trên con quỷ ấy .

Petunia run rẩy đưa lá thư cho cậu bé .

Họ chưa bao giờ nghe thấy cậu ta di chuyển xung quanh , và nếu họ không phải là người nhìn cậu lớn lên dưới mũi mình , họ có thể đã nghĩ rằng cậu bé ấy không phải con người .

Petunia nhìn cậu bé tò mò mở lá thư , bà ta cảm thấy từng li từng tí hy vọng đều đã vụt tắt .

Harry nhận lấy lá thư , thản nhiên mở phong ấn . Nụ cười nở trên khuôn mặt khiến cả ba người nhà Dursley rùng mình .

Không một ai trong số họ dám chất vấn cậu .

Có lẽ ... nếu cậu ta đi , cậu ta sẽ để họ yên . Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến Petunia ly vọng trở lại . Bà biết rằng đó là trường nội trú . Bà chỉ hy vọng rằng cậu bé sẽ không từ chối .

Đôi mắt Harry lấp lánh với vẻ thích thú  hiếm có . Không phải ngày nào cũng có thứ gì đó lọt vào mắt cậu ấy .

Vì vậy , thực sự có một trường học chuyên nghiên cứu ma thuật sao . Thật thú vị .

Tất nhiên , cậu sẽ chọn đến đó thay vì ở lại trong thế giới nhàm chán này , nhưng làm sao cậu có thể để những người ' thân yêu ' của mình dễ dàng như vậy ?

" Có lẽ tốt hơn là con không nên đi " Harry trầm ngâm , và cậu thích thú khi thấy Petunia gần như héo úa , giống như tên của bà ta vậy .

Mặt khác , Dudley và Vernon không biết chuyện gì đang xảy ra . Điều duy nhất họ biết đó là phản ứng của Petunia chẳng mấy tốt đẹp .

Petunia muốn hét lên và khóc , bà muốn thuyết phục cậu bé đi chỉ để cứu họ, nhưng bà không biết mình nên làm như thế nào mới tốt .

Đó là một cái bẫy mà tên khủng bố kia sử dụng lên họ hơn một lần . Mãi cho đến khi họ nhận ra cậu ta thích nói bằng những câu hỏi tu từ , và hơn hết là họ không nên trả lời , thì cuối cùng cậu ấy mới để họ yên .

Đôi môi Harry cong lên thành một nụ cười nhếch mép cơ mà nó hiện hữu trên khuôn mặt đáng yêu của cậu có vẻ hơi khác . Cậu tự hỏi liệu cú sốc tình cảm với ngươi dì thân yêu của cậu có khiến cho bà phá vỡ các quy tắc khay không , nhưng có vẻ người dì này đã trở nên quá thông minh cho điều đó .

Không sao cả .

Phản ứng của dì ta đang nói cho cậu biết . Người dì thân yêu của cậu đang giấu cậu điêu gì đó trong suốt nhiều năm qua , hmmm ?

' Ác quỷ ! ' Đó là điều mà Petunia có thể nghĩ . Cậu ta đồng thời là một cong người , nhưng ... đồng thời cũng không phải .

" Đưa tôi đến đó đi , dì thân yêu " Harry nói với một cách nhẹ nhàng và tuyệt vời đến nỗi bất kỳ ai cũng có thể bị lừa .

Petunia nhanh chóng ra khỏi cửa , giống như thể ma quỷ đang đuổi theo dì ta ở đằng sau , hai người còn lại chỉ biết khiến bản thân trở nên nhỏ bé , thâm chí còn chẳng thèm liếc nhìn người phụ nữ tội nghiệp lần thứ hai .

Harry thả mình vào ghế sau , cố nén nụ cười nhếch mép thường trực trên mặt .

Cậu bắt gặp ánh mắt của dì mình tròn gương , trước sự vô cảm của Harry làm bà rùng mình .

Trong vô thức , dì ta đạp mạnh ga hơn .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro