Chương 58 : huấn luyện đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione méc cô McGonagall về chuyện cây chổi thần Tia Chớp là có ý tốt cho Harry, nhưng Harry vẫn không thể không nổi sùng với cô bé. Nó chỉ mới làm chủ được cây chổi thần xịn nhứt thế giới trong vòng có mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, thế mà giờ đây, chỉ tại vì Hermione xía vô, nó đã không thể biết là liệu nó có còn được nhìn thấy cây chổi đó một lần nữa hay không? Nó đoan chắc là cây chổi của nó chẳng hề bị trù ếm gì hết, nhưng một khi mà cây chổi bị đem đi giải trừ bằng đủ các loại kiểm tra chống bùa ếm ngải thư thì liệu nó có còn ra hồn cây chổi thần nữa chăng?

Ron cũng giận điên lên với Hermione. Theo nó thì giải trừ một cây chổi hàng hiệu Tia Chớp còn "gin" thì không khác gì phạm một tội ác hình sự. Hermione thì vẫn đinh ninh là mình đã làm điều tốt nhứt phải làm, nhưng cô bé tránh ngồi trong phòng sinh hoạt chung với Harry và Ron. Hai đứa này cho là cô bé đã tìm nơi ẩn náu trong thư viện, và tụi nó cũng không thèm thử dỗ cô bé quay trở lại phòng sinh hoạt chung làm gì. Thành ra cả ba đứa tụi nó đều vui mừng khi thấy tất cả học sinh khác cùng quay trở về trường sau ngày lễ Năm Mới, và tháp Gryffindor lại trở nên đông đúc, ồn ào.

Vào cái đêm trước khi học kỳ mới bắt đầu, Wood tìm Hary và em để nói chuyện:

"Giáng sinh vui không? "

Chẳng cần đợi trả lời, Wood ngồi xuống, hạ thấp giọng:

"Anh đã suy nghĩ kỹ suốt lễ Giáng sinh, Harry à. Sau trận đấu lần trước, em biết đó... Nếu bọn giám ngục Azkaban lại kéo tới trận đấu kế... ý anh là... chúng ta không thể để cho em... Ờ... "

Wood đột nhiên ngừng lại, trông lúng ta lúng túng. Harry bèn nói nhanh:

"Em đang khắc phục chuyện đó. Giáo sư Lupin nói là thầy có thể dạy em cách xua đuổi bọn giám ngục Azkaban. Thầy sẽ bắt đầu dạy em từ tuần này; thầy nói thầy sẽ có thì giờ rảnh sau lễ Giáng sinh. "

Wood kêu lên một tiếng: "A!", vẻ mặt anh bớt căng thẳng thấy rõ.

"Vậy hả, nếu như vậy thì... Anh thực sự đâu có muốn mất một Tầm thủ như em đâu Harry. Mà em đã đặt mua một cây chổi mới chưa? "

Harry nói:

"Chưa. "

"Cái gì? Em phải làm gấp lên đi chứ, em biết mà... em đâu có thể cỡi cây Sao xẹt mà đấu lại tụi nhà Ravenclaw! "

Ron chen vô:

"Nó mới được tặng một cây Tia Chớp hồi lễ Giáng sinh. "

"Một cây Tia Chớp! Nói thiệt không đó? Một... một cây Tia Chớp thiệt hả? "

Harry rầu rĩ nói:

"Anh Oliver đừng háo hức quá. Em không còn được giữ nó nữa rồi. Nó đã bị tịch thu. "

Rồi Harry giải thích toàn bộ câu chuyện tại sao và làm thế nào mà cây chổi thần Tia Chớp của nó đang bị giải trừ bùa ếm ngải thư.

"Bùa ếm ngải thư hả? Làm sao cây chổi có thể bị thư ếm chứ? "

Harry đáp bằng một giọng yếu ớt:

"Sirius Black. Người ta cho là hắn đang săn đuổi em. Vì vậy cô McGonagall cho là rất có thể hắn gởi cái đó cho em. "

Gạt qua một bên cái thông tin rằng có một tên sát nhân nổi tiếng đang săn đuổi Tầm thủ của mình, Wood nói:

"Nhưng Black không thể nào mua nổi một cây chổi thần Tia Chớp! Hắn đang bị truy nã mà! Cả nước này đang theo dõi rình bắt hắn! Làm sao hắn có thể bước vô một tiệm bán Thiết bị Quidditch Chất lượng à mua một cây chổi thần? " liếc " vả lại ... làm sao hắn có thể bỏ sót Lola được chứ ... "

Harry nói:

"Em biết, nhưng cô McGonagall vẫn muốn giải trừ cho cây chổi... "

Wood tái nhợt đi. Anh hứa:

"Anh sẽ đi thưa chuyện với cô. Anh sẽ làm cho cô hiểu ra lẽ... một cây Tia Chớp... một cây Tia Chớp thực sự... trong đội của chúng ta... Cô cũng muốn cho đội Gryffindor thắng y như chúng ta muốn vậy... anh sẽ làm cho cô hiểu ra lẽ... một cây Tia Chớp. " đứng lên " Lola theo anh ra bên ngoài một chút..."

Em lật đật đứng lên rồi chạy theo anh . Ngay khi vừa ra khỏi tầm ngắm của hai người kia , Oliver ngay lập tức quay lại ôm lấy em

" thật là mấy ngày tồi tệ ... "

" sao vậy ?"

" còn không phải vì Sirius Black sao ! Nếu hắn không vượt ngục thì ít ra em vẫn sẽ tham ra tập luyện bình thường . Như vậy chúng ta sẽ gặp nhau thường xuyên hơn . "

Mặt anh ỉu sìu , em cười nhẹ nhìn con người cao lớn đang bày ra vẻ mặt hờn cả thế giới với mình .

" cố lên thôi mà ... khi bắt được hắn rồi chúng ta sẽ cùng nhau đoạt cúp đúng không ..." em nghiêng đầu

Anh mỉm cười cúi xuống hôn lên trán em ...

" Lola?"

Tiếng gọi bất ngờ vang lên , hai người giật mình buông nhau ra . Vẻ mặt em xanh lét khi nhìn thấy Hermione đi đến gần với sắc thái không tốt cho lắm ...Oliver bên cạnh thì đỏ lừ từ mặt tới cổ

Hôm sau, những buổi học của học kỳ hai bắt đầu. Sáng tháng Giêng lạnh căm căm thì chỉ người nào không còn chuyện gì khác để làm mới cảm thấy thích ra sân trường để học môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, nhưng lão Hagrid đã bày ra một đống lửa đầy những con kỳ nhông để mua cho bọn trẻ, nên tụi nhỏ được trải qua một buổi học vui vẻ khác thường: đi mót củi khô và lá khô để bỏ vô đống lửa cho cháy sáng thêm, trong khi mấy con vật mê lửa thuộc nòi giống thằn lằn ấy cứ khoái trá bò lên bò xuống mấy khúc củi vụn đến nóng phỏng da người.

Em cười chừ nhìn khuôn mặt của Hermione nhăn nhó . Thật không ngờ người đầu tiên phát hiện chuyện của hai người không phải là Harry mà lại là Henny ...

" cậu có muốn giải thích gì không !!"

" Henny ...."

" tớ thật không ngờ là cậu có thể hẹn hò với đội trưởng đội bóng ." Thở " Lola ... chúng ta chỉ mới là học sinh năm ba thôi ... còn anh ấy đã là học sinh năm 6 rồi .." lắc đầu "... mình không có ý kiến về tuổi tác . Nhưng mình không nghĩ là cậu lại dấu chuyện này với mình và Harry ..." vỗ trán " cậu phải hiểu một điều Lola... cậu vẫn còn rất bé ... cậu hiểu không ... cậu còn rất bé ... cậu chưa đến tuổi để hẹn hò..."

" ai hẹn hò cơ ?"

Hermione im bặt , Harry và Ron từ từ bước tới gần . Nhìn khuôn mặt khó hiểu của họ có lẽ là chưa mghe thấy gì ..

" là một đàn anh nhà Hufflepuff thôi " Hermione nhanh nhảu trả lời

Nhìn ánh mắt tò mò của Harry , em né đi vì chột dạ .

" em sao vậy Lola ? " đến gần " em cứ tránh mắt của anh hoài vậy ..." Cậu tiến đến trước mặt em

" không có đâu...."

bốn đứa tiến vào lớp học tiên tri , cái môn mà anh em nhà Potter không muốn học nhất .Bài học tiên tri của học kỳ mới thì lại không được vui bằng; giáo sư Trelawney bây giờ dạy qua tới môn Bói chỉ tay, và bà không phải mất thì giờ lâu lắc mới chỉ ra được cho anh em nhà Potter thấy là chúng nó có đường Sinh đạo ngắn nhứt mà bà từng nhìn thấy lần đầu tiên trong đời.

Chỉ có lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là nơi mà Harry hăng hai đi học nhứt. Sau buổi nói chuyện với Wood, Harry muốn bắt đầu học ngay cách phòng chống giám ngục Azkaban càng sớm càng tốt. Cuối buổi học, Harry nhắc giáo sư Lupin về lời hứa của thầy, thầy nói:

"Ờ phải, để thầy xem... Tám giờ tối thứ năm được không? Phòng học môn Lịch sử Pháp thuật chắc đủ rộng... Thầy sẽ suy nghĩ cẩn thận xem chúng ta sẽ dạy và học môn này như thế nào... Chúng ta không thể đem một viên giám ngục Azkaban vô trong tòa lâu đài để thực tập... " chợt nhớ " Harry , tại sao con không gọi Lola học cùng ?"

" con muốn bảo vệ em ấy "

" nhưng Harry ... con không thể bảo vệ bé con của chúng ta mãi được , đúng không " nghiêng đầu " bé con cũng cần phải tự vệ ..."

Harry nghĩ một hồi rồi rời đi .Khi đi xuống hành lang để đến phòng ăn tối, Ron nói:

"Thầy có vẻ vẫn còn bệnh, phải không? Bồ nghĩ thầy bị gì vậy? "

Đằng sau hai đứa bỗng vang lên một tiếng chắt lưỡi sốt ruột nghe rõ to. Đó chính là Hermione, cô bé đang ngồi dưới chân của một bộ áo giáp, sắp xếp lại cái cặp táp sút xổ của mình; cái cặp đầy nhóc sách đến nỗi không thể nào đóng lại được.

Ron nói với giọng cáu kỉnh:

"Trò chắt lưỡi với tụi này để làm gì vậy? "

"Chẳng để làm gì hết!"

Hermione đáp bằng giọng kiêu kỳ, lại quẳng cái cặp nặng ịch của cô bé lên vai.

Ron nói:

"Có đó chứ! Khi tụi này đang thắc mắc về bệnh của thầy Lupin thì trò chắt lưỡi... " nhận ra " khoan đã ... Lola đâu rồi ...?"

" ồ ! Lola đã theo giáo sư Snape tới phong độc dược rồi "

--------------

" thưa giáo sư , nó là cái gì vậy...." em chỉ vào cái hòm đang rung lắc không ngừng dưới đất

"Một Ông Kẹ khác. Ta đã lùng sục khắp lâu đài từ hôm thứ ba, và tóm được con này trốn trong một ngăn tủ hồ sơ của thầy Filch. Đây là thứ nhái theo giám ngục Azkaban gần giống nhứt rồi đó. Ông Kẹ sẽ biến thành một viên giám ngục Azkaban khi nó nhìn thấy ngươi, thế nên nên có thể thực hành chống cự lại nó. Khi nào không xài đến nó thì ta nhốt nó trong phòng . Có một cái hộc tủ dưới gầm bàn làm việc của của mà chắc Ông Kẹ sẽ khoái lắm. " thầy lấy ra một cuốn sách

" nhưng.... nhưng làm sao con chống lại nó ? "

" thế nên ta mới gọi trò đến đây học ?"

Ông quăng cuốn sách lên bàn , quơ đũa phép để nó lật đến trang về bùa chú thần hộ mệnh . Nhìn đứa nhỏ gầy yếu chăm chú đọc cuốn sách , ông không thể ngừng nhớ lại ngày đó. Vừa tức giận , vừa sợ hãi ... giống như cái cảnh mà Lily rời xa ông vậy .

Ông không phủ nhận , Ông với đứa trẻ này có một tình cảm khác biệt . So với việc nhìn thấy thằng anh nó thì ông ngay lập tức khó chịu. Thì đứa nhỏ này lại khiến ông muốn yêu thương nó . Đối với ông , đứa nhỏ này chính là ngoại lệ. Nó không nên bị thương , không nên chịu đả kích , càng không nên nhìn thấy sự đen tối của thế giới phép thuật này . Nó nên được ăn thật nhiều , ngủ thật nhiều và hưởng sự hạnh phúc mà nó đáng được nhận.

Bất kỳ đứa trẻ này cũng có sứ mệnh riêng của nó , chúng phải vấp ngã để tiếp tục hoàn thành sứ mệnh của chúng . Ngoại trừ đứa trẻ này ... sứ mệnh của nó nên để anh trai của nó làm thay ... nó nên có được sự vui vẻ mà nó nên có ....

"Thần Hộ mệnh là một loại sức mạnh tích cực, là hiện hình của chính những thứ mà giám ngục Azkaban đã ăn tươi nuốt sống: hy vọng, hạnh phúc, khát vọng sống còn - nhưng vì thần Hộ mệnh không bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như con người thực, nên giám ngục Azkaban không bao giờ có thể làm hại được. Nhưng mà phải lưu ý rằng bùa Hộ mệnh là quá cao so với trình độ của trò. Nhiều người đạt trình độ pháp sư mà còn thấy khó khăn khi xài tới bùa Hộ mệnh. "

Em tò mò:

"Thần Hộ mệnh trông ra làm sao hở thầy? "

"Tùy theo cách mỗi phù thủy làm hiện hình sức mạnh này mà thần Hộ mệnh của phù thủy ấy có hình dạng độc đáo riêng. "

"Và làm sao thầy làm cho thần Hộ mệnh hiện hình được? "

"Bằng cách niệm một câu thần chú, mà câu thần chú này chỉ linh nghiệm khi nào trò hết sức tập trung tâm trí vào chỉ một kỷ niệm vô cùng hạnh phúc mà thôi. "

Em cố nhớ lại một kỷ niệm hạnh phúc. Chắc chắn là không có gì xảy đến với nó suốt thời gian ở nhà dì dượng Dursley có thể coi là kỷ niệm hạnh phúc rồi. Cuối cùng nó quyết định chọn lúc hạnh phúc nhứt đời nó là lần đầu nó được nhìn thấy khuôn mặt của Harry khi chữa khỏi mắt. Nó cố gắng hết mình để nhớ chính xác cái cảm giác sung sướng trào dâng kỳ diệu trong lòng nó lúc đó. Nó nói:

"Thưa thầy, con chuẩn bị rồi ạ. "

Ông tằng hắng cổ họng:

"Câu thần chú như vầy... Expecto patronum! "

Em nín thở lập lại:

"Expecto patronum! Expecto patronum! "

" trò đã ra sức tập trung vô ký ức hạnh phúc của trò chưa? "

"dạ rồi ạ... "

Em nhanh chóng buộc tất cả suy nghĩ của mình hướng tới khuôn mặt của Harry lúc đó em lẩm nhẩm:

"làm lại, expecto patronum! Expecto patronum! "

Có cái gì đó thình lình xịt ra từ đầu cây đũa phép, trông giống như làn khí óng ánh bạc. Em hồi hộp hỏi:

"Thầy có thấy cái đó không? Có cái gì đó mới xảy ra! "

Snape nhếch miệng

" được. Vậy thì ngay bây giờ... trò chuẩn bị sẵn sàng để thử chống lại một giám ngục Azkaban ?"

Em nắm chặt cây đũa phép do dự , em muốn tập thêm ....

" đuộc rồi , ta sẽ đưa trò về lớp ... hãy nhớ tập cho đàng hoàng . Ta mong lần sau ta sẽ nhìn được thành quả tốt hơn "

Ông đưa em trở về phòng chính của Gryfindoll . Trên đường đi , ông luôn giữ khoảng cách nhất định để có thể chắc chắn rằng mình có thể bảo vệ được đứa trẻ này trong mọi trường hợp . Đến trước cánh cửa của Gryfindoll , ông quay người ....

" giáo sư ngủ ngon ..."

Một câu nói ngọt ngào sau một ngày của ông , ông đứng đó một lúc rồi nhếch miệng rời đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro