CHƯƠNG 4: CHẾT VÌ AI? SỐNG VÌ AI?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry Potter đang chìm trong cảm giác bồng bềnh của thế giới tâm linh, không nghĩ ngợi, không lo lắng, nó cũng không chắc chắn đã trải qua bao nhiêu thời gian, có thể là vài giờ, cũng có thể là vài ngày.

Bất chợt một cơn đau quặn thắt từ trong lồng ngực lôi nó thức dậy. Cái gì vậy? Trong lòng nó xuất hiện một cảm giác lo lắng mơ hồ mà trước đây chưa bao giờ có? Dường như một người thân của nó đang gặp nguy hiểm! Không thể tập trung tư tưởng lại được, Harry đi đi lại lại một cách nôn nóng, là ai, thầy Lupin, chú Kingleys, hay cô Tonks, không thể là Ron hay… Hermione được, không thể là cô ấy được, nó cương quyết chối bỏ điều đó. Bất chợt vết sẹo trên trán Harry rát bỏng và nó gục xuống…

Hermione đang dần dần tỉnh lại, ánh nắng chiếu thẳng vào khuôn mặt của cô, một cách mơ hồ cô nghe thấy giọng nói rít lên:

“Nói lại lần nữa cho ta nghe, đó có phải là thanh gươm thật không?”

Và một giọng khác, run run yếu ớt trả lời:

“Không! Tôi khẳng định nó là thanh gươm giả!”

Mở hé mắt cô thấy một người đàn bà cao lớn, Bellatrix, đang đứng trước một con yêu tinh nhỏ bị trói quỳ trên mặt đất.

“Tốt rồi” – Mụ nói vẻ hả hê – “Chúng vẫn chưa đụng đến hầm bạc của ta” – và vẫy nhẹ chiếc đũa. Một vết cắt sâu xuất hiện thêm trên mặt con yêu tinh khiến nó rên lên – “Thưa Chủ Nhân, vật đó chắc chắn vẫn an toàn.”

“Được rồi Bellatrix!” – Một giọng nói trầm trầm cất lên – “Các ngươi hay đưa đống rác rưởi này ra khỏi đây, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện một chút với quý cô Máu Bùn này về thằng bạn trai của cô ta, ngài Potter.”

Hermione mở to mắt, không cần phải dấu giếm nữa làm gì. Trong tư thế bị trói hai tay quặt ra sau, quỳ trên đất, cô đưa mắt nhìn quanh.

Đứng giữa phòng, Bellatrix với vẻ mặt hết sức hả hê đang nhìn cô, góc phòng đằng kia, Greyback, gã người sói đang nhìn cô với đôi mắt thèm thuồng, bên trái, gia đình Malfoy đang đứng, đủ cả ba mạng và cách đó một quãng là Snape, cô nhìn thẳng vào mắt hắn với sự khinh bỉ, căm ghét khiến hắn phải cúi đầu xuống. Cuối cùng, cô đưa mắt nhìn lên trước mặt, một dáng người cao gầy trong bộ áo choàng đen đang ngồi trên chiếc ghế cao, từ hắn toát ra một vẻ đầy uy lực, nhất là đôi mắt, đỏ rực, tàn khốc nhưng đầy sức mạnh, khi chạm vào đó, cô có cảm giác như một luồng điện chạy dọc sống lưng.

“Vậy là quý cô Granger đã tỉnh lại, xem ra cô đã biết mặt tất cả những người trong phòng này, trừ ta ra.” Giọng nói trầm trầm lại cất lên lần nữa.

“Voldemort!” Cô bật kêu lên thành tiếng.

“Rất khá đấy cô Granger, không nhiều người có thể gọi thẳng tên ta như vậy đâu.”

“Có lẽ vì tôi đã quá quen với hình ảnh một Voldemort bại trận.” Hermione trả lời sắc ngọt, cô đã lấy lại được sự bình tĩnh.

“Sao mày dám…” Giọng Bellatrix rít lên và mụ vung đũa phép về phía cô.

“Từ từ nào, quý cô đây là một trong những kẻ gan dạ nhất mà ta từng gặp! Thôi được, vậy sau khi đã biết nhau, cô có thể làm ơn cho ta biết tình trạng gần đây của cậu Potter được không?”

Hắn chưa tìm được cậu ấy, hắn chưa tìm được cậu ấy, Harry vẫn an toàn!” Cô thầm nhủ và nét hân hoan không thể nào giấu được hiện lên trên khuôn mặt cô.

“Hừm! Dựa vào phản ứng của cô, cô Granger, ta có thể khẳng định cô cũng không biết anh bạn mình đang ở đâu. Khá là lạ, bởi vì mấy tuần nay ta cũng không cảm thấy được sự tồn tại của nó, trước đó chúng ta vẫn thường cảm thấy nhau, cô biết đấy.”

Hermione không thèm trả lời, cô vẫn còn chìm trong sự hân hoan.

“À! Bởi vì cô không thể cho ta cái mà ta muốn biết, quý cô Granger, ta đành phải nghiên cứu xem nên giết cô bằng cách nào! Có ai có ý kiến gì không?”

“Thưa Chủ Nhân!” Greyback lên tiếng. “Người có thể ban nó cho kẻ tôi tớ này được không, tôi sẽ đùa nghịch với nó một chút trước khi giết.”

“Ý kiến không tồi! Cô nghĩ sao cô Granger?”

“Đúng như cụ Dumbledore nói!” Cô nở một nụ cười khinh bỉ. “Ngươi cũng không thể nghĩ ra cái gì hay hơn là tra tấn và giết chóc.”

“Hay, cô vừa gợi cho ta một ý tưởng độc đáo, cô Granger! Có lẽ ta nên ếm lời nguyền Độc Đoán lên cô, sau đó dùng cô như một gián điệp trong hàng ngũ bọn phản loạn thì hơn, quý cô nghĩ sao?”

Hermione không thèm trả lời, dùng mấy đầu ngón tay cô đẩy bông hoa Evarcha culicivora ra khỏi chiếc túi nhỏ khâu ở ống tay áo, không hiểu sao từ khi nhìn thấy nó, cô đã có cảm giác nhất định sẽ có lúc cô phải dùng nó, trong trường hợp này.

” … thử tưởng tượng xem quý cô Granger, những người bạn của cô sẽ nghĩ gì khi biết cô là gián điệp cho ta…”

Xiết vào cái vòng đỏ thẫm ở cuống hoa, cánh hoa mở ra, cảm giác lạnh buốt của cái nhị hoa nhọn hoắt kề sát da tay. Mình đã đúng, vậy mà chú Lovegood cứ khăng khăng đó là hoa Alsaka xanh.

“… chắc chính cô cũng sẽ không sống nổi khi biết mình phải chịu trách nhiệm về cái chết của bọn chúng đúng không…”

Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng ấn nó vào lòng bàn tay, thế là xong! Một cảm giác tê buốt xuất hiện nơi lòng bàn tay cô, chỗ nhị hoa vừa đâm vào, sau đó lan tỏa khắp toàn thân. Cô chợt ngẩng đầu lên nhìn Voldemort và bật cười khúc khích.

“Ta nói có gì buồn cười sao, quý cô Granger?”

“Có lẽ nó sợ đến phát điên rồi!” Giọng Bellatrix đầy khinh bỉ

“Thưa Chúa Tế Hắc Ám!” Cô vừa nói vừa cười. “Tôi rất lấy làm tiếc phải báo cho người một tin buồn, kế hoạch của người đã phá sản hoàn toàn, không bao giờ người có thể khiến tôi làm hại Harry, không bao giờ!”

“Cô chắc chắn chứ?”

“Ngươi… không thể… làm… gì….. được….. người chết… đâu!” Hermione gục xuống với một nụ cười đắc thắng trên môi.

“SNAPE!” Giọng Voldemort rít lên.

Trong khoảnh khắc, Snape đã đến bên cô, hắn nhặt lấy bông hoa rơi bên cạnh cô, cầm lên quan sát rồi nói:

” Hoa Evarcha culicivora, đứng đầu trong mười loại thuốc độc nhất của thế giới phù thủy, hơn cả nọc Tử Xà.” Hắn lắc đầu nhìn xuống cô rồi nói. Con bé sẽ chết sau vài phút nữa, không gì cứu nổi.

“Rất bất ngờ!” Voldemort rít lên. “Mày khá đấy đồ Máu bùn!” Bất chợt hắn trở lại vẻ điềm tĩnh. “Ta sẽ thưởng cho mày một món quà vì lòng dũng cảm.” Từ đầu đũa phép của Voldemort, một luồng sáng vàng óng bay ra phủ lên người cô. Nó sẽ khiến máu trong người mi chảy chậm lại, thay vì vài phút, mi sẽ có chừng một giờ để tận hưởng cảm giác chất độc đốt cháy từng mạch máu, cảm giác của kẻ vừa chết đói, vừa chết khát hẳn là rất thú vị phải không?

Ngưng lại một chút, hắn chợt cười, vừa vỗ trán vừa nói:

“Ồ, quên mất không báo cho mi biết, ta đã có liên hệ được với ngài Potter được một lúc, mi có muốn nói gì với nó trước khi chết không?”

Hermione cố gượng mở mắt ra nhìn, trong đôi mắt đỏ rực của Voldemort, cô mường tượng như thấy ánh mắt xanh lục quen thuộc. “Nếu bồ có ở đó, Harry, hãy nhớ, bồ phải sống, vì mình, bồ phải sống!” Hermione thầm thì nói rồi nhắm mắt lại.

Mình sắp chết, không hề đáng sợ, chỉ cần biết mình chết vì người quan trọng nhất trong cuộc đời, cái chết sẽ thành không đáng sợ. Mình sắp gặp lại cụ Dumbledore, chú Sirius, chú James, cô Lily, ba má của Harry, chết tiệt, đáng nhẽ mình nên có chút thời gian để sửa lại quần áo với đầu tóc chứ! Đó là những gì Hermione kịp nghĩ trước khi bóng đen trùm lấy ý thức của cô.

“Ta mất liên hệ với thằng nhóc rồi.” Voldemort đứng dậy nói. “Nhưng ta biết nó đang ở thung lũng Godric, hãy báo cho các đội săn đến đó! Snape, ngươi về trường đi! Còn những người khác hãy ở đây chờ ta về, ta có một việc cần giải quyết ngay. Con bé này cứ để nó nằm đây chờ chết.”

oOo

KHÔNG!” Harry gào lên trong hoảng loạn, nó nhìn thấy Hermione gục xuống, bằng con mắt của Voldemort.

Tại sao chứ, bồ là đồ ngu ngốc, tại sao lại phải tự sát, bồ bị ếm lời nguyền Độc Đoán thì đã sao, dù có thế nào bồ cũng mãi là Hermione của mình, vẫn là cô gái mà mình yêu thương nhất trên đời, dù cả thế giới có quay lưng lại với bồ thì vẫn còn mình cơ mà! Nó muốn thét lên thành tiếng nhưng vô hiệu. Qua con mắt của Voldemort, Harry hoàn toàn bất lực giống như một khán giả đang ngồi trước máy thu hình.

“KHÔNG! HERMIONE, BỒ KHÔNG THỂ CHẾT ĐƯỢC!” Harry cũng đổ gục xuống đất, nó cảm thấy toàn thân trống rỗng, nó biết rõ Voldemort đang thích thú ngắm nhìn sự đau khổ của nó, cười nhạo nó, nhưng nó cóc cần quan tâm. Hermione đã chết, dù cả thế giới có chết hết nó cũng cóc cần, có khi như thế lại hay là đằng khác.

Một cơn đau như muốn xé tan da thịt nó, những luồng năng lượng mà nó đã tích tụ trong thời gian qua bây giờ như ngựa thoát cương đang lồng lên trong cơ thể nó, xung đột lẫn nhau. Harry cảm thấy rất rõ cơ thể mình như muốn nổ tung, nhưng nó mặc kệ, chết có lẽ lạc thú đối với nó lúc này.

Khoan đã! Hermione đang nhìn nó, cô ấy chưa chết! Cô ấy đang nhìn vào mắt Voldemort nhưng dường như cô ấy biết nó đang ở đó, cái nhìn vẫn thế, đầy yêu thương, tin tưởng và thông cảm. Đôi môi cô ấy mấp máy, không thành tiếng, nhưng bằng cả trái tim mình, Harry vẫn đọc được chính xác những gì cô nói “Bồ phải sống, vì mình, bồ phải sống” rồi đôi mắt ấy lại nhắm lại.

Phải sống ư? Vì sao phải sống? Sống để làm gì nếu thế gian này không còn Hermione!

Bồ phải sống, vì mình, bồ phải sống

Phải sống ư? Vì bồ ư, Hermione? Bồ nhẫn tâm lắm, khi bồ bắt mình phải sống!

Bồ phải sống, vì mình, bồ phải sống

Vì Hermione ư? Cô ấy chưa bao giờ cầu xin nó thứ gì! Vì Hermione ư? Được, mình sẽ sống, vì cô ấy, mình sẽ sống dù thế gian này đã thành địa ngục, mình nhất định sẽ sống, vì bồ, Hermione, để trả thù cho bồ!

Bằng một nỗ lực phi thường, nó đóng chặt tâm trí lại, nghiến răng thả lỏng toàn thân, đè nén những luồng sức mạnh đang lồng lộn trong cơ thể.

Một lúc sau, nó chầm chậm đứng dậy, đưa đôi mắt vô hồn nhìn xung quanh. Nhắm mắt lại, những hình ảnh loang loáng chạy qua đầu nó.

Năm thứ nhất trên chuyến tàu tốc hành Hogwart, một cô bé tóc nâu đưa đôi mắt mở to vì kinh ngạc nhìn nó: “Thật hả? Tôi biết mọi chuyện về bạn, dĩ nhiên rồi…”

Năm thứ hai, cũng cô bé ấy, đã lớn hơn một chút, nằm bất động trên giường trong bệnh thất, đôi mắt mở to, trong suốt.

Năm thứ ba, khi nó vừa danh Cúp Quidditch, lẫn trong đám đông nó vẫn nhận ra một đôi mắt nhìn nó đầy sung sướng và tự hào.

………….

Harry lắc đầu, nó không dám nhớ lại tiếp, đôi mắt ấy bây giờ đã nhắm lại rồi, nhắm lại vĩnh viễn. Bất giác nó òa lên khóc, khóc tức tưởi.

“Harry! Có chuyện gì vậy, vì sao con la hét và khóc như vậy!”

Harry đưa đôi mắt đẫm lệ thẫn thờ nhìn xung quanh, tiếng nói phát ra từ đâu? Nó chợt nhận thấy trên mảnh gương vỡ mà nó mang theo thấp thoáng một đôi mắt xanh quen thuộc.

“Thầy Dumbledore, thầy đó ư? Thầy hãy cứu Hermione đi, CỨU CÔ ẤY ĐI THẦY!” Nó lao tới chụp lấy mảnh gương, gào lên trong tuyệt vọng.

“Từ từ đã, con bé ở đâu?”

“Con không rõ, cô ấy đã rơi vào tay của hắn, đang ở Tổng hành dinh của hắn.”

“Đang ở thái ấp của nhà Malfoy à?”

“Thái ấp nhà Malfoy, con không rõ! Nhưng thầy hãy cứu cô ấy giùm con, NHANH ĐI MÀ THẦY!”

“Nó bị làm sao vậy!”

“Cô ấy không muốn bị ếm lời nguyền Độc Đoán, cô ấy đã dùng hoa Evarcha culicivora.”

“Hoa Evarcha culicivora, nhưng đó là loại thuốc độc không gì giải nổi!”

“Không gì giải nổi… Tức là thầy cũng không cứu nổi cô ấy ư? Vậy thầy hãy đi đi, con không cần gì nữa!”

“Từ từ đã Harry, con phải bình tĩnh, ta sẽ…”

“CON KHÔNG CẦN GÌ NỮA!” – Harry gào lên, từ lòng bàn tay nó một luồng sáng đỏ rực phóng ra, tiêu hủy mảnh gương, đốt cháy nền đá trước mặt thành một cái hố sâu. Nó gục đầu xuống thì thào “Con không cần bất cứ điều gì trên thế gian này nữa!”

Một lát sau, Harry chấm chậm đứng dậy, nó lẳng lặng thu nhặt các thứ bỏ vào túi, rồi đi đến bên hồ nước, nó từ từ vốc từng bụm nước lên rửa mặt, chậm chạp, kỹ lưỡng, gột hết bụi và vệt nước mắt trên khuôn mặt. Đưa mắt nhìn xuống nước, một Harry đang nhìn nó với đôi mắt đục ngầu. “Ta sẽ không bao giờ khóc nữa!” Nó tự nhủ rồi đứng dậy nhặt chiếc túi khoác lên vai, cầm cuốn sách quăng xuống hồ. Nó đi ra cửa hang, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau “Mình sẽ sống, vì Hermione, cho đến khi không cần sống nữa.” Harry quả quyết bước ra khỏi hang, phía trước là cả bầu trời xám xịt.

Còn tiếp.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro