Chap 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong buổi học đầu tiên với giáo sư Lockhart, Harry tự hỏi lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám thực sự có phải là một trò đùa không? Ít nhất giáo sư Quirrell đã thực sự dạy họ điều gì đó.

Sau đó Sprite đã gọi thẳng tên Lockhart Gilderoy, giáo sư Lockhart sau đó chỉ ngẩn người một cách ngớ ngẩn, rồi ông thông báo rằng mình có một bất ngờ thú vị dành cho cả lớp.

Sự “bất ngờ” đó đã khiến Harry và cả lớp phải cố gắng một cách tuyệt vọng nhưng không thành công trong việc dồn các con yêu nhí vào lồng. Chuông reo hết tiết, cả lớp lao ra ngoài để lại Harry, Ron, Hermione, Sprite và Neville cố gắng bắt bọn yêu nhí trước khi chúng phá hủy lớp học và thậm chí còn nhiều hơn thế.

Họ không thực sư giải quyết tốt được mớ hỗn độn này.

Cho đến bây giờ, Hermione là người làm tốt nhất, cô đã xử một lúc hai con yêu nhí bằng bùa Đông lạnh. Harry quyết định thử đập chúng bằng sách giáo khoa nhưng không hiệu quả mấy, và Neville đã bắt chước cậu. Sprite đã áp dụng một cách tiếp cận thú vị hơn là dùng giấy và tham gia vào một cuộc chiến bắn súng với vài con yêu nhí để đánh lạc hướng trong khi Ron lẻn đến phía sau những con yêu nhí và tóm lấy chúng như thể chúng là những chú lùn trong vườn Hang Sóc.

Có một sự cố trong câu thần chú làm choáng của Hermione, một cú vung sách giáo khoa quá mức của Harry, một quả cầu giấy nhắm lệch hướng của Sprite, và một cú vấp ngã ngoạn mục của Ron đã khiến Neville tội nghiệp ngã trên sàn, bị lũ yêu nhí vây quanh. Harry, Hermione, Ron và Sprite đã đưa ra quyết định là chỉ khóa cửa và bỏ lại lũ yêu nhí rồi đưa Neville xuống bệnh xá.

          ___________________________
 
“Gilderoy khá là là thú vị” Sprite nói khi cả bốn người bế Neville đi khắp lâu đài, cho rằng vẻ mặt ngớ ngẩn của Lockhart khi cô gọi ông bằng tên thật buồn cười đến mức cô sẽ không bao giờ gọi ông bằng họ nữa:“Ông ta là một tên ngốc, nhưng là một tên ngốc đẹp trai. Mình thích ông ấy."

Ron tạo ra những tiếng nôn ọe kinh khủng. "Bồ sẽ sáng mắt ra thôi, Sprite!”

“Mình được biết đến là người đưa ra những quyết định ngu ngốc chỉ vì người mình thích,” Sprite nói một cách nghiêm túc. “Ông ấy quá ngu ngốc để mình có thể thực sự suy nghĩ tới Ron, đừng lo. Trước tiên ông ta cần phải tham gia một lớp học luyện viết về chủ nghĩa hiện thực. Những câu chuyện của ông ta rõ ràng chỉ được viết để gây sự chú ý. Mình không chắc liệu chúng có thật hay không.”

“Tốt” Ron nói.

“Tất nhiên là chúng có thật rồi!" Hermione nói. “Có thể có chút phóng đại, nhưng tại sao thầy ấy lại phải nói dối?”

"Tin mình đi, Hermione,” Sprite nói, “Với tư cách là chuyên gia thế giới về ảo thuật. Mình chắc chắn ông ta đang nói dối về điều gì đó.”

Hermione nói: “Bồ không phải là chuyên gia thế giới về ảo thuật"

“Sao cũng được” Sprite nói. “Mình sẽ làm cho ông ta phát điên. Harry, bồ nói việc bị mắc kẹt và phải nói chuyện với ông ta ở Diagon thật kinh khủng phải không?”

“Thật kinh khủng,” Harry nói. "Thầy ấy cứ nói với mình về sự nổi tiếng và kể những câu chuyện ngu ngốc.”

“Tốt” Sprite nói. “Mình là người chuyên kể những câu chuyện ngu ngốc.”

“Chính xác là thầy ấy không cho mình thời gian để nói chuyện” Harry nói.

“Mình sẽ dành cho bồ thời gian để nói chuyện,” Sprite nói. “Mình sẽ được cấm túc cùng Lockhart và sẽ khiến ông ta thấy được cách chính bản thân ông ta được cả thế giới nhìn nhận: phiền phức kinh khủng”

Ron nói: “Bồ đâu bị cấm túc với thầy ấy"

Sprite nhìn Ron. Cô nói: “Mình đã từng bị cấm túc với mọi giáo viên mà mình từng gặp. Ngoại trừ Binns, nhưng ông ấy là ma, mình không nghĩ có thể khiến ông ấy tức giận. Chọc tức Lockhart dễ dàng hơn nhiều.”

“Bồ chưa bao giờ bị cấm túc với giáo sư Quirrell,” Harry nói.

“Quirrell là Voldemort, hắn không được tính!” Sprite nói.

Trong vòng tay của họ, Neville rên rỉ.

“Mình nghĩ bồ ấy sắp tỉnh rồi,” Ron nói. “Chúng ta có nên đặt bồ ấy xuống không?”

“Ừ, có lẽ chúng ta cần phải xin lỗi” Sprite nói. “Sao ba bồ không đi thẳng tới Đại sảnh? Gần đến giờ ăn trưa rồi. Mình sẽ cho bố ấy biết chuyện gì đã xảy ra.”

“Được rồi,” Harry nói, và bốn người cùng nhau nhẹ nhàng đặt Neville xuống.

“Hẹn gặp lại vào bữa trưa nhé?" Hermione nói.

“Được” Sprite nói và đuổi họ đi trước khi bất kỳ ai có thể hỏi ý cô là gì.

    _________________________________

“Ờm…” Sprite nói. “Bồ cảm thấy thế nào?”

“Ô-ổn rồi” Neville nói, ngồi dậy và xoa đầu. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"À. Bồ nhớ đám yêu nhí không?”

"Có-?"

“Bồ có biết tất cả chúng ta đều cố gắng chống lại chúng ta theo nhiều cách khác nhau không?”

"Có?"

“À, thì, Ron bị vấp và ngã vào người Harry, nên Harry vô tình lấy sách giáo khoa đập vào lưng mình, nên mình vô tình bắn một viên đạn giấy vào mắt Hermione, nên bồ ấy đã bắn một phép Choáng hơi sớm, và, rồi…, bồ đã-” Sprite cắn môi. "Bồ đã ngã xuống."

“Ồ” Neville nói.

“Xin lỗi,” Sprite nói thêm.

Neville nhún vai. “Không sao,” cậu nói lại. “Mình đã nghĩ điều gì đó tương tự như thế đã xảy ra. Mình luôn là người kém may mắn nhất mà.”

“Tuy nhiên, tất cả bọn mình đều xin lỗi.”

"Không sao đâu. Cảm ơn."

Sprite giúp Neville đứng dậy. "Bồ ổn hơn chưa"

“Có chút choáng?”

“Bồ có nghĩ mình cần đến Bệnh xá không? Hay chỉ là một ít đồ ăn thôi?”

"Đồ ăn, mình nghĩ vậy"

"Được rồi. Tốt. Đi nào.” Sprite bắt đầu dẫn đường tới Đại Sảnh.

Neville lặng lẽ chạy theo cô.

“Vậy, Neville,” Sprite nói sau vài phút bước đi trong im lặng. “Bồ cảm thấy thế nào khi tham gia hội "Đảm bảo Slytherin không giành được điểm nào"?”

             ___________________________

Vào ngày Halloween, Harry bị dụ đi dự tiệc mừng ngày chết của Nick Suýt Mất Đầu. Vì là một người rộng lượng và vì không muốn chịu đựng một mình nên Harry đã thuyết phục Ron và Hermione đi cùng, nhưng cậu không thể tìm thấy Sprite kịp thời để thuyết phục cô đi cùng. Tuy nhiên, Sprite đã dành khá nhiều thời gian với các hồn ma nên có thể cô đã nhận được lời mời. Cô bảo  rằng mình đang thẩm vấn các hồn ma về những điều mà Peeves đã nói với cô vào cuối năm thứ nhất, nhưng Harry nghi ngờ rằng cô cũng đang tuyển dụng các hồn ma làm lính canh cho các hoạt động hội nhóm bí mật của mình.

Sau khi họ đến nơi và chào Nick, Harry đã gần như sẵn sàng rời đi. Trời lạnh cóng với rất nhiều bóng ma xung quanh, và không khí có mùi kinh khủng từ bàn đồ ăn tự chọn.

Nhưng rồi Hermione phát hiện ra Sprite.

“Này,” Hermione nói. “Sprite đang làm gì ở đây thế?”

“Ôi tạ ơn Chúa còn có người sống khác ở đây,” Ron nói.

“Đi nào,” Hermione nói và dẫn đường đến chỗ Sprite, người đang nói chuyện vui vẻ với một hồn ma mặc áo choàng dài. 

Hồn ma ngồi cùng Sprite nở nụ cười dịu dàng khi họ tiếp tục trò chuyện. Sprite dường như đang kể cho ông nghe một câu chuyện nào đó, nhưng câu chuyện này đã bị cắt ngang khi cô nhìn thấy Hermione, Harry và Ron đang đến gần.

“Ồ, này!” Sprite nói và cười rạng rỡ với họ. “Ba bồ đang làm gì ở đây thế?”

“Nick đã mời bọn mình” Ron nói. "Bồ đang làm gì ở đây?"

“Tabletop đã mời mình” Sprite nói và chỉ vào hồn ma bên cạnh. “Ông ấy đã chết- chuyện gì đã xảy ra nhỉ?, Tabletop, vào vài trăm năm trước?”

"Tabletop?!" Harry nói với Ron và Hermione với vẻ hoài nghi.

“Tôi đã chết một nghìn sáu trăm năm mươi ba năm trước,” -Hồn ma, Tabletop?- nói với giọng chậm rãi, trầm ngâm. “Cô chính xác là loại người có thể quên tuổi của tôi như thế đấy. Thật là thiếu tôn trọng.”

“Ồ, ông biết mà, gia đình tôi gồm những người rất kém trong việc nhớ tuổi,” Sprite nói. “Tôi xuất thân từ một gia đình thượng đẳng, những người cực kỳ tệ trong việc nhớ tuổi thọ của người khác. Có lần, anh họ Druig của tôi hỏi một người đàn ông ba mươi tuổi có bộ râu rậm tại sao anh ta không đến trường.”

"Tại sao anh ấy lại hỏi vậy?" Hermione nói.

“Bởi vì anh ấy là một kẻ ngốc,” Sprite nói.

“Có lần cô đã nói với tôi rằng cô đã cố kể một câu chuyện trước khi đi ngủ cho một cô gái hai mươi hai tuổi vì cô nghĩ rằng cô ấy vẫn cần một câu chuyện để đi vào giấc ngủ” Tabletop nói và chuyển sự chú ý sang Harry, Ron và Hermione. “Cho ba cô cậu biết, cô gái hai mươi hai tuổi đó đã cố gắng nói với Sprite rằng cô ấy không cần cũng như không muốn một câu chuyện vào lúc này, vậy mà người bạn cứng đầu của 3 người ở đây lại đang dàn dựng cả một cậu chuyện lố bịch để chứng tỏ mình là một người có tài. Người kể chuyện hay.”

Sprite đỏ mặt. “Được rồi, điều đó khác và ông biết rõ điều đó,” cô nói.

“À, ừ, cô nói đúng,” Tabletop nói. “Điều đó đã xảy ra bốn lần - theo tôi biết là vậy. Tôi chắc chắn rằng nó đã xảy ra thường xuyên hơn thế. Anh trai Druig của cô đã ngừng cố gắng ước tính độ tuổi sau sự việc đó”

“Anh ấy là anh họ của tôi, không phải anh trai tôi” Sprite đảo mắt.

"Thật sao?" Tabletop bảng nói. "Cô đã nói-"

“Tiếng Anh không phải là ngôn ngữ đầu tiên của tôi, tôi có thể đã có chút nhầm lẫn” Sprite nói, nhìn chằm chằm vào Tabletop với sự cầu xin kỳ lạ.

“Tôi hiểu rồi,” Tabletop nói. “Xin lỗi.”

“Tại sao ông lại là Tabletop?” Ron hỏi.

Tabletop nói: “Tôi tồn tại lâu quá rồi, tôi đã quên mất tên thật của mình. “Đôi khi tôi cảm thấy như thể mình vẫn sống, nói cách khác, là bất tử.”

Sprite khịt mũi và nín cười.

“Ồ,” Ron nói. “Tại sao ông lại chọn cái tên Tabletop?”

Tabletop nhún vai. “Những hồn ma chúng tôi cần những biệt danh khác thường,” ông nói. “Cậu có biết có bao nhiêu hồn ma tên John, Mary hay Robert tồn tại trong số các anh em của tôi không? Chỉ có một Tabletop.”

“Không, không, tôi đã từng gặp một người đàn ông có biệt danh Tabletop,” Sprite nói. “Nhưng anh ấy vẫn còn sống kể từ lần cuối cùng tôi nhìn thấy… thực ra, có lẽ tôi sẽ kiểm tra lại. Anh ấy có thể sẽ vẫn sống trong nhiều năm nữa".

“Vậy…” Harry nói. “Làm sao hai người biết nhau?”

“Ồ,” Tabletop nói. “Tôi đã gặp Sprite ở…, -hơn ba trăm năm trước rồi.”

“Mới ba tháng thôi, nhưng đôi khi nó có cảm giác như ba trăm năm, phải không anh bạn?” Sprite nói, cố gắng vỗ vào lưng Tabletop nhưng không thành công và nhăn mặt khi bàn tay của cô xuyên thẳng qua vai ông.

“Hmmm,” Tabletop nheo mắt, nhìn Sprite cố lấy lại cảm giác ở bàn tay. “Cô có biết là tôi từng ước mình được như cô không?”

"Ý ông là gì?" Harry nói.

“Còn sống,”Sprite nói trước khi Tabletop kịp trả lời.“Các hồn ma đều ghen tị với chúng ta, những sinh vật máu nóng.”

“Hmmm,”Tabletop nói."Ôi nhìn kìa. Thịt lợn! Sprite, các cô cậu, tôi sẽ phải gặp các cô cậu vào lúc khác." Rồi ông trôi về phía bàn đồ ăn tự chọn kinh khủng.

“Mình ra ngoài đây" Ron nói ngay khi Tabletop biến mất. “Chúng ta đi kiếm chút đồ ăn thật nhé.”

“Đồng ý,” Harry và Hermione cùng nói.

“Mình sẽ ở lại” Sprite nói. “Mình không đói và mình muốn hỏi Peeves một chút. Mình sẽ gặp mấy bồ vào bữa sáng ngày mai.”

Harry, Ron và Hermione vẫy tay chào tạm biệt và trốn thoát.

“Mình không biết làm sao Sprite có thể ở đó lâu như vậy" Hermione nói ngay khi họ đã cách xa bữa tiệc. “Mình lạnh cóng rồi”

“Và đồ ăn” Ron rùng mình nói. “Thật kỳ diệu là mình vẫn cảm thấy đói.”

“Chà, không ai trong chúng ta no cả” Hermione chua chát nói. “Mình ước gì Nick đã cảnh báo”

Harry mở miệng định đồng ý, nhưng bị một giọng nói thì thầm cắt ngang trước khi cậu kịp nói gì.

“Hunger- hunger- feed-”

“Hai bồ có nghe thấy không?” Harry nói.

"Nghe cái gì?" Ron và Hermione đồng thanh trả lời.

“Giọng nói đó. Có vẻ như nó ở bên trong tường? Nó bảo nó đói…” Harry xoay người xung quanh, tìm kiếm xem giọng nói đó có thể phát ra từ đâu. "Xin chào?" cậu hét lên.

Giọng nói của cậu vang vọng trở lại.

“Bồ ổn không, Harry?” Ron nói.

“Mình ổn" Harry nói. "Mình vừa…"

“Kill- feed- hurt"

“Nó sắp giết ai đó,” Harry nói, và trước khi kịp nhận ra, cậu đã chạy dọc hành lang, gần như không nhìn xem mình đang đi đâu, với Ron và Hermione chạy theo sau.

“Ai đang giết ai?” cậu nghe thấy Ron nói sau lưng.

"Bồ đã nghe thấy gì?" Hermione nói.

Harry không trả lời, chỉ chạy ngày càng nhanh hơn cho đến khi dừng lại trước một bức tượng đá ngoài nhà vệ sinh.

Hình dáng của bức tượng đó là con mèo Norris, cứng đờ tại chỗ. Và bên cạnh nó là vẻ mặt kinh hoàng của Myrtle khóc nhè.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro