Phần II: Chap 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry đã không nhận được bất kỳ lá thư nào từ bất kỳ ai trong suốt mùa hè, và hai tháng sau, cậu bắt đầu lo lắng.

Trong suốt tháng Sáu, cậu cuối cùng cũng hiểu vì sao. Hermione đã nói về việc đi du lịch cùng ba mẹ bồ ấy- hẳn là bồ ấy quá bận để có thể viết thư. Ron có lẽ đang luyên thuyên với em gái mình về những câu chuyện ở trường và khoe vết thương do bị Sprite đâm với các anh trai của mình. Còn Sprite có lẽ đang khủng bố gia đình mình bằng phép thuật hoặc những câu chuyện về việc cô đã từng lẩn trốn các giáo sư suốt ba tuần để tránh phải đến lớp.

Nhưng rồi tháng Bảy tới, Harry không thể hiểu được. Bằng cách nào đó, cậu dường như bị lãng quên, hoặc có thể cả ba người bạn của cậu đều rất tệ trong việc gửi thư. Nhưng cậu đã gửi thư cho bọn họ và cậu có thể chấp nhận rằng một hoặc có thể hai trong số ba người họ không giỏi lắm trong việc viết thư phản hồi

Cậu đã hy vọng rằng ít nhất Ron cũng sẽ viết. Gia đình bồ ấy có một con cú. Bồ ấy không cần phải thông qua dịch vụ bưu chính Muggle. Không phải lo về việc nhà Dursley có thể chặn thư của Ron. Bọn họ rất sợ cú. Có lần bản tin đã đăng một chương trình đặc biệt về loài cú có nguy cơ tuyệt chủng và dượng Vernon đã đứng dậy, rút ​​phích cắm của chiếc TV rồi mang nó ra ngoài vứt vào thùng rác trong khi những người còn lại trong nhà nhìn chằm chằm vào ông.

Nhưng có lẽ việc cậu không nhận được thư là do họ sợ cú thật. Có thể họ sử dụng thuốc đuổi cú? Thuốc đuổi cú có thể chặn được một con cú của phủ thủy không?

Sinh nhật của Harry đã đến và cậu vẫn chưa nhận được bất kỳ lá thư nào. Tệ hơn nữa, dượng Vernon đã đạt được một thỏa thuận lớn ở Grunnings và đã mời đối tác của ông đến ăn tối. Harry phải trốn trong phòng suốt thời gian đó, điều mà cậu hoàn toàn hài lòng - cậu thà bị bỏ lại một mình trong phòng còn hơn là bị buộc phải chịu đựng đồng nghiệp của dượng Vernon.

Chưa kể rằng dượng Vernon đã vô cùng lo lắng về bữa tối nên ông đã mặc bộ tuxedo sớm hơn khoảng hai giờ so với giờ hẹn, và đã cố gắng thuyết phục dì Petunia và Dudley mau mặc quần áo ăn tối.

Nhưng có tiếng gõ cửa, và, cảm ơn vì đã giúp cậu thoát khỏi việc thuyết phục Dudley mặc vest trong buổi tiệc của dượng Vernon, Harry chạy qua bàn, và trước mặt cậu là Sprite Barrie.

"Sprite?" cậu nói.

"Harry." Sprite nheo mắt nhìn cậu. "Bồ không trả lời thư của mình. Mình nghĩ mình nên đích thân đến tìm hiểu tận cùng vấn đề."

"Cái gì? Mình không nhận được lá thư nào cả."

"Thật sự?" Sprite nghi ngờ nói. "Hermione, Ron và mình đều đã gửi thư cho bồ nhưng bồ không nhận được bức thư nào? Nghe này Harry, nếu bồ viết thư không tốt thì cứ nói đi, tụi mình không phiền đâu. Nhưng sẽ rất ngớ ngẩn nếu bồ cố bơ tụi mình khi mọi người đều biết là bồ có một con cú."

"Ai vậy?" Dượng Vernon gọi.

Đôi mắt của Harry mở to. "Đừng có nói là bồ đến từ Hogwarts," cậu nói. "Dượng ấy sẽ đuổi bồ ra ngoài. Tối nay ông ấy có cuộc họp quan trọng-"

"Ai?" Dượng Vernon gọi to hơn. Harry nghe thấy ông ta đứng dậy và bước tới cửa, rồi nhìn chằm chằm vào Sprite với ánh mắt phán xét, càng trở nên tồi tệ hơn bởi bộ tuxedo ngu ngốc của ông ta.

"Đây là hàng xóm mới!" Harry nói. "Ở- cách đây ba con phố. Đang tìm... một người để dẫn đi thăm xung quanh."

"Xin chào," Sprite nói và mỉm. "Tôi là Sprite, tôi đang đi hỏi thăm mọi người xung quanh." Giọng Mỹ của cô rõ ràng. "Tôi chưa bao giờ đến Anh. Harry đã đề nghị dẫn tôi đi tham quan một vòng."

"Đúng vậy," Harry nói. "Bọn cháu có nhiều điểm chung. Sprite cũng sống với dì và chú của bồ ấy."

"Bây giờ chỉ với dì của mình thôi," Sprite nói. "Chú mình đang quay một bộ phim khác nên ông ấy gửi mình đến sống cùng dì ấy trong một tháng."

Đôi mắt của dượng Vernon nheo lại. "Chú của mày là một diễn viên?"

"Anh ấy nổi tiếng," Sprite nói. "Kingo Deva, ông đã nghe nói về anh ấy chưa? Anh ấy là một phần của triều đại diễn xuất."

"Không," dượng Vernon nói, nghe có vẻ rất nghi ngờ.

"Anh ấy đã tham gia một bộ phim siêu anh hùng...?" Sprite nói. "Nó không quan trọng, Dì của tôi là giáo viên, điều đó có giúp ích gì cho ông không?"

Dượng Vernon cau có. "Không. Bố mẹ mày đâu?"

"Hmm," Sprite nói. "Một tai nạn kinh khủng với sói khi tôi còn bé."

"Một tai nạn với sói?" Harry bối rối nói.

"Ừ, bồ biết nó là gì mà," Sprite nói và phủi tay.

Harry không nghĩ vậy, nhưng có vẻ như dượng Vernon không muốn nghe Sprite giải thích tại sao hai người trưởng thành có thể bị sói giết chết trong khi đứa con của họ sống sót mà không bị tổn thương gì. Ông ta nhanh chóng đẩy Harry và Sprite ra khỏi nhà, rồi đóng sầm và khóa cửa lại sau lưng họ.

Sau khi họ đã rời khỏi đường Privet Drive, Harry hỏi: "Một tai nạn do sói gây ra?"

Sprite ngại ngùng. Cô nói: "Đã không ai hỏi về bố mẹ mình trong nhiều năm. Mình từng khẳng định là người dì lớn nhất của mình, Ajak, là mẹ mình, nhưng, ừm, bà ấy vừa qua đời."

"Trong một vụ tai nạn với sói?"

"Không," Sprite nói. "Bà ấy đã bị một trong những người chú của mình cố dụ đến hang ổ của lũ quái vật cực kỳ nguy hiểm để anh ấy có thể trở thành người đứng đầu gia đình mình."

"Ồ," Harry nói. "Mình xin lỗi, Mình không cố ý khơi lại những ký ức tồi tệ..."

"Bồ không có. Lẽ ra mình nên nghĩ ra một lời nói dối hay hơn," Sprite nói. "Thật ra thì, lẽ ra mình nên suy nghĩ kĩ hơn lúc đó. Mình đã đưa ra một số lựa chọn thực sự tồi tệ. Nhưng nói về mình đủ rồi. Tại sao chú của bồ lại mặc bộ đồ đó? Hôm nay là thứ bảy."

"Tối nay ông ấy có một cuộc hẹn quan trọng ở nhà và ông ấy lo mình có thể sẽ phá hỏng nó. Ông ấy đã mặc bộ đồ đó cả ngày để đe dọa mình" Harry nói.

"Ồ," Sprite nói. "Mình đoán là bồ và anh họ cũng sẽ phải ăn diện phải không?"

"Không," Harry nói một cách không thoải mái. "Dudley sẽ ở dưới, còn mình sẽ ở trên phòng cả đêm. Lệnh của dượng Vernon."

Sprite gật đầu. "Có lẽ điều đó tốt hơn việc mặc một bộ đồ lố bịch và thắt cà vạt cả đêm. Này- tối nay bồ có thể đi chơi với mình nếu muốn, để tránh xa bọn họ."

"Sao không chứ?"

"À thì... Gia đình mình biết mình có khả năng tự bảo vệ bản thân và đôi khi mình cần không gian riêng, bồ biết mà? Vì vậy, mình có một căn hộ ở London, và nó có một phòng dành cho khách, phòng trường hợp bồ không thích quanh quẩn với những doanh nhân ngột ngạt suốt đêm."

Harry nói. "Thật sao. Mình có thể đến." Hedwig đang đi săn nhưng nó có thể dễ dàng tìm thấy cậu. Nó là một con cú thông minh.

"Được rồi, tuyệt" Sprite nói. "Hãy đảm bảo hạn chế sử dụng phép thuật. Mình có căn hộ riêng, nhưng tòa nhà đó hoàn toàn là Muggle. Vì vậy, chỉ ở trong căn hộ."

"Bồ sẽ không gặp rắc rối nếu sử dụng phép thuật bên ngoài trường học chứ?" Harry hỏi.

"Không, mình quá tuổi rồi," Sprite nói. "Bất kỳ phép thuật nào bồ dùng ở chỗ mình đều sẽ được cho là do mình làm, nhưng nếu bồ muốn làm phép, có lẽ bồ nên mượn đũa phép của mình."

"Bồ đâu có quá tuổi. Bồ chỉ hơn mình một tuổi"

"Về mặt kỹ thuật thì mình đã quá tuổi," Sprite sửa lại. "Phép thuật mình làm không được coi là phép thuật dành cho trẻ vị thành niên. Mình luôn giỏi về ảo ảnh nên mình đã luyện tập nó. Nó khác với những phép thuật khác, nhưng nó cũng hoạt động như vậy. Đại loại thế." Cô vẫy tay và một con ngựa nhỏ xuất hiện trên tay của cô.

Sau đó con ngựa nhỏ kêu như một chiếc tivi có kết nối kém, Sprite cau có và vẫy tay phải lần nữa. Ảo ảnh con ngựa lại xuất hiện và trông thật đến mức Harry cảm thấy như mình có thể đưa tay ra và tóm lấy nó. Cậu nhấc tay lên và Sprite nhanh chóng đập nó xuống.

"Đừng chạm vào," cô nghiêm túc nói. "Nó sẽ biến mất."

"Vậy bồ không thể duy trì ảo ảnh nếu có ai đó chạm vào nó à?"

"Đúng vậy. Đó là phiên bản yếu hơn so với những ảo ảnh cũ của mình khi còn nhỏ. Mình muốn xây dựng lại bộ kỹ năng của mình và nó không hoàn toàn đồng bộ. Mình sẽ cần phải luyện tập thêm."

"Phép thuật mà bồ vô tình phát hiện ra là ảo ảnh?"

"Ừ. Nhớ rằng tổ tiên của mình giỏi về ảo ảnh chứ?"

"Ồ đúng rồi." Harry nhớ lại điều đó. "Nhưng giờ bồ hẳn đã có thể kiểm soát nó nhiều hơn, nhưng vẫn không thể làm cho những ảo ảnh đó mạnh hơn sao?"

Sprite mím môi. "Nó không hoạt động như vậy," cô nói. "Mình vẫn rất vui khi tạo được bất kỳ ảo ảnh nào."

"Ồ" Harry lúng túng nói. Họ tiếp tục đi bộ, rồi cậu hỏi "Chúng ta đến căn hộ của bồ như thế nào?"

"Xe buýt Hiệp sĩ" Sprite nói.

"Xe buýt hiệp sĩ?"

"Ừ, nó giống như một chiếc xe buýt ma thuật đáng sợ sẽ đưa bồ đến bất cứ nơi nào mà bố muốn."

"Bồ chắc không?" Harry nói.

"Tất nhiên rồi, vui lắm. Đi nào!"

Sprite nắm lấy tay Harry bằng một tay và dùng tay kia chĩa cây đũa phép của cô ra đường, và khoảng hai giây sau một chiếc xe buýt hoàn toàn mất phương hướng xuất hiện.

Harry đang đứng ở London, xoa xoa cánh tay của mình, một hành khách khác đã đâm vào cậu trong lúc đó.

Chiếc xe buýt Hiệp sĩ có rất nhiều thứ, nhưng Harry không chắc liệu nó có được coi là thú vị hay không.

Tuy nhiên, Sprite thì trông hoàn toàn ổn, thậm chí còn vui vẻ hơn khi cô rẽ vào một góc phố và bắt đầu đi về phía một tòa nhà chung cư cao tầng. Cô nói: " Bồ có lẽ sẽ phải quay lại để lấy đồ dùng ở trường. Mình sẽ ở đây cho đến hết mùa hè vì dì mình đã ép mình đến thăm dì ấy và bạn trai một thời gian thay vì để mình có thời gian riêng. Vì vậy nếu bồ cần giúp một tay, cứ bảo mình. Mình sẽ cố gắng ghé thăm thường xuyên. Có lẽ mình có thể giúp bồ gửi thư."

"Cảm-" Harry nói, nhưng trước khi có thể hoàn thành câu, một sinh vật yêu tinh nhỏ bé bỗng dưng xuất hiện giữa hai người, và trong một giây, tất cả những gì Sprite và Harry có thể làm là nhìn chằm chằm vào nó với sự ngạc nhiên.

Điều tiếp theo mà Harry biết, là cậu đang đứng trong phòng khách nhà Dursley, nhìn chằm chằm vào Dudley trong bộ tuxedo ngu ngốc và dì Petunia trong bộ váy xếp kỳ lạ, cậu đột nhiên có cảm giác kinh hoàng khi dượng Vernon và đối tác kinh doanh của ông đang đứng đó, ngay phía sau cậu.

Trước mặt cậu chỉ có Dudley và dì Petunia, con yêu tinh thì không thấy đâu cả.

Dì Petunia trước tiên đã tỉnh táo lại và nắm lấy tay Harry, kéo cậu sang một bên. "Đây là cháu trai của chúng tôi, Harry!" cô ấy nói. "Thằng bé nói tối nay muốn qua đêm ở nhà một người bạn, nhưng anh biết mà lũ trẻ luôn nghịch ngơm. Thằng bé muốn trở thành một phù thủy!" Bà kéo Harry vào hành lang và ấn một ngón tay gầy gò vào mặt cậu, tay còn lại quấn quanh cổ tay cậu như một chiếc còng. "Mày đang làm gì ở đây?" bà rít lên.

"Cháu không biết," Harry đáp lại. "Cháu không muốn đến đây. Có gì đó đã kéo cháu về đây!"

"Tao không quan tâm làm thế nào mà mày đến được đây, tao muốn biết tại sao mày lại ở đây," dì Petunia nói.

"Cháu không biết!" Harry nói. "Cháu sẽ rời đi ngay"

"Chỉ cần đi vào bếp hoặc lên phòng và đừng quay lại phòng khách!" Dì Petunia nói. "Họ biết mày đang ở đây, mày không thể cứ biến mất ngay lúc này-"

"Chỉ cần nói với họ là cháu quay lại lấy bàn chải đánh răng hay thứ gì đó và để cháu đi!"

"Và mạo hiểm để mày xuất hiện ở phòng khách lần nữa à? Tao không cần biết! Lên lầu ngay đi- có cú!"

"Cú?" Harry ngây người lặp lại, ngay trước khi cậu nghe thấy tiếng lông vũ bay xuống và một lá thư rơi xuống trước mặt. Con cú mang lá thư rít lên rồi lại bay ra ngoài cửa sổ phía sau Harry.

Dì Petunia gầm gừ khó chịu. "Đem thứ phép thuật ngu ngốc của mày tránh xa nhà này" bà nói khó chịu. "Ra ngoài hoặc lên phòng" bà chỉ vào cầu thang rồi bước ra khỏi bếp, để lại Harry một mình.

Khi bà ta bỏ đi, Harry mở lá thư ra.

"Thưa cậu Potter,

Chúng tôi đã phát hiện phép Độn thổ được sử dụng ở nhà cậu vào buổi tối hôm nay. Xét thấy cậu chưa đủ tuổi để có thể dùng nó, cũng như chưa từng được dạy cách Độn thổ và không có phù thủy trưởng thành nào trong khu vực của cậu, chúng tôi tại Bộ đã quyết định thực hiện một số biện pháp phòng ngừa nhất định. Xin đừng rời khỏi nhà cho đến khi Thần sáng đảm bảo cậu được an toàn. Nếu người Độn thổ là một vị khách, xin vui lòng cho chúng tôi biết tên khách đó. Nếu việc sử dụng Độn thổ là vô tình hoặc thậm chí có chủ ý, vui lòng thông báo ngay cho chúng tôi.

Cảm ơn."

"Không hay rồi" Harry nói.

_______________________

Hai ngày sau, mặc dù Bộ đã gửi thư và nói với cậu rằng cậu có thể tự do đi lại, Harry vẫn ở Privet Drive.

Cậu đã cố gắng rời đi ba lần. Mỗi lần như vậy, con yêu tinh (nói rằng tên nó là Dobby, rằng nó là một con gia tinh, và nó đã đánh cắp những lá thư của Harry và sẽ tiếp tục làm như vậy mặc dù thực tế là nó tôn trọng Harry vì đã cho nó một chỗ ngồi) sẽ đưa cậu thẳng về phòng.

Căn phòng của cậu bây giờ là một nơi vô cùng u ám. Dượng Vernon cực kỳ không thích việc Harry xuất hiện giữa bữa tiệc tối của ông và phá hỏng thỏa thuận mà ông sắp thực hiện, vậy nên đã lắp song sắt trên cửa sổ phòng cậu để trừng phạt.

Sau đó, chuông cửa reo. Harry đang ở trong phòng, nghe thấy dượng Vernon mở cửa, và sau một lúc, cánh cửa đóng sầm lại và dượng Vernon hét lên, "Potter!"

Harry miễn cưỡng rời khỏi phòng và đi xuống cầu thang. "Cái gì?" cậu nói.

"Người hàng xóm mới đến và hỏi thăm mày" Dượng Vernon nói. "Đi xuống đây mà nói chuyện với nó"

Nói xong, dượng Vernon quay người và dậm chân đi vào phòng khách.

Harry mở cửa và nhẹ nhõm khi thấy Sprite."Chào, Sprite," cậu nói.

"May quá. Bồ ở đây. Mình kiếm bồ khắp nơi" Sprite nói. "Mấy thanh chắn trên cửa sổ phòng bồ là sao vậy? Con yêu tinh đó là sao vậy?"

"Mình không biết" Harry nói. "Bồ đã đi tìm mình? Mình đã bị mắc kẹt ở đây suốt hai ngày qua."

"Ừ, giờ mình biết rồi. Mình đã lùng sục khắp London để tìm bồ. Mình đã gọi hàng nghìn cuộc gọi trợ giúp-" Sprite tự cắt ngang khi cô nhìn thấy dượng Vernon, người đã ló đầu ra sau khi Sprite nhắc đến Dobby, và giọng nói của cô trở nên dễ chịu một cách ác ý. "Này, ông Dursley. Có chuyện gì với những thanh chắn trên cửa sổ tầng trên vậy?"

"Không phải việc của mày," Dượng Vernon ngắt lời.

Sprite bước vào trong và cẩn thận đóng cánh cửa lại. Cô nói: "Ý tôi là, tôi không thấy thanh chắn trên các cửa sổ khác". "Tôi chỉ đang thắc mắc thôi."

"Không phải chuyện của mày!" Dượng Vernon lặp lại.

"Nó chỉ có ở cửa sổ phòng mình" Harry nói. "Để đảm bảo mình không bỏ chạy và gây rắc rối."

"Mình hiểu rồi," Sprite nói. Ở cô hiện lên một vẻ hoang dã mà Harry chưa từng thấy trước đây. Trong một khoảnh khắc, cô trông như thể đã thoát ra khỏi lớp da người hay một thứ gì đó khác, thứ gì đó hoàn toàn không thể giải thích, nó như thoát khỏi cô, được thể hiện bởi sự giận dữ trong mắt cô.

Và đó cũng không phải là kiểu tức giận thông thường. Đây là sự tức giận đến bất ngờ, phi lý của một con thú hoang, của một thứ gì đó được tạo ra để chiến đấu và hi sinh khi, và trong một khoảnh khắc, Harry không chắc chắn Sprite sẽ đứng về phía nào khi cô quyết định bắt đầu chiến đấu.

Sprite búng ngón tay và những ảo ảnh xuất hiện trong không khí xung quanh cô.

Gia đình Dursley và Harry được bao quanh bởi những chữ rune cổ trong một khoảng khắc, Sprite trông già nua và mạnh mẽ hơn nhiều so với một học sinh Hogwarts mười ba tuổi đơn giản.

Sau đó, những chữ rune biến mất, và có thứ gì đó nhập lại vào người Sprite, chỉ còn lại một thiếu niên mười ba tuổi đang đứng trong phòng khách của gia đình Dursley, nhìn tất cả bọn họ bằng đôi mắt già nua, thay vì một thứ gì đó cổ xưa và mạnh mẽ hơn những gì Harry tưởng tượng.

"Nhốt Harry lại-" Sprite nói, "-và tôi sẽ làm điều kinh khủng hơn là một buổi trình diễn ánh sáng đẹp đẽ."

Mặt dượng Vernon tím lại- vì giận dữ hay sợ hãi, Harry không chắc. "Mày là một trong số chúng!" giọng ông ta run rẩy. "Mày là một trong những kẻ lập dị đó!"

Sprite cúi đầu. "Xin lỗi. Bây giờ, Vernon, tôi có một phòng trống trong căn hộ của mình và tôi sẽ rất vui khi Harry có thể ở đó cho đến hết mùa hè, nhưng tôi không thể làm vậy nếu ông định gửi thứ yêu tinh kỳ lạ của ông cho chúng tôi lần nữa ."

"Nó không phải của nhà Dursley," Harry vội vàng nói. "Nó của người khác, mình không biết là ai. Dượng Vernon không thể kiểm soát được nó."

"Ồ," Sprite nói. "Được rồi. Vậy nếu Harry quay lại đây, tôi cũng sẽ quay lại đây và đón bồ ấy lần nữa. Vì vậy, ông tốt nhất nên để tôi vào nhà. Đôi bên đều có lợi. Xin lỗi về-" Cô vẫy tay. "Những ảo ảnh."

"Ra khỏi nhà tao" Dượng Vernon nói. "Ngay lập tức."

"Rất hân hạnh! Đi thôi Harry," Sprite nói.

"Mình cần lấy Hedwig- và đũa phép của mình ở trong tủ," Harry nói và chạy lên lầu. Cậu chộp lấy cái lồng của Hedwig và lao trở lại tầng dưới, nơi Sprite đã cạy được ổ khóa hoặc sử dụng phép thuật để mở nó và đang cầm cây đũa phép của Harry.

Chỉ sau vài sải chân dài, Harry và Sprite đã ra khỏi nhà, dượng Vernon đóng sầm cửa lại sau lưng họ mạnh đến nỗi cả ngôi nhà rung chuyển.

Cùng nhau, Harry và Sprite đi xuống dãy nhà trong không khí mùa hè ấm áp, và phải đến cuối con đường, Harry mới lên tiếng. "Sprite? Chuyện gì đã xảy ra trong phòng khách vậy?"

"Ồ, buổi trình diễn ánh sáng à? Chỉ là một số ảo ảnh của mình thôi. Mình giỏi về chúng mà."

"Không, không phải mấy chữ rune. Bồ- bồ trông khác hẳn khi ở trong phòng khách. Bồ nhìn... mình không rõ nữa. Trông không giống con người."

Sprite cau mày. "Mình không hiểu bồ nói gì. Mình được công nhận là một con người."

"Trông cậu thật đáng sợ."

"Oh. Mình xin lỗi, mình không có ý làm bồ sợ. Nhưng mình thề, mình chỉ cho gia đình Dursley xem vài chữ rune. Những chữ rune đó thậm chí không có tác dụng gì cả, nó chỉ là vài dòng đầu tiên của The Hobbit in Elvish. Bồ biết nó không, Tolkein?
Đáng lẽ nó sẽ không dọa sợ họ"

"Nó có đấy" Harry nói. Cậu không biết liệu gia đình Dursley có thực sự bị dọa sợ không, nhưng cậu chắc chắn là có.

"Chà, mình không cố ý và thậm chí còn không nhận ra điều đó," Sprite nói. Cô mỉm cười với cậu. "Nào, chúng ta nên ra khỏi đây trước khi dượng của cậu cố đuổi chúng ta đi bằng chổi hay thứ gì đó."

"Ông ấy sẽ làm vậy," Harry nói. "Chúng ta sẽ đi xe buýt Hiệp tiếp à?"

"Ừ, trừ khi bồ nghĩ ra một phương thức di chuyển khác. Tốt nhất là hãy để Hedwig ra ngoài trước đã."

Harry không nghĩ ra phương pháp di chuyển nào tốt hơn nên đã thả Hedwig ra. Nó sẽ cảm thấy Chuyến xe buýt Hiệp sĩ kinh khủng hơn so với Harry. Với một cú vẩy đũa phép của Sprite, Xe buýt Hiệp sĩ xuất hiện trước mặt họ, Harry và Sprite lên xe- Sprite với ánh mắt lấp lánh, còn Harry thì có cảm giác buồn nôn.

Họ quay lại London trong vòng hai mươi phút. Sprite lại dẫn đường đến căn hộ của cô, và khi đến, cô quay lại lấy chìa khóa từ trong túi ra và đưa cho cậu "Đây," cô nói cộc lốc. "Trong trường hợp mình bị gọi đi."

"Cám ơn," Harry nói. "Sao cậu lại bị gọi đi?"

"Chút chuyện gia đình" Sprite nói. "Mình đang là dự bị. Chưa có gì to tát xảy ra cả, nhưng tất cả bọn mình đều có thể gặp nguy hiểm. Điều gì đó sắp xảy ra, nhưng hy vọng mình có thể vượt qua một năm học nữa trước khi họ cần đến mình."

"Ồ," Harry nói. "Chờ đã, không." Cậu dừng bước.

"Sao vậy?"

"Chúng ta phải quay lại nhà Dursley. Mình không mang theo tất cả đồ dùng học tập của mình."

Sprite thở dài. "Hẳn rồi. Đi nào."

Họ quay lại và với một cú búng đũa phép của Sprite, họ một lần nữa lại ở trên Xe buýt Hiệp sĩ. Sau khi trả lời hàng tá câu hỏi về lý do tại sao họ lại lên xe buýt từ Stan, xe buýt lại khởi hành.

Trong vòng một giờ, họ quay lại đường Privet Drive và tất cả cửa sổ đều tối om. Chuyến đi đã mất nhiều thời gian hơn Harry nghĩ, hoặc gia đình Dursley đang cố gắng ngủ và giả vờ rằng mọi thứ đều bình thường cố tin rằng phép thuật đó không có thật. Harry sẵn sàng đánh cược là họ đang nghĩ vế sau.

"Được rồi, bồ có chìa khóa không?" Sprite nói. "Mình có thể dùng bùa chú nếu cần"

Harry phớt lờ cô, nhìn chằm chằm lên bầu trời trước nhà. "Bồ có thấy nó không?" cậu nói và chỉ lên cửa sổ.

Phía trước có một chiếc ô tô đang lơ lửng.

Sprite nói và ngửa đầu ra sau. "Chà, điều thật không.... bình thường." Cô vẫy tay chào nó. "Xin chào!"

Chiếc xe chao đảo giữa không trung rồi từ từ đáp xuống đất. Harry hơi kinh hãi khi nhìn nó đáp thẳng xuống bụi hoa hồng quý giá của dì Petunia, và nhanh chóng quyết định rằng bất kể thiệt hại nào mà những bông hoa gây ra không còn là vấn đề của cậu nữa.

Khi chiếc xe chạm đất, Harry nhận ra Ron ở ghế trước và cười rạng rỡ. "Ron!" cậu nói.

"Harry!" Ron nói, và chỉ trong vài giây cậu đã ra khỏi xe và đứng trước mặt Harry, cười toe toét. "Bồ ổn chứ?"

"Mình ổn," Harry nói. "Bồ đang làm gì ở đây?"

"Sprite đã gửi cho mình một lá thư, nói rằng đã lạc mất bồ" Ron nói. "Mình mới nhận được thư vài giờ trước. Tụi mình nghĩ nên kiểm tra nhà Dursley trước."

Sprite thở dài. "Thật thông minh. Mình tưởng bồ ấy bị lạc ở London. Phải mất hai ngày mình mới nhận ra có lẽ bồ ấy đang ở nhà mình."

"Mấy thanh sắt là sao vậy?" Ron nói.

"Dượng mình đã làm nó" Harry nói. "Ông ấy sẽ rất vui khi đuổi mình ra khỏi nhà cho đến mùa hè năm sau."

Ron nói. "Ồ- bồ có thể đi cùng tụi mình nếu muốn. Hoặc đi với Sprite."

"Tốt hơn là nên đi với Ron," Sprite nói. "Mình sẽ ghé thăm- mình có thể ghé thăm, phải không?"

"Chắc chắn rồi," Ron nói.

Sprite gật đầu. "Vậy thì mình sẽ ghé thăm, nhưng bây giờ, mình nên quay lại căn hộ của mình và tạm dừng các nhóm tìm kiếm. Ron, nhà bồ có thứ gì đó có thể ngăn phép Độn thổ phải không?"

"Ừ" Ron nói. "Mình nghĩ vậy."

"Tuyệt!" Sprite nói. "Vậy gặp lại hai bồ sau nhé." Cô quay lại và bước đi.

"Đợi đã" Ron nói gay gắt. "Bồ đã đích thân đến thăm Harry mà vẫn để một Muggle đặt song sắt trên cửa sổ phòng bồ ấy? Tại sao bồ không ngăn họ lại?"

"Mình đã cố gắng!" Sprite thở dài nói, quay người lại.

"Rõ ràng là bồ chưa làm gì, song sắt vẫn trên cửa sổ phòng bồ ấy!" Ron nói.

"Mình ổn mà" Harry nói, nhưng Sprite và Ron phớt lờ cậu.

"Mình đã cố gắng để bồ ấy có thể ngủ lại chỗ mình vài đêm, nhưng bồ ấy đã biến mất và cảnh sát thậm chí còn không quan tâm!" Sprite nói. "Hiện tại mình chỉ có thể làm được những điều đó mà không phải người lớn hợp pháp!"

"Bồ không sống với chú à?" Ron nghi ngờ hỏi.

Một loạt cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt Sprite - ngạc nhiên, tức giận, phẫn nộ. Cô quyết định bằng sự thờ ơ. "Anh ấy đang đi công tác, quay phim."

"Và chú ấy đã bỏ rơi bồ một mình?" Ron nói.

"Dì mình sống ở London. Nếu có chuyện gì xảy ra, mình có thể liên lạc với dì ấy, và điều đó bình thường thôi vì dù sao mình vẫn có thể sống sót qua mùa hè-"

"Harry trông như đã không ăn nhiều tuần!"

"Mình ổn," Harry nói lại và lại bị phớt lờ.

"Ít nhất thì bồ cũng có thể đưa bồ ấy ra khỏi đó giống như tụi mình!" Ron nói.

"Mình đã làm rồi. Nhưng có một con yêu tinh nhỏ đi theo bọn mình khắp nơi! Nó bắt được Harry và độn thổ trở lại đây."

"Yêu tinh không thể độn thổ!" Ron nói.

"Chà, mình không biết nó là gì!" Sprite nói. "Mình chưa từng sống trong thế giới phép thuật từ năm ngoái!"

"Sao lại vậy? Bồ là hậu duệ của một dòng họ ma thuật kỳ lạ khiến cả Peeves phải tôn trọng" Ron nói. Hẳn rồi, cô đã cho cậu biết lý do tại sao Peeves muốn cô đến nói chuyện với họ một lúc nào đó.

Sprite hơi nhăn mặt. "Đó là một câu trả lời phức tạp và đó không hoàn toàn là câu chuyện mà mình đã kể."

Ron giơ tay lên. "Được rồi. Sao cũng được. Nhưng bồ có thể làm phép bên ngoài trường học, bồ không cần phải giải thích điều gì với những người lớn tò mò, và bồ vẫn không thể đem Harry tránh xa gia đình Dursley?"

"Mình đã cố gắng!" Sprite lặp lại, rõ ràng là thất vọng. "Khi con yêu tinh bắt bồ ấy, mình đã gọi điện cho tất cả những người mình biết để giúp tìm! Mình biết rất nhiều người ở London, Ron! Mình đã kêu gọi rất nhiều sự giúp đỡ để tìm kiếm bồ ấy trước khi nhận ra rằng có lẽ bồ ấy có thể đã quay lại đây!

"Đó là một con gia tinh, và mình ổn, cả hai bồ," Harry nói, nhưng cả Sprite và Ron đều không muốn nghe.

Nhưng may mắn thay, cuộc tranh cãi của họ về sự an toàn của cậu (chắc chắn là một cuộc tranh luận lố bịch về các thanh sắt trên cửa sổ của cậu, nhưng cậu không có vẻ như đã ở tù) đã bị gián đoạn bởi George. Anh bước ra khỏi xe và nói, "Này, chúng ta sẽ ở đây cả đêm à? Đi thôi trước khi mẹ phát hiện ra"

"Đến đây!" Ron nói, rồi cùng Harry đi vào xe. Sprite vẫy tay khi họ bay đi.

Harry đã trở lại thế giới phép thuật và cậu chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc hơn thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro