Chương 8 : Ngày đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Huynh trưởng Percy đứng dậy bắt tay nó nồng nhiệt, trong khi hai anh em sinh đôi nhà Weasley gào lên: – Tụi mình có Victoria Potter rồi! Tụi mình có Harry Potter rồi!

_________________________________________________________________

Không ai để ý thấy rằng , đám Draco đang rất buồn bã khi thấy Victoria ở bên nhà Gryffindor . Và cả Cedric cũng đượm buồn ..

Sau đó thầy hiệu trưởng đã đứng lên thông báo một số việc quan trọng . Rồi thầy vỗ tay 1 cái , cả bàn ăn trống trơn khi này bây giờ đã ngặp tràn đồ ăn. 

Nào là : thịt cốt lết, đùi trừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà – rốt, nước chấm, sốt cà chua, và... chắc để cho quái dị, có cả những con bọ the.

Harry chất vô dĩa của nó mỗi thứ một chút, ngoại trừ món bọ the, và bắt đầu ăn. Ngon tuyệt cú mèo. Còn Victoria thì ăn những món nhiều rau củ . 

"Cậu ăn vậy sao no được ?" Hermione lên tiếng hỏi _

"Lúc nào nó cũng ăn vậy , riết thành quen " _Harry vừa ăn vừa nói_ 

"Kệ em , ngày mai đừng bất ngờ khi em ăn nhiều đấy " _Victoria_

Đang ăn thì một con ma xuất hiện . "Rất vui được gặp bọn nhóc năm nhất"_"Ta là ngài Nicolas de Mimsy – Porpington trong tháp Gryffindor."

"A! Cháu biết ông là ai rồi!"_"Các anh của cháu có kể về ông – ông là Nick suýt mất đầu." Con ma sượng sùng:

Nếu không phiền thì hãy gọi ta là ngài Nicolas, khựng một lúc thì Hermione lên tiếng cắt ngang: "Suýt mất đầu? Làm sao mà ông suýt mất đầu?"

"Như thế này này..."

Ngài nắm vành tai trái của mình kéo lên. Cả cái đầu tuột ra khỏi cổ, ngoẹo xuống vai như thể máng vô một cái móc. Hiền nhiên là đã từng có kẻ cố chém lấy đầu ngài, nhưng có lẽ kẻ đó làm không khéo léo gọn gẽ cho lắm. Vẽ sợ hãi trên nét mặt bọn trẻ làm cho ngài Nick suýt mất đầu hài lòng. 

Đang ăn thì cô lặng lẽ nhìn lên bàn giáo sư và hỏi : "Anh Percy , người ngồi cạnh giáo sư Quirrell là ai vậy ?" 

"A, em đã biết giáo sư Quirrell rồi hả? Hèn gì ông ấy có vẻ bồn chồn đến thế. Người kia là giáo sư Snape. Ông dạy môn độc dược, nhưng ông chẳng muốn dạy môn đó. Ai cũn biết là ông muốn giành côn việc của giáo sư Quirrell. Ổng  rành kinh khủng về nghệ thuật hắc ám, ông Snape ấy."

Sau bữa tối, Cụ Dumbledore nói: "Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường."

Nụ cười của các giáo sư và những học sinh năm 2 trở lên khác chợt tắt lịm.

Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo:

 "Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu " 

Và cả trường gào lên:

Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều Dù chúng tôi già hói
Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét! Những điều thú vị

Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí Ruồi chết và ít lông bụi

Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết Trả lại điều gì chúng tôi đã quên Hãy làm hết sức mình

Phần còn lại để chúng tôi tự do

Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.

Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói:

"Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người đi theo huynh trưởng của mình để về nhà" 

Dân Gryffindor năm thứ nhất theo Percy đi len qua đám dông đang trò chuyện, ra khỏi sảnh đường, lên một cầu thang đá hoa cương. Victoria cũng quá buồn ngủ nên đến nỗi không còn lấy làm ngạc nhiên khi những bước chân dung treo dọc tường xì xào chỉ chỏ lúc nó đi qua. Nó cũng hết ngạc nhiên nổi khi Percy dắt cả bọn đi xuyên qua cánh cửa ẩn sau những tấm tranh lớn và những tấm thảm treo tường cả hai lần. Họ trèo lên nhiều cầu thang nữa, vừa lê lết cặp giò vừa ngáp. Victoria đang thắc mắc nó còn phải đi thêm bao xa nữa thì cả đám ngừng lại đột ngột.

Cuối hành lang có treo bức chân dung một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng. Bà hỏi: "Mật khẩu!"

Percy đáp: "Caput Draconis."

Bức chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả chui vào, Neville cần phải có người đỡ một chân lên mới chuôi qua được. Thế là họ đã vào gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng tròn ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái.

"Hiện nay , số lượng nữ sinh khá ít nên ktx có chút thay đổi , một phòng 2 người. Mọi người rút thăm đi " _Nói xong anh Percy lấy cái hộp nhỏ ra_ 

...

"Ờm thì , cuối cùng là Victoria cùng với Granger " 

"Đồ của các em đã ở trên phòng rồi , chúc các em ngủ ngon" _Anh Percy nói_ 

Lên phòng 

Góc đối diện là giường của Hermione 

"Chúng ta thay đồ ngủ sớm thoi " _ Hermione _ 

"Tui biết rồi Mione " _Victoria nói_

"Mione?! " _cô bé sửng sốt nói_ 

"Không được à , bồ có thể gọi tui là Victo " 

"Được à, vậy Victo ..." _ Co bé tiến tới nắm tay Vic _"Cùng nhau đi hết 7 năm nhé" 

"Ừ Mione" ^^

...

Sáng hôm sau ,vẫn như thường lệ ..Victoria dậy từ lúc 4h30 sáng . " Còn sớm quá nhỉ " _ cô bé nói nhỏ đủ nghe_

Vì lỡ dậy rồi nên không ngủ lại được , nên cô quyết định sẽ dậy học bài trước. Tiết đầu là tiết của giáo sư McGonagall  . Cô lẵng lặng đi xuống phòng sinh hoạt chung để ngồi học .

Lúc này anh Oliver cùng với anh em sinh đôi nhà Weasley cũng đã dậy và chuẩn bị đi tập Quidditch .

"Ồ , cô bé dậy sớm thế " Oliver nói 

"Em quen rồi ạ .. Mọi người đi tập Quidditch à?" 

"Đúng ròi đoá Victoria , Oliver đã lôi bọn anh dậy đi tập " Fred 

"Mệt muốn chếttt " George 

"Em có muốn đi cùng xem không?" Oliver 

"Đúng đó, em đi thì bọn anh có sức ngay " Fred , George cùng nói

"Em đi lấy áo trùm rồi đi ngay" Victo

"Em lấy của anh mà mang này " _Oliver cởi ra đưa cô 

"Cảm ơn anh " 

"Đi thôiii" _Fred , George lại cùng nói _ 

Sau đấy cả đám ra sân tập , cô thì ngồi đó xem và cổ vũ mọi người . Bởi đang trong khuôn viên trường nên cô cũng không cần cư xử như những tiểu thư quyền quý được bao bọc cẩn thận. Chưa gì đã 7h sáng , mọi người đã thấm mệt nên cùng trở về ktx .

________________________________________________________________

1370 từ

HẾT CHƯƠNG 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro