Chương 2: Phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione sợ hãi, và tại sao cô ấy lại sợ? Bọn Tử Thần Thực Tử đang bao vây lâu đài, từ từ tiến vào trong và hủy diệt tất cả. Cô ở một mình trong tháp Gryffinfor, vì những người khác trong nhà của cô đã rời đi để chống lại bọn chúng.

Suy cho cùng thì chính sự dũng cảm ngu ngốc mới là đặc điểm thực sự của một Gryffindor. Đúng là Hermione trên thực tế được phân vào nhà đó, nhưng cô rất thông minh. Hermione biết điều gì là quá sức đối với cô. Cứ như thể bọn họ nghĩ rằng một vài đứa trẻ có thể đánh bại được đám Tử Thần Thực Tử.

Ngoài ra còn một người khác, một thủ lĩnh Tử Thần Thực Tử chưa ai từng gặp trước đây. Hermione biết, khi cô quan sát từ cửa sổ phòng mình, rằng hắn ta rất mạnh mẽ. Cô quan sát hắn quét sạch hơn 10 học sinh chỉ bằng một lời nguyền. Đôi mắt cô mở to kĩnh hãi khi thủ lĩnh của họ, người mặc áo choàng đen, tiến tới tấn công giáo sư Snape. Bậc thầy độc dược của Hermione đã chiến đấu, nhưng cuối cùng, Snape không thể sánh được với thủ lĩnh Tử Thần Thực Tử này.

Có điều gì đó rất đáng lo ngại về Tử Thần Thực Tử đặc biệt đó. Không phải sức mạnh của hắn, cũng không phải do hắn không đeo mặt nạ như những người khác. (Hắn chỉ đơn giản là đội mũ trùm đầu lên.) Thực tế là những cử chỉ của hắn, cách hắn kiểm soát bản thân dường như rất quen thuộc với Hermione. Thật đáng sợ khi một người ở dưới đó giết chết bạn bè của cô lại có vẻ quen thuộc đến vậy.

Hermione rời mắt khỏi cửa sổ. Cô không thể xem được nữa, nhưng cô rất biết ơn. Rất may Ron và gia đình anh đã an toàn ở một địa điểm bí mật. Thật may Harry đã an toàn. Cô cảm thấy an ủi rằng mình sẽ không mất hết bạn bè, dù cô không qua khỏi thì họ cũng sẽ không sao.

Cô định đi một lúc thì đột nhiên bị giật mình bởi tiếng động của ai đó bước vào phòng sinh hoạt chung. Tim cô đập thình thịch, nhưng cô vẫn đi xuống cầu thang. Cô nửa tin nửa ngờ đó sẽ là người cô biết, và cô đã đúng. Cô bước vào phòng sinh hoạt chung đúng lúc Harry cởi mũ trùm đầu của chiếc áo choàng đen.

"Harry!" Hermione nói, thở dài nhẹ nhõm. "Bồ không biết tớ hạnh phúc như thế nào khi gặp bồ!"

Harry không nói gì. Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt mãnh liệt đến mức Hermione cảm thấy khó chịu.

Hermione chuyển người, không thoải mái trước cái nhìn của cậu. "Chúng ta nên làm gì đây? Bọn chúng đã bao vây chúng ta."

"Không gì cả," Harry trả lời, nhún vai nhưng vẫn nhìn chăm chú.

"Kh-không gì cả?" Hermione rất bối rối. "Harry, cậu ổn chứ?"

Harry không trả lời. Thay vào đó, cậu nhắm mắt lại, rút cây đũa phép ra khỏi áo choàng và chĩa thẳng vào Hermione, người bạn cũ của cậu - người bạn cũ Máu Bùn của cậu.

"B-bồ đang làm gì thế?" Hermione lắp bắp. Giọng nói của cô giờ đã bị nỗi sợ hãi kiểm soát khi cô nhận ra rằng Harry chính là thủ lĩnh Tử Thần Thực Tử, kẻ đã giết rất nhiều người và là kẻ sắp giết cô lúc này.

Cô lại đột nhiên sợ hãi. Hermione đã chuẩn bị tinh thần để chết, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng nó sẽ xảy ra bởi bàn tay của một người cô cho là bạn.

"Avada Kedavra!"

Có một luồng sáng xanh lóe lên và sau đó Hermione ngã bất động xuống sàn. Khuôn mặt của Harry vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm nghị, vô cảm, ngoại trừ một giọt nước mắt nhỏ chảy ra khi cậu cất cây đũa phép của mình đi.

RẮC RẮC!

Harry giận dữ nhìn khắp mọi hướng, tìm kiếm thủ phạm. Cậu biết âm thanh đó. Đó là âm thanh mà gia tinh tạo ra khi chúng xuất hiện và biến mất, và vì Harry không nhìn thấy bất kỳ gia tinh nào xung quanh nên có vẻ như cậu đã để một nhân chứng trốn thoát khỏi hiện trường.

Giáo sư Dumbledore không nói nên lời. Trường học của cụ... các học sinh... cả hai đều biến mất. Cụ bước đi trên những gì còn lại của Hogwarts, những tàn tích được giữ lại bằng phép thuật, thỉnh thoảng có xác chết nằm rải rác. Hoàn toàn bị phá hủy. Giờ đây cụ Dumbledore đã rõ ràng; Tử Thần Thực Tử không có trái tim

Kẻ nào đó phải ác độc đến thế mới giết được trẻ em!

Cụ Dumbledore nhìn lên khi nghe thấy có người đến gần, và cụ nở một nụ cười buồn bã khi thấy Remus Lupin đang chạy về phía cụ chứ không phải kẻ thù.

"Tôi vừa nghe tin thì đã tới đây," Lupin giải thích, "Nhưng có vẻ như tôi đã đến quá muộn rồi." Lupin lúc này đang nhìn quanh những gì còn sót lại của Hogwarts.

"Phải," cụ Dumbledore nói. "Thật may mắn cho ông khi ông không ở đây."

"Cụ không nghĩ là tôi sẽ sống sót sao?" Lupin hỏi, hơi bị xúc phạm. Suy cho cùng thì ông mạnh hơn hầu hết các phù thủy.

Cụ Dumbledore thở dài, lắc đầu. "Ngay cả Severus tội nghiệp cũng không thể sống sót, và chúng nghĩ ông ấy đứng về phía chúng."

"Vậy thì thật khôn ngoan khi chúng ta chuyển Harry và gia đình Weasley đi." Lupin tuyên bố. Đó là một trong những mặt tích cực duy nhất của tình hình.

"Có lẽ vậy."

Cụ Dumbledore lại nở một nụ cười buồn bã với Lupin, và Lupin hiểu rằng hiệu trưởng đã không nói cho ông biết mọi chuyện.

"Thưa cụ?" Lupin nói, "Còn gì nữa không? Cụ chưa kể tôi nghe mọi chuyện." Cụ Dumbledore nhìn Lupin như thể đây là lần đầu tiên cụ gặp ông.

"Con gia tinh Dobby đã sống sót."

"Thì?" Lupin không hiểu gia tinh có thể có giá trị gì, đặc biệt là khi có quá nhiều người đã bị giết.

"Ta đã nói chuyện với nó, và nó đã nhìn thấy kẻ dẫn đầu đội quân Tử Thần Thực Tử." Cụ Dumbledore giải thích.

"Là ai?" Lupin rất nóng lòng muốn biết người đó là ai!

"Dobby chắc chắn rằng đó là Harry Potter."

Lupin không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm. Ông không tin điều đó. Ông không thể tin được. Đứa con trai của hai người bạn tốt của ông, con trai của James và Lily, một kẻ giết người... Điều này không thể là sự thật!

"Nó đã nhìn nhầm," Lupin nhấn mạnh.

"Ta đã đi vào tâm trí của nó," cụ Dumbledore bình tĩnh nói. "Thông tin là chính xác."

Lupin không tin vào tai mình, và nếu ông đang ở cùng với bất kỳ ai khác mà không phải cụ Dumbledore, ông sẽ gọi người đó là kẻ lừa đảo và chạy đi. Nhưng nếu cụ Dumbledore tin vào điều đó thì nhiều khả năng đó là sự thật.

"Nhưng tại sao!?" Lupin tự hỏi bản thân nhiều hơn là hỏi cụ Dumbledore, "Tại sao Harry lại làm điều này?"

"Nó không quan trọng." Cụ Dumbledore nói, "Điều quan trọng bây giờ là cậu ta và Voldemort cần phải bị tiêu diệt." Lupin và cụ Dumbledore nhìn nhau một lúc, cho đến khi Lupin hiểu rõ cụ yêu cầu mình làm gì.

"Không," Lupin nói, "Tôi sẽ không làm điều đó."

"Remus, ông phải làm vậy," cụ Dumbledore nói. "Ta có thể tự mình đi, nhưng ta cần phải đuổi theo Voldemort. Trừ khi ông muốn đổi chỗ?"

Lupin nghĩ lại. "Chúng ta không thể giết Harry. Chúng ta chỉ cần nói chuyện với nó."

"Ta mong điều đó sẽ thành công," cụ Dumbledore bắt đầu, "Rất khó, thậm chí là không thể kéo một người đã đi xa đến thế này quay trở lại. Nếu chúng ta không giết cậu ấy ngay bây giờ, mọi chuyện có thể sẽ tồi tệ hơn thế này."

Điều này có ý nghĩa, ngay cả với Lupin. Ông không muốn Harry chết, và ông thực sự không muốn trở thành người giết cậu, nhưng ông không thể tưởng tượng việc nhìn thấy Harry sống lại như một Chúa Tể Hắc Ám, điều đó sẽ còn đau đớn hơn.

"Làm sao tôi biết tìm nó ở đâu?" Lupin hỏi.

"Ta chắc chắn ông sẽ tìm ra cách," Dumbledore nói rồi bỏ đi, để Lupin tự suy nghĩ.

Và giải pháp hoàn hảo đã đến. Ginny.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro