Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sprite cần một người lén lút. Một người có thể giữ bí mật. Một người có thể Độn thổ. Cô cần một người sẵn sàng hành động hoặc giết chóc.

Cô biết ai phù hợp với yêu cầu đó. Sprite biết chính xác cô có thể sử dụng ai.

Cô chỉ cần đợi vài tuần để có được người sẽ đưa cô đi khắp đất nước một mình và đến chỗ chủ nhân của chiếc áo choàng, Tử thần Thực tử, người biết bí mật của cô và hắn ta sẽ biết chính xác tại sao việc gây sự với một nhà ảo thuật cổ xưa là không hề khôn ngoan.

***

Ngay sau Vũ Hội là Nhiệm vụ thứ hai, và bất ngờ là các con tin cho Nhiệm vụ bao gồm cả Ron, là con tin của Harry và Hermione, là của Sprite. Delacour và Krum có con tin của riêng mình - nếu Harry nhớ không lầm thì con tin của Delacour là em gái cô ấy và Krum là một bạn học cũ - nhưng Harry chỉ tập trung vào Ron và Hermione.

Có vẻ như Sprite không được tập trung cho lắm. Cô xuất hiện trong Nhiệm vụ thứ hai với một chiếc máy ảnh quanh cổ và thổi kẹo cao su. Kẹo cao su có lẽ chỉ là một trò đùa để làm người lớn khó chịu. Hoặc có thể đó là một sự ám chỉ thông minh đến Bùa Đầu Bong Bóng mà cô đã sử dụng lên chính mình.

"Bồ cầm cái đó để làm gì?" Harry hỏi, chỉ vào chiếc máy ảnh chống nước của Sprite.

Có một ánh sáng hoang dã đằng sau đôi mắt của Sprite. Cô nói: "Mình sẽ chụp một bức ảnh của con Mực khổng lồ chết tiệt đó và gửi nó cho Kingo"

Harry cảm thấy một sự hoảng loạn trào dâng. "Còn Hermione thì sao? Bồ phải giúp Hermione chứ không phải chụp ảnh Mực ống!"

"Hermione sẽ ổn thôi," Sprite nói và vẫy tay. "Đây chỉ là một giải đấu cấp trường thôi. Nhưng nếu bồ lo lắng đến thế, mình sẽ đón bồ ấy trước và quay lại tìm con mực sau." Cô thu nhỏ chiếc máy ảnh bằng một cái vẫy đũa và bỏ nó vào túi. "Chúc may mắn!"

"Bồ cũng vậy," Harry nói.

Tiếng còi vang lên.

Và Harry nhảy xuống.

***

Harry hiện đang ở vị trí đầu tiên trong Giải đấu. Krum đứng thứ hai, còn Sprite và Delacour đồng hạng ba, bởi vì trong khi Hermione là con tin đầu tiên lên khỏi mặt nước, bản thân Sprite đã không nổi lên cho đến khoảng một giờ sau khi Nhiệm vụ kết thúc, cô bận tâm hơn đến việc săn lùng và chụp ảnh Mực khổng lồ. Điều này đã gây ra một sự hoảng loạn nhỏ khi một số quan chức của Giải đấu cho rằng một Nhà vô địch đã chết đuối khi cố gắng cứu con tin của mình và gửi một số Thần sáng xuống hồ khi Harry, Delacour, Krum cùng các con tin lần lượt xuất hiện. Theo lời kể của một Thần sáng điên cuồng, ướt sũng, Sprite đã trốn tránh thành công tất cả bọn họ thông qua việc sử dụng ảo ảnh một cách thông minh cho đến khi cô tìm thấy con Mực khổng lồ và lấy được ảnh của nó.

Sprite dường như hoàn toàn không bận tâm đến sự hỗn loạn mà bản thân đã gây ra, điều mà Harry nghĩ là công bằng. Vì không ai nói với các Nhà vô địch rằng họ cần phải thực sự hoàn thành việc đưa con tin ra khỏi hồ bằng cách phải nổi lên mặt nước, và có vẻ đôi khi Sprite đã sử dụng những ảo ảnh của mình mà không hề suy nghĩ về điều đó, đặc biệt là khi nhưng học sinh Slytherin năm bảy liên tục sử dụng lời nguyền Độc đoán lên cô.

"Kingo chắc chắn sẽ nghĩ rằng chúng đã được chỉnh sửa," Sprite nói, nheo mắt nhìn một bức ảnh, "nhưng có lẽ mình có thể kéo anh ấy đến đây vào mùa hè và rủ anh ấy đi bơi."

"Trường có mở cửa đón khách vào mùa hè không?" Hermione nói, có vẻ thích thú. "Mình rất muốn dẫn bố mẹ đi tham quan."

"Nếu bồ đề nghị tử tế, mình chắc chắn cụ Dumbledore sẽ không từ chối một chuyến đi trong ngày," Sprite nói. "Nếu cần, mình sẽ hối lộ ai đó."

"Nghe có vẻ bất hợp pháp," Hermione nói.

"Về mặt kỹ thuật thì có lẽ là như vậy," Sprite nói. "Nhưng việc chúng ta là học sinh ở đây liệu có thực sự là xâm phạm không?"

"Mình nghĩ là có" Hermione nói.

Ron nói: "Nếu bồ không bị bắt thì đó là hợp pháp.

"Bắt đầu rồi" Sprite nói chán nản sau đó bỏ máy ảnh vào túi của mình "Chúng ta nên đi thôi, sắp tới bữa tối và mình đang rất đói. Chúng ta sẽ phải bắt đầu lập chiến lược cho Nhiệm vụ thứ ba càng sớm càng tốt."

"Bây giờ bồ đang nghiêm túc đấy à?" Harry nói.

"Ừ, rõ ràng rồi," Sprite nói. "Mình muốn số vàng chết tiệt đó." Cô cười toe toét với Harry. "Hai nhiệm vụ đầu tiên này rất dễ dàng. Mình cá là Nhiệm vụ thứ ba cũng dễ dàng thôi."

Harry không chắc chắn lắm nhưng vẫn đi theo bạn bè của mình tới Đại sảnh đường. "Bồ có biết Nhiệm vụ thứ ba sẽ là gì không?" cậu hỏi.

"Không biết," Sprite vui vẻ nói. "Cá là nó có liên quan tới những gì họ đang làm trên sân Quidditch."

"Cái gì?" Harry nói với vẻ kinh hoàng. "Họ đang làm gì đó với sân Quidditch à?"

"Ừ," Sprite nói. "Malfoy cứ lải nhải mãi về chuyện đó suốt cả ngày. Nó đủ khiến mình muốn cắt lưỡi cậu ta, mình thề đấy. Giữa chuyện này và lời than vãn về Buckbeak năm ngoái, năm tới tốt nhất nó nên ngậm miệng lại nếu không mình thực sự sẽ cắt lưỡi nó."

"Bồ không thể cứ thế cắt lưỡi của ai đó được," Hermione nói.

"Làm ơn đi, cậu ta sẽ chỉ gặp chút bất tiện thôi," Sprite nói. "Nó sẽ chỉ phải xuống ngay bệnh xá và chữa trị, trong khi mình sẽ phải chịu thêm hàng chục lần cấm túc hay gì đó."

"Mình nghĩ việc cắt lưỡi cậu ta sẽ bị coi là hành hung," Hermione nói. "Hay bắt nạt? Mình không nhớ sự khác biệt."

Sprite trầm ngâm nói: "Có thể sẽ rất thú vị nếu bị bắt vì tội hành hung và/hoặc bắt nạt."

"Không, sẽ không đâu," Hermione nói.

"Ờ, có lẽ vậy. Dù sao đi nữa, mình thực sự không có nhiều thời gian như vậy." Sprite gạt con bọ ra khỏi áo choàng của mình. "Nó nên học cách nói chuyện lịch sự đi. Thật đáng xấu hổ."

"Thật đấy," Ron đồng tình. "Có lẽ mình có thể thuyết phục Fred và George cho cậu ta một miếng kẹo bơ cứng. Chúng khiến ta không thể nói chuyện và nó sẽ có thể được coi là trò vui vô hại. Có lẽ việc đâm dao vào miệng ai đó có thể được coi là một vụ cố ý giết người."

"Bồ là người thông minh nhất mà mình biết, Ron," Sprite vui vẻ nói và vỗ vai Ron. "Bữa tối có thể đợi được. Bồ có muốn giúp mình thuyết phục hai anh của bồ cho chúng ta một ít kẹo bơ cứng miễn phí không?

"Chắc chắn rồi," Ron nói. "Harry, Hermione, muốn đi cùng không?"

"Không, cảm ơn," Hermione nói.

"Mình sẽ đi," Harry nói.

"Tốt, chúng ta sẽ đông hơn họ," Sprite nói và dẫn đường đến Tháp Gryffindor.

***

Sprite chờ đợi.

Và chờ đợi.

Và chờ đợi.

Liên hệ trực tiếp với người mà cô nghĩ đến sẽ không hiệu quả. Cô không muốn để lại dấu vết - điều đó sẽ dẫn đến những câu hỏi mà Sprite không thể trả lời về lý do chính xác là tại sao một Tử thần Thực tử lại tấn công cô để tìm kiếm bí mật về sự bất tử. Cô cần một người có thể tin tưởng và giữ im lặng.

Hoặc ít nhất, ai đó mà cô có thể tống tiền để giữ im lặng.

Nhưng thật không may, điều đó có nghĩa là phải chờ đợi và theo dõi. Sprite rất giỏi trong việc chờ đợi và quan sát. Rốt cuộc, đó là một phần ba công việc của một Eternal: chờ đợi và theo dõi một Deviants xuất hiện. Hai phần ba công việc còn lại là chiến đấu với chúng và bảo vệ loài người theo những cách riêng của họ.

Và kết thúc thế giới.

Sprite không thể quên điều đó. Kể cả khi cô muốn.

Ít nhất thì Tử thần Thực tử dường như không biết gì về vai trò của Sprite trong ngày tận thế, điều gần như đã xảy ra nhưng chưa hoàn toàn xảy ra.

Không có đồng tiền nào có thể khiến con người im lặng về điều đó.

***

"Vậy..." con ruồi trâu nói, vài tuần sau Nhiệm vụ thứ hai. Con ruồi trâu ở dạng người, nhưng Sprite thề rằng cô có thể nghe thấy tiếng vo ve của đôi cánh. Bộ não con người thích chơi trò bịp bợm, Sprite cho rằng- cô chưa bao giờ nghe thấy bất kỳ đặc điểm nào của loài chó dưới giọng nói của Sirius năm trước. "Cô có bí mật gì không, Barrie?"

Sprite búng tay vào con ruồi trâu rồi chỉnh lại ống tay áo quá ngắn của mình. "Không giống như các bạn cùng lớp, tôi không có thói quen tiết lộ bí mật. Tìm tin sốt dẻo của cô ở nơi khác. Tôi muốn nói chuyện vì
lý do khác."

"Ồ, nhưng cô bí ẩn quá ," con ruồi trâu nhấn mạnh. "Thậm chí còn bí ẩn hơn cả cậu Potter. Cô đã xem bài viết của tôi về cậu ấy chưa?

"Ý cô là câu chuyện mà cô đã biến tình bạn của cậu ấy và Hermione thành một mối tình lãng mạn? Vâng. Thành thật mà nói nó thật nực cười. Tôi vẫn chưa trả lời câu hỏi của cô."

Con ruồi trâu mỉm cười. "Ý cô là gì? Về mặt kỹ thuật, cô chỉ trả lời một"

Sprite nghĩ lại cuộc trò chuyện trong một giây. "Huh. Đúng. Nhưng tôi không đưa cho cô thứ gì quan trọng đâu."

"Ồ, tôi không đồng ý," con ruồi trâu nói và cho Sprite xem cuốn sổ của mình. Cô đã ghi chép bằng một chiếc bút lông tự viết, và trước sự thích thú của Sprite, chiếc bút lông bằng cách nào đó đã biến những lời nói của Sprite thành một cuộc ganh đua lãng mạn rõ ràng là không chính xác giữa cô và Harry để giành lấy tình cảm của Hermione.

Sprite cảm thấy lông mày của mình nhướn lên. "Trước hết, mắt tôi màu nâu," cô nói và chỉ vào một câu so sánh mắt cô với mắt của Harry. "Thứ hai, xin chúc mừng cô đã sử dụng đúng đại từ. Thứ ba, đó là một chiếc bút lông tuyệt vời. Cô có nó ở đâu? Tôi rất muốn chơi khăm ai đó như vậy"

"Ồ, cô thích chơi khăm mọi người à?"

"Không hẳn, nhưng nó rất vui."

"Tôi hiểu rồi," con ruồi trâu nói. Sprite nghĩ rằng có lẽ cô nên bắt đầu gọi cô ấy là Rita, vì nếu Sprite tiếp tục nghĩ Rita Skeeter như một con ruồi trâu, cô có thể sẽ bắt đầu gọi to cô ta là Ruồi trâu thực sự, điều này có thể sẽ không kết thúc tốt đẹp.

Sprite đưa tay ra và giật lấy cuốn sổ từ tay Rita. Cô bắt đầu lật giở từng trang. "Tôi cho rằng bài báo này sẽ được sử dụng để làm tổn thương bạn bè của tôi theo cách nào đó. Vì vậy, cô có thể hiểu tại sao tôi thực sự không muốn nó được in ra"

Rita với lấy cuốn sổ nhưng Sprite kéo nó ra xa ngoài tầm với của nữ phóng viên. "Trả lại cái đó đi," Rita nói.

"Tôi không nghĩ vậy. Cho đến khi tôi nhận được vài lời xác nhận"

Đôi mắt của Rita nheo lại. "Loại xác nhận nào?"

"Xin cam đoan rằng bất kỳ bài báo nào cô viết về tôi, Harry Potter, Hermione Granger hay Ron Weasley đều được tôi đọc qua trước, và nếu tôi thấy bất kỳ dấu hiệu phỉ báng nào, cô sẽ phải viết lại cho đến khi đạt tiêu chuẩn của tôi"

Rita chế giễu. "Tôi nghĩ mình có thể đáp ứng được tiêu chuẩn của một đứa trẻ mười lăm tuổi. Ngoài ra, các bài viết của tôi đều giật gân, không thực tế. Giải trí là cuộc sống của tôi. Cô sẽ phải làm tê liệt tôi nếu muốn tôi phải bám vào sự thật."

"Tôi không yêu cầu cô phải bám vào sự thật. Tôi yêu cầu cô đừng làm tổn hại đến danh tiếng của bạn bè tôi. Viết bất cứ câu chuyện nào cô thích, nhưng hãy để tôi giám sát nó để có thể chắc chắn rằng cô không khiến bất kỳ ai trở nên xấu xa hoặc kém cỏi."

"Không đời nào. Tôi sẽ không để chất lượng bài viết hay lượng độc giả của mình bị ảnh hưởng vì một biên tập viên mười lăm tuổi. Tôi viết truyện giỏi hơn cô nhiều"

Sprite khịt mũi. "Cô chỉ là một đứa trẻ thôi."

"Tôi nghĩ đó là lời thoại của mình"

"Có lẽ. Nếu chất lượng bài viết hoặc kỹ năng kể chuyện của cô bị ảnh hưởng đáng kể vì tôi thì thỏa thuận sẽ chấm dứt." Sprite nhún vai. "Tôi sẽ giám sát các bài viết của cô trong khoảng một năm. Nếu vào thời điểm này năm sau, lượng độc giả của cô giảm hơn 5% thì cô có thể viết lại bất cứ điều gì mình muốn. Nếu không thì cứ đăng các bài báo dưới sự giám của tôi. Được chứ?"

Đôi mắt của Rita trở nên xảo quyệt. "Vậy thôi à? Cô chỉ giám sát những bài báo về mình hoặc Potter?"

"Và Hermione Granger và Ron Weasley. Trong một năm.." Sprite nói thêm.

"Ừ, ừ, họ cũng vậy. Được rồi? Cô sẽ trả lại ghi chú của tôi chứ?"

"Chưa. Tôi cần giúp đỡ," Sprite nói. "Loại trợ giúp mà những người bạn chưa đủ tuổi vị thành niên của tôi không thể cung cấp và gia đình không có phép thuật của tôi cũng không thể cung cấp được."

"Cô là một người gốc Muggle à?" Rita háo hức nói.

"Không," Sprite nói. "Nhưng tôi phải nhờ một phù thủy trưởng thành giúp đỡ. Vì thế. Nếu cô đồng ý giúp tôi đá một gã xuống đất, tôi sẽ trả lại cuốn sổ và tôi sẽ không để bí mật của cô lọt ra ngoài"

Rita cứng đờ. "Bí mật gì?" Sprite quay sang nhìn cô, mỉm cười, ngôn ngữ cơ thể thể hiện sự thoải mái. Cô đã hàng nghìn năm tuổi. Cô không thể bị Rita Skeeter đe dọa. "Rằng cô bí mật là một con ruồi trâu Animagus."

"Tôi-" Rita cau mày. "Tôi không phải là ruồi trâu."

Sprite chớp mắt. "Không phải sao?" Cô đã rất chắc chắn. Sprite biết Rita là một con bọ Animagus, và dựa trên tính cách cáu kỉnh của cô ta, cô cho rằng đó là ruồi trâu. Có lẽ cô nên lắng nghe những người bạn cùng nhà của mình tốt hơn.

"Không. Tôi là một con bọ."

"Ồ. Huh. Tôi đoán mình nên chú ý nhiều hơn. Vấn đề là, hôm nọ tôi đang đi mua hàng tạp hóa thì tình cờ bị một người đàn ông đeo mặt nạ này tấn công" Sprite lôi chiếc áo choàng lạ mắt lấy từ Tử thần Thực tử ra khỏi túi. "Tôi cần tìm ra chiếc áo choàng này là của ai, nhưng tôi cũng cần phải di chuyển nhanh chóng và kín đáo. Bột độn thổ sẽ không làm được điều đó. Tôi cần một người có thể Độn thổ."

"Cô muốn tôi làm tài xế à?"

"Ý tôi là, nếu đó là cách cô muốn nói thì đúng vậy. Nói thẳng ra, tôi có thể giải quyết mọi cuộc chiến - cô sẽ không cần phải lo lắng về việc bị bẩn tay. Tôi không cần một đội hỗ trợ. Tôi chỉ cần cô đưa tôi từ nơi này đến nơi khác. Không có gì phức tạp hơn cả."

Rita cân nhắc điều đó. "Tôi phải làm tài xế cho cô trong bao lâu?"

"Chỉ cho đến khi tôi tìm được chủ nhân của chiếc áo choàng này," Sprite nói.

"Và đổi lại, cô sẽ trả lại cuốn sổ cho tôi và sẽ không nói cho cả thế giới biết về khả năng Hóa thú của tôi?"

"Đúng."

"Tuyệt vời, Barrie," Rita nói, đưa tay ra bắt tay Sprite. "Chúng ta có một thỏa thuận."

Sprite cười toe toét với Rita. Cô có thể cảm nhận được nụ cười toe toét của mình hoang dã đến mức nào - đó là kiểu cười toe toét có thể khiến lũ Deviants sợ hãi, đặc biệt là trong điều kiện ánh sáng phù hợp. "Tuyệt vời. Chiếc áo choàng này được mua từ một cửa hàng sang trọng nào đó ở Hẻm Xéo. Tôi đề nghị chúng ta nên bắt đầu cuộc điều tra ở đó."

"Cô không có lớp phải học à?"

Sprite khịt mũi. "Tôi có thể bỏ học trong ngày. Điều này quan trọng hơn."

"Tôi có thể hỏi tại sao cô lại bị một người đàn ông mặc áo choàng và đeo mặt nạ tấn công khi đang đi mua hàng tạp hóa không?" Rita nói.

"Ồ, chắc chắn rồi," Sprite nói. "Người đàn ông đó là một Tử thần Thực tử."

"Cái gì?!"

"Nào, Rita," Sprite nói. "Tôi phải tìm ra anh chàng này trước Nhiệm vụ thứ ba."

"Nhiệm vụ thứ ba-?" Rita nói. "Barrie, Nhiệm vụ thứ ba sẽ bắt đầu sau chưa đầy một ngày nữa."

"Ừ tôi biết. Nên chúng ta cần phải nhanh lên, Tôi không muốn đối mặt với bất kỳ Tử thần Thực tử giết người nào trong mùa hè. Đi nào!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro